Hắn Đang Vờ Sợ Hãi


"Anh cũng lắm trò thật đấy." Tây Tư Diên lạnh nhạt buông nỏ bước từng bước vào con hẻm hẹp trong ánh nắng vàng, mái tóc dài nhẹ bồng bềnh dưới làn sương sớm sắp tiêu tán, hình như có vài giọt nước đọng lại.

Có người không sợ chết gào lên bổ về phía anh, Tây Tư Diên nghiêng người tránh, dao găm trượt vào lòng bàn tay rồi quay ngược đâm vào vai kẻ địch, sau đó nhân lúc gã đang đau mà đá một cú lên lồng ngực.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, tự nhiên phóng khoáng như đã diễn đi diễn lại cả trăm ngàn lần rồi mới chiếu lên màn ảnh cảnh đẹp nhất, Tiêu Tê không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh Tây Tư Diên chuôi dao đập vỡ xương gò má một người sau đó xoay dao xuống thấp đâm rách cổ kẻ đó.
Người nọ là của mình, Tiêu Tê nghĩ như vậy, ngay cả lúc giết người động tác cũng đáng yêu đến thế.
Đương nhiên mười phút trước khi bị Tây Tư Diên bắt dậy khỏi ổ chăn ấm áp hắn không nghĩ như vậy, khi đó Tiêu Tê chỉ muốn bóp chết Tây Tư Diên bằng gối đầu.
"Không phải anh nói sẽ bảo vệ em à, nếu giờ không rèn đúc cho anh thì định đến nữa dùng bụng mỡ với sẹo lồi để bảo vệ người khác à?" Tây Tư Diên nhúng khăn mặt vào trong nước lạnh, rửa mặt xong thì quay vào gương chải lại mái tóc dài bọ rối khi ngủ.
Tiêu Tê kéo chăn quấn chặt toàn thân ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, "Bảo vệ em chỉ là lời nói của đàn ông lúc còn tình nồng ý mật trên giường thôi, em nghe xong thì quên đi!"
"Ha ha." Tây Tư Diên cười cười rót hai cốc nước ấm vừa đun đêm qua, "Uống nước hay bị hắt lên mặt, chọn đi!"
"Tư Diên!" Tiêu Tê tức giận vén chăn lên, lòng tràn đầy không muốn giang hai tay, "Vậy em phải mặc quần áo cho anh."
"Cho anh ba phút, uống nước xong thì đi ra." Tây Tư Diên không hề lưu tình đẩy cửa rời đi để lại một mình họ Tiêu nào đó gắt ngủ lúc sáng sớm nằm đó giận dỗi cho ma xem.
Sau ba phút Tiêu Tê không kém một giây xuất hiện ở cửa, trên mặt ướt đẫm, nước trên tóc đang nhỏ giọt không ngừng, chắc là chưa tỉnh nên vục cả mặt vào trong chậu.

Tây Tư Diên đang chuẩn bị thấy hắn không đeo bao súng bên chân và eo, "Không mang đi à?"

Tiêu Tê từ ánh mắt của Tây Tư Diên là hiểu anh đang nói cái gì, "Lười, nặng muốn chết.

Của em yếu như vậy đúng là đi đâu cũng phải cõng theo."
Khi một người không có việc gì bỗng nhiên đi nói khẩu súng lục nặng muốn chết, lại còn ám chỉ người khác thận hư thì chỉ có thể chứng minh hiện tại tâm trạng hắn rất không ổn, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tây Tư Diên vươn tay lên đè đỉnh đầu Tiêu Tê xuống vuốt lại cho hắn một lọn tóc đen lòa xòa.
"Không nên sờ loạn, cái tên lạnh lùng nhà em." Tiêu Tê nói xong vuốt mặt Tây Tư Diên, "Đầu tiên nói trước là chỉ chạy một vòng."
Nhưng làm Tiêu Tê vui mừng chính là họ ngay cả nửa vòng cũng không chạy được, tiếng hét chói tai của Tiểu Ngư và Triển Thần cắt đứt kế hoạch của hai người.
"Anh nghe thấy tiếng hô của Tiểu Ngư." Tiêu Tê đột nhiên dừng bước, Tây Tư Diên không nghe thấy gì khẽ thở nhẹ để Tiêu Tê nhắm mắt tìm nguồn thanh âm, "Sao các cô ấy lại xuất hiện ở bên ngoài? Đi theo anh..."
Ven đường vẫn còn mấy người đang đi Tiêu Tê vẫn chưa chạy hết toàn lực, nhưng tốc độ này đã là cực hạn của Tây Tư Diên, thấy Tiêu Tê không có ý dừng lại thì dứt khoát tìm một tòa kiến trúc cao ở phụ cận, bò lên trên chốt nỏ mai phục.
Từ chỗ cao nhìn xuống phía dưới thấy rất rõ bóng dáng Tiêu Tê, Tây Tư Diên không tốn mấy sức đã chốt được mục tiêu, khi đó Tiểu Ngư và Triển Thần mới vừa bị đưa vào trong con hẻm, qua ống ngắm anh thấy Tiêu Tê đứng ở ngã tư nhìn bốn phía xung quanh rồi nhanh chóng nhận ra mình dưới lớp vỏ bọc ở đằng xa, phất tay ra hiệu.
Thị lực yêu nghiệt cỡ này khiến Tây Tư Diên không thể không bội phục.
Bởi vì vấn đề góc độ nên Tây Tư Diên sửa lại vị trí hai lần, cuối cùng lại phát hiện Tiêu Tê không đi đánh nhau mà lại hàn huyên vui vẻ với mấy gã đàn ông đó, cho dù một kẻ trong số chúng đang chán ghét tức giận với hắn.
Phát bệnh rồi.


Anh đứng dậy treo nỏ ra sau lưng rồi nhanh chóng xuống lầu nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện ở phía xa, đúng lúc Tiêu Tê đang nói có thể chơi rất nhiều trò trên người mình.
"Ngài muốn cũng có thể gọi Tiểu Tây ạ."
Sao không gọi anh là con gà nhép luôn đi? Tây Tư Diên phải thừa nhận rằng trong chớp mắt ấy anh đã do dự qua muốn xọc luôn cho Tiêu Tê một mũi tên.

Tiêu Tê đoán một đạp khi nãy đã đạp đổ nội tâm vốn đã nứt toác của Triển Thần, bản tính sợ hãi của con người vẫn khiến cô run sợ mà sống nhưng có một ngày cô sẽ bùng nổ, cho dù không có sự tồn tại của bọn Tiêu Tê cô cũng sẽ như bây giờ, thuận tay nhặt lên không biết là vật gì rồi điên cuồng đập về phía anh Tạ.
Đến tận khi gã đàn ông kia hoàn toàn thay đổi, trên mặt dính đầy vết máu không còn giãy dụa, Triển Thần chỉ a một tiếng như với tỉnh mộng, cô sợ hãi vứt bỏ tảng đá trong tay, Tiểu Ngư lập tức tiến lên vì cô không mặc quần áo, chỉ đành ôm lấy để cô bớt sợ.
"...!Xin lỗi." Sau một lúc sưởi ấm Triển Thần ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tê, người này đang giẫm lên thi thể xem gã kia còn thở không thì bổ thêm cho một dao, hắn đáp, "Không sao, không cần để lại người sống, không có gì phải hỏi cả."
"Tôi không biết...!các anh lại mạnh như vậy..." Lần trước Lưu Huy cứu cô cũng là vừa đánh vừa chạy hơn nữa ký túc xá của đội Hùng Ưng cũng ở ngay bên cạnh nên bọn khách làng chơi cũng có chút kiêng dè, cô cho rằng Lưu Huy đã là mạnh nhất rồi nên khi gặp nguy hiểm thì thà để mình ra ngoài đối mặt còn hơn để người khác giúp đỡ.
Tiểu Ngư cũng tính toán đến lời hôm qua Tiêu Tê trở về nói với các cô đội Khải Hoàn sẽ phát người bảo vệ, thời gian cũng còn rất sớm nên ôm tâm lý may mắn.
Triển Thần chưa từng thấy lũ ức hiếp mình lại bị đơn phương tàn sát như vậy, dưới tay Tây Tư Diên chúng dường như không còn chút sức đánh trả nào, cô có thể điên cuồng đập đầu anh Tạ xả cho hết giận cũng là nhờ Tây Tư Diên giữa đường một dao.
Cô còn chưa thấy người mạnh hơn đâu, Tiêu Tê và Tây Tư Diên đỡ Triển Thần và Tiểu Ngư đứng lên, hỏi: "Sao sớm vậy đã đi ra ngoài làm gì, cũng tập thể dục buổi sáng à?"
Tiểu Ngư cũng đâu thể không biết ngại mà nói muốn bớt việc cho các anh ai ngờ đâu lại thêm rắc rối, đỏ mặt nói: "Là do em qua tự tin...!Lúc đầu đi đổi thức ăn, lại không ngờ..."
"Là lỗi của tôi!" Triển Thần tự trách, "Là tôi nghĩ rằng ra ngoài sớm như vậy sẽ không có việc gì."

"Sao lại phải xin lỗi? Ở trong khu an toàn mà bước chân ra ngoài cũng không an toàn thì đâu phải là lỗi của các cô." So với cái này việc Tiêu Tê quan tâm hơn chính là thức ăn các cô đổi về đâu mất rồi, Tây Tư Diên im lặng không nói mà liếc mắt với Tiêu Tê, cả hai đều thấy trong mắt đối phương vài chữ nhỏ: Để cho Khỉ Ốm mắng đi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Khỉ Ốm nghe lại những chuyện mà Tiểu Ngư và Triển Thần gặp phải lúc sáng gã thiếu chút nữa đã lật tung niêu cháo cá, "Dư Uyển Ương, có phải em bị đần đúng không, trong đầu em không chứa gì à? Em lớn vậy rồi còn cậy mạnh, có phải thời gian qua sống thoải mái quá nên em tìm chút chuyện để thỏa mãn có đúng không?"
Dư Uyển Ương bị mắng thương tích đầy mình, nghe chửi mười phút nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tê muốn nhờ hắn nói đỡ cho mình.

Khỉ Ốm thấy động tác này lại càng giận không có chỗ xả, "Nhìn cái gì, nhìn cái gì hả, em còn tủi thân à? Em còn lý luận có phải không!"
"Không có, không có, anh Khỉ mau ăn cháo đi..."
"Ăn cái đ* gì mà ăn, tức đến no rồi!" Khỉ Ốm tức giận quăng cái thìa vào trong bát, "Em ăn đi, ăn xong anh giúp em xử lý vết thương, mặt sưng vù lên nhìn thấy là chướng mắt."
"Xấu lắm à?" Tiểu Ngư đè ngón tay lên chỗ đau, Khỉ Ốm vội vã bắt lấy tay cô, "Đừng chạm lung tung, em cũng đâu có xinh lắm! Lườm gì, còn dám trợn mắt với à?"
"Không dám không dám, tôi cũng đâu có chạy loạn, ngài đại nhân đại lượng..."
Lưu Huy múc cho Triển Thần một bát cháo, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ! Ăn nhiều vào." Triển Thần được sủng mà sợ nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, còn làm phiền đến Uyển Ương..."
"Khó mà nói đội Thánh Quang có trực tiếp giết đến cửa không, cô được đấy, trực tiếp tiễn chúng ngay cửa luôn." Lưu Huy thật sự rất muốn chửi đổng lên như Khỉ Ốm cho sướng nhưng hắn sợ mình hung dữ quá sẽ dọa sợ các cô gái, "Trước khi mọi chuyện được giải quyết không được hành động một mình."
"Vâng." Triển Thần lập tức gật đầu thật mạnh rồi nâng bát cháo loãng nóng bỏng trong tay lên.
"Haiz, vẫn là Mèo Con của chúng ta là bớt lo nhất." Bát của Tiêu Tê lớn nhất cũng chẳng kém cái nồi là bao, hắn liếm sạch nước cơm bên trong rồi hài lòng xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Hổ, Mèo Con được biểu dương nên vui lắm nhưng nó cố nhịn không cười, chỉ nhẹ than một tiếng, "Đương nhiên, các anh làm hòa còn không phải nhờ có em à."
"Phải rồi, phải rồi, con ngoan."
Tây Tư Diên cho Lâm Hổ một tờ khăn giấy, "Đừng làm rộn, ăn xong đưa em đi học." "Không phải vừa nói không nên ra ngoài ạ?" Mèo Con hỏi.
Tiêu Tê lau sạch miệng cho nó, "Em sợ cái gì, lỡ đâu có chuyện không may thì cứ trốn sau lưng Tuân Mộng, xam ai dám động vào bạn học của đại tiểu thư!!"

"Ồ." Lâm Hổ chăm chú ghi nhớ, nhìn qua có vẻ định áp dụng thử.
Khi trong nồi còn lại chút cháo cuối cùng Hùng Anh Anh cũng nghe mùi chui vào trong nhà, mất hứng nói: "Sao mấy người lại ăn ngon hơn cả đội trưởng?"
"Đội trưởng có chuyện gì không?" Khỉ Ốm kéo Tiểu Ngư và Triển Thần đi khử trùng vết thương lần nữa rồi băng bó, Lưu Huy để an ủi các cô gái đã nhận nhiệm vụ rửa bát, Tiêu Tê ngồi trên ghế sa lông thở ngắn thở dài tiêu cơm, so với những người khác Tây Tư Diên trầm tĩnh và yên lặng hơn, cuối cùng tiếp đón Hùng Anh Anh lại rơi xuống đầu Lâm Hổ.
"Đi chơi đi!" Hùng Anh Anh đưa cho Lâm Mèo Con một cây kẹo que rồi xua nó đi, gã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tê, "Đội phó, thương lượng một việc lớn với cậu."
"Ồ?"
"S2308 đã thăm dò được một trận thi triều sẽ đi qua đoạn đường đến thị trấn Ngũ Dược, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu chuyển hướng." Hùng Anh Anh mở ra bản đồ toàn tỉnh, "Chỗ này, chỗ này, cả những điểm đánh dấu tròn đều là những căn cứ có người sống, nếu cứ để chúng tiếp tục tiến về phía đông sẽ có một nhóm tiến vào trung tâm thành phố, nếu nơi đó có zombie đi qua hậu quả sẽ khó lường được.

Cho nên hiệp hội chiến đội quyết định chi tiền thuê người tách chúng ra ở thị trấn Liêu Gia."
"Chúng ta cũng phải đi ạ?" Lâm Hổ hỏi.
"Ừ...!Ý tôi là muốn đi, nhưng nhân số chiến đội không đủ nên không thể đăng ký." Hùng Anh Anh phông bạt nửa ngày cuối cùng cũng nói vào chuyện chính, "Cho nên tôi muốn hỏi cậu có thể tới nói chuyện với đội trưởng Tuân được không, 10 chiến đội hạng đầu đều có biên chế tham gia, khu vực họ phụ trách rộng nên nhiều lúc không đủ nhân sự, nếu nhận người ngoài có thể ưu tiên cho đội chúng ta được không?"
"Cái này..." Tiêu Tê nhíu mày, Hùng Anh Anh tiếp tục nói: "Cơ bản đều sẽ nhận bên ngoài, hiệp hội chiến đội sẽ phân chia khu vực theo nhận lực thực tế của chiến đội nhưng lúc này có ai mà không nói dối số lượng để chiếm thêm chút tài nguyên chứ, bây giờ còn đang lén lút kéo thêm người kìa."
"Tuân đội cũng cần phải làm vậy à?" Tây Tư Diên hỏi Tiêu Tê, người sau khinh thường bĩu môi, "Đừng nghĩ, cậu ta nhất định sẽ đấy, nhiều nhưng không lố quá thôi."
"Nhưng tôi có một ý tưởng." Tiêu Tê lại nói: "Sao chúng ta không đi ôm đùi chiến đội Thánh Quang nhỉ? Đội trưởng Hùng, anh đến nói với đội trưởng Ngô là chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ làm nhân công miễn phí cho các anh, biết đâu lại một pháo xóa bỏ ân oán..."
"Cậu điên à?" Hùng Anh Anh kêu lên: "Tôi gấp gáp đáp lên chiến đội Khải Hoàn như vậy còn không phải là cáo mượn oai hùm, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát...!Cậu lại còn bảo tôi đi nói cái này với Ngô Tầm, không được không được, nói sao cũng không đi được."
"Lá gan nhỏ quá." Tiêu Tê lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hùng Anh Anh muốn ăn tươi nuốt sống hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận