Phủ Tương Đại Nguyên Soái.
Vĩnh Nguyên Đế nắm lấy tay Tuyên Quý phi, trong phòng chỉ đốt mấy ngọn nến. Chẳng rõ Vĩnh Nguyên Đế đã nói gì, chỉ thấy Tuyên Quý phi mắt đỏ nhòa lệ. Lúc này, bên ngoài ồn ào hơn một chút, có tiếng binh đao ầm ĩ. Đức Công công xách vạt áo chạy vào:
- Hoàng thượng, nương nương, không hay rồi!
Vĩnh Nguyên Đế khàn khàn thở, có chút mệt nhọc:
- Có gì không hay!
Đức Công công không dám nói tiếp, mặt nhăn như quả táo khô, run rẩy:
- Thái tử...Thái tử...
Tuyên Quý phi lờ mờ đoán ra, cau mày:
- Thái tử thế nào?
Đức Công công còn chần chừ, bên ngoài Hạ Nhạc Thâm đã tiến vào:
- Hoàng thượng, Thái tử là hạ lệnh ai lấy được đầu người, liền thưởng vạn lượng kim ngân!
Vĩnh Nguyên Đế ngồi phịch xuống ghế, tâm can như vỡ nát, tay cũng không còn đủ lực giữ lấy ly trà, cứ thế tan hoang trên nền đất. Tuyên Quý phi mắt đẹp híp lại, ngày xưa Vĩnh Nguyên Đế ngàn lần bất công với Thành Vương thế nào, bây giờ lại ngồi đây đợi Thành Vương cứu giá.
Tuyên Quý phi nhìn Hạ Nhạc Thâm hắc y cùng kiếm giáp chỉnh tề, lo lắng:
- Ai đang dẫn binh bên ngoài?
- Đông Tướng quân, hiện tại đã cho người đem thần công đến phá cổng. Tuy là phủ Nguyên soái vô cùng cứng cáp, nhưng cứ thế này sợ không chống trả nổi!
Tuyên Quý phi ngồi cạnh Vĩnh Nguyên Đế lại rót thêm trà mới:
- Hoàng thượng, người là thiên tử, trời cao liền phù hộ! Không có gì đáng lo!
Hạ Nhạc Thâm lau mồ hôi, suy nghĩ rất lung:
- Nếu như không giữ được cổng, thần sẽ liều mình mở huyết đạo, Hoàng thượng và Quý phi ra được bến sông, liền có thuyền của Hoắc Đại Tướng quân tiếp viện!
Tuyên Quý phi gật đầu, nghe tiếng nổ inh ỏi, biết là phản quân đã đem được súng thần công đến. Hạ Nhạc Thâm gật đầu chào rồi gấp rút ra ngoài. Thân là Mật Sát thị vệ, hiển nhiên chỉ có một lý tưởng quên mình bảo vệ chủ nhân. Hạ Nhạc Thâm nghĩ đến thê tử còn trong Hạ phủ, lòng dạ rối bời. Phùng Tú Mai yêu hắn như vậy, nếu hôm nay liều mình bỏ mạng tại nơi này, nàng ấy làm sao chịu đựng nổi.
Tuyên Quý phi nhìn sắc trời còn chưa sáng, can đảm trong lòng cũng tăng lên, liền hỏi:
- Bệ hạ, vì sao người luôn thiên vị Thịnh Vương như vậy, đều là Hoàng tử của người, đều chung máu huyết, người lại phân biệt đến tận cùng?
Vĩnh Nguyên Đế nhìn ánh nến rung rinh, hơi thở lay lay động động:
- Nếu ái phi muốn biết Trẫm có bao giờ hối hận vì đã quá yêu quý Lăng Mặc không, hiện tại vẫn là không! Trẫm chỉ thất vọng, là tràn ngập thất vọng! Năm xưa Trẫm biết trước tiên đế bị hoàng huynh độc hại mà chết, nhưng hoàn toàn không can ngăn, nhắm mắt làm ngơ! Lăng Mặc so với khi đó, còn ra giá lấy mạng Trẫm! Đây là ông trời có mắt, ácgiảthìác báo! Hoặc là Trẫm chưa dành đủ tình thương để cảm động hắn!
Tuyên Quý phi hừ nhẹ, nước mắt thoáng chảy dài:
- Thần thiếp theo người từ khi còn ở tiềm để, đến tận bây giờ, vẫn không hiểu nổi tâm can người, người là muốn lập đích, sao lại cố tình thiên vị Thịnh Vương, là thứ tử? Thần thiếp cũng biết Thịnh Vương giống người, từ tính cách đến dung mạo, nhưng lẽ nào Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử không giống người? Thậm chí Lăng Thần nào có khác gì người...
Vĩnh Nguyên Đế ha hả cười, lắc đầu:
- Là Trẫm thiên vị! Thật tâm trẫm cũng nhìn thấy mỗi hài tử đều có điểm khác có điểm giống, Lăng Mặc ngày ngày bên cạnh, được Trẫm đích thân dạy bảo, hiển nhiên phải giống Trẫm nhiều nhất, thừa hưởng từ Trẫm nhiều nhất! Trên đời không có gì là tuyệt đối, cũng như giờ khắc này, Trẫm không hề quan tâm đến sinh tử phi tần khác, chỉ lưu tâm mỗi ái phi, đưa ái phi đến nơi này lánh nạn, cũng không hề đem theo người thứ hai!
Tuyên Quý phi không nói gì nữa, đột ngột cửa bật mở, Hạ Nhạc Thâm người đầy vết thương, gấp gáp giọng nói:
- Nhanh! Chúng ta phải đi! Thần mở đường máu! Người đâu, hộ giá!
Cấm Thành.
Hoàn Nhan Viên Hạo kim giáp sáng chói chậm rãi dẫm trên khói lửa Cấm thành. Lúc này, gần như mọi thứ đã tan hoang. Thi thể ngang dọc khắp lối. Quạ đen từng bầy đeo bám mái ngói hoàng cung mà gào thét thê lương. Ngày hắn dẫn quân đi, nơi này còn ngập tràn hoa lệ, bây giờ, ngoài tuyết tháng giêng, cũng chỉ là mưa máu tanh tao.
- Tìm thấy thi thể Hoàn Nhan Viên Thuyết chưa?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, môi đỏ yêu dị tôn lên làn da trắng hơn đồ sứ:
- Đã bắt sống được Bạch Thực Thần, nhưng thi thể Thịnh Vương vẫn chưa tìm ra!
Kỳ thực, Bạch Thực Thần vừa tiết lộ Thục Trinh Huyện chúa đưa Thịnh Vương rời cung. Nhưng Triệu Tử Đoạn còn đang tìm cơ hội nói rõ với chủ nhân, Thành Vương vượt ngàn trùng biên cương khải hoàn, chỉ mong gặp gỡ được mỹ nhân trong lòng, hiện tại nếu biết được, có hay không sẽ bị đả kích!
Hoàn Nhan Viên Hạo một vòng khắp hoàng cung, nhìn cảnh tượng lụi tàn không tưởng, cau mày phân phó:
- Xem ra thời gian sau phụ hoàng phải chịu khó đến Hành cung thiết triều rồi! Cấm Thành này đâu phải nói tu sửa liền tu sửa ngay được!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi trên bậc thang dẫn vào Thái Hòa điện, mái ngói đều đã đổ sập. Thượng Quan Khâm cùng Cấm vệ quân tiến đến:
- Điện hạ, Hoắc Tướng quân đã an toàn đưa Hoàng thượng cùng Quý phi đến Hành cung. Người có gì dặn dò nữa không ạ?
Hoàn Nhan Viên Hạo thật sự rất không hài lòng, thi thể Thịnh Vương chưa tìm ra, tung tích Hiên Hậu cũng chẳng có, nhưng đã vào thành nửa ngày đành nhàn nhạt phân phó:
- Bắt giam Vạn Quý phi cùng Châu Lệ phi, hai nhà Đông, Châu tru di tam tộc! Nữ quyến sung binh kỹ! Hộ Biên Vương tạm thời cho vào thiên lao, đợi Hoàng thượng xử lý! Hiên gia...giết sạch, xóa bỏ kỳ tộc! Thứ nhất phế Hậu, thứ nhì phế Hầu!
Triệu Tử Đoạn nghe đến đó thì đưa tay ra hiệu ngừng lại:
- Chủ nhân, như vậy thân phận Vương phi?
Hoàn Nhan Viên Hạo đi thêm một bước, lạnh lùng:
- Hưu thư phế vị, xóa gia phả, tước Hoàng tịch!
Thượng Quan Khâm ghi chép đầy đủ, đọc qua một lượt thấy không còn thiếu sót mới chấp tay:
- Điện hạ anh minh! Vi thần lập tức thi hành!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, một đêm không ngủ vô cùng khó chịu, nói vọng theo:
- Đưa người đến Phùng phủ bảo vệ, tránh kiêu binh giết nhầm!
Triệu Tử Đoạn nhìn tuyết bay lất phất, chán chường giọng điệu:
- Thuộc hạ nghĩ chủ nhân không cần lo lắng như vậy đâu!
Hoàn Nhan Viên Hạo không đáp, phượng mâu hữu thần lóe dương quang, Triệu Tử Đoạn đành tiếp lời:
- Huyện chúa từ mờ sáng đã liều mình vào Hoàng cung khuyên giải Thịnh Vương chạy trốn rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, hô hấp có chút ngưng trệ, giọng nói lạc đi, mà mắt cũng thẫm màu lại:
- Đừng nói bậy! Phùng gia có công lớn trong trận yên hỏa biên thùy, bản Vương còn có ý định phong Hầu!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, xoay người hướng khác:
- Tùy người tin hay không! Thuộc hạ có bao giờ dối gạt người!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi đó, trên bậc thang dẫn lên ngai vàng, hắn thật không biết nên cười hay nên khóc. Nàng chưa từng hại hắn, cũng chưa từng giúp hắn. Hắn tự nguyện cứu nàng ba lần, cũng chẳng mong nàng đền ơn, nhưng nàng sao lại có thể đem trái tim trao cho một kẻ ác độc vô lương. Đến giờ phút cuối cùng, nàng lại vì Hoàn Nhan Viên Thuyết liều mình vào hung hiểm, nàng đã từng nghĩ sinh mệnh của nàng hôm nay, là do hắn tìm lại được, nàng có quyền gì giao phó cho Hoàn Nhan Viên Thuyết!
Phùng Hậu đứng một bên, không nghĩ gì, số phận hắn, vốn đã quá cay nghiệt, cho nên nhìn tấn trò đời bây giờ, cũng chỉ với nửa con mắt mà thôi:
- Điện hạ, loạn cũng đã dẹp rồi, người muốn làm gì tiếp theo!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn bàn tay đầy than bụi, mắt mơ hồ nóng lên:
- Đốt Đông cung! Ngày sau bản Vương còn ở đó, một chút vết tích gì của Hoàn Nhan Viên Thuyết lưu lại đều làm bản Vương kinh tởm!
Phùng Hậu không hỏi nhiều, y mệnh mà làm. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Cấm Thành dần thành tro bụi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, hạ lệnh:
- Có một cung nữ từng hầu hạ ở Đông cung, thường gọi là Uyển Mân, đem nàng ta đến đây!
Phùng Hậu hơi khựng bước chân nhưng cũng không quá chú tâm, gật đầu thi hành. Triệu Tử Đoạn có chút khó khăn khi nhìn chủ nhân khổ tâm, nhưng hành động vừa rồi, lại khiến hắn không thể không khuyên giải, Uyển Mân đó chính là Vịnh Đan:
- Điện hạ! Nhân duyên không thể cưỡng cầu, nữ nhi tình trường anh hùng khí đoản, loại chuyện nam nữ này...
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, lắc đầu, mắt đỏ ngầu khói bụi và bi ai, hắn chậm rãi đi trên nền trời xám ngắt mùa đông, giọng nói trầm đục phát ra từ lòng ngực:
- Ngươi không hiểu đâu! Cả hai kiếp, bản Vương mới yêu một người!
Triệu Tử Đoạn hiển nhiên không rõ lời Thành Vương, chỉ nghĩ rằng chủ nhân đang ẩn ý, hắn cười nhạt:
- Thuộc hạ có thể không hiểu người thống khổ đến mức nào! Nhưng hiện tại nhìn người có bao nhiêu bi thương, thuộc hạ có bấy nhiêu cay đắng cùng bất lực! Nếu chỉ vì nàng, thì người cứ đưa nàng về! Cả đời người đã là chính nhân quân tử, người thử một lần ích kỷ vì bản thân đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhận cương ngựa từ vệ binh, nét cười mang nặng ưu tư hiện lên:
- Ngươi nói đúng! Thứ gì Hoàn Nhan Viên Thuyết muốn, bản Vương dù có phải hủy hoại cũng không thể để hắn sở hữu!
Hoàn Nhan Viên Hạo phi ngựa đến Hành cung thì đã qua chiều. Tuyên Quý phi ngụ tại Khôn Điện, vừa nghe tin hài tử đến liền tự mình ra đón. Thành Vương cũng không khách khí phải đi thăm hỏi phụ hoàng trước mà trực tiếp theo Tuyên Quý phi.
- Hạgia, nênnhậnchúthoàngân! HạNhạcThâmvìmởhuyếtđạomàvong mạng!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, hỏi lại:
- HạNhạcThâm nghe nóicómộtcontrai, cứgiatướcchohắnlàđược!
Tuyên Quý phi cau mày, có chút lo lắng:
- Đứanhỏnày không cóphụthân, sống trong Hạgiaphứctạpnhưvậy, cóbantướccũngsợlàkhôngtồntạiđược!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng một hồi, chiếu lệ trả lời:
- Tùymẫuphivậy, ổnđịnhthếcụcxongxuôi, nhithầnsẽanbài hợp tìnhhợplý! Phụ hoàngđâu?
Tuyên Quý phi vò vò khăn tay, chán chường bực dọc biểu hiện:
- Đừngnhắc, mẫuphi vừa nói rằng ThịnhVươngđãchết, phụ hoàngcon liền độtngộtngấtđi! Hắntaragiávạn lượng đểmuacáiđầulãoHoàngđếđó! Màđếncuốicùng, lãovẫncoitrọnghắnhơncon!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt cười, một đời Thịnh Vương, không giống như hắn, không biết ghẻ lạnh là gì, không hề thiếu thốn tình thương, nhân duyên mọi thứ mười phần đều tốt đẹp.
Binh biến diễn ra trong một đêm, kết thúc trong một ngày. Tuyết nơi kinh kì nhuộm đỏ máu tươi, quyền lực một khắc xoay vần biến chuyển. Cấm Thành hơn một nửa bị hủy không còn gì, phần tiền triều đều bị đốt cháy sạch. Vĩnh Nguyên Đế dời toàn bộ về Hành cung, đặt tên mới là Tân Hoàng thành. Toàn bộ sự biến cùng những người liên quan đều do Thành Vương xử lý.
____________________
Talangthangtrêninternet, thấyảnhnàyrấtgiốngTriệucanênđemvềchocácnàngngắm.