Hắn Đến Từ Nữ Tôn

“Được rồi, tình huống chân thật của Băng Diễm anh gạt cha mẹ trước giúp em. Các ngươi cũng có thể tạm thời ở cùng một chỗ.” Phó Chỉ Đình chầm chậm nói, lui nửa bước nói điều kiện,“Thoạt nhìn giờ các em là phân giường ngủ, thuyết minh giữa hai người còn có rối rắm gì không nói cho anh biết. Em không muốn nói, anh sẽ không hỏi. Nhưng em phải đồng ý với anh, đừng nói cậu ta là bạn trai của em, dựa theo sự chờ mong của mẹ mà đi xem mắt, được chứ?”

Phó Chỉ Lan thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đương nhiên cô cũng biết anh trai mình cố chấp, nếu cô không thuận theo, sẽ không thể thoát được việc anh trai sẽ khai ra tất cả, cho nên cô cũng lui nửa bước, cò kè mặc cả nói :“Em và Băng Diễm bắt đầu là quan hệ bạn bè bình thường. Làm sao em có tâm trạng thân cận với người khác? Chuyện kia vẫn là không yên như vậy sao? Anh trai thần thông quảng đại, mau chóng giúp Băng Diễm làm một bộ chứng minh nhân dân và văn bằng thì thế nào?”

Phó Chỉ Đình sờ sờ tóc quăn mới của em gái, nhìn cô dùngánh mắt quyết tâm tha thiết nhìn chăm chú thì sự sủng nịch không ngừng dâng lên :“ Được, làm quốc tịch hộ chiếu và visa khác giúp cậu ta trước thì không khó. Cậu ta muốn văn bằng làm gì? Về phần chuyện thân cận thì anh không quản được, tự em thương lượng với cha mẹ đi.”

“Văn bằng dùng để tìm việc chứ gì.”

“Giả tạo văn bằng là không thể thay thế kỹ năng thật khi sử dụng.” Phó Chỉ Đình nghi ngờ nói, “Vừa rồi Băng Diễm nói em muốn sắp xếp cho cậu ta đi học nấu nướng, tương lai kiếm chứng chỉ đầu bếp linh tinh, anh cảm thấy đó tương đối hữu dụng. Ít nhất tương lai khi cậu ta rời khỏi em, còn có một tay nghề có thể giúp cậu ta không lo đến việc ăn mặc.”

Phó Chỉ Lan đã định liệu trước mọi việc rồi cười nói :“Anh hai, anh quá coi thường Băng Diễm của em rồi. Học tập trù nghệ chỉ là ham muốn và chí hướng duy nhất của Băng Diễm. Anh ấy rất thông minh, biết chữ lại có tri thức hiểu lễ nghĩa. Văn tự ở thế giới kia và chữ phồn thể ở chỗ chúng ta cơ hồ giống nhau, cho anh ấy lấy văn thể cổ của anh ấy mà đi thi viết văn thì tuyệt đối sẽ so ra không kém những chuyên gia nghiên cứu cổ văn đâu. Anh ấy còn có võ công, là cao thủ nội ngoại kiêm tu. Anh hai hẳn là biết thân thủ của em đúng không? Ở trước mặt anh ấy em chính là khoa chân múa tay hoàn toàn không thể dùng được, chỉ cần tay thì có thể chế trụ em. Nếu anh không cho bọn em làm người yêu, vậy em đây thuê anh ấy làm trợ lý kiêm bảo tiêu của em thì thế nào? Như vậy mỗi ngày bọn em sẽ ở cùng một chỗ cũng không có người nào chê cười gì.”

Bảo tiêu, chủ ý này đúng là không tệ. Nhiều năm qua Phó Chỉ Đình làm trưởng tử của Phó tộc, trong mắt người ngoài anh chính là mục tiêu chắc chắc sẽ trở thành người thừa kế gia sản. Bởi vậy khó tránh khỏi có cừu gia đối thủ sẽ không từ mọi thủ đoạn tính kế anh, thậm chí tiêu tiền mướn người lấy mạng của anh, để đả kích việc buôn bán của đế quốc Phó thị. Phó Chỉ Đình luôn đi cùng vợ, ra vào đi theo hai người trừ bỏ người chuyên lái xe, còn có thể mang bảo tiêu, một khắc cũng không có sơ sẩy.

Về phần Phó Chỉ Lan, bởi vì là con gái, đọc sách tốt nghiệp xong lại không vào đảm nhiệm chức vụ ở xí nghiệp của tộc, cho nên bên ngoài vẫn cho rằng Phó thị thầm nghĩ chuẩn bị đồ cưới thật dày gả cô ra ngoài, không chừng người nhà sẽ kén rể, địa vị của cô cũng không quan trọng lắm.

Lại không biết rằng, thật ra Phó thị xem trọng nhất là con gái, là cố ý cho cô điệu thấp để có thể xếp cô ra ngoài học tập thủ đoạn kinh doanh quản lý trong tương lai quay về gia tộc xí nghiệp mới có thể phát hiện người nhà mình không tệ, mới có thể phá cũ xây mới, khởi động buôn bán để đế quốc có thể có tiến bộ vượt thời đại.

Phó Chỉ Đình chỉ là ngụy trang, tâm chí của anh cũng không ở phương diện kinh doanh xí nghiệp này. Lý tưởng của anh là có thể cùng vợ mang theo con nhỏ tự do tự tại chu du khắp thế giới, không cần phải phòng bị này nọ, không bị ám toán, không cần lúc nào cũng mang theo bảo tiêu.

Anh đã ba mươi lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi thì bắt đầu theo giúp gia tộc và cha mẹ quản lý xí nghiệp, anh cũng không thích chuyện này thế nên mười năm thời gian đã làm cho anh sớm sinh ra cảm giác chán ghét. Anh ngày đêm chờ đợi em gái có thể sớm ngày kết hôn, ổn định rồi tiếp nhận xí nghiệp của cha mẹ. Khi đó anh cầm cái chức phó tổng rồi thành công lui thân, là chuyện cỡ nào tốt đẹp chứ ?

Tin tức em gái tiếp nhận gia tộc và xí nghiệp thì sớm muộn gì cũng lộ ra cho nên bên người cô mang theo bảo tiêu có lẽ sẽ khiến cô an toàn thêm một chút. Phó Chỉ Đình nghĩ vậy nên biết thời biết thế nói :“Em gái, nếu Băng Diễm thật sự võ công cao cường, để cậu ta làm bảo tiêu của em cũng không tệ. Anh giúp cậu ta làm cái thụ huấn thần bí để chứng minh trước, khi đối ngoại em cũng có cái để giải thích.”

“Anh hai là tốt nhất !” Phó Chỉ Lan giống như đứa bé nhào vào lòng anh trai.

Phía sau lưng Phó Chỉ Đình đánh mạnh lên trên cửa, thắt lưng bắt đầu đau, không khỏi thầm than em gái của anh thật là bạo lực, nhìn thì như dịu dàng ôm, người bình thường đúng là không dễ dàng nhìn ra. Chỉ mong thân thể Băng Diễm đủ rắn chắc, thần kinh cũng đủ mạnh mẽ, nếu không ở lại bên người em gái, xác định chắc chắn sẽ ăn đau khổ.

Anh emhai người lại tùy ý hàn huyên việc nhà vài câu, Phó Chỉ Đình tạm biệt rời khỏi.

Phó Chỉ Lan vào phòng bếp kéo Băng Diễm đang ngẩn người đến cửa nhà, cùng nhau vui vẻ tiễn anh hai.

Nhà trọ cửa lớn vẫn tốt, Phó Chỉ Lan quay đầu nhìn Băng Diễm, dịu dàng nói :“Băng Diễm, anh hai em nói chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng bởi vì coi anh là người một nhà, mới có thể yêu cầu có vẻ cao với anh như thế. Dù sao anh hai cũng là lần đầu tiên gặp anh, không biết năng lực và tinh thông của anh, anh ấy lại rất sủng ái em, sợ em chịu thiệt, cho nên có lẽ thể đối với anh nói một ít lời đến em cũng không tưởng tượng được. Anh có uất ức gì thì cũng đừng giấu trong lòng, đều nói cho em biết được không?”

Tâm tư Băng Diễm còn lo lắng trên việc sắp tới sẽ bị đuổi đi, đầu bất tri bất giác buông xuống, nhẹ giọng đáp :“Anh ấy nói đều rất có đạo lý, tôi nghĩ chúng ta cũng không thích hợp làm người yêu, là tôi liên lụy đến em.”

Anh cũng nói rằng không thích hợp?

Tuy rằng Phó Chỉ Lan đã sớm nghĩ đến sẽ có loại kết quả này, nhưng Băng Diễm chính miệng nói ra, lập tức đánh vỡ niềm tin của cô trong việc khả năng đó hoàn toàn không thể xảy ra. Cho dù cô biết Băng Diễm bị anh hai ảnh hưởng thế nhưng điều này thuyết minh Băng Diễm cũng bắt đầu tự hỏi về vấn đề ở chung một chỗ với cô. Anh vẫn sẽ không biết, anh hiểu thế giới này và sự thật bất đắc dĩ. Anh nên lựa chọn thế nào?

Giờ anh đang chủ động tỏ thái độ nên cô không thể cưỡng cầu.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhợt nhạt cười đáp :“ Giờ có khả năng thật sự không thích hợp. Nhưng anh đừng lo lắng, anh hai sẽ không đuổi anh đi đâu, anh ấy đã đồng ý cho anh ở lại. Em có thể tiếp tục chỉ anh thưởng thức về thế giới này. Em còn kế hoạch mời ngươi làm bảo tiêu cho em.”

“Bảo tiêu? Ý là hộ vệ sao ?” Băng Diễm vừa mới nghĩ đến việc bị thông báo rằng mình bị đuổi đi, kết quả là cô vẫn đối xử với anh dịu dàng như cũ, cô thật sự tốt lắm khi nói rằng anh có thể ở lại!

Trong lòng của anh lại bốc lên hy vọng mới.

Tuy rằng cô cũng nói tạm thời không cho anh làm bạn trai nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ lập tức bị vứt bỏ.

Anh còn có cơ hội ! Cảm giác này giống như đang đi trên đường gian nan tối đen lầy lội, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa có một chút ánh nến, bỗng nhiên dệt nên sự mơ hồ, hy vọng vẫn tồn tại vô cùng chân thật như cũ.

Anh muốn kiên trì ở lại !

Ít nhất giờ anh đã biết vì sao mình không xứng với cô, nếu cô không chê, anh còn có thể ở lại bên người cô, tương lai anh còn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ đúng không?

Nhưng là anh thật sự phải dùng thủ đoạn để mang cô về Đại Chu sao?

Cô ở đây có cuộc sống hạnh phúc của cô. Anh ỷ lại cô, ái mộ cô cho nên anh phải làm cho cô vui vẻ mới đúng chứ. Cô đối anh tốt như vậy, anh thế nhưng lại nghĩ mạnh mẽ tách cô khỏi thế giới hạnh phúc của cô, anh là không đúng.

Anh không xứng với cô, anh còn đối cô còn có tâm tư khó lường, nếu cô đánh mắng hay tỏ thái độ ác liệt với anh, anh cũng có thể thoáng an tâm. Thế nhưng cô lại luôn dùng vẻ mặt ôn hòa dịu dàng săn sóc, anh rất xin lỗi cô, anh nên làm cái gì mới tốt?

Nhưng mà anh đi vào thần tiên thánh thổ là vì đưa thê chủ về Đại Chu.

Anh phải bắt lấy tất cả những cơ hội ở lại bên người cô, thuyết phục cô, để cô chủ động về Đại Chu với anh. Anh có thể không phải là bạn trai của cô, bất kể chỉ có danh phận là nô bộc của cô, chỉ cần cô về Đại Chu với anh. Nói không chừng anh có thể tìm ra phương pháp đẹp cả đôi đường có thể giải quyết vấn đề phiền não của bọn họ.

Đúng! Anh không thể lùi bước, không thể buông tha cho!

“Không khác làm hộ vệ lắm. Hơn nữa trừ bỏ bảo vệ an toàn của em, em còn hy vọng anh có thể mau chóng học được cách sử dụng thiết bị hiện để làm công, bao gồm ô tô. Qua vài ngày chờ vết thương của ngươi tốt lên, em tính mang anh cùng đi làm ở công ty của tôi. Văn phòng của em là một phòng riêng, diện tích cũng đủ xếp cho anh một chỗ ngồi. Đến lúc đó anh và em có càng nhiều thời gian ở chung một mình, thế nào, anh đồng ý không?” Phó Chỉ Lan bí mật mang theo lòng riêng sắp xếp thân phận mới của anh, gia tăng cơ hội một mình ở chung cùng anh.

Lâu ngày sinh tình những lời này cô tin.

Có thể đi theo thê chủ cùng đi làm việc? Trừ bỏ bảo vệ an toàn của cô, còn cho phép ngày đêm làm bạn cùng cô, thật sự là rất hạnh phúc. Con ngươi Băng Diễm dần dần lại nhộn nhạo khởi khởi sáng lạn thần thái, môi cũng hơi hơi cong lên, tươi cười nở rộ mê người.

Phó Chỉ Lan thích nhất nhìn bộ dáng anh cười. Tinh thuần, không bị thế giới này ô nhiễm, thật tình tươi cười với cô. Anh ngoan ngoãn nghe lõa như vậy, dễ dàng cảm thấy thỏa mãn như vậy, anh thật sự rất đáng yêu, làm cho người ta mê luyến.

“Thời gian không còn sớm, anh về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Phó Chỉ Lan nhìn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối, thân thể Băng Diễm còn chưa bình phục, hẳn là nên ngủ sớm. Nhưng công việc cô nhận được ban ngày cần phải kết thúc 1 cách nhanh chóng, vốn tính buổi chiều làm, kết quả cả thời gian đều dùng để diễn tập ứng phó với anh trai. Tính ra nếu cuối tuần không tăng ca cô còn muốn đêm nay ngủ nhiều hơn. Nhưng mà Băng Diễm ngủ ở thư phòng, cô làm việc dùng là máy tính ở thư phòng.

Băng Diễm nhìn ra do dự của cô, chủ động hỏi ý nói :“Lan, em là còn có công tác phải làm? Tôi ở thư phòng sẽ quấy rầy em đúng không?”

“Không sao, em mang văn kiện lẫn phim lưu vào máy tính, rồi em vào phòng ngủ làm là được. Anh an tâm ngủ ở thư phòng đi nếu có việc thì bảo em.”

Băng Diễm tự trách nói :“Thực xin lỗi, là do tôi làm ngài thêm phiền toái. Tôi không nên gây trở ngại đến công việc cùng sự nghỉ ngơi của ngài. Ở Đại Chu, hộ vệ là không thể quấy nhiễu chủ nhân. Ảnh vệ thì giấu mình ở nơi mà người khác nhìn không tới, chỉ vào lúc chủ nhân nguy nan mới xuất hiện.”

“ Hả, ý của anh là?” Phó Chỉ Lan nghe ra Băng Diễm nói, cô nên tôn trọng lựa chọn của anh, cô không thể luôn sắp xếp thay anh. Như vậy nhìn thì như săn sóc nhưng thật ra lại xem nhẹ ý kiến cá nhân của anh chứ ? Cô không thích đàn ông không có chủ kiến, cô cần cho anh cơ hội biểu hiện chủ kiến.

“Tôi nghĩ tôi là có thể ở tại phòng người hầu trước? Ở Đại Chu, hộ vệ cũng là tôi tớ của gia chủ, tôi……” Băng Diễm không yên tâm nói ra ý kiến của mình. Anh biết nhuyễn tháp trong thư phòng là mới được đưa đến, không phù hợp không khí trong thư phòng, giường này sớm muộn gì phải về lại chỗ cũ, không bằng anh nhân cơ hội này tranh thủ một chỗ ở danh chính ngôn thuận, phòng kia sẽ không làm ngại cô, những khách nhân đến đây cũng sẽ không chê bai cô.

Phòng người hầu, ý nghĩa chính là chỗ cho nô bộc ở lại? Băng Diễm hồi tưởng tình hình một đêm đầu kia khi bị đẩy ngã vào trong phòng kia vô cùng đau xót. Thật ra nơi đó có chỗ tắm rửa sạch sẽ, không cần giường cũng đủ để anh cuộn mình ngủ, không có cửa sổ mà có ánh sáng hơn nữa tuyệt không lạnh. So với lúc trước anh ở Đại Chu ngồi xuống đất ngủ ở dưới mái hiên đã tốt hơn nhiều lắm.

Thân phận của anh là người ở, chỉ chiếm dụng một chỗ nho nhỏ trong nhà thê chủ là được, chờ mong có thể ở lại lâu dài, hẳn là sẽ không bị cự tuyệt đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui