Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian


Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lý phu nhân lập tức nhiều hơn.

Tôn thị ở bên cạnh cười nói chen vào: "Nương, Đạo Hoa là nữ nhi của đại ca đại tẩu, ai còn có thể ủy khuất nàng ta?"
Nhan lão thái thái: "Tốt nhất là như vậy.

" Nói xong nhìn thoáng qua đại nhi tử, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Nhan Trí Cao bị nhìn không hiểu, ông ta cũng rất đau lòng cho trưởng nữ có được không.

Tôn thị ở một bên thấy rõ ràng, trong lòng có chút kinh ngạc vì lão thái thái yêu thương Đạo Hoa, giả bộ ghen tuông nói:
"Nương thật đúng là thương Đạo Hoa, ba câu nói hai câu đều không thể rời bỏ nàng.

"

Nhan lão thái thái vẻ mặt đương nhiên: "Đạo hoa là trưởng nữ Nhan gia, ta tự nhiên phải thương yêu nàng nhiều hơn!"
Lần đầu tiên gặp mặt, Nhan lão thái thái không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Đạo Hoa.

Đối với việc này, trong lòng mọi người Nhan gia đều có chút tính toán.



Đạo Hoa đi theo phía sau nha hoàn, bất động thanh sắc đánh giá bố cục hậu viện huyện nha.

Hậu viện huyện nha không xa hoa khí phái như trong tưởng tượng, diện tích cũng không phải rất lớn, đình viện cũng không nhiều, nhưng cái nên có đều có, đình đài hòn non bộ, hoa viên cũng không ít.

Mỗi khi đi qua một chỗ, ánh mắt của Đạo Hoa đều dừng lại một chút, mặc dù đối với kiến trúc đình viện cổ đại rất mới lạ và cảm thấy hứng thú, nhưng nàng cũng không có mạo muội lên tiếng hỏi thăm.

Đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy, bây giờ có không ít người đang âm thầm quan sát nàng.


Lúc này, nàng cũng không nên cho người ta một loại cảm giác giống như nhà quê vào thành.

Bên cạnh, Bình Đồng dẫn đường cũng lặng lẽ đánh giá vị đại cô nương mới tới này.

Tiểu cô nương tuy tuổi không lớn lắm, nhưng lại thập phần ổn trọng, không giống như những tiểu cô nương khác, đến một hoàn cảnh mới liền líu ríu hỏi không ngừng.

Đồng thời, cũng không có biểu hiện ra sự nao núng và câu nệ gì, dáng vẻ bình tĩnh thong dong kia, tuyệt đối không giống như là hài tử lớn lên ở nông thôn.

Trước đó phu nhân còn lo lắng đại cô nương sẽ bị Nhị cô nương bọn họ hạ thấp, bây giờ xem ra, ngược lại là có chút lo lắng vô ích.


"Đại cô nương, chính viện sắp đến rồi.

"
Đạo Hoa nhìn thoáng qua Bình Đồng, nha hoàn này ăn mặc đẹp hơn người khác một chút, có lẽ là đại nha hoàn bên cạnh nương của nàng.

"Phụ thân , nương đều ở chính viện sao?"
Bình Đồng gật đầu cười: "Đúng vậy, lão gia phu nhân ở chính viện, nhị lão gia và nhị phu nhân ở Xuân Hoa Viện, tam lão gia và tam phu nhân ở Thu Thực Viện, lão phu nhân ở Tùng Hạc Viện.

"
Lúc này, Đạo Hoa đã bước vào cửa chính viện: "Ta vừa mới nhìn thấy hậu viện không chỉ có bốn viện, những viện khác không có người ở sao?"


Ánh mắt Bình Đồng lóe lên, do dự một chút mới nói: "Những viện khác đều có người ở, đại gia và Tứ gia ở Chiết Quế Viện, Lâm di nương dẫn theo Lục gia và Tam cô nương ở Song Hinh Viện.

" Nói xong, nhịn không được giương mắt nhìn lại, nàng muốn nhìn xem đại cô nương mới tới sẽ có phản ứng gì.

Đáng tiếc, nàng thất vọng rồi.

Chỉ thấy đại cô nương mới tới hơi hé miệng cười, sau đó cái gì cũng không nói đã trực tiếp bỏ qua.

Chẳng biết tại sao, thấy nàng như thế, trong lòng Bình Đồng đột nhiên tuôn ra một cảm giác mãnh liệt.

Vị đại cô nương mới tới này tựa hồ có chút không đơn giản nha!

Đi vào chính viện, Bình Đồng mang theo Đạo Hoa đi sương phòng bên trái: "Phu nhân nói, ngày sau đại cô nương sẽ ở chỗ này, tất cả mọi thứ trong phòng đều là phu nhân tự mình bố trí, cô nương nhìn xem còn cần gì không, nói cho nô tỳ, nô tỳ báo cáo cho phu nhân, để phu nhân bổ sung thêm cho cô nương.

"
Đạo Hoa nhìn lướt qua căn phòng, không nói gì, trực tiếp đưa mắt nhìn về phía nước tắm và quần áo đã chuẩn bị sẵn trong sương phòng.

Nhìn thấy những thứ này, nàng mới tháo xuống vẻ nghiêm trang trên mặt, lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng có thể thanh tẩy một phen, mấy ngày nay, thiếu chút nữa nghẹn chết nàng.




Thấy Bình Đồng không đi, ngược lại còn làm bộ muốn giúp nàng tắm rửa, Đạo Hoa vội vàng lên tiếng: "Vị tỷ tỷ này, ngươi đi xuống làm việc của ngươi đi, ta tự mình tắm rửa.

"
Bình Đồng có phần không đoán được tính tình đại cô nương mới tới, cũng không ép ở lại, cười nói: “Nô tỳ chờ ở ngoài phòng, cô nương có gì cần, cứ gọi nô tỳ.

"
Đạo Hoa gật đầu: "Được.

"
Rất nhanh Bình Đồng đã ra khỏi sương phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Nàng vừa đi, Đạo Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo.

Nàng có chút không kịp chờ đợi muốn chui vào trong nước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận