“Tiểu Hạo! Cậu thi thế nào?”.
Sau khi thi xong Địch Kiện Nhân đi tới bên cạnh cậu, cậu ta không ngừng lẩm bẩm đối với môn học không giỏi cho lắm.
“Mẹ kiếp, ra đề khó như vậy, căn bản là cố tình làm cho người ta thi không đạt…”.
“Đúng vậy…”.
Duẫn Hạo phờ phạc mà nghe, ngay cả sức lực trả lời cũng yếu ớt.
Cậu cả đêm không ngủ, vội vàng hoàn thành đống báo biểu kia, nửa đường còn nấu một chén cháo thịt, kết quả còn phải dọn sạch mớ vết bẩn ở dưới lầu, chờ mọi thứ xong xuôi, trời cũng đã sáng, ngay cả bài vở cậu cũng chưa kịp ôn tập liền chạy tới trường.
Mặc dù dựa vào sự tích lũy kiến thức ngày thường có thể trả lời được một ít, chẳng qua sợ điểm số sẽ không được cao, cũng may là môn tự chọn, không cần tính vào trong học bổng.
“Cậu làm sao vậy?”.
Địch Kiện Nhân xem kỹ hai quầng thâm đen nổi bật của cậu.
“Không ngủ ngon?”.
“Một chút, không có việc gì.”.
Cố gắng xốc lại tinh thần, cậu lộ ra một nụ cười tươi để gạt bỏ sự lo lắng của Địch Kiện Nhân.
“Cậu không phải nói công việc hiện tại tốt hơn trước đây rất nhiều sao? Sao nhìn bộ dạng của cậu ngược lại còn tiều tụy hơn trước như thế?” Địch Kiện Nhân đang muốn lải nhải thêm vài cậu nhưng sau khi liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, vội vội vàng vàng nói, “Tớ có tiết đi trước đây, tự cậu bảo trọng! Nhớ đừng quá thành thật!”.
Nhìn bạn tốt vừa quay đầu hét vừa vội vàng chạy ra ngoài, nụ cười của Duẫn Hạo cũng dần dần biến mất.
Mệt mỏi quá đi… Nhưng mà không phải mệt về thể xác, mà là về tinh thần.
Cậu nỗ lực làm tốt công việc, Hàn Thiệu Lẫm cũng không thèm liếc mắt một cái, muốn bày tỏ một chút quan tâm, lại bị coi như ác ý nịnh nọt.
Cậu chưa từng gặp qua người nào lại có tâm cảnh giác với người ngoài mãnh liệt như vậy, ngoài trừ con chó becgie trước đây.
Nhưng mà không biết vì sao, cậu vẫn không có cách nào chán ghét Hàn Thiệu Lẫm, dù sao vẫn cảm thấy anh ta hình như có rất nhiều chuyện nghẹn ở trong lòng, miệng lại giống như vỏ sò quật cường cái gì cũng không chịu nói, khiến cho người ta nhìn cũng cảm thấy không nỡ.
Tan học trở lại biệt thự Hàn gia, Duẫn Hạo liền phát hiện tình hình trong nhà dường như không thích hợp lắm.
Vừa vào cửa liền nghe thấy trên lầu không ngừng truyền ra từng cơn cãi nhau cùng la hét mắng chửi.
Là anh Liêm đã về sao?.
Nghi ngờ đổi đôi dép lê xong, Duẫn Hạo đi lên lầu.
Nghe âm thanh thì tình hình trong phòng khá nóng nảy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Càng khiến cậu giật mình chính là, tiếng thét khủng bố nhất chính là giọng của Hàn Thiệu Lẫm.
Bình thường hai anh em bọn họ cãi nhau, chủ yếu người mắng chửi đều là Hàn Thiệu Liêm mới đúng, còn Hàn Thiệu Lẫm căn bản là không thèm để ý.
Lúc này đã xảy chuyện gì khiến cho Hàn Thiệu Lẫm tức giận như vậy chứ?.
“Anh hai! Chuyện kia cũng đã qua lâu như vậy rồi, tại sao anh…”.
“Câm miệng! Không liên quan tới em! Không cho phép em nhúng tay vào chuyện này, bằng không thì cút ra khỏi Hàn gia!”.
“Vậy giống như anh làm với họ sao? Tại sao anh không thể nghĩ một biện pháp khác chứ? Mặc kệ là đối với người thân, bạn bè, người đối địch đều là cùng một dạng! Anh hai, anh có biết hay không, kỳ thực người đáng thương nhất chính là anh! Là tự anh phong bế bản thân! Anh cho rằng đem oán giận trả thù lên người kẻ khác thì bản thân anh sẽ vui vẻ sao?”.
Bọn họ đang nói cái gì vậy?.
Duẫn Hạo mới đi đến cửa phòng sách, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng vỡ tan của vật gì đó.
Xem chừng người nọ khá phẫn nộ.
Len lén liếc vào bên trong nhìn một cái, cậu thiếu chút nữa đã la hoảng lên.
Trong phòng sách quả nhiên là một mớ lộn xộn, hai người đàn ông đứng song song với nhau, bầu không khí gay gắt đã đạt đến tình trạng vô cùng căng thẳng, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc súng dày đặc.
Phát ra âm thanh chấn động chính là cái ly trong tay Hàn Thiệu Lẫm, anh ta đem toàn bộ cái ly nắm trong tay cứ như vậy mà bóp nát, giống như đang kẹp đầu một người.
“Ngài Hàn!”.
Thấy vết máu trong tay Hàn Thiệu Lẫm, Duẫn Hạo không chút suy nghĩ chạy vào trong phòng, nắm lấy cái tay kia.
“Tay của ngài…”.
Trời ạ, mảnh vỡ đâm vào trong lòng bàn tay rồi! Nhất định rất đau…
“Cút ngay!”.
Mới vừa muốn kiểm tra vết thương, Duẫn Hạo đã bị một lực cường mạnh hất ra, không đứng vững, cơ thể thoáng ngã về phía cái bàn bên cạnh.
Cạnh bàn đang áp sát về phía mình ——
“Tiểu Hạo!”.
Song song với lúc nghe được tiếng kêu sợ hãi của Hàn Thiệu Liêm, Duẫn Hạo cảm thấy trên trán đau đớn một hồi.
Đưa tay sờ sờ, có chất lỏng dọc theo sườn mặt chảy xuống.
Hàn Thiệu Liêm kéo cậu qua:
“Tiểu Hạo! Em không sao chứ? Tiểu Hạo?”.
“A…”.
Thực ra khoảnh khắc đụng vào ngoại trừ thấy sao ra, kế tiếp cũng không phải rất đau, nhưng mà thấy Hàn Thiệu Liêm sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn cậu.
“Hàn Thiệu Lẫm! Anh thực sự quá đáng rồi đó! Anh muốn làm gì cũng mặc anh, nhưng đừng có giận cá chém thớt trên người kẻ khác!”.
Tức giận đến mức gào lớn về phía người đàn ông trước mặt, Hàn Thiệu Liêm lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ của anh trai mình.
Lúc nhìn thấy cái trán của Duẫn Hạo đập vào cạnh bàn, đại não bị nhồi đầy cơn giận dữ của Hàn Thiệu Lẫm thoáng ngừng lại một chút, tiếp đó thấy máu tươi từ giữa khe hở nhỏ bé kia chảy ra, lửa giận nhất thời giống như bị đông cứng lại, tạm thời bình tĩnh lại đứng tại chỗ.
Anh ta cũng không có ý thương tổn Duẫn Hạo, chỉ là lúc đó lửa giận mãnh liệt dâng lên đang cấp bách muốn tìm chỗ trút ra, mà Duẫn Hạo lại vừa vặn chạy đến bên cạnh anh ta liền không may trở thành chỗ để anh ta trút giận, nhưng anh ta lại không nghĩ rằng sẽ khiến đối phương bị thương.
Đang sững sờ, lại nghe em trai gào lớn với mình, cơn lửa giận bị đông cứng giống như trong nháy mắt lại bị phóng xuất ra.
Ánh mắt anh ta tối đi, lộ ra hai ngọn lửa màu đen âm hàn, miệng không chịu khống chế mà buột miệng nói:
“Mặc kệ là ai, chỉ cần gây trở ngại cho tôi, chính là kết cục này!”.
Hàn Thiệu Liêm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, anh nâng Duẫn Hạo vẫn không hiểu chuyện gì dậy:
“Tiểu Hạo! Chúng ta đi!”.
Nhìn em trai nửa đỡ nửa ôm cùng Duẫn Hạo bước chân có chút tập tễnh đi ra khỏi phòng sách, Hàn Thiệu Lẫm đứng yên hồi lâu, ánh mắt chuyển dời sang chỗ cạnh bàn, thấy một vết máu không lớn không nhỏ, trong mắt như có cái gì nhảy vào đâm trúng nhói nhói, lóe lên một chút ánh sáng bị tổn thương, đồng thời dùng cái tay bị mảnh vỡ đâm bị thương đấm một đấm vào tường.
“Ai nha!”.
Phòng khách, Hàn Thiệu Liêm đang bận bôi thuốc cho Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo vốn dĩ vẫn không hề cảm thấy đau đớn lúc này cũng nhịn không được nhe răng trợn mắt mà kêu lên.
“Em chịu đựng một chút, bôi thuốc thì sẽ có chút đau.”.
Hàn Thiệu Liêm vừa nói vừa cố gắng nhẹ tay hết mức có thể.
Thật vất vả mới bôi xong thuốc, Duẫn Hạo xoa nhẹ cái trán bị dán một miếng băng gạc, cảm thụ được sự đau đớn mơ hồ kia, va644n có chút cảm giác không quá chân thật đối với tai bay vạ gió bất chợt tới này.
“Tiểu Hạo, thật xin lỗi!”.
Thu dọn hộp sơ cứu y tế, Hàn Thiệu Liêm đột nhiên nói xin lỗi với cậu.
Duẫn Hạo giật mình, vội hỏi:
“Anh Liêm, anh đang nói cái gì? Tại sao muốn nói…”.
“Em không cần làm trợ lý cá nhân của anh hai nữa, anh sẽ tìm một công việc khác cho em.”.
Hàn Thiệu Liêm vẻ mặt phức tạp nói.
“Tại sao?” Duẫn Hạo trở nên hoảng loạn, “Có phải có chỗ nào em làm không được tốt hay không…”.
“Không phải!” Hàn Thiệu Liêm cao giọng ngăn cậu lại, trên mặt tràn đầy áy náy, “Không phải nguyên nhân do em, tất cả đều là anh hai anh không tốt! Không nghĩ anh ấy sẽ trở nên càng ngày càng không có tính người như thế! Anh không nên cho em làm việc ở bên cạnh anh ấy, lần này coi như may mắn, chỉ bị trầy một chút da, nhưng… Nói chung là anh Liêm không tốt, em cũng đừng quan tâm chuyện trợ lý cá nhân nữa, sau này em đi theo trợ lý Hà làm mấy công việc nhân sự khác đi, anh cũng sẽ trả lương như vậy cho em.”.
Vốn tưởng rằng có một người hiền lành lạc quan vui vẻ như Duẫn Hạo ở bên cạnh anh trai, có thể chữa khỏi tính cách người chết kia, nhưng lại không ngờ tới…
Duẫn Hạo nghe nghe cúi đầu, tay lại không tự giác xoa chỗ bị thương, giống như làm vậy thì có thể làm cho sự đau đớn giảm bớt một chút.
“Em muốn… Tiếp tục làm công việc này.”.
Ngay lúc Hàn Thiệu Liêm cho rằng cậu cũng không phản đối thì, cậu nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
“Em nói cái gì?”.
Hàn Thiệu Liêm nghi ngờ bản thân có nghe lầm hay không.
Con ngươi màu nâu xám của Duẫn Hạo nhìn anh ta, nghiêm túc nói:
“Xin cho em tiếp tục đảm nhiệm chức trợ lý của ngài Hàn.”.
“Tiểu Hạo?” Hàn Thiệu Liêm thoáng sợ run vội hỏi, “Anh nói em có thể không cần gắng gượng…”.
“Em không phải gắng gượng, em thực sự muốn làm công việc này.”.
“Nhưng mà anh ấy đối với em như vậy…”.
“Đó là ngài ấy đang nổi nóng, em nghĩ ngài ấy hẳn cũng không phải cố tình, chỉ là em không cẩn thận đụng trúng chỗ đó mà thôi.”.
“Tiểu Hạo!”.
“Em rất muốn giúp làm một chút chuyện, có tiền lương hay không cũng không quan trọng, anh Liêm anh giúp em nhiều như vậy, cho em ăn, cho em ở, nếu em chỉ vì chút việc nhỏ đó mà lùi bước, thì rất mất mặt.”.
Duẫn Hạo nói, vẻ mặt cương quyết không hề giống như đang nói giỡn.
Cậu còn có một lý do chưa nói ra chính là cậu không có cách nào bỏ mặc Hàn Thiệu Lẫm được, nguyên nhân ngay cả bản thân cũng không biết rõ, có lẽ là không muốn nhìn thấy đôi mắt cô độc mà tràn ngập sự đề phòng giống con becgie Đức năm đó đi.
Xác nhận bản thân không có ù tai hoặc là nghe thấy mấy lời nói ảo giác, trong lúc nhất thời đầu Hàn Thiệu Liêm bắt đầu trướng đau, anh ta xoa xoa huyệt thái dương:
“Tiểu Hạo, em biết em đang nói cái gì không?”.
“Biết ạ, anh Liêm lúc đó anh không phải đã nói, đây là lúc thử thách nghị lực sao?”.
Duẫn Hạo cười dí dỏm, đứng lên, ôm lấy hộp sơ cứu y tế ở trên chiếc bàn dài.
“Khi đó là… Tiểu Hạo, em muốn đi đâu?”.
Hàn Thiệu Liêm đang đau đầu nên làm sao giải thích rằng lúc đó chỉ vì để cậu an tâm ở lại, thì thấy cậu đi lên lầu.
“Đi giúp ngài Hàn băng bó ạ, tay ngài ấy cũng bị thương.”.
Duẫn Hạo thản nhiên nói.
Hàn Thiệu Liêm liền choáng váng đầu óc.
Không sao, cái này giống với con chó becgie năm đó, hung dữ cắn một cái lên tay cậu, máu tươi đầm đìa, làm hại cậu gần như dùng toàn bộ tiền lương để đi chích vắc-xin phòng ngừa chó dại, nhưng cậu lại không hề hối hận đã chăm sóc con chó kia.
Hơn nữa khi cậu mang theo thương tích lần thứ hai mỉm cười xuất hiện ở trước mặt con chó kia, mặc dù vẫn không gần gũi lắm, cậu vẫn mừng rỡ khi nhìn thấy thứ gì đó không giống trước đó xuất hiện trong đôi mắt hung ác dữ tợn kia.
“Xin lỗi, tôi vào được…”.
Gõ cửa hai cái, Duẫn Hạo đi vào phòng sách đóng kín.
Trong phòng vẫn duy trì tình trạng lộn xộn sau cuộc chiến, Hàn Thiệu Lẫm ngồi ở vị trí thường ngày đối diện với chiếc máy tính.
Nghe được tiếng động, anh ta quay đầu lại, trong mắt đầu tiên là hiện lên vài sự kinh ngạc, sau đó vùng xung quanh lông mày lại nhíu lại.
Không nói gì, trong nháy mắt con mắt trở nên lạnh lẽo cùng đôi môi mỏng mím chặt lộ ra sự kháng cự và đề phòng.
Duẫn Hạo mặc dù khẩn trương, nhưng vẫn để nụ cười đọng ở trên mặt.
Cậu ôm theo hộp thuốc y tế đi qua đống sách cùng giấy tờ bị rơi vãi trên mặt đất, đi tới trước mặt Hàn Thiệu Lẫm.
Nhìn cái tay kia, quả nhiên chưa xử lý, máu chảy xuống vẫn phớt lờ mà gõ bàn phím.
“Tay của ngài… Có thể cho tôi giúp ngài băng bó không?”.
Hỏi một cách cẩn thận nhất, đối mặt với khuôn mặt âm trầm mà tuấn mỹ kia, Duẫn Hạo cảm giác tim cũng sắp mắc nghẹn ở cổ họng mình.
Mặc dù cậu có gan xông vào phòng dù chưa có sự cho phép, nhưng không có nghĩa là cậu không sợ hãi.
Hàn Thiệu Lẫm không nói gì, chỉ theo dõi cậu, ánh mắt tối tăm như đáy biển quanh năm không thấy ánh nắng.
Thấy anh ta không có trả lời cũng không có xua đuổi, Duẫn Hạo thoáng thả lỏng, xem như anh ta ngầm đồng ý, liền chủ động kéo bàn tay bị thương qua, mà lần này Hàn Thiệu Lẫm vẫn chưa hất cậu ra.
Á, mảnh vỡ của ly cùng máu dính thành một khối rồi…
Duẫn Hạo không khỏi ngầm líu lưỡi không nói nên lời vì chỗ vết thương mặc dù không nặng nhưng cũng không thua kém máu thịt lẫn lộn là bao nhiêu, thấy vậy ngay cả vết thương ở trán cậu cũng bắt đầu đau nhức theo.
Vội vàng lấy thuốc khử trùng và tăm bông ra vừa lấy những mảnh vụn ra, vừa trấn an nói:
“Có thể sẽ đau một chút, xin hãy nhịn một chút.”.
Khoảng cách này có thể ngửi được mùi hương đặc biệt chỉ có trên người của Hàn Thiệu Lẫm, nhàn nhạt, giống như mùi hương của nửa đêm trầm ảm đạm, không nồng nhưng khiến người ta không thể bỏ qua, còn có lồng ngực rộng ở ngay trước mắt, Duẫn Hạo có chút hoảng thần, vội vàng tập trung một lần nữa vào việc xử lý vết thương.
Vốn tưởng rằng Hàn Thiệu Lẫm làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, thì cơ thể cũng lạnh giống vậy, không ngờ bàn tay to này lại không lạnh một chút nào, ngược lại còn chứa một nhiệt độ trầm ổn.
Mất khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng lấy ra hết mảnh vỡ, đồng thời còn bôi thuốc, Duẫn Hạo như vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, thở phào một hơi nói:
“Được rồi.”.
Vừa ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt lạnh lẽo có chút suy nghĩ kia, khóe miệng đang cong lên nhất thời dừng lại, hình thành một vẻ mặt có chút buồn cười.
“Ngài Hàn…”.
Hàn Thiệu Lẫm liếc mắt nhìn bàn tay đã được băng bó cẩn thận, thu tay về, ánh mắt đối mặt với Duẫn Hạo tự động lại giảm nhiệt độ xuống.
“Cậu muốn cái gì?”.
Giọng nói lạnh lùng, xa cách, êm tai nhưng lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Duẫn Hạo rùng mình một cái, khó hiểu cho nên nhìn anh ta, vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Thiệu Lẫm cong cao khóe miệng, nhưng chế nhạo, như vậy làm anh ta nhìn qua càng giống người trọng tài lãnh khốc khoác vẻ âm trầm thâm sâu.
“Cậu trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi, lấy lòng tôi, chung quy vẫn có một lý do đi?”.
Cho tới bây giờ anh ta cũng không tin hành động giả dối mỗi ngày làm một việc tốt, giúp người làm niềm vui kia.
Huống hồ thái độ của anh ta đối với của tên nhóc này có thể nói là khá xấu, đối phương lại không hề tức giận một chút nào, nếu nói không có bất kỳ mục đích gì quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi! Hoặc là tên nhóc này chính là tên ngu ngốc đệ nhất thiên hạ!.
“Lý do…?”.
Duẫn Hạo há hốc miệng, lặp đi lặp lại từ này một cách vô nghĩa.
Sự khinh thường trong mắt của Hàn Thiệu Lẫm càng sâu, ngoài ra còn có nhiều sự ngờ vực xen lẫn trong đó.
“Không cần phải lãng phí thời gian, nói thẳng được rồi, cậu muốn từ chỗ tôi nhận được cái gì?”.
Duẫn Hạo nhìn anh ta, con ngươi màu nâu xám có sắc tố có phần thấp hơn người bình thường lộ ra vẻ rõ ràng và minh bạch.
“Nói đi, cậu muốn cái gì? Tiền? Công việc? Nhà? Hay là cái khác? Yên tâm, cậu đã cứu tôi, muốn bao nhiêu cứ việc nói, Hàn thị vẫn cho được!”.
Hàn Thiệu Lẫm hết sức trào phúng nói.
Duẫn Hạo không có trả lời, thời gian lâu đến mức Hàn Thiệu Lẫm tưởng rằng cậu đang lòng tham không đáy mà suy tính xem nên muốn cái gì là tốt nhất.
Cuối cùng, từ trong miệng cậu lại nhàn hạ thốt ra một câu giống như nghi ngờ lại giống như đồng cảm nói:
“… Ngài không thích người khác đối tốt với mình sao?”.
Cái gì?.
Hàn Thiệu Lẫm tức ngây ra.
“Nếu như có thể, tôi muốn nhìn thấy bộ dạng ngài cười một chút…”.
Không biết có phải bởi vì đã nói sai cái gì rồi hay không, Duẫn Hạo cảm thấy cường độ của máy điều hòa mấy ngày nay càng ngày càng tệ, có vài lần đứng ở cửa cũng có thể cảm giác được trận trận gió mát thổi đến.
Nói như vậy cũng không quá đúng, bởi vì ở dưới vẻ mặt hết sức lạnh lùng, dường như còn có một chút ý thẹn quá thành giận.
Mỗi lần đối mặt, ánh mắt kia cũng giống như đang hung hăng trừng cậu, tựa như đang cảnh cáo cái gì đó, làm cậu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân có lẽ chính là lời nói trong lúc vô ý đã nói ra vào ngày hôm đó đi?.
Dưới tình huống như vậy, nói ra một câu như thế, ngay cả bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà cậu cũng chỉ là sau khi buột miệng nói ra mới ý thức được, cho nên xấu hổ mà không cần trả lời liền vịn một lý do chạy đi.
Không biết được Hàn Thiệu Lẫm sẽ đưa ra ý nghĩ gì, cậu chỉ nhớ rõ, sau khi nghe thấy câu nói kia, khuôn mặt trước nay đều lạnh lùng, dường như hiện lên một chút vẻ mặt khác thường —— Không biết nên gọi là xấu hổ, hay là… Nổi giận?.
Sau đó, mấy ngày kế tiếp, tựa như cùng câu nói kia đối đầu, cậu cứ luôn cảm thấy vẻ mặt của Hàn Thiệu Lẫm càng ngày càng đáng sợ.
Nhưng cậu cũng không phải cố tình nói bậy, đó thực sự là suy nghĩ lúc đó của cậu, không biết sao, đột nhiên lại nói ra như vậy.
Chắc chắc lại gây ra sự hiểu lầm đi?.
Duẫn Hạo phiền muộn nghĩ.
Vốn định cho Hàn Thiệu Lẫm thay đổi bộ mặt với mình, ai dè lại hoàn toàn ngược lại.
“Ngài Hàn, bữa sáng của ngài…”.
Buổi sáng chủ nhật này, lúc Duẫn Hạo cẩn thận lên tiếng như vậy, nhận được chính là một cái trừng mắt hung ác nham hiểm, cho nên cậu đem lời nói vốn dĩ muốn khuyên nhủ nuốt xuống.
Cậu sáng sớm thức dậy làm bữa sáng, nhưng phần của Hàn Thiệu Lẫm đến bây giờ vẫn còn y nguyên để ở chỗ này.
Hơn nữa xem chừng đối phương cũng không có ý định ăn.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng người nhà này hình như cũng không có ý thức nghỉ ngơi, Hàn Thiệu Liêm đã cùng trợ lý Hà đến công ty từ lúc sớm, còn Hàn Thiệu Lẫm cũng giống như bình thường vùi đầu ở trong phòng sách.
Đối với điểm này, Duẫn Hạo rất là quen thuộc.
Trước đây, ngày nghỉ chính là ngày bận rộn làm thêm của cậu, cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tuy Hàn Thiệu Liêm trước khi rời nhà đã nói cậu có thể nghỉ ngơi cả ngày không cần làm việc gì cả, nhưng thấy ông chủ cũng bận rộn như vậy, một mình cậu nghỉ ngơi thực sự không tiện, hơn nữa muốn người có thói quen làm việc trường kỳ như cậu đột nhiên dừng lại không làm cái gì cả, ngược lại cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nhưng mà, bắt đầu từ sáng sớm, Hàn Thiệu Lẫm cũng chưa từng để ý tới cậu.
Điều này làm cho cậu đang hăng hái tinh thần chuẩn bị làm việc cảm thấy thất vọng.
Mà thôi, dù sao cậu cũng không trông cậy sẽ được coi trọng.
Nâng tâm trạng mất mác lên, cậu trở lại phòng mình chăm chú kiểm tra báo biểu của công ty.
Không bao lâu, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang, đi ra ngoài vừa nhìn, thấy Hàn Thiệu Lẫm ăn mặc đàng hoàng chuẩn bị ra ngoài đang muốn xuống lầu.
“Ngài Hàn, ngài muốn ra ngoài sao?”.
Vội vàng chạy theo, cậu cũng đuổi theo xuống lầu.
Hàn Thiệu Lẫm không thèm để ý tới cậu, vẫn đi tới gara.
Thấy anh ta mở cửa xe, Duẫn Hạo vội vàng chạy tới:
“Ngài Hàn, để cho tôi lái đi.”.
Ánh mắt giống như mũi tên sắc nhọn lập tức bực mình bắn về phía cậu, Duẫn Hạo giải thích nói:
“Công việc của tôi cũng bao gồm làm tài xế cho ngài, hơn nữa vết thương trên tay ngài còn chưa khỏi hẳn, có thể không tiện lắm, tôi có thể đưa ngài đi…”.
Thấy Hàn Thiệu Lẫm vẫn sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cậu, lại vội vàng bổ sung nói:
“Ngài yên tâm, tôi sẽ lái xe, giấy phép cũng có.”.
Lái xe đã học từ sớm, chẳng qua vẫn không có tiền thi lấy bằng, mãi đến gần đây Hàn Thiệu Liêm ra tiền để cậu đi thi, nói rằng như vậy khi công việc bắt đầu sẽ thuận tiện hơn, cậu cũng không thể từ chối được.
Hàn Thiệu Lẫm vẫn không nói gì.
Ở chung ước chừng đã nửa tháng, Duẫn Hạo cũng đại khái hiểu được một chút tính tình của anh ta.
Loại thời điểm này, nếu như muốn từ chối, Hàn Thiệu Lẫm đã sớm đuổi đi, mà anh ta hồi lâu cũng không có lên tiếng như vậy hơn phân nửa là có ý… Anh ta ngầm đồng ý?.
Đối với việc Hàn Thiệu Lẫm hiếm khi có dấu hiệu không có ý kiến gì, Duẫn Hạo ngầm vui mừng, vội vàng từ cửa bên kia ngồi vào vị trí lái xe.
“Ngài Hàn, ngài muốn đi đâu?”.
Duẫn Hạo hỏi Hàn Thiệu Lẫm đang ngồi ở bên cạnh.
Hàn Thiệu Lẫm ném cho cậu một địa chỉ, cứ như vậy mà lên đường.
Vừa lái xe, vừa cảm thấy phấn khởi.
Đây là nhiệm vụ lái xe lần đầu tiên của cậu, trước đây lúc làm công việc lặt vặt ở công ty vận tải thì đã lén học lái xe, nhưng chưa từng chính thức lái ra đường, hơn nữa hình như đây cũng là lần đầu tiên từ lúc làm việc cho Hàn Thiệu Lẫm cậu tiếp cận anh ta gần như vậy.
Dùng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia vẫn tuấn tú rất mê người như cũ, ánh mắt lạnh lẽo thủy chung nhìn chăm chú về phía trước, cho dù hiện tại tiếp cận rất gần, nhưng vẫn khiến người ta có một loại cảm giác khó có thể tiếp cận.
Không khỏi nhớ tới câu nói của mấy ngày hôm trước, nói thật, không biết người đàn ông này cười rộ lên sẽ là bộ dáng gì nữa?.
Khuôn mặt dễ nhìn như vậy, vẫn nghiêm nghị thực sự rất đáng tiếc, nếu như có thể giống như anh Liêm vậy… Duẫn Hạo thử tưởng tượng đem nụ cười của Hàn Thiệu Liêm lắp vào khuôn mặt của Hàn Thiệu Lẫm.
Vẫn khó có thể tưởng tượng ra à…
Nghĩ nghĩ ngay cả bản thân cũng thiếu chút nữa đã bật cười.
Đột nhiên Hàn Thiệu Lẫm ở bên cạnh lên tiếng quát khẽ:
“Quẹo vào!”.
“Hả, dạ!”.
Duẫn Hạo kịp thời hoàn hồn trở lại vội vàng chuyển vô lăng.
Cảm giác được từ bên cạnh phóng tới ánh mắt nghiêm khắc ‘rốt cuộc cậu có biết đường hay không’, không khỏi cảm thấy có lỗi vì sự thất thần của bản thân, vội vàng chuyên tâm lái xe.
Mục đích tới là một khu nhà trọ nhỏ hẻo lánh, mức độ cũ nát của nó không thua gì chỗ Duẫn Hạo thuê trước đây.
Hiếu kỳ tại sao Hàn Thiệu Lẫm lại tới chỗ như thế này, chỉ thấy anh ta đã xuống đi ra ngoài, Duẫn Hạo vội vàng khóa kỹ xe rồi cũng đi theo.
Đi lên cầu thang u ám kia, chập hẹp đến nỗi chỉ cho phép đi theo kiểu người trước người sau, hơn nữa sàn nhà bằng gỗ còn không ngừng phát ra tiếng cọt kẹt bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Đối với hoàn cảnh này Duẫn Hạo cũng không hề xa lạ, nhưng nghĩ không ra Hàn Thiệu Lẫm tới đây làm cái gì, chẳng lẽ là thăm người nào sao? Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia lại không giống…
Đang nghĩ ngợi, Hàn Thiệu Lẫm đã dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ nát.
Duẫn Hạo đi theo phía sau anh ta cũng dừng bước theo, rồi kinh ngạc mà nhìn thấy động tác tiếp theo của anh ta chính là một cước đá văng cửa phòng.
Tiếng cánh cửa đổ ngã kinh động đến người ở bên trong, tiếp đó nghe được tiếng vang của ly chén rơi.
Bên trong là một gian nhà ổ chuột chật hẹp mà bẩn thỉu lộn xộn, vừa nhìn thì biết người sống ở đó nghèo túng thế nào.
Chỉ thấy một người đàn bà đang nằm trên tấm đệm được trải trên sàn nhà, bên cạnh còn có một cô gái trẻ, hình như là hai mẹ con.
Hai người đều hoảng hốt nhìn qua ——
Hàn Thiệu Lẫm bước vào, từ trên cao nhìn xuống nhìn hai người kia bằng nửa con mắt.
“Nếu như tôi không có nhớ lầm, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, sao các người còn không chịu cút đi?”.
Nghe vậy người đàn bà bắt đầu run rẩy, bởi vì đau ốm thời gian dài mà khuôn mặt xám tráng trở nên vặn vẹo, con mắt đục ngầu hình như cũng trở nên đau nhức, tay gầy trơ cả xương không ngừng run rẩy, giống như muốn duỗi về phía bên này, há miệng, lại nói không được một câu nào, từ trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh u ơ.
Cô gái lại lộ ra vẻ mặt lo lắng đan xen phẫn nộ, cô nghiêng người chắn ở trước mặt mẹ mình:
“Mẹ tôi cũng bệnh thành như vậy, anh còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?”.
Hàn Thiệu Lẫm cười lạnh một tiếng, vẻ mặt là sự lạnh lùng kiên quyết trước nay chưa từng có:
“Nhà trọ của mấy người tôi đã mua lại, cho nên tôi kêu mấy người đi khi nào, mấy người phải cút đi lúc đó!”.
“Anh…”.
Cô gái cắn môi, trong mắt lóe ra lệ quang, như căm phẫn lại không cam lòng.
“Chúng tôi đã như thế này rồi… Mẹ vẫn bị bệnh lại không có tiền mua thuốc, hơn nữa chỉ có thể ở những nơi thế này, bọn tôi đã như vậy rồi! Anh đoạt đi mất mọi thứ của nhà chúng tôi còn chưa tính, tại sao ngay cả chỗ cư thân duy nhất của chúng tôi cũng phải cướp đoạt đi? Như vậy anh muốn tôi và mẹ phải làm sao? Lang thang đầu đường xó chợ sao?”.
Hàn Thiệu Lẫm không lưu tâm mà hừ lạnh.
“Đó không liên quan chuyện của tôi, mấy người có thể sử dụng vốn sẵn có của phụ nữ, muốn sống sốt cũng không phải chuyện khó, tùy tiện quyến rũ một người đàn ông không phải là được sao? Huống hồ ——”.
Ánh mắt của anh ta rét lạnh, sự châm biếm ở bên môi cũng không biến mất.
“Chuyện này đối với người nào đó mà nói, không phải đã sớm là việc làm thông thạo rồi sao?”.
“Anh nói cái gì!”.
Cô gái phẫn nộ hét lớn lên, muốn xông lên, lại bị người đàn bà phía sau kéo lại.
“Mẹ!”.
Cơ thể người đàn bà run rẩy giống như chiếc lá rụng, bàn tay gầy đến đáng sợ lại nắm chặt lấy cô gái.
Ánh mắt kia, như bị cái gì thiêu đốt, bi thương mà lại tuyệt vọng, thậm chí ngay cả một viên vẩn đục cũng bị thiêu đốt.
Đôi môi của bà ta run rẩy tái nhợt, vật lộn để đứng dậy, giống như muốn nóng lòng nói cái gì đó, nhưng nửa đường lại bắt đầu ho khan dữ dội.
Cô gái hoảng loạn vỗ lưng của bà ta.
“Mẹ! Mẹ có khỏe không? Mẹ! Mẹ…”.
Nhìn tình cảnh này, Duẫn Hạo đứng ở phía sau Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên dâng lên sự thương xót, nhịn không được lên tiếng nói:
“Ngài Hàn, hai vị ấy…”.
Lại bị một tiếng quát mắng ném trở lại.
“Không liên quan đến cậu!”.
Duẫn Hạo đành phải câm miệng, nhìn bộ dạng đáng thương của hai mẹ con kia, lại nhìn Hàn Thiệu Lẫm, phát hiện miệng anh ta nổi lên sự tàn nhẫn.
Cậu đã gặp qua sự lạnh lùng của Hàn Thiệu Lẫm, nhưng chưa từng gặp qua sự tàn khốc như vậy của anh ta.
Chuyện này rốt cuộc là…
“Tôi đã cho mấy người quá nhiều thời gian rồi, căn nhà này không còn thuộc về mấy người, thức thời thì hãy nhanh chóng dọn khỏi đây trước đi tôi cho người đuổi đi!”.
Bỏ lại những lời này, Hàn Thiệu Lẫm xoay người rời đi.
Duẫn Hạo vội cũng cũng theo xuống lầu, lại nghe thấy tiếng khóc quát lớn đầy kích động của cô gái.
“Hàn Thiệu Lẫm! Anh là một tên ma quỷ! Bất luận chúng tôi đi đến đâu, anh đều có thể chạy tới đó! Anh không đuổi cùng giết tận thì không được sao? Mẹ làm sai cái gì, tôi làm sai cái gì chứ! Anh rất đáng hận! Anh chết cũng không được tử tế…”.
Đi thẳng xuống dưới lầu, nhưng tiếng khóc cùng tiếng chửi bới phẫn hận kia vẫn nghe được một cách rõ ràng.
Hàn Thiệu Lẫm cũng không quay đầu lại, vững vãng đi tới, giống như không một chút để tâm tới.
Trong lòng Duẫn Hạo thì lại có chút khó chịu.
Người đàn bà vừa rồi rõ ràng bệnh rất nặng, cô gái thoạt nhìn xấp xỉ tuổi cậu, có thể còn nhỏ hơn một chút, hai người họ cứ như vậy mà bị đuổi đi nhất định rất bi thảm…
Nhìn bóng lưng hờ hững đi ở phía trước, do dự một chút, cậu vẫn lại mở miệng:
“Ngài Hàn, cái kia… Tôi nghĩ hai người họ…”.
Hàn Thiệu Lẫm bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo kia làm lời nói kế tiếp của cậu mắc nghẹn ở cổ họng, miệng há ra, vẫn chọn cách thông minh mà ngậm lại.
Nhưng mà lúc này Hàn Thiệu Lẫm lại nở nụ cười với cậu, có điều đó là nụ cười tàn nhẫn không hề có chút ý cười nào, đôi môi mỏng chậm rãi kéo về hai phía:
“Cậu cảm thấy mẹ và em gái tôi thế nào?”.
Duẫn Hạo thoáng ngây người.
Mẹ? Em gái? Hai người vừa nãy ư?!.
Há to miệng, lại nhìn thấy Hàn Thiệu Lẫm cho cậu một ánh mắt âm lạnh sau đó quay đầu.
Không thể tin được có người lại đối xử như vậy với em gái cùng mẹ của mình!.
Hoàn hồn trở lại, phát hiện Hàn Thiệu Lẫm đã đi rất xa, mới vội vàng chạy đuổi theo.
Giống như không có việc gì, Hàn Thiệu Lẫm lên xe, Duẫn Hạo mang theo tâm trạng cực kỳ phức tạp khởi động xe.
Tại sao có thể như vậy chứ? Tuy Hàn Thiệu Lẫm lãnh khốc, nhưng sao có thể…
Suy nghĩ đột nhiên bị một bàn tay chụp lấy cắt ngang, Duẫn Hạo lại càng hoảng sợ vội vàng nhìn về phía anh ta:
“Sao, làm sao vậy?”.
Ngăn cản bàn tay muốn khởi động xe của Duẫn Hạo lại, vùng xung quanh lông mày của Hàn Thiệu Lẫm nhíu chặt lại.
“Ngài Hàn?”.
“Xuống xe!”.
Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên mở cửa xe đi ra ngoài.
“Cái gì?”.
Nghi vấn của Duẫn Hạo còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị một tay từ trên xe kéo ra ngoài.
“Còn không xuống!”.
Ầm!.
Tiếng nói vừa dứt, ngay khi Duẫn Hạo bị kéo cách xa chiếc xe một khoảng cách, một tiếng nổ ầm vang lên, bên trong xe bùng phát lửa cháy dữ dội.
Tia lửa cùng sức gió nảy sinh khi nụ nổ xảy ra khiến Duẫn Hạo không khỏi nhắm chặt mắt lại, nằm trên mặt đất, bảo vệ đầu.
Vài tiếng nổ lớn lại vang lên, còn có âm thanh rạn nứt của thứ gì đó, có thể tưởng tượng được chiếc xe chắc chắc chắn đã bị nổ đến không thể nhìn ra hình dạng gì nữa.
Nhưng mà… Thật kỳ lạ, sao cậu không cảm thấy có mảnh vụn văng trúng người cậu chứ?.
Mở mắt ra vừa nhìn, Duẫn Hạo kinh ngạc phát hiện bản thân đang được Hàn Thiệu Lẫm bảo vệ dưới người anh ta.
“Ngài Hàn!”.
Vội vàng đứng dậy đỡ lấy anh ta, Duẫn Hạo hoảng sợ nhìn thấy vai trái của Hàn Thiệu Lẫm chảy ra máu.
“Ngài bị thương!”.
Ôm vai, Hàn Thiệu Lẫm nhìn chằm chằm chiếc xe chỉ còn lại mỗi cái khung xương cuối cùng cũng đã ngừng nổ, trong mắt thoáng hiện lên màu sắc khác thường.
Bởi vì vụ nổ, khiến cho người ở vùng đó cũng bị kinh động, không ít cư dân nhao nhao nhô đầu ra..