Phạm vi an toàn do bệnh viện Sơn Loan quản lý bao gồm tòa nhà cấp cứu, khu phòng khám bệnh và tòa nhà chính, thêm cả vài khu chức năng, lớn nhất chính là tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú, cao ba mươi tầng, mỗi tầng ít nói có hai mươi gian phòng bệnh, không bao giờ thiếu chỗ ở.
Nơi này vốn nằm trong khu dân cư chính phủ mới khai phá, để hấp dẫn người dân xung quanh mua nhà cấp trên đã cho di dời bệnh viện ở trung tâm thành phố về đây, may mắn sao cơ sở vật chất đã được xây dựng hoàn thiện, vừa khánh thành xong bác sĩ và bệnh nhân còn chưa kịp dời đến mạt thế đã xảy ra, bệnh viện cũng trở thành điểm an toàn che chở cho những người sống xung quanh.
Đương nhiên khuyết điểm là khá xa xôi không có gì ăn, khu dân cư xung quanh vừa xây dựng xong chưa bao lâu không có hộ gia đình, thường ngày dựa cả vào đội lính đánh thuê đến những vùng lân cận trung tâm thành phố vận chuyển đồ ăn.
"Đội trưởng đội lính đánh thuê Thẩm Trạch Đồng là người rất tốt, mấy phân đội trưởng cấp dưới toàn là mấy lão chuyên gây sự nhưng ai cũng tình nguyện nghe lời anh ấy, trung đoàn trực thuộc đội lính đánh thuê cũng thu nhận trẻ mồ côi và người già không có sức làm việc." Tưởng Nguyệt Ngôn hưng phấn nói, trước khi gặp được Tây Tư Diên cô vẫn luôn đối xử với Thẩm đội trưởng theo cấp bậc nam thần, sau khi gặp được Tây Tư Diên cô nhận ra mình quả nhiên vẫn là cái đồ mê sắc đẹp.
Mắt Lưu Huy phát sáng, cứ như xuất hiện trước mắt hắn lúc này là một người mặt mày nhân hậu coi tiền như rác, hắn nhìn lại vẻ mặt trồng cây si của Khỉ Ốm, nhìn Tiêu Tê ăn no xong thì mệt rã rời đang mất tập trung dựa dẫm lên người Tây Tư Diên rồi vẫy tay, "Mọi người cảm thấy thế nào?"
Tây Tư Diên dùng tay ra ký hiệu tỏ ý không vội, anh nhìn xuống bên dưới qua ô cửa sổ trong suốt quan sát mấy chiếc xe van màu trắng, từng người đàn ông mặc áo đen lần lượt nhảy lên xe, sau khi chỉnh đốn trật tự đoàn xe chậm rãi tiến về phía cửa ra vào khu căn cứ.
Dư Hoàn Ương cũng nhìn thấy, cô nói: "Đây là một tiểu đội lính đánh thuê ra ngoài làm nhiệm vụ, kia là biển số xe của họ." "Khoảng bao lâu có thể trở về?" Lưu Huy hỏi, Dư Hoàn Ương mờ mịt lắc đầu một cái, cô chưa bao giờ ra ngoài làm nhiệm vụ với đoàn lính đánh thuê đương nhiên sẽ không rõ những chuyện này.
"Được rồi, cô gái ơi, có thể phiền em đưa mấy vị này đến hai gian phòng không? Một tuần là đủ rồi, tôi ra ngoài tìm xem có nơi nào bán vaccine phòng bệnh không." Lưu Huy đứng lên, dắt Lâm Hổ đến trước mặt Tây Tư Diên, Mèo Con giương đôi mắt hạnh nhân to tròn, quyết đoán vứt bỏ anh giai kỳ lạ này rồi nhào vào trong lòng Khỉ Ốm, Dư Hoàn Ương nhiệt tình đồng ý, một mình xuống phòng cấp cứu làm thủ tục giúp họ, Lý Việt có việc đã rời đi từ lâu, còn Tưởng Nguyệt Ngôn vẫn đang dùng chút tiếng anh sứt sẹo của mình cố gắng bắt chuyện với Tây Tư Diên.
"Sie, Siesvan, How, how how to spell your name?"
Ánh mắt Tây Tư Diên nhìn sang Tưởng Nguyệt Ngôn không chút gợn sóng, anh hé môi, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Tiêu Tê từ phía sau lưng tặng cho một cái ôm con gấu khiến cả người lảo đảo, "Tư Diên, darling ơi, người ta khát quá, muốn uống nước."
"Đó là vấn đề của anh, nói với tôi thì tôi uống thay anh được chắc?"
"Tôi là bệnh nhân mà, cậu lấy giúp tôi bình nước đi."
"Đi về phía trước mười mét rồi ngồi xổm xuống, trong hầm có nước đấy."
"Này, đó là xí xổm!"
Tưởng Nguyệt Ngôn "a" lên một tiếng, sau đó vừa thẹn thùng vừa xấu hổ che mặt, "Anh nói được tiếng Trung à?"
"Đương nhiên." Đêm qua Tây Tư Diên dùng tiếng mẹ đẻ trò chuyện là để chờ xem tay thủ vệ kia sẽ nói gì, sau đó trào phúng hắn bằng thứ tiếng mà hắn nghe không hiểu, nhưng cả sáng nay anh vẫn chưa nói gì, không hiểu sao lại làm cho cô gái này sinh ra ảo giác anh không thông thạo tiếng địa phương.
"Trời ạ, phát âm cũng chuẩn ghê nơi, anh lớn lên ở Trung Quốc đúng không? Người nhà của anh cũng ở trong nước à?"
Tây Tư Diên chỉ hơi gật đầu, không tiếp tục nói chuyện với Tưởng Nguyệt Ngôn nữa, lúc này cô gái cũng nhận ra mình nói nhiều quá, khéo léo le lưỡi lui qua một bên, cũng đúng lúc Dư Hoàn Ương mở cửa trở về, "Lầu tám phòng 812 và 813, đi thôi." Cô bị Tưởng Nguyệt Ngôn ôm vai xách đi đằng trước dẫn đường cho những người còn lại.
"Sao thế?"
"Mắc cỡ chết người!"
※
Lúc bọn Lưu Huy vào cửa vừa vặn đến giờ cơm trưa, ba người ở phòng 812, phòng 813 để cho hai người là Lưu Huy và Lâm Hổ, nhưng lúc này tất cả mọi người đều ngồi xổm trong phòng 812 vừa ăn mì tôm vừa nói chuyện tào lao, Tiêu Tê dựa vào gối ôm thỏ của mình chơi máy vi tính, tấm pin năng lượng mặt trời nằm dưới ánh nắng lấp lánh phát ra những tia sáng màu vàng, nhìn qua khiến người an tâm phần nào.
"Lần này đội lính đánh thuê tiếp nhận ủy thác của một ông chủ ở thành phố N, đi ra tiểu khu mới thành lập ở bên ngoài cách chừng 20 km tìm kiếm người nhà ông chủ, nếu thuận lợi thì đêm nay sẽ trở về."
"Còn vaccine phòng bệnh, tôi đã hỏi rất nhiều người buôn thuốc, họ nói nửa tháng trước đã có người thu mua toàn bộ số thuốc trong tay mình."
"Lúc này rồi mà còn có người muốn chơi kiểu lũng đoạn thị trường?" Khỉ Ốm kinh ngạc.
Tây Tư Diên đặt bình nước trống không lên tủ đầu giường, "Nói cách khác chúng ta chỉ có thể lấy được vaccine phòng bệnh từ tay người này?" "Đúng, hơn nữa bệnh của Tiêu Tê không thể kéo dài nữa, sắp sốt đến choáng váng rồi."
Tiêu Tê cười cười: "Tôi hiểu mà, cảm ơn sự trợ giúp của mọi người, chuyện kế tiếp cứ để mình tôi quyết định là được." Khỉ Ốm nghe vậy một gối đập tới, "Làm sao, cảm ơn một câu là muốn đuổi bọn này đi hả? Tôi nói cho anh biết không có cửa đâu, dọc theo đường đi muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, chưa trả hết nợ thì không cho đi!"
"Hỗ trợ đến cùng." Khỉ Ốm diễn vai kẻ xấu xong đến lượt Lưu Huy diễn vai người tốt: "Đến cũng đã đến, nhất định phải giúp anh có được vaccine phòng bệnh mới coi như xong, chờ đến buổi chiều tôi sẽ đi hỏi giá tiền giúp anh."
Kết quả chưa tới buổi chiều, trong phòng bệnh xuất hiện một đám khách không mời mà đến, trong tay nâng vài ống vaccine phòng bệnh.
"Nói thẳng vào vấn đề chính luôn, tôi không thiếu lương thực cũng không thiếu xăng, muốn vaccine thì đến huyện Khả Bắc thành phố S đưa cháu gái của tôi về giúp tôi."
Ông lão dẫn đầu tinh thần thoải mái ngồi ngay ngắn trên cái ghế giữa phòng, Tây Tư Diên cảm thấy hai chữ Khả Bắc có chút quen tai, xem lại bản đồ thì nơi đó đúng là cái thôn trấn từng hãm hại bọn họ.
Lưu Huy cau mày nói: "Nơi đó có rất nhiều thôn dân dã man tàn nhẫn, cũng nuôi rất nhiều người làm đội cảm tử, sao ông biết được cháu gái mình đang ở chỗ đó? Hơn nữa chúng tôi chỉ có năm người, còn có một cái đứa bé."
"Tôi không chỉ biết cháu gái mình đang ở nơi đó, tôi còn biết các cậu trốn thoát khỏi thi triều ở thôn đó tới đây." Nửa đầu ông lão đã bạc trắng nhưng tay chống gậy vẫn hết sức kiên định, "Trước đó vài ngày có người đã gửi cho tôi tấm hình này, định vị tại huyện Khả Bắc."
Ông để cấp dưới đưa tấm hình cho Lưu Huy xem, trầm giọng nói: "Nếu như nó còn sống, hi vọng cậu có thể đưa nó về mà không gặp chút tổn thương nào, nếu như nó đã biến dị, cũng hi vọng cậu có thể mang thi thể của nó nguyên vẹn về giúp tôi."
Lưu Huy còn đang cúi đầu xem ảnh, nghe thấy phương hướng ông lão nói chuyện có chút lạ bèn ngẩng đầu nhìn sang mới phát hiện ông ấy đang nói chuyện với Tây Tư Diên, hơn nữa dùng đại từ: "Cậu".
"Ông đây là...!Chỉ cần Tây Tư Diên?"
"Đúng, Mr Ingrams." Ông lão gõ gõ cây gậy trên nền đất, "Đương nhiên chỉ cần anh, đội ngũ của tôi đều là những người giỏi nhất, chỉ thiếu một xạ thủ tầm xa."
"Sao ông không đi mà thuê đội lính đánh thuê ấy?" Khỉ Ốm cảm thấy mình bị coi thường, gã rất không vừa ý.
"Bọn họ ư?" Ông lão cười lạnh, "Không ai dám nhận, ai cũng nói đó là nơi ăn tươi nuốt sống con người, có người nhát gan thoát được khỏi nơi đó miêu tả lại không khác gì địa ngục giữa nhân gian, ai nghe xong cũng sợ muốn chết."
Lưu Huy có thể lý giải nguyên nhân đội lính đánh thuê từ chối, thứ nhất là khoảng cách khá xa, lại là vùng núi không quen thuộc địa hình, thứ hai những thành viên trong đội lính đánh thuê đa số đã là đàn ông có vợ con, cũng không muốn hi sinh tính mạng để nhận vụ giao dịch không rõ sống chết như vậy, thứ ba đối phó với tang thi đã sức cùng lực kiệt, ai còn muốn đi giao tiếp với lũ người mất nhân tính sát hại đồng loại đó?
Tây Tư Diên nhìn bức ảnh trong tay không nói gì, ông lão tăng thêm lợi thế, "Vaccine chỉ là tiền đặt cọc, đây là thành ý tôi muốn thể hiện, nếu cậu thành công đưa được cháu gái tôi về, lương thực, nước, xăng dầu, vũ khí, đàn bà, muốn gì cũng được."
"Tôi đồng ý." Cuối cùng Tây Tư Diên cũng mở miệng, "Nhưng mũi tên của tôi không đủ."
Khóe miệng đầy nếp nhăn của ông lão khẽ nhếch, ông phất tay với thuộc hạ, hai người kia nhanh chóng mang lên một bộ nỏ đã được chuẩn bị cung tên đầy đủ từ lâu, Tây Tư Diên buông thõng hai tay khẽ nắm chặt lại, khi mọi thứ được đưa ra trước mặt lại không dễ dàng tiếp nhận, kia là nỏ quân dụng, còn trong tay anh chỉ là một cây nỏ săn bắn tầm thường dù là tầm bắn hay sức mạnh cũng không thể nào bì được.
Ông lão thấy anh thích bèn nói ngay: "Lễ vật."
Xong, Lưu Huy thầm thở dài toang rồi, giờ có muốn đổi ý cũng không kịp, hắn sốt ruột đưa mắt nhìn Khỉ Ốm, lại nhận ra Tiêu Tê đã vứt máy tính vào một góc muốn nói chuyện, "Tôi cũng muốn đi theo." hắn ngồi ngay ngắn, nói không chút do dự, "Nếu vì bệnh của tôi thuốc của tôi thì tôi càng không thể để cho bạn bè đặt chân vào hiểm cảnh còn mình thì ở lại nơi an toàn hưởng lợi ích."
Lần đầu tiên ánh mắt thâm sâu sắc lẻm của ông lão nhìn thẳng vào người trẻ tuổi nom có vẻ bệnh tật ốm yếu này, có lẽ ông rất tán thưởng câu nói của hắn, nhưng cuối cùng ông vẫn chậm rãi lắc đầu với Tiêu Tê, "Bell 407 chỉ có thể chở 6 người." Ý là cậu có muốn sính anh hùng thì tôi cũng hết cách.
Khỉ Ốm nghi hoặc quay đầu hỏi: "Đồ chơi gì đấy?"
Tây Tư Diên: "Máy bay trực thăng."
"???"
"...!Chen một chút, cũng đủ 7 người." Giọng nói chuyện của Tiêu Tê rất nhẹ, như đang khẩn cầu, nhưng thái độ đi kèm lại rất ương ngạnh, "Tôi, tôi sẽ dùng súng, tôi xuất thân từ trường cảnh sát, thành tích sử dụng súng rất tốt..."
Chữ "súng" vừa nói ra tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người hắn, ông lão chống gậy dùng sức tiến lên hai bước đi đến trước mặt Tiêu Tê, ông nhìn chằm chằm nhãn hiệu khẩu súng treo ở đầu giường, "...!Lâm Tây tiên sinh, cậu biết sử dụng súng?" Tiêu Tê bị câu hỏi đầy trịnh trọng dọa sợ, tựa lưng vào tường hầu kết lăn một vòng mới co rúm lại gật gật đầu.
Cũng không trách ông lão kì quái này lại kích động như thế, hơn một tỷ nhân khẩu đoán chừng giờ chỉ còn khoảng năm trăm triệu, những nơi phong bế như quân doanh trường học càng bị tổn thương nặng nề, các loại vũ khí người bình thường khó có thể chạm tới ông dễ dàng thu thập được, nhưng người có năng lực sử dụng lại là một câu chuyện khác, xạ thủ tầm xa cũng khó khăn lắm mới tìm được một người biết sử dụng cung tên, những người còn lại trong nhóm năm người chỉ biết dùng đạo chọc bừa, phi công lái trực thăng cũng là do ông tốn công tốn sức mượn của người khác.
"Tìm đội lính đánh thuê mượn một phòng huấn luyện bắn súng, cậu đi theo tôi." Ông lão ra lệnh một mạch, mang theo uy nghiêm không cho phép từ chối, ông không đợt Tiêu Tê phản ứng đã quay người đi ra ngoài, để lại Khỉ Ốm nhảy bật xuống rồi leo lên giường Tiêu Tê, "Sững sờ làm gì, đi giày xuống lầu mau, bảo anh bộc lộ tài năng kìa!"
"Còn muốn đo lường thực địa nữa cơ đấy...!Sớm biết đã không nói." Tiêu Tê ngoài mặt thì nản lòng, nhưng trong lời nói chữ nào chữ nấy đều sặc sụa tinh vi tinh tướng không vạch trần cũng rõ mồn một, Lưu Huy tò mò nói: "Đúng rồi, từ khi anh cầm súng tôi còn chưa thấy anh dùng bao giờ, cái giọng điệu này của anh không phải là giả đấy chứ?"
Tiêu Tê tức giận lườm hắn một cái: "Đúng đấy, tôi lừa súng của cậu đấy.".