Bình Hiểu hừ lạnh: "Lâm di nương không phải là ỷ vào mình có vài phần tư sắc, so với phu nhân chúng ta trẻ hơn vài tuổi sao? Lão gia có sủng ái nàng, nàng cũng chỉ là một thiếp thất.
"
Bình Đồng lắc đầu: "Ngươi đó, sau này nói chuyện cẩn thận một chút, vị kia giả bộ nhu nhược, biết làm nũng, rơi vào tay nàng, chờ chịu khổ đi.
"
Bình Hiểu bĩu môi, có chút không phục, nhưng rốt cuộc không nói gì nữa.
"Đại cô nương, ngươi tỉnh rồi!"
Bình Đồng vốn định khuyên Bình Hiểu vài câu, nhưng lúc này, đối mặt với một đôi mắt đen trong suốt liền hỏi.
Đạo Hoa tựa vào thùng tắm, đầu tiên là nhìn thoáng qua Bình Hiểu, lúc này mới gật đầu với Bình Đồng.
Nàng không có ngủ say, chỉ là ngâm mình ở trong nước ấm, đầu có chút mê man.
Đi đường lâu như vậy, nàng đúng là mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lời nói của hai người nàng đều nghe thấy, Lâm di nương kia dường như rất được sủng ái, xem ra cuộc sống sau này của nàng sẽ rất đặc sắc.
"Lại đi lấy chút nước nóng tới, ta muốn rửa sạch một lần nữa.
"
Một khắc sau, Đạo Hoa bọc khăn tắm đi ra từ trong thùng tắm.
"Da của đại cô nương thật là đẹp.
" Nhìn lớp da như bạch ngọc, Bình Hiểu hâm mộ nói.
Đạo Hoa cười cười, nhìn qua rất cao hứng.
Không có nữ nhân nào không thích có một làn da đẹp, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc này Bình Đồng cầm mấy bộ quần áo đi tới, đặt từng cái trên giường: "Đại cô nương, những bộ quần áo này là phu nhân chuẩn bị cho cô, bởi vì không biết kích thước của cô nương, liền làm mấy bộ với thân hình không sai biệt lắm với cô nương, sau đó lại dựa vào nó, làm thêm mấy bộ khác kích thước nhỏ hơn cô nương tới thử xem, xem bộ kia vừa người không?"
Nhìn váy áo trải đầy giường, khóe miệng Đạo Hoa cong cong: "Nương có lòng.
"
Ở cửa chính huyện nha nhìn thấy nàng, không có bất kỳ ghét bỏ, một tay liền ôm nàng vào trong ngực, nàng có thể cảm giác được, người mẫu thân này, đối với nàng thật sự thương yêu.
Bình Đồng và Bình Hiểu đều mở váy áo ra, để cho Đạo Hoa được lựa chọn tốt hơn.
Đạo Hoa đánh giá thân hình của mình một chút rồi chọn một bộ: "Vậy thì chọn bộ váy màu xanh nhạt đi.
"
Bình Đồng đưa chiếc váy đã chọn xong tới, cười nói: "Phu nhân nói, đại cô nương sinh ra vào mùa hoa nở, bình thường khi thư từ qua lại, cũng nói thích chơi đùa trong hạt thóc, liền suy đoán, cô nương thích màu xanh lá, cho nên quần áo chuẩn bị phần lớn đều là màu xanh lá.
"
Nghe vậy, trong lòng Đạo Hoa hơi ấm áp: "Hai vị tỷ tỷ nói với ta về nương ta đi, nói một chút bình thường nương ta làm những gì, thích cái gì, và không thích cái gì.
"
"Phu nhân bình thường rất bận rộn, phải quản lý mọi việc ở hậu viện, quản lý việc vặt, còn phải xã giao.
"
Hai nha hoàn hầu hạ Đạo Hoa mặc quần áo, vừa nói chuyện thường ngày của Lý phu nhân.
"Đại cô nương, không chỉ da dẻ tốt, còn có một đầu tóc tốt nữa.
" Bình Đồng cầm khăn lau tóc cho Đạo Hoa, cười nói: "Đợi lát nữa, nô tỳ chải cho cô nương búi tóc mai.
"
Đạo Hoa vừa nghe, lập tức hỏi: "Có thể đơn giản một chút không? Ví dụ như trực tiếp búi tóc lên đỉnh đầu.
" Phân biệt búi tóc gì đó cảm thấy thật phức tạp.
Bình Đồng vẻ mặt không tán đồng: "Đại cô nương, chỉ có nam tử mới có thể búi tóc lên đỉnh đầu, búi tóc nữ tử chúng ta không giống vậy.
"
Đạo Hoa lại hỏi: "Những tiểu cô nương khác trong huyện thành cũng búi tóc phức tạp như vậy sao?"
Bình Đồng gật đầu.
Nghe vậy, Đạo Hoa yên lặng, không nói gì nữa.
Bình Đồng cười nói: "Đại cô nương, người cứ yên tâm đi, nô tỳ tay nghề tốt nha, bảo đảm sẽ ăn mặc thật đẹp.
"
Đạo Hoa nghĩ thầm, nàng không lo lắng tay nghề của nàng ấy, cái nàng lo lắng là nếu đội búi tóc thục nữ, sau này đi đường, nàng cũng không dám sải bước.
Nửa canh giờ sau, dưới sự dẫn dắt của Bình Đồng, Bình Hiểu, Đạo Hoa đi ra khỏi sương phòng, đi về phía Tùng Hạc Viện của lão thái thái.
Ba người vừa mới đi ra chính viện không lâu, đã gặp Lâm Tài Lương từ Song Hinh Viện đi ra.
Nhìn thấy hai đại nha hoàn bên người Lý phu nhân dẫn theo một thiếu nữ áo xanh như trích tiên, trái tim Lâm Tài Lương đột nhiên rơi vào đáy cốc, một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có tự nhiên sinh ra.
Tỷ tỷ có thể đặt chân ở hậu viện huyện nha, dựa vào cái gì?