Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Hoàn Nhan Viên Thuyết đi một nước cờ hiểm, Bạch Thực Thần đối diện buông tay chịu thua, môi khẽ cười nhàn nhạt:

- Xem ra nơi thâm sơn cùng cốc này không thể thui chột được ý chí của người!

Hoàn Nhan Viên Thuyết phủi phủi tay, áo vải thô xám nhạt lờ mờ bay từng đợt bụi vải mỏng, lò than lách tách nổ, nhưng trong phòng vẫn vô cùng giá lạnh.

- Đánh cờ hay thì có thể làm được gì? Sở trường của ta chỉ gói gọn trong mấy thứ cầm kì thi họa không khác gì nữ nhân cả...

Hắn nghe từng dòng ký ức xưa cũ ùa về, phụ hoàng rất thích những tài hoa phù phiếm, hắn mỗi ngày đều cố sức  luyện cổ cầm đến mười đầu ngón tay rướm máu, hắn luyện tập mọi thứ nhưng đều phải che giấu, phải nói với cả thiên hạ đó là bẩm sinh tài năng. Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe mằn mặn trên môi, không rõ nước mắt đã rơi tự khi nào.

Bạch Thực Thần tiến đến cạnh hắn:

- Điện hạ đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải người vẫn còn một thân võ công hay sao? Chỉ cần người còn sống, lo gì Đông Sơn tái khởi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nhếch môi nhìn lại, giọng điệu bỡn cợt trào phúng:

- Bạch Thực Thần, vốn dĩ ngươi không hề có ý muốn ta ngồi trên long ỷ kia, hà tất gì phải nói như vậy?

Bạch Thực Thần hơi lùi lại phòng vệ, nhưng liền nhanh chóng nhận ra nam tử trước mặt không có ý định uy hiếp.

- Điện hạ nếu đã biết, thì vì sao vẫn tiếp đãi ta?

- Cô độc! Ta vô cùng cô độc! Lần cuối cùng gặp Chu Tể tướng, ta bày tỏ bản thân thực sự đã từ bỏ, muốn ông ấy hủy đi thánh chỉ kia! Nhưng cuối cùng thì...

Bạch Thực Thần thở dài, Giang Thị lang làm việc không kiêng nể ai, vô cùng cương quyết, nhanh như vậy đã tìm ra được chiếu chỉ, giam giữ Chu Tể tướng, dẹp yên phần quan lại ngầm ủng hộ Thịnh Vương ngày trước.

- Thật ra ta cùng điện hạ chính là giống nhau, trong chốn quan trường bản thân ta cũng chỉ một mình, mọi loại thi tửu tiệc rượu hiện tại ta tổ chức luôn đông khách mời. Nhưng toàn là loại người thêu hoa trên gấm, ngả về phe cánh Thái hậu, phe cánh Tương gia. Chỉ cần ta không có sự ủng hộ của Thái hậu nữa, tất cả bọn họ đều trở mặt!

Hoàn Nhan Viên Thuyết rót trà ra chén, trà cũ hăng hăng vị ẩm mốc, đối nghịch với mùi Long Diên hương từ cơ thể hắn tỏa ra. Đây là minh chứng duy nhất cho xuất thân thiên gia của hắn, hơn hai mươi lăm năm ướp người trong loại hương liệu kia, có lẽ cả đời cũng sẽ không phai nhạt được.

Bạch Thực Thần nhìn tuyết rơi đọng trên nhành cây trước mặt, dè dặt nói:

- Hiên Liên Tĩnh Tú còn sống, người có muốn...

- Không gặp!

Bạch Thực Thần miết nhẹ lọ độc dược trong tay áo, chậm rãi tiếp lời:

- Năm xưa nàng ta hoài thai, đứa trẻ cũng đã được hơn một tuổi, điện hạ vẫn không muốn gặp? Là nam hài!

Hoàn Nhan Viên Thuyết phượng mâu tỏa ra giá lạnh, bạc môi nhuốm chút thê lương nụ cười:

- Nhắc đến Hiên thị ta thật mơ hồ, vốn dĩ chỉ chung giường mấy lần, còn không rõ gương mặt! Chỉ là, đúng ra khi ấy thay vì hạ lệnh sát hại phụ hoàng, ta nên để nàng ta chết!

Bạch Thực Thần lắc đầu, không rõ cảm xúc trong lòng:

- Tiên đế tuy thiên vị nhưng không hề độc ác, Vạn Quý phi cùng Đông gia cùng lắm chỉ là chút hiểm kế, còn người, thật khiến ta phải suy nghĩ!

Hoàn Nhan Viên Thuyết cả cười:

- Vì ta độc ác nên ngươi mới ngăn cản ta đoạt thiên hạ này đúng không? Ngươi làm không sai, nếu ta lên ngôi, thì chắc chắn không một ai, kể cả ngươi được quyền sống! Toàn bộ sử gia cũng phải chết, lịch sử phải được viết lại theo ý ta, tôn sùng ta! Xem ra ngươi đã làm được một việc tốt!

Hoàn Nhan Viên Thuyết đột ngột ngừng lại, giọng nói lạc đi:

- Nhưng nếu ta lên ngôi, Gia Hỷ giờ này sẽ không vì tiểu hài tử mất mạng mà thống khổ...

Bạch Thực Thần ngăn lại:

- Điện hạ, đi cùng ta, đến gặp hài tử của người, dù sao cũng là huyết thống Hoàn Nhan, người không thể bỏ mặc được!

Hoàn Nhan Viên Thuyết thấy sắc trời tối dần mới đồng ý, lại cẩn trọng đeo trường kiếm vào thắt lưng. Hắn vừa ra khỏi phòng đã nghe hơi gió lạnh xộc thẳng vào phổi, cơn ho ùa đến căng tức lồng ngực, trên khăn tay in vệt máu dài. Bạch Thực Thần lấy trong xe ngựa một chiếc áo lông hồ ly trắng đưa đến, Hoàn Nhan Viên Thuyết khẽ cau mày:

- Làm sao ngươi có được?

- Thịnh Vương phủ bị phá bỏ, binh sĩ giữ lại rất nhiều đồ quý giá mà không hoàn lại quốc khố. Cái này có người tặng ta, thiết nghĩ điện hạ sức khỏe không tốt, bộ da lông hồ ly này năm xưa tiên đế tặng người, thiên hạ duy nhất một chiếc áo, ta nên trả lại người thì hơn!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nội tâm xáo trộn, Vĩnh Nguyên đế một đời đã yêu quý hắn đến mức nào, đến tận khi chết, vẫn không nỡ giao ngai vàng ra cho Thành Vương. Hoàn Nhan Viên Thuyết lưu ly phượng mâu đượm nỗi sầu:

- Phụ hoàng cái gì cũng tốt, cái không tốt nhất chính là không chịu chết đúng lúc!

Xe ngựa vòng vèo đường núi, Hoàn Nhan Viên Thuyết tựa người vào đệm xe ngủ vùi, Bạch Thực Thần nhìn ngũ quan nam tử cao ngạo một thời nổi danh toàn Đại Quốc kia, mỗi đường nét đều như được tạc lại, dù có giấu người trong lớp áo vải thô vẫn không che lấp được khí chất phi phàm ấy. Chỉ là sau lớp da hào nhoáng là một tâm địa tàn bạo vô lương, ác độc đến kinh hoàng.

Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe tiếng trẻ con khóc lóc bên tai, hắn choàng tỉnh, hắn cùng đứa trẻ không có chút cảm xúc gì, hắn đưa bàn tay ấm áp vuốt ve làn da lạnh toát tiểu hài tử, lại nhìn qua Bạch Thực Thần:

- Ngươi giết chết Hiên thị rồi sao?

- Người nghe được?

Hoàn Nhan Viên Thuyết phủ định, lại ôm đứa nhỏ vào lòng:

- Mẫu thân nào cũng coi hài tử mình như sinh mệnh, không giết Hiên thị ngươi làm sao có thể đem đứa nhỏ ra đây! Hoàn Nhan Viên Hạo sai khiến?

Bạch Thực Thần lắc đầu, chân thật đáp lời:

- Hoàng thượng không ra tay với nữ nhân, cái này là do Thái hậu điều tra được! Người yên tâm là không ai biết Hiên thị có đứa nhỏ đâu!

Hoàn Nhan Viên Thuyết giữ đứa trẻ trong tay một hồi lại nói:

- Gọi nó là Bạch Mặc Minh đi!

Bạch Thực Thần khựng người lại, hơi thở trong chốc lát dâng lên nóng rẫy:

- Điện hạ! Không thể...

Hoàn Nhan Viên Thuyết cười gằn:

- Có gì là không thể? Ngươi vì đứa nhỏ mà cứu Hiên thị ra khỏi biển lửa Cấm Thành, hôm nay lại không nỡ ra tay, ngươi còn có tư cách làm phụ thân nó hơn ta đấy!

Bạch Thực Thần thở dài, hắn không thể ra tay với những sinh mệnh bé bỏng yếu đuối, nên mới cứu Hiên thị. Bây giờ, để lấy lòng tin của Thái hậu, tự tay hắn giết chết Hiên thị, đứa trẻ này cũng hắn đã là một cái duyên, vả lại, hắn ra tay cùng mẫu thân nó, coi như phải có trách nhiệm chăm sóc nó.

- Nếu đây là hài tử của Hoàng hậu, người sẽ không lạnh lùng như vậy!

Hoàn Nhan Viên Thuyết gối đầu ra sau, nghẹn ngào:

- Nếu là của Hỷ nhi, ta liền đưa nàng cao chạy xa bay, tìm một nơi yên tĩnh, ta sẽ đi săn thú đổi bạc, nàng ngồi ở nhà dệt vải, thật bình dị, thật êm ấm! Ta lưu lại kinh thành này đối mặt bốn bề nguy hiểm là vì gì chứ, chính là vì nàng! Ta tiếp nhận ngươi vào cuộc sống cũng chỉ để nghe tin tức về nàng! Cho dù mục đích ngươi là gì, chỉ cần không làm hại nàng, ta liền không cản trở ngươi!

Bạch Thực Thần đột ngột chuyển nghiêm túc:

- Làm Hoàn Nhan triều sụp đổ thì sao?

Hoàn Nhan Viên Thuyết lơ đãng:

- Ta không phải là Hoàng đế thì triều đại này với ta làm gì còn chút ý nghĩa nào.

Chập tối ngày hôm sau, Bạch Thực Thần lặng lẽ tiến cung, chậm rãi vào Khôn Điện bẩm báo tình hình cái chết Hiên thị:

- Là vi thần tự mình hạ độc, không thể sống!

Tuyên Thái hậu ẩn ý để Đức Tổng quản đi xác minh, lại vui vẻ hơn một chút:

- Vị trí Tể tướng ai gia không chắc chắn, nhưng nếu để ngươi thành Hình Bộ Thượng thư...

Bạch Thực Thần chấp tay lễ độ, nhoẻn miệng cười:

- Vi thần phụng sự vì Thái hậu, hoạn lộ họa lộ, cho dù mãi mãi cũng chỉ là một Thị lang nhỏ bé vi thần cũng cam tâm tình nguyện!

Tuyên Thái hậu gật đầu, thong thả vào trong:

- Ngươi lui đi, Hoàng thượng không thích hậu cung gặp gỡ đại thần, ai gia không giữ ngươi lâu được!

Bạch Thực Thần cúi đầu chạm đất, nhác thấy gót hài Tuyên Thái hậu đã khuất sau rèm ngọc mới đứng dậy ra về. Hắn đi theo đường tránh, chuyên dùng để người nhà phi tần hoặc triều thần đi vào, không đụng phải các vị chủ tử hậu cung. Trên đường tuyết rơi ngập lối, Bạch Thực Thần là văn nhân, bước đi càng khó nhọc.

Ngược chiều xuất hiện một cỗ kiệu màu tía, bên trong vang lên nụ cười kiêu bạc như dao sắt xuyên qua gió rét:

- Bạch đại nhân, đi nhanh sẽ giảm lực hơn, càng đi chậm tuyết càng lún sâu, lại dễ bám trên đế giày!

Bạch Thực Thần không ngẩng đầu, nam nhân trong cung đi lại hiên ngang, có thể dùng kiệu lại còn có người hầu kẻ hạ tiền hô hậu ủng như vậy, duy nhất chỉ một người. Bạch Thực Thần gập người chấp tay:

- Vi thần tham kiến Cửu thiên tuế!

Một hoạn quan đưa tay vén rèm gấm, Bạch Thực Thần hơi liếc mắt nhìn, người của Triệu Tử Đoạn cũng quá khoa trương đi, tất cả đều là thân thủ Ngự quân võ công cao cường, có điều trong lòng Bạch Thực Thần vẫn dâng lên khinh bỉ nhàn nhạt, hắn khinh thường nhất trên đời chính là yêm nhân, dù Triệu Tử Đoạn không là yêm nhân, vẫn phải sống trong lốt yêm nhân vậy.

Triệu Tử Đoạn như vô tình nói:

- Bạch đại nhân đi bộ xem ra vất vả, có thể cùng lên kiệu với bổn tọa!

Bạch Thực Thần giọng nói thành thật, ánh mắt trong suốt không một vẩn đục:

- Thiên tuế gia đang gấp công vụ, vả lại vi thần ngược đường, đành không tuân mệnh được!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười, cũng không miễn cưỡng, để kiệu tiếp tục đi. Xa xa nhìn lại, vẫn thấy bóng dáng Bạch Thực Thần chật vật giữa tuyết lạnh, trong lòng nổi lên nghi kị, Triệu Tử Đoạn liền thấy bất an, Bạch Thực Thần vào cung chỉ có thể đến gặp Tuyên Thái hậu, nhưng hiện tại Thần Long đế còn chưa động tay đến Tương gia, Tuyên Thái hậu là vội vàng cái gì chứ. Bạch Thực Thần nặng nề lê qua được đoạn tuyết dày, trên người giữa ngày lạnh cũng rướm mồ hôi, hắn nhìn cỗ kiệu đỏ tía phía xa, âm thầm lắc đầu, giờ này Triệu Tử Đoạn tiến cung, sợ rằng vừa tra ra được chuyện gì. Xung quanh cung nhân đã thấp đèn lồng, báo hiệu đêm về.

Vĩnh Lạc cung.

Gia Hỷ nhìn trắng xóa quang cảnh bên ngoài, tuyết đã rơi nhiều ngày như vậy, cũng sắp đến cuối năm. Hài tử mất với nàng là một đả kích không nhỏ, tuy rằng nàng đau lòng, nhưng không thể cứ bỏ bê bản thân, bỏ bê kẻ thủ ác. Mấy hôm nay, nàng sắp xếp từng dữ kiện một, lại tra lật từng cuốn sổ sách, vô tình phát hiện ra mấy điều. Tương Thường tại hoài thai, cung nữ thân tín nàng ta đột nhiên biến mất, Tuyên Thái hậu bất ngờ thông báo miễn thỉnh an vì lý do sức khỏe, mà cả Vịnh Đan lẫn Dung phi đều chỉ bị phạt nhẹ. Mọi đầu mối bây giờ đều dẫn đến Tương gia, là Tương Thường tại hoài thai nên mới hạ thủ với nàng? Còn vì sao cung nữ nàng ta chết, nàng chưa thể nghĩ ra.

Bối Lan dâng điểm tâm lên, nhẹ giọng:

- Nương nương, Viên Hầu gia nữ quyến đệ bài tử muốn ngày mai được gặp người!

Gia Hỷ buông sổ sách, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:

- Là ai?

Bối Lan cũng hồ hởi:

- Ngũ phu nhân cùng Bát tiểu thư!

- Hàn Tịch Dinh!

Đạm Ngọc nhìn biểu tình chủ nhân, trong lòng không dễ chịu:

- Nương nương vẫn còn bao dung với tỉ muội họ Hàn được hay sao? Hàn thị...

Gia Hỷ không đáp lời, Phùng gia nửa năm nay mới có người tiến cung, ngày trước nàng không mấy phần thân cận, nhưng ở nơi người ăn thịt người này, nghe có gia quyến thăm hỏi nàng liền cảm thấy vui vẻ không thôi. Nàng vừa hồi phục thân mình sau khi mất hài tử, có thể trong nhà muốn an ủi nàng chăng.

Sáng sớm, Gia Hỷ miễn phi tần thỉnh an, trực tiếp cho cung nữ đón Hàn Tịch Dinh vào đại sảnh. Gia Hỷ đổi y phục đỏ tươi thêu mẫu đơn vàng viền lông cáo, trong phòng bày tám chậu than ấm áp vô cùng. Hàn Tịch Dinh cùng Phùng Bạch Thảo quy củ hành lễ, Gia Hỷ để người bày trà, lại ban tọa:

- Ngũ thẩm rảnh rỗi đến thăm bản cung, thật khiến bản cung vui mừng!

Hàn Tịch Dinh dịu dàng cười:

- Gặp được nương nương là phúc phần của thần phụ, thần phụ đường đột đưa theo Bát tỉ nhi, nương nương có phiền lòng?

Gia Hỷ trong lòng thoáng ngạc nhiên, từ bao giờ Hàn Tịch Dinh có thể lưu loát ăn nói như vậy, một mặt xưng là thần phụ khách khí, mặt khác lại gọi Phùng Bạch Thảo là Bát tỉ nhi để thể hiện sự thân tình. Gia Hảo trong lòng dâng lên thất vọng:

- Không sao! Bát muội bây giờ đã lớn hơn xưa rất nhiều, cũng xinh đẹp ra.

Hàn Tịch Dinh an ủi chuyện Thương Vương, dặn dò Gia Hỷ cách chăm sóc sau sinh nở, lại kể những chuyện lặt vặt trong phủ, từ sau khi Phùng gia phong Hầu, Viên Hầu vẫn không lập chính thê, sự vụ chủ yếu do nàng ta quản lý, Gia Hỷ hơi cau mày, khẽ hỏi:

- Ngũ thúc đang nhậm chức ở đâu?

Hàn Tịch Dinh đột ngột chấm nước mắt, than thở mấy tiếng:

- Ngũ gia nửa năm qua đều ở Song Điêu quốc, mùa xuân năm nay cũng không hồi kinh! Chỉ thiệt thòi cho Bạch Thảo, cho dù không phải thần phụ thân sinh thì cũng là thần phụ nuôi dưỡng!

Gia Hỷ cũng tám phần đoán được dụng ý nàng ta tiến cung:

- Bát tỉ nhi hiện tại đã có hài tử, lại rõ ràng là giọt máu của Song Điêu Vương năm đó còn là Tây Định Vương, làm sao có thể gả đi cho người khác?

Hàn Tịch Dinh đột ngột cùng Phùng Bạch Thảo quỳ xuống, kể khổ:

- Thần phụ biết chuyện này khó khăn bội phần, nhưng Ngũ gia chỉ duy nhất một đứa nhỏ này, Ngũ gia cùng người quan hệ thân tình, nương nương đừng bỏ mặc Bạch Thảo!

Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, Hàn thị này có khác gì muốn nàng đi ép hôn người khác, gia đình đàng hoàng sẽ không bao giờ muốn có một nàng dâu như Bạch Thảo. Hàn Tịch Dinh thấy trên phượng vị yên lặng liền huých tay nữ nhi, Phùng Bạch Thảo quệt nước mắt:

- Nương nương tỉ tỉ, cho muội ở lại cùng tỉ một ngày đi, muội muội hứa sẽ không làm phiền tỉ tỉ!

Gia Hỷ tựa tiếu phi tiếu, quay mặt vào trong:

- Được! Vậy cứ để Đạm Ngọc sắp xếp cho muội! Bản cung mệt rồi, Ngũ thẩm lui đi!

Hàn Tịch Dinh nắm tay Phùng Bạch Thảo ra thềm, dặn dò một lượt nữa:

- Phải là người quyền quý, nhưng tuyệt đối không được bò giường Hoàng thượng, đừng nói tới nương nương, Hoàng thượng sẽ giết chết con!

Phùng Bạch Thảo ngại ngần:

- Mẫu thân, vậy chuyện Tứ bá bị bắt giam, có cần nói với nương nương?

Hàn Tịch Dinh cười lạnh:

- Nguyễn thị ngày đó không phải đắc ý lắm hay sao? Còn có một nữ nhi gả đi làm bình thê cho Hoài Nam Vương, làm sao đến lượt chúng ta lo cho ả?

Phùng Bạch Thảo nghe thấy tiếng gọi của Đạm Ngọc liền chạy đi. Hàn Tịch Dinh thong thả ra về, nếu Nguyễn thị có hỏi, nàng sẽ trả lời là Hoàng hậu không giúp, Nguyễn thị nào có lá gan tra hỏi Hoàng hậu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui