Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Triệu Tử Đoạn cùng binh lính dọc theo dòng sông đi bộ tìm kiếm dấu vết, đến chiều ngày thứ ba, mới thấy được chữ "Thần" khắc trên một thân cây rừng. Triệu Tử Đoạn nhẹ nhõm tâm can, thúc giục thuộc hạ:

- Xung quanh nơi này các tộc người nhỏ cư trú, các ngươi không cần quá kinh động, âm thầm xem thử điện hạ có trong làng không! Chia ra làm ba đường, một vào làng, một tiếp tục đi theo dòng sông, còn lại cùng ta vô rừng.

Triệu Tử Đoạn đi thêm được hơn trăm dặm, phát hiện một đống lửa vẫn còn cháy than nóng, chứng tỏ người đi chưa xa. Quân lính cũng hồ hởi hẳn, ai nấy đều tin chắc Thành Vương đang ở nơi này. Triệu Tử Đoạn cất giọng:

- Thành Vương điện hạ!

Núi rừng vang vọng lại thanh âm, truyền đi rất xa, len qua từng nhánh cây, làm lá khô cuối đông rơi rụng tầng tầng. Hoàn Nhan Viên Hạo đang đi qua hẻm núi, cũng bị âm thanh gây chú ý. Trác Tây Lan nắm nắm tay áo hắn lay lay:

- Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!

Hoàn Nhan Viên Hạo nghe lòng dâng lên hân hoan lạ, thậm chí xa như vậy, hắn vẫn nhận ra đây là giọng của Triệu Tử Đoạn. Chỉ mấy khắc sau, cả hai gặp được nhau. Triệu Tử Đoạn không rõ vì sao nước mắt nam tử tự nhiên rơi xuống, nhanh chóng hóa thành băng đóng trên mặt đất.

- Thuộc hạ tham kiến Vương gia, là thuộc hạ đến trễ, khiến người gặp nguy hiểm!

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu ôm lấy hắn:

- Bản Vương nghĩ, sẽ không thể gặp lại ngươi!

Trác Tây Lan tò mò nhìn hai nam tử trùng trùng xúc động kia, thẽ thọt:

- Phạn ca, tìm gì cho điện hạ ăn đi, nhiều ngày nay, đến một bữa no cũng không có!

Triệu Tử Đoạn thoáng đau lòng, gặp được Thành Vương, đầu óc hắn liền không đủ sáng suốt để suy xét, ngay lập tức cười gượng, lấy trên ngựa xuống thịt muối, màn thầu, lương khô đủ cả. Quá trưa, đoàn người theo đường mòn quay về Nam Châu. Hoàn Nhan Viên Hạo được đại phu quân ngũ chữa trị, Trác Tây Lan cũng được bôi thuốc. Sau khi lên xe ngựa, không chống đỡ nổi mệt nhọc nhiều ngày qua, Hoàn Nhan Viên Hạo dần thiếp đi. Triệu Tử Đoạn cẩn thận đắp chăn lên người chủ nhân, lắng nghe hơi thở đều đặn ngủ say, mới để thuộc hạ báo cáo.

- Thiếu giám, tìm được viên trân châu này, trong một ngôi làng phía bên kia sông. Còn có một căn nhà bị cháy, dân làng nói là do một kẻ lạ mặt làm, có thể là điện hạ!

Triệu Tử Đoạn ngắm viên trân châu tỏa ánh sáng xanh nhạt dìu dìu, nhếch môi:


- Cử người quay lại đó, bắt toàn bộ thiếu nữ, giết sạch nam nhân, người già trẻ con tạm tha vậy!

- Thiếu giám, vậy có quá độc ác? Họ cũng chưa làm hại được điện hạ...

Triệu Tử Đoạn cau mi tâm lại, dấu chu sa đỏ càng thêm đỏ, còn đợi phải hại được mới trừng trị sao:

- Ác độc? Ta còn nghĩ ta đã lương thiện quá mức. Đằng nào cũng mang tiếng ác, thôi thì giết sạch vậy!

Không cần biết ai sai ai đúng, chỉ cần có tà tâm với điện hạ, chính là tìm đường chết, hắn không thể để một ai bất kính với điện hạ mà sống sót. Xe ngựa đi hai ngày, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng ngủ hai ngày liền, đến khi mở mắt đã thấy bản thân nằm trong binh doanh, trên giường nệm ấm chăn êm. Bên cạnh bàn, Triệu Tử Đoạn gục đầu ngủ, ngọn nến cháy phập phồng rọi soi rõ từng đường nét tinh diễm như tạc tượng.

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ thêm than vào lò, nào ngờ khiến Triệu Tử Đoạn tỉnh dậy:

- Chủ nhân!

- Ngủ tiếp đi! Có muốn dùng trà, bản Vương pha giúp ngươi!

Triệu Tử Đoạn lắc đầu cười, gió thổi qua lều bạt từng tiếng rít dài:

- Chúng ta sắp lấy lại được Đa Ban rồi! Năm trận liên tiếp Mạt Quốc đại bại, rút đến tận thành trì cuối cùng!

Hoàn Nhan Viên Hạo nâng trà nóng lên mắt, hơi ấm vô cùng dễ chịu:

- Tây Định Vương xuất chúng vậy sao?

- Là Hòa Cát Công chúa, đem năm vạn kỵ binh Viêm Quốc cho mặc giáp phục Đại Quốc, Phùng Hậu coi như anh hùng xuất thiếu niên, không tệ! Nhanh như vậy đã lấy được bốn thành!

Hoàn Nhan Viên Hạo tự đun nước tắm, thử độ ấm xong lại cẩn thận thả thảo dược vào. Triệu Tử Đoạn thật không muốn cắt đứt giây phút nhàn nhã hiếm hoi của chủ nhân, nhưng vì tình thế gấp rút, đành mở miệng:

- Điện hạ, trong kinh xảy ra rất nhiều chuyện, người có muốn biết?


Hoàn Nhan Viên Hạo ngâm người trong bồn gỗ, cũng đoán được tám phần:

- Hoàn Nhan Viên Thuyết trở thành Thái tử rồi sao?

Triệu Tử Đoạn mông lung suy nghĩ, lại sợ chủ nhân không tiếp nhận được, bèn nói tránh:

- Qua năm mới mới chính thức cử hành đại lễ!

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, đời trước, Hoàn Nhan Viên Thuyết được lập trữ sớm hơn, hắn vẫn nhớ rõ, trước khi hắn ra pháp trường ba ngày, Hoàn Nhan Viên Thuyết cử hành đại lễ, lại cũng dùng chính danh nghĩa Thái tử mà hạ lệnh vạn tiễn xử tử hắn. Hôm nay Hoàn Nhan Viên Hạo này còn sống, chính là ông trời không muốn lập lại bi kịch lần nữa, chắc chắn kiếp này, Hoàn Nhan Viên Thuyết không thể chính thức bước chân vào Thái Hòa điện cử hành đại lễ.

- Còn gì nữa không?

Triệu Tử Đoạn sắp xếp lại dữ kiện trong đầu, tuần tự kể:

- Phùng Trắc phi hoài thai...

So với chuyện Thịnh Vương được lập trữ, tin tức này lại khiến Hoàn Nhan Viên Hạo mười phần bất ngờ:

- Hoài thai? Bằng cách nào?

Triệu Tử Đoạn phất phất tay áo, cười không được khóc không xong:

- Điện hạ, người nghĩ nữ nhân có thể tự mình hoài thai sao? Chỉ là vì cái thai không rõ ràng này, mà cả Phùng Trắc phi lẫn Vương phi đều đã hương tiêu ngọc vẫn!

Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm:

- Hiên gia lập kế đối phó bản Vương, Hiên Liên Tử Tâm chết hay sống đến giờ phút này không còn quan trọng. Bản Vương chỉ lo cho ngươi..


Triệu Tử Đoạn cắt ngang:

- Không, thuộc hạ với nàng là vô tình một đêm phát sinh, làm sao có thể đặt nàng ta lên bàn cân với điện hạ? Người đừng khiến thuộc hạ tự mình áy náy!

Hoàn Nhan Viên Hạo đổi trung y, Triệu Tử Đoạn lấy khăn lụa theo thói quen lau tóc chủ nhân, tiếp tục:

- Với Phùng Trắc phi, Quý phi nương nương có lẽ vì quá giận tạp chủng trong bụng nàng ta, nên đã trả về Phùng phủ, gạch tên gia phả, quy vào tội độc hại chính thê!

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, phượng mâu dâng lên tính toán:

- Mẫu phi vội vàng quá rồi! Phùng Thượng thư vừa giúp bản Vương, nữ nhi cứ thế mà vong mạng trong Thành Vương phủ, lại còn bị tệ bạc đối xử, nếu ngược lại Đại Hoàng tỉ bị người ta đối xử như thế, mẫu phi có chịu nổi? Đem giấy bút đến đây, bản Vương phải viết thư tạ lỗi, ít nhiều xoa dịu Phùng Thượng thư!

Nghĩ đến mấy ngày bên cạnh Trác Tây Lan, Hoàn Nhan Viên Hạo có chút khó hiểu:

- Thân phận ngươi ở Mạt Quốc thật khác thường, bản Vương không tiện hỏi, nên tùy ngươi muốn nói hay không thôi! Phạn!

Triệu Tử Đoạn gương mặt ánh lên nét hờn dỗi như nữ nhi, mắt huyền nheo lại:

- Trác Tây Lan dám nói?

- Nàng ta dám kể xấu ngươi sao?

Triệu Tử Đoạn lấy áo dày khoác lên người Thành Vương, tâm trạng nổi lên thống khổ cùng đau đớn, hồi ức ùa về đột ngột, khiến nội tâm hắn bị giằng xé đến day dứt.

- Chuyện đã trải qua nhiều năm rồi. Mạt Quốc Vương Hậu đã khuất tên tự là Tư Dĩ, sinh mẫu Lịnh Hồ Vương, cách đây gần hai mươi năm, dân chúng sinh dịch lạ, người chết nhiều như ngả rạ, Mạt Quốc Vương vì một giấc mơ đã coi Vương Hậu là bài thuốc chữa bệnh, nấu cùng vạn loại dược liệu phân phát trong dân. Kỳ lạ thay, dược liệu ấy, lại đẩy lùi được nạn dịch!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười nhạt, gằn giọng:

- Hàm hồ! Chuyện bất nhân như vậy sao có thể xảy ra?

Triệu Tử Đoạn nghe sống mũi cay nhè nhẹ:

- Cũng như Phùng Trắc phi, Vương Hậu hồng hạnh vượt tường, người thông gian kia lại là Thủ lĩnh một tộc người dũng mãnh, cũng là tướng lĩnh thân tín nhất, là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử cùng Mạt Quốc vương.

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:


- Nên Mạt Quốc vương đã dùng cách đó để trả hận? Người chết không nguyên vẹn mãi mãi không thể siêu sinh, là Hậu lại không thể dễ dàng ban tử, còn phải gìn giữ thể diện Hoàng tộc!

Triệu Tử Đoạn tựa người sâu vào thành ghế, uể oải chán chường:

- Không những thế, Mạt Quốc Vương còn cho quân lính tàn sát toàn bộ tộc người vị tướng quân kia, già trẻ không tha! Duy nhất chỉ có một hài tử sống sót, khi đó nó chỉ vừa được bốn tuổi, gia đình, làng mạc sau một sáng mùa đông lạnh gấp nhiều lần hôm nay đều chảy thành máu! Đứa trẻ đó đã lấy thanh nứa chẻ đôi, rạch bụng một phụ nhân đã chết vì bị cắt cổ, chui vào trong đó vừa để sưởi ấm, vừa để lẩn trốn đám quan binh!

Hoàn Nhan Viên Hạo nghe đắng ngắt nơi lồng ngực, đến đây cũng dễ dàng đoán được đứa trẻ đó là ai, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ siết lấy tay Triệu Tử Đoạn:

- Đừng nói nữa, ngươi còn có bản Vương!

Triệu Tử Đoạn lau đi khóe mắt, cười hờ hững:

- Thuộc hạ là đứa trẻ đáng nguyền rủa kia, là hậu quả của cuộc tình vụng trộm của Vương Hậu, là đứa trẻ đã hại cả Phạn tộc tuyệt diệt. Chuyện này nhiều năm sau hầu như các bộ tộc gần đó ai ai cũng rõ. Sau này, Lịnh Hồ Vương đã mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn không buông tha thuộc hạ, hắn luôn cho rằng thuộc hạ là nguồn cơn cái chết Vương Hậu, hắn chưa từng nghĩ, Vương Hậu cũng là mẫu thân thuộc hạ. Nơi nào thuộc hạ có mặt, hắn liền đem quân thảm sát. Mạt Quốc coi thuộc hạ không khác gì ác quỷ, gieo rắc cái chết. Mười hai tuổi, thuộc hạ trốn chạy đến Mi Châu, rồi sau đó, gặp được điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo nghe gió đông gầm rú trên mái lều bạt, phượng mâu hữu thần:

- Lịnh Hồ Vương đang ở Đa Ban?

- Dễ thủ khó công, lương thực đầy đủ, nạn dân đều đã trốn chạy, bên trong chỉ còn một ít tửu lâu, quán ăn của người Mạt Quốc, huống hồ, Mạt Quốc đã tăng gấp đôi binh lực cho Lịnh Hồ Vương sau khi mất trắng bốn thành trong ba ngày, sợ rằng chúng ta không thể cướp lại trước khi Thịnh Vương cử hành đại lễ!

Hoàn Nhan Viên Hạo nửa miệng cười, kiêu ngạo lời nói:

- Không chuyện gì là không thể! Bản Vương không những cướp lại Đa Ban, còn giúp ngươi trả luôn mối thù này!

Triệu Tử Đoạn nửa tin nửa ngờ, hồ nghi:

- Điện hạ!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi vào bàn giấy, vẽ một sơ đồ đơn giản:

- Ngươi không phải luôn tin bản Vương thần cơ diệu toán hay sao? Đầu tiên, phải sơ tán toàn bộ người dân ra khỏi khu vực chúng ta đóng quân!

Triệu Tử Đoạn nhìn những dòng chữ thành hình trên giấy, không giấu nổi nét cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận