Edit: Bearny
Khương Nguyên cuối cùng cũng không đi theo Phó Cảnh Thành đi ra ngoài, cô miễn cưỡng chống thân thể mình tự thân bắt xe trở về trường học.
Phòng ký túc xá vừa vặn 4 người ở, nhưng trường học chỉ sắp xếp cho ba người ở, trong đó có vị đang là ngôi sao cơ bản không thế nào trọ ở trường, lúc này trong ký túc xá chỉ còn một mình Trần Di Ninh ở.
Quan hệ hai người không thể nói quá tốt hay quá xấu, bọn họ là bạn học cùng nghành biểu diễn hệ chuyên nghiệp, đặc biệt vẫn là tuổi gần nữ đồng học, nói đến kỳ thật đều là cạnh tranh quan hệ.
Rốt cuộc trong cái vòng này tài nguyên đâu có nhiều như vậy.
Rất khó nói cái tình cảm bạn cùng lớp có sâu sắc nổi không.
"Không phải nói phỏng vấn à, sao sắc mặt nhìn có chút kém?" Trần Di Ninh mắt nhìn màn hình di động, hỏi cô.
Khương Nguyên đem áo khoác, khăn quàng cổ bọc kín mít, che phần da chi chít vết bầm bị đàn ông gặm cắn làm cho người ta sợ hãi: "Bên ngoài còn rất lạnh, chắc do bị lạnh"
Hiện giờ mới vừa tháng ba, tuy nói đã lập xuân, nhưng vẫn lạnh đến lợi hại.
Trần Di Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn đôi chân lộ ở bên ngoài thẳng tắp mà thon của cô, không hề nói lời nào.
Khương Nguyên lớn lên không tồi, ở khoa của cô có thể nói tuấn nam mỹ nữ hội tụ đủ cả, Khương Nguyên cũng không thua kém, nhưng bàn về chuyện cô theo đuổi Phó Cảnh Thành người vừa có bối cảnh vừa có tài nguyên, phụ nữ theo đuổi hắn rất nhiều, nhưng không được mấy người giống Khương Nguyên ngu ngốc bất chấp, luôn là một bên tình nguyện, kì này cô còn đi tham gia tuyển chọn diễn viên trong đoàn phim của hắn.
Không biết bao nhiêu người ở sau lưng cô chờ cô thất bại để chê cười.
"Buổi chiều tôi nghe nói Vưu Phỉ cũng đi tham gia thi tuyển của Phó lão sư, vai nữ ba của cô ta cơ bản là đã định rồi.
"
Khương Nguyên nhìn Trần Di Ninh.
Lời nói này không khỏi có chút ý trong đó, rõ ràng là nói cho cô nghe.
"Còn chưa công bố thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
" Khương Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Khương Nguyên nghĩ, vẫn nên lựa ngày nào đó dọn đi, cô không am hiểu mấy chuyện xử lý mấy mối quan hệ kiểu mày, cô cũng không phải ngốc.
Khương Nguyên ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, cảm thấy cơ thể không thoải mái, liền bò thẳng lên trên giường mơ mơ màng màng mà ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau lúc đi học, cô nhìn lịch sử trò chuyện, mới nhớ tới đệ trình luận văn cô quên mất rồi.
Số lượng từ không nhiều lắm, một ngàn từ, nhưng cô còn không chưa có viết.
Phó Cảnh Hành rất nghiêm khắc, lấy vị trí của hắn hiện giờ, học sinh như bọn họ có người nào không đem lời nói của hắn tôn sùng làm thánh chỉ.
Phó Cảnh Thành đứng ở trên bục giảng mở máy chiếu, lại không bắt đầu dạy, ánh mắt tựa lơ đãng mà liếc qua phòng học, dừng lại nháy mắt, hắn gõ gõ mặt bàn: "Vẫn quy tắc cũ, luận văn ngày hôm qua ai chưa nộp, trở về viết xong rồi lại đến.
"
Hệ biểu diễn có bốn khóa, hội trường bậc thang mênh mông ngồi trên dưới hơn một trăm người, Phó Cảnh Thành nói xong liền cúi đầu sườn mặt góc cạnh càng sắc bén.
Cửa sau bị người từ bên ngoài khóa lại, Khương Nguyên ngồi ở vị trí cuối cùng dựa theo đường đi tiến lên.
Tư thế đi đường của cô có chút quái dị, cô mặt một cái áo hoodie màu vàng nghệ, áo không dài lắm chỉ khó khăn bao bọc lấy cái mông của cô.
Ánh mắt Phó Cảnh Thành trở nên u ám, bất động thanh sắc mà nhìn cô, Khương Nguyên ngay cả liếc mắt cũng chưa cho hắn chỉ lo loay hoay.
Khương Nguyên đi ra khỏi phòng học, Phó Cảnh Thành ý bảo học sinh phía sau nói nhỏ lại bắt đầu giảng, trong đầu lại không khỏi phân tâm, mới vừa rồi hốc mắt của cô tựa hồ có chút hồng.
Phó Cảnh Thành không có tâm tư giảng bài tâm hắn có chút rung động.
Hôm nay trạng thái của hắn rõ ràng không tốt lắm, khó khăn mới tìm được thời gian nghỉ, hắn bảo nam sinh ở hàng phía trước lại đây: "Mang các tài liệu chương trình học của các em hôm nay cho tôi xem.
"
- -------------
29/8/2021
????: nghiện mà còn ngại????????.