Hắn Không Vui

Edit: 笑顔Egao.

“Sẽ không có em bé sao?”

Thẩm Đình nhếch nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười khó coi: “Em biết rồi, nhất định là vì em là con trai, là con trai không thể có em bé được.”

“Thông minh, rất thông minh.”

Cố Triều Nhiên nghe đến đây, cho dù trước khi đến không biết gì về tình huống của Thẩm Đình, đến giờ cũng đoán được bảy, tám phần, hẳn là chỉ số thông minh của cậu bé này có vấn đề.

Nhưng nhìn thái độ Thiện Cầm và Cố Triều Ngạn dùng để đối xử với cậu, trực giác Cố Triều Nhiên cảm thấy đây là một đứa trẻ có lai lịch.

Ừm… Đầu tiên là loại trừ trường hợp là con cháu nhà họ Cố.

Cố Triều Ngạn xoa bóp chân cho cậu, nói: “Hầu hạ một mình em đã hầu em không nổi, chờ em sinh con cho anh, nửa đời còn lại anh cũng khỏi phải đi làm, chỉ ở nhà hầu hạ hai người.”

Cố Triều Nhiên vẻ mặt hoảng sợ nghĩ, trọng điểm không phải là cái này có được không?

“Tại sao phải sinh con cho ca ca?” Thẩm Đình không hiểu: “Em tại sao phải sinh con cho anh, em muốn có em bé của em cơ, anh muốn em bé anh tự sinh đi.”

Trong lúc vô tình làm lộ ra mặt khó coi của mình, mặt Cố Triều Ngạn đen lại: “Anh là đàn ông anh sinh cái quần què!”

“Em cũng thế, em nằm mơ đi!”

“… Anh lại giận cái gì thế.”

Thẩm Đình ghét Cố Triều Ngạn lúc tức giận nhất: “Làm vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Anh cũng muốn thế, ngược lại em cũng làm anh bớt bận tậm chút đi.”

Cố Triều Ngạn thực sự sợ Thẩm Đình lại ngồi ngay trước mặt mọi người hỏi tiếp mấy vấn dề không có nao, vội vàng nói sang chuyện khác, chuyển chủ đề quay lại chuyện ăn cơm.

Cố Triều Nhiên nói khách sáo với bọn họ mấy câu, Thẩm Đình nghe không hiểu, dứt khoát không tham gia, dì Ngô hâm nóng lại đồ ăn một lần, Thẩm Đình liền vui vui vẻ vẻ kêu Cố Triều Ngạn cõng cậu đi ăn cơm.

Cố Triều Nhiên ăn xong cơm tối mới tới, cũng không muốn ăn thêm, Cố Triều Ngạn vẫn dặn dì Ngô xếp thêm một đôi đũa, chỉ là cô còn chưa ngồi vào bàn cơm điện thoại đã vang lên, Cố Triều Nhiên tránh mặt mọi người đếm bên cạnh cửa sổ tiếp điện thoại, sau khi cúp máy trên mặt vẫn tràn đầy vui vẻ, nói: “Chị không ăn cơm, chồng chị gọi chị về nhà.”

Thiện Cầm cũng không giữ cô lại, Cố Triều Ngạn lại càng không có lí do gì để giữ, trước khi đi cô còn dặn Thẩm Đình nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái phải nói với mọi người, sợ Thẩm Đình không hiểu, còn tâm lý thay đổi cách giải thích: “Thổi thổi cũng sẽ không hết đau, thổi nhiều quá còn làm chân tay bị thổi đứt nha.”

Thẩm Đình mờ mịt nuốt một miếng thịt viên, dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Cố Triều Ngạn.

“Ca ca…”

Cố Triều Ngạn ngay lập tức nói: “Chị đừng dọa em ấy.”

Cố Triều Nhiên cười cợt, đeo lại khẩu trang, vắt áo khoác lên cánh tay: “Đợi muộn chút nữa khả năng sẽ có tuyết rơi, lúc đó xe rất khó xuống núi, chị đi trước, hẹn ăn Tết gặp lại.”

Cố Triều Nhiên đối xử với Thiện Cầm khá lịch sự và thân thiết, trước khi đi cũng nói chuyện với bà một lát, Cố Triều Ngạn không nhịn được nhớ lại những năm Thiện Cầm vừa bước chân vào cửa nhà họ Cố, phải chịu không ít chuyện đau khổ.

Hắn không có một chút tình cảm nào với cái nhà kia, nhưng mấy ngày sau vẫn phải về.

Huống hồ trong lồng ngực hắn còn có… quả dưa ngu ngốc này.

Xem ra phải suy xét có nên mang em ấy theo hay không.

Em ấy có thể tự tại thoải mái trong hoàn cảnh đó sao?

Sau khi Cố Triều Nhiên rời đi, Thẩm Đình ăn hai bát cơm.

Thiện Cầm không ăn cơm, chỉ ngồi một bên quan sát, khoảnh khắc thanh bình ấm áp nhưng thế này bà chờ cũng đã lâu.

Thẩm Đình bị hai người cùng nhìn, có chút thẹn thùng, có một hạt cơm dính bên miệng của cậu vẫn là do Thiện Cầm lau giúp.

Cậu dịch dịch cái mông ngồi sát bên Cố Triều Ngạn, ôm bát hỏi: “Mẹ không ăn cơm à?”

Thiện Cầm đáp: “Mẹ không ăn.”

“Không ăn cơm sẽ bị đói bụng, đói bụng sẽ không thể đi làm, không đi làm sẽ không kiếm được tiền.”

“Tiểu Thẩm thật là hiểu chuyện.”

Tuy được khen rất vui vẻ, Thẩm Đình vẫn lắc đầu nói: “Là ca ca dạy cho con.”

Thẩm Đình nói rất nghiêm túc, Thiện Cầm nở nụ cười: “Tiểu Thẩm, mẹ gọi con là Đình Đình được không?”

“Được ạ, con thích được gọi là Đình Đình.”

“Đứa bé ngoan.”

Thiện Cầm nhìn thấy cậu liền nhớ tới Cố Triều Ngạn trước đây, khi Cố Triều Ngạn còn nhỏ, tuy hắn không thích cười, nhưng vẫn đáng yêu nghe lời như thế này.

“Đình Đình nhà chúng ta phải ăn nhiều cơm một chút, tương lai con có muốn kiếm tiền không?”

“Con muốn kiếm tiền!”

Cố Triều Ngạn xì một tiếng, cười nhạo cậu: “Tham tiền.”

“Kiếm tiền mua đồ!”

“Có cái gì em muốn anh không mua cho em đâu?”

“Ca ca mua, không tính…”

“Vậy ai mua cho em mới tính?”

Ý của Thẩm Đình muốn biểu đạt là dùng tiền của mình để mua đồ, nhưng trong lúc bất tri bất giác bị Cố Triều Ngạn lừa, không biết phải trả lời như thế nào.”

“Chính là…”

“Chính là… em muốn mua quà cho ca ca.”

“Cái gì?”

Cố Triều Ngạn đột nhiên ho khan, dựng thẳng lỗ tai: “Em nói mua cho anh cái gì….”

“Mua… mua rất nhiều thứ, mua cho anh, viên đá nhỏ, xinh đẹp…”

“Mua đá vụn?”

Cố Triều Ngạn bối rối: “Em chỉ muốn tặng cho anh viên đá?”

Hơn nữa thứ kia còn cần phải mua bằng tiền sao? Trong sân còn có một chồng lớn, bước ra một bước là lấy được.

Thẩm Đình né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, cầm bát đưa cho Thiên Cầm, nói: “Mẹ, con muốn ăn nữa.”

“Ăn cái gì mà ăn, không được ăn nữa!”

Cố Triều Ngạn vô cùng giận dữ, ngăn cản cậu: “Đã ăn hai bát rồi, em ấy không biết thế nào là no, đừng cho em ấy ăn.”

Thẩm Đình liếm liếm môi, không dám lên tiếng.

Thiện Cẩm không để ý đến hắn, xới thêm một bát cơm cho Thẩm Đình, lạnh nhạt đáp: “Đình Đình đang ở trong giai đoạn phát triển thân thể.”

“Em ấy đã hai mươi rồi.”

“Hai mươi thì làm sao?” Thiện Cầm sờ sờ tóc Thẩm Đình, cười nói: “Thẩm Đình vẫn đang cao lên, con trai tiêu hao năng lượng rất nhanh.”

“Em ấy cả ngày chỉ chạy từu lầu trên xuống lầu dưới, tiêu hao chỗ nào.”

Thẩm Đình đối với khái niệm phát triển thên thể chỉ có nhận thức rất mơ hồ, cậu chỉ biết Cố Triều Ngạn hay trêu cậu thấp, kỳ thực cậu không cảm thấy mình quá thấp, vì lúc đi trên đường cũng có rất nhiều bạn nam cao như cậu, chỉ la Cố Triều Ngạn quá cao, cao như hắn cậu phải kiễng chân mới có thể ôm được.

“Đình Đình ăn nhiều cơm, cao vượt qua nó luôn, có được hay không?”

Thẩm Đình gãi đầu một cái, nói: “Cũng không hay lắm…”?

Nếu cậu cao hơn cả Cố Triều Ngạn, sau này ai tới ôm cậu bây giờ? Chẳng lẽ muốn đổi thành cậu ôm Cố Triều Ngạn? Như vậy không được, đó là ca ca mà, cậu làm sao ôm đi được.

“Con không muốn cao hơn ca ca… Bời vì, vì…”

“Bởi vì sao?”

“Bởi vì con còn quá nhỏ, con muốn được ca ca ôm.”

!?

Tại sao lại đáng yêu như thế?

Thẩm Đình tìm ra được lý do hợp lý, quyết định hôm nay sẽ không ăn bát cơm thứ ba, chẳng may cậu ăn xong cao lên, cao hơn Cố Triều Nagnj thì phải làm sao bây giờ.

“Còn muốn được cõng…”

Cố Triều Ngạn ở trong lòng đã muốn che miệng hò hét, Thẩm Đình nhưng lại kéo dài giọng tiếp tục tra tấn tinh thần của hắn.

“Con thích ca ca nhất, con muốn nhường anh ấy.”

Là ai nhường ai mới đúng…

“Được rồi, Đình Đình thật là ngoan.”

Thẩm Đình cười khúc khích, cắn cắn môi nhìn Cố Triều Ngạn, hào phóng chia sẻ lời khen với hắn: “Nhưng mà mẹ, cả con và ca ca đều ngoan.”Cố Biến Thái, có cục tiết tháo rớt dưới chân anh kìa =v=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui