Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Tuyên Quý phi cầm lá thư trên tay, nửa tin nửa ngờ, lại nhìn Phùng Hậu y phục giả trang thị vệ đứng đó, rất lâu sau mới ướm hỏi:

- Như vậy, Lăng Thần đang trên đường hồi kinh?

Phùng Hậu chấp tay, nghiêm cẩn xác nhận:

- Điện hạ đi gấp, trước nguyên tiêu sẽ đến được Thần Đô!

Tuyên Quý phi thở phào nhẹ nhõm, Phùng Hậu cũng nhanh chóng ẩn thân biến mất, liền thay đổi xống áo, một mạch đến Càn Thanh cung, lúc này trời đã tối, tuy là lẳng lặng không muốn gây chú ý, nhưng người vừa qua khỏi cổng lớn, tin tức đã truyền đến tai Vạn Quý phi.

Hoàn Nhan Viên Thuyết nằm trên tháp gỗ, chân gác bàn trà, phía sau cung nữ đang cố sức đấm bóp, hắn cau mày nghe Hổ Phách thì thầm bẩm báo:

- Nương nương, điện hạ, Tuyên Quý phi nửa đêm đến Càn Thanh cung, Hoàng thượng lại đuổi toàn bộ cung nữ, thái giám ra ngoài! Sợ rằng có điều khuất tất!

Hoàn Nhan Viên Thuyết phất tay để cung nữ hầu hạ phía sau lui ra, thẳng người ngồi dậy:

- Ngươi hỏi qua chưa?

Hổ Phách gật đầu:

- Thái tử, nô tì đã thử đem canh đến Quang Từ công công trò chuyện, nhưng xem ra, ông ta cũng không rõ ràng gì!

Hoàn Nhan Viên Thuyết xoa xoa mi tâm, Vạn Quý phi đặt trà nguội lên bàn, mím môi:

- Có thể nào...Thành Vương quay về?

- Không!

Hoàn Nhan Viên Thuyết đột ngột gắt gỏng, nếu Thành Vương nắm được chứng cứ hắn cùng Mạt Quốc cấu kết, đừng nói đến vị trí trữ quân này, ngay cả tính mạng, cũng không thể nói trước được.

Vạn Quý phi nhìn thất sắc biểu hiện hài tử, nảy sinh lo lắng:

- Lăng Mặc, con tính sao?

Hoàn Nhan Viên Thuyết hừ lạnh:


- Huỳnh Kiện, kể từ bây giờ theo dõi mọi động tĩnh của Quang Từ Tổng quản, gọi Bạch Thực Thần đến Đông cung!

Vạn Quý phi không rõ hài tử mưu tính gì, nhưng xem ra thật sự rất nghiêm trọng. Đã là nửa đêm, còn dám để triều thần nhập cung, chính là không sợ dị nghị. Hoặc, dị nghị này không đáng gì với nguy hiểm sắp đối mặt.

Bạch Thực Thần ngồi trong xe ngựa, tay vẫn không dừng thảo một lá thư dài, thư vừa xong liền gắn vào bồ câu trắng thả đi mất. Lúc này, xe ngựa vừa kịp lúc đến Đông cung. Bạch Thực Thần được hạ nhân rọi đèn đi trong tuyết lớn, nhìn thấy thư phòng sáng đèn vô cùng ấm áp, trong lòng sinh ra thoải mái dễ chịu.

Hoàn Nhan Viên Thuyết tựa người ra sau ghế, chỉ vào ấm trà còn đang tỏa ra hơi nóng:

- Long Tĩnh năm nay, uống thử đi!

Bạch Thực Thần chậm rãi rót trà, hương thơm lan tỏa dịu dàng trong không khí:

- Thái tử điện hạ giờ Hợi đã khuya triệu hạ quan đến, e là có chuyện không hay?

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lạnh:

- Cũng không phải không hay, mà là thập phần hung hiểm. Hiển Đạo có tin gì về chưa?

Bạch Thực Thần nghe chủ nhân ngụ ý đã đoán ra, thành thật trả lời:

- Hiển đại nhân chặn được chiếu chỉ, chơi trò mèo vờn chuột với Tương Đại Nguyên soái, cứ cho bây giờ Đại Nguyên soái đã nhận chỉ thì cũng phải mất hai tháng ra ngoài Nam cương, không thể kháng chỉ để đến kinh thành được!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe động ngoài cửa, ra hiệu Bạch Thực Thần dừng lại. Lúc này có mấy ám vệ đi vào, lôi theo một bao tải nhỏ, đến khi bọn chúng tháo dây buộc, nhìn y phục người bị bắt, Bạch Thực Thần kinh hoàng, lần này, có lẽ Đông cung đã quyết tâm chính biến.

Quang Từ công công lồm cồm bò dậy, trên đầu có một vệt máu chảy dài xuống. Tình cảnh này, có lẽ ông cũng đoán được, nên cứng cỏi nói:

- Thái tử, người có biết bản thân vừa làm gì không? Nô tài tuy chỉ là kẻ hầu hạ, nhưng chính là hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, bối phận ngự tiền mang một chữ "Từ", người sao lại...

Hoàn Nhan Viên Thuyết gác chân lên bàn, nhàn nhạt:

- Bình sinh trên đời, bản Vương ghét nhất vị trí trữ quân này, chưa được hưởng đặc ân của thiên tử, lại phải làm chim đầu cành cho người khác mặc sức bắn giết. Bởi vậy, bản Vương thật muốn thoát khỏi nó!

Quang Từ công công huơ phất trần đến trước mặt, nhắc nhở:


- Điện hạ là Thái tử, không thể tự xưng bản Vương!

Hoàn Nhan Viên Thuyết thở dài:

- Ta biết, ta biết, Thái tử cũng chỉ là cung chủ Đông cung, danh xưng cao nhất chính là "bản cung", thật hèn kém, thật yếu nhược! Bản Vương chính là muốn xưng một tiếng "Trẫm" đấy!

Quang Từ công công há hốc mồm, có thể nói ra lời đại nghịch như vậy, coi như là Đông cung đã có chuẩn bị. Hoàn Nhan Viên Thuyết nộ khí một cước giáng vào giữa ngực Quang Từ công công:

- Nói, hôm nay Tương thị đến gặp phụ hoàng là có việc gì? Thành Vương hồi kinh?

- Tuyên Quý phi là phi tử, hầu hạ Hoàng thượng vốn điều tất yếu...

Quang Từ công công nói chưa hết câu, đã bị thêm một cước nữa, máu từ miệng từ tai ọc ra, lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn, chỉ còn phì phò thở. Hoàn Nhan Viên Thuyết phủi phủi tay:

- Ngươi không nói, chính là bản Vương đã đoán đúng rồi! Bản Vương chỉ thấy lạ, hắn ta làm sao báo tin được cho Diên Hương các!

Quang Từ công công im lặng, chậm chạp lau máu vương trên áo. Hoàn Nhan Viên Thuyết nhàn nhạt:

- Nể tình ngươi theo hầu phụ hoàng đã mấy mươi năm, bản Vương liền để ngươi chết toàn thây! Bạch Thực Thần, hạ thủ đi!

Bạch Thực Thần hơi mím môi, đây là cách mà Thịnh Vương thường xuyên thử lòng thuộc hạ. Và còn vì, hắn vốn là văn nhân, trói gà không chặt, giết người, càng gia thêm đau đớn cho nạn nhân. Bạch Thực Thần hai tay nâng lấy đao nặng, loay hoay nhìn Quang Từ công công, cuối cùng nhằm thẳng quả tim đâm đến. Mất ba bốn lượt đâm, trầy trật khó chịu, thì Quang Từ công công mới chết, cả người Bạch Thực Thần cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lớn, cho người lôi thi thể đi, lại nhìn nam tử thanh y máu me chật vật kia:

- Xem ra ngươi cần phải luyện tập thể lực nhiều hơn!

Bạch Thực Thần rút khăn tay lau qua gương mặt, đi vào chính sự:

- Điện hạ định tính thế nào?

Hoàn Nhan Viên Thuyết giở sổ sách một hồi, mới nói:


- Triệu toàn bộ gia tướng, kế hoạch phải được hành động trước nguyên tiêu, đề phòng đêm dài lắm mộng!

Bạch Thực Thần gật đầu, lại nói:

- Đêm nay đã là ba mươi tết, Hoàng thượng không làm đại yến vì Đại Hoàng tử cùng Thành Vương đều sa trường vong mạng, nhưng người xem, đến gia yến cũng không có, chứng tỏ, Hoàng thượng là đang đề phòng người! Sợ rằng gia yến lộn xộn sẽ gây chính biến!

Hoàn Nhan Viên Thuyết viết sơ lược mấy dòng kế hoạch ra giấy, phân phó:

- Đem cái này đến toàn bộ gia thần gia tướng, ngày mai mùng một còn vô số lễ nghi, tạm thời ba ngày đầu năm, bản Vương chưa gặp các ngươi được!

Bạch Thực Thần đi rồi, trong phòng chỉ còn leo loét ánh đèn, Hoàn Nhan Viên Thuyết thấy lòng vô cùng lạnh lẽo, nhìn Huỳnh Kiện công công:

- Phụ hoàng vẫn chưa duyệt hôn ta cùng Gia Hỷ?

Huỳnh Kiện công công bối rối lắc đầu:

- Hoàng thượng ít đọc tấu chương...

Hoàn Nhan Viên Thuyết chán chường thở dài, đúng là thiên gia không có tình thân, khi hắn còn là thân Vương, phụ hoàng mười câu đều che chở hắn mười câu, bây giờ lên đến vị trí trữ quân, phụ hoàng ngay lập tức liền sinh tâm đề phòng. Một cái hôn sự, cũng phải tính toán sâu xa xem hắn lôi kéo những ai, lôi kéo để làm gì. Hoàn Nhan Viên Thuyết cười lạnh, vị trí này, đúng là một cái bẫy, bẫy hư vinh, bẫy quyền lực!

Chiều mùng bốn Tết, lúc này, trong cung đã yên tĩnh hơn một chút, nghi lễ năm mới cũng vì bệnh tình Vĩnh Nguyên Đế mà giản lược đi rất nhiều. Tuyên Quý phi dọc theo hành lang dẫn đến Càn Thanh cung thì đột ngột bị một cung nữ vội vàng đụng phải.

Hồng Tố cau mày thì thầm:

- Là Lộ Hà cận nữ bên cạnh Hiên Hậu!

Tuyên Quý phi nhìn hai tay Lộ Hà ôm lấy một bọc giữ nhiệt nhỏ, bên trong thoang thoảng hương thảo dược. Tuyên Quý phi hơi tiến lại gần:

- Ngươi đứng lên đi!

Lộ Hà khấp khởi mừng thầm:

- Tạ ơn nương nương!

Tuyên Quý phi thong thả ngồi xuống, ngữ điệu vô cùng độ lượng:

- Hoàng hậu không khỏe? Bên trong là thuốc gì?


Lộ Hà đột ngột giữ chặt bọc thuốc, run run:

- Không có gì, chỉ là...giải cảm...phong hàn...bình thường thưa nương nương!

Tuyên Quý phi hờ hững, hương thuốc không có gió càng nồng nàn tỏa ra.

- Đưa đến đây bản cung xem thử?

Lộ Hà lấy bát thuốc khỏi bọc lụa chần bông, cắn răng nâng qua đầu, nào ngờ nàng ta trượt tay, bát thuốc đổ xuống, văng tung tóe trên nền đá. Tuyên Quý phi giật mình, Hồng Tố vội vàng che chắn.

Tuyên Quý phi biểu tình giận giữ, khó chịu xoay người đi:

- Quỳ ở đây một canh giờ đi!

Hồng Tố tiếp tục dìu chủ nhân đến Càn Thanh cung, lại nhẹ giọng:

- Nương nương, cũng chỉ là bát thuốc, người cần gì hạ thấp uy danh mà trừng phạt một cung nữ như nàng ta?

Tuyên Quý phi sửa lại trâm cài trên tóc, khóe môi cong lên:

- Là thuốc dưỡng thai! Bản cung đã sinh ba hài tử, sao có thể không nhận ra!

Hồng Tố há hốc miệng, Vĩnh Nguyên Đế gần một năm nay bệnh chồng thêm bệnh, chưa hề gần gũi vị phi tần nào. Hiên Hậu có thai, quả thật có chút đột ngột. Tuyên Quý phi dừng lại trước tẩm phòng Hoàng thượng, dặn dò:

- Gọi Quang Từ công công đem Hạnh Cung bộ đến, bản cung thật muốn xem Hoàng hậu kia có lá gan lớn đến vậy không!

Ngoài hành lang, Lộ Hà nhìn bóng Tuyên Quý phi khuất xa, thở phào nhẹ nhõm. Thuốc an thai hôm nay, nàng đã theo lời Thái tử hạ dược lưu huyết vào, chỉ cần Hiên Hậu uống liền rơi mất đứa nhỏ. Không ngờ, Tuyên Quý phi lại xuất hiện, may mà, mọi chuyện vẫn chưa bị lộ. Dù là chủ tử vượt tường hay nô tì đầu độc, đối với nàng, đều là cái chết.

Một canh giờ sau, Lộ Hà ê ẩm đau quay lại Khôn Ninh cung, thấy toàn bộ cửa cung đều đóng kín, Lộc Tụ công công hay háy mắt:

- Nương nương đau đầu, không ai được làm phiền!

Lộ Hà bĩu môi đứng ngoài, Hiên Hậu còn trẻ như vậy thì có di chứng gì để đau đầu chứ, đây là Thái tử đến, từ ngày Thịnh Vương trở thành Thái tử, từ Đông cung sang bên này còn gần hơn cả Diên Hi cung nữa. Có điều, hôm nay, Thái tử đến chắc chắn là muốn kiểm tra xem chuyện hạ dược tới đâu! Lộ Hà càng nghĩ càng mệt mỏi!

Trong tẩm phòng, Hoàn Nhan Viên Thuyết khoác lại áo, nhìn Hiên Hậu run rẩy lo sợ, càng trấn an:

- Chỉ cần xong chuyện này, nàng liền danh chính ngôn thuận trở thành Thái hậu, đứa trẻ nàng sinh ra, không phải liền có danh phận? Phụ hoàng đã băng, thì ai dám điều tra huyết thống hài tử này chứ!

Hiên Hậu nắm chặt lọ độc trong tay, tội thông gian chính là tử tội. Hiện tại, chỉ cần nàng nghe theo hắn, hạ độc Vĩnh Nguyên Đế, mọi thứ, liền cứ thế kết thúc, trở thành một màn đen che mờ lịch sử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận