Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Đối mặt với vẻ mặt cầu xin của Thu Tố, trong lòng Phó Chỉ Lan thật áy náy, là bởi vì sợ Thu Tố sẽ làm loạn nhà cô sao? Hay là lo cô sẽ làm Băng Diễm bị thương?

Thật ra Phó Chỉ Lan chỉ biết, cho mìnhi bây giờ Thu Tố luôn rất có chừng mực, nhiều nhất là nếu cô đồng ý cho cô ấy chụp ảnh, cô ấy cũng không làm chuyện gì quá nghiêm trọng. Nếu Thu Tố chụp ảnh Băng Diễm, hẳn là cô có thể miễn đi việc vì bị bắt làm người mẫu mà bị làm phiền, vừa có thể tránh được chuyện này, mà đôi bên còn thỏa mãn vui vẻ, vì sao cô phải do dự ?

Thu Tố tiếp tục năn nỉ: “Nếu bạn là không đồng ý, giờ mình lập tức gọi điện thoại, không cho đàn ông của mình tới nữa.”

“Không được.” Phó Chỉ Lan khẩn trương đáp lại.

“Thật sự không được hả?” Thu Tố lấy điện thoại cầm tay ra, hung tợn trợn mắt nhìn Phó Chỉ Lan.

Phó Chỉ Lan chịu thua, đáp: “Được rồi, ai biểu là mình nhờ bạn. Bạn canh thời gian đừng đùa quá lâu, đừng làm thương thế của anh ta nặng thêm.”

“Yên tâm.” Thu Tố có được đáp án vừa lòng, lập tức khôi phục lại vẻ vui vẻ, được voi đòi tiên nói, “Mang anh ta ngoài sân đi, ánh sáng sáng sớm rất đẹp, rất hợp cho mình chụp nha.”

Phó Chỉ Lan nghi hoặc nói: “Không phải bạn cố ý tới sớm là vì muốn chụp hình chứ?”

“Không phải đâu. . .” Thu Tố cười cười đáp, “Thật ra mình vốn nghĩ muốn hoá trang cho bạn rồi chụp, bây giờ nhìn lại thì đã có người mẫu sẵn, tiết kiệm không ít thời gian. Hơn nữa anh ta thật sự khơi dậy nhiều hứng thú của mình đó.”

Phó Chỉ Lan không lý do rùng mình một cái, khoát tay nói: “Bạn đi bố trí trước, mình dẫn anh ra ngoài ngay.”

Thu Tố thấy đã thỏa thuận xong cũng không muốn dây dưa, cầm giá chụp ảnh, vui vẻ cất bước.

Lúc này Phó Chỉ Lan mới phát hiện khuôn mặt Băng Diễm tái nhợt khác thường. Cô khom lưng cúi đầu, dịu dàng dò hỏi: “Thân thể rất không thoải mái hả ? Anh có muốn làm việc này không”

Băng Diễm giãy dụa quỳ xuống, nghe lời cúi đầu, che giấu sợ hãi và đau thương trong mắt, che dấu thân thể ốm yếu, run giọng nói: “Sau một đêm nghỉ ngơi hạ nô đã không sao. Hạ nô xin nghe ngài thu xếp. Chỉ cầu ngài đừng vứt bỏ hạ nô là được.”

“Tôi sẽ cho anh ở lại một thời gian ngắn.” Phó Chỉ Lan không biết vì sao phải giải thích và hứa hẹn với anh, là bị thương thế của anh làm mê muội hả ? Cô giận mình bỗng dưng nghĩ lung tung, đổi thành khẩu khí cứng rắn, nhìn chăm chú Băng Diễm nói: “Nếu anh có thể gắng sức, thì hãy đi theo người kia, nghe lời của cô ấy mà làm. Nếu anh không muốn, hoặc là làm không được, thì nói cho tôi biết. Anh không nói lời nào, tôi coi như anh đã đồng ý.”

Cô nghĩ có lẽ có thể thông qua phản ứng của Băng Diễm mà phán đoán đến tột cùng anh nói thật hay nói dối. Cô tin tưởng ánh mắt và trí tuệ của mình, huống chi thoạt nhìn Băng Diễm, hẳn là còn có thể gắng sức được. Đàn ông mà, sẽ không rất yếu ớt, tốt nhất là không nên nương tay với đàn ông. Cô không thể dung túng anh, cũng không thể dung túng mình do dự hiền lành như lúc nãy nữa.

Phó Chỉ Lan lục lọi từ một đống đồ, đưa cho Băng Diễm một tấm khăn trải giường, nghĩ thầm dù sao Thu Tố mỗi lần chụp ảnh, người mẫu của cô ấy cũng rất ít có cơ hội mặc đầy đủ quần áo, mà trên người Băng Diễm có thương tích khắp nơi, quần áo bình thường sẽ rất phiền, không bằng tạm thời che giấu một chút. Dù sao anh cũng là một người đàn ông, cũng không phải là không bị bọn họ thấy hết thân thể, ai mà để ý chứ.

Băng Diễm gượng gạo duy trì tư thế quỳ, hai tay tiếp nhận tấm khăn thê chủ đưa cho anh, trong lòng không ngừng đau đớn, so với thân thể không khỏe càng đau hơn.

Ý của Thê chủ đại nhân là muốn anh đi hầu hạ bạn của cô sao? Cái…người phụ nữ xa lạ mới vừa rồi tỏ vẻ hứng thú với anh, thích vết thương trên người anh, chẳng lẽ là một người khách tàn bạo sao?

Thê chủ đại nhân muốn đàn ông của người bạn kia, có thể làm vật trao đổi, mới phái anh đi hầu hạ đối phương, trao đổi đàn ông là một chuyện mới mẻ kích thích, ở Đại Chu anh thật sự nhìn quen rồi.

Chỉ là Băng Diễm không nghĩ tới, anh lại cũng có giá trị như vậy.

Thật ra bạn của thê chủ đại nhân cũng không phải người xấu đúng không ? Cô ấy không có ghét bỏ anh xấu xí, không quản thương tích dơ bẩn trên người anh. Hẳn là anh nên cảm thấy may mắn mới đúng.

Thê chủ đại nhân đồng ý sẽ tạm thời thu nhận anh, cho dù sau này dùng anh đãi khách, anh cũng phải cảm thấy cảm kích mới đúng. Ít nhất anh có cơ hội như vậy, chỉ cần anh nghe lời, cố gắng hầu hạ tốt những người khách kia, anh có thể ở bên người thê chủ lâu một chút đúng không ?

Thê chủ đại nhân không cho anh quần áo bình thường, đó là vì anh là loại vật hèn mọn, không cần che lấp gì. Có lẽ tương lai, anh cũng không cần mặc quần áo, ở trong căn phòng vừa rồi, đợi thê chủ và các bạn đến.

Thật ra, hầu hạ phụ nữ, so với làm việc nặng có thể tiết kiện một chút sức lực mà? Giờ anh đang mang bệnh, chỉ có thể thay thê chủ làm việc này…

Anh cố gắng tưởng tượng lại những gì được học để hầu hạ nữ nhân, nhưng cảm giác ý lạnh tự đáy lòng không ngừng tràn ngập, rõ ràng thân thể rất nóng, vì sao lại cảm thấy lạnh thấy xương như vậy ? Anh một lần lại một lần bắt mình phải kiên trì, không thể té xỉu, không thể phản kháng, không thể lại làm thê chủ đại nhân bất mãn.

Đau đớn và uất ức, không phải loại đàn ông hèn mọn như anh nên nghĩ đến. Anh thật không đúng chút nào, anh cho là anh thật có thể được thê chủ sủng ái sao ? Đừng có nằm mơ! Phải nghe lời, hầu hạ thoả đáng khách của thê chủ mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ mong khách của thê chủ không nên đối xử thô bạo với anh, có thể để cho anh gắng sức tỉnh táo đến phút cuối. Miễn cho thê chủ đại nhân cho là anh thể lực yếu ớt không chịu nổi cho cô sử dụng, cô sẽ càng thấy phiền chán.

Phó Chỉ Lan không phát hiện phản ứng không bình thường nào của Băng Diễm, nhịn không được càng hoài nghi, chẳng lẽ anh thật sự đến từ thế giới nữ tôn sao? Hay là anh là bị bệnh tâm thần loại nặng, hoặc là đang diễn trò giả bộ ngoan ngoãn rồi tìm cách chạy trốn ?

Nhưng những thứ này Phó Chỉ Lan cũng không sợ. Nhà cô là tầng cao nhất của chung cư này, sân bên ngoài cách mặt đất 100 mét, trong vòng một trăm mét xung quang cũng không có tòa nhà nào có thể cho anh đáp xuống. Trừ phi Băng Diễm thật sự có võ nghệ cao cường, nếu không người bình thường không có ai có lá gan nhảy xuống từ đây.

Đương nhiên, nếu như Băng Diễm giở trò cũ, lại như tối hôm qua, sử dụng phương pháp kì lạ làm cô không thể cử động, nên phòng bị thế nào đây? Giờ ở trong nhà còn có người bạn Thu Tố của cô, vì an toàn của bạn bè, cô không thể lại sơ ý.

Phó Chỉ Lan nghĩ vậy chút, lại thuận tay từ trong đống đồ kia lấy ra một cái đèn pin, mở lên nút đèn mạnh nhất. Cô quơ quơ ánh sáng đèn cực mạnh kia trước mặt Băng Diễm, trầm giọng nói: “Cảnh cáo anh nên thành thật một chút, nếu như để tôi phát hiện anh mưu đồ bất chính, bảo đảm sẽ đánh tới khi anh không còn sức mà cử động.”

“Hạ nô rõ ràng, hạ nô sẽ nghe theo lời khách căn dặn.” Băng Diễm dè dặt trả lời, mê mang suy nghĩ, chẳng lẽ là chuyện tối hôm qua anh đột nhiên tập kích cô, khiến thê chủ đại nhân bất mãn đến vậy sao?

Cũng đúng, quốc sư đại nhân từng nói, phụ nữ đều không thích đàn ông mạnh hơn bọn họ, cho nên anh điểm huyệt đạo của cô, anh không xin phép đã bắt buộc cô, cô tất nhiên là rất giận. Là sai anh. Giờ cô đang báo cho anh, nếu lát nữa dù người kia anh thế nào, anh cũng phải nhẫn nại sao? Anh phải làm được, anh có thể kiên trì.

“Một mình anh có thể đứng lên bước đi không?” Phó Chỉ Lan không muốn mạo hiểm đi đỡ Băng Diễm.

Băng Diễm cũng không trông cậy vào thê chủ đại nhân sẽ đến dìu anh. Tại Đại Chu, đàn ông sẽ chỉ bị phụ nữ đánh ngã, trừ phi được sủng ái mới có có thể được phụ nữ đỡ lên, nếu tự mình không đi được nhất định sẽ lại bị phạt nặng.

“Hạ nô có thể.” Băng Diễm cắn răng nâng chân, dựa vào tường cố gắng đứng lên.

“Anh đi trước tôi.” Phó Chỉ Lan giơ đèn pin hạ lệnh

Đàn ông của Đại Chu không được phép đi trước phụ nữ, trừ phi là làm lừa ngựa kéo xe cho nữ nhân. Anh không hiểu sao thê chủ đại nhân lại hạ lệnh như vậy, nhưng anh không dám do dự lập tức nghe theo. Anh không dám khiêu chiến kiên nhẫn của thê chủ đại nhân.

Quỳ đến chết lặng, mỗi một bước đi, vết thương đau đến tận xương, Băng Diễm không dám ngừng, anh cố nén đau đẩy ra cửa thủy tinh, bước lên thảm cỏ xanh ngoài sân.

Nhà Phó Chỉ Lan có một cái sân gần 50 thước, lúc đầu trụi lủi, sau lại do Thu Tố dọn dẹp, trồng thảm cỏ, để vài cái bồn hoa, trang trí thành một cái vườn hoa đẹp mắt như trong phim.

Băng Diễm quấn cái khăn bên hông, tại một khắc vừa ra cửa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời.

Trời cao mây trong, quanh anh cái gì cũng cũng không nhìn thấy, là hoa viên xây dựng trên không trung sao? Tới nhà thê chủ từ hôm qua, đây là đầu tiên anh được ra khỏi phòng, nhịn không được nhìn xung quanh, tại sao không thấy phòng nào nữa? Đủ loại nghi hoặc không có giải đáp tràn ngập trong đại não, nhưng anh cũng không dám hỏi.

Lúc này, Thu Tố đã chuẩn bị tôt tất cả, chỉ vào thảm cỏ đầy hoa trước camera: “Anh, lại đó nằm đi.”

Băng Diễm theo lời đi lại, tại vị trí chỉ định nghiêng người nằm tốt.

“Co chân lại.” Thu Tố hứng thú hừng hực chỉ huy, đồng thời hoạt động camera tìm góc độ tốt nhất mà quay chụp. Đột nhiên, cô đi qua, đưa tay kéo tấm khăn Băng Diễm dùng để bao lấy thân thể, ai oán nói, “Mình thấy như vậy thật không tự nhiên lắm đâu? Tiểu Lan, bạn tìm thứ này ở đâu ra vậy, thật là không có mắt thẩm mỹ, ném qua một bên đi.”

Băng Diễm theo bản năng cố gắng giật lại miếng vải này, lại cảm thấy thê chủ đại nhân đứng ở bên cạnh nhìn anh. Cô có ghét bỏ anh không nghe lời không? Vì vậy anh mờ mịt buông tay, tùy ý để cho thứ duy nhất che giấu thân thể bị cướp đi. Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, may mà có tóc dài che lấp, anh chỉ có thể tận lực cuộn mình, cầu xin người bạn của thê chủ đang nhìn chằm chằm thân thể trống trơn của mình làm ơn nhanh môn chút kết thúc chuyện này, anh thật sự nhẫn nại không nỗi nữa rồi?

Anh nhắm mắt lại, cố không nghe không thèm nghĩ nữa, cho là như vậy là có thể quên đi đau đớn đang phát sinh. Khách của thê chủ vuốt ve thân thể của anh, di động tứ chi của anh. Anh sợ hãi, anh không biết cô ta sẽ làm gì anh, nhưng anh cũng không thể phản kháng.

Thật sự rất khó chịu, trong lòng đã đau đến hít thở không thông.

Nhưng nếu như đây là điều thê chủ chờ mong anh làm, anh chỉ cần nghe lời là có thể khiến cô vừa lòng, anh phải kiên trì, anh phải làm cho cô vừa lòng.

Từ lúc còn nhỏ anh đã biết, đàn ông là vì lấy lòng phụ nữ mà tồn tại.

Ban đầu thần Nữ Oa tạo ra loài người, tạo ra phụ nữ trước. Thần Nữ Oa hao hết tâm tư dựa theo hình dáng của mình, từng bộ phận tỉ mĩ tạo thành hình người, truyền cho phụ nữ nhiệm vụ duy trì nòi giống và trí tuệ. Bà lại sợ trên đời chỉ có phụ nữ sẽ rât tịch mịch, mới dùng cành liễu dính bùn, hươ trên mặt đất, nước bùn này hóa thành đàn ông. Bọn họ trời sinh đê tiện hơn phụ nữ, bọn họ là do thần Nữ Oa tùy tiện làm ra cho phụ nữ sử dụng, bọn họ phần lớn vụng về, trải qua vài năm phụ nữ đào tạo mới có thể nắm giữ được kỹ năng lao động cơ bản. Cho dù là lúc khai sáng Đại Chu, phụ nữ vẫn cho là đàn ông còn vô dụng hơn súc vật nuôi trong nhà, những chuyện đọc sách tập võ hay việc cần suy nghĩ chỉ có phụ nữ mới làm được. Cho nên từ trước đến nay, đàn ông luôn không được phép đọc sách tập võ.

Băng Diễm nhớ kỹ năm đó mình được quốc sư đại nhân dạy dỗ từ một bé trai ngốc ngếch thành người bên cạnh hầu hạ cho quốc sư đại nhân, được phép ra vào quét dọn Thần Điện, đã thật là may mắn. Nhưng sau này còn có chuyện càng kinh ngạc hơn là quốc sư đại nhân lại cư nhiên len lén mang anh vào mật thất, dạy anh đọc sách biết chữ, hơn nữa còn thu xếp cho anh và các ảnh vệ – công việc chỉ có phụ nữ mới có thể đảm nhiệm – cùng tập võ.

Anh từng thấp thỏm lo âu muốn cự tuyệt, dù sao quốc pháp Đại Chu quy định, đàn ông không được đọc sách tập võ, một khi phát hiện sẽ bị móc hai mắt, chặt đứt tay chân sống không bằng chết. Nhưng quốc sư đại nhân nói anh là trường hợp đặc biệt, nói chỉ cần anh học những thứ này, trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ chị của anh – Thất Hoàng Nữ điện hạ.

Mặc dù khi chị vừa mới ra đời đã được mẫu hoàng coi trọng, nhưng cha của bọn anh nghe nói chỉ là một nô lệ địch quân bị mẫu hoàng bắt được, là một tên đàn ông ti tiện không tên không họ, hầu hạ mẫu hoàng được một thời gian thì bị xử tử. Chị em bọn họ trong cung căn bản không có bất kỳ chỗ dựa nào, chị bị nhiều người ghét bỏ và xa lánh là không thể tránh được.

Anh muốn giúp chị, không muốn liên lụy tới chị, chỉ có một cách là trở nên mạnh mẽ hơn thôi.

Đọc sách, tập võ cường thân, anh đều có thể làm được, nếu đây vận mệnh của anh, đã có quốc sư đại nhân ủng hộ, anh không thể buông tha cơ hội này, không thể ngay cả thử cũng không thử mà lùi bước.

Anh dần dần phát hiện mình không có gì khác phụ nữ. Anh đã thấy qua một lần là không quên được, có thể nhớ kỹ tất cả những bản đồ đã từng xem qua, vóc người anh tuy cao lớn xấu xí nhưng lại có thể lực không thua phụ nữ, tập võ tương đối dễ dàng, tiến bộ nhanh chóng.

Giờ, Băng Diễm cẩn thận nhớ lại từ nhỏ đến lớn mình đã được đối xử không giống người thường, anh càng tin tưởng lời quốc sư đại nhân đã nói. Anh là vận mệnh chi tử, anh phải mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ. Đau đớn thì phải nhẫn nại, anh phải kiên trì mà sống, nếu không sẽ uổng phí công sức dạy dỗ nhiều năm của quốc sư đại nhân .

Đã gặp được thê chủ, anh đã thành đàn ông của cô, anh càng không thể mất đi cô

Băng Diễm hít sâu, lại một lần nữa ổn định tâm trạng. Cho dù là sau này đều bị trở thành công cụ chiêu đãi khách nhân, anh cũng phải nhẫn nại. Anh phải sống sót, chờ ba năm sau, bảo đảm cho thê chủ an toàn tới Đại Chu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui