Tiêu Tê trầm mặc lui về phía sau hai bước, dường như ẩn nhẫn nhanh chóng rời khỏi chỗ cô ta, hắn đi ngang qua chỗ cậu bé đang khóc thì dừng lại một chút, chậm rãi đi tới, lấy ra thanh sô cô la lúc trước đã bẻ cho người đàn ông đánh cá, xé giấy bọc rồi nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, anh bạn nhỏ, ăn sô cô la không?"
Đứa bé khóc khàn cả cổ, thấy sô cô la thì nấc một tiếng rồi nức nở nói: "A ăn...!Ăn..." Mẹ cậu bé đương nhiên biết sô cô la là thực phẩm giàu calo quý giá: "Không được, cậu giữ lại đi, nó chỉ thèm ăn thôi."
"Không sao." Tiêu Tê không nói lời nào nhét sô cô la vào tay đứa bé, dỗ dành: "Mẹ khổ cực như vậy, cho mẹ một miếng được không?" Bé trai gật mạnh đầu, duỗi ra bàn tay nhỏ xíu bẩn thỉu bẻ một miếng, đưa tới bên môi mẹ mình, "Ăn..."
"Mẹ không ăn, chia cho chị Cù Đào đi."
"Vâng." Bé trai cúi đầu dùng tay áo lau khô nước mắt, ôm cặp mắt sưng húp chạy tới bên cạnh Cù Đào cùng nhau chơi.
Dưới tàng cây Tiêu Tê mới vừa ngồi trở lại bên cạnh Tây Tư Diên đầy mặt tủi thân, u oán nhỏ giọng tiếc nuối: "Sô cô la của tôi, tôi còn không nỡ liếm một cái..." Tây Tư Diên nghe hắn giả vờ đáng thương, trong lòng nghĩ không phải Lưu Huy nhìn anh bệnh tất đáng thương nên mới rút nó khỏi mồm đưa cho anh à.
Cù Đào còn đang nhắn tin với ông ngoại, không biết hai người nói gì trên mặt cô bé dần dần có nụ cười, chia sẻ nửa miếng sô cô la với thằng bé kia rồi cười khanh khách.
Cao Sổ ngồi một bên điều khiển máy bay không người lái theo dõi tình huống xung quanh, lão Trương cầm notebook và bản đồ, theo sự hướng dẫn của chị Lam đồng thời dò hỏi những người xung quanh bố cục phòng ngự và sắp xếp nhân viên của tư lệnh Tiền.
"Tiêu Tê." Tây Tư Diên đột nhiên gọi một tiếng, Tiêu Tê quay đầu, cũng cảm nhận được có thứ gì vừa cứng vừa nhỏ chạm lên môi, ngón tay Tây Tư Diên hơi ấn, mạnh mẽ nhét viên kẹo vào trong miệng Tiêu Tê.
Vị ngọt và hương bạc hà mát mẻ nhanh chóng hòa tan trong miệng, Tây Tư Diên cúi đầu gấp giấy gói kẹo, sau đó lại nghĩ ai ăn thì người đó dọn rác lập tức ném cái vỏ kẹo vào trong lòng Tiêu Tê.
Đôi mắt Tiêu Tê cong lên thành hai vầng trăng lưỡi liềm, miệng nhô lên một cục nhỏ, từ trái lại sang phải, lại từ bên phải đổi về trái, chỉ hận không thể khoe khoang với cả thiện hạ ông đây có kẹo ăn.
"Nhìn chút tiền đồ này của anh đi." Tây Tư Diên vừa ghét bỏ vừa buồn cười lắc đầu, Tiêu Tê nghe vậy thì không vui: "Nhưng đây là kẹo cậu cho."
"Không phải cái này." Tây Tư Diên nhìn về phía gò má của hắn, "Sao cứ phải làm khó một người phụ nữ." Trước mắt chị Lam tỏ vẻ không muốn để ý đến Tư Điềm nữa, những người khác vốn đang an ủi cũng tránh xa cô ta, trên mặt có bao nhiêu không cam lòng đều viết ra hết.
Vừa nãy cô ta còn hét lên họ giết bạn tôi, tại sao các người lại đứng về phía anh ta, vì anh ta đẹp trai ư? Trong nháy mắt những người xung quanh đều nhìn nhau.
Tiêu Tê vội vã xua tay, vô tội nói: "Tôi không làm gì hết, nếu không trốn nhanh đã bị dội cháo khắp người rồi, rõ ràng là cô ta không bỏ qua cho chúng ta."
Tây Tư Diên dùng anh mắt có quỷ mới tin anh, Tiêu Tê nể mặt kẹo bạc hà nên tươi cười nịnh hót lấy lòng anh.
Cao Sổ nhìn chăm chú dữ liệu mệt mỏi ngẩng đầu lên xoay xoay cổ, thấy ngay Tiêu Tê cười đến buồn nôn cực độ, "Anh Tiêu, vợ anh có thai à? Sao cười vui thế."
Tiêu Tê ném một cái nhíu mày thâm sâu về phía anh ta, hàm ý tôi không chấp nhặt với anh, Cao Sổ giật giật tấm thân nổi da gà, ngoắc nói: "Mau tới thay ca, tôi mệt quá muốn đi rửa mặt cái."
※
Giữa ban ngày trong lúc tất cả mọi người làm việc, Khỉ Ốm giao Lâm Hổ cho Dư Hoàn Ương và Tưởng Nguyệt Ngôn khá rảnh rỗi, buổi sáng cứ như đưa em trai đi mẫu giáo, nếu có thể bắt cóc một cô trông trẻ về thì còn gì bằng.
Lưu Huy liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ đáng khinh không thể cho ai biết của Khỉ Ốm, cũng vui vẻ nhàn hạ không đi theo tranh việc với gã, Tưởng Nguyệt Ngôn trắng trợn hỏi thăm tin tức cá nhân của Tây Tư Diên ở chỗ Khỉ Ốm, Dư Hoàn Ương quanh co lòng vòng bảo Tưởng Nguyệt Ngôn hỏi Khỉ Ốm tin tức của Tiêu Tê.
"Là con lai, từ nhỏ sống với ông ngoại." Tưởng Nguyệt Ngôn ôm Lâm Hổ, ghé đầu lên bờ vai nhỏ của nó, khuôn mặt mộng mơ tán gẫu với Dư Hoàn Ương, "Đang học thạc sĩ, am hiểu đánh nhau và sanda."
"Trong nhà có ba em trai em gái, một chị gái một anh trai, rồi rồi rồi cậu đã nói đi nói lại mấy ngày rồi, tớ thuộc lòng hết cả đấy." Dư Hoàn Ương cúi đầu bận rộn bóc đậu nành, cô nàng thở dài, muốn nói lại thôi.
Tưởng Nguyệt Ngôn nhìn vẻ u buồn của cô thì thầm cười trộm, cố ý đùa Lâm Hổ nói: "Mèo Con ~ em thấy anh Tây Tư Diên đẹp trai hay anh Lâm Tây đẹp trai?"
Lâm Mèo Con đang ăn kẹo sữa Alpenliebe, không hề nghĩ ngợi nói thẳng: "Anh Thẩm đẹp trai!" "..." Tưởng Nguyệt Ngôn chọc mũi nó, "Đứa nhỏ không lương tâm này, ai có kẹo thì đẹp trai, cchỉ được chọn Tây Tư Diên hay Lâm Tây thôi nha." Trong giây lát Mèo Con vừa ăn kẹo vừa tự hỏi, Dư Hoàn Ương cắn môi dưới, đột nhiên dụ dỗ nói: "Mèo Con, em nói anh Lâm đẹp trai tụi chị sẽ cho em ăn bánh quy gấu có nhân kem, là đồ ngọt lần trước em nói ấy."
Câu nói này rõ ràng đã bạo kích Lâm Hổ, nó hoan hô ngồi trên đùi Tưởng Nguyệt Ngôn lắc lư chân: "Anh Lâm đẹp trai ~~ "
"Ê ~~ quá đáng." Tưởng Nguyệt Ngôn ra vẻ thở phì phò, nhéo mặt Lâm Hổ, "Chị giận rồi, Mèo Con, em nói làm sao bây giờ?"
"Hả?" Lâm Hổ trợn tròn mắt, sốt ruột nói: "...!Hôn nhẹ, hôn nhẹ sẽ không giận nữa." Nó hé miệng, nhắm thẳng môi Tưởng Nguyệt Ngôn chủ động lại gần, cô gái trẻ nhanh chóng nghiêng đầu để nụ hôn rơi lên má, Dư Hoàn Ương cười ha ha không ngừng, đâm vào cái hông mềm thịt của Mèo Con, "Tiểu sắc lang, dám chiếm tiện nghi của chị Nguyệt Ngôn."
Lâm Hổ ngứa đến mức vừa trốn vừa cười, sau khi Tưởng Nguyệt Ngôn bị "khinh bạc" cũng hơi sửng sốt phản ứng lại cũng cười cười, cô thả Mèo Con xuống rồi vuốt tóc nó, "Chị muốn đi WC, Mèo Con có đi cùng không."
"À...!vâng ~" "Hai người đi nhanh về nhanh đó."
Tưởng Nguyệt Ngôn quay người dắt tay Lâm Hổ đi hai bước ra ngoài, nụ cười còn vương trên môi cũng nhanh chóng tan biến, tại sao cách xin lỗi sau khi làm sai của Lâm Hổ lại là hôn môi mà không phải làm nũng? Mấu chốt là, ai dạy nó hôn môi còn phải hé miệng?
Khuôn mặt của Lưu Huy, Khỉ Ốm, Tây Tư Diên và Tiêu Tê lần lượt vụt qua đầu cô, hay là chị ruột của Lâm Hổ? Cô nghĩ mãi cũng không ra là ai, lại không thể không vì Lâm Hổ mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác để cân nhắc.
Một đứa trẻ vẻ ngoài thanh tú, thân thể vừa bắt đầu phát dục lại còn thiểu năng trí tuệ, cho nó một viên kẹo là có thể bắt cóc, muốn làm chuyện xấu với nó quả thật dễ như ăn cháo.
Tưởng Nguyệt Ngôn cố gắng bình ổn lại cơn buồn nôn và sốt ruột dâng lên, đưa Lâm Hổ đi tới một góc không người, giả vờ nhỏ giọng dỗ dành: "Mèo Con, ngoại trừ chị, em còn hôn ai nữa?"
"Hả?"
"Thì...!Gióng vừa nãy ý, hôn môi."
"..." Lâm Miêu Nhi nháy mắt mấy cái, che miệng nói: "Không có!"
Động tác này quả thực giấu đầu hở đuôi, càng khiến Tưởng Nguyệt Ngôn nghi ngờ sâu hơn, "Thật không có sao, thành thật nói cho chị nào? Bé ngoan không được nói dối đúng không?"
"Không có." Lâm Hổ cũng cứng lắm, hai tay che lỗ tai, la lớn: "Không có chính là không có!" Giọng nó cao, hấp dẫn sự chú ý của không ít người qua đường, Tưởng Nguyệt Ngôn không thể làm gì khác hơn là mềm giọng động viên, "Được được được, chị biết rồi, đến đây, chị dẫn em đi toilet."
Đôi mắt Lâm Hổ nhanh nhẹn chuyển một cái, xác định cô không hỏi nữa mới vui vẻ, nắm chặt tay cô yên tĩnh lại.
Tưởng Nguyệt Ngôn đi về trước một bước, đột nhiên lại ấn vai Lâm Hổ nói: "Sau này không được hôn môi người khác biết không? Càng không thể để người khác chạm vào...!chỗ kín đáo, biết không?"
Lâm Hổ không hiểu gì nghiêng đầu, Tưởng Nguyệt Ngôn do dự một chút, cắn răng nói: "Chỗ kín đáo chính là chỗ em đi vệ sinh đó, không cho người khác sờ biết chưa."
"Vâng!" Lâm Hổ gật đầu, "Chị cũng nói với em như vậy!" Tưởng Nguyệt Ngôn nghe vậy tạm thời thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nắm tay nó, cảm xúc mềm mại truyền đến lòng bàn tay, cô chưa từng cảm thấy bàn tay trắng trẻo này lại yếu đuối như vậy, tựa như ngay cả mình cũng có thể bẻ gãy.
Buổi tối khi Khỉ Ốm tới đón Lâm Hổ, Tưởng Nguyệt Ngôn lườm gã như muốn xuyên qua đến nơi, Khỉ Ốm sượng trần hồi lâu, cuối cùng không giả bộ được nữa, gãi gãi sau gáy hỏi: "Làm sao vậy cô Tưởng, trên mặt anh có cái gì à?"
"Không có chuyện gì, em chỉ...!Muốn hỏi sao mãi vẫn không thấy Lưu Huy?" "Làm sao, cuối cùng cũng nhận ra ngôn ngữ không thông là vấn đề, muốn dời mục tiêu theo đuổi hả?" "Cái gì đấy!" Tưởng Nguyệt Ngôn xấu hổ xua tay, "Em nghĩ, không thì mọi người cùng nhau ăn cơm tối..."
Cô còn chưa tìm ra lý do để mọi người cùng nhau ăn tối, không ngờ Khỉ Ốm đồng ý luôn, còn tỏ vẻ mười phần không thể chờ đợi được nữa, chưa nói xong đã muốn về báo cho Lưu Huy.
Hẳn không phải là gã...!Nhìn cái ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm Uyển Ương là biết, từ sợi tóc đến ngón chân đều viết hai chữ trai thẳng, nhưng đây cũng có thể là ngụy trang để che đi sở thích ấm dâu ghê tởm.
Lưu Huy biểu hiện cũng rất bình thường, thành thật thân thiện nói chuyện, thương cảm quan tâm tất cả mọi người, nhưng biết đâu cũng là giả vờ, trong âm thầm lại...!Nghĩ như vậy, người nào cũng có khả năng, đều đáng nghi ngờ.
Tưởng Nguyệt Ngôn càng nghĩ càng đau đầu, chỉ hận không thể bạo phát dị năng đọc tâm.
Sau khi ăn xong Lâm Hổ nhao nhao muốn ra cửa đón Thẩm Trạch Đồng trở về, Khỉ Ốm xem qua đồng hồ vừa đúng 17 giờ, "Đầu óc em kiểu gì thế, dúng giờ như vậy, từng giây từng phút cũng không kém?"
"Thẩm đội về sẽ cho nó ăn cơm rồi đưa đi chơi, ngày nào cũng cho nó kẹo, làm nó cứ như vật trang sức lừa được đeo trên thắt lưng ý." Lưu Huy trêu ghẹo nói, hắn dọn khay thức ăn cho mọi người chuẩn bị mang hết ra chỗ bác gái rửa bát.
"Ôi chao? Sao Mèo Con không ăn lê?" Dư Hoàn Ương kỳ quái nhìn Lâm Miêu Nhi nâng niu non nửa miếng lê dại, phía đông bệnh viện giáp với nơi hoang dã thường có đủ loại cây ăn quả, nhưng kết trái nhỏ gầy khô khóc, rất hiếm loại có thể dùng, quả lê lần này cũng rất quý giá, mỗi người chỉ được chia một phần tư miếng.
Khỉ Ốm đã không cảm thấy kinh ngạc, tùy ý nói: "Chờ anh Thẩm của nó về ăn đấy, tôi cũng không biết lúc nào Thẩm đội lại sơ hở đây, có cần anh đây giúp nhét vào miệng hắn mặc kệ có thích ăn hay không."
"Phì!" Lâm Hổ nghe hiểu Khỉ Ốm đang nói xấu nó, bĩu môi phun nước miếng về phía gã, Khỉ Ốm không cam lòng yếu thế phun lại, "Phì phì!"
Lưu Huy quả thực hỏng mất, mỗi người một quyền đánh nhau ủ rũ, Lâm Hổ tủi thân còn có thể nhào vào lòng Thẩm Trạch Đồng đòi ôm một cái, Khỉ Ốm tủi thân chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh một mình dưỡng thương, thuận tiện nhạt nhẽo nói hai câu trêu chọc Dư Hoàn Ương tìm an ủi..