Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian


"Còn về sau, ngươi không có về sau.

"
"Đừng mà ~"
Nhìn một già một trẻ, mặt không đỏ thở không gấp ngươi đuổi ta chạy , dưới mái hiên một đám người đều một mặt thán phục.

"Mấy năm nay thân thể của nương càng ngày càng tốt.

" Nhan Trí Cường tam nhi của Nhan gia gượng cười nhìn hai người đang vui đùa ầm ĩ trong viện.

Thê tử Ngô thị hé miệng cười: "Cũng không phải sao, chỉ cần có Đạo hoa ở đây, nương sẽ không có lúc nào nhàn rỗi , tinh thần tự nhiên sẽ tốt lên.

"

Nhan Văn Đào cạn lời nhìn cha mẹ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: "Cha, mẹ, khuyên đi, mặt trời lớn như vậy, cẩn thận bị say nắng.


"
Nghe nói như thế, Nhan Trí mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, bước nhanh vào sân, túm lấy Đạo hoa hai má đỏ bừng , quay đầu nhìn về phía lão thái thái: "Nương, con bắt Đạo hoa cho nương, chúng ta vào nhà dạy dỗ nàng thật tốt.

"
Nhìn cơ bắp phồng lên ngay cả y phục trên cánh tay Tam thúc cũng không che chắn được, Đạo hoa rất thức thời không giãy dụa, gương mặt tội nghiệp nhìn về phía lão thái thái hơi thở hổn hển, bước nhanh tới.


"Ngươi mạnh như vậy làm gì, nàng mới bao nhiêu tuổi, sao có thể chịu đựng được ngươi xách như vậy?"
Thấy cháu gái trưởng bị Tam nhi xách trong tay, lão thái thái lập tức không vui, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng nhanh chóng nhận người từ trong tay hắn.

Nhan Trí ngượng ngùng sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn biết sẽ có kết quả như vậy, trong nhà, mẫu thân xem Đạo hoa như bảo bối , nương có thể giáo huấnnàng , nhưng nếu người khác dám động vào Đạo hoa , nàng lập tức sẽ bênh vực ngay.



"Đi, theo ta vào nhà.

"
Nhan lão thái thái trừng mắt nhìn cháu gái , kéo tay nàng và đi về phía phòng chính.

Đạo hoa lần này không náo loạn nữa, thân mật dựa sát vào lão thái thái: "Tổ mẫu, sau này con không dám nữa.

"
Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng: "Ngươi dám thì sau này cũng không còn cơ hội nữa đâu.

Cha mẹ ngươi gửi thư về, sau này bọn họ sẽ đích thân dạy bảo ngươi, ta xem ngươi còn hoang dã thế nào được?"

Nghe vậy, khuôn mặt vốn đang cười của Đạo Hoa lập tức suy sụp: "Tổ mẫu, chúng ta có thể không đi không? Cứ ở lại Nhan gia thôn, con cảm thấy như vậy rất tốt.


"
Nhan lão thái thái đưa tay chỉ vào trán cháu gái, có chút bất đắc dĩ :
"Con nha, có vài người muốn vào huyện thành còn không có cơ hội, hết lần này tới lần khác con lại từ chối quái , bảo con đi còn không chịu.

"
Đạo Hoa bĩu môi: "Huyện thành nào có tự do tự tại như trong thôn.

"

Nhan lão thái thái biết tính tình cháu gái nhà mình, cũng không khuyên bảo gì, lôi kéo nàng đến trước chậu nước, tự tay kéo khăn lau mặt cho nàng:
"Ngươi cũng không tệ lắm, không có vẻ xấu, bằng không mỗi ngày đều hoang dã như vậy, sau khi lớn lên xem ngươi còn lập gia đình thế nào?"
Nghe thấy hai chữ lập gia đình, Đạo Hoa run lên, ai oán nhìn lão thái thái:
"Tổ mẫu, cái gì mà lập gia đình hay không lập gia đình, người ta còn nhỏ mà!"

Ở cổ đại kiếm ăn sinh hoạt không dễ dàng, rõ ràng mới mấy tuổi đã suy nghĩ đến chuyện sau này lập gia đình.

Nhìn vẻ mặt khoa trương của cháu gái, Nhan lão thái thái cười một cái: "Nhỏ cái gì mà nhỏ, năm nay cháu đã chín tuổi, cũng nên học một vài quy củ rồi.

Năm ngoái mẫu thân cháu gửi thư muốn đón cháu qua, cháu đều lấy cớ lão bà ta lừa gạt cho qua, lần này cha mẹ cháu cháu đều phải đón cả tổ tôn , ta xem cháu còn có lý do gì?"

"Cái gì!"

Đạo Hoa lắc lắc cánh tay của lão thái thái, tức giận nói:
"Người ta mới không dùng tổ mẫu làm cớ, cháu gái chỉ là luyến tiếc rời khỏi tổ mẫu thôi.

"
"Đừng lắc nữa, lắc đến mức lão bà tử ta choáng váng cả đầu.

"
Nhan lão thái thái kéo cháu gái ngồi xuống.

Đạo Hoa nhìn Nhan lão thái thái, xác nhận lần nữa: "Tổ mẫu, thật sự phải rời đi, không thể không đi sao?"
Nhan lão thái thái gật đầu khẳng định: "Không đi không được.

Ngươi đó, ta cũng không biết trong cái đầu dưa của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Lớn lên trong thôn, ngày sau ngươi chính là thôn cô, đi huyện thành ngươi chính là tiểu thư nhà quan, ngươi tự mình ngẫm lại đi.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận