“Lần trước là ám sát, lần này là đặt bom… Cuộc sống của anh đúng thật là khó đối phó mà!”.
Trong bệnh viện đa khoa, Hàn Thiệu Liêm nghe được tin chạy vào hỏi thăm nhìn Hàn Thiệu Lẫm trên vai quấn một vòng băng vải nói chút lời châm chọc.
“Mặc dù em đã đánh tiếng với phía cảnh sát, nhưng mà loại tai nạn kiểu này nếu còn cứ nhiều như vậy, cảnh sát không nghi ngờ cũng khó! Anh hai, rốt cuộc anh đã nghĩ ra cách để đối phó chưa vậy?”.
Hàn Thiệu Lẫm lãnh đạm liếc anh ta một cái.
“Em không cần quan tâm nhiều, làm tốt chuyện của chính em là được rồi.”.
Mặc dù trên mặt Hàn Thiệu Liêm đang cười, trong lòng lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vội vội vàng vàng chạy tới, nhận được lại là thái độ như vậy, cho dù là ai cũng đều sẽ nổi giận!.
“Hừ, phải không? Nói lại, nghe nói anh đi gặp người nào đó…”.
Hàn Thiệu Liêm cười gượng hai tiếng.
“Những việc xấu thực sự không thể làm được, bằng không bị trời phạt cũng xứng đáng ——”.
“Hàn tiên sinh!”.
Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, một thiếu niên chạy vào.
“Ngài không có việc gì chứ? Vết thương của ngài thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”.
Những câu hỏi liên tiếp còn chưa nhận được câu trả lời, cũng đã vọt tới bên giường.
Lúc Hàn Thiệu Lẫm chạm phải khuôn mặt tràn ngập lo lắng kia, thoáng sửng sốt, rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
Ngược lại Hàn Thiệu Liêm ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng, gọi trở lại lực chú ý của người kia.
“Anh Liêm!”.
Lúc này Duẫn Hạo mới chú ý tới Hàn Thiệu Liêm đã ở trong phòng.
Thật là đau lòng mà, rõ ràng anh ta lớn như vậy đứng ở chỗ này cũng không phát hiện ra.
Hàn Thiệu Liêm vô thức lắc đầu cười khổ, vừa hỏi:
“Tiểu Hạo, em cũng không có việc gì chứ? Đã kiểm tra qua chưa?”.
Duẫn Hạo gật đầu.
“Em không sao.”.
Hàn Thiệu Liêm nhìn về phía trợ lý Hà vừa đi vào, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, lại quay trở lại trên người Duẫn Hạo, thì thấy ánh mắt của cậu vẫn lo lắng mà đặt ở trên người Hàn Thiệu Lẫm.
“Xin lỗi…”.
Nhìn vết thương trên vai của Hàn Thiệu Lẫm, Duẫn Hạo buồn bã xoắn ngón tay.
“Nếu như không phải tôi phản ứng quá mức chậm chạp trì độn, ngài cũng sẽ không phải…”.
Cậu đột nhiên khom lưng cúi người chào.
“Hàn tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu tôi!”.
“Cái gì?”.
Nghe đến đó, Hàn Thiệu Liêm lên tiếng cắt ngang.
Giống như nghe được một chuyện vô cùng hiếm lạ, anh ta nhìn vẻ mặt áy náy của Duẫn Hạo, lại đánh giá sự ngượng ngùng cùng một chút buồn bực trong nháy mắt hiện lên trên khuôn mặt của anh trai mình.
“Tiểu Hạo, em vừa rồi nói…”.
Anh ta chỉ chỉ Hàn Thiệu Lẫm, hỏi đầy vẻ khó tin.
“Nhờ có Hàn tiên sinh cản giúp em, em mới không bị thương, nhưng mà lại làm hại Hàn tiên sinh…”.
Vẻ mặt của Duẫn Hạo không giống như đang nói dối, nhưng mà…
Hàn Thiệu Liêm lại nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
Ông anh trai từ trước đến nay chưa từng để ý tới sống chết của người khác lại chủ động cứu người?.
… Loại chuyện này đúng thật là lần đầu tiên mà.
Trong phòng bệnh nhất thời lâm vào một hồi trầm mặc xấu hổ.
Dưới cái nhìn chăm chăm kinh ngạc của hai người còn lại, trong con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm đầu tiên là lộ ra một chút không được tự nhiên, sau đó bình tĩnh lại đột nhiên nói:
“Bây giờ huề nhau.”.
Hả?.
Duẫn Hạo còn đang tự kiểm điểm nghi ngờ mà ngẩng đầu lên, đã thấy hai luồng ánh mắt không mang theo bất kỳ tình cảm gì chiếu thẳng vào mình.
“Nợ cậu một mạng, đã trả hết, bây giờ không còn chút liên quan gì!”.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lọt vào trong lỗ tai rất có cảm giác lạnh lẽo.
“À…”.
Từ trước tới nay Duẫn Hạo chưa từng nghĩ tới vấn đề thiếu hay không thiếu, bây giờ lại đột nhiên được nhắc tới, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hàn Thiệu Liêm liếc nhìn bọn họ một cái, đưa tay kéo Duẫn Hạo qua.
“Tiểu Hạo, đi theo anh một lát.”.
Xoay người lại dặn dò trợ lý Hà:
“Cậu đem kết quả điều tra báo cáo cho anh ấy đi.”.
“Vâng.”.
Mắt lạnh liếc nhìn hai người sóng vai rời đi, Hàn Thiệu Lẫm không để ý rằng bản thân hồi lâu cũng không có thu hồi tầm mắt lại, mãi đến khi trợ lý Hà gọi hắn lại.
“Chủ tịch?”.
Nhanh chóng trở lại bình thường, hắn thu hồi tầm mắt.
“Nói!”.
“Dạ.
Tôi và phó chủ tịch đã điều tra những tài liệu có liên quan đến Đái thị, nhưng rất kỳ lại, trước sau cũng tìm không được bất kỳ tin tức gì của người kia, ngay cả việc anh ta ở nước ngoài ở đâu lúc nào về nước cũng điều tra không được, chỉ biết rằng anh ta là con riêng bên ngoài của Đái thị, cũng không có đưa về hộ tịch, hơn nữa…”.
Nghe báo cáo của trợ lý Hà, ánh sáng trong con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm từ từ tối dần đi.
“Gã nhất định đang…”.
Nghe thấy hắn đột nhiên lên tiếng, trợ lý Hà dừng lại, bất an mà nhìn vẻ mặt càng lúc càng nguy hiểm của hắn.
“Gã nhất định… Trốn ở nơi nào đó, chờ cơ hội nhắm về tôi để đòi lại mười mạng người kia! Nhưng mà…”.
Vẻ tàn nhẫn hung ác giống như ma quỷ lại leo lên khuôn mặt của Hàn Thiệu Lẫm một lần nữa.
“Tôi sẽ khiến gã trở thành kẻ thứ mười một!”.
“Thì ra là thế.”.
Trong sân của bệnh viện, Hàn Thiệu Liêm sau khi nghe Duẫn Hạo kể lại xong, rũ con ngươi xuống trầm ngâm giây lát.
“Anh ấy vẫn đi tìm hai người kia…”.
Duẫn Hạo lo lắng nhìn anh ta.
“Anh Liêm, đó là của Hàn tiên sinh… Không phải cũng là…”.
Biết cậu muốn nói cái gì, Hàn Thiệu Liêm khẽ cười.
“Không sai, đó là mẹ và em gái của anh hai anh, nhưng không phải của anh.”.
“Hả?”.
Đối với sự vô cùng kinh ngạc của Duẫn Hạo, anh ta nhanh chóng đã cho lời giải thích.
“Bởi vì anh và anh hai là anh em cùng cha khác mẹ.”.
Duẫn Hạo mở to mắt.
“Nhưng diện mạo hai người giống như…”.
“Quả thực là vậy, nhưng mà, nói chính xác một chút, anh lớn lên giống cha, còn anh hai càng giống ông nội.”.
Hàn Thiệu Liêm thu lại nụ cười, chậm rãi nói.
“Mẹ của anh hai… Chính là người phụ nữ ở trong nhà trọ, là người vợ đầu tiên của cha anh, nhưng lúc anh hai ba tuổi đã bỏ trốn với quản gia trong nhà, sinh ra cô gái kia.
Sau này cha anh cùng mẹ anh kết hôn, chỉ có điều lúc anh học cao trung hai người họ bởi vì tai nạn giao thông mà qua đời.
Trong tang lễ của cha mẹ, anh mới gặp anh hai anh lần đầu tiên.”.
Duẫn Hạo kinh ngạc khẽ nhếch miệng lên, khóe miệng của Hàn Thiệu Liêm cong cong.
“Kỳ lạ sao? Anh và anh hai cũng không lớn lên cùng nhau, anh là do cha mẹ nuôi lớn, còn anh hai anh thì lại do ông nội nuôi lớn.
Anh với ông nội tiếp xúc rất ít, tổng cộng mới gặp nhau ba lần, nhưng ở trong ấn tượng là một người đáng sợ lại tàn nhẫn.
Sở dĩ lại như vậy, nghe đâu tính tình của cha anh khá yếu đuối, anh lúc còn nhỏ vừa yếu ớt lại có nhiều bệnh, ông nội chê anh không làm nên trò trống gì, nên mới không muốn đưa anh đi, mà tìm anh hai.
Anh ấy bây giờ giống với với ông nội năm đó, là một người tàn nhẫn vô tình vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Sau khi cha mẹ anh mất không bao lâu, ông nội cũng bởi vì bệnh mà qua đời, anh mới trở lại biệt thự chính sống cùng anh hai.
Không lâu sau, anh mới biết được, đối với người mẹ bỏ trốn theo người đàn ông khác còn vứt bỏ con trai mình nhiều năm trước, anh hai cũng không có buông tha, sau khi anh ấy tra được tung tích của bọn họ, liền dùng mọi thủ đoạn khiến người đàn ông kia mất đi công việc, sau đó còn chết đi trong sự bần cùng lẫn bệnh tật, bây giờ lại… Nói chung, anh ấy chính là loại người có thù nhất định sẽ trả, hoặc là nói, trong xương cốt kế thừa dòng máu tàn nhẫn của ông nội đi?”.
Duẫn Hạo nghe, lâm vào sự trầm mặc thật lâu.
Một lát sau.
“Em không cho là… Hàn tiên sinh là loại người tàn nhẫn…”.
Cậu nghiêm túc nhìn về phía Hàn Thiệu Liêm đang có chút ngớ người.
“Bằng không, ngài ấy cũng sẽ không cứu em.”.
Không khỏi thở dài vì sự ngây thơ của cậu, Hàn Thiệu Liêm lắc đầu nói:
“Tiểu Hạo, vừa rồi em không nghe thấy sao? Anh ấy nói là cả hai không thiếu nợ nhau…”.
“Không,” Duẫn Hạo lắc lắc đầu, “Coi như là như vậy, chỉ cần là cứu người, ngài ấy cũng không phải tàn nhẫn.”.
Lúc trước con chó kia cũng vậy, ban đầu lúc nào cũng cắn người, không cho ai tới gần, còn rất hung bạo khiến cho chủ tiệm muốn cho nó chết nhân đạo, là cậu nghìn cầu vạn xin cam đoan sẽ chăm sóc dạy bảo nó tốt lại mới buông tha một lần.
Sau đó, trong một tai nạn ngoài ý muốn, nó cứu một đứa trẻ rơi xuống nước… Kết quả còn thành thú cưng kiêm ân nhân cứu mạng (chó) của gia đình đó, nhiệm vụ của cậu cũng hoàn thành tốt đẹp.
Người đàn ông có bề ngoài lãnh khốc như vậy… Rốt cuộc trong lòng ẩn dấu bao nhiêu chuyện chứ?.
Đem tài liệu chỉnh lý tốt cầm qua, Duẫn Hạo đang chuẩn bị gõ cửa thì thấy cửa không có đóng, liền bỏ tay xuống, nhẹ nhàng từ giữa khe hở ngó vào trong, thì thấy Hàn Thiệu Lẫm cũng không có ngồi trước máy tính, mà đang tựa vào chiếc sofa nhỏ ở bên cạnh.
Anh ta đang ngủ?.
Thật may là bản thân chưa có gõ cửa, Duẫn Hạo nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Đặt tài liệu lên bàn, cậu ngồi xổm người ở trước sofa, đánh giá khuôn mặt rõ ràng lộ ra vẻ mệt mỏi kia.
Cho dù đang ngủ, vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt, khí sắc cũng không phải tốt cho lắm.
Duẫn Hạo chợt cảm thấy đau lòng.
Mới ở trong bệnh viện một buổi chiều, Hàn Thiệu Lẫm đã về nhà ngay ngày hôm đó, thậm chí cũng không nghỉ ngơi lại lao đầu vào trong công việc.
Tại sao anh ta muốn hành hạ bản thân như vậy chứ?.
Bị đôi lông mi dài mà đen kia thu hút, cậu không kìm được tiến lại gần vài tấc, muốn thấy rõ hơn một chút, tay cũng nhịn không được duỗi ra, muốn vuốt ve nếp nhăn ở giữa lông mày kia.
Ai ngờ đầu ngón tay vừa mới chạm được ấn đường, đôi mắt kia bỗng chốc mở ra.
Đột nhiên bị rơi vào một cái giếng cổ sâu lạnh lẽo tối tăm, Duẫn Hạo sửng sốt, mặt thoáng đỏ lên, vội vàng thối lui.
“Hàn, Hàn tiên sinh!”.
Hàn Thiệu Lẫm từ trên sofa ngồi dậy, tiện tay cào cào tóc, liếc mắt nhìn về phía cậu.
“Cậu ở đây làm gì?”.
“Tôi…” Nghĩ đến vừa rồi ở khoảng cách gần đã nhìn khuôn mặt này, tim Duẫn Hạo đập dồn dập, vội vàng chỉ chỉ tài liệu ở trên bàn, “Tôi đưa tài liệu qua.”.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân mới vừa tỉnh ngủ hay không, Hàn Thiệu Lẫm lại không có nổi giận với cậu, con ngươi đen không ngủ đủ cũng giống như phủ một lớp mặt nạ bằng sương mù.
Khuôn mặt đẹp trai kết sương ngày thường được phủ lên một lớp màu sắc mệt mỏi hơi mỏng, khiến cho Duẫn Hạo đang muốn rời đi ngừng bước chân lại.
Nhìn Hàn Thiệu Lẫm vô thức ấn ấn huyệt thái dương, cậu không ngờ lại duỗi tay ra.
Nguyên nhân chính vì đau đầu mà nhíu mày, đột nhiên một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt từ sườn mặt kéo tới, Hàn Thiệu Lẫm kinh hãi, vô thức hất bàn tay kia ra.
Anh ta không quen với sự đụng chạm của người khác, trừng mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, phát hiện trên khuôn mặt nhu hòa nhỏ nhắn kia xuất hiện vẻ sửng sốt cùng lo lắng, bộ dạng giống hệt lúc cậu phát hiện anh ta bị thương sau vụ nổ.
Tay đột nhiên bị hất ra, Duẫn Hạo bị dọa.
“Ngài không có việc gì chứ? Tôi thấy ngài hình như không được khỏe…”.
Cậu thì thào, tâm trạng có chút buồn bã bởi vì sự kháng cự của Hàn Thiệu Lẫm.
Trừng cậu, màn sương mù trong đôi con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm lan ra, lần thứ hai dựng nên bức tường chắn vững chắc.
“Không cần cậu nhiều chuyện! Đi ra ngoài!”.
“Nhưng mà…”.
“Đi ra ngoài!”.
Nguy hiểm mà kinh hãi phát hiện rằng bản thân mỗi khi đối mặt với đôi mắt trong suốt giống như có thể chiếu rọi ra tất cả tội ác kia, nội tâm có một tia rung động, Hàn Thiệu Lẫm lập tức xua đuổi suy nghĩ đó.
Nhìn thiếu niên cuối đầu im hơi lặng tiếng đi ra cửa, anh ta bỗng cảm thấy một cơn lo lắng không yên, cầm lấy vitamin ở trên bàn, lại nuốt xuống vài viên.
Có lẽ gần đây quả thực có quá nhiều chuyện, anh ta lại có thể mặc cho tên tên nhóc kia thình lình tới gần mà không hề phát hiện ra.
Càng sai lầm chính là, có lúc anh ta lại sẽ nảy sinh ra cảm giác rằng đứa nhỏ kia có lẽ thực sự quan tâm tới mình.
Ở trong lòng cười một tiếng giễu cợt, anh ta lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Sao có thể chứ?.
—— Không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào! Bao gồm cả người thân! Trên thế giới này, ngoại trừ bản thân, không có ai có thể tin tưởng được.
Lời răn dạy nghiêm khắc của ông nội vẫn vang vọng ở trong tâm trí như xưa.
Khoảng thời gian đó, không có tuổi thơ, không có niềm vui, không có bạn bè, đối mặt chỉ có khuôn mặt uy nghiêm mà lại khủng bố của ông nội, khiến anh ta như cảm thấy rằng mình bị nhốt ở một góc xó xỉnh của thế giới.
Cho đến khi ông nội hấp hối, để lại cho anh ta chính là một câu nói kia.
Không cảm thấy bi thương, cũng không cảm thấy khổ sở, không có bất kỳ cảm giác gì, mặc kệ là người nào chết đi, hay là đứa em trai đột nhiên chui ra.
Thế giới này, chỉ cần có một mình anh ta là đủ rồi.
Không biết lại liên tục làm việc bao lâu, Hàn Thiệu Lẫm từ từ cảm thấy đầu càng ngày càng đau nhức, mắt cũng càng ngày càng rối loạn.
Sờ trán, một cơn sốt cao.
Anh ta đỡ ghế đứng lên, dự định đi uống thuốc, nhưng đi chưa được mấy bước đột nhiên trước mắt hoa lên, đụng vào cái bàn dài ở bên cạnh, mấy thứ ở trên đó đều rơi xuống.
Vết thương cũng trở nên đau đớn như bị xé rách, anh ta lập tức té lăn ra đất.
Lúc này một bóng người nhanh chóng chạy vọt vào trong, vội vội vàng vàng đỡ lấy anh ta.
“Hàn tiên sinh! Ngài làm sao vậy? Hàn tiên sinh…”.
Theo tiếng kêu to của đối phương, ý thức của Hàn Thiệu Lẫm cũng rơi vào trong bóng tối.
Trong sự mông lung, anh ta cảm giác được có một bàn tay dịu dàng mà mát lạnh vuốt ve trán của anh ta hết lần này tới lần khác, vì anh ta mà xua tan đi sự oi bức thiêu cháy làm anh ta khó chịu không thôi.
Rất kỳ lạ, dưới sự vỗ về dịu dàng này, con tim mệt mỏi mà lo lắng của anh ta cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Giống như đặt mình vào trong một hồ nước ấm áp óng ánh trong suốt… Sự dễ chịu cùng yên tĩnh chưa bao giờ có, anh ta an tâm nặng nề ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ nói như thế nào? Hàn tiên sinh không có việc gì chứ?”.
Đang vội vàng thay khăn cho Hàn Thiệu Lẫm, Duẫn Hạo nghe được tiếng Hàn Thiệu Liêm đi vào sau khi tiễn bác sĩ về, vội vàng xoay người lại hỏi.
“Mệt mỏi quá độ mà thôi.”.
Hàn Thiệu Liêm đi tới nhìn người anh trai sắc mặt tái nhợt đang nằm ở trên giường.
“Là ổng tự chuốc lấy, bị thương cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng.”.
Duẫn Hạo cũng không ngờ sẽ đột nhiên nhìn thấy Hàn Thiệu Lẫm té xỉu, sau khi cậu bị đuổi ra vẫn lo lắng, lại lặng lẽ đi tới trước phòng sách, không ngờ lại nghe thấy bên trong có tiếng người ngã xuống, xông vào vừa nhìn, mới giật mình hoảng loạn phát hiện Hàn Thiệu Lẫm té trên mặt đất.
Kịp thời thông báo cho Hàn Thiệu Liêm và bác sĩ, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn sắc mặt ốm yếu xanh xao khó nén của Hàn Thiệu Lẫm, cái loại cảm giác kỳ diệu kia lại từ dưới đáy lòng tràn ngập ra.
Mỗi một lần nhìn người đàn ông này bị thương hoặc là ngã bệnh, luôn khiến cho tâm trạng khó hiểu nào đó của cậu nổi lên, lần đầu tiên là làm cậu nghĩ tới ba mẹ đã mất hai năm trước, kế tiếp…
Sẽ là cái gì chứ? Khiến người không thể buông được, sự bận tâm cùng lo lắng không thể gạt bỏ…
Tiếng kêu của Hàn Thiệu Liêm làm cậu từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn hoàn hồn lại.
“Tiểu Hạo, hôm nay không phải em có tiết học sao? Không cần quan tâm anh ấy, dù sao cũng không có gì đáng ngại, anh để trợ lý Hà ở nhà là được rồi.”.
“Em…”.
Duẫn Hạo ngừng một lát.
“Em muốn xin nghỉ ở nhà chăm sóc ngài ấy.”.
“Tiểu Hạo?”.
“Bởi vì em là trợ lý cá nhân của ngài ấy mà.”.
Lý do làm cho người ta không thể bác bỏ, Duẫn Hạo khăng khăng ở lại.
Đợi sau khi Hàn Thiệu Liêm cùng trợ lý Hà trở về công ty làm, trong nhà chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Uống thuốc dựa theo sự dặn dò của bác sĩ, nhưng Hàn Thiệu Lẫm vẫn không tỉnh lại.
Nhìn anh ta dường như ngủ rất trầm, không đành lòng đánh thức anh ta, Duẫn Hạo thử nâng cơ thể nặng nề kia dậy, đặt ly nước ở bên miệng của anh ta, đút thử.
Như thử vài lần, miệng của Hàn Thiệu Lẫm vẫn không hề mở ra, nước cũng chảy hết ra ngoài.
Làm sao bây giờ? Nếu như không uống thuốc thì cơn sốt không có cách nào hạ xuống.
Dưới tình huống như vậy, muốn uống thuốc chẳng phải cũng chỉ có thể… Dùng miệng để đút…
Chỉ là tưởng tượng ra, liền cảm thấy xấu hổ tim đập dồn dập, cậu vội vàng lắc đầu.
Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Đều là nam, huống hồ Hàn Thiệu Lẫm cũng bệnh thành như vậy, cậu còn quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó làm cái gì!.
Hạ quyết tâm, cậu nhẹ nhàng để thuốc vào trong miệng Hàn Thiệu Lẫm, bản thân thì ngậm một ngụm nước, cẩn thận nâng đầu anh ta lên.
Lúc tiến lại gần khuôn mặt mặc dù đang bị bệnh nhưng vẫn khôi ngô tuấn tú không hề thay đổi kia, cậu vẫn không khỏi đỏ mặt.
Để tránh nửa đường bỏ cuộc, cậu khẩn trương nhắm chuẩn ngay đôi môi mỏng kia đem dòng nước đổ vào trong.
Tim đập dồn dập như có người đang không ngừng dùng búa gõ vào, trong giây phút gần kề đôi môi của Hàn Thiệu Lẫm, cơ thể Duẫn Hạo cũng bỗng chốc nóng lên.
Thật vất vả đút nước vào trong, sau khi xác định Hàn Thiệu Lẫm đã nuốt viên thuốc vào, cậu mới vội vàng cuống cả lên mà rời đi.
Nhìn khuôn mặt hai mắt nhắm nghiền kia, Duẫn Hạo không hề phát hiện bản thân khẩn trương đến mức trong tay cũng chảy mồ hôi lạnh, như làm chuyện gì đó rất khủng khiếp, vừa chột dạ, vừa kinh hoảng, lại hưng phấn…
Đè trái tim đang không ngừng đập thình thịch lại, cậu lo lắng cắn môi.
Cũng không phải con gái, chỉ là đút nước mà thôi, tại sao cậu…
Loại tâm tình này, lẽ nào…
Ửng hồng trên mặt hồi lâu không mất, cậu không có cách nào tiếp tục chờ tiếp.
Muốn rời đi một lát để điều chỉnh lại tâm trạng rối loạn, chờ sau khi bình tĩnh lại rồi trở về.
Vậy mà vừa mới đứng dậy, tay đã bị bắt lấy.
Trong sự hoảng hốt, cảm thấy rằng dòng nước ấm làm anh ta thoải mái sắp rời đi, Hàn Thiệu Lẫm theo bản năng đưa tay chộp lấy.
Trong cơn mê man, dự cảm dòng điện ấm áp an ủi anh ta sắp ra đi, Hàn Thiệu Lẫm theo bản năng giơ tay nắm lấy.
Hình như chần chừ một chút, dòng nước ấm đã dừng lại bên cạnh anh ta.
Muốn cầu xin càng nhiều hơn, nhưng ý thức đang trong sự chìm nổi lại không biết nên làm thế nào, chỉ nhớ mang máng mới vừa có sự ấm áp mát lòng mát dạ tiến vào khi anh ta nóng rực không thôi.
Nhưng mà bên người còn chưa đủ, anh ta muốn dòng ấm áp này có thể tiến lại gần thêm chút nữa…
Đã quên sự ưu phiền của hiện thực, đã quên sự rối ren, đã quên tất cả… Anh ta thầm nghĩ có cái gì đó có thể hồi phục lại đáy lòng một lần nữa lại chậm rãi nóng rực lên…
“Hàn tiên sinh?”.
Tay đột nhiên bị nắm chặt lấy, Duẫn Hạo tưởng rằng hành động vừa rồi đánh thức anh ta, nhất thời trở nên hoảng loạn.
Nhưng mắt của Hàn Thiệu Lẫm cũng không có mở, nhưng vẻ mặt lại nổi lên sự biến hóa, sắc mặt cũng từ tái nhợt trở nên ửng hồng.
Kỳ lạ, uống thuốc không phải sẽ đỡ hơn sao? Sao giống như càng ngày càng khó chịu? Duẫn Hạo lo lắng cầm lọ thuốc lúc nãy lên.
Trên hướng dẫn viết rõ ràng: Thuốc này tác dụng phụ rất lớn, lúc uống nên uống thật nhiều nước để hạn chế tác dụng không mong muốn đó.
Tác dụng không mong muốn? Cậu hình như là bỏ hết vào, vậy… Bây giờ phải uống bao nhiêu nước đây?.
Duẫn Hạo vừa tự trách mình sơ ý, vừa vội vội vàng vàng lại uống thêm một ngụm lớn nước ấm, tình hình này cậu không thể xấu hổ.
Nhưng bờ môi của cậu mới vừa chạm đến Hàn Thiệu Lẫm, đầu đã bị một bàn tay to đè xuống.
“Uhm…”.
Kinh sợ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, lại bị người đàn ông dưới thân ôm quá chặt, nước ở trong khoang miệng cũng bị hút sạch.
Vốn tưởng rằng Hàn Thiệu Lẫm sau khi uống xong nước sẽ thả cậu ra, ai ngờ rốt cuộc còn có ý định đi vào thăm dò sâu hơn.
Duẫn Hạo ngừng thở, trừng mắt đầy khó tin nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Hàn Thiệu Lẫm đối với cậu…
Nhưng mà, đối phương lại không có chút dấu hiệu tỉnh lại, trái lại giống như là hành động đòi lấy theo bản năng.
So với nụ hôn bất ngờ đến này, cậu càng lưu tâm đến phản ứng khó tin của bản thân.
Đối với nụ hôn nóng rực gấp gáp của Hàn Thiệu Lẫm, cậu thoáng run rẩy, giống như có luồng điện đi qua, cơ thể cứng đờ thoáng mềm nhũn ra.
Cũng may ở trước sự tán loạn lý trí dừng lại ở gót chân, cậu vội vàng đưa tay khước từ.
“Hàn tiên sinh! Đừng…”.
Môi mới dời ra một khe hở, chợt lại bị phong bế chặt lại.
Cấp trên ngày thường giống như núi băng đột nhiên thay đổi tựa như một người khác, nhiệt tình đến mức gần như khủng bố, nhưng Duẫn Hạo biết rõ Hàn Thiệu Lẫm lúc này căn bản không hề tỉnh lại.
Là tinh thần rối loạn cũng được, mộng du cũng được, đều tuyệt đối không thể là chủ ý của anh ta.
Nếu như bị phát hiện làm chuyện này, nhất định sẽ bị ghét bỏ.
Nghĩ vậy Duẫn Hạo càng trở nên lo lắng.
Xấu hổ vì bản thân cũng trầm mê trong đó, cậu cuống quít giãy dụa.
“Hừm!”.
Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên nhíu chặt vùng xung quanh lông mày lại rên rỉ một tiếng, vẻ mặt rất là đau đớn.
Phát hiện tay của mình đẩy trúng vào miệng vết thương trên vai Hàn Thiệu Lẫm, Duẫn Hạo vội vàng dừng động tác lại.
“Dạ, xin lỗi!”.
Giống như là phát hiện cậu muốn nhân cơ hội thoát ra rời đi, Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên lại túm lấy cậu.
“Á hả!”.
Bất cẩn một cái, Duẫn Hạo ngã mạnh lên người anh ta, vừa vặn lại đè lên vết thương.
Hoảng hốt không biết nên làm thế nào mới tốt, cậu lắp bắp bắt đầu kêu.
“Hàn, Hàn tiên sinh…”.
Tiếng kêu kinh hãi chôn vùi ở trong miệng, một trận choáng váng, sau một giây cậu phát hiện đến phiên mình bị đặt dưới thân của Hàn Thiệu Lẫm.
Càng làm cậu sửng sốt đến nói không nên lời chính là, đôi mắt ban đầu vẫn khép kín chậm rãi mở ra.
Đồng thời ở trong đầu dần dần hiện ra các loại suy nghĩ xong đời, trong con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm phản chiếu ra khuôn mặt kinh sợ của cậu.
Đôi mắt thâm như đêm khuya yên lặng nhìn cậu, Duẫn Hạo nín thở, ngực truyền đến trận trận nghẹt thở khó chịu.
Khoảng cách gần, như muốn hút cậu vào trong thế giới màu đen đó.
Hoảng hốt, lo lắng, sợ hãi… Đủ loại tâm trạng tụ hợp lại, dự đoán điều kế tiếp có thể xảy ra, cậu liền xấu hổ đến muốn khóc.
Mặc kệ là cảm giác gì cũng được, cậu không muốn bị Hàn Thiệu Lẫm cho là loại người vô liêm sỉ, không muốn bị anh ta chán ghét…
Dưới sự khẩn trương cao độ, nước mắt không biết bắt đầu tụ hợp từ lúc nào, lập tức dọc theo khóe mắt chảy ra, nhưng hành động tiếp đó của Hàn Thiệu Lẫm dọa cậu sợ đến nỗi thu nước mắt trở lại.
Mang theo sự dịu dàng chưa bao giờ có, Hàn Thiệu Lẫm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt ở rìa khóe mắt của cậu.
Cặp con ngươi đen kia cũng không có xuất hiện sự lạnh lùng xem thường mà cậu dự đoán, mà vẫn là bầu trời đêm mang theo sương mù, mông lung u tối, tựa như say rượu, ngay cả đường cong của khuôn mặt cũng nhu hòa không ít.
Điều này sao có thể? Duẫn Hạo không thể tin hai mắt của mình.
Nếu như đây không phải là ảo giác, thì tức là đang nằm mơ?.
“Hàn tiên sinh…”.
Cậu thử kêu to, giọng run rẩy.
Hàn Thiệu Lẫm không dừng lại cũng không có trả lời, nụ hôn vụn vặt liên tục hạ xuống.
Càng nhìn nét mặt kia càng thấy không bình thường…
Lẽ nào là… Anh ta căn bản không có tỉnh?.
Ngay từ đầu, tất cả đều là hành vi vô ý thức…?.
Duẫn Hạo thoáng sửng sốt vài giây, rồi phát hiện áo sơ mi của mình không biết bị xé mở từ lúc nào, đầu của Hàn Thiệu Lẫm vừa vặn để ở trước ngực ngây ngô thẹn thùng của mình.
“Hàn tiên sinh!”.
Hoảng hốt lo sợ kéo lấy tóc của Hàn Thiệu Lẫm, cậu kêu to.
Mới vừa muốn kháng cự, đột nhiên cả người cậu run lên, một cái cắn giống như một luồng điện từ phía dưới truyền đến, cơ thể giống như cảm giác được cái gì đó không giống với sự run rẩy bình thường, ngay cả đầu ngón tay cũng tê ngại ngứa ngáy.
Sao lại… Như vậy…?.
Cậu cũng không phải…
Kinh hãi phát hiện ra bản thân xuất hiện phản ứng không nên có, sự sợ hãi của Duẫn Hạo lấn át tất cả.
“Hàn tiên sinh! Ngài tỉnh tỉnh! Là tôi đây!”.
Không quan tâm có thể bị ghét hay không, còn tiếp tục như vậy, cậu e là…
Quơ nắm đấm nện vào người Hàn Thiệu Lẫm, cậu hy vọng có thể dựa vào cơn đau để đánh thức anh ta dậy.
Đột nhiên mặt Hàn Thiệu Lẫm xuất hiện ở phía trên, tiếng la hét của Duẫn Hạo bỗng chốc nghẹn ở cổ họng, nguyên nhân là do trong con ngươi đen kia xuất hiện một thứ gọi là bi ai.
Mờ mịt, giống như cách lớp sương mù, nhìn không rõ, nhưng như vậy lại tinh tường nói cho cậu biết, người này đang sợ hãi.
Mặc dù biết có lẽ đối phương thấy không phải là mình, đôi mắt mờ mịt kia cũng không có bất kỳ tiêu cự gì, Duẫn Hạo vẫn cảm thấy ngực đau đớn.
Tuy đối mặt với người đàn ông vào lúc tỉnh táo thì đáng sợ hơn bất kỳ người nào, nhưng Hàn Thiệu Lẫm lúc này lại khiến cậu cảm thấy giống như một đứa trẻ mờ mịt bàng hoàng, sự lạnh lùng cương quyết trước đây vào giờ phút này cũng trở nên vô cùng yếu đuối.
Con người vào thời điểm bị bệnh thường thường sẽ lộ ra tình cảm ngày thường có lẽ không có khả năng phô bày ra, chẳng lẽ… Đây mới là một mặt của nội tâm Hàn Thiệu Lẫm?.
Duẫn Hạo giật mình, càng có nhiều rung động hơn, cậu kìm lòng không được mà vươn tay ra, muốn chạm đến khuôn mặt yếu ớt đến hư ảo kia, thình lình nghĩ đến Hàn Thiệu Lẫm đã từng cự tuyệt sự đụng chạm của cậu, vội vàng rụt tay lại.
Nhưng Hàn Thiệu Lẫm lại giành trước nắm lấy tay kề sát vào mặt, sau đó… Đến bên môi…
Đừng nên rời khỏi tôi.
Năm chữ im ắng.
Duẫn Hạo nhớ môi của Hàn Thiệu Lẫm là dấu hiệu như vậy.
Kế tiếp cậu như bị ma chú của năm chữ này trói buộc, vẫn không có kháng cự lại, cũng không có ấn tượng cụ thể, chỉ mơ hồ nhớ rằng cơ thể của Hàn Thiệu Lẫm rất nóng rất nóng, nóng đến mức ngay cả cậu hình như cũng muốn thiêu cháy.
Nhiệt độ nóng rực lấn át tất cả, bao gồm sự đau đớn.
Tựa như mỏ hàn, như muốn in cái gì xuống trên người cậu vậy.
Đó là một đại dương nóng rực.
Kỳ diệu, không cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy chán ghét.
Nước mắt của cậu cũng như bị bốc hơi, tựa như vầng hào quang của màn sương mù, làm lu mờ thế giới trước mắt.
Trong cơ thể, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động..