Trả lời nàng hính là bóng lưng Diệp Mặc , đầu cũng không ngoảnh lại.
Đám người đi xa, Lý Thất Lang che mặt nhìn Lý Ngũ Nha:”Tỷ , tỷ không cần vội vàng lấy lòng Diệp đại thúc như vậy được không? Cảm giác rất mất mặt nha”.
Lý Ngũ Nha giơ tay lên liền búng trán Lý Thất Lang một cái: "Cái gì gọi là vội vàng lấy lòng? Tỷ đây rõ ràng là biểu đạt lòng sùng kính của tỷ có được hay không?
Nói xong, có chút suy sụp nhụt chí , nàng đều liên tục hai năm ở trước mặt Diệp đại thúc lấy hảo cảm, đáng tiếc người này cứng rắn một chút cũng không mềm lòng.
“Như ta một tiểu hài tử thông minh lanh lợi, vừa nhìn chính là luyện võ kỳ tài có được hay không, ông ấy thu ta làm đồ đệ, không thiệt thòi!"
Lý Tam Lang buồn cười nhìn muội muội tràn đầy tự tin: "Ngũ nha, muội nếu muốn học võ, ca có thể dạy muội a, nếu cảm thấy ca không được, chờ phụ thân trở về dạy muội là được rồi.
”
Lý Ngũ Nha trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Muội mới không muốn học cái gì ngoại gia công phu đâu, vạn nhất luyện thành Barbie Kinh Kong làm sao bây giờ?"
“Cái gì Kinh Kong?”
Lý Tam Lang, Lý Thất Lang đều ngơ ngác nhìn Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha hai tay ôm ngực, hừ hừ nói: "Dù sao ta cũng không muốn học công phu ngoại gia”.
Kiếp trước, bởi vì sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, vì để được sống sót, nàng không thể không mạnh mẽ so với nam nhân còn dũng mãnh hung hãn , bởi vì khí tràng quá mạnh , không có nam nhân dám tới gần, thế cho nên đến chết nàng lớn tuổi vẫn chưa lập gia đình.
Đời này thật vất vả mới có thể làm lại từ đầu, cô mới không cần đi theo con đường cũ của đời trước.
Học ngoại gia công phu, luyện đến cao lớn thô kệch, rất khó coi có được hay không, người ta trưởng thành là muốn làm chim nhỏ nép vào lòng người ta
Lý Tam Lang: "-.
-“
Chim nhỏ nép vào lòng người ta ?
Mỹ nữ yếu đuối ?
Trong đầu Lý Tam Lang không khỏi hiện ra hình ảnh muội muội ở trong dịch trạm tay vung đao , sạch sẽ lưu loát giải quyết người Bắc Yến, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái.
Nhận thức của tiểu muội đối với mình hình như có chút sai lệch!
Diệp Mặc không phải là quân hộ của Thiên Lĩnh Đồn, ông ấy là phạm nhân bị lưu đày đến biên quan sung quân, bởi vì tính cách lạnh lùng quái gở, người trong quân đồn đều không thích lui tới với ông ấy , một mình ở cửa tây đồn dân cư thưa thớt.
Vì biểu lộ thành tâm cùng quyết tâm bái sư của mình, Lý Ngũ Nha ngay cả nhà cũng không về, liền mang theo Lý Thất Lang, một người kéo một bó củi nhỏ tới nhà Diệp Mặc.
So với tứ hợp viện của Lý gia, Diệp Mặc ở cũng rất đơn sơ, chỉ có một gian nhà tranh lẻ loi, tường cũng không phải dùng bùn vàng xây, bốn phía nhà tùy ý cắm một ít gậy gỗ, miễn cưỡng vây quanh lan can.
“Diệp đại thúc, chúng ta mang củi tới cho thúc đây”
Lý Ngũ Nha bước lên đứng trước cửa gỗ, vươn cổ nhìn vào bên trong.
Đợi một lúc, không ai trả lời.
Lý Ngũ Nha lặng lẽ thu hồi về , biết hôm nay lại tay không mà về , thở dài chuẩn bị dẹp đường về phủ.
Lý Thất Lang mặt lộ vẻ khó hiểu: "Tỷ, chúng ta vì cái gì nhất định phải cùng Diệp đại thúc học nội gia công phu nha?"
Lý Ngũ Nha: "Đương nhiên là vì an toàn mạng nhỏ của chúng ta”.
Chuyện trạm dịch bị cướp nhắc nhở nàng, nàng thân ở biên quan, cũng không an ổn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp phải họa sát thân.
Lần này có thể may mắn chạy thoát, lần sau thì không nhất định.
Phải biết rằng, thế giới này chính là có võ công cao thủ đấy.
Nàng tuy có tinh thần lực, nhưng tinh thần lực còn quá yếu, thật muốn chính diện chống lại một người biết võ công, cũng không cần người đó quá lợi hại, nàng cũng chỉ có chết “
Cho dù sau này tinh thần lực trở nên mạnh mẽ, vậy nàng cũng phải vì sử dụng tinh thần lực mà tìm cái cớ a.
Cho nên, học võ là bắt buộc.
Lý Ngũ Nha lần nữa nhìn cửa phòng đóng chặt, mang theo Lý Thất Lang chuẩn bị rời đi, vừa xoay người, liền thấy Diệp Mặc từ bên ngoài trở về.
“Diệp đại thúc, nguyên lai thúc đi ra ngoài a? Ta còn tưởng rằng thúc ở nhà.
"Lý Ngũ Nha lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười.
Diệp Mặc xách theo một túi nhỏ mua mì đen ở nhà đồn trưởng, nhìn qua hai bó củi nhỏ đặt ở cửa, nhíu mày nhìn Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang: "Không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao dừng tới nữa ?
Lý Ngũ Nha nhìn Diệp Mặc đen mặt, suy nghĩ một chút, quyết định bán thảm: "Diệp đại thúc, ba ngày trước trạm dịch bị một đám người Bắc Yến bắt cóc, lúc ấy ta và ca ca , đệ đệ đều ở bên trong.
Thúc không thấy đám người Bắc Yến kia thiếu chút nữa giết ta và ca ca, ca ca ta còn trúng một mũi tên, lúc ấy ta đều cho rằng chúng ta không thể sống sót”.