Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian


“Dưới gầm trời này còn có chuyện ngươi không dám? Ngươi nói xem, lá gan sao lại lớn như vậy chứ? Đó chính là bọn buôn người giết người không chớp mắt, ngươi có từng nghĩ tới, nếu vạn nhất vạn nhất ngươi bị bọn họ bắt đi, sẽ có hậu quả gì không?"
"Còn ngươi nữa, Nhan Văn Đào, Đạo Hoa không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện? Đi theo nàng hồ đồ.

"

"Tổ mẫu, con sai rồi.

"
"Ngươi đúng là sai rồi.

"

Trong lúc mơ màng , Tiêu Ngọc Dương mơ hồ nghe được ba người thấp giọng đối thoại, vừa mới bắt đầu hắn còn có chút mờ mịt, nhưng chờ hắn nhớ tới, hắn giống như từ trong tay bọn buôn người trốn ra, nhất thời tỉnh táo lại, mở hai mắt ra.

Chiếc xe ngựa này hơi cũ kỹ, vừa nhìn đã biết không phải là xe ngựa của quý nhân hay đại gia gì.

Giờ phút này trong xe ngựa chỉ có hắn và thiếu niên trúng đao.



Thấy thiếu niên trúng đao hô hấp nhẹ nhàng, sắc mặt cũng không tái nhợt như trong tưởng tượng, Tiêu Ngọc Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ồ, ngươi tỉnh rồi?"
Đột nhiên, màn xe bị xốc lên, phía trước đột nhiên xuất hiện tiểu hài tử đã dùng tảng đá đập ngã kẻ buôn người kia.

Tiểu hài tử đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau đó lại đi nhìn thiếu niên bị đao đâm , lúc này mới từ trong xe ngựa lấy ra một hồ lô nước , đưa cho hắn.


Thấy thiếu niên nhìn mình chằm chằm, cũng không nhận hồ lô nước, Đạo Hoa trợn trắng mắt.

Thằng nhóc, cảnh giác ngược lại rất nặng.


"Uống đi, không độc.

"

Tiêu Ngọc Dương do dự một chút, tiếp nhận hồ lô nước, hắn cũng không phải lo lắng có độc hay không, chỉ là từ nhỏ được giáo dưỡng nói cho hắn biết, tốt nhất không nên tùy ý lấy đồ của người khác.

Nhưng bây giờ, hắn thật sự là đói không chịu nổi.

Giáo dưỡng gì đó, trước để sang một bên.

"Ùng ực ực ục ục ~ "
Tiêu Ngọc Dương một hơi uống hơn phân nửa, nếu không phải nhìn thấy mặt đứa trẻ đối diện đều phồng lên, sợ là hắn sẽ trực tiếp uống hết.


Ngượng ngùng trả lại hồ lô nước, vì để giảm bớt xấu hổ, có chút mất tự nhiên hỏi:

"Đây là nước gì?" Thật ngon!

Mặc dù từ nhỏ hắn đã sinh hoạt ở nơi tôn quý nhất thế gian này, thứ gì tốt cũng đã gặp, nhưng trong thức ăn, thật đúng là không có loại nào so được với nước trong hồ lô này.

Hơn nữa, sau khi uống nước , thân thể suy yếu vô lực dường như thoáng cái đã có sức mạnh.


Là hắn ảo giác sao?
Cho dù là thuốc bổ tốt hơn nữa hẳn là cũng không có hiệu quả kỳ diệu như vậy!
Bầu nước hồ lô không lớn, Đạo Hoa lấy lại hồ lô nước , lấy tay lắc lắc, phát hiện nước không còn lại bao nhiêu, mặt thoáng cái liền suy sụp.


Trong hồ lô đựng cũng không phải sơn hào hải vị gì , chính là nước gạo.

Nhưng nguyên liệu nấu ra nước này lại không tầm thường, là gạo được trồng trong không gian của nàng.

Đúng vậy, không gian.

Thai xuyên cổ đại, lão thiên đoán chừng là sợ nàng ở cổ đại sống không nổi, cho nàng một không gian ngón tay vàng, một đóa hoa lúa nhỏ màu xanh biếc, sinh trưởng ở trong lòng bàn tay phải của nàng.


Không gian không lớn, linh tuyền, cơ duyên tu tiên gì đó thì đừng nghĩ.

Bên trong chỉ có ba mảnh đất, một mảnh đất vàng, một mảnh đất đỏ, một mảnh đất đen, mỗi mảnh đất chỉ có một mẫu.

Không gian này rất bẫy người, cần thường xuyên hấp thu khí thảo mộc ở ngoại giới, trong đó khí lúa là tốt nhất.

Nói tóm lại, chính là nàng nhất định phải tiếp xúc nhiều với thiên nhiên, như vậy, hoa lúa trong lòng bàn tay nàng mới có thể tươi mới sáng bóng.

Hoa lúa càng tươi, đất trong không gian lại càng phì nhiêu, dinh dưỡng trồng ra càng cao.


Lần đầu tiên nàng phát hiện mình có một không gian, là lúc nửa tuổi.

Khi đó, nàng không thể ra ngoài, không tiếp xúc được khí tức cỏ cây, ba mảnh ruộng trong không gian , so với vùng đất khô hạn nứt nẻ phương bắc này cũng không khá hơn chút nào.

Kể từ khi nàng biết đi biết chạy, nàng bắt đầu công việc làm tăng độ màu mỡ cho đất trong không gian.

Quá trình này mất tận chín năm.

Trời không phụ lòng người, bây giờ những thứ sản xuất ra từ không gian này đều có phẩm chất tuyệt đối cao hơn bên ngoài gấp bội.

Nước cơm trong hồ lô là nàng cố ý chuẩn bị cho Nhan lão thái thái.

Mấy năm nay, tuy rằng nàng không có việc gì thì cho lão thái thái ăn đồ ăn trồng trong không gian, thân thể lão thái thái cũng tốt hơn lão thái thái bình thường rất nhiều, nhưng rốt cuộc lão thái thái cũng lớn tuổi, đi đường hơn nửa tháng, thân thể vẫn sẽ chịu không nổi.

Lần này thì hay rồi, nước gạo của nàng bị người ta uống mất!
Đạo Hoa trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương, nghĩ đến trong xe ngựa còn có một người hôn mê, dứt khoát đem nước còn lại trong hồ lô cho hắn uống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận