Hàn Huyết Lệnh

Tiểu Phong nói dứt lời, âm thầm vận công vào song chưởng giữ thế đón chờ. Lúc ấy, các vết thương trên ngực chàng đau đớn khôn tả, mồ hôi rịn đẫm hai bên gò má.

Chàng lòng những dặn lòng: “Chiến thuật trước mắt chỉ phải đánh mau thắng lẹ. Chẳng vậy, đêm dài, lắm mộng, không khéo rơi lọt vào tay người.”

Ông già ấy nhìn sang một tên môn hạ đứng phía bên mặt bảo :

– Mau trở về trình lên với Giáo chủ là kẻ đã đánh chết tám cao thủ của bổn môn hiện đang có mặt ngoài này!

Tên ấy nói “vâng” một tiếng, quay lưng chạy miết vào trong tòa nhà hùng vĩ.

Không khí tại chỗ, sau khi tên ấy chạy đi căng thẳng vô cùng.

Tiểu Phong quắt mắt nhìn xem địa thế, cất tìm một lối chạy thoát thân. Hai mắt chàng bỗng trợn to lên, quát liền một câu :

– Hãy tiếp ta một chưởng nè!

Tiểu Phong đánh chưởng nhanh dường như chớp nhoáng.

Ông già ấy không ngờ chàng ra tay một cách quá sức lẹ làng nên lách người né tránh.

Tiểu Phong cố nén sự đau đớn do các vết thương trầm trọng đang công phạt, nên tay vừa tống tới một chưởng, thân hình đã cong vút như một cây cung bắn vọt theo gành đá phía dưới sườn núi không khác một mũi tên bay.

Ông già ấy nhìn theo sửng sốt, nạt to tiếng bảo :

– Đố chạy đàng trời!

Thân hình của lão cũng lẹ như sao băng, bay vút theo không rời. Liền khi ấy tất cả môn nhơn của phái Đông Hải có mặt tại chỗ cũng hét vang một tiếng tung người rượt theo!

Bóng hình của Tiểu Phong bay vọt ra vài trượng, các miệng vết thương đều toát ra, khiến người chàng lảo đảo, khí lực hoàn toàn mất hết.

Đương lúc cực kỳ nguy cấp ấy, một trận cười vang dậy xé nát không gian nổi lên. Bóng người nhấp nhoáng khắp đủ mọi nơi. Hơn vài mươi người không biết núp sẵn ở đâu từ hồi nào, đã ùa ra bốn phía chận cứng nẻo thoát thân của chàng.

Tiểu Phong cả kinh, thối lui một bước. Ngước mắt nhìn tới, mặt chàng biến sắc.

Đông Hải Long Quân tay cầm cây Long Đầu Quây Trượng, cùng với hai ba mươi người nữa cũng đến nơi.

Đông Hải Long Quân bắn mình đứng ngay trước mặt Tiểu Phong. Tay múa cây long đầu quảy trượng miệng hắn cười lạt một tiếng, nói giọng rền rền như tiếng chuông bể :

– Tiểu Phong mi đã nhận ra lão phu chưa?

Trong thời gian chớp nhoáng không đầy nháy mắt, ba mươi cao thủ của phái Đông Hải đã dùng thân pháp mau lẹ cực kỳ, đứng thành một vòng tròn, bao vây Tiểu Phong chặt chẽ.

Chàng rảo mắt khắp chung quanh, cất giọng cười, hết sức ngạo nghễ, đáp :

– Ngờ đâu đến đây, ta lại gặp được ngươi.

Mặt Đông Hải Long Quân biến sắc, hắn giận dữ hầm hầm quát to tiếng, hỏi :

– Nầy Tiểu Phong, tiện đây ta hỏi mi một lời. Ta với mi có cừu sâu hận lớn chi mà vừa gặp môn nhân của ta mới lần đầu tiên, mi xuống tay đánh chết liền một lượt cả tám cao thủ của ta?

Tiểu Phong thong thả đáp :

– Đó chẳng qua là một việc bất đắc dĩ chớ ta không bao giờ nỡ giết những người không oán thù với ta.

– Việc bất đắc dĩ à?

– Đúng vậy. Nếu ta không đánh người của môn phái ngươi dễ nào người của môn phái ngươi lại để cho ta sống sao?

– Giải thích thế ấy chẳng nhằm gì. Chẳng qua lòng mi quá độc, tay mi quá ác nên hạ thủ chẳng chút nương tình.

– Tình thế lúc bấy giờ cấp bách lắm ta không làm như vậy không đặng!

– Còn giờ đây?

Tiểu Phong vẫn cười một cách ngạo nghễ nói :

– Oan gia đã đụng đầu. Này Đông Hải Long Quân, Tiểu Phong ta nói thật một câu là mặc dầu giờ đây khắp người ta đang bị trọng thương, nhưng ta vẫn không chịu chết đâu nhé.

Dứt lời, bàn tay mặt thò vào bên hông nhanh như điện giựt. “Soạt” một tiếng, chàng đã rút nhanh thanh “Độc Long kiếm” ra khỏi vỏ. Đôi mắt khôi ngô tuấn tú của chàng bắn ra hai luồng tinh quang chói ngời, chuẩn bị đối phó.

Tiểu Phong biết rõ trong mình đang bị thương tích cực kỳ trầm trọng mà giây khắc này lại động thủ giao đấu với một kẻ cường địch, thế tất bỏ mạng như chơi.

Có điều xưa nay vốn cang cường bất khuất, chàng thà lãnh lấy một cái chết trong chiến đấu oai hùng hơn là bó tay để cho người bắt sống.

Nói cùng mà nghe, dầu cho lần này đánh nhau một trận cuối cùng trong đời, thân thể chàng có tiêu tan thành tro tàn, xương mục đi nữa, thì máu rưới Bích Hải Nham cũng đem lại cho chàng một cái chết lẫm liệt oai phong. Tiểu Phong không tiếc thân mà chỉ tiếc là chưa trả thù cho cha mẹ, cho người ơn dưới suối vàng.

Chàng chỉ ân hận có bấy nhiêu đó thôi.

Chàng luôn luôn nở nụ cười lạnh lùng trên vành môi. Thanh “Độc Long kiếm” cầm chặt trên tay.

Đông Hải Long Quân vẫy ngọn Long đầu quảy trượng, chậm rãi từng bước một tiến tới.

Xa xa vọng lại, tiếng sóng vỗ đầu gành, khiến đấu trường càng tăng thêm bầu không khí căng thẳng, chứa đầy khủng bố. Sát cơ mỗi lúc nặng nề thêm theo tiếng chân bước mỗi lúc mỗi gần hơn.

Trên vài mươi môn hạ của môn phái Đông Hải, mắt rực những tia lửa hung hăng, ghìm chặt vào gương mặt lạnh lùng oai nghi của Tiểu Phong.

Thình lình...

Đông Hải Long Quân nạt to một tiếng. Cây Long đầu quảy trượng trên tay của hắn vung tới. Hiệp cùng một lúc với tiếng nạt, một chiêu “Lãng quyện cô châu” từ đầu ngọn quảy trượng đánh tới, sức mạnh đến mười thành công lực!

Thế đánh của Đông Hải Long Quân bằng một chiêu độc môn của hắn, có oai lực tuyệt luân. Một luồng quảy ánh tít lên cuồn cuộn như sấm gầm sét nổ.

Chính ngay cùng lúc, Đông Hải Long Quân đánh tới một quảy đó, thanh “Độc Long kiếm” trong tay của Tiểu Phong cũng vùng lên, thân hình chàng bắn vút tới, đây liền một chiêu “Thiên lý tống khách”.

Hai người cùng ra tay mau lẹ như đồng một thời gian. Đông Hải Long Quân một quảy vừa đánh thì Tiểu Phong một kiếm nhanh dường điện xẹt chém ra. Lợi hại vô cùng.

Vì dùng sức tấn công chiêu ấy, các vết thương trên ngực của chàng lại đau thốn lên. Dằn không nổi, chàng phải kêu lên một tiếng nghẹt thở.

Trong khoảnh khắc thời gian nhanh chóng ấy, Đông Hải Long Quân vung tít chiếc Long đầu quảy trượng, lại tấn công liền chiêu thứ nhì.

Bị các vết thương công phạt, đau đớn vô ngần. Toàn thân chàng không còn chút sức lực nào nữa. Lần này chàng thấy rõ mình không tránh khỏi cây quảy trượng của Đông Hải Long Quân. Nó giáng xuống là bể đầu. Chết một cách oan uổng. Nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc.

Tiểu Phong nghiến răng mua vút thanh “Độc Long kiếm” trong tay vòng một vòng, đưa thẳng thân kiếm đón chịu mũi nhọn của ngọn quảy trượng của Đông Hải Long Quân.

“Keng” một tiếng, vàng và sắt chạm nhau, Tiểu Phong dùng sức chịu đựng nên các vết thương đều tét miệng, đau đớn không sao chịu thấu. Thanh “Độc Long kiếm” văng bay khỏi tay. Máu tươi trong miệng trào ra. Chàng ngã quị trên mặt đất.

Đông Hải Long Quân cũng bị rách hổ khẩu tay. Cây long đầu quảy trượng rớt xuống. Thân hình hắn bị đẩy bay ra sau.

Tức tốc. Khi Tiểu Phong vừa ngã nằm xuống, hơn ba mươi môn hạ của phái Đông Hải đều thét lên một tiếng dậy trời. Mỗi đứa nhắm ngay vào người Tiểu Phong đánh xuống một chưởng.

– Ngừng tay!

Lúc ấy giữa không gian, một tiếng quát nạt như sấm nổ dội tới. Hơn ba mươi tên môn hạ của phái Đông Hải rúng động cả đầu óc tim gan, họ vội vã rút tay về không dám đánh tới. Tiếng nạt ấy do chính miệng của thiếu nữ mà Tiểu Phong đã thấy lúc nãy, truyền ra!

Hơn ba mươi môn đệ của phái Đông Hải thảy thảy cùng dồn mắt về gương mặt nàng.

Liền khi ấy, Đông Hải Long Quân đã lượm cây long đầu quảy trượng lên cầm tay. Đôi mắt hắn rực rực những tia lửa sáng ngời cực kỳ ghê gớm. Một tiếng cười nhạt thoát ra khỏi miệng hắn. Lần cất bước về phía Tiểu Phong. Hắn gặp chàng, đang còn nằm dưới đất. Những miệng vết thương trên ngực Tiểu Phong bị nước mặn teo lại đã tét ra, máu tươi rướm đỏ. Hai mắt chàng nhắm cứng. Gương mặt chàng trắng bệch, không còn tí máu nào.

Sát khí trên mặt Đông Hải Long Quân càng dày đặc hơn. Hắn chậm chậm đưa cao cây Long đầu quảy trượng, mím chặt môi, cắn răng, sắp sửa đập xuống để kết liễu mạng chàng.

Sát khí lại càng dày đặc. Cảnh trí vắng lặng biến thành một cảnh chết chóc.

Thình lình thiếu nữ ấy cất tiếng gọi to :

– Cha!

Đông Hải Long Quân ngước đầu ngó lên. Hắn nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ ấy. Hắn giật mình hãi sợ. Hai giọt lệ từ trong khóe mắt nàng tuôn rơi! Hắn vội ngừng hẳn bước, đứng lại cất tiếng hỏi :

– Tiểu Huệ, sao thế hả con?

Nàng thở một hơi u oán não nề, nói :

– Cha! Cha giết chàng sao?

– Đúng vậy con ạ. Nó đánh chết tám cao thủ của phái mình!

– Thôi mà! Con xin cha tha cho chàng!

Câu nói ấy làm cho hơn ba mươi cao thủ phái Đông Hải, cả Đông Hải Long Quân đều biến sắt sửng sốt!

Đông Hải Long Quân nạt to :

– Tiểu Huệ, con điên hả?

Mục quang của thiếu nữ đóng đinh chặt cứng vào gương mặt hung sùng, ác sát của Đông Hải Long Quân không nháy.

Tiếng nạt ấy bao trùm một màn sát khí. Mặt hắn rực rực một thứ hung quang khiếp người. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ.

– Lưu Tiểu Huệ.

Lưu Tiểu Huệ nói bằng một giọng đau buồn :

– Cha! Con không điên. Con xin cha tha cho chàng!

Đông Hải Long Quân nghiến răng, nói :

– Tha cho nó à? Nó đánh chết tám cao thủ của phái ta làm cho oai danh của ta tiêu tán. Ta mà không giết nó, thì mối hận trong lòng ta không tan!

– Cha! Con chi xin cha một lần thứ tha!

– Vì cớ nào con lại xin cho nó?

– Con...

Lưu Tiểu Huệ ngó lên gương mặt đầy sát khí của cha, nàng bất giác thối lui một bước.

Đông Hải Long Quân nghiến răng nạt lớn :

– Con về nhà ngay, nghe rõ chưa?

– Cha, con nghe rõ. Có điều con xin cha chỉ mới một lần!

– Không thể được. Nó là kẻ thù của ta.

Gương mặt Lưu Tiểu Huệ biến sắc. Nàng rút thanh kiếm sau lưng cầm sẵn trong tay cất tiếng lạnh lùng nói :

– Cha! Nếu cha nhứt định giết chàng con nguyền chết trước mặt cha.

Dứt lời, thanh trường kiếm trong tay Lưu Tiểu Huệ chĩa thẳng mũi nhọn vào ngay quả tim nàng. Vẻ mặt hồng hào của nàng biến thành màu xanh mét.

Biến chuyển đột ngột ấy khiến cho ba mươi cao thủ phái Đông Hải hoảng sợ điếng người.

Chính Đông Hải Long Quân cũng kinh hồn tái mặt. Hắn thật không ngờ sự việc lại xảy như thế. Hắn cưng yêu Lưu Tiểu Huệ còn hơn châu ngọc. Vì lẽ nào con gái hắn lại vừa giúp tên Ma Vương sát nhơn Tiểu Phong? Hoảng quá, Đông Hải Long Quân vội thét lên :

– Bỏ kiếm xuống.

Miệng la, chân hắn lẹ như tên bắn, chạy thẳng tôi chỗ Lưu Tiểu Huệ, tay toan giựt kiếm.

– Cha, mau lui về chỗ cũ. Nếu không con đâm liều một mũi tự sát ngay tại đây.

Đông Hải Long Quân sợ quýnh cả ruột. Hắn không dám trái lời con gái, vội vàng thối lui trở lại.

Biến chuyển ấy quá bất ngờ, Đông Hải Long Quân sửng sốt như người mất trí. Nhìn Lưu Tiểu Huệ với cặp mắt kinh ngạc, hắn nói :

– Tiểu Huệ, sao con có những hành động ngớ ngẩn thế kia? Con há không biết Tiểu Phong chính là kẻ thù sâu như biển đối với môn phái của mình sao? Cớ sao con van xin tha cho nó? Hơn nữa con lại không quen biết chi nó kia mà.

Lưu Tiểu Huệ liền đáp :

– Cha nói rất đúng. Con không hề quen biết người đó. Chỉ vì con trông thấy những vết thương trên lồng ngực của chàng.

Đông Hải Long Quân biến sắc, run rẩy, nói :

– Vết thương?

Vẻ mặt Lưu Tiểu Huệ xanh dờn như tàu lá. Nàng nói to tiếng :

– Đúng như thế đó! Vết thương của chàng, cha ơi! Cha há chẳng còn nhớ lúc cha giết Lục Hạo?

Nàng hét to như điên, như cuồng :

– Chẳng phải là cha đã dùng mũi chĩa đâm vào khắp lồng ngực chàng cho đến nỗi da thịt tan nát như trổ hoa. Lúc máu chàng chảy đẫm ướt mình, chàng còn đang chết giấc mà cha lại còn đem ra nhận chìm xuống đáy biển.

Nàng lại cười rống lên như điên cuồng. Giọng cười ấy khiến người nghe phái rởn da gà. Từ trong tiếng cười lại còn nghe cả những lời nàng nói về Lục Hạo, dường như giữa nàng và Lục Hạo có một mối cảm tình hết sức thâm thúy. Tiếng cười điên cuồng của nàng biến thành những tiếng khóc đau thương đứt ruột.

Đông Hải Long Quân mặt mày kinh hãi tái xanh. Hắn loạng choạng thối lui liền mấy bước.

Hơn ba mươi cao thủ môn đệ cửa phái Đông Hải cũng đều hoảng sợ mất hồn.

Lưu Tiểu Huệ ngưng hẳn tiếng cười nghiến răng nói lớn :

– Cha, ngay lúc ban đầu cha đã biết rõ con yêu Lục Hạo. Vậy mà cha nỡ giết chết hạnh phúc cả đời con. Cha dùng chĩa bén đâm nát ngực chàng. Lúc chàng sắp chết, cha vẫn không nương tay, đem chàng nhận xuống biển làm mồi cho cá.

Đông Hải Long Quân lạnh lùng nói :

– Có điều Lục Hạo chẳng chút nào yêu con.

– Con biết. Nhưng mà cha đã dùng một thứ cực hình tàn bạo biến đổi thân hình chàng, giống hệt người này. Những vết thương trên ngực cũng lủng nát như nhau!

– Nếu Lục Hạo không ăn cắp vật vô giá của môn phái ta là “Thanh Long kinh”, gia nhập Thất Hùng Bang, thì ta đâu có giết nó.

– Nói chi đi nữa thì Lục Hạo cũng đã chết trong tay của cha rồi.

Da mặt của Đông Hải Long Quân run run giựt giựt không dứt. Hắn nghiến răng nói :

– Có điều cái chết của Lục Hạo có quan hệ gì đến Tiểu Phong kia chớ?

– Những vết thương trên ngực của chàng giống hệt những vết thương trên ngực cua Lục Hạo.

– Chỉ có một điều ấy mà con xin cha tha thứ cho nó khỏi chết?

– Đúng vậy!

Đông Hải Long Quân nhướng đôi lông mày rậm lặng lẽ nói :

– Phỏng như cha cứ giết nó không được sao?

– Được. Nhưng không chỉ có một Tiểu Phong chết mà còn có thêm con gái của cha nữa.

Đông Hải Long Quân hầm hầm cả giận quát to bảo :

– Mi dám...

– Thưa cha, con dám lắm. Nếu cha không tin, cha cứ xuống tay thử xem!

Dưới những con mắt nhìn trân trân của bao nhiêu môn hạ, Đông Hải Long Quân bị con gái hắn dồn vào một ngả bí, không biện pháp thoát ra. Bỗng nhiên hắn chậm chậm giơ cao cây quảy trượng. Hắn nhắm chỗ Tiểu Phong đang nằm bất tỉnh bước thẳng tới.

Gương mặt Lưu Tiểu Huệ nhợt nhạt, thanh gươm thẳng mũi nhọn vào sát da ngực. Theo đúng nhịp từng bước chân của Đông Hải Long Quân, nàng đẩy mũi kiếm lần vào trong thịt.

Đông Hải Long Quân xem Lưu Tiểu Huệ còn quí hơn tất cả kho tàng châu báu trong thế gian. Hôm nay nàng quyết liều mình cứu mạng Tiểu Phong chỉ vì có những vết thương trên ngực của chàng. Do đó hắn sực nhớ đến một màn thảm kịch đã qua. Hắn nhận rõ cái màn thàm kịch đã qua ấy in sâu vào tâm não con hắn một vết thương lòng, suốt đời không lúc nào quên.

Tuy biết vậy nhưng Đông Hải Long Quân nếu vì cưng con mà không giết chết Tiểu Phong thì làm sao cho tám cao thủ đã bị chàng đánh chết yên lòng và hả dạ đám môn hạ dưới tay?

Hắn dư biết tánh con hễ Lưu Tiểu Huệ đã dám nói là dám làm ngay. Hắn mà giết Tiểu Phong tất nhiên Lưu Tiểu Huệ cũng phơi thây ngay tại chỗ, cùng chết chung với chàng.

Đông Hải Long Quân nghiến chặt hai hàm răng lại. Nơi da mặt hắn nhăn nheo giống như cái giò chó quay ướt. Đương khi căng thẳng cực độ ấy, thình lình một bóng già chạy sấn tới quỳ ngay trước mặt Đông Hải Long Quân, cất giọng run run, nói :

– Bẩm Giáo chủ, kẻ dưới tay này dám cầu mong Giáo chủ bớt cơn giận dữ dung tình cho kẻ dưới tay được bày tỏ chút ý kiến.

Đông Hải Long Quân thối lui lại một bước, hạ cây quảy trượng trên tay xuống hắn lõ mắt ngó ông già ấy. Lão già ấy chính là Đường Nguyên Khâm giữ chức Hình đường Hương chủ (chức coi về hình phạt) của phái Đông Hải. Hắn hơi sững sờ bèn hỏi :

– Đường hương chủ có ý kiến ra sao?

Đường Nguyên Khâm quét mắt nhìn mọi người có mặt tại chỗ, qua một vòng, chậm rãi nói :

– Kính bẩm Lưu giáo chủ, lệnh ái đã năn nỉ cầu xin điều đó mong Giáo chủ cũng nên tha người ấy cho rồi!

Đông Hải Long Quân lẽ nào lại nhẫn tâm giết Tiểu Phong, để cho con gái cưng của mình phải liều mạng sống, mặc dù hắn căm giận chàng thấu mặt, thấu xương. Chẳng qua trước mặt môn hạ, đệ tử, hắn không thể lấy tình riêng bỏ lẽ công làm cho lòng người bất phục nên giết tha khó bề tự ý định đoạt mà thôi. Giờ đây có kẻ gở cho hắn, lẽ tự nhiên hắn có cơ hội cứu mạng con gái rồi. Tuy vậy Đông Hải Long Quân vẫn giữ bộ mặt lạnh lẽo sắt đá bên ngoài, cất tiếng oai nghiêm bảo :

– Người ấy là cừu nhơn của môn phái, có lý nào ta tha cho nó đặng?

– Không lý lại nỡ để cho Giáo chủ lúc tuổi già lại phải đau khổ vì mất một người con gái cưng yêu hơn cả tánh mạng mình?

Đông Hải Long Quân vẫn nhăn mày nghiến răng, bảo :

– Ta mà không giết Tiểu Phong thì lúc chết còn mặt mũi nào trông thấy bao nhiêu anh em đã bị một tay nó tàn sát dưới suối vàng?

Đường Nguyên Khâm chậm rãi thưa :

– Kính bẩm Giáo chủ! Chúng ta chỉ tạm thời tha cho nó lúc này. Sau đó, chúng ta huy động toàn lực tìm nó thanh toán món nợ máu ấy, tưởng cũng không mất mát đi đâu.

Đông Hải Long Quân gật đầu bằng lòng :

– Có vậy thì đặng! Về sau bọn ta quyết tìm giết nó, chớ không tha.

Tiếng nói như mũi nhọn của hắn vừa dứt, hắn rảo mắt nhìn các môn hạ Đông Hải tại chỗ, dằn giọng bảo :

– Ai nấy đều lui về Tổng đàn hết.

Hơn ba mươi đệ tử phái Đông Hải, rợp nhau: “Tuân lệnh!”, rồi tự rút lui.

Lưu Tiểu Huệ ngó Tiểu Phong còn nằm sóng sượt trên mặt đất, chậm buông nhẹ mũi kiếm xuống khỏi ngực. Hai mắt ướt đầy ngấn lệ, nàng đứng lẳng lặng nghĩ suy nàng nhớ đến tấn thảm kịch đau lòng của Lục Hạo đã qua. Nó hiện ra trong óc như một cơn ác mộng.

Đông Hải Long Quân thở ra một hơi dài nói :

– Tiểu Huệ bây giờ cha con ta trở vào trong nhà!

– Không! Cha hãy vào một mình trước đi. Con rất đỗi cám ơn cha đã tha cho chàng!

Đông Hải Long Quân biết rõ con gái hắn đang băn khoăn đau khổ nhớ lại việc cũ đã qua. Đối với cái chết của Lục Hạo, mãi mãi con gái hắn không bao giờ nguôi ngoai cho được. Hắn nhìn vơ vẩn vào bóng hình thê thảm của con gái, rồi lặng lẽ cất bước quay về phía Tổng đàn của phái Đông Hải.

Nếu như không phải những vết thương trước ngực của Tiểu Phong giống hệt những vết thương trước của Lục Hạo, người yêu bất hạnh của Lưu Tiểu huệ, thì ngày hôm nay chàng khó thoát khỏi một cái chết nắm chắc trong tay!

Những tiếng sóng vỗ ì ầm vẫn vọng đến từng hồi. Gió lạnh ban đêm hợp cùng hơi lạnh của cõi lòng phất lên gương mặt khổ sầu Lưu Tiểu huệ!

Từ cơn gió lạnh như cắt vào da mà nàng nào hay biết. Bao nhiêu ý nghĩ đều tập trung vào nỗi thống khổ của con tim.

Lâu lắm, nàng thò tay vào túi áo lấy ra một gói thuốc. Nàng quỳ sát xuống bên mình Tiểu Phong, tự tay rắc thuốc lên những miệng vết thương. Những dòng nước mắt của nàng không ngớt tuôn rơi lã chã. Nàng lẩm bẩm trong miệng với mình :

– Anh Hạo yêu dấu của em, nếu anh sống lại em sẽ vì anh mà tự tay săn sóc vết thương trầm trọng trên ngực anh cũng như thế này đây. Em ở mãi bên mình anh săn sóc cho đến lúc nào các vết thương của anh kéo da non lại hết, lành lẽ như xưa.

Thảm thương cho Lưu Tiểu Huệ. Sự thật chán chường đã nói với nàng cái người mà nàng săn sóc hiện giờ không phải là chàng thanh niên mà cách vài năm trước nàng đã đem trọn mối tình gởi gấm thiết tha Lục Hạo, chỉ có một chàng trai ấy, được nàng đắm đuối yêu đương. Còn người này, nàng chưa từng quen biết!

Qua mấy thời thần được Lưu Tiểu Huệ rắc thuốc, giữ gìn, Tiểu Phong lần lần hồi tỉnh. Chàng mở mắt nhìn lên, bất giác thất kinh thầm trong bụng. Mắt chàng chạm phải gương mặt xinh tươi ướt đầm ngấn lệ, như đóa hoa liễu sau cơn tầm tã.

Chàng vụt ngồi đậy, sợ hãi cất tiếng hỏi :

– Cô nương! Tôi chưa chết dưới tay Đông Hải Long Quân sao?

Lưu Tiểu Huệ buồn bã gật đầu.

Tiểu Phong hết sức ngạc nhiên. Chàng là một thanh niên ưu tú cực kỳ thông minh. Ngay lúc ấy chàng đã hiểu rõ những việc chi đã qua nên hỏi liền :

– Cô nương cứu mạng tôi?

Nàng gật đầu, Tiểu Phong hỏi :

– Đông Hải Long Quân là người chi của cô nương? Cớ nào hắn lại tha chết cho tôi?

– Người là cha ruột của tôi. Còn như tại sao chàng lại được tha thì ban đầu vì người đã làm một việc không hay, không phải đối với tôi.

Nhìn thấy những ngấn lệ trên gò má cùng với giọng nói buồn bã của Lưu Tiểu Huệ, chàng bỗng nhiên hiểu ra được là thân thế của nàng đã trải qua một lần chẳng may.

– Việc ấy cô nương có thể nào bày tỏ cho tôi nghe đặng chăng?

Nàng lắc đầu lia lịa, cười một lúc, buồn bã đáp :

– Không! Tôi không muốn nhắc đến, việc bất hạnh ấy gợi lại làm chi!

Nàng thở ra một hơi nhè nhẹ. Ngước mắt nhìn lên những ánh sao mờ nhạt trên bầu trời xanh thầm mênh mông, Lưu Tiểu Huệ nói bằng một giọng ảo não u buồn :

– Các vết thương của chàng chỉ nội trong một ngày là lành lại như xưa.

Chàng có thể đi khỏi chốn này được rồi. Cố nán lại chỉ gặp nhiều nguy hiểm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui