Hàn Môn Kiêu Sĩ


Gã lắc đầu:- Lương thực gia tăng có thể nói sau, nhưng không thể báo cáo làm thành tích chủ yếu, còn phải nghĩ biện pháp khác.Mạc Tuấn đầu óc linh hoạt hơn đồng liêu, gã cười tủm tỉm nói:- Ta cảm thấy lúc trước Đồng Thái Úy bổ nhiệm Huyện quân mục đích là muốn lấy võ trị huyện, vậy Huyện Quân nên làm văn chương từ chữ võ.Đề nghị này đánh trúng chỗ yếu hại, Tưởng Đại Đạo bỗng nhiên có cảm giác thông suốt, vội vàng thúc giục:- Lại nói cụ thể một chút!Mạc Tuấn vuốt chòm râu dê cười nói:- Võ đơn gian hai đầu, một đầu là dân võ, một đầu là sĩ võ.

Huyện quân đã tổ chức năm trăm thanh niên trai tráng làm sương quân, dân võ đã có, nhưng sĩ võ lại không có.

Ta đề nghị Huyện quân lựa chọn một trăm học sinh tạo thành sĩ quân, các Châu Huyện khác cũng có sương quân, chẳng có gì lạ, nhưng sĩ võ lại là điểm đặc biệt của Huyện Quân, ta đoán chừng Đồng Thái Úy muốn chính là cái này.Tưởng Đại Đạo liên tục vỗ trán mình, gã hồ đồ rồi, những năm này không phải gã đang phổ biến võ kỹ trong số sĩ tử sao? Xây dựng học sinh văn võ toàn tài, đây mới là nghề chính của gã, gã dĩ nhiên lại quên mất.Không được, chuyện này gã vẫn phải tìm Chu Đồng thương lượng.

Mặc dù thời gian đã tới hoàng hôn, Chu Đồng đã kết thúc dạy học về nhà, nhưng Tưởng Tri Huyện vẫn không chờ được, lập tức lên đường đi tìm Chu Đồng.…Lý Diên Khánh đã bắt đầu huấn luyện năm ngày.

Chu Đồng đã tiến hành nói chuyện riêng với hắn, đề nghị hắn tiếp tục đặt tinh lực trên cung kỵ, nhất là huấn luyện thêm lực lượng, để cung kỵ của hắn từ tinh chuẩn chuyển qua cường đại.Mặc dù sư phụ nói không rõ, nhưng Lý Diên Khánh cũng rất rõ ràng lựa chọn này có ý nghĩa thế nào, đây kỳ thực là lựa chọn giữa thương và tên, so với hai hạng cùng bình thường, không bằng tinh thông một kỹ.Lý Diên Khánh nhớ tới nhiều năm trước Hỗ đại thúc dạy bảo, muốn học được võ nghệ chân chính, thì phải luyện tới tinh thâm, cuối cùng hắn tiếp nhận phương án của sư phụ.Hoàng hôn hôm ấy, bốn người Lý Diên Khánh nghỉ ngơi ăn cơm tối, đang tập trung một chỗ thảo luận chiến tranh Tống Liêu.Sắp tới gió thổi giông bão, tin tức Tống Liêu sắp khai chiến truyền khắp các Châu Huyện Hà Bắc, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, rất nhiều phú hộ đại giả vội vàng cân nhắc di chuyển tài sản tới phía nam.Nhưng lúc này mương Vĩnh Tế đã đóng băng, phần lớn xe lừa và xe bò chuyển hàng dân gian cũng bị tạm thời trưng dụng, toàn bộ được dùng để vận chuyển quân lương và quân tư, quân Tống tăng mạnh kiểu tra tại các cửa ải, phòng ngừa gian tế Liêu quốc.Trong nội thành huyện Thang Âm có thêm vài phần căng thẳng, binh sĩ tuần hành trinh sát khắp nơi, ở cửa thành càng kiểm tra nghiêm ngặt, tất cả các thương đội tới từ phương bắc đều phải kiểm tra kỹ càng, nếu như có khẩu âm vùng U Yến, sẽ bị bắt tại chỗ.Chẳng qua tình thế căng thẳng thì căng thẳng, dân chúng tầng dưới cùng của huyện Thang Âm vẫn sống bình thường, cũng không chịu ảnh hưởng của tình thế chiến tranh, chiến tranh sắp bộc phát với họ mà nói, chỉ là chủ đề chuyện phiếm trên phố phường trà lâu.- Tốt nhất có thể bộc phát một trận đại chiến, bây giờ chúng ta cũng có thể tòng quân, đồ sát những tên Khiết Đan mọi rợ kia!Vương Quý cuốn tay áo lên, gã rất hứng thú đối với loại tin tức này, nhất là hiện giờ gã luyện võ mới có thành tựu, chỉ hận không thể lập tức khoác khải giáp lên chiến trường, ra sức vì nước.Thang Hoài lắc quạt, nói với giọng giễu cợt đặc biệt của gã:- Ngươi chỉ có thể nằm mơ trên giường ra chiến trường thôi, không phải lão Lý đã nói rồi sao? Trấn chiến này không đánh được.Ánh mắt Nhạc Phi ngưng trọng nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh:- Vì sao ngươi cho rằng trận này không đánh được?Lý Diên Khánh biết cuộc chiến Tống Liêu trong lịch sử phải bốn năm sau năm Tuyên Hòa thứ sáu mới bộc phát, lần này hẳn chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, chiến tranh không đánh được.Hắn khẽ mỉm cười nói:- Hiện giờ là mùa đông, phương bắc tuyến lớn cản đường, Liêu binh căn bản không có khả năng xuôi nam.

Đến đầu mùa xuân năm sau tuyết tan, lại mà mùa dê sinh sản, Liêu quân cũng không có khả năng tấn công phía nam có quy mô.

Mùa và thời gian đều không cho phép, càng quan trọng chính là, người Nữ Chân nhìn chằm chằm phía sau Liêu quốc, một khi hai nước Tống Liêu bộc phát đại chiến, người Nữ Chân thừa cơ xuôi nam, Liêu quốc hai mặt thụ địch, loại chuyện ngu xuẩn này họ sẽ không làm.Nhạc Phi trầm ngâm một chút lại nói:- Lỡ nhi quân Tống chủ động phát động chiến tranh, muốn nhân cơ hội thu hồi Yên Vân, giống như lời ngươi nói, ngay cả trong thi giải cũng có chuẩn bị chiến lược thu phục Yên Vân, ta cảm thấy triều đình đã có ý này.- Có suy nghĩ này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, thực tế không hiện thực.- Vì cái gì?Ba người cùng hỏi.Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng nói:- Phương Tịch tạo phản ở Giang Nam càng thêm kịch liệt, khiến triều đình cực kỳ bị động, lúc này gây ra chiến tranh Tống Liêu, có lợi cho thay đổi lực chú ý của dân chúng.

Ta vẫn có câu nói kia, một ngày Phương Tịch chưa diệt, một ngày triều đình không dám phát động chiến tranh Tống Liêu.Thang Hoài và Vương Quý cùng giơ ngón cái lên:- Không hổ là giải nguyên, nhìn quả nhiên thấu triệt!Nhạc Phi yên lặng gật đầu, Lý Diên Khánh nói quả thực có đạo lý, xem ra trận chiến này quả thực không đánh được.Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội:- Diên Khánh có đây không?- Là giọng của sư phụ!Tất cả mọi người nghe ra giọng nói này, là Chu Đồng tới.Bốn người vội vàng đi ra ngoài, thấy sư phụ Chu Đồng mặc một bộ áo xanh, chắp tay đứng ngoài cửa lớn, bốn người vội vàng tới chào.Chu Đồng khẽ cười nói:- Ta có chút việc tìm Diên Khánh, chẳng qua đều liên quan tới các ngươi, không bằng vào nhà rồi nói!Chu Đồng ngồi xuống phòng ăn giữa bốn tên đệ tử, Thang Hoài vội vàng đi an bài Cúc tẩu pha trà cho sư phụ.

Chu Đồng đánh giá một chút cười nói:- Dường như đồng bạn của các ngươi vẫn chưa về?Chu Đồng nói là Trương Hiển và Tần Lượng.

Lý Diên Khánh cười nói:- Sau khi thi khoa cử xong, hai người liền kết bạn tới kinh thành, dường như phụ thân của Trương các có giao tình, có thể an bài họ tới phủ Khai Phong dự thính.- Thì ra là thế!Chu Đồng chỉ thuận miệng hỏi một chút, lão nhìn mọi người cười nói:- Sở dĩ ta tìm đến Diên Khánh, là bởi vì hắn đã không phải học sinh Huyện Học, chỉ có thể mời hắn giúp một chút.- Sư phụ mời nói, chỉ cần Diên Khánh có thể làm được, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.(Chú thích: phản loạn Đông Kinh Liêu quốc trong lịch sử xảy ra vào mùa xuân năm Chính Hòa thứ sáu, bởi vì tình tiết cần tác giả đưa nó xảy ra vào mùa thu)- Nói ra quả thực hơi hoang đường!Chu Đồng cười khổ một tiếng giải thích cho bốn người:- Tháng sau Đồng Thái Úy dẫn đại quân đi tắt qua huyện Thang Âm, hắn yêu cầu Tưởng Tri Huyện báo cáo chiến tích với hắn, nhưng Tưởng Tri Huyện thực sự không tìm thấy thành tích gì, không biết ai đưa ra cho hắn chủ ý ngu ngốc, để hắn xây dựng một đội quân sĩ tử.- Đội quân sĩ tử?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui