Hàn Diễm Ly Hiên

Sáng sớm, trước của phủ của Ly gia đã tạo thành một đám đông nho nhỏ. Mọi người đều bàn tán về sự phi lý khi tiểu thư Ly Hiên của Ly gia được hoàng thượng ưu ái tấn phong trở thành công chúa, thêm vào đó, Vân tam vương lại ưu ái muốn đón nàng về tận tình chăm sóc. Bên trong nhất định có ẩn tình và dân chúng chính là đang cố gắng vẽ ra, phức tạp hóa lên các thể loại chuyện có thể xảy ra. Có người cho rằng Ly Thành là công thần, công trạng là rất lớn, gần như không gì có thể sánh bằng, lại thêm cố sự của Ly gia cho nên triều đình cảm thấy thiếu sót, nghĩ muốn bù đắp bằng cách tốt nhất. Có người lại hỏi tại sao không thành hôn cùng Lam vương gia Trịnh Hạo, sau đó sẽ trở thành vương phi, là con dâu của bệ hạ không phải sẽ hợp lý hơn sao? Dù họ biết rõ rằng, Trịnh Hạo không hề yêu thích người kia.

Về phía Ly phủ, theo như suy nghĩ của dân chúng bên ngoài, hạ nhân trong Ly gia cũng có vài người không kiềm được lộ tin ra ngoài về việc Ly đại thiếu gia vốn đã rời đi về phía Tây ngay sau ngày chiếu chỉ lập Hàn Diễm làm công chúa được ban ra. Thiếu gia bọn họ là muốn rũ bỏ hết buồn thương lại phía sau, nghĩ muốn tìm nơi thanh tịnh, một cái hồ lớn ngày ngày quăng lưới thả câu, tìm một cuộc sống không vươn bụi trần.

Dù điều này khá khó tin, nhưng sau một lúc suy nghĩ về sự mất mát, khó khăn cùng hành động không hề giống một văn nhân chuẩn mực, điều đó khiến cho mọi người mang nó ra, chứng minh sự tuyệt vọng của Ly thiếu gia về cuộc sống này. Hiện tại, thân muội của hắn cũng đã thành người của hoàng thất, đứa nhỏ ngốc nghếch ngày ngày được huynh trường thương yêu giờ, khắc này nếu muốn về thăm nhà đã không còn là chuyện có thể dễ dàng xảy ra. Cho nên đi xa có lẽ là tốt nhất.

Đối với tầng lớp tri thức cao hơn, họ liền không nghĩ đơn giản chỉ với lý do Ly Bách chịu đủ đau khổ. Hắn trong mấy năm qua trên danh nghĩa là đau khổ, nhưng ngoài mặt, ai ai cũng thấy hắn tận lực hưởng thụ cuộc sống một cách khoái hoạt. Cho nên không kiềm được, lại có thêm một loại suy nghĩ khác. Có lẽ là Ly lão gia cùng Ly phu nhân biết sẽ có chuyện không hay xảy ra, nên nghĩ trước mắt đưa Ly trưởng tử ra xa khỏi chốn kinh thành, sau đó từ từ sẽ cứu đến tiểu ngốc nữ của bọn họ, Ly Thành sẽ từ quan và một cái kết đoàn tụ hạnh phúc.

Hoặc là, một phương hướng mạnh mẽ khác đang được giới quan lại tin tưởng Ly Thành sẽ thực hiện. Hài nữ của hắn bề ngoài chính là được hoàng thượng ban cho chức vị công chúa, thể hiện sự ưu ái với nàng nhưng ẩn sâu bên trong chính là muốn kiềm hãm lại Ly Thành bởi hắn là người duy nhất không hề lộ ra sẽ phò trợ cho thái tử hay bất kì vương gia nào, hoặc là hắn đang nắm lấy mấu chốt của triều đình, của hoàng thất. Với tình hình hiện tại, Ly gia lại vô tình chính là chìa khóa vàng để xoay chuyển thế cục cân bằng bấy lâu. Đối với ý muốn đưa Ly Bách ra ngoài, dù hiện tại vẫn chưa đoán ra được, nhưng với Ly Thành, một con gián đập mãi không chết là không thể nào xem thường được. Bọn họ đều phải tự ghi nhớ cẩn thận trong hành động từ thời khắc này mới là quan trọng nhất.

Từ lúc chiếu kia được công bố, Ly phủ vốn luôn an tĩnh thì hiện tại luôn có người viếng thăm tặng quà này nọ. Ly Thành lúc đầu nghĩ muốn đóng cửa, trực tiếp từ chối như khi xưa thường làm nhưng sau một lúc suy nghĩ thì lại mặc kệ, không cần quan tâm là ai, đều nhận vào quà của họ, thậm chí đối với Ly Nhược còn dặn dò, nếu có người đi cửa sau tặng nàng quà, khoan hãy nhận, hẹn tất cả cùng gặp vào trước ngày Hàn Diễm rời đi, bắt họ ghi chính tên họ ra giấy cùng điểm chỉ, đến ngày, liền có thể công khai trước mặt đám người đi cửa sau mà nhận quà từng người. Qùa được nhận vào, không lâu sau liền được gom góp lại thành rương, đưa ra ngoài sang cho người nghèo, không quên trên đường đi liền cho phép hạ nhân tùy tiện tiết lộ tên người tặng cùng quà sẽ được đưa đến đâu với nội dung_”Là chủ ý của lão gia ta muốn quyên góp nhưng chỉ sợ sức lực không đủ. Sau đó không ngờ bọn họ đều chấp thuận giúp đỡ mọi người, thật tốt đúng không, quà sẽ được phân phát đến giúp người nghèo”

Chẳng mấy chốc, toàn bộ dân chúng đều kinh diễm, không ngớt lời cảm tạ hướng về phía Ly gia cùng quan lại bên trên. Riêng quan lại, bọn họ dù một phần tức giận, một phần lại khó hiểu nhưng lại không thể làm gì được Ly gia, họ vốn luôn giúp đỡ người nghèo, việc này hiện tại lại tác động mạnh mẽ trực tiếp đến dân chúng, cho nên thật sự rất nguy hiểm nếu chạm đến Ly gia, mà việc này trên danh nghĩa chính là chúc mừng tân công chúa, hoàng thượng cũng sẽ nhắm mắt làm ngờ, họ cũng được chút ít lợi dù đối với riêng Ly gia liền cảm thấy phật lòng, mặt khác lại mức độ đề phòng với Ly Thành ngày một cao. Lên triều cũng chỉ có thể yên lặng nghe hoàng thượng vui vẻ ban thưởng, sau đó bước ra, chắp tay cúi đầu cảm tạ Ly thừa tướng. Quan lại hiện tại đều không biết nên khóc hay cười.

Mặc cho bên ngoài ồn ào, sảnh chính càng nhộn nhịp thì bên ngoài đình việc được Ly Thành đặc biệt dặn dò canh phòng cẩn thận không để bất cứ ai cố tình đi ngang qua, vô ý muốn vào trong. Bên trong lại là một mạc thanh tĩnh, mành trúc được kéo lên, màn vải lúc này được tùy ý thả bay theo gió nhẹ, bên trong, Hàn Diễm bộ dáng dở sống dở chết, ngã đầu ra phía sau, miệng mở lớn, đôi mắt thiếu ngủ không một chút thần thái, hai tay cũng thả lỏng sang hai bên, chân duỗi thẳng liền đụng phải chân Ly Bách, không ngần ngại đạp hắn mấy phát nhưng Ly Bách vẫn làm ngơ, hết ngâm thơ rồi lại hát hò hoặc là đàm luận chuyện thế sự, nắng mưa không mệt mỏi. Tình hình cứ như vậy kéo dài hơn một canh giờ. Trong lúc hắn đang thanh uống vào chung trà lạnh thường ngày thì nàng liền trực tiếp trượt xuống, một phát đạp vào bụng hắn, nước trà liền văng tứ tung hết lên bàn, cùng đĩa bánh. Còn Hàn Diễm thì lại thong thả chỉnh lại đầu trên đệm lót mình vừa ngồi, hai tay chắp ra trước bụng, chân gác lên chân của Ly Bách, nhàn nhạt nói_”Liệu mà ăn hết bánh đi”

Ly Bách nhìn xuống năm đĩa bánh đều được mưa phùn mùa xuân của hắn lướt qua, thở dài, ngẩng mặt nhìn mái đình_”Lão thiên không dung thứ kẻ có tài mà, chỉ hận không được làm chim muôn tự do bay lượn, chỉ hận không được làm gió nhẹ rong ruổi muôn nơi, chỉ hận không được làm mỹ nhân để sánh vai cùng anh hùng hảo hắn, ngao du tứ phương...làm chủ thiên hạ hahahahahahha”

“Ồn ào”

“Người làm huynh trưởng như ta thật thống khổ”

“Ngươi càng ngày càng có vấn đề”

“Haizz, lão thiên không ưu ái kẻ làm thi nhân.....”

Tựa như ngày bình thường, tựa như chuyện gì cũng sẽ không xảy ra...

Như nhớ ra chuyện gì, Hàn Diễm cánh tay chống lên bàn, đầu cũng ngóc lên nhưng chỉ lộ lên hai mắt cùng đôi mày một nhướn một chau_”Không phải tối hôm qua bảo sẽ đi sớm để bắt bướm sao?”

“Tại sao hôm nay muội lại ra đây ngồi?”

Lần này nàng trực tiếp nhổm lên, hai tay chống lên bàn ngồi dậy, sau đó đẩy hết tất cả mọi thứ trên bàn về phía Ly Bách, nghiền ngẫm chất vài đĩa lên những đĩa khác, sau đó trực tiếp nằm dài lên bàn_”Hình như chỗ này là chuẩn bị riêng cho ta”

Hắn nhìn đống bánh lấm tấm mấy hạt nước đã thấm bên trên, trán chậm rãi hiện lên hắc tuyến, nhặt lên một cái muốn ăn_”Luyến tiếc sao?”

Hàn Diễm nhướn mày nhìn Ly Bách, ngược lại cũng không trả lời_”Tiếc nuối sao?”

“Tiếc nuối”

Ly Bách thẳng thắn thừa nhận sau đó một lần ăn hết mẫu bánh kia, Hàn Diễm liền chống tay, ngóc đầu lên nhìn biểu cảm bình tĩnh của Ly Bách, sau đó nhịn không được bật cười_”Hahahahah, ta thì không, cứ nghĩ đến đây sẽ được tự mình thưởng thức sự yên tĩnh, nào ngờ, tên phiền phức nào đó bởi vì tiếc nuối của hắn mà đến chọc phá ta. Ngươi nói xem, hắn nên bị xử tội gì đây?”_bên dưới, Hàn Diễm vui vẻ đạp lấy đạp để chân Ly Bách

“Ta luôn cảm thấy không yên tâm. Ta thật sự không nghĩ đến phụ thân lão nhân sẽ nhúng tay vào chuyện này”

“Nếu là động đến chuyện quà tặng thì không đáng nói, chỉ sợ có vài chuyện bên ngoài biết, nhưng ta và ngươi đều không biết. Suy cho cùng, tất cả là tại ngươi”_Nàng lại vẻ mặt thờ ơ, gối đầu lên một cánh tay, nhìn đến mặt hồ tĩnh lặng bao quanh_”Lại nói, ngươi không rõ thì tại sao còn đến gặp ta, người vốn chẳng hề biết chuyện gì. Thậm chí giờ nhớ lại, hôm ban chiếu chỉ, cũng là nữa tỉnh nữa mê bị lôi ra ngoài, ngươi cảm thấy ta câu thông được bất cứ thứ gì sao?”

Ly Bách bật cười trước lời nói chạm trúng suy nghĩ của hắn_”Chỉ sợ lần này sẽ mang đến vài phiền toái không đáng có”

“Ta không ngại, ta có đủ may mắn rồi. Còn ngươi, tại sao còn ở đây tiêu tốn thời gian?”

Hắn liền mắt lạnh, cùng biểu tình nghiêm túc nhìn tiểu muội của hắn_”Ta nghĩ nếu để lại tiểu Bạch trong kinh, có lẽ vẫn tốt hơn”

“Không cần, ta ở đây, ít nhất sẽ không chết. Còn ngươi ở bên ngoài, nghĩ có thể an toàn với đám người kinh thành sao? Còn nữa, cấm ngươi gọi hắn là tiểu Bạch này nọ, ngươi còn gọi, ta thề hôm sau một sợi tóc cũng đừng mong ở tại trên đầu ngươi”

“Không phải đã nói với muội, hắn dù có đi ra ngoài, cũng là lên phía Bắc, ta sẽ sang phía Tây sao”

[Đúng vậy, bỗng nhiên cảm thấy ta và ngươi đều là một lũ ngốc thích tìm được chết]_Hàn Diễm chép miệng, lại thở dài_”Thế sao người còn muốn gán cho ta, lần trước bị đâm một kiếm, hắn vẫn bay nhảy khắp nơi mà thôi, so với ta, ngươi mới là kẻ sẽ chết trước tiên”

Hắn đối với lời đe dọa kia, quả thật tiếp tục cũng không thay đổi được gì_”Đối với việc này ta có suy nghĩ qua, vốn sẽ không cần đề cập với muội, nhưng đề phòng trường hợp muội bởi vì nóng vội”_Ly Bách nói đến đây liền thấy Hàn Diễm ngước lên, mày chau mà nhìn mình, hắn liền cười, vẻ mặt tự mình thưởng mình_”Mà làm chuyện không đúng, cho nên ta sẽ nói cho muội biết”

[Ngươi không nhất thiết phải nói ra nhiều thứ như vậy Ly Bách, ta sẽ nghĩ ngươi là tin tưởng ta nên mới thành thật mọi thứ như vậy dù cuộc sống này cho ta biết nó sẽ không như vậy. Ngươi sao lại dám cho ta khao khát? Thật tàn nhẫn....]_mày Hàn Diễm khẽ chau, trong lòng cũng nhẹ thắt lại bởi cảm giác khó chịu khi được tin tưởng mang lại

“Đương nhiên ta cũng có bí mật của riêng mình”

“….”

“Trả lại cho Trịnh Lương tất cả thuộc hạ mà Ly gia giam lại trong Ly phủ bấy lâu trong đoàn tùy tùng đi với muội hôm nay. Thiết nghĩ một mình tiểu Thi sẽ không đủ, cho nên sẽ phân phó thêm cho muội hai tiểu a đầu khác”

“Ngươi không sợ chọc hắn giận, ngay lập tức phái người thủ tiêu ngươi sao?”

“Bởi vì bản tính thích nghi ngờ của hắn, ta mới dám đi nước cờ liều lĩnh này. Ta sẽ tránh được một thời gian ngắn trước khi hắn nghĩ ra cách khiến cho ta biến mất”

“Ha, vậy nếu thật sự chạm đến người như Trịnh Hạo, vậy thì hắn sẽ nóng tính đến độ không cần suy nghĩ, ngay lập tức phải người đi giết ngươi?”_Hàn Diễm cũng không cần màn đến nghiêm trọng của sự việc, trực tiếp nhướn mày, nở nụ cười khiêu khích hắn

“Việc này nếu có cơ hội ta sẽ bàn sau, hiện tại có lẽ nên đi thôi”_Ly Bách dù trên mặt vẫn cười, nhưng lại không kiềm được mà thở dài, chống tay, khom người đứng dậy như một ông lão, nhìn đến Hàn Diễm lười biếng đánh một cái ngáp to sau đó trực tiếp duỗi người, đầu lại gối lên đệm lót nàng vừa ngồi, phất tay về phía hắn

“Không tiễn”

Hắn chỉ có thể bật cười, xòe quạt, xoay lưng rời đi, bước chân cũng không ngập ngừng, đầu cũng chưa từng một lần quay lại. Tại trong đình, Hàn Diễm cũng chậm rãi đứng dậy, ngay cả liếc mắt về phướng Ly Bách rời đi cũng chưa từng, hai tay bắt vào nhau ở phía trước để cho ổng tay áo che phủ tất cả, thẳng lưng, ngẩng cao đầu cùng ánh mắt thờ ơ đi về hướng ngược lại của ngôi đình, chỉ để lại trên bàn hai chung trà lạnh cùng vài đĩa bánh ngổn ngang, mặt nước liền bởi vì cá quẩy đuôi mà xuất hiện vài làn sóng nho nhỏ yếu ớt, đợt gió lại tiếp tục thổi qua mang theo màn vải trắng đung đưa nhảy múa theo mình. Cảnh vẫn còn, nhưng người đã đi.

Tại Đào cốc, một lần nữa như bao năm qua vẫn làm, mọi người hiện tại cố gắng nấp vào chỗ gần nhất để có thể nghe được mẫu trò chuyện của tiểu hỗn nữ với lão cốc chủ. Nàng vốn được thu dưỡng lúc đã lớn nhưng mà lại là đồ đệ độc tôn được lão cốc chủ ép buộc lấy họ Đào, lại còn là nữ, lại còn được toàn bộ mọi người trong cốc không những nghe lời mà còn dung túng nàng hết mức. Mang theo tâm trạng háo hức, cố gắng mở to mắt hết cỡ, nhoài người qua khỏi khung cửa những khu nhà, hoặc cửa động nhìn về nơi cổ thụ độc nhất vô nhị được đích thân tiểu bảo bối của cốc cùng lão cốc chủ tự tay trồng ngay tại phần đất nơi chỉ có một lối ra vào, bao quanh chính là vực thẳm với mạch nước bên dưới. Đào hoa cùng cốc chủ thong thả đánh cờ, vừa đánh vừa lời qua tiếng lại, vang vọng bốn phương.

Chỉ là đến đây, lão cốc chủ lại thu liễm, cứ như vậy nho nhỏ giọng khiến cho người trong cốc càng tò mò hơn, cố gắng nghe chuyện bởi thông thường, chỉ cần là âm thầm liền sẽ có chuyện thú vị sắp xảy ra

“Đào nhi, đưa ta bát tự của vị kia”

Đào Hoa ánh mắt kì quái_”Lão đầu, không lẽ người thật sự ngay cả lai lịch của một linh hồn đang tại thân người cũng không đoán được?”_ nói là vậy, nhưng nàng vẫn lấy qua giấy bút luôn được chuẩn bị sẵn, viết ra, sau đó vẻ mặt tràn ngập dè chừng cùng nghi ngờ đưa qua cho lão đầu, tay không quên cầm lên quân cờ, hạ xuống

“Ta đang muốn hỏi con vì sao biết được bát tự của người này, lại còn có thể tự tiện chen vào”_lão đầu hạ cờ, sau đó vươn tay cầm lấy tờ giấy Đào Hoa đưa cho ông, mắt nhanh chóng lướt qua mảnh giấy, không kìm được lại cau mày, sau đó nhanh chóng vò nát, bỏ vào chung trà của chính mình, quăng xuống vực sâu ngay phía sau lưng mình, lão đầu ánh mắt thoảng qua nét giận, âm giọng cũng trầm xuống hướng phía Đào Hoa_”Đào nhi, con có chắc, con không phải người đưa vị này đến đây?”

Gió lạnh luôn thổi qua nhưng lần này lại trùng hợp là một ngọn lớn khiến cho hoa nhỏ yếu ớt cũng phải buông bỏ cánh hoa của mình, để chúng bay theo làn gió lên không trung, xung quanh tiếng linh đinh của chuông nhỏ cũng vang lên không ngừng, cứ như vậy tạo nên bản nhạc thường nhật của Đào cốc

Gió lặng, người mân mê cằm, mày chau lại chăm chú nhìn bàn cờ, tay chậm chạp hướng hạp_”Lão đầu, vậy ông có chắc ông không phải người đưa ta đến đây?”

“Con và người này khác nhau!”

Đào Hoa chán chường, mắt nhìn đi nơi khác, thở dài, không quan tâm hạ cờ, sau đó mặt đối mặt với lão, nhướn mày, nhếch môi cười, nhặt lên quân cờ của lão đầu

Lão đầu bình thản tiếp tục hạ cờ, lại thu lên quân của Đào Hoa_”Hiện tại, con thu lại vẫn được, số mạng vẫn có thể vãn hồi”

Hạ mắt nhìn ván cờ thua sáu mục, vui vẻ chống cằm, nghiêng đầu khiêu khích nhìn lão đầu_”Không”

“Đào Hoa”_lão thở dài, vươn tay muốn thu cờ, nhưng Đào Hoa lại đưa tay ra đỡ tay ông ở phía bên dưới, lắc đầu, lão ông chăm chú nhìn vào gương mặt bảo bối ông chăm bấy lâu, sau đó lặng lẽ thu tay trở về

Người khẳng định bàn cờ sẽ không bị chạm vào, thong thả cầm lên nắp hạp của mình, đóng lại_”Không, nữ nhân đó nếu chết, con cũng không cần sống tiếp. Người biết vậy là đủ. Cũng đừng cố vãn hồi mọi thứ, Vận trang cũng đã nghi ngờ, ta cũng đã sai người đi bảo vệ vật chủ chốt”

[Nữ nhân này]_lão nhân ngoài mặt vẫn bình tĩnh thu dọn vài thứ, sau đó đứng dậy nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán ra toàn bộ con đường cần phải đi mà không ảnh hưởng đến bảo bối của lão

Đào Hoa thờ ơ chống cằm nhìn lão nhân trước mặt nàng, lại cười thâm trần_”Người giết ả ta, tùy ý, lúc đó chính là thời điểm toàn bộ Đào cốc cũng không cần Đào Hoa này nữa”

“Đào nhi, con ép ta!”_lão đầu nhìn bảo bối của ông bằng mặt khuôn mặt tức giận, nhưng ngay sau đó lại bật cười_”Con trái ý ta, ta cũng không cần phải nhân nhượng thêm với con. Đối với ta, Đào cốc cũng không quan trọng bằng con”

Đào Hoa im lặng cúi đầu, nhưng sau đó lại nhướn mày, nghịch ngợm nhìn trái nhìn phải, chân cũng ngoe nguẩy không ngừng_”Là người tự ý làm chuyện trái ý trời, ta xem như đang giúp người chuộc tội không phải sao? Nhưng người lại không muốn điều đó. Con chỉ là trở lại con đường vốn phải đi, con đường người đẩy con ra quá xa. Đúng như cô ta từng nói, có vài thứ phải bắt buộc chấp nhận”_sau đó vẻ mặt đáng yêu ngẩng đầu nhìn lão nhân_”Đã muộn rồi, người đừng tự lừa mình, lừa người nữa”

“Đào Hoa”_không như những lần trước, lần này lão đầu lại hạ giọng nhẹ nhàng, thảnh khẩn đứng trước mặt Đào Hoa, dùng ánh mắt lão nghĩ là đáng thương nhất của chính mình đem ra hù dọa bảo bối

Người lúc này thật sự chỉ muốn nhanh chóng uống vào ngụm trà, sau đó liền hướng gương mặt dưa muối kia mà phun vào. Nhưng chỉ là dù gì người cũng không muốn trở thành kẻ sát phong cảnh đau thương đang diễn ra này, nên liền thuận theo lão nhân, diễn một màn đau buồn dối trá_”Thật sự, tất cả chỉ cần im lặng ở một bên nhìn xem là được, ván cờ này, vốn chẳng có ai thắng được vậy mà lại không thiếu những kẻ ngốc thích lao đầu vào. Buồn cười.”

“Chung quy con người đều có mục đích sống của riêng họ, ta cũng vậy”_lời này của lão đầu vừa dứt thì phía sau người cũng cảm nhận được Diêu Ngạn đang vào sẵn tư thế đánh nhau bất cứ lúc nào.

[Nếu hắn muốn, để cho hắn lần cuối dụng hết số độc vô dụng này đi, sau đó trực tiếp đổi lại hết một lần cũng không uổng phí]_Đào Hoa mỉm cười nhìn tứ phương tám hướng đều có người của Đào cốc không phi thân cũng là người thả dây, đạp vách hướng về phía phần đất nguy hiểm này mà lau vào cùng dụng cụ vây bắt trong tay. Người mỉm cười, chân lùi bước về phía Diêu Ngạn, vươn tay cầm lên áo choàng khiến cho ba chuông vàng nhỏ liền linh đinh kêu lên, nhanh chóng khoát lên vai, trong tám kẻ tay liền xuất hiện tám bình độc dược, mỉm cười đầy tà ác

“Diêu Ngạn, ta biết ngươi dù vô dụng, nhưng vẫn còn dùng được mà đúng không”

Phía sau nàng Diêu Ngạn mặt lạnh nhưng tâm tình luôn thích nổi bão bên trong vẫn trầm mặt yên lặng khiến cho Đào Hoa càng vui vẻ_”Đừng tưởng ta không biết bên trong của ngươi đã diễn đến tình cảnh nào rồi”

Ngay lập tức liền xuất hiện thêm hai người khác ở trước mặt Đào Hoa, cùng với Diêu Ngạn tạo thành tam giác bọc lại Đào Hoa ở giữa, không chần chừ cả ba đều lao đến một khoảng cách nhất định, bắt đầu đánh nhau_”Lão nhân, hôm nay, người chịu khó một chút trong thời gian dài là được. Hiện tại nếu ta bị bắt giam, tứ trụ sẽ xông vào, để ta thoát, vẫn sẽ là tứ trụ đốt ra tro nơi này. Cho nên lão sư phụ à...”

Lão nhân vẻ mặt mang theo bất ngờ, rồi lại tức giận, rồi lại bật cười, bọc lại một bàn tay bằng vải đen, sau đó tay kia rút ra chủy thủ sắc bén, nhìn đến bảo bối của mình_”Đào Nhi, con đừng xem thường ta như vậy”

“CHỜ ĐÓ LÃO GIÀ!”

Phía bên trên, người không tham gia vào liền không cần suy nghĩ nhiều, vẫn chăm chú xem, không kiềm được sự phấn khích trong lòng, một lần nữa cảm thán_”Dù xem mãi vẫn không thấy chán nha”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui