Bạch Thực Thần ngồi trong chính sảnh Vĩnh Lạc cung, Đạm Ngọc đang bế Bạch Mặc Minh trên tay dỗ dành, Gia Hỷ liếc nhìn đứa bé, còn nhỏ như vậy mà mắt phượng đã rõ nét trong suốt thâm thúy, vừa nhìn cũng đoán ra được huyết thống thiên gia. Nàng hớp trà ấm lên môi, bây giờ đã mùa xuân, mùng chín Tết, tuyết rơi ít dần, băng đóng dày thành nhiều lớp, trong những ngày đầu năm này, phi tần đều được triệu kiến người nhà, nàng lại ngoại lệ, để Bạch Thực Thần tiến cung.
Gia Hỷ sau bình phong sa mỏng thêu hải đường khẽ cười:
- Bản cung nghe nói Bạch đại nhân sắp trở thành Thượng thư, tra án là biệt tài của đại nhân giờ liền như cá gặp nước thỏa sức vẫy vùng!
Bạch Thực Thần mím môi, trong ánh mắt lộ ra tự mãn:
- Vi thần hết lòng vì giang sơn Đại Quốc, có điều thánh chỉ thật chưa được truyền, vi thần sợ rằng bản thân đã vui mừng quá sớm!
Bối Lan dâng điểm tâm lên, liếc nhìn hai hàng tì nữ lui ra cửa, Bạch Thực Thần thản nhiên đưa bánh đậu xanh lên miệng, vị ngọt tràn trề. Gia Hỷ chú ý từng cử động cơ mặt của hắn, dò xét:
- Bản cung có người muội muội, nàng tiến cung đã gần một tháng, tuổi vừa mười sáu lại chưa xuất giá. Bánh này do nàng ấy đích thân làm.
Bạch Thực Thần đặt xiên bạc xuống, chậm rãi đánh giá:
- Đậu xanh ngọt mà không ngấy, hương thơm nhã nhặn, bùi béo vừa phải! Vị muội muội này của nương nương thật khéo tay! Vi thần chỉ là không rõ bản thân sao lại lọt được vào mắt ngọc của nương nương?
Gia Hỷ thở nhẹ trong lòng, Bạch Thực Thần đã hỏi, nghĩa là chấp nhận tám phần, hắn muốn biết động cơ, nàng phải cho hắn câu trả lời hợp lý:
- Chắc Bạch đại nhân cũng nghe qua Phùng Bạch Thảo!
- Có nghe qua, nàng sinh được hài tử, lại là hài tử của Song Điêu Vương!
Gia Hỷ bước ra khỏi bình phong, nhan sắc diễm lệ tinh tế tiến đến ghế bên cạnh Bạch Thực Thần, cánh tay trắng nõn còn đang giữ tách trà men sứ quý giá:
- Bát muội muội luận về nhan sắc cũng thuộc thập đại mỹ nhân kinh thành! Chỉ là quá dại dột...
Bạch Thực Thần cả cười:
- Vi thần không cần biết nhiều như vậy, vi thần đang thắc mắc Song Điêu Vương đắc tội gì với người? Và tại sao nương nương chọn vi thần?
Gia Hỷ hộ giáp gõ gõ lên mặt bàn, chân thực trả lời:
- Bản cung không giấu giếm gì ngươi, bản cung quyết định lần này sẽ để Mặc Minh nhận tổ quy tông, bởi vì thế, bản cung nghĩ ngươi cũng sẽ vì bản cung mà làm chút chuyện. Không phải bản cung ghét bỏ Bạch Thảo, nhưng nàng xuất giá thân phận lại không trong sạch, bản cung chỉ mong một cái quý thiếp, sẽ không ảnh hưởng đến Bạch gia! Huống hồ nàng là muội muội Hoàng hậu, coi như ngươi có chỗ dựa vững chắc! Bản cung tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi!
Bạch Thực Thần mắt hơi cau lại, ngập ngừng:
- Chuyện Viên Hầu phủ...nương nương đã biết chưa?
- Bản cung vừa mới biết được, có điều bản cung gả vào thiên gia thì đã không còn là nữ nhân Phùng gia nữa! Cho dù Phùng gia có tru di, Hoàng thượng cũng sẽ không gán tội đến Vĩnh Lạc cung này!
Bạch Thực Thần thở dài, an ủi:
- Viên Hầu vốn không có tội gì nặng nề, chỉ là Giang Thị lang lợi dụng quyền lực Khâm sai Đại thần, biến chứng cứ từ không thành có, chuyện này lại không nằm trong quyền hành vi thần, cho dù có lên được Thượng thư, vi thần cũng không giúp người được!
Gia Hỷ mỉm cười đoan lệ, nàng chậm rãi đến gần lọ hồng mai cạnh cửa sổ:
- Bạch đại nhân đồng ý nạp Bạch Thảo đã là giúp bản cung rồi! Song Điêu Vương không cùng bản cung đắc tội, chỉ là bản cung cần xử lý chút chuyện lặt vặt trong cung!
Bạch Thực Thần mơ hồ nghĩ đến Thương Vương, nhưng nhắc lại cái chết của nhi tử trước mặt mẫu thân vốn không nên, hắn đành quanh co ý tứ:
- Chuyện nương nương cần giải quyết xem ra can hệ không nhỏ, nếu không cũng chẳng phải dụng tâm lên Song Điêu Vương!
Gia Hỷ bế Bạch Mặc Minh lên tay, chuyển đề tài:
- Đại nhân cứ để hài tử này lại, bản cung nhất định sẽ bảo vệ an toàn! Chuyện Bạch Thảo, đại nhân cuối cùng có đồng ý?
Bạch Thực Thần tò mò tâm tư nữ nhân trước mặt, nàng ta không hiền lương không độc ác, lúc ngây thơ lúc thâm trầm, hắn thật sự nhìn không ra:
- Nương nương nói rõ đi, biết đâu vi thần giúp được người! Về phần Bạch Thảo, nàng ta sẽ được làm chính thê Bạch gia Bá phủ!
Gia Hỷ khựng tay lại, ánh mắt lấp lánh vui sướng.
Vĩnh Hưng cung.
Mười lăm mới là ngày đại triều đầu tiên của năm mới, Hoàn Nhan Viên Hạo thập phần rãnh rỗi, Tô An dâng trà mới lên:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến!
Hoàn Nhan Viên Hạo ánh mắt có chút lãnh đạm, Gia Hỷ từ sau khi mất đứa nhỏ tuyệt nhiên không cùng hắn riêng tư gặp gỡ, hôm nay nàng chủ động, ắt hẳn vì biết chuyện Viên Hầu phủ đi, hắn sợ rằng nàng không chịu nổi đả kích này. Hoàn Nhan Viên Hạo như nuốt phải ngụm khí lạnh, vô thức ngồi xuống tháp kê bên cạnh cửa sổ, tuyết lất phất rơi trắng nhành cây khô.
Gia Hỷ để hai tì nữ bên ngoài, một mình ôm Bạch Mặc Minh đi vào, nàng cẩn trọng hành lễ, Hoàn Nhan Viên Hạo khó hiểu nhìn hài tử trên tay nàng:
- Hỷ nhi! Ngồi đi!
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Gia Hỷ vén váy bên cạnh hắn, hương phấn hoa nàng tỏa ra ấm áp đối nghịch mùi thảo dược thanh sạch từ long bào, Gia Hỷ huơ tay hứng một bông tuyết nhỏ, hài tử vì lạnh mà bật cười khanh khách, Hoàn Nhan Viên Hạo ý nhị lên tiếng:
- Hỷ nhi, đây là...
Gia Hỷ lấy hết can đảm đối diện ánh mắt Thần Long Đế, phượng mâu hắn tỏa ra tia ôn nhu, nàng thoáng an tâm:
- Hoàng thượng, đây là hoàng đệ của người!
Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần nhìn đứa bé bụ bẫm với mắt phượng linh anh kia. Gia Hỷ như sợ Thần Long Đế không tin, nên dùng hết lời lẽ để chứng minh. Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng nghe nàng nói. Hồi lâu, hắn thản nhiên:
- Hoàng hậu không cần phiền muộn, nếu đã chắc chắn là huyết thống hoàng tộc, Trẫm liền không để lưu lạc dân gian! Đợi Triệu Ngự tướng xác minh thân phận xong, liền được ban tước vị!
Gia Hỷ có chút không ngờ đến Thần Long Đế lại đồng ý nhanh như vậy, nàng bỡ ngỡ trao đứa nhỏ cho Tô An, cuối cùng lại ôm vào lòng:
- Hoàng thượng, đến khi Triệu Ngự tướng xác minh hoàn tất, thần thiếp sẽ đưa hài tử này sang!
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, suy nghĩ nàng hắn biết rõ, nàng là không tin tưởng hắn, sợ hắn sẽ hạ lệnh thủ tiêu tiểu tử này. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ đến Viên Hầu phủ, ngờ vực:
- Hỷ nhi còn gì muốn nói với Trẫm không?
Gia Hỷ lắc lắc mớ tóc dài, nàng vẫy tay để Đạm Ngọc bế đứa bé ra ngoài, tự mình rót trà vào ly Thần Long đế:
- Hoàng thượng, thần thiếp có một muội muội, muốn xin người ban hôn!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, Phùng Bạch Thảo đã vào cung gần một tháng, Hoàng hậu muốn gả đi cũng là lẽ thường, nếu như Phùng Bạch Thảo là hoàng hoa khuê nữ, hắn sẽ sắc phong nàng ta trở thành Huyện chúa, xuất giá trong vinh dự:
- Nàng muốn gả đường muội vào nhà nào?
Gia Hỷ trốn tránh ánh mắt nam tử, nhẹ giọng:
- Bạch gia, Bạch Thực Thần!
Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng giận:
- Hỷ nhi!
Gia Hỷ hơi siết tay, nàng đột ngột quỳ xuống:
- Hoàng thượng, ngoài Bạch Thực Thần không có ai đồng ý để một người như Bạch Thảo vào cửa! Thần thiếp với Phùng gia chỉ còn mình Bạch Thảo là muội muội, thần thiếp ở đó sáu năm, sáu năm chỉ cùng các tỉ muội tương tàn ám hại, duy nhất Bạch Thảo, thần thiếp phải giúp đỡ muội ấy!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, đỡ Gia Hỷ đứng dậy, hắn nhìn nàng biểu tình rối loạn:
- Viên Tường hôm qua vừa xin Trẫm ban hôn hắn cùng Phùng Bạch Thảo, hài tử nàng ta vốn dĩ của Viên Tường, gả đến Song Điêu Quốc làm Trắc phi là danh chính ngôn thuận!
Gia Hỷ mày liễu cau lại, làn môi đỏ bị cắn sưng nổi bần bật trên gương mặt trắng sứ:
- Hoàng thượng, năm xưa Song Điêu Vương nhẫn tâm vứt bỏ Bạch Thảo thế nào! Hiện tại liền ngon ngọt dụ dỗ, Song Điêu Vương đã có Vương phi, Bạch Thảo sợ rằng xương cũng bị ăn sạch! Trong khi đó, nàng gả đến Bạch gia làm chính thê, ở tại kinh thành, lại gần kề thần thiếp! Van cầu Hoàng thượng rũ chút lòng thương xót cho nàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lại vì vụ án Viên Hầu phủ mà không đành lòng, nàng giờ này chắc hẳn đã nghe tin, lại không hề cầu cạnh hắn tha mạng cho gia tộc, chỉ xin ban hôn, nếu thật sự hắn từ chối, có quá đoạn tình tuyệt nghĩa không! Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay Gia Hỷ:
- Trẫm hứa! Hôn lễ rất nhanh thôi sẽ được cử hành, nàng cứ yên tâm!
Gia Hỷ mỉm cười thanh lệ, lúc này bên ngoài có tiếng nữ tử đi vào, giọng cười dịu dàng như mây trôi nước chảy, Gia Hỷ xoay người ra, lại thấy nàng ta hành lễ cẩn trọng:
- Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương vạn phúc vạn an!
Gia Hỷ chỉnh trang lại y phục, gấp gáp lấy khăn lụa chấm đi nước mắt, Thần Long đế hai hàng mày như mực có chút không thoải mái mà cau lại, Tô An biết chủ nhân không mấy vui vẻ liền vội vàng thanh minh:
- Hoàng thượng, nương nương, là Uyển tiểu chủ vừa mới hoài thai, vui mừng nên thất thố!
Gia Hỷ nhìn chằm chằm vào bụng Vịnh Đan, lại nhìn sang nam tử bên cạnh, hắn cũng có chút ngỡ ngàng. Gia Hỷ nhoẻn miệng cười, nâng hờ Vịnh Đan dậy:
- Uyển muội muội có tin vui, lại tự mình đến Vĩnh Hưng cung bẩm báo Hoàng thượng, cũng thật trùng hợp là bản cung đang ở đây!
Vịnh Đan nhìn hai hàng hộ giáp kim hoàng khảm minh châu chói mắt, nàng không dám chạm đến Hoàng hậu, tự mình cẩn thận đứng dậy. Ý tứ Hoàng hậu như vậy không phải quá rõ ràng sao, nàng chỉ là một Quý nhân, hoài thai đại sự phải đến thỉnh an báo tin Hoàng hậu, nay nàng chân trước chân sau xông vào Vĩnh Hưng cung, chính là không đặt Hoàng hậu vào mắt.
Hoàn Nhan Viên Hạo không quen thuộc nụ cười hờ hững của Gia Hỷ, nhưng hắn hiểu rõ nàng, là Gia Hỷ không hề hài lòng. Vốn định cho Vịnh Đan lui, nào ngờ lại nghe Gia Hỷ nói:
- Uyển Quý nhân có công giúp Hoàng gia khai chi tán diệp, vì chuyện phạm lỗi mà lễ mừng năm mới không tấn vị, bây giờ coi như vừa vặn!
Vịnh Đan cúi người, Hoàng hậu một mặt nhắc đến chuyện Thương Vương, một mặt lại muốn tấn phong nàng. Không cần biết ý tứ Hoàng hậu tốt hay xấu, Hoàng thượng nghe qua sẽ cảm thấy không hài lòng. Hoàng hậu mất con không lâu phi tần cứ thế hết một người lại đến một người hoài thai. Vịnh Đan híp mắt lại, lần này, thật sự đã tự mình đem thân đến để người khác tính kế.
Thần Long đế phất tay, thản nhiên:
- Đợi Uyển Quý nhân hạ sinh Hoàng tử tấn phong cũng không muộn!
Gia Hỷ nhếch môi, chậm rãi hồi Vĩnh Lạc cung. Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột dâng lên một cỗ chua cay từ đáy lòng, nàng làm gì hắn có thể không hay biết sao, đêm giao thừa nàng từ chối hầu hạ hắn, lại lén lút gặp gỡ Hoàn Nhan Viên Tường, hiện tại còn ngăn cản không gả muội muội đến Song Điêu Quốc. Rốt cuộc, nàng yêu ai, hay là cho dù nàng yêu ai, cũng không muốn yêu hắn!
Hoàn Nhan Viên Hạo lạnh nhạt:
- Ban thưởng đến Tịch Đình hiên! Uyển Quý nhân lui đi!
Mười lăm tháng giêng, Thần Long đế ban hôn Bạch Thực Thần và Phùng Bạch Thảo, chuyện này làm xôn xao kinh thành. Bạch Thực Thần vốn dĩ cùng Hoàng thượng không thuận mắt, nay Hoàng thượng ban hôn hắn cho một nữ tử thất thân lại có hài tử đã lớn như vậy chính là muốn sỉ nhục hắn. Có điều trái ngược suy nghĩ của người trong thiên hạ, Bạch Thực Thần vô cùng hào hứng với mối hôn này, lại gấp gáp tổ chức trong vòng mười ngày, đầy đủ tam thư lục lễ chẳng thiếu thứ gì. Người ngoài cuộc có thể mù mờ, nhưng người trong cuộc đương nhiên hiểu rõ, thời gian yên ắng của Viên Hầu phủ không còn bao nhiêu, Bạch Thực Thần phải tranh thủ.
Hai mươi lăm tháng giêng, kiệu hoa kèn trống náo nhiệt từ Bạch gia Bá phủ sang Viên Hầu phủ rước tân nương, kiệu hoa đi vòng vèo qua mấy con phố, Bạch Thực Thần là văn nhân, ngồi trên ngựa hơn canh giờ liền muốn nhức đầu chóng mặt, có điều hắn phải đi chậm, thật chậm, tay nắm cương ngựa siết lại, hắn còn muốn xem Phùng Gia Hỷ mưu tính thế nào.
Vĩnh Lạc cung.
Gia Hỷ thong thả dùng cơm, nàng dậy muộn ăn sáng trễ, Phùng Việt bên cạnh đang cáu kỉnh bộ dáng, hắn hơn ba tuổi đã biết được bản thân có đặc quyền thế nào, các cung nữ không dễ dàng chăm sóc, Gia Hỷ với chuyện này rất không hài lòng.
- Việt nhi, nếu con không ăn, mẫu hậu bỏ đói, tính cách con không sửa, mẫu hậu đuổi con ra khỏi Hoàng cung!
- Nàng hâm dọa trẻ nhỏ như vậy không có tác dụng gì!
Gia Hỷ buông đũa, chưa kịp đứng lên đã được miễn lễ. Nàng nghe ruột gan nhộn nhạo:
- Hoàng thượng...hôm nay người không thiết triều?
Đạm Ngọc dâng chén, Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả gấp một đũa:
- Bạch gia có hỷ, toàn triều được miễn một ngày! Đậu phụ chưng tương vừa vặn khẩu vị! Ngự trù rất khá!
Phùng Việt thấy Thần Long Đế khen ngợi món ăn liền tò mò thò đũa đến, Gia Hỷ gườm gườm mắt hạnh, để Bối Lan bồng đi. Trong lòng Hoàn Nhan Viên Hạo đau xót, nếu Thương Vương giữ được, nàng sẽ thay đổi, sẽ không còn xa cách hắn nữa.
Bữa ăn chưa diễn ra được bao lâu, thì ngoài cửa, Lương Quý công công đã hốt hoảng chạy vào:
- Nương nương, không hay rồi, kiệu hoa của Bát tiểu thư bị cướp!
Gia Hỷ đứng bật dậy, trống ngực đập thình thịch:
- Là ai gây ra?
Lương Quý nhìn thấy Hoàng thượng đang ở đó, lắp ba lắp bắp không nói lên lời:
- Là...Song...là Song Điêu Vương!
Gia Hỷ siết chặt tay lại, Hoàn Nhan Viên Hạo thu vào tầm mắt biểu tình của Gia Hỷ, nhàn nhạt phân phó:
- Tô An, truyền khẩu dụ của Trẫm, cho Ngự quân hộ tống Vương gia hồi cung! Hoàng hậu cứ thong thả dùng cơm đi, chuyện không thể đi xa nữa đâu!
Gia Hỷ bất lực nhìn thức ăn trên bàn, lại nói:
- Song Điêu Vương đến kinh thành lần này chính là muốn nạp Bạch Thảo, thần thiếp thật không ngờ hắn lại dám dùng cách này!
Hoàn Nhan Viên Hạo ý vị thâm trường, mọi chuyện làm sao có thể như thế trùng hợp, hắn cũng thật muốn biết Gia Hỷ dưới mắt hắn định tính kế với ai:
- Nàng có gì lo lắng, Ngự quân ra tay, hôn sự sẽ không bị ảnh hưởng!
- Thần thiếp không lo không được, Song Điêu Vương không thể có hài tử, nhỡ đâu túng quá hóa liều...
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu híp lại:
- Đại sự như vậy, sao nàng có thể biết?
- Ngũ gia vô tình nhắc đến, Ngũ gia là phụ thân của Bát tỉ nhi lại không muốn Bát tỉ nhi gả đến đó, hiển nhiên Song Điêu Vương phải có gì khuất tất, loại chuyện giết mẹ giữ con trong hoàng thất không phải hiếm, thần thiếp không muốn hi sinh muội muội!
Hoàn Nhan Viên Hạo dần dần tường tận:
- Vậy nàng muốn hi sinh ai?
Gia Hỷ liếc mắt để toàn bộ hạ nhân lui, lần đầu tiên bày kế trước nam nhân nguy hiểm nhất thiên hạ, nàng run rẩy, tự nắm lấy tay trấn an bản thân:
- Thần thiếp làm sao dám nghĩ đến! Viên Hầu phủ gặp nạn, thần thiếp không phải không biết, thần thiếp giúp được ai liền giúp...
- Nàng không phải thanh minh, Trẫm biết Thương Vương không còn, Viên Hầu bị điều tra đối với nàng là một đả kích không nhỏ! Chỉ là ngay từ đầu nàng không hề nói với Trẫm là Viên Tường không thể sinh được, đây là đại sự hoàng thất, nàng có biết không?
Gia Hỷ nuốt một ngụm lạnh, mắt long lên:
- Hoàng thượng, nếu thần thiếp nói từ trước, chắc chắn người sẽ vì Song Điêu Vương mà bỏ qua an nguy của Phùng Bạch Thảo! Thần thiếp là nữ nhân, không thể đại lượng hi sinh người thân, đành phải dùng chút tính toán tầm thường này!
Hoàn Nhan Viên Hạo không thể trách cứ Gia Hỷ, lại càng không thể để nàng thêm đau lòng, hồi lâu mới nói:
- Cuối cùng, nàng muốn kết thúc chuyện này như thế nào! Nàng đã dám đối đầu Viên Tường, hiển nhiên có cách xoa dịu hắn!
Gia Hỷ cắn môi, thở ra nhẹ nhõm:
- Hoàng thượng, sấm sét mưa móc đều là thiên ân, bá tánh trong thiên hạ ai ai cũng đều là con dân của người! Kể cả hài tử Song Điêu Vương...cũng không ngoại lệ!
Hoàn Nhan Viên Hạo đập bàn:
- Hỷ nhi, nàng thật sự muốn Trẫm phải làm thế?
Gia Hỷ quỳ xuống, vẫn nhất quyết không thay đổi ý định:
- Hoàng thượng, đây không phải không có tiền lệ, năm xưa Thái hậu cũng chính là Quý nhân được ban xuống Vương phủ...
- Nàng!
Gia Hỷ vẫn quỳ ở đó, ngự liễn đã hồi Vĩnh Hưng cung từ lâu.
Mười lăm tháng hai, Thần Long Đế ban Tương Quý nhân làm Trắc phi Song Điêu Vương, cũng trong ngày hôm đó, Song Điêu Vương hồi đất phong. Triệu Tử Đoạn đứng trên cổng thành cùng Thần Long đế, cả hai nhìn tuyết rơi trập trùng theo dấu xe ngựa lăn dài, đây có lẽ là đợt tuyết cuối cùng, băng giá cũng đã tan hết.
Triệu Tử Đoạn không giấu nổi ai oán:
- Hoàng thượng, chuyện này, vốn dĩ không nên theo ý Hoàng hậu! Đây là chút mâu thuẫn nữ nhân thâm cung, người sao lại nhúng tay vào!
Long bào phất phơ trong gió, Hoàn Nhan Viên Hạo chớp mắt mệt mỏi, nửa tháng qua cũng đã cố công điều tra được, liền không giấu giếm:
- Tương thị hạ độc Thương Vương, bao nhiêu đó đủ để tội chết! Trẫm không cảm thấy Hoàng hậu làm sai!
Triệu Tử Đoạn lắc đầu:
- Tương Quý nhân là đích nữ Quốc Công phủ, là chất nữ Thái hậu, biểu muội người, lại là nữ nhi duy nhất của Châu Quốc công phu nhân để lại, Hoàng thượng làm như thế này! Hại nhiều hơn lợi!
Hoàn Nhan Viên Hạo quay sang Triệu Tử Đoạn, hồi lâu lại tiếp:
- Tương Hoàng Quý phi năm đó cũng vậy, nếu như Tương Hoàng Quý phi năm đó một lòng ủng hộ Hòa Vương đoạt đích, người đứng đây chắc chắn không phải là Trẫm! Trẫm đối đãi Hoàng hậu sủng ái như vậy, Tương thị còn dám hạ độc thủ, thì sau này hài tử của Trẫm tất cả sẽ ra sao? Tương thị gia thế như Tương Hoàng Quý phi tình cảnh lại không khác gì Vạn Quý phi ngày trước, không từ thủ đoạn. Hoàng hậu không hề làm sai!
Triệu Tử Đoạn không nói nữa, cốt nhục của Tương Quý nhân không phải của Thần Long đế hay sao. Thần Long đế là ngoan tuyệt hay độc ác, một khi đã lên đến vị trí độc tôn này, không ai còn giữ được thiện lương ban đầu.
Hoàn Nhan Viên Hạo ra khỏi đài cao:
- Song Điêu Vương chắc chắn không để Tương thị sống, đứa trẻ này cũng sẽ được bảo toàn thân phận, hắn chỉ có một con trai, liền không mong con trai mình biết được sự thật. Trẫm cũng hạ lệnh, hoàng thất tất nhiên kín miệng, nếu xuất phát đồn đãi thì mãi mãi cũng chỉ là lời đồn mà thôi!
Tương Quý nhân bị ban đến Song Điêu Quốc, Gia Hỷ sau khi nhận thỉnh an liền muốn nghỉ ngơi, nàng xoa xoa mi tâm, đổi y phục thoải mái, Đạm Ngọc đoán ý chủ tử mà tươi cười:
- Nương nương dùng chút cháo bát bảo! Hôm nay thời tiết đã đẹp hơn!
Gia Hỷ gật đầu xỏ chân vào hài mềm, nhìn chồi non nhú lên trên những nhành cây khô khốc. Đạm Ngọc không nhịn được tò mò:
- Nương nương, người làm sao chắc chắn Hoàng thượng sẽ ban Tương Quý nhân đi mà không phải Uyển Quý nhân?
Gia Hỷ thong thả ngồi xuống, trên bàn đầy những sổ sách, nàng từ từ gạch những phần viết về Tương Quý nhân:
- Cái thai của nàng ta là nam hài, Thái y đã chẩn ra, Hoàng thượng dù muốn hay không cũng không thể ban một nữ nhi cho Song Điêu Vương được! Huống hồ gia thế Tương thị cao như vậy, liền không để Song Điêu Vương chịu thiệt!
Bối Lan thêm than vào lò, ngờ vực ánh mắt:
- Nương nương, người thực sự không nghi ngờ Uyển Quý nhân? Tổ yến ấy sao cứ nhất định phải dâng lên trước mặt Hoàng thượng! NgườicũngchắcchắnlàTươngQuýnhânhạđộcrồisát hại cungnữthâncậnđểthủtiêuư! Tựanhưnếuemgiúpnươngnươnglàm chuyện mờám, người sẽgiếtemtrongkhi chưa aiphát hiện sao?
Gia Hỷ ngừng bút, trầm ngâm.
___________________
Cháo bát bảo