“Thật là, ngốc chết đi được.
”
Hắn ngồi trên ghế ngây ngô cười với cô, nụ cười ngây thơ vô hại trông hơi ngốc.
“Còn cười nữa hả?” Lật Thế lấy Povidone, xử lý miệng vết thương trên mu bàn tay hắn: “Sao lại bị Thu Thu cào được, anh làm gì nó vậy?”
“Tôi không ngờ con mèo kia sợ chó.
”
“Cho nên anh mới lấy chó hù dọa nó sao? Anh bị cào là đáng.
”
Hắn nhìn vết máu dài trên mu bàn tay của mình: “Tôi phải tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại sao?”
“Anh không cần đâu, anh có sẵn mầm chó điên rồi.
”
Bây giờ Lật Thế nghĩ tới lực cắn của hắn, trên cổ còn đau âm ỉ, Bạch Giang Xuyên bế cô ôm vào lồng ngực, dán lên cổ cô rồi hít hai hơi: “Sao tôi có cảm giác em đang giễu cợt tôi vậy, không được giễu cợt chồng em, bằng không sinh con sẽ không thông minh.
”
“Ai muốn sinh con không thông minh cho anh chứ!”
“Không sinh với tôi thì em muốn với ai!”
Cô trợn trắng mắt, nhân viên đi tới, đưa cho bọn họ xem một trang bìa tạp chí du lịch.
“Bà chủ, chẳng phải hai người vẫn chưa chọn được địa điểm hưởng tuần trăng mật sao, nơi này thế nào, khá đẹp đấy.
”
Từ sau khi biết bọn họ kết hôn, nhân viên trong tiệm thường xuyên gợi ý địa điểm hưởng trăng mật cho họ.
“Chẳng phải chỉ là một hòn đảo nhỏ thôi? Giao thông chắc cũng không tiện, ngoài cảnh đẹp ra thì thấy chả có gì thú vị.
”
Cô chỉ ra một đống khuyết điểm, Bạch Giang Xuyên tựa đầu lên vai cô, lại gần xem.
“Tôi muốn đi.
”
Lật Thế kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Còn có chỗ khiến anh muốn đi à?”
“Ừ, muốn đi.
” Hắn nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta có thể đi đến đây không?”
“Cũng không phải không thể.
”
“Vợ là tốt nhất!” Hắn giữ đầu hôn mạnh lên miệng cô, ép tới nỗi đôi môi cô bị biến hình.
Hắn nhờ Bạch Thanh chuẩn bị máy bay, chuyến bay kéo dài 10 tiếng, không mang theo món đồ nào, chỉ mang cô theo mà thôi.
Thời tiết không tốt, máy bay rung lắc điên cuồng, để cô không sợ hãi, Bạch Giang Xuyên vẫn luôn ôm cô ngủ, che lỗ tai cô, vì sao hắn biết Lật Thế sợ máy bay thì chính cô cũng không rõ lắm.
Đó một hòn đảo tư nhân, do vị trí đẹp, thời tiết và phong cảnh cũng không tệ nên được cải tạo thành khu du lịch, chỉ có khách đăng ký trước mới có thể ngồi máy bay tới nơi này, trên đảo chỉ có một khách sạn, bốn phía là biển, có không ít người chơi cano lướt sóng.
Khi xử lý thủ tục nhận phòng, Lật Thế đột nhiên phát hiện mình không mang theo giấy chứng minh thân phận, ngay khi cô chuẩn bị sốt ruột nói với Bạch Giang Xuyên, lễ tân lại trực tiếp đưa thẻ phòng lên.
“Phòng của ngài ở lầu 13, rẽ trái về phía này là thang máy.
”
Hắn nhận lấy cửa phòng, cúi đầu ôm cô đi về phía trước: “Vừa rồi muốn nói cái gì?”
“Tôi… tôi nói tôi không mang theo giấy tờ, phải làm thế nào đây? Cũng không đúng lắm, chẳng lẽ không cần giấy tờ sao?”
Hắn nhíu mày, trong vẻ lưu manh còn có vẻ đương nhiên.
“Khách sạn nhà chúng ta thì cần gì chứng minh thân phận? Sau này muốn thì tới lúc nào cũng được.
”
Lật Thế sửng sốt một hồi mới hoàn hồn.
“Đây là đảo nhà anh sao? Anh đã sớm biết đây là của nhà anh nên mới mang tôi tới hả?!”
“Tôi chưa tới lần nào hết, hơn nữa bây giờ đang bắt đầu kinh doanh, chỉ có hai người chúng ta tới chơi thôi.
”
Cô bị lừa, còn tưởng rằng hắn thật sự muốn tới.
Trong phòng chuẩn bị các loại quần áo và đồ tắm, thì ra đây là lý do hắn không mang theo bất cứ cái gì.
Hắn muốn bơi cùng cô, đợi rất lâu, ăn cơm trưa khách sạn đưa tới, không nói hai lời đã kéo cô đến bờ biển, trên đường đi hắn còn khoe mình có thể lặn sâu xuống nước, gấp gáp muốn thể hiện cho cô xem, không khác một đứa trẻ là bao.
Ai ngờ hắn mang cô tới vách đá, phía dưới là biển rộng, bọt sóng võ lên đá ngầm, Bạch Giang Xuyên ôm cô, lấy khăn tắm cô khoác trên người xuống, Lật Thế cảm thấy m không ổn.
“Từ từ! Anh muốn làm gì? Anh muốn ôm tôi nhảy xuống hả? Không, không được, tôi không biết bơi!”
“Vợ yên tâm, có tôi ở đây thì em sẽ không có chuyện gì đâu.
” Hắn cười hưng phấn.
“Không! Không cần mà! Anh muốn tìm chết thì tự đi mà tìm, đừng kéo theo tôi, tôi không muốn nhảy!”
“Đừng sợ, nhắm mắt lại.
”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên ôm chặt cô rồi chạy về phía trước, Lật Thế thét chói tai ôm cổ hắn, cơ thể như không có trọng lượng, sau một tiếng “bùm” rất lớn, bọt sóng văng khắp nơi, toàn thân ướt nhẹp, dòng nước lạnh lẽo đột nhiên ngập qua ngực, cô khó thở, lỗ mũi bị sặc nước, trong lúc nhất thời cũng quên mất phải thở như thế nào.
Bạch Giang Xuyên hôn miệng cô hỗ trợ hô hấp, giữ một khối đá ngầm, chậm rãi để cô ngồi trên tảng đá, Lật Thế sặc nước không ngừng ho khan.
Hắn lại cười, cười rất tươi là đằng khác.
“Chơi vui không?”
“Chơi cái rắm!” Cô tát sóng, văng lên mặt hắn, Bạch Giang Xuyên nhe răng cười tươi hơn, tóc đen ướt át dính lên trán, rất gợi cảm.
“Vợ ơi em ngồi ở đây đừng nhúc nhích, tôi bơi một lát.
”
“Cút nhanh đi.
”
Hắn bơi ra yeutruyen.
net sau, chỉ mặc một cái quần bơi, bóp mũi lặn xuống nước, dáng bơi rất thuần thục, mặt biển màu xanh thẳm dần che kín bóng người hắn, hắn chìm xuống đáy nước, phần nước giao nhau giữa cơ thể và mặt biển tạo thành một hình cung, thời tiết sáng trong, mây cũng nhiều.
Cô vắt mái tóc bị nước thấm ướt, nhìn thấy Bạch Giang Xuyên đang ngoi lên khỏi biển, sau đó lại chìm xuống, tốc độ bơi rất mau, càng ngày càng xa khỏi cô.
Phong cảnh đúng thật là đẹp hơn tạp chí nhiều, cô ngẩng đầu thưởng thức cảnh đẹp trên trời, mái tóc ướt nhẹp rũ trên vai, gương mặt hồng hảo nhỏ từng giọt nước biển.
Nhưng cô đột nhiên nhận ra, người lặn xuống khi nãy cũng không còn thò đầu ra nữa.
Lật Thế nhíu mày, bước vài bước lên phía trước tảng đá, trên mặt biển ngoài bọt sóng ra thì không có một ai, gió êm sóng lặng, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Bạch Giang Xuyên!” Cô gào thét.
Không có ai đáp lại, không chắc dưới nước nghe thấy giọng cô.
“Bạch Giang Xuyên, Bạch Giang Xuyên!”
Cô không biết bơi, muốn bóp mũi lặn xuống nước xem thử nhưng lại phát hiện hai mắt của mình không thể mở ra được trong nước, đột nhiên một suy nghĩ chợt loé qua cô.
Lật Thế nhìn mặt biển, bọt sóng đánh lên người cô, vỗ lên tảng đá ngầm phía sau, cơ thể bị kéo ngửa ra sau, trôi lửng trong biển.
Rất lâu sau, vẫn là một vùng im ắng.
Khóe miệng chậm rãi cong thành một vòng cung nhạt nhòa, cô không tin được mà hừ một tiếng, đột nhiên hơi muốn cười, đỡ lấy đá ngầm, nghiêng ngả bò lên trên, bước trên những viên đá gập ghềnh leo lên vách đá, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn mặt biển, xác định không có ai.
Nói không chừng đã chết đuối rồi.
Trái tim của Lật Thế đập rất nhanh, thở không nổi, cô không biết mình nên làm thế nào, nên trở về tìm người cứu hắn, hay chờ hắn nổi lên.
Trong thời gian tìm người cứu, hắn thật sự không nổi lên được thì chứng mình đã chết trong nước rồi.
Bò lên trên vách đá, cô ngơ ngác nhìn mặt nước phía dưới, đột nhiên có cảm giác tội lỗi khi giết người, sắc mặt kích động, thậm chí còn hơi mừng thầm.
Đã chết, hắn thật sự đã chết rồi sao?
Khóe miệng run rẩy, cơ mặt không khỏi khống chế, thể hiện mọi cảm xúc hiện tại của cô.
“Ha…”
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn ở bên hắn cả đời, không có tự do; cảnh tượng này lại khiến cô có một chút vui mừng, cuộc sống của cô, nói không chừng sau này sẽ không còn sự tồn tại của hắn nữa.
Tự do rồi.
“Lật Thế!”
Người bị gọi tên hoảng sợ nhìn ra sau, Bạch Giang Xuyên lạnh người, leo lên từ vách đá, dáng người mạnh khoẻ không hề vờ vịt chút nào, hắn lộ ra một nụ cười xán lạn với cô.
“Bị doạ rồi sao?”
Trái tim rất nặng nề, cô không thở nổi.
Hắn bước từng bước một đến trước mặt cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc ướt át của cô, trên mặt vẫn mang nụ cười tươi rói, môi đỏ răng trắng.
“Hửm? Sợ rồi hả?”
Lật Thế không dám cử động, nhìn hắn cười mà như nhìn một tên ma quỷ.
“Hay là…” Đôi mắt u ám của Bạch Giang Xuyên hơi tối xuống: “Em đang chờ mong cái gì?”
“Tôi… bị doạ rồi.
”
Sự u ám vừa nãy trở thành hư không, cơ thể lạnh lẽo của hắn ôm cô, dịu dàng an ủi: “Rồi rồi, tôi không sao cả, sau này không doạ yeutruyen.
net em như vậy nữa, ngoan.
”
Cô bắt lấy cánh tay hắn, đôi mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, sợ hãi nhưng không phải vì hắn lặn xuống nước.
“Anh không sao rồi, thật tốt quá.
”.