Hắn Không Xứng

Tôi một lần nữa dọn trở về, cùng anh đi mua đồ dùng trong nhà, lại còn mua rất nhiều hoa, bày khắp nơi trong nhà. Tôi biến thành cái đuôi của anh, mọi thời mọi khắc đều phải ở bên cạnh, anh vào phòng tắm tắm rửa, tôi ngồi ở cửa, nhìn chằm chằm mặt kính phủ đầy hơi nước, có chút biến thái, anh thường thường sẽ bị tôi làm giật mình, sau đó đỡ tôi dậy, bảo tôi đừng ngồi dưới đất.

Chúng tôi như trở về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra, anh làm bữa sáng cho tôi, tôi nếm thử mì anh nấu, cười anh sao tay nghề lại chênh lệch nhiều như vậy? Anh gãi gãi đầu, lúng túng mỉm cười, anh nói: "Ngượng tay rồi."

Tối đến, anh thỉnh thoảng sẽ tỉ mỉ hôn tôi, hôn dịu dàng lưu luyến, tôi ôm anh, anh cắn môi dưới của tôi, đặt lên gáy tôi vài nụ hôn.

Tôi nằm dưới thân anh, anh ôm tôi, lòng bàn tay nóng bỏng. Tôi run rẩy, hơi thở của anh dần dần nặng nề, tôi nghe được tiếng anh nói, "Triệu Ôn Gia, anh yêu em."

Chúng tôi không làm đến bước cuối cùng, là anh dùng miệng giúp tôi giải quyết, tôi bắn trong miệng anh, thân thể run rẩy, cột sống tê dại. Tôi đưa tay kéo kéo tay anh, bảo anh mau phun ra. Anh quay đầu đi lấy khăn giấy. Dưới ánh đèn tối tăm, tôi nhìn khuôn mặt anh, anh nhắm hai mắt, cả người buông lỏng, lông mày khẽ nhíu lại.

Tôi cúi đầu, lẩm bẩm vài tiếng, anh ngẩn cười, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi, "Em vừa nói gì vậy?"

Tôi nắm bàn tay lại, kéo chăn lên, lắc đầu, "Không có gì."

Anh cười, lộ ra chiếc răng nanh bên trái trông không giống ngày trước, có chút đáng yêu. Anh nói trong miệng vẫn còn chút mùi vị, đi súc miệng một chút, tôi phất phất tay.

Tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh, sau đó chôn đầu vào chăn, co người lại.

Trước đây chúng tôi từng xem một bộ phim, gọi là mật mã chiến tranh, sau khi xem xong Thẩm Yến nói với tôi, anh và tôi cũng phải có một mật mã, sợ tôi sau này xảy ra chuyện, bảo lúc không tiện tôi cứ nói từ này. Sau đó, chuyện này trở thành bí mật giữa tôi và anh, ngôn ngữ Krillin, em yêu anh, "qamuSHa", anh lại chưa kịp nghe được.

Tôi thật sự thích anh, thật sự thật sự thích anh, tôi không ngừng tự nhủ, Thẩm Yến của tôi trở về rồi, nhưng cũng vô dụng.

Tối hôm đó anh mở họp qua điện thoại, tôi tựa vào anh, nghe giọng anh nói.

Chúng tôi vừa tắm xong, mùi hương trên người giống nhau, nếu là trước đây, tôi sẽ hôn anh. Chúng tôi lâu rồi chưa hôn nhau.

Tôi thử thăm dò đến gần, môi vừa lướt qua gò má anh, anh sững người, nghiêng đầu nhìn tôi, hơi dịch người ra. Tôi cũng không hôn anh, kề sát vào tai anh, tôi nói, "Thẩm Yến không còn nữa, đúng không?"

Tôi cảm thấy thân thể hắn run rẩy một lúc, như đang sợ hãi điều gì. Tôi nói với hắn, "Anh không cần phải gạt tôi nữa, anh giả vờ không giống."

Hắn tắt hội nghị qua điện thoại, đặt bút xuống, chậm rãi xoay người. Chúng tôi ngồi trên sô pha, đối diện nhau, hắn cởi bỏ ngụy trang, không phản bác, thấp giọng nói: "Ôn Gia, xin lỗi."

Có được đáp án rồi, tôi ngược lại lại thấy được thả lỏng. Khoảng thời gian này tôi luôn quan sát hắn, hắn ngụy trang đến mức khổ cực, tôi cũng diễn đến mức cực khổ. Hiện tại, hắn cho tôi một đáp án, một sự thật, trong lòng tôi lại không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, giống như thịt thối rữa đã lâu, hoại tử rồi nên mất cảm giác.

Tôi tựa vào sô pha, nói với hắn: "Trước đây anh ấy có đến tìm tôi đúng không, lần đó, anh ấy nói với tôi, anh ấy hủy bỏ hôn lễ rồi. Anh ấy khổ sở như vậy, hẳn là đã biết mình sắp biến mất rồi? Anh ấy tới tìm tôi, nói xin lỗi với tôi, kỳ thực anh ấy biết rõ, anh ấy không thể ở bên tôi nữa."

Tôi tỉ mỉ nhớ lại những lời kia, ôm mặt, âm thanh như bị rơi vào bình thủy tinh chật kín, "Nhưng tôi lại nói với anh ấy, tôi hận anh ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui