Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian


Còn nữa, muốn xem có thể chọc giận nàng không? Nàng vừa làm khó dễ, người bị hại là Lâm di nương càng thêm đáng thương.

Quả nhiên, Đạo Hoa vừa mở miệng, trên bàn nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không đồng ý.

Lâm di nương cũng sửng sốt, những người khác, chính là Lý phu nhân, lúc bà gắp thức ăn, dù không thích cũng sẽ không mở miệng, bà thật sự không ngờ đại cô nương lại thật sự dám mở miệng vào lúc này.

Khi nhìn thấy sắc mặt Nhan Trí Cao, Lâm di nương lập tức có vẻ hơi hèn mọn nói: "Được, thiếp lập tức đổi cho đại cô nương.

"

"Đủ rồi!"

Lâm di nương vừa vươn tay, Nhan Trí Cao liền lên tiếng, sắc mặt khó coi nhìn Đạo Hoa: "Đạo Hoa, nàng là trưởng bối của con, con có thái độ gì?"
"Chát!"
Nhan lão thái thái đặt mạnh đũa lên bàn, trừng mắt với Nhan Trí Cao: "Thái độ này của ngươi là thế nào, bảo ái thiếp của ngươi hầu hạ mọi người ăn cơm là ta gọi, ngươi có cái gì tức giận thì cứ nhằm vào ta, rống Đạo Hoa làm cái gì?"
Nhan Trí Cao có phần đau đầu:”Nương!"

Lần này, Đạo Hoa thật sự có chút nguội lạnh trong lòng.


Nàng không tin Nhan Trí Cao không nhìn ra Lâm di nương đang nhằm vào mình, nhưng một đứa con gái vừa mới đến bên người hơn một tháng, làm sao bằng ái thiếp làm bạn gần mười năm và một đôi nhi nữ hầu hạ.

Bỗng nhiên Đạo Hoa cảm thấy sống mũi cay cay.

Hơn một tháng hỏi han ân cần, làm cho nàng nghĩ lầm đây là tình thương của cha, nhưng đây là sao?
Có lẽ có chút!
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng đủ nhu thuận hiểu chuyện, một khi xung đột với con cái khác của ông, bị trách cứ tất nhiên là nàng.

Áy náy và yêu thương, chung quy là khác nhau.


Đạo Hoa cảm thấy không có hứng thú, đứng lên, hành lễ với Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, Đạo Hoa ăn no rồi, xin cáo lui trước.

" Nói xong, xoay người rời đi.

Thấy hốc mắt Đạo Hoa hơi đỏ lên, Nhan lão thái thái lập tức đau lòng, hung hăng trừng mắt nhìn con trai lớn, Nhan Trí Cao vừa rồi còn bất bình cũng thu bớt tức giận.

Hành lang dưới ánh trăng bao phủ, bóng dáng của Đạo Hoa bị kéo dài, nhìn qua mảnh mai lại cô đơn.



Đạo Hoa vừa đi, bầu không khí trên bàn cơm càng thêm trầm thấp.

Nhan lão thái thái trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Trí Cao: "Đạo Hoa từ nhỏ đến lớn, chưa từng khóc mấy lần.

Nha đầu kia có một lần giúp nhà Tam thúc công đoạt lúa, ngã ở trong ruộng, chân đều trật khớp, bởi vì sợ một nhà Tam thúc công áy náy, lo lắng nên cắn răng không nói một tiếng, hôm nay lại đỏ mắt.


"
Nghe vậy, Lý phu nhân lập tức không nhịn được, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, từ trước đến nay dĩ hòa vi quý, cũng nguyện ý nhường nhịn nàng ta một chút, trong lòng bắt đầu thầm hận Lâm di nương.


Nếu không phải bởi vì nàng ta, nữ nhi của nàng làm sao phải chịu ủy khuất, bị trách mắng?
Nhan Trí Cao cũng không dễ chịu gì, lão cũng không muốn quở trách trưởng nữ, nhưng hành động vừa rồi của nàng thật sự không ra gì.

Nhan lão thái thái nhìn về phía Lý phu nhân: "Đi xem Đạo Hoa đi, nha đầu kia tính tình bướng bỉnh, an ủi nàng cho tốt, nói với nàng, đừng lo lắng, vạn sự có lão bà tử là ta đây, nếu như cái nhà này không dung được chúng ta, lão bà tử mang nàng về quê nhà.

"

Nghe xong lời này, Nhan Trí Cao đứng lên.

Nhan Trí Cao bất đắc dĩ:”Nương, người đang nói gì vậy? Nương là lão tổ tông nhà này, cho dù đuổi chúng ta đi cũng không để cho người đi đâu.

"
Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Lâm di nương đang đứng ở một bên làm người tàng hình: "Lão bà tử nào dám đuổi các ngươi đi, để hầu hạ ăn một bữa cơm, vẻ mặt liền không tình nguyện, giống như là lão bà tử làm chuyện tội ác tày trời gì vậy.

"
Nghe nói như thế, Lâm nương di lập tức quỳ xuống: "Lão thái thái, đều là thiếp sai, là ta chọc giận đại cô nương, ta lập tức đi thỉnh tội với đại cô nương, xin ngài đừng sinh! "


"Chát!"

Lâm di nương còn chưa nói hết lời, Nhan lão thái thái đã hung hăng đập bát đũa xuống đất, tức giận nhìn nàng.

"Đây chính là thiếp thất ngươi cưới, Đạo Hoa đều bị ép ra khỏi phòng này, nàng ta đến bây giờ còn không quên kéo Đạo Hoa xuống nước , ta ngược lại muốn hỏi, Đạo Hoa hơn một tháng nay là thế nào mà vị ái thiếp này của ngươi, cứ phải cắn nàng không thả?"
"Thật coi bà lão ta hồ đồ không hiểu gì, không biết những thứ quanh co trong bụng nàng ta sao?"
Lần này Nhan lão thái thái thật sự tức giận, chỉ vào mũi Nhan Trí Cao mắng to một trận.


Nhan Trí Cao lập tức quát lớn với Lâm di nương: "Ở đây làm gì có chuyện ngươi nói, còn không mau lui ra!"
Lâm di nương lập tức nơm nớp lo sợ lui ra, lúc sắp đi đến cửa, lại nghe lão thái thái nói.

" Ái thiếp của ngươi, lão bà tử không thể thừa nhận hiếu tâm của nàng, ngày sau ít để nàng đến trước mặt ta, chúng ta không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn được?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận