"Xin lỗi."
Tôi cắt ngang bầu không khí nghiêm túc của hai người.
"Tóm lại, Hoàng tử Lorenz đã bắt tay với các phù thủy trong khu vực vô luật pháp. Trong đó, những phù thủy ở Tháp Băng, là những người đã chiến đấu chống lại Điện hạ Kyle trong một thời gian dài."
"Đúng."
"Vì vậy, nếu Hoàng tử Lorenz chiến thắng trong cuộc chiến chính trị này, hắn có thể gây áp lực lên phương Bắc bằng cách giúp đỡ các phù thủy."
"Ta chắc chắn điều đó sẽ xảy ra, dựa trên tính cách của hắn."
Sau khi Belial trả lời, Kyle nói thêm với giọng thận trọng.
"Cuộc đi săn này có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta diệt trừ. Hầu như chúng không có chuyển động trực tiếp nào cho đến nay."
"Cũng có lý."
Tôi trả lời một cách ngập ngừng.
"Vậy thì liệu có gì khác biệt nếu Hoàng tử Belial trở thành hoàng đế không?"
Chỉ vì số phận thay đổi không có nghĩa là mối quan hệ của họ đã hoàn toàn được cải thiện. Đó là điều có thể xảy ra. Belial coi thường nguồn gốc của Kyle và thường xuyên gây áp lực lên phương Bắc.
Không cần phải đi đâu xa, anh ta đã đích thân đến để gây rối trong dịp lễ hội phương Bắc. May mà tôi đã chặn chiếc đèn chùm, nếu không sẽ càng lớn chuyện hơn.
Ngay cả khi trở thành hoàng đế, cũng khó có khả năng anh ta sẽ thể hiện sự quan tâm mới nào đối với Kyle. Sẽ tốt hơn nếu anh ta không đặt Kyle làm mục tiêu tiếp theo. Tìm 𝐭𝗋𝗎𝒚ệ𝙣 ha𝒚 𝐭ại -- TR𝖴MTR 𝖴YỆ𝘕.𝘃𝙣 --
"Belial Điện hạ, ngài có thể hứa sẽ không thực hiện chính sách đàn áp phương Bắc được không?"
Belial nhìn tôi chăm chú. Đó là cái nhìn sắc bén như thể đang muốn hỏi tôi rằng tôi không tin tưởng anh ta, nhưng tôi không cảm thấy bị đe dọa hay muốn rút lui.
Không phải là niềm tin của tôi bị lung lay. Tôi đã không tin anh ta ngay từ đầu. Tôi không đặt sự tin tưởng tuyệt đối vào bất cứ ai. Đó là bởi vì tôi biết niềm tin đó không cần thiết và nguy hiểm đến mức nào.
"Tất nhiên rồi, đó là điều ta phải là. Ta thề"
"......"
"Ta xin thề dưới danh nghĩa của mình rằng ta sẽ không áp dụng chính sách đàn áp miền Bắc. Ta không hề đùa khi nói mình có thiện cảm với Kyle, và ta cũng không vô liêm sỉ đến mức không thể phân biệt được đúng sai."
Kyle nhìn tôi có chút ngạc nhiên. Có vẻ như anh ấy đã không nghĩ tới việc đó trong cơn tức giận.
Nhưng lời nói suông vẫn không đủ đâu. Tôi muốn làm rõ ràng.
"Chúng ta hãy làm một bản hợp đồng đi."
Hợp đồng là rõ ràng nhất.
Belial có vẻ khó chịu và cho rằng thề như vậy đã đủ rồi, nhưng tôi đã trả lời thẳng thắn. Chưa đủ là chưa đủ.
Danh dự có ích gì? Đôi khi điều khiến người ta thay đổi không phải là ý chí mà còn tùy theo hoàn cảnh. Ai cũng vậy. Đó mới là thứ mà mọi người lo sợ nhất.
"Điều tôi yêu cầu là......."
Cuối cùng, Belial lấy ra một cuộn giấy da với vẻ mặt ủ rũ và bắt đầu viết.
"Kyle Jane Meinhardt sẽ tham gia 'Cuộc săn bắt'."
"Cung cấp thông tin để diệt quỷ và quái thú. Ngoài ra, không được tiết lộ bất kỳ bí mật chính trị nào ra bên ngoài."
"Có nhiệm vụ hộ tống Belial Serena Meinhard và phải đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Đó là một vài điều kiện đơn giản. Mặc dù chỉ có ít thôi nhưng đều quan trọng cả.
"Tôi nghĩ vậy là ổn."
"Ta đồng ý."
Kyle bình tĩnh nói và nhặt chiếc bút lông của mình lên. Sau đó anh ấy viết ra điều kiện của mình.
"Sau khi Belial Serena Meinhard lên ngôi, sẽ không áp dụng chính sách đàn áp miền Bắc. Tôn trọng Lãnh thổ phía Bắc Blake và Kyle Blake với tư cách là Đại công tước.
"Việc xử lí các phù thủy bị bắt trong cuộc 'săn bắn' sẽ được giao cho lãnh thổ Blake."
"Tích cực chia sẻ thông tin liên quan đến 'Tháp ma thuật băng' và 'Phù thủy vùng vô luật pháp'."
Dòng chữ gọn gàng của Kyle đột nhiên dừng lại.
"Shu."
Huh? Ngài gọi em sao?
"Sao vậy?"
"Có điều gì em mong muốn không?"
Kyle nói, lặng lẽ nhìn tôi.
.....Ngài biết em sẽ đi theo mà. Vì tôi không biết liệu anh ấy sẽ sống hay chết sau sự kiện này nên việc tôi đi cùng nhau là việc hiển nhiên.
"Bởi vì em là người quan trọng của ta. Nếu có thể, ta muốn đưa vào những điều kiện mà em mong muốn."
Giọng mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự chắc chắn. Nhưng ánh mắt hướng tới tôi thật dịu dàng. (Đang họp và hai anh này thản nhiên tọng cơm chó vào mồm đối phương)
Ánh mắt anh như muốn bảo tôi hãy nói bất cứ điều gì tôi muốn bằng cách nào đó đã khiến tôi tim tôi loạn nhịp. Tôi rất vui khi Kyle nhận ra tôi thực sự quan trọng và cần thiết.
Đã bao lâu rồi mới có người thực sự coi trọng mong muốn của tôi chứ?
"Có một điều tôi mong muốn."
Tôi hít một hơi thật nhanh và nói nhanh.
"Tôi cũng sẽ đi."
Tôi sẽ không nói rằng mình không hề sợ, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Tôi có hệ thống và nếu cần, sẽ có nhiều cách để sử dụng vật phẩm và khả năng Biến hóa.
"Ta thấy ngươi còn chưa quen với việc cưỡi ngựa hay bắn cung."
Có bao nhiêu người hiện đại quen được với việc cưỡi ngựa và bắn cung chứ? Chỉ nghĩ đến việc cưỡi ngựa thôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn rồi.
"Tôi vẫn sẽ đi."
Kyle có vẻ hơi bất mãn nhưng anh ấy không hề cố gắng phá bỏ ý chí của tôi. Anh đã biết trước tôi sẽ muốn đi theo, nếu không anh đã không hỏi rồi.
"Và?"
"Nếu tính mạng của Kyle Điện hạ gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ rút lui ngay lập tức. Và không chịu thêm bất cứ trách nhiệm nào nữa. Mọi sự hỗ trợ sẽ giới hạn ở mức không là tổn hại đến sự an toàn của Điện hạ.
Belial ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt thôi. Còn yêu cầu nào nữa không?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Xin hãy bảo vệ Seine."
"......."
"Có nghĩa là ngài hãy giữ an toàn trong cuộc chiến. Seine và ngài đi cùng nhau mà? Nếu như Đại công tước điện hạ không bảo vệ cô ấy trong lễ đính hôn thì Seine đã bị thương. Không thể nói rằng Belial Điện hạ không cần chịu trách nhiệm về việc đό"
"....Đó là sự thật."
"Vì vậy, lần này xin ngài hãy cẩn trọng."
Tôi không cần quan tâm đến việc họ có thật sự yêu nhau không. Vì đó là việc của hai người. Hoặc Seine và Belial cùng trả thù, hoặc họ đang thương hại đối phương, hoặc cuối cùng họ chỉ mong sự hủy diệt của nhau.
Chưa đọc đến cuối [Trái tim mùa đông], tôi không biết tình cảm của hai người sẽ tiến triển đến đâu, và dù có biết thì tôi cũng không có quyền can thiệp.
Belial không trả lời ngay. Anh ta chỉ nhìn Seine, rồi lại nhìn tôi. Ánh mắt phức tạp và khó tả lướt qua khắp phòng như thế.
Cuối cùng, Belial trả lời bằng một tiếng thở dài.
"Ta hứa."
Những gì tôi vừa đề xuất không được ghi vào hợp đồng. Nhưng tôi có thể chắc chắn. Belial sẽ giữ lời hứa của mình.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì thời gian 'Biến hóa' đã sắp kết thúc. Tuy nhiên, có vẻ như Kyle và Belial vẫn còn chuyện muốn nói nên tôi quyết định đứng dậy trước.
"Tôi sẽ đưa cậu đi, Shu."
Seine đứng dậy đi theo tôi. Sau khi do dự một lúc, tôi chào Kyle và Belial rồi rời khỏi phòng.
Điều này còn tốt hơn là đi một mình... Có vẻ như cô ấy cũng có điều muốn nói.
Click-
Cánh cửa phòng họp đã đóng lại. Tiếng bước chân của Seine và tôi vang vọng dọc hành lang.
Có lẽ do bầu không khí hỗn loạn của toàn bộ lâu đài, thậm chí không có người nào đi ngang qua trên hành lang rộng rãi. Như thể sự hỗn loạn lúc trước là dối trá, chỉ có ánh nắng giữa trưa chiếu qua tấm kính mỏng lấp lánh.
Tôi đã đi như thế này được bao lâu rồi nhỉ?
Seine như muốn nói gì, nhưng vẫn chỉ đi về phía trước và giữ im lặng. Cô chỉ cúi đầu bước đi và nhìn xuống đất, như thể đang chọn một câu mở lời hoặc đang chìm trong suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi chậm lại và mở miệng trước.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Cùng lúc đó, Seine quay sang tôi.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
"......"
"Tôi đã yêu cầu cậu giúp đỡ Belial Điện hạ, và cậu cũng đưa ra điều kiện là sự an toàn của Điện hạ Kyle. Không có lý do gì để tôi khiển trách cậu, Shu."
Tôi nói như đang bào chữa.
"Đối với tôi, sự an toàn của Kyle Điện hạ quan trọng hơn."
"Tôi cũng sẽ nói thế."
Seine đang mỉm cười. Giọng nói của cô vẫn như mọi khi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi biết điều đó thực sự không ổn. Ngay cả khi không ai biết, tôi vẫn có thể thấy rõ. Bất cứ khi nào ai đó hỏi tôi có ổn không, tôi luôn nói như vậy và mỉm cười.
"Không cần mọi chuyện phải ổn đâu."
"......."
"Sẽ vẫn như vậy thôi. Trước đây, tôi đã cố gắng chịu đựng bằng cách tự thôi miên bản thân để mọi chuyện phải ổn, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi ấy đều là những suy nghĩ dối trá và không hề giúp gì được cho mình. Tôi đã tự là tổn thương bản thân. Làm sao tôi có thể khiến cuộc sống tốt hơn chỉ bằng cách im lặng chịu đựng được? Thật vô nghĩa."
Ta không thể chỉ chịu đựng nó. Đôi khi còn phải nhìn vào vết thương ấy và chữa lành nó dù đau đớn cỡ nào.
Nếu cố gắng che đậy vì không muốn nhìn thấy, cuối cùng ta sẽ phải sống với những vết thương mới chồng lên những vết thương chưa lành hoàn toàn.
Không ổn thì phải nói là không ổn. Bởi vì nó không bao giờ có thể tự ổn được. Kể cả khi cô nói thế, tình hình cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng mà.
Tôi đã sống mà không biết điều đó trong một thời gian rất dài. Tôi quá tập trung vào việc cứu bản thân đến tự bỏ mặc bản thân. Tôi nuốt lời nói "Tôi ổn" như những viên thuốc giảm đau và nghĩ chỉ cần ăn và ngủ thì sẽ sống sót.
'Tôi đã quá thiếu hiểu biết..'.
Vì vậy, đến một lúc nào đó, nội tâm mục nát của tôi trở nên không thể kiểm soát được.
Tôi luôn bị ốm nặng vào mùa mưa. Có lúc tôi rơi vào trạng thái bất lực kéo dài và chỉ lặp lại nhiệm vụ được giao mà không cần suy nghĩ nhiều.
Tôi không hạnh phúc. Có lẽ vì bị tổn thương quá lâu nên tôi chỉ nhớ đến nỗi đau mà không thể cảm thấy vui nổi khi thấy những điều đáng lẽ nên khiến mình vui được nữa.
Vậy nên Seine, tôi hy vọng cô không bị cuốn vào sai lầm đó. Bởi vì cô ấy xứng đáng được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác và cũng cần nỗ lực hơn để được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.
"......"
Seine, người đang im lặng lắng nghe tôi nói, nhanh chóng mở miệng với vẻ mặt như sắp khóc.
"Đó là điều tôi muốn làm."
"Tôi biết."
"Bà ta đã gây ra cái chết của cha mẹ tôi..........Tôi không thể tha thứ cho Serena."
"Mhm."
"Không có gì tệ hơn việc sử dùng người khác để trả thù."
"Vậy sao?"
"Được rồi. Tôi không tốt bụng hay ngây thơ như cậu nghĩ. Nếu cậu nhìn thấy những suy nghĩ tồi tệ của tôi...... Shu, có thể cậu sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt tôi nữa đâu."
Seine hoàn toàn dừng bước và vùi mặt vào lòng bàn tay.
"....chắc chắn là như vậy."
Tiếng khóc nấc xen vào từng câu nói của cô. Tôi im lặng chờ Seine nói hết. Cho đến khi cô có đủ can đảm để nói tiếp những lời tiếp theo.
Ngay sau đó, Seine tiếp tục với giọng như thì thầm.
"Tôi lo lắng cho Belial Điện hạ. Nhiều đến mức tôi không muốn buông ngài ấy ra. Nhiều như tôi muốn nói với cậu rằng đừng đi......Tôi biết điều đó thực sự vô liêm sỉ, vì tôi vẫn muốn cậu và Kyle Điện hạ giúp đỡ."
Một số sự thật có thể được giải tỏa chỉ bằng cách nói ra. Seine ngẩng đầu lên, không khóc nữa mà như vừa trút được một gánh nặng.
Tôi gật đầu với cô ấy và mở miệng.
"Belial Điện hạ đã trở nên quan trọng với cô rồi."
"......."
"Giờ nghĩ lại, tôi còn chưa nói nữa."
Chúc mừng lễ đính hôn của cô, Seine.
Seine cười rạng rỡ. Được bao phủ bởi ánh nắng mùa xuân chiếu xuống, cô ấy thực sự lộng lẫy như một cô dâu trong lễ cưới hạnh phúc của mình.
- Sủi đâyyyy (・∀・)