Bạch Tiểu Thư vốn đang muốn hỏi Nhung Nghị cái câu "Còn không nhanh tặng quà đi" nghĩa là gì, ai ngờ người ta giây tiếp theo đã bị bắn cho nằm liệt giữa đường.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Bạch Tiểu Thư sợ tới mức luống cuống tay chân, "Anh...!anh ơi, anh không sao chớ?"
Nhung Nghị cũng không nói đùa nữa, hắn nghiêm túc nhìn kỹ xung quanh, nằm bò che giấu tung tích của mình.
"Là bắn từ phía trước.
súng tỉa 98K gắn ống giảm thanh, cậu trốn vào cái cây đằng sau đi, chờ tôi qua rồi cứu tôi."
(*) là nếu mình đi team bị bắn chết thì sẽ trong trạng thái "bị hạ gục", chỉ có thể nằm bò thui, bò qua chỗ team cứu được thì sống dậy, còn nếu đang "gục" mà bị bắn chết thì chết thiệt luôn, ngta hay gọi là "gạt" á
Bạch Tiểu Thư nghe lời gật đầu, sau đó cẩn thận dịch tới sau lưng cái cây lớn, mấy bụi cỏ tươi tốt tạm thời có thể che chắn được một chút.
Nhung Nghị bị hạ gục, ở trong trạng thái không thể sử dụng bất cứ loại thuốc trị thương nào, chỉ có thể bò đến bên người đồng đội chờ cứu.
Nhung Nghị một bên rớt máu, một bên cố gắng bò sang chỗ Bạch Tiểu Thư, cuối cùng ở sau thân cây được Bạch Tiểu Thư cứu, rồi lại dùng một túi cấp cứu và một lọ nước uống mới đưa được thanh máu về lại trạng thái sung mãn ban đầu.
Sau khi đầy máu sống dậy, Nhung Nghị lập tức lấy súng ra, bắt đầu tìm kiếm tên hỗn đản nào vừa rồi dám bắn hắn.
Hại hắn mất mặt không đúng lúc như vậy, thù này kết chắc rồi!
"Anh có đau không ạ?" Nhớ lại cảnh tượng đổ máu khủng bố vừa rồi, Bạch Tiểu Thư vẫn còn sợ hãi đây nè.
Người chơi PC Nhung Nghị không chút áp lực mà nói: "Không đau đâu."
Bạch Tiểu Thư lập tức sinh ra một cổ nể phục trong lòng.
Mà trò chơi diễn ra vào thời điểm hiện tại, từ 100 người bây giờ chỉ còn lại 12.
Vùng an toàn màu trắng đã thu lại phạm vi rất nhỏ, một phút sau vòng bo sẽ tiếp tục thu vào nữa.
Bạch Tiểu Thư và Nhung Nghị tuy rằng đã ở trong bo, nhưng cách vòng bo mới vẫn còn một chút khoảng cách.
Giờ phút này Bạch Tiểu Thư ngoan ngoãn không dám động đậy, tránh ở phía sau cây lớn học theo Nhung Nghị, làm bộ dòm ngó điều tra kẻ địch đang ở đâu.
Càng về sau, khu độc sẽ càng ngày càng mạnh.
Nhung Nghị canh chuẩn thời gian, ở phía sau hỗ trợ, giao nhiệm vụ xung phong chạy trước vào bo cho Bạch Tiểu Thư.
Bạch Tiểu Thư nghe lời, ai ngờ vừa mới nhú đầu lên thì mém nữa đã ăn trọn viên đạn gào thét lao đến.
Tiếng súng vang lên hết đợt này đến đợt khác, Bạch Tiểu Thư may mắn vẫn còn bình yên vô sự.
"Chạy kiểu rắn đi, đừng chạy thẳng!"
Nhung Nghị ở phía sau dặn dò nói, sau đó thông qua tiếng súng mà nhanh chóng xác định phương hướng có người bắn trả lại.
Cầm súng ngắm bắn một phen, quả không hổ danh là thiên hạ vô địch! Một phát hạ gục, hai phát gạt đầu!
Thao tác lưu loát, tốc độ tay thần sầu, ngầu đến mức phần bình luận trong phòng phát sóng đều là "666666!"
Nhờ có Nhung Nghị yểm hộ, Bạch Tiểu Thư mới có thể thuận lợi tiến vào bo, bò trốn sau một cái cây tương đối an toàn.
Còn 8 người, vòng bo lại lần nữa bắt đầu.
Nhung Nghị bây giờ cũng bắt đầu chạy bo, hở chút là bị dính độc rớt máu, nhưng dùng hai băng đít (*) một lọ đồ uống là có thể khôi phục.
(*) bandage, nma ng chơi hay gọi là băng đít cho thân thuộc ợ
Chạy bo xong, trên bản đồ cũng chỉ còn 7 người chơi, hẳn là có một người chết trên đường chạy bo rồi.
Bạch Tiểu Thư hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảnh tượng chiến đấu ở những giây phút cuối cùng này lại kịch liệt như vậy, khắp nơi ở cái vòng bo nhỏ hẹp này đều là tiếng súng, Bạch Tiểu Thư có hơi xúc động, sau đó liền lựa chọn con đường làm một bé chuột an tĩnh.
Mà có thể ăn gà hay không đều phụ thuộc vào trận chiến này.
Nhung Nghị đeo trên lưng 11 mạng người, đã được xem như là một cỗ máy giết người rồi.
Hơn nữa, hắn tham gia vào trận chiến hỗn loạn kia, lấy 1 địch 8, Nhung Nghị một lần nữa ghi điểm thêm vào chiến tích huy hoàng của hắn.
Thành công giết được 4 người nữa, một mình hắn đã giết 15 mạng rồi.
Chỉ tiếc rằng vào thời điểm chỉ còn dư lại một kẻ địch duy nhất, Nhung Nghị bởi vì không chạy bo kịp mà bị độc chết, không kịp trị liệu đã bỏ mình ngoài vòng bo.
Rơi vào đường cùng, Nhung Nghị chỉ có thể lựa chọn hình thức tiếp tục quan sát đồng đội, mà Bạch Tiểu Thư sau khi biết hắn chết thì vẫn còn chưa hết ngơ người.
"Anh ơi, sao anh đã chết rồi?"
Đùi vàng đột nhiên không còn nữa, Bạch Tiểu Thư có hơi hoảng hốt nha.
Nhung Nghị thông qua góc nhìn của cậu, xem xét xung quanh Bach Tiểu Thư, kiên nhẫn mà an ủi nói: "Đừng sợ, cậu ở giữa vòng bo, rất an toàn, kẻ địch kia chắc cũng không còn bao nhiêu máu đâu, bắn mấy cái là giết được rồi."
Bạch Tiểu Thư cầm chặt súng, càng thêm hồi hộp.
Lúc này liền xem ai có thể trâu bò ẩn nấp kỹ hơn, bất quá ông trời vẫn còn thương Bạch Tiểu Thư lắm.
Vì vòng bo tiếp theo cư nhiên lại ở trung tâm Bạch Tiểu Thư!
Ghé sát vào ranh giới màu trắng, Bạch Tiểu Thư trơ mắt nhìn kẻ địch còn sót lại cuối cùng chết trên đường chạy bo.
Trong nháy mắt một chùm pháo hoa thật lớn nở rộ trước mắt Bạch Tiểu Thư, kèm theo là một hàng chữ to.
ー "Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà! You are number 1!"
Nhung Nghị cũng không thể không chịu phục trước vận khí nghịch thiên của nhóc con này, cười vui vẻ nói: "Chúc mừng ăn gà!"
Bạch Tiểu Thư không thể tin được mà chớp chớp mắt, sau đó cũng nhịn không nổi vui vẻ, cười rộ lên, kiêu ngạo đến nỗi sắp nhếch cái đuôi nhỏ tới nơi, "Chúng ta là lợi hại nhất ó!"
Mà giờ phút này, ở phòng livestream, mọi người cũng đang điên cuồng tặng quà cho Nhung Nghị.
"66666! Đợt ăn gà này phục luôn! Vận khí Hamster nhỏ so với Dịch Thần đúng là một trời một vực mà! Hoả tiễn x10"
"Một mình Dịch Thần giết 15 mạng kinh khủng ghê! Nhưng đáng sợ nhất vẫn là hamster nhỏ ha, đúng là con ruột của ông trời mà! Nước sâu ngư lôi x66"
"Cọ miếng không khí vui mừng nhoa, cách ăn gà này làm tui ghen ghét tới từng tế bào luôn á! Mặc kệ, tui muốn cọ trọc lóc Hamster luôn huhu! Nước cạn ngư lôi x100"
......
Nhung Nghị nhìn thoáng qua tiền lời trong buổi livestream vừa rồi, rất chi là vừa lòng, "Cảm ơn đại gia tặng quà, cảm ơn."
Nói xong, Nhung Nghị lại lần nữa trở lại giao diện trò chơi.
Một ván trò chơi đã kết thúc, hình ảnh dừng lại ở trang phân tích chiến công, Nhung Nghị cuối cùng cũng tìm được ID Bạch Tiểu Thư sau một đống ký hiệu, ở trước mắt mọi người xem stream đang giám thị nhấn vào nút thêm "Hamster đại nhân" làm bạn.
Nhưng mà thật lâu vẫn chưa thấy đồng ý hay không.
Viewer trở mặt vô tình, sôi nổi cười nhạo hắn.
"Hahahahaha hamster nhỏ làm bộ không nhìn thấy đây mà, người ta từ chối làm bạn với anh đấy!"
"Đau lòng hộ Dịch Thần một giây nhé.
Không phải ai Hamster nhỏ cũng thêm bạn đâu hahahaha!"
"Tui nghiêm túc nghĩ, Hamster có phải là không biết có chức năng thêm bạn này không ta? Châm một cây nến cho Dịch Thần."
"Hahahahahaha bị lầu trên nhìn thấu rồi! Nghĩ đến danh sách bạn bè Dịch Thần vẫn luôn không thay đổi, tự nhiên muốn cười ghê hahahaha."
......!
Nhung Nghị nhìn làn đạn, cũng nhịn không được rơi vào trầm tư: "..." Hắn cũng đâu làm gì gây hận với người ta đâu nhỉ?
Mọi người xem stream: Anh quên ai là người lấy xe đâm người ta rồi à?
Bạch Tiểu Thư mơ màng đứng ở phòng riêng tối tăm ban đầu trong trò chơi, đáy lòng cậu có chút tiếc nuối, cậu còn muốn làm quen với Nhung Nghị cơ, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị hệ thống đá về phòng rồi.
Vẫn còn chưa kịp nói tạm biệt, cũng không biết còn có thể cùng nhau chơi game nữa không (。•́︿•̀。)..
Bạch Tiểu Thư đắm chìm trong sự mất mát, hoàn toàn không nhìn thấy icon thêm bạn lửng lơ trên đỉnh đầu của mình..
Ngoài trời lại đổ mưa vào đúng lúc này.
Bạch Tiểu Thư không tiếp tục chơi nữa, cậu tháo mũ giáp xuống, ngồi ở phòng khách đen nhánh im ắng nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh đèn đường mông lung mờ nhạt, hoa đào kiều nộn nhẹ nhàng run rẩy trước cơn mưa xuân nhu hoà, Bạch Tiểu Thư đi đến bên ghế mây của bà ngoại, biến thành hamster nhỏ, sau đó an tĩnh ghé vào đệm nhắm mắt ngủ.
So với lầu trên yên tĩnh u ám, căn phòng nhà Nhung Nghị ở dưới lầu trông ấm áp hơn nhiều.
Nhung Nghị ngồi ở trước máy tính nói lời chào với mọi người rồi tắt livestream, sau đó nằm ở ghế dựa nghịch điện thoại.
Đến khi hắn buông điện thoại, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, thì điện thoại liền chậm chạp mà vang lên.
Nhung Nghị nhìn ba chữ "Tiêu Tố Tố" hiển thị trên màn hình, hắn nhíu nhíu mày, quyết định mặc kệ.
Hắn nghĩ đến tiền lời trong buổi phát sóng hôm nay, không nhịn được cong cong khoé môi, tâm tình sung sướng đi vào phòng tắm.
Dự định đi tắm rồi ngủ của hắn đến đây không còn người nào có thể thành công ngăn cản được nữa.
Một đêm ngủ thật ngon.
Bạch Tiểu Thư sáng sớm đã tỉnh dậy, mơ màng ngồi ở ghế mây của bà ngoại, ngây ngốc nhìn cây hoa đào lớn ngoài cửa sổ.
Cậu lơ mơ nửa ngày, mãi đến khi đói bụng mới chịu nhảy xuống ghế, ngửi thấy mùi bánh rán hành thơm ngào ngạt dưới lầu, bụng càng kêu gào lợi hại hơn.
Quay đầu nhìn phòng bếp không còn thừa thứ gì để ăn, Bạch Tiểu Thư quen cửa quen nẻo dọc theo ống dẫn ngoài cửa sổ bò đến tầng dưới.
Tránh ở góc khuất cửa sổ phòng bếp, nhìn Nhung Nghị vô cùng thành thạo nấu nướng, làm một mẻ lại một mẻ bánh rán ngon miệng.
Bánh rán màu vàng tươi ngon, chỉnh tề xếp thành một mâm thật cao.
Bạch Tiểu Thư lén lút đánh giá Nhung Nghị một chút, khó trách người ta lớn lên cao như vậy, xem sức ăn của hắn kia kìa.
Nhìn Nhung Nghị thuần thục đem bánh rán hấp dẫn cuốn rau xà lách, quét tương, Bạch Tiểu Thư càng thêm đói bụng.
Nhung Nghị làm tổng cộng ba cái bánh cuốn rau giản dị rất lớn, mặt khác cầm theo một cái đĩa, chuẩn bị đi đến phòng khách ăn.
Bạch Tiểu Thư thấy người đi rồi, liền từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng bếp, lại không nghĩ rằng Nhung Nghị đột nhiên trở lại.
Bạch Tiểu Thư sợ tới mức trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lon ton trốn ở sau mấy chai dầu, thiếu chút nữa là cậu đã bị phát hiện rồi.
Nhung Nghị nửa đường quay về cũng không có chuyện gì quan trọng, hắn chỉ cầm cái lồng bàn úp vào chồng bánh rán còn dư kia.
Bạch Tiểu Thư run rẩy đằng sau chai dầu nhìn thấy cảnh tượng này, nhỏ giọng mắng một câu quỷ hẹp hòi!
Đợi Nhung Nghi rời đi rồi, Bạch Tiểu Thư mới từ sau chai dầu nhảy ra.
Cậu xốc lồng bàn lên một cách dễ dàng, sau đó cầm bánh nướng lớn lên, cắn cắn, quai hàm mềm mại phồng lên, chăm chú ăn hết hai miếng bánh rán của Nhung Nghị mới dừng lại.
Bạch Tiểu Thư ăn no, tâm trạng vui vẻ thoải mái, nhìn thấy cái mâm đựng đồ ăn thiếu đi hai miếng bánh rán, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Cậu vốn dĩ chỉ muốn ăn một miếng thôi á..
Nhưng mà nhớ lại vừa rồi phải kinh sợ một phen, Bạch Tiểu Thư cũng không hổ thẹn nữa.
Ăn- ăn nhiều hơn một miếng bánh rán coi như là đền bù cho trái tim thuỷ tinh của cậu nha...!Ùm, coi như là Hamster đại nhân thích trù nghệ của hắn lắm đó!
Bạch Tiểu Thư một chút cũng không chột dạ mà đứng lên run run thân mình béo ụt, đậy lồng bàn về, rồi lanh lẹ bò về nhà.
Bạch Tiểu Thư ăn uống no đủ thảnh thơi trở về nhà, bỏ lại Nhung Nghị còn chưa no tí nào sau lưng.
Nhung Nghị bước vào phòng bếp, chuẩn bị cuốn mấy cái bánh nữa lấp bụng, hắn mở lồng bàn lên, chỉ thấy dư lại một cái đĩa trống trơn.
Nhung Nghị:...!Bánh của hắn đâu rồi!?
Bạch Tiểu Thư thảnh thơi nằm trên sofa, chờ tiêu thực mới biến thành hình người, bắt đầu mặc quần áo, thu thập đồ dùng chuẩn bị ra cửa.
Tuy rằng ăn cơm nhà dưới rất ngon, nhưng Bạch Tiểu Thư vẫn ghi nhớ lời bà ngoại dạy, cậu phải làm một con hamster có tiết tháo có nguyên tắc, không thể ăn chực người ta mãi được.
Đeo cặp sách nhỏ lên, Bạch Tiểu Thư tung tăng đi vào thang máy.
Thang máy chạy đến tầng sáu thì ngừng một chút.
Nam nhân cao lớn với vẻ mặt buồn bực đi vào thang máy, Bạch Tiểu Thư chớp chớp mắt, chột dạ xê dịch vào trong góc thang máy..