Hắn Đang Vờ Sợ Hãi


"Du Mộc làm sao vậy?" Dù sao cũng là đội viên của mình, tình cảm sâu đậm nên phản ứng của Tuân Thiên nhanh hơn Tiêu Tê rất nhiều, anh ta quăng vật đang cầm trong tay xuống đất chạy đến trước mặt Du Mộc.
Du Mộc nhìn về phía Tuân Thiên như không có chuyện gì, đáng tiếc khóe miệng khó khăn giương lên dù có thế nào cũng không mỉm cười như bình thường được, "Có chuyện gì xảy ra?" Tuân Thiên hít sâu một hơi, thấy Du Mộc mấp máy miệng hồi lâu cũng không nói ra tiếng thì lại nhìn Bạch Nga, chỉ thấy Bạch Nga toàn thân run rẩy như đang rất lạnh, cô co hai chân trên ghế rồi ôm lấy.
"Đừng khóc." Khỉ Ốm xoa đầu Tiểu Ngư rồi lấy tờ giấy ăn đã bị vo thành cục coi như sạch sẽ trong túi quần ra cho cô lau mặt, Tiêu Tê cũng đi lên trước ngồi xổm bên cạnh Tiểu Ngư, bàn tay chạm lên đầu gối của cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến có tác dụng làm người khác thấy an lòng, "Có chuyện gì? Từ từ nói."
"...!Du Mộc bị zombie đâm, cô bé kia rút móng tay của zombie ra, trong lúc bọn em định giết mẹ của nó thì đánh lén Du Mộc."
"..." Tuân Thiên nghe xong lập tức lật xem phần da thịt lộ ra bên ngoài của Du Mộc, cuối cùng phát hiện một vết thương nhỏ trên hổ khẩu bên tay trái, "Cậu..." Anh ta nổi giận nuốt lại lời định nói vào trong cổ họng, chính vì không còn cách nào nên anh ta mới cảm thấy mắng chửi người cũng chỉ mất công.
Tây Tư Diên đặt nỏ lên bàn, "Con bé đó lấy được móng tay của zombie đã chết trong ba giờ?" Anh và Tiêu Tê liếc nhau không hẹn mà cùng đi ra ngoài kiểm tra con zombie hai người giết chết lúc đuổi ra cổng, nó được đặt trước một bức tường ẩm thấp mốc meo, ngón tay út bên phải phô ra một tư thế kì lạ thiếu mất một đốt ngón tay.
"Chậc." Tiêu Tê hung dữ đá một cước lên cái tay này trực tiếp đá văng luôn cánh tay của zombie, Tây Tư Diên cúi đầu nhìn cái tay trên mặt đất rồi nắm lấy vai Tiêu Tê, người sau trở tay nắm lấy mu bàn tay của anh, "Tôi không sao, chẳng qua là thấy bức bối thôi."
"Cảm thấy anh ta không đáng phải hi sinh?"
"Tôi biết con bé kia đi theo phía sau."
"Nhưng vì cảm thấy nó không có sức uy hiếp."
Tiêu Tê gật đầu thừa nhận hắn đúng là nghĩ như vậy, "Bị trẻ con bịp hai lần rồi, lần trước xe lão Trương lúc trở về cũng thế, lần này đánh lén Du Mộc cũng là..." Tây Tư Diên hiểu chỗ bất lực của Tiêu Tê, hắn nghĩ mình vốn có năng lực ngăn cản bi kịch này xảy ra nhưng dù hắn có giỏi hơn nữa cũng không phải là thần, không có khả năng khống chế tất cả mọi chuyện trong tay.
Vì không biết an ủi Tiêu Tê ra sao nên Tây Tư Diên chỉ đành chọn im lặng đứng bên cạnh hắn, may sao người đàn ông này rất nhanh đã điều chỉnh xong, hắn nhìn bầu trời đang hửng sáng như có điều suy nghĩ.

Pháo hoa như ánh sao rít lên một tiếng rồi nổ tung giữa bầu trời, đẹp đẽ hư ảo thoáng qua rồi biến mất.

Ánh lửa lấm tấm tinh nghịch nhảy nhót trong màn đêm, ngẫu nhiên có một vài tàn lửa rơi trên áo sơ mi của Tiêu Tê rồi bị hắn chẳng hề để ý tự tay phủi nhẹ.
Hắn khép nắp bật lửa rồi thả lại vào trong túi áo sau đó lùi lại một bước đứng chung với Tây Tư Diên cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, người bên cạnh rất không đồng ý với việc đốt pháo hoa ngay tại chỗ này, tiếng nổ lớn như sấm sét chẳng khác gì tự cởi sạch dâng đến trước miệng zombie nhưng anh không có cách nào từ chối kiến nghị để cho Du Mộc được ngắm nhìn một lần cuối cùng.
"Tiếng to quá, phải lập tức rút lui."
"Rút thì rút thôi, đây cũng chẳng phải chỗ tốt lành gì." Không lâu nữa lũ zombie sẽ chen chúc tới dần dần chôn vùi nơi đây, Tiêu Tê nói xong trực tiếp quay người đi vào trong nhà, từ đầu đến cuối hắn chưa từng ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa sặc sỡ, hắn không phải là khán giả của cảnh đẹp dưới trời sao này, hắn vẫn còn rất nhiều buổi tối rực rỡ hơn nữa để chờ mong.
Nhưng có một số người chỉ có thể nói lời chào với sinh mệnh ngay tại thời khắc này.
Tiểu Ngư nhớ về Tưởng Nguyệt Ngôn cũng chết đột ngột như vậy, chết nhanh đến mức làm cho người khác chưa kịp chuẩn bị, tựa như giây trước các cô còn cùng ngủ chung trên một cái giường, cùng nhau chia sẻ tâm sự chuyện con gái, nhưng một giây sau Tưởng Nguyệt Ngôn chỉ còn lại khung xương tan tành.
Song lần này lại càng thêm tàn nhẫn, cô phải mở mắt trừng trừng nhìn một người đang sống dần dần bị biến dị, biến thành một con quái vật ăn thịt người, vô cùng không muốn nhưng lại bất lực.
Ngoài phòng vang lên một tiếng nổ lớn tiếp đó cả tòa nhà được chiếu sáng trong những màu sắc sáng ngời, ánh sáng màu đỏ chiếu lên khuôn mặt của mọi người, Bạch Nga vốn đang gục đầu lên đầu gối đờ ra như được tiếng nổ thức tỉnh mà đột nhiên ngẩng đầu vọt tới ban công vịn tay lên lan can nhìn lên bầu trời.
Nơi châm ngòi pháo hoa cách mọi người quá gần quan sát vừa không tiện mà cũng chẳng đẹp nhưng Bạch Nga vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt những điểm sáng bung nở rồi biến mất trên không trung.
Bên tai chỉ còn lại tiếng nổ dao động đến mức gần như ù tai, tựa như đám mây cuối cùng cũng rơi xuống đất, sau một tiếng chìm trong hoảng hốt cuối cùng cô cũng hoàn toàn nhìn nhận rõ một sự thật - Du Mộc, người cô yêu, người yêu mà cô đã nhận định lại phải chết.
Từ khi tận thế bắt đầu cô đã biết ngày này rồi sẽ đến nhưng Bạch Nga thật sự không ngờ nó lại nhanh như vậy, lại tiếc hận đến vậy, khiến người uất ức.

Anh không chết trên tay đối thủ mạnh, không chết trong niềm vui khi được tham gia chiến dịch, không chết trong cơn sóng zombie đông đúc mà lại chết trong tay một cô bé chỉ mới mười tuổi mang theo ác ý trả thù, chỉ vì một sơ sẩy nho nhỏ mà chết.
Tiếng nức nở trong màn khói lửa truyền từ ngoài ban công vào tận trong nhà, Bạch Nga cuối cùng cũng không kìm nén được nữa tan vỡ khuỵu trên ban công rơi lệ.
Du Mộc trong nhà do dự hồi lâu, anh vỗ vai Tuân Thiên rồi hai người cùng đi tới một góc, sau một tiếng pháo hoa nổ tung anh khẽ nói: "Đội trưởng, tôi đi rồi hi vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc cho Bạch Nga, dù sao cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ..."
Tuân Thiên không muốn nghe nhất chính là những lời này, anh ta hất tay Du Mộc, con mắt đỏ quạch tràn đầy tơ máu, "Khi Tiểu Chu bị cắn nhờ tôi chăm sóc con của cậu ta, Đào Tử trước khi chết cũng nắm chặt tay tôi mong tôi chăm sóc mẹ cô ấy...!Mọi người đều đi, tôi làm sao cố gắng được nữa?"
"..." Du Mộc chậm rãi cúi người, những chuyện Tuân Thiên nói anh cũng có mặt khi xảy ra, khi ấy anh cũng là người được dặn dò mà lần này đến lượt anh.
"Tôi cũng không muốn như vậy..." Giọng nói đè nén đau khổ tràn ra từ cổ họng con người sắt đá trước giờ chỉ kêu boong boong, Du Mộc bưng lấy khuôn mặt, "Tôi thật sự muốn tự mình chăm sóc cô ấy...!Đội trưởng, nhưng tôi không làm được."
"Tôi không thể tin đây là sự thật." Tuân Thiên hít sâu một hơi, "Tôi chỉ mới rời đi một lúc cậu đã...!Tôi nên ở lại."
"Đội trưởng, anh có thể ngờ một đứa bé nhỏ như vậy sẽ cất giấu móng tay của zombie sao?"
Tuân Thiên không thể nào ngờ tới, nhưng anh ta sẽ không để bất cứ người lạ nào tới gần mình, lòng cảnh giác này sẽ không vì đối phương là trẻ con còn đang học chữ hay người già tàn tật mà thay đổi.

Ngày nào anh ta cũng huấn luyện đội viên cách giết zombie, giết người, học cách gìn giữ chút thiện ý cuối cùng trước khi chết nhưng lại quên dạy họ cách đề phòng những kẻ mang ác ý, càng phải đề phòng những kẻ lòng dạ ác độc lợi dụng lòng tốt.

Khỉ Ốm thấy Tây Tư Diên và Tiêu Tê đi tới, mỗi bước đi phủi đi ít tro bụi, mặc áo khoác nhặt lên hành lý hất hàm về phía cửa ý bảo phải đi rồi.
Tuân Thiên cũng chú ý tới tín hiệu rút lui, anh ta không nói chuyện nữa, Du Mộc lại chủ động nói: "Tôi sẽ không đi theo, đội trưởng, hi vọng anh và Bạch Nga, hi vọng tất cả đội viên chiến thắng trở về đều có thể sống sót."
"...!Muốn nói lời từ biệt với cô ấy không?"
"..." Du Mộc vốn muốn nói không cần nhưng nhìn bóng lưng gầy yếu của Bạch Nga lại luyến tiếc, anh nhắm mắt lại, bàn tay hết nắm chặt lại buông lỏng, cuối cùng vẫn chậm rãi bước ra sân thượng.
Tiêu Tê đứng ở ban công phía dưới nghe rõ ràng Bạch Nga chưa từ bỏ khuyên Du Mộc cùng trở về khu an toàn thế nào, "Không phải viện nghiên cứu sớm đã nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh rồi sao? Du Mộc, chúng ta đi thử xem."
"Bạch Nga, toàn bộ chuột thí nghiệm đều chết hết, nhất định sẽ thất bại."
"...!Lỡ như cơ thể anh có kháng thể thì sao?"
Tây Tư Diên cất nỏ quân dụng vào ghế sau quay về gọi Tiêu Tê lên xe thì thấy hắn cầm bốn quả trứng chim đứng trong bóng tối không biết đang nghĩ gì.
"Tư Diên." Tiêu Tê thấy Tây Tư Diên đi tới thì gọi tên anh, "Nếu một ngày kia tôi bị cắn, đừng trông chờ vào may mắn, hãy giết tôi trước khi tôi biến dị."
"...!Nếu tôi bị cắn thì sao?"
"Tôi cũng sẽ giết em trước khi em biến dị." Tiêu Tê hỏi: "Lẽ nào em muốn trở thành thứ sinh vật độc ác như vậy?"
"..."
"Thay vì nghĩ phải làm gì sau khi bị tấn công thì hãy cẩn thận đừng để bị thương."
Tây Tư Diên nghe đến bây giờ mới hiểu được Tiêu Tê đột nhiên nói như vậy là muốn biểu đạt cái gì, "Tôi sẽ chú ý." anh thở dài, "Muốn nhắc nhở tôi đừng mềm lòng thì có thể nói thẳng...!Thế nhưng cũng đừng giết tôi nhanh như vậy, biết đâu còn cứu được."
Tiêu Tê cứng đờ bĩu môi, "Tư Diên, năng lực kể chuyện cười của em thật sự rất kém."

Thời gian chia ly của Du Mộc và Bạch Nga quá mức ngắn ngủi, mới qua năm phút Tuân Thiên hết cách vào sân thượng cưỡng chế kéo Bạch Nga ra ngoài, Du Mộc cởi áo khoác của mình áo khoác của mình khoác lên cho Bạch Nga rồi tựa lên khung cửa nhìn về phía trước.
Tựa như âm dương cách biệt, chia lìa tất cả mọi người.
Cuối cùng Tiêu Tê vẫn giữ lại bốn quả trứng chim sẻ, tiếc nuối còn chưa học được vài chiêu cua gái, ít ra người chết cũng có cái hay còn người sống thì vẫn phải ưu sầu ngày mai sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng Bạch Nga liều mạng cũng không muốn lên xe, cô sống chết phải dẫn theo Du Mộc cùng đi hoặc mình cũng sẽ ở lại, Tiểu Ngư cũng mang theo ánh lệ trong mắt mà khẩn cầu: "Nếu như thật sự có kỳ tích xảy ra?"
Lỗ tai Khỉ Ốm mềm nhũn, Tiểu Ngư năn nỉ hai câu gã đã lung lay nhưng ngọn cỏ đứng về phía Bạch Nga, Tuân Thiên sợ dây dưa mất thời gian cuối cùng chỉ có thể đưa cả Du Mộc đi.
Bạch Nga rất hối hận khi vừa biết Du Mộc bị đâm mình lại ngẩn ngơ đau khổ chưa kịp nói chuyện với anh, sau khi anh lên xe thì dính sát một tấc cũng không rời tìm chuyện để nói, trái lại Du Mộc chỉ lẳng lặng nghe, mắt nhìn Bạch Nga không chớp muốn khắc sâu bóng hình của cô vào tận linh hồn.
Tiêu Tê làm ổ tại chỗ cầm lọ cồn và nước luộc trứng chim sẻ, Du Mộc tranh thủ lúc Bạch Nga thở lấy hơi bắt chuyện với Tiêu Tê: "Anh ăn đi, cho tôi cũng lãng phí."
"Phí cái gì mà phí, chút đồ bỏ này còn chẳng đủ nhét kẽ răng." Hắn cẩn thận bắc bếp cồn, "Anh muốn ăn trứng lòng đào hay chín hẳn? Lòng đào cho nhanh."
"Chín chứ!" Tuân Thiên ngồi trên ghế lái xe, "Cũng chỉ thêm có hai phút thôi, trứng hoang không luộc kĩ nhớ có kí sinh trùng thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó tiêu chảy lại phiền phức."
Bọn họ như không hề biết chuyện Du Mộc sắp biến dị, trò chuyện không cần lo nghĩ những việc sắp tới, Tiêu Tê nhìn chằm chằm vào nước sôi, bên tai là Bạch Nga thao thao bất tuyệt, ban đầu Du Mộc còn ậm ừ đáp lại sau mỗi câu, đến khi Tiêu Tê cầm đũa chọc hai quả trứng thấy được rồi giọng nữ vẫn tiếp tục nói nhưng giọng nam không còn trả lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, Tiểu Ngư trốn trong một góc, Tây Tư Diên và Khỉ Ốm đều đã cầm dao đứng lên, Bạch Nga cũng không lùi lại, cô nhìn về phía móng tay đã đổi sang màu đen dài cuống quýt gọi tên Du Mộc cố nén châm lên chút hi vọng cuối cùng, cô hỏi: "Du Mộc...!Anh còn nhớ không?"
Đôi mắt Du Mộc không có ánh sáng, anh hé miệng để lộ ra răng nhọn đen đúa, duỗi dài cổ muốn cắn Bạch Nga lại bị Tây Tư Diên nhanh tay nhanh mắt đẩy ra rồi dùng mũi dao đâm thủng đầu.
Thần linh không nghe được lời khẩn cầu của quyến lữ, kì tích không đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận