Hàn Diễm Ly Hiên

'Leng keng, leng keng'

Tại căn hầm bí mật kia, Lịch Hồng sắc mặt tái nhợt, hai tay liên tục xoa vào nhau, cứ bước tới bước lui, lầm bầm vài điều gì đó không hề theo một trật tự nào. Hắn đến đây, muốn báo cho chủ tử vài chuyện, nhưng đã gần một canh giờ, người vẫn chưa xuất hiện khiến hắn ngày thêm lo lắng. Hắn phải mau mau trở về. Hắn không muốn Lịch Thanh lại phát điên lên mà làm chuyện sai quấy. Lịch Nha chắc chắn sẽ không bao giờ mở miệng để ngăn cản chuyện gì chỉ đơn giản theo sau, thu thập và biến đổi mọi thứ.

Nóng lòng, Lịch Hồng lại một lần nữa rung chuông, cố gắng khuyên bản thân nên nghiêm túc chờ đợi thêm một lúc nữa, biết đâu chủ tử sẽ tùy thời mà quay lại. Hắn cũng không dám rung chuông quá nhiều lần, người không hề thích điều đó.

Nhưng thời gian thì cứ trôi, người hắn muốn gặp vẫn chưa xuất hiện. Hắn rối bời nhưng cũng chỉ có thể thở dài, nghĩ tốt nhất nên để lại một lá thư. Nếu người đọc được, thì chắc chắn sẽ hồi âm, còn nếu không, đêm nay hắn sẽ phải đến rung chuông làm phiền người. Thư xong, hắn vẫn cố gắng nán lại, lấm lét nhìn vào cánh cửa nặng trịch kia, mím môi, quyết định lại kéo chuông thêm một lần, rồi quay đi.

Bên ngoài, Trịnh Hành vừa trở về, liền nghe được tiếng chuông, nhưng hắn lại không đến nơi đó liền mà bước sang bên phải, cúi người hành lễ_”Mẫu thân”

Liễu Thanh bước vào, thờ ơ nhìn qua Trịnh Hạo rồi lại ngẩng cao đầu, hướng về vị trí của đông cung thế tử bên trên mà đi đến_”Hành nhi, cũng mau vào, không cần hành lễ với ta”

“Vâng, mẫu thân”

Trịnh Hành đôi mắt lạnh lẽo, nhìn theo dáng người mãnh mai của mẫu thân hắn, thoáng qua tia tiếc nuối nhưng rất nhanh liền mất đi, thật khẽ khàng thở dài, đi đến chỗ ngồi của mình bên dưới. Người hầu bên trong thức thời liền lập tức lui ra, cánh cửa đông cung cũng từ từ được đóng

“Hành nhi, con nghĩ sao về chuyện hôm nay?”

Hắn đưa mắt nhìn Liễu Thanh, lại nhìn đến chung trà không màu sắc nhưng mùi vị lại là thượng đẳng trước mặt_”Qúy phi, người muốn ta làm gì?”

“Hành nhi, dù con đang nắm vị trí đông cung, được hoàng thượng tín nhiệm nhưng không có nghĩa người cuối cùng ngồi vào ngay vàng lại là con”

“Vâng, Hành nhi, nguyện nghe quý phi chỉ bảo”

Liễu Thanh bên trên liền cười thật nhẹ. Hành nhi của nàng, cuối cùng cũng chịu vâng lời, bà không cần phải nổi giận với đứa nhỏ của mình như bao năm qua_[Thật may, Hành nhi đã thông suốt]

“Ta muốn con thuyết phục để cho phụ hoàng tặng cho Ly Hiên kia đến ở tại Vân Lý cung, hoặc tại Đông cung này với lý do để tiện bề chăm sóc, còn có thể để hoàng thượng gặp nàng ta mỗi ngày, bất kì lúc nào người muốn

Trịnh Hào bên dưới tay đã âm thầm xiết chặt, vẫn bình tĩnh trả lời_”Vâng”

“Ứớc chừng khoảng vài tháng nữa, chức vị thống lĩnh vạn quân theo vòng tuần hoàn sẽ rơi vào tay của Trịnh Lương. Nên chuẩn bị sớm”

“Người muốn ta chuẩn bị gì?”

“Nếu là trước kia, Ly gia sẽ cho ta ba lựa chọn mơ hồ, một là sẽ bỏ rơi ngốc hài nữ kia của hắn, hai là cố gắng đưa nàng thoát ra và cuối cùng chính là dựa vào việc có người trong cung, lại được thánh thượng xem là ái nữ liền trực tiếp dấn thân vào chốn quan trường. Đương nhiên cả ba đều có thể xảy ra. Nhưng hiện tại, từ đứa nhỏ kia đã thành công chúa hoặc là bị bỏ rơi hoặc là sẽ phải chọn người để phò trợ”

Trịnh Hành hiểu rõ, nữ tử kia đã không thể thoát ra ngoài. Bởi căn bản, nếu có lựa chọn đó thì rõ ràng Ly Hiên chính là điểm yếu của Ly gia và hoàng thượng thì không thể không rõ điều đó. Cho nên chỉ có thể kết luận người là muốn khống chế Ly gia. Nhưng mà sáng hôm nay, đọc lên chiếu chỉ, Ly Thành cũng không làm ra phản ứng hay chí ít là biểu hiện phản kháng, vẫn như bao năm qua, bình thản, thanh đạm nhưng nghiêm nghị quỳ thẳng người, nhận chiếu chỉ vua ban. Ông ta luôn khiến người khác nghĩ bản thân là một người đơn giản, cương trực không hề kém cạnh so với hữu thừa tướng Mộc Phong. Nhưng mà, người như ông ta, không có thê tử là trưởng công chúa, con trưởng dù tài ba nhưng lại sớm rời bỏ quan trường lại có thể trụ được đến hôm nay, dường như không chút suy yếu. Ly Thành, không hề đơn giản.

[Hiện tại, chỉ không thể rõ được ý tứ của thiên tử. Người là thật sự yêu thích ngốc tử hay chỉ là hứng thú nhất thời kèm theo muốn thử thách năng lực của Ly gia?]_Trịnh Hành vẻ mặt vẫn thờ ơ_”Người, muốn ta thăm dò Ly gia?”

“Không cần, nếu đã diễn đến bước này, trước tiên kéo nữ tử kia đến bên cạnh, chiếm được tâm thánh thượng, sau đó tác động lên Ly gia cũng không hề muộn. Một tên liền thu được hai nhạn”_Liễu Thanh bình thản nâng lên tách trà, chậm rãi thưởng thức, bất giác nở lên nụ cười tuyệt mỹ

Thái giám bên ngoài nhẹ gõ cửa, Liễu Thanh nhướn my, Trịnh Hạo liền không để tâm nhiều_”Vào đi”

“Vâng”

Sau đó, một nữ tì vội vã chạy vào, nhanh chóng chắp tay, quỳ xuống hành lễ_”Nương nương, có người báo, hoàng thượng đang hướng đến tẩm cung của người”

Bình thường sẽ có người thông báo để bên kia có thể thật chu đáo mà đón tiếp thánh thượng. Lần này lại trùng hợp khiến cho Liễu Thanh không khỏi mang theo hoài nghi, nhưng vẫn đứng lên, nâng tay để thái giám bước tới đỡ cho bà, bước xuống_”Được, cũng đến lúc phải trở về rồi”

“Vâng”_tiểu thái giám ninh cung kính cúi đầu_”Nương nương bãi giá hồi Vân Cư cung”

Trịnh Hành đứng dậy, bước theo sau tiễn mẫu thân hắn rời đi, sau đó khó kiềm được mà thở dài_”Các người lui đi, ta muốn nghĩ ngơi”

“Vâng”

Trở lại vào trong, bước đến căn hầm kia đã không còn người chờ đợi, trên bàn cùng ngọn nến vẫn dang cháy dở là một tờ giấy cùng nét chữ nghệch ngoặc, miễn cưỡng kiên nhẫn phán đoán cũng xem như hiểu được một phần ý nghĩ. Nhanh chóng đọc lướt qua, cầm một góc gấy hướng đến ngọn lửa nhỏ kia, bắt đầu đốt_”Vẫn còn người bên trong”_Trịnh Hành đôi mắt lạnh lẽo thả lại góc giấy nhỏ vẫn đang bén lửa xuống đấy, nhìn nó rơi vào không trung, sau đó ngày càng yếu ớt rồi tắt đi, xoay người trở ra bên ngoài_”Nếu ngươi đã cho hắn lộ mặt, tốt nhất, đừng để ta bắt được hay thấy lần thứ hai”

Vươn tay đẩy cửa ra, gương mặt không chút biểu cảm, thờ ơ nói_”Đến, tìm, giải quyết nội gián còn sót đi”

Câu nói vừa dứt, một bóng đen từ bên trong điện của Trịnh Hành liền lao vụt ra ngoài. Người đã đi, hắn vẫn đứng đó, sau một lúc lâu thì lại xoay người, tựa vào song cửa sổ lớn, thờ ơ đảo quanh một vòng đông cung điện hiện tại của hắn_[Muốn ta đến cầu để cho nữ tử kia đến ở gần sao? Chỉ e, không chỉ có người có ý tưởng ngu ngốc đó]_từ trong tay áo liền xuất ra một thanh chủy thủ hai lưỡi sắc nhọn, nhướn mày, nhếch môi tự mãn thật khẽ. Hắn rời khỏi song cửa lại trở về vị trí bên trên của mình, từ hộp gỗ nhỏ trông cực kì đơn giản đưuọc đặt trong một ngăn tủ cũng rất bình thường, mở ra cũng chỉ có một chiếc khăn trắng thêu hình một con sâu nhỏ ở góc phải ở bên trong. Trịnh Hành ánh mắt dịu đi rất nhiều, lấy khăn nhỏ ra lau thật cẩn thận thanh chủy thủ trong tay_”Sau này gặp lại, phải giúp ta thêu rồng trên hoàng bào. Dược nhi”

~~~

“Tại sao không phải là Đông cung?”_mày rồng khẽ nhướn khẽ chau nhìn xuống Trịnh Lương, Vân tam vương của đất nước Đông Vũ này

“Đó quả thật là một ý kiến tốt. Nhưng, chỉ e, thái tử điện hạ sẽ không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ kia được. Phụ hoàng người xem, phủ của ta cũng là ở ngoài, so với phủ của Ly gia cũng không quá nữa ngày đường, lại gần hơn so với trong cung. Người muốn gặp, nàng liền có thể tùy thời mà tiến cung”

Trịnh Thắng vẻ mặt lại càng đăm chiêu hơn. Đã lâu rồi vẫn không thấy được đứa nhỏ kia, hiện tại vừa ban chiếu liền bị người người đến giành nàng từ tay hắn mà đòi mang về phủ để chăm sóc. Hắn dù đã già nhưng cũng không đến nổi để đám tiểu tử này muốn diễn là diễn. Trịnh Thắng mày chau, cúi đầu hướng án thư trước mặt, nhưng ánh mắt lại không hề có tia tập trung_[ Nhưng mà, quả thật, giữ lại trong Đông cung, có nhiều thứ rất bất tiện, ban cho nàng một cung cũng không ổn. Trịnh Doanh vốn đã là công chúa, lại có phủ đệ riêng ở bên ngoài. Mà hiện tại, Ly Hiên lại không có cùng hệ trục huyết thống, ban cho phủ đệ cũng là không thích đáng. Trong cung lại quá nguy hiểm. Mà Ly gia lại quá xa, thậm chí hắn keo kiệt đến nổi đưa hài tử vào cung cũng lười. Hiện tại cũng đã là công chúa, không thể ở lại phủ của Ly gia được nữa. Chẳng lẽ biện pháp cuối cùng lại là đẩy đứa nhỏ vào tay lũ sài lang sài hổ đói này?]_nghĩ đến đây, Trịnh Thằng liền trừng mắt nhìn lên Trịnh Lưỡng vẫn vẻ mặt hơi mỉm cười, tràn đầy kiên nnhaaxn mà chờ đợi lão phụ hoàng này_[Ngươi không phải luôn làm cho trò chơi của mình thêm thú vị sao? Lần này lại dám mua dây buộc mình? Đã gấp đến như vậy? Đứa nhỏ kia có gì để ngươi phải làm như vậy Trịnh Lương của ta? Ngươi lại không yên phận rồi]

“ Được, ta đồng ý. Vân Tam vương, ngươi từ nay có thể giữ quyền là huynh lớn hiện tại mà chăm sóc cho Trịnh Hiên công chúa”

Trịnh Lương vẫn vẻ mặt kia, quỳ xuống, hành lễ tạ ơn phụ hoàng hắn, chậm rãi đứng dậy

“Đã xong rồi sao?”

“Vâng, bởi vì lo lắng cho tiểu công chúa này, cho nên thần mới đến để cầu xin ân điện của phụ hoàng”

[Nói dối, tên nhóc nhà ngươi được lắm]

Trịnh Lương nhướn mày, tay lại nâng cọ, tiếp tục viết lên án thư_”Nói ta nghe, mục đích của ngươi”

“Là chăm sóc cho tiểu công chúa”

Trịnh Thắng nhếch môi cười_”Mỗi ngày đều phải mang đến cho ta nhìn”

“Tuân mệnh”

“Tốt rồi, mau lui đi”

“Tạ ân phụ hoàng”

Trịnh Lương rời đi, Trịnh Thắng liền buông bút, ngã ra ngai vàng to lớn ông đang ngồi, tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu nhìn đến cánh cửa, người đi ra liền được mở ra thật nhanh rồi từ từ khép lại kia_[Cảm giác không yên này, từ đâu mà đến]

Không lâu sau, toàn bộ trong cung đều đã âm thầm biết được tin tức thánh thượng sẽ ban chỉ, muốn mang tân công chúa kia đến phủ của Vân tam vương để tiện bề chăm sóc.

Ngẫm lại cũng đúng. Trong mười vị hoàng tử cùng một công chúa duy nhất. Chỉ có bốn người cùng công chúa là nổi bật hơn hết. Lam vương vốn đã không hề có thiện ý với vị tân công chúa này, quá thực là quá nguy hiểm. Thái tử điện hạ lại càng không thể nếu cẩn thận suy xét. Mà công chúa thì ngay từ nhỏ đã luyện võ, tính tình so với nữ nhtuwr bình thường có đôi chỗ cứng rắn hắn cho nên đối với vị công chúa nghe phong phanh là không được minh mẫn, quả thực không an toàn cho lắm. Mà Mục vương, dù cho thông tuệ, ân cần thì lại không có gì hơn thế. Dù cho mọi người nghĩ Mục vương kia sẽ hợp để chăm sóc cho tân công chúa hơn, nhưng mà, suy nghĩ của thiên tử, thật sự rất khó chạm tới a. Nên cuối cùng, cũng chỉ có thể ôm vào lòng chốn suy nghĩ của cung đình, thì thầm to nhỏ với nhau mà thôi.

~~~

“Ngươi nói xem, tại sao Lương nhi lại làm như vậy?”_Vân Liên nâng lên khối bánh tinh mĩ nho nhỏ, chăm chú ngắm nhìn

“Nương nương, người không định hỏi Vân vương sao?”

“Không nên làm phiền hắn lúc này, với lại, mọi chuyện đã xong, có hỏi hắn cũng sẽ không trả lời”

“Nô tì nghĩ, chắc chắc vương gia tìm thấy được thứ gì đó đặc biệt từ vị công chúa kia nên mới tiến lên mà cầu thánh thượng như vậy”

Vân Liên tay chống cằm, liếc mắt nhìn đến tì nữ kia_[Điều đó ta không rõ thì ai rõ hơn!]_hiếm hoi đánh tiếng thở dài_”Ly gia, không hề dễ đùa bỡn a”

“Nô tì lại không thấy như vậy”

Bà đưa mắt nhìn qua tiểu tì nữ biết mình thất lễ liền dập đầu, quỳ xuống một bên_”Nô tì biết tội, nương nương thứ lỗi”

[Nếu dễ đến vậy thì tại sao đến giờ vẫn còn tại nơi kia, lay chuyển một chút cũng không thể? Ngu ngốc]

~~~~

Ở đâu đó ngoài sân tập

“Này đúng là tin chấn động chứ hả?”

“Dẹp cái giọng của ngươi trước khi vương gia quăng ngươi lại vào buồng giam”

“Ây, ngươi thử nghĩ xem, bỗng nhiên có một ngày ban hôn, sau đó hủy hôn, rồi lại được tấn phong là công chúa, trên đời nào còn chuyện vô lý hơn thế chứ hả?”

Không nghĩ nhiều, liền đưa tay đấm tới mặt của người đối diện vẻ mặt trêu ngươi_”Ngươi! Chán sống à?”

Người đó ôm mặt, nhướn mày_”Nói nghe chút đi chứ hả?”

“Câm miệng tên bại tướng nhà ngươi!”

“Ngươi! Được, ra đây, lão tử giáo huấn tên mọt sách nhà ngươi! Ra đây”

“Buông cổ áo ta ra, tên bại tướng nhà ngươi!”

“Hôm nay lão tử nhất định đánh chết ngươi!”

“Hừ, hôm nay sẽ làm cho tên bại tướng nhà ngươi phải câm miệng, đừng nghĩ lão tử không dám đánh ngươi!”

Cứ như vậy, câu chuyện bắt đầu bằng sự bỡn cợt, sau đó liền trở thành khiêu khích rồi trực tiếp dùng vũ khí lau đầu vào nhau. Chúng binh lính đang nghiêm túc tập luyện bị hai người nhiễu loạn liền nhanh chóng tách hàng, sau đó vô tình lại tạo thành vòng tròn vây quanh hai người họ, chuẩn bị xem phó tướng của phủ bọn họ đánh nhau. Một người thật sự là bại tướng được Lăng La thu về, một người không những tri thức sâu rộng lại còn biết dùng võ. Này chân chính là gà rừng đi đánh chim công. Mà vị gà rừng kia, lại không may đến sau chim công thật nhiều năm. Cho nên, chỉ cần họ đừng đứng cạnh nhau trò chuyện, Lam phủ sẽ được yên bình.

Đánh nhau thì xem, người võ công cao, đánh xem càng thỏa mãn. Nhưng mà hai người này, không những tay chân đánh đá, cả miệng cũng hoạt động không ngừng, tiếng binh đao hòa cùng tiếng chửi rủa. Phải, chim công Lam phủ bọn họ, chỉ đối với tên gà rừng kia, mười chữ liền văng tục ba nhưng vẫn không hề mất phong độ.

Lam vương chau mày, âm thầm từ sau đi đến cùng một người nữa, vẻ mặt thờ ơ, nhưng vừa vào đến nơi, thấy được cảnh tưởng cùng mớ âm thanh hỗn độn kia liền mắt sáng như sao, môi cũng nhếch lên cười đầy hứng thú, không ngại ngầng vượt qua Trịnh Hạo vẫn đang ở phía trước mà bước lên.

Hắn nhướn mày, nhìn thiên hạ hiếm khi cao hứng này của hắn ở phía trước, ở phía sau mà kiềm không được, cưng chiều mỉm cười. Phải, hôm nay, hắn cũng cao hứng. Cuối cùng, thứ khiến hắn khó chịu, trông có vẻ đã rời đi. Cả hai dừng lại ở một khoảng cách xa so với vòng tròn binh lính phía trước. Lăng La ánh mắt chăm chú dõi theo, nhịn không được, tiếu ý ngập tràn_”Đã lâu không thấy hai người bọn họ làm chuyện rảnh rỗi như vậy”

“Thích náo nhiệt?”_Trịnh Hạo nhướn mày, nhìn Lăng La mắt cười quay đầu nhìn mình, sau đó bật cười_”Đã hiểu”

“Hạo, ngươi trông có vẻ không để tâm”

“Nàng biết?”

Lăng La đắc ý nhướn mày, Trịnh Hạo nhịn không được, bật cười, bước lên, lòng vào bàn tay của Lăng La, nắm lấy, đi về phía vòng tròn bát nháo kia

~~

Bên ngoài chiến trường xa xôi kia, một nữ tử đang ngồi ở vị trí thống lĩnh mang vẻ mặt bất ngờ khi đọc thư khiến cho chúng tướng xung quanh kiềm không nổi xúc động tò mò vừa muốn hỏi, vừa muốn đi tới xem rốt cục bên trong là thứ gì có thể khiến cho thống lĩnh của bọn họ vẻ mặt kinh hoàng như vậy

Trịnh Doanh đang đọc thư, liền đưa lên ánh mắt sắc bén nhìn đến một đám nam nhân đang chuẩn bị chạy lên bên trên để nhiều chuyện, rất nhanh liền khến bọ họ đông cứng, cũng không chần chừ nhiều, liền nêu ra thắc mắc của bản thân_”Này, Ly gia có hai người con đúng không?”

“Hình như vậy”_một người gãi đầu, đưa mắt nhìn người bên cạnh, vậy mà người kia lại nhún vai lắc đầu

“Này thần cũng không biết, chỉ nhớ, trong cung, có tả thừa tướng tên Ly Thành”_một người khác cũng tiếp lời, bắt đầu đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm sự đồng tình của huynh đệ trong trướng hiện tại cũng đang vẻ mặt suy nghĩ mà dại ra

Trịnh Doanh mím môi đập bàn_”Các người rốt cục sống như thế nào! Ta thậm chí còn biết được nhà họ có hai đứa con dù không rõ hai nam hay là một nam một nữ!”_nói đến đây, Trịnh Doanh lại đảo mắt, trở lại dán chặt vào lá thư_”Nhớ lại cho ta, một đứa nhỏ của Ly gia sắp trở thành công chúa”

“Ây công chúa của thần à, vậy đương nhiên người con còn lại của Ly Thành kia là nữ tử rồi”

“Vậy tên gì? Đặc điểm ra sao?? Ngươi chỉ toàn nói tin thừa”

“….”_bọn họ bên dưới uất ức đưa mắt nhìn nhau, sau có thể trách họ, những người vài năm chỉ trở về nhà có vài lần trong khoảng thời gian ít ỏi. Ôm vợ hôn con còn chưa đủ, sao lại phải quan tâm chuyện người khác chứ. Nhưng, chỉ là tiếng lòng của một đám mãn phu, không hơn không kém.

“Bẩm, hình như là ngốc tử”_người hầu bên cạnh

Trịnh Doanh liền mày nhướn mày chau_”Ngốc?”

“Nô tì, chỉ nhớ như vậy”

“Ha, sắp có chuyện xảy ra rồi sao? Lần này là đích thân phụ hoàng tham gia vào, lại có kế hoạch gì nữa đây?”

“Người...”

“Thiết nghĩ nên ở ngoài đây thêm vài tháng nữa hẵn báo tin cũng không muộn”

“Nhưng mà tướng quân, chúng ta phải trở về, lần này là Lam vương đưa lại quyền nắm quân đội sang cho Vân vương, trở về là cần thiết”

Trịnh Doanh rời cằm khỏi lòng bàn tay, nhướn mày vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bên dưới_”Nhanh như vậy sao?”

“Đúng vậy. Vốn là từ bốn tháng trước, nhưng do trận đánh của Lam vương vẫn còn nên hiện tại được dời lại. Chúng ta có thể trở về sau vài tháng. Nhưng chỉ sợ, trước đó, chúng ta đã bị gọi về rồi, thậm chí tin tức giấu diếm thông báo tin chiến thắng chỉ để ở lại bên ngoài thêm vài tháng cũng sẽ bại lộ”

“Hừm, ta không muốn tham gia vào nơi đó. Thật sự phải về sao? Lần này lại là tên Trịnh Lương kia”_nghĩ đến đây, Trịnh Doanh gục đầu_”Ba tháng, lần trước, hắn ta ra trận, ta đã phải đi lại trong cung ba tháng”

“Trông có vẻ mỗi lần, thời gian lại tăng lên một bậc. Có phải hay không Vân vương có liên hệ với ngoại bang, chỉ cần hắn lên thì luôn chỉ có một hướng muốn làm loạn, hoàng thượng cũng không hề có ý muốn mở rộng trong thời gian đó a. Ta không muốn ở lại hoàng cung”

“Nhưng mà, sao bỗng dưng lại phong hài tử của thần tử trở thành công chúa???”_hắn nói xong, ánh mắt e ngại nhìn một vòng sáu người ánh mắt chuẩn bị mang đao ra tiễn hắn bất cứ lúc nào_”Ta chỉ thắc mắc, không có ý tứ gì cả?”

“Ngươi nghĩ bọn ta có ý tứ gì??”

“Ta....không biết”

“….”

Bỗng nhiên cả doanh trước cùng chìm vào yên lặng

“Nói mới nhớ, Ly gia, có một tên gọi là Ly Bách? Đúng chứ?”

“Này mạc tướng cũng không rõ, chỉ mơ màng hình như hắn vào cung làm quan được hơn hai năm, ở vị trí phụ giúp cho Tả thừa tướng, tức phụ thân hắn”

“Tại sao là hai năm? Sao ta không thấy?”

“Công...à, tướng quân của bọn ta, nếu không lầm, năm đó vừa hợp lại vào tay Trịnh Duệ a, chúng ta phải lăn lộn ngoài biên cương tận ba năm lận a”

“Vậy sao ngươi biết?”

“…”_hắn chớp mắt, vẻ mặt có chút khó xử, động tác cứng nhắc_”Hắn viết thư gởi tới, nhưng người đã không đọc...cho nên”

“Các người đọc?”

“Nha, bọn ta....là không muốn tướng quân cô độc”

“Câm miệng, bên trong ghi việc gì?”

“Là, thỉnh người trở về giúp hắn”

Trịnh Doanh không hiểu vì lý do gì lại vẻ mặt giận dữ_”Ngông cuồng”

“Nhưng người cũng không đọc, chúng ta cũng không làm gì. Khoảng một thời gian sau, lại có thư của hắn, bọn ta biết người không xem, nên....”

“….”_Trịnh Doanh mắt ngập tràn tức giận nhìn xuống phó tướng nhà nàng, ý bảo_[Các người dám!]

“Bên trong cũng chỉ có hai từ xin lỗi cùng cảm tạ”

Lần này lại chuyển sang vẻ mặt ngạc nhiên, không nhìn được rùng mình thật mạnh_”Chúng ta phải ở đây! Ba năm cũng được, chuyến này, nhất định không được trở về!”

~~~~~~

Quay trở lại trong cung, Trịnh Thắng đang chăm chú viết lên án thư, bỗng dưng lại nhất bút, ngừng động đậy, mắt liếc nhìn về phía Minh Cao ở bên cạnh, nhếch môi cười, rồi lại hạ bút

“Gọi Trịnh Doanh về, viết vào phong thư, đừng tưởng qua mắt được phụ hoàng này, ngươi muốn cái gì ta còn không rõ”

Minh Cao có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, nâng hai ống tay áo cao quá mặt, cúi người_”Vâng, thưa hoàng thượng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui