Thấm thoát đã qua hết bốn mươi chín ngày, sau lễ chung thất, Vĩnh Nguyên Đế nhập lăng, việc chiêm bái cũng như cúng tế được dừng, mọi sinh hoạt trong Tân Hoàng thành và bên ngoài dân gian trở lại như cũ, chỉ là chưa đến lễ tốt khốc, toàn bộ quy cách từ ăn uống cho đến phục trang đều phải tuân thủ tang kỳ, không được sai phạm.
Bây giờ đã vào giữa tháng tư, ngoài vườn cây cối xanh tốt, trăm hoa đua nở, liên trì hoa sen ướm nụ, cá chép lượn vòng. Gia Hỷ ngồi một mình bên bàn gỗ, trên đó bày một đĩa đậu phụ chưng tương, một đĩa cải xanh xào nấm, Bối Lan kề bên chủ nhân, thầm than thở:
- Tiểu thư! Người cần gì phải cực khổ như vậy? Bữa cơm không có chút thịt...
Gia Hỷ lẳng lặng tiếp tục dùng, bát đũa không tạo tiếng động. Đạm Ngọc pha trà mới, hấp háy đôi mắt đẹp:
- Tiểu thư là người của Hoàng thượng, nay Hoàng thượng trong tang kỳ ăn chay, tiểu thư có thể dùng đồ mặn sao?
Bối Lan vân vê góc áo, khó chịu, tiểu thư nàng tuy là được sủng hạnh, nhưng danh phận lại không có, hồi phủ chẳng được một ma ma thái giám nào theo hầu. Hoàng thượng có tâm, thì hiện tại tiểu thư đã được gọi là Phùng chủ tử rồi.
Đạm Ngọc lại tiếp:
- Sáng nay, Hoàng thượng làm đại lễ lên ngôi, đặt ra niên hiệu!
Gia Hỷ ngừng đũa, chuyện này, vốn dĩ ai cũng biết, chỉ là, Hoàng thượng đã lên ngôi, nàng, vẫn chưa nhận được thánh chỉ. Nếu bởi vì chuyện của Lăng Mặc mà hành hạ nàng bằng cách này, thì có phải nàng buôn bán quá có lời không, chỉ một đêm thừa hoan, Phùng gia liền trở thành Viên Hầu. Giá trị của nàng, với hắn như vậy đã là cao!
Tiếng gõ cửa lộc cộc, cửa viện nàng thường ngày không đóng, lại nghe âm thanh đế giày lạo xạo, Gia Hỷ liền đoán được mà nhanh chân ra khách phòng:
- Phụ thân!
Phùng Thượng thư bây giờ đã là Phùng Viên Hầu, ông ngồi bên bàn trà, nhìn trưởng nữ yếu nhược đứng bên cạnh mà đau lòng:
- Con cũng ngồi đi! Hoàng thượng sáng nay đã đăng cơ chính lễ rồi! Lấy hiệu là Thần Long Đế!
- Thần Long Đế!
Gia Hỷ lẩm nhẩm, hắn, vẫn giữ chữ "Thần" này, có lẽ, đây là điểm khác biệt duy nhất mà Vĩnh Nguyên Đế phân biệt giữa hắn và Lăng Mặc. Cái tên Lăng Thần, luôn ít được ông gọi hơn cả. Gia Hỷ lại cười:
- Hoàng thượng anh minh thần vũ, là phúc của thiên hạ!
Phùng Viên Hầu thở dài, nửa muốn hỏi, nửa lại thôi, rốt cuộc nữ nhi ông cùng với Thần Long Đế đã phát sinh chuyện gì, mà cái Nhất đẳng Hầu tước lại có thể đột ngột rơi xuống Phùng gia như vậy, chưa bao giờ ông thừa ân lại lo lắng đến bậc này. Minh Dương Hầu Tần Học sĩ vừa có nữ nhi hầu hạ ở Vương phủ, vừa là gia thần, lại chỉ được Nhị đẳng Hầu tước. Ngồi đối diện phụ thân, Gia Hỷ cúi mặt, đếm từng nhịp tim đều đặn đập, ngày hôm nay trọng đại như thế, nàng chỉ mong Lăng Mặc đừng làm gì kinh động mà đem đến họa sát thân.
Quản gia gấp gáp đi vào, mồ hôi trên trán còn chảy ròng ròng, lắp ba lắp bắp:
- Hầu gia, tiểu thư! Thánh chỉ đến! Tô Tổng Quản đang đợi bên ngoài!
Phùng Viên Hầu nhìn nữ nhi mình cũng đang bệch bạc huyết sắc, trong lòng liền không tránh khỏi lo âu. Gia Hỷ khựng lại hồi lâu, không phải là Hoàng thượng muốn ban tử chứ, đưa người lên đỉnh cao rồi một kích đẩy xuống vực thẳm. Nhưng tính cách Thần Long Đế chính trực, có lẽ không phải.
Phùng Viên Hầu nhanh chóng phân phó, lại có ý trấn an:
- Phụ thân ra trước tiếp đón Tô Công công, con mau chóng đổi y phục tránh thất lễ, có lẽ...là sắc phong?
Danh phận? Gia Hỷ bàng hoàng, không để ý tâm trạng mừng vui thấp thỏm của hai tì nữ. Nàng mơ hồ không rõ bản thân đã ra chính sảnh từ bao giờ, chỉ nghe tiếng được tiếng mất.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Tiên đế băng hà, vạn dân đau xót. Nay, Trẫm nhận ân đức tổ tiên, kế thừa đại nghiệp, ngồi trên long ỷ ổn định Tiền triều, lại thấy Hậu cung trống đi chính vị quản lý. Xét thấy Thục Trinh Huyện chúa Phùng Gia Hỷ thục đức hiền huệ, trung trinh tiết hạnh, tiếng lành đồn xa. Trẫm và Hoàng Thái hậu cùng văn võ bá quan đều đồng tình. Sắc phong Chính cung Hoàng Hậu, mẫu nghi chi dân, trước là tề gia quản lý Hậu cung, sau là làm gương cho toàn bộ nữ nhi trong thiên hạ.
Khâm thử.
Thần Long năm thứ nhất, tháng tư ngày hai mươi hai".
Phùng Viên Hầu ngơ ngác biểu tình, ú ớ không nói thành lời, loại chuyện này, không rõ là phúc hay họa. Tô An hắng giọng hai tiếng, vẫn cứ thấy ông trơ ra, đành nhắc nhở:
- Hầu gia, ông không tạ ơn Hoàng thượng sao?
Lúc này, Phùng Viên Hầu mới thất thần:
- Vi thần tạ chủ long ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Bên cạnh Phùng Viên Hầu, Gia Hỷ đột ngột ngã xuống, mê man bất tỉnh. Tô An hơi cau mày, là Thục Trinh Huyện chúa vui mừng đến ngất đi hay lo sợ đến ngất đi. Thân phận đặc thù nhận được vinh sủng lớn lao như vậy, sợ rằng nàng và cả Thần Long Đế đều phải đánh đổi không ít.
Cùng lúc này, tại Thành Vương phủ, cả Tần Dư Hoài lẫn Giang Hồng Diệp đều đang nghe công công tuyên chỉ. Thánh chỉ của Tần Dư Hoài đến trước. Nàng trang điểm lộng lẫy, đến xiêm áo cũng màu vàng tươi.
"....Nay, sắc phong Thành Vương Phu nhân Tần thị trở thành Nhất phẩm Quý phi, phong hiệu Vinh, ngụ Vĩnh An cung..."
Đức Công công cười tươi tắn tỏ ý thân thiện:
- Chúc mừng Vinh Quý phi nương nương, bây giờ người đã chính thức chủ vị một cung, phong hiệu của người là do Thái hậu tự mình viết ra đấy, vinh dự này không nhỏ, không nhỏ!
Tần Dư Hoài khấu ba lạy, tiếp chỉ xong liền quay về hướng Tân Hoàng thành mà tạ ơn:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu nương nương vạn phúc vạn an!
Giang Hồng Diệp siết tay, Tần Dư Hoài ngày hôm nay dám mặc áo hoàng kim một màu, chính là vì đã biết trước phẩm vị được ban, chữ "Vinh" kia chính là vinh quang vinh hiển, Thái hậu đã sủng nàng ta bao nhiêu, mà đích thân ban phong hiệu này. Lúc này, Đức công công đã tiếp tục tuyên chỉ. Giang Hồng Diệp chăm chú lắng nghe, cuối cùng trong lòng dâng lên thất vọng.
"...Sắc phong Thành Vương Phu nhân Giang thị trở thành Nhị phẩm Phi vị, ngụ Vĩnh Bình cung..."
Giang Hồng Diệp quy củ khấu tạ, hai tay nàng nhợt nhạt chống xuống nền đất, cùng là Phu nhân, cuối cùng, Tần Dư Hoài lại xuân phong đắc ý. Vốn là Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh, sao lại đối xử khác biệt như vậy. Huống hồ, Giang gia còn có một Gia Lăng Vương!
Tần Dư Hoài khanh khách cười, nàng đã trở thành Quý phi, có nằm mơ cũng không ngờ được, hôn sự năm đó cùng một Vương gia không được sủng lại có thể đưa nàng đến gần với mặt trời như vậy. Tần Dư Hoài nắm lấy tay Giang Hồng Diệp tỏ ý thâm tình:
- Chúc mừng muội muội!
Giang Hồng Diệp rụt tay lại, nhã nhặn đáp lời:
- Chúc mừng Quý phi nương nương! Thần thiếp không khỏe, xin phép cáo lui!
Tần Dư Hoài nhếch môi nhìn Giang Hồng Diệp xiêu vẹo đi vào trong. Cố tình nói lớn:
- Đức Tổng quản, bản cung nghe là Thục Trinh Huyện chúa trở thành chính cung Hoàng hậu, có đúng như vậy không?
Đức Công công cười xuề xòa, gật đầu liên tục:
- Sáng nay người của Hoàng thượng đã đến Viên Hầu phủ tuyên chỉ rồi. Đợi Hoàng hậu nương nương sắc phong xong sẽ đến hai vị!
Giang Hồng Diệp khựng bước chân lại, trong tang lễ nàng có đi thỉnh an Tuyên Thái hậu mấy lần, đều chưa thấy mặt qua Phùng thị, chỉ nghe cung nữ đồn đại rằng Hoàng thượng bất chấp Thái hậu dị nghị đưa nàng ta vào cung, sau lại đột ngột trả về nhà mẹ, khi đó nàng còn nghĩ Hoàng thượng với Phùng thị chỉ là hứng thú nhất thời. Nào ngờ hôm nay Phùng gia không chỉ được phong Hầu, mà nàng ta, cũng một bước lên tiên, ung dung ngồi trên phượng vị.
Đức Công công thu biểu tình hai vị nương nương vào mắt, là người đến từ Khôn Điện, nhất cử nhất động hậu cung đều phải nắm rõ, Tuyên Thái hậu tuy là an dưỡng tuổi già, nhưng thực chất mới chỉ qua bốn mươi, còn là đỉnh cao của quyền lực, nào dễ dàng buông xuôi cho đám hậu bối đấu đá như vậy. Huống hồ, Thần Long Đế là duy nhất hài tử của Tuyên Thái hậu, ai khác lòng, Tuyên Thái hậu liền không thể để yên.
- Nô tài cáo lui, nhị vị nương nương cứ thong thả thu dọn, ba ngày nữa Chính cung Hoàng hậu mới cử hành đại điển, cho nên vẫn thư thả!
Tần Dư Hoài liếc nhanh một vòng, dúi vào tay áo Đức Công công một bọc nặng, rồi mới nhìn cận nữ:
- Lục Sinh, tiễn Đức Tổng quản!
Đức Công công ước đoán trọng lượng hồng bao:
- Quý phi nương nương khách khí! Nô tài xin cáo lui, nương nương nên sắp xếp vào cung sớm tạ ơn Thái hậu!
Đức Công công vừa quay ra đã nghe một giọng nói cao lãnh mà mị hoặc vang lên:
- Đức Tổng quản, xin dừng bước, ở đây còn một đạo thánh chỉ nữa!
Triệu Tử Đoạn đứng đó, huyết y như chu sa chói sáng giữa nắng đầu hạ, gương mặt Đức Công công méo xệch:
- Triệu Thiếu giám, không phải Thái hậu nương nương nhất quyết không đồng ý hay sao?
Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu, mắt dài hẹp linh động nghi hoặc:
- Xem ra trong mắt Đức Tổng quản, Hoàng thượng vốn dĩ không có trọng lượng bằng Thái hậu?
- Ngươi?
Đức Tổng quản cứng miệng, hừ lạnh, cuối cùng không tự nguyện mà tuyên chỉ. Triệu Tử Đoạn đích thân ra hậu viện, đưa theo một nữ nhân tiến đến đại sảnh. Tần Dư Hoài bĩu môi, Giang Hồng Diệp cau mày. Cuối cùng, Trác Tây Lan cũng kiêng cưỡng quỳ xuống.
- Dân nữ Trác Tây Lan tiếp chỉ!
Triệu Tử Đoạn đứng một bên, vốn dĩ Thần Long Đế không có ý định để Trác Tây Lan trở thành cung tần, chỉ muốn ban thưởng vàng bạc rồi để nàng ta tự do tự tại, nào ngờ Trác Tây Lan nhất kiến chung tình, nằng nặc muốn trở thành nữ nhân Hoàng đế, lại lấy chuyện từng cứu Thần Long Đế thoát khỏi thiên lao mà uy hiếp. Triệu Tử Đoạn không có cách nào khác, đành xin một đạo thánh chỉ.
- Chúc mừng Trác Thường tại!
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Trác Tây Lan đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, bàn tay nàng thô kệch vì thường xuyên cầm rìu, không giống với tiểu thư khuê các quen làm bạn cùng đàn cùng sách. Trác Tây Lan nhìn qua hai người bên cạnh, Giang Hồng Diệp gật đầu chào, còn Tần Dư Hoài thì quay ngoắt vào trong.
Triệu Tử Đoạn đỡ Trác Tây Lan dậy:
- Trác Thường tại, trong cung không như ở thảo nguyên, đừng nên tin tưởng ai, cũng đừng chủ động hại người!
Trác Tây Lan khẽ gật đầu, lại nhìn đạo thánh chỉ vàng đến chói mắt, không rõ bản thân đã sai hay đúng khi đưa ra quyết định này, dòng đời vô tình nước chảy, mà bản thân nàng đã là cánh hoa trôi.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chú thích:
Đậuphụchưngtương
Cảixanh xào nấm