Tây Tư Diên bị thanh niên trên người quấn chặt đến không thở nổi, cánh tay ôm cổ còn chưa đủ, hai chân cũng phải vắt lên quặp chặt lấy eo anh.
Anh không nói gì trừng mắt lườm y một cái, khó khăn dịch ra đầu rồi rút móc câu đeo bên eo, xoay người lại bắn lên vách tường giữa tầng bốn và tầng ba của tòa hành chính.
Trong gian phòng tối đen bỗng hiện ra vài tia sáng, ngay lúc Tây Tư Diên ôm người đạp vách tường nhanh chóng trượt xuống cửa sổ cũng bị Tiêu Tê nhanh chóng đẩy ra, hắn lau đi vài giọt máu tanh hôi dính bên má rồi xoay người tránh ra nhường chỗ cho Tây Tư Diên đủ không gian.
Cứ như một pha quay chậm trong phim hành động, Tây Tư Diên bảo vệ đầu của người trong lòng, gập cong chân trượt theo quán tính đột nhiên nhảy vào trong phòng, ăn lăn một vòng tại chỗ sau đó dùng lại.
"Không sao chứ?" Tiêu Tê tin tưởng vào thân thủ của Tây Tư Diên nhưng vẫn không nhịn được phí lời hỏi ra một câu như vậy.
Tây Tư Diên híp hai con mắt lắc đầu một cái, buông tay muốn thả thanh niên trong lòng ra nhưng có vẻ chàng trai vóc dáng nhỏ gầy còn đang sợ hãi, vẫn cứ chôn đầu trong cổ Tây Tư Diên chậm chạp không có phản ứng.
"Cậu đã an toàn." Tây Tư Diên xoa lên sau gáy y hi vọng có thể xoa dịu tâm trạng, nhưng từ đầu đến cuối thanh niên vẫn không hề buông tay, trái lại càng ôm chặt lấy Tây Tư Diên thân mật dính sát vào nhau.
Tiêu Tê và Tây Tư Diên liếc mắt nhìn nhau, so với người sau bất đắc dĩ thì trong mắt người trước đã có chút không kiên nhẫn, hắn tiến lên thay thế Tây Tư Diên sờ lên sau lưng thanh niên, nhẹ nhàng khuyên lơn: "Mau xuống đi."
Trái ngược với giọng nói chính là động tác của Tiêu Tê, ngón tay cái từ cột sống một đường trượt xuống, khi đến một đốt xương nào đó hắn bất ngờ dùng sức bấm một cái khiến thanh niên nháy mắt thở nhẹ, cả người như nhũn ra ngã trên mặt đất.
truyện kiếm hiệp hay
Tây Tư Diên tượng trưng dùng mu bàn tay đỡ sau gáy y tránh cho thanh niên vất vả lắm mới thoát khỏi đám zombie không bị chấn động não.
Anh quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai gã thủ hạ cũng theo động tác của mình, hai tay lôi dây thừng buộc móc câu quay lại, mặc dù thân thủ không đủ linh hoạt nhưng vẫn nhịn xuống lòng sợ hãi cứu từng người gặp nạn, dùng các loại động tác run rẩy, trong lòng kích thích chầm chậm đưa người xuống căn phòng ở tầng ba.
Người về trước nằm vật xuống đất không dậy nổi, người được anh ta cứu ra cũng chẳng khá hơn là bao, sắc mặt trắng bệch, tay phải mất sức không ngừng mà run rẩy.
Tiêu Tê lập tức tiến lên trước nâng bọn họ dậy, ca ngợi: "Rất tốt."
Không phải ai cũng có dũng khí vượt qua lầu cao trong khi phía dưới là cả ngàn con zombie, chịu đựng nỗi sợ hơi sơ ý chút là đến xương cũng chẳng còn.
Người sống duy nhất trong phòng học kia vẫn chưa được giải cứu mà lúc này trong phòng đã bị zombie chiếm lĩnh hoàn toàn.
Người kia nhảy cửa sổ nguy hiểm đứng trên cục nóng của điều hòa, hai chân run lẩy bẩy không ngừng, vịn tường đứng trong cơn gió thốc mờ mịt luống cuống nhìn người trong phòng đối diện.
"Tôi đi." Tiêu Tê đè lại Tây Tư Diên chuẩn bị lên lầu, sau đó hắn quay đầu lại kéo Hùng Anh Anh đến bên người Tây Tư Diên, "Mắt em ấy khó chịu, anh để ý chút."
"Hả? Ah!" Hùng Anh Anh là kiểu tính cách con ông cháu cha chỉ biết bắt nạt kẻ yếu điển hình, vừa thấy Tiêu Tê nghiêm túc thì cũng bày ra vẻ phục tùng cấp trên theo bản năng.
Đám zombie muốn bắt chước người sống đạp lên bệ cửa sổ đi tới bên tường nhưng không đủ linh hoạt, một con rồi hai con cứng đờ rơi xuống dưới lầu, lần lượt những hố máu khác nhau đập trên lan can nhô ra ở tầng ba và tầng hai.
Người đàn ông trên cục nóng điều hòa cố gắng co mình lại tránh né những cái móng tay dài đen ngòm vươn tới từ bốn phương tám hướng.
Hai mắt Tây Tư Diên đau đến mức khóe mắt đều đỏ, anh đứng bên cửa sổ cắn răng xoa lên mi mắt, còn chưa bớt đau bỗng thấy người bên cạnh kêu lên kinh ngạc.
Anh nhịn đau ngước mắt lên thấy Tiêu Tê một tay cầm dây đứng nghiêng ở bên tường cố gắng vươn tay với người bị nhốt, đối phương cố gắng tránh né zombie xung quanh vươn tay tiếp xúc với Tiêu Tê nhưng khoảng cách giữa họ thật sự quá xa, lại bị chia cách bởi vô số zombie, còn thiếu chút nữa đã tóm được.
Tiêu Tê xuất hiện đã cho đàn zombie thêm một mục tiêu khác, không ít zombie tập tễnh đổi hướng sang cái đùi lớn của Tiêu Tê.
Những tiếng kinh hô cũng bắt nguồn từ việc Tiêu Tê ngồi xổm xuống lấy đà trực tiếp cầm dây thừng nhảy thẳng đến bên cạnh người bị mắc kẹt trên cục nóng điều hòa.
Cục nóng không chịu được trọng lực nên trùng suống, đinh ốc gắn vào tường cũng dần tuột ra.
Ngay trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, Tiêu Tê một tay túm eo người kia rồi nhảy vọt lên một cách mạnh mẽ, trong mắt mọi người hắn dùng một tay tóm lấy sợi dây thừng còn lại nối giữa tầng ba và tầng bốn.
Sau khi sợi dây dài chịu một trận chấn động mạnh, tiếng kêu như giết heo của người gặp nạn cũng im bặt, tim của Hùng Anh Anh cơ hồ nhảy ra khỏi cuống họng, gã đứng ở phía trước cửa sổ không ngừng vỗ ngực, thầm nói: "Kích thích...!Mẹ ơi quá kích thích."
Người gặp nạn bị Tiêu Tê nạt hai câu, run sợ trong lòng mà ôm lấy bờ vai của hắn.
Tiêu Tê hai tay nắm dây thừng thay nhau tiến về phía trước từng chút một.
Tây Tư Diên khó khăn trợn tròn mắt, nhìn chăm chú vào hai bàn tay ghìm chặt lấy dây thừng đến bật máu của Tiêu Tê không chớp mắt, để ý quá lâu khiến mắt anh lại tràn đấy nước đau đến không nhịn được phải kêu lên một tiếng.
"Cậu sao thế?" Một người đàn ông bên cạnh anh dò hỏi, người này đè lại cánh tay Tây Tư Diên như muốn kiểm tra thương thế của anh.
Tây Tư Diên lui về phía sau một bước, híp mắt nhìn về phía trước, một màn nước mơ hồ khiến anh không nhìn ra phía trước là ai với ai.
"Không có chuyện gì..." Tây Tư Diên không dám dụi, chỉ có thể đơn giản lấy ống tay áo lau nước mắt đang chảy khỏi khóe mắt, anh kiên cường chống đỡ tiếp tục nhìn hai người phía ngoài cửa sổ, trong tầm mắt là hai bàn tay thấm đẫm máu tươi.
Hùng Anh Anh đi đầu cổ vũ cố lên, còn ra hiệu cho đàn em cổ vũ anh hùng.
May thay đội trưởng chưa mất não, những người còn lại giả vờ ngớ ngẩn kệ xác hắn, sau khi nhắc nhở đừng hấp dẫn lực chú ý của zombie thì cùng nín thở tập trung nhìn Tiêu Tê cắn chặt răng, trên cánh tay lồi ra gân xanh, tiến gần nửa mét một.
Máu trong lòng bàn tay khiến hắn bị trượt xuống, mỗi lần như vậy trái tim của Tây Tư Diên lại nảy lên một cái, nhưng cuối cùng Tiêu Tê luôn có thể giữ vững đôi tay máu đã chảy đến tận khuỷu tay giữ vững dây thừng.
Một thủ hạ nào đó đứng bên cửa sổ, một cái tay đỡ lấy dây thừng, một tay khác đưa ra ngoài đón lấy người đàn ông bám trên người Tiêu Tê.
Sau khi thành công cứu người Tiêu Tê cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, đung đưa thân dưới nhảy vào cửa sổ, trực tiếp ngã lên người Hùng Anh Anh, bắt gã làm đệm thịt.
"Cảm ơn, thật sự rất cám ơn." Người gặp nạn cuối cùng kia đỡ lấy hắn, từ trong túi tiền móc ra một cuộn băng gạc và cồn iốt khử trùng.
Lòng bàn tay của Tiêu Tê không còn mảnh da nào lành lặn, gần như toàn bộ đã bị xé rách, máu me đầm đìa còn đang chảy ra ngoài.
"Chờ chút lên phi cơ rồi làm." Hai tay của Tiêu Tê đã mất sức từ lâu, mà chỗ này cũng không an toàn, họ càng không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, người gặp nạn hiểu ý gật đầu cất dụng cụ y khoa vào túi, cùng Hùng Anh Anh đi về phía trước.
Tiêu Tê nhìn xung quanh tìm hướng của Tây Tư Diên lại thấy người kia vịn lấy vách tường tay phải đang ấn lên đôi mắt, có một tên đàn ông gầy vô cùng đáng ghét ở trong mắt hắn đang cố gắng tiến lên đỡ Tây Tư Diên đi.
"Lại đây, mau dựa vào em, em sẽ dẫn anh..." "Tư Diên!" Tiêu Tê không để ý tới những người khác nhanh chân đi đến bên cạnh Tây Tư Diên, người sau nghe được thanh âm quen thuộc, đôi mắt nhắm chặt quay mặt về phía người tới, "...!Lâm Tây."
"Mắt đau lắm à?"
"Ừm..." Tây Tư Diên giơ tay lên, Tiêu Tê lập tức chen tách thanh niên vóc dáng thấp bé ra rồi nắm chặt lấy tay trái của Tây Tư Diên.
Cảm giác trơn trượt khiến toàn thân Tây Tư Diên run lên, lập tức vươn tay phải nắm lấy chặt tay Tiêu Tê.
"A, đau —— "
"Anh có bị ngốc không?!" Tây Tư Diên giận đến hết cách, anh thử mở mắt ra một chút, vừa vặn có thể thấy đường rồi đi theo đoàn quân phía trước.
Tiêu Tê mặc cho anh lôi kéo chạy về phía trước hai bước, lúc này mới quay đầu lại bắt chuyện với thanh niên bị họ cố tình quên đi, "Này, mau đi thôi."
Lúc đến thì ngồi, khi về đã nhiều thêm bốn người, tất cả đều phải đứng.
Cái người gặp nạn kia kiên quyết lôi kéo tay Tiêu Tê muốn khử trùng cho hắn, còn hò hét nói cái gì mà sẽ mưng mủ rồi bệnh uốn ván nọ kia.
Tiêu Tê thấy anh ta có vẻ là bác sĩ, suy đoán hẳn đây là nhân viên viện nghiên cứu phái ra, có lẽ là giáo sư hoặc là học trò của một vị giáo sư nào đó ben lôi kéo người kia đi chữa mắt cho Tây Tư Diên.
Tây Tư Diên lắc đầu, đón gió điên cuồng chảy nước mắt ấn bàn tay đang cầm tăm bông của bác sĩ vào trong lòng bàn tay Tiêu Tê.
Tiêu Tê bốc đồng một cái cũng chỉ có Tây Tư Diên là khống chế được, hắn siết lòng bàn tay bất chấp yêu cầu bác sĩ phải khám cho Tây Tư Diên rồi mới đến lượt mình.
Bác sĩ không có cách nào, chỉ có thể chờ máy bay hạ cánh.
Sau khi mọi người quay lại nơi ở của chiến đội Hùng Ưng, bác sĩ cẩn thận vạch mí mắt của Tây Tư Diên lên rồi dùng đèn pin mini soi trái phải.
Sau đó một cái đèn pin gõ lên đầu Tiêu Tê, bác sĩ lớn tiến quát: "Ngồi xuống cho tôi! Lượn tới lượn lui tôi còn tưởng người nước ngoài này mù đến nơi rồi, không phải chỉ là cát bay vào mắt thôi sao, về chớp mắt thêm mấy cái, tôi cho cậu ta lọ thuốc nhỏ mắt là ổn rồi!"
Cuối cùng Tiêu Tê cũng ngoan, hắn đàng hoàng ngồi xuống, lòng bàn tay ngửa lên đặt trên đầu gối nhìn bác sĩ dùng nước sạch rửa vết máu, rồi lấy miếng bông tỉ mỉ lau sạch vết thương.
Hắn bị chạm vào chỗ đau thì kêu lên một tiếng, mềm giọng gọi tên Tây Tư Diên muốn anh lại đây, lại nghe thấy một tiếng đáp lại vang lên cùng lúc với tiếng Tây Tư Diên, một giọng nam còn mềm hơn cả lúc hắn làm nũng: "Mắt Tây Tư Diên đỏ bừng rồi, không nên để anh ấy cử động."
"..." Tiêu Tê nhướng mày nhìn sang, đè xuống cơn giận dâng lên tận cổ: "Xin hỏi cậu đây là?"
Thanh niên bị hắn nhìn chằm chằm đứng bên cạnh Tây Tư Diên, y hất cằm lên, đôi môi củ ấu khẽ nhếch, "Tôi là Sở Tử Vũ, người dị năng thính giác tiến hóa lần hai, đội phó đội hai chiến đội 3S là anh ruột của tôi."
Tiêu Tê khoa trương à một tiếng, quay đầu oán giận bác sĩ: "Anh nhẹ chút, tay sắp hỏng đến nơi rồi." Bác sĩ đối xử với ân nhân của mình dịu dàng như gió xuân, lập tức áy náy xin lỗi liên tục, động tác trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Sở Tử Vũ nói ra thân phận mình là người tiến hóa hai lần mà không có được chú ý cùng tán thưởng, y lúng túng liếc nhìn một vòng tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Tây Tư Diên và Tiêu Tê còn có bác sĩ, chỉ còn lại Hùng Anh Anh đang ngồi xổm dốc nước vào trong miệng.
Người sau bị ánh mắt nén giận của y dọa sợ, sặc nước lớn tiếng khen: "...!Hai lần tiến hóa?! Thì ra cậu chính là Sở Tử Vũ! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!".