Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Nhìn Băng Diễm bỗng nhiên ngã xuống đất, biểu tình đau đớn tuyệt vọng, không hiểu sao lòng Phó Chỉ Lan thắt lại, lập tức đứng lên vọt tới chỗ đối diện bàn ăn, xoay người nâng anh dậy, thân thiết hỏi :“Băng Diễm, anh làm sao vậy? Là miệng vết thương đau hay là phát sốt đến choáng váng đầu ?”

Băng Diễm nhắm mắt lại, khẩn trương nói : “Thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên dao động, tôi muốn về Đại Chu, tôi không thể lưu lại, xin ngài cùng tôi về Đại Chu đi.”

Trong mắt Phó Chỉ Lan không che giấu được thất vọng. Cô ghét nhất là khi anh thể hiện bộ dáng kinh sợ này, anh sợ hãi cái gì? Anh nhìn không ra sự quan tâm và thân mật của cô sao ? Có phải những giáo dục biến thái của Đại Chu đã trở thành thâm căn cố đế, rất khó thay đổi ?

Băng Diễm vụng trộm hé mắt.

Lúc trước khi bị đánh, nếu còn sức lực anh đều làm như vậy để quan sát biểu tình của những người đánh anh, rồi phỏng đoán xem anh có cần thiết phải giả ngất để tránh cho mình đau đớn nhiều hơn không? Nhưng cho dù thật sự ngất đi thì các cô cũng không buông tha cho anh mà sẽ dùng mọi cách để anh tỉnh lại rồi tiếp tục đánh, bất kể là anh cầu xin hay khóc lóc thì các cô đều không buông tha.

Đàn ông trong mắt phụ nữ, là nô súc, công cụ giá rẻ gì đó. Hơn nữa các cô còn cho rằng anh da dày thịt béo đánh cũng không sao. Nhưng anh không phải không biết, không thấy, anh thật sự rất đau, không chỉ ở trên người mà trong lòng anh cũng sẽ đau.

Cho dù đau, cho dù luôn thất vọng nhưng anh vẫn không buông tha cho hy vọng. Anh vẫn như cũ nhịn không được vụng trộm nhìn sắc mặt của các cô và vẫn như cũ chờ mong các cô ngẫu nhiên sẽ có một lần hiểu ý mà buông tha cho anh.

Như vậy, có lẽ sẽ không đau như vậy.

……

Nhưng mà lúc này đây, anh nhìn thấy trong mắt thê chủ của anh rõ ràng là thất vọng và ghét bỏ.

Là vì anh không qua được dụ hoặc, không có thông qua khảo nghiệm cho nên cô thất vọng sao?

Là vì anh tham luyến hạnh phúc không thuộc về anh nên mới bị ghét bỏ sao?

Đừng ghét bỏ anh!

Đừng, đừng đuổi anh đi, anh sẽ sửa!


“Cầu xin ngài, tha thứ cho tôi.” Anh cố gắng giãy dụa, quật cường quỳ lên với tư thái vô cùng cung kính.

Phó Chỉ Lan rút tay về, cắn răng lui về phía sau từng bước, nhìn anh, cảm thấy thực phiền não ưu sầu.

Là cô nóng vội sao? Là sự chờ mong không nên có với anh nên mới có thể không chịu được khi anh thất kinh mà quỳ xuống sao?

“Anh đứng lên đi.” Ngữ khí lạnh băng, cứng rắn không nghe theo sự khống chế của lí trí mà bật thốt ra.

Anh bị thái độ của cô làm cho sợ tới mức run run nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của cô.

Anh đứng lên, dáng người cao lớn so với cô còn cao hơn một chút.

Vốn nên là một con người ngọc thụ lâm phong, cúi đầu, ngẩng đầu đều là đàn ông sánh cùng thiên địa thế nhưng lại sinh nhầm vào thế giới nữ tôn.

Anh mở hai mắt, trong mắt có sự bất an không tương xứng với dáng người. Sau đó, anh lại vội vàng rũ mắt xuống giống như một đứa nhỏ làm sai.

Thật ra thì, anh có cái gì sai? Anh nghĩ cô đang thử thách anh sao?

Cô đã nói rất rõ ràng nhưng anh vẫn hiểu sai ý tứ của cô.

Nếu có trách, cũng nên trách cô không đủ cẩn thận, không đủ kiên nhẫn.

Cô nhịn không được tự trách và xúc động, ý nghĩ nóng lên, bất chấp rụt rè, ôm cổ anh, tựa đầu vào lồng ngực của anh, hai tay ôm lưng anh, bá đạo tuyên cáo :“Mặc kệ vừa rồi anh hiểu lầm cái gì, tôi muốn từ nay về sau anh không được quỳ xuống ở trước mặt tôi, hơn nữa không phải lạy bất kì kẻ nào. Tôi thích một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, anh có thể thay đổi vì tôi không?”

Băng Diễm hiểu được, cô không phải thử thách anh mà cô bực bội vì dáng vẻ quỳ lạy và hoảng sợ của anh. Cô hy vọng anh thay đổi vì cô sao? Những cảm xúc vui sướng khác thường xua tan nỗi sợ hãi, Băng Diễm dần dần cảm nhận được nhiệt độ thân thể và mùi hương đặc trưng trong hơi thở của cô. Thân thể cô dựa vào gần anh, tay còn ôm thắt lưng anh.

Anh không có bị ghét bỏ!


Cô chờ mong anh.

“Làm bạn trai của tôi đi.” Cô hôn lên tai của anh, nhẹ giọng thổ lộ.

Đây có lẽ là lần thổ lộ kinh khủng nhất của cô từ trước tới nay.

Ở trong nhà trọ của mình, gần cái ghế bị ngã, trước mặt là một đống cơm thừa canh cặn, hai người quần áo không chỉnh tề. Cô lại đột nhiên vui vẻ thổ lộ tình cảm của mình.

Nếu đổi thành người đàn ông khác, hơn phân nửa sẽ mắng cô bị bệnh thần kinh hoặc là tưởng cô nói giỡn.

Nhưng cô biết Băng Diễm sẽ không như thế.

Anh cho dù không rõ lời của cô thế nhưng anh vẫn sẽ đồng ý.

Cô khi dễ anh vì anh không biết gì về thế giới này.

Cô tỏ vẻ tiếp nhận anh, cô tình nguyện yêu đương với anh và cho anh cảm giác an toàn không động một chút thì cảm thấy bất an nữa.

Cô dùng loại này phương pháp an ủi anh, đồng thời cũng an ủi mình.

“Ừm.” Băng Diễm trả lời. Tùy ý để cô ôm, thân thể không run run như trước, trên mặt tươi cười thay thế cho sự kinh hoảng lúc nãy. Anh không hiểu được từ “bạn trai” có nghĩa là gì nhưng anh cảm giác được, cô sẽ tình nguyện tiếp nhận anh.

Nếu không cô sẽ không ôm anh như vậy, giống như anh rất quý giá, giống như cô không muốn buông tay.

Anh đang hưởng thụ sự sủng ái của cô sao?


“Chuyện ba năm hãy để ba năm sau lại nói.” Phó Chỉ Lan dịu dàng kéo Băng Diễm về bàn ăn, trấn an: “Nhớ kỹ nhé, không cần phải sợ hãi, trong lòng lo lắng chuyện gì đều nói cho em biết, đừng có buồn mà không nói. Em cũng không thông minh như vậy, sẽ hiểu lầm anh.”

“ Ừm.” Anh ngồi vào chỗ của mình.

Tất cả khôi phục lại giống như ban đầu.

Cô đã ăn xong, hết sức chuyên chú nhìn anh ăn cơm.

Anh vừa rồi còn hoảng hốt cho nên đồ ăn trong bát còn chưa có ăn xong. Anh cũng không bỏ được cho nên cúi đầu tính tiêu diệt sạch sẽ tất cả những thứ còn dư.

Phó Chỉ Lan hưng trí bừng bừng nhìn Băng Diễm nói: “Thật ra lễ nghi lúc ăn cơm ở nơi này không khác chỗ của các anh là mấy. Sau khi anh ăn xong tôi sẽ chỉ cho anh lúc ăn cơm phải biểu hiện như thế nào. Sau này chúng ta ra ngoài ăn, không cần ở nhà ép buộc mình nấu cơm.”

Đầu Băng Diễm cơ hồ muốn cúi luôn vào bát, bất an nói : “Chẳng lẽ tôi không cần luyện tập nấu nướng sao ? Tôi nghĩ chỉ cần tôi nghiên cứu hoặc là để em họ của ngài dạy tôi, tôi sẽ học rất nhanh. Về sau tôi sẽ vì ngài nấu cơm không được sao?”

“Tự mình nấu cơm có rất nhiều phiền toái sao? Em họ của tôi nội tâm vặn vẹo mới có thể si mê, thì cũng chỉ cuối tuần mới tới làm giúp tôi mấy món. Lúc nó mới bắt đầu làm, rất khó ăn, nó còn bức bách khiến tôi cắn răng mà ăn rồi ca ngợi nó.” Phó Chỉ Lan nhớ lại quá trình “bi thảm” khi bị ép ăn, trong lòng cân nhắc, vạn nhất Băng Diễm không có thiên phú nấu nướng lại chăm chỉ hiếu học, mỗi ngày làm vài bữa cơm, sau đó muốn cô ăn thử, cô thật sự chịu không nổi nha.

Thần sắc Băng Diễm buồn bã, nghĩ rằng có phải thê chủ cảm thấy chê anh tay chân vụng về không thể học nấu nướng cho nên mới cố ý nói như vậy để an ủi anh không? Nếu anh lại cố chấp kiên trì muốn học có thể chọc cô tức giận không? Hay là trước tiên cứ nghe lời cô, chờ tới lúc em họ cô tới, lại nhờ cậu ta chỉ dạy vậy.

Tóm lại, đàn ông nhất định phải học nấu cơm. Anh không có sở trường, nếu ngay cả nấu cơm, hầu hạ thê chủ cũng làm không tốt thì làm gì có mặt mũi nào đứng bên cạnh cô?

Băng Diễm nghe những người khác nói, nếu có thể nấu ăn ngon thì có thể nắm bắt khẩu vị của thê chủ, làm cho thê chủ quyến luyến không quên hương vị cơm canh trong nhà thì mới không ra bên ngoài hái hoa ngắt cỏ đến không muốn quay về. Đàn ông có kĩ thuật nấu nướng tốt, cho dù không phải chính phu, cho dù không trẻ, cũng sẽ không bị thê chính và phụ trong nhà đuổi đi.

Nếu anh học nấu nướng làm cho cô thích ăn cơm anh làm thì anh có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên người cô không?

Phó Chỉ Lan không đoán được Băng Diễm đang suy nghĩ gì, thấy anh ngoan ngoãn ăn cơm hơn nữa không kiên trì muốn học nấu nướng nữa, cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kế hoạch của cô là muốn dạy cho anh rất nhiều thứ, đưa anh ra ngoải mở mang kiến thức, học những thường tức cơ bản, đâu có thời gian để anh học nấu cơm chứ.

Đương nhiên, chính cô cũng không tinh thông trù nghệ cho nên không thể chỉ đạo chính xác cho anh, điểm này mới là nguyên nhân chính cô muốn tránh loại vấn đề này.

Cô không muốn cho anh nhanh như vậy đã phát hiện ra “sở đoản” của cô. Cô muốn duy trì hình tượng “hoàn mỹ” càng lâu càng tốt bởi được anh sùng kính, ái mộ, không nghi ngờ, cô rất là thích.


Giờ, căn nhà to như vậy, giống như thế giới đồng thoại.

Cô là công chúa duy nhất và cô là toàn năng.

Anh là hoàng tử ái mộ cô, là người thủ hộ. Anh tình nguyện nghe theo tất cả những gì cô nói.

Thế giới chỉ có hai người hoàng tử và công chúa, không sầu không lo.

Cô không muốn nghĩ tới những âm u sợ hãi trong lòng mình. Thật ra cô hiểu, cô sợ, một khi anh biết được thế giới phồn hoa bên ngoài mà anh lại thông minh học nhanh như vậy, không được bao lâu sẽ như cá gặp nước, sẽ không cần sự giúp đỡ của cô nữa.

Nếu cuối cùng anh phải rời khỏi cô thì cô có phải nên cố gắng kéo dài thời gian hai người ở cùng một chỗ không?

Cô thật sự ích kỷ, không muốn cùng anh trở về nơi hoang dã đó thế nhưng lại si tâm vọng tưởng muốngiữ anh bên người.

Cô dựa vào cái gì?

Hai ngươi hai suy nghĩ khác nhau cứ thế dùng xong bữa sáng.

Phó Chỉ Lan lập tức thực hiện lời hứa, dạy Băng Diễm lễ nghi dùng cơm, tỷ như nên mở cửa cho con gái, để con gái ngồi xuống trước rồi mới ngồi sau, vị trí bát đũa, lúc ăn cơm không được phát ra tiếng động, trong miệng có đồ ăn thì không nói chuyện……

Ở Đại Chu Băng Diễm chưa bao giờ có cơ hội ngồi vào bàn ăn cơm, thậm chí là bát đũa cũng rất ít khi dùng đến, lễ nghi dùng cơm thì chỉ có phụ nữ mới có tư cách học tập, giờ này khắc này cô thật sự kiên nhẫn dạy cho anh khiến anh kích động vạn phần nên ghi tạc tất cả những gì cô nói đều trong lòng, trên mặt tươi cười xán lạn, toàn thân đều dào dạt hạnh phúc.

Ý tứ của cô là về sau dẫn anh ra ngoài, anh có thể ngồi đối diện với cô, cùng cô dùng cơm sao?

Bạn trai của cô không phải chỉ là tùy tùng tùy thân sao? Anh hân hoan nhảy nhót, tưởng tượng đến những điều tốt đẹp.

“Ở trong này, đàn ông, khi cùng phụ nữ ra ngoài ăn cơm, đều phải chú ý những lễ nghi đó sao?” Băng Diễm nhịn không được vì chứng thật những điều anh nghĩ, cẩn thận hỏi cô một câu.

Phó Chỉ Lan không có hảo ý cười nói :“Băng Diễm thật thông minh, quả thực không phải tất cả đều chú ý. Thường thường đều là những người yêu nhau mới dùng loại lễ nghi này, nếu là bình thủy tương phùng hoặc là việc ăn cơm với khách khứa linh tinh, thì không cần tuân thủ loại lễ nghi này. Vừa nãy anh đã đồng ý làm bạn trai của em thì không thể bội ước.”

Hóa ra đó là từ để chỉ những người yêu nhau, ở Đại Chu không có từ này, Băng Diễm có thể đoán được một chút ý nghĩa nhưng không dám vọng tưởng thêm. Anh đơn thuần mà ngây thơ lại đặt thêm câu hỏi: “Người yêu là gì? Là phụ nữ mang đàn ông đi ra ngoài cùng ăn cơm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận