Hàn Môn Đại Tục Nhân FULL


Lúc này, Lý Tam Lang cảm giác được trên người giống như giảm bớt một ít đau đớn
bất quá hắn chỉ tưởng rằng là do uống thuốc , cũng không có suy nghĩ nhiều.

Buổi tối hôm đó lúc ngủ, Lý Ngũ Nha còn tri kỷ vì Lý Nhị Nha xoa xoa chân bị trẹo.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lý Nhị Nha rời giường, kinh hỉ phát hiện lúc đi chân không còn đau như vậy, vội vàng đẩy đẩy Lý Ngũ Nha còn đang ngủ, kích động nói: "Ngũ Nha, muội còn rất biết xoa chân, đêm nay giúp tỷ xoa bóp.

Lý Ngũ Nha trở mình, đưa lưng về phía tỷ nàng, tiếp tục ngủ say như chết.


Một rương dược liệu, Lý gia trên dưới đều thập phần thèm thuồng, hiện giờ đại phòng rõ ràng muốn chiếm lấy một rương dược liệu kia, điều này làm cho Lý lão nương trong lòng rất là không vui.

Hơn nữa ngày hôm qua Lý Ngũ Nha đánh Lý Trường Lâm, Kim Nguyệt Nga chẳng những không mắng Lý Ngũ Nha một câu, càng không tới xin lỗi Lý Trường Lâm, Lý lão nương lại càng tức giận.



Buổi sáng lúc ăn sáng, mặt Lý lão nương kéo dài, một bộ dáng bà rất không hài lòng.

Hoàn cảnh hiện tại trước mắt, mỗi gia đình, bình thường đều là do lão nhân làm chủ, thêm vào đó Đại Sở lấy hiếu trị thiên hạ, quyền lực của lão nhân ở nhà không thể nghi ngờ là lớn nhất, nhi tử tôn tử trong nhà đều phải nghe lời lão nhân.

Giống Lý gia, Lý lão gia là người đứng đầu một nhà, chuyện bên ngoài đều do ông ấy quản.

Mà Lý lão nương lại phụ trách hết thảy trong nhà, tỷ như sắp xếp ăn uống, việc nhà, chi tiêu ! !

Hôm nay nàng mất hứng, những người khác trong nhà đều phải kiềm chế một chút.

Bất quá đối với việc này, đại phòng một nhà làm như không thấy , nên ăn thì ăn nên uống thì uống
Lý Ngũ Nha liếc Lý lão nương một cái, trong lòng lại cảm thán nãi nãi này của nàng thật sự có chút không thông minh a.

Bất kể chuyện gì, đều phải phân tích tình huống cụ thể, mọi việc đều phải chú ý điều kiện tiên quyết.

Lão nhân đương gia làm chủ có thể, lão nhân cũng có thể nói một không hai, nhưng cái này phải có điều kiện tiên quyết a.


Điều kiện tiên quyết là, lão nhân gia phải có bản lĩnh , hoặc là có thể chống đỡ cả nhà, cam đoan trong nhà trên dưới không vì ấm no mà khốn đốn.

Hoặc là đức cao vọng trọng, để cho nhi tôn tin phục.

Hai thứ này, Lý lão nương đều không dính dáng, thêm nữa nàng còn thiên vị, dưới tình huống như vậy, nàng còn muốn ở nhà làm lão phong quân, có thể sao?
Thấy Kim Nguyệt Nga cùng Lý Tam Lang bốn huynh muội đem mình trở thành không khí, Lý lão nương trong lòng càng tức giận lúc này liền nói:


“Trưởng tức , đồ trong nhà đều do ta quản, hôm qua các ngươi lấy về rương dược liệu ăn cơm xong lập tức mang tới cho ta.


Lời này vừa nói ra, những người khác Lý gia lập tức nhìn qua.

Dược liệu chính là đồ vật quý giá , một rương lớn như vậy khẳng định có thể bán rất nhiều tiền ?
Kim Nguyệt Nga trên mặt xẹt qua vẻ căm tức, trực tiếp không khách khí nói:”Mẫu Thân , thuốc kia là để lại cho đương gia.

Mấy năm nay, chiến sự biên quan không ngừng, mỗi lần đương gia trở về, trên người đều mang theo vết thương.

Rương thuốc kia là Tam Lang và Ngũ Nha mạo hiểm dù bị quý nhân trách phạt cũng đòi lại, nhi tức sẽ không đưa cho bất luận kẻ nào.

Vừa nghe lời này, Lý lão nương “Ba” một tiếng đánh trên bàn, nhìn Kim Nguyệt Nga nghiêm mặt nói: "Ta đây làm mẹ chồng còn kêu không nổi ngươi đúng không?”

Lý Trường Lâm lập tức nói tiếp: "Đúng vậy đại tẩu chống đối mẹ chồng, đại tẩu thật là bất hiếu”!
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.


Lý Ngũ Nha có chút phiền chán nhìn người Lý gia tham lam, đám sâu mọt này, đòi đã quen, cho rằng đại phòng hết thảy đều là của bọn họ, vừa định nói cái gì, liền thấy Lý Tam Lang đứng lên.

Lý Tam Lang không nhìn Lý lão nương, cũng không quản Lý gia những người khác, mà là thẳng tắp nhìn Lý lão cha:”Nội tổ phụ , phụ thân ta vẫn còn là con của ngài sao?"

Lý lão cha trong lòng chấn động, vội vàng không vui mở miệng: "Đứa nhỏ này, nói mê sảng gì vậy, phụ thân ngươi đương nhiên là nhi tử của ta rồi ”.

Lý Tam Lang: "Đã như vậy, nương ta đã nói, thuốc kia là giữ lại cho phụ thân ta , vì sao các ngươi còn nhất quyết muốn lấy ?"
Lý Nhị Nha cũng nói thầm: "Nào có phụ mẫu nào thấy nhi tử mình bị thương, còn đi cướp thuốc cứu mạng của nhi tử mình chứ.


Lời này làm cho Lý lão gia rất là không có mặt mũi, quay đầu nhìn về phía Lý lão nương, trách một tiếng : "Ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh, thuốc kia là để lại cho trưởng tử , không cho ngươi đòi hỏi trưởng tức nữa”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận