Hàn Môn Trạng Nguyên

Dọc đường đi, ánh mắt Thẩm Khê thỏa mãn ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ, trong đầu lại xoay chuyển vô số ý nghĩ hỗn loạn, bất tri bất giác đã hai canh giờ trôi qua, hai mẹ con rốt cuộc cũng tới được chân núi Đào Hoa. Thẩm Khê đánh giá một chút, thật ra đi hai mươi dặm mà lại thấy được núi Đào Hoa thì cũng không phải là xa.

Nói như vậy nhưng thôn dân ở thôn Đào Hoa không phải là người miền núi, thật ra điểm này nhìn gia thế của Thẩm gia là có thể kết luận được, một thư hương thế gia, tuy giờ đã sa sút, nhưng cũng không thể xếp chung với người miền núi, huống chi đất đai nhà cửa ở thôn Đào Hoa đều là Thẩm gia mua khi còn hưng thịnh.

Đi qua một cây cầu đá, hai người tiến vào trấn Song Khê.

Không thể không nói rằng trấn Song Kê phồn hoa hơn thôn Đào Hoa rất nhiều, vừa khéo đến đúng phiên họp chợ, thôn dân ở các thôn phụ cận gấp gáp thúc xe trâu xe lừa, người đi đường đông như mắc cửi, thật sự là một cảnh tượng yên bình thịnh vượng.

Thẩm Khê thấy thôn trấn phồn vinh như vậy thì cũng yên tâm hơn chút ít, xem ra thiên hạ thái bình đã lâu, dân chúng có của ăn của để nên mới xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Chu Thị dẫn Thẩm Khê đi dọc theo con đường lớn trong trấn, vội vàng đi về hướng nam. Chu Thị nắm thật chặt tay Thẩm Khê, thỉnh thoảng lại kéo cổ áo hắn, ánh mắt không rời một khắc nào, chỉ sợ rời ra là hắn sẽ đi mất.

Hai bên con đường này cửa hàng san sát, hơn nữa còn có rất nhiều quầy bán hàng rong, trong đó đại đa số đều là thôn dân trên núi gần đó đem rau và hoa quả đến bán.

Tháng sáu, quả anh đào, vải và đào đều đã được bày bán, trái nào trái nấy cũng đều vô cùng tươi ngon đẹp mắt. Có điều thứ hấp dẫn ánh mắt Thẩm Khê nhất vẫn là những quầy bán bánh bao, bánh thịt, cá viên và mì trộn, vì hơn nửa năm rồi hắn chưa được ăn thịt, ngửi thấy mùi thịt là nước miếng liền chảy ra khỏi khóe miệng.

Có điều Chu Thị cũng không có tiền mà thỏa mãn ham muốn ăn uống của hài tử, đi ra khỏi trấn, Chu thị nhẹ nhàng thở một hơi, liếc nhìn mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, thở dài, ngồi xổm xuống nói:

- Nhóc con, có mệt không, có cần mẹ cõng con đi một đoạn không?

Thẩm Khê đương nhiên không thể để Chu thị đang đeo đồ đạc trên lưng lại phải cõng thêm cả mình, như thế thì thật quá tội... Phía trước vẫn còn hơn bốn mươi dặm đường, nếu làm lão nương mệt đến ngất xỉu thì mới phiền phức!

Lúc Thẩm Khê đang lắc đầu cự tuyệt, mắt hắn lại thấy phía trước có một nữ tử đang quỳ bên đường khóc nức nở. Thẩm Khê hơi sửng sốt, kéo tay Chu thị, ra hiệu đi lên xem thử.

Chu thị nghe tiếng khóc thì nhìn qua, cũng có chút tò mò với tiểu cô nương đang quỳ khóc bên đường kia, liền dắt tay Thẩm Khê tiến lên vài bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rất bẩn, y sam rách nát bẩn thỉu, chân mang một đôi giày chắp vá khắp nơi, rõ ràng là hài tử nhà nghèo nào đó.

Chu thị mặc dù là người mạnh mẽ nhưng Thẩm Khê biết nàng cũng dễ mềm lòng giống như Tam bá mẫu Tôn thị và Tứ bá mẫu Phùng thị của Thẩm gia. Quả nhiên, thấy tiểu cô nương quỳ gối khóc ven đường, Chu thị liền vội vàng đến hỏi:

- Cô bé, sao lại ở đây khóc thảm như vậy, cha mẹ con đâu?

Tiểu nữ hài nghe vậy thì càng khóc thương tâm hơn, vừa khóc vừa lau nước mắt, không nói gì mà chỉ khóc.

Chu thị thấy thế thì khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, cởi bao hành lý sau lưng xuống, lấy ra một nắm cơm được bọc trong lá sen đưa cho tiểu nữ oa:

- Hài tử, con chắc là đói lắm đúng không? Ăn chút gì trước đi đã!

Thẩm Khê nhìn hành động của Chu thị, không nói gì những trong lòng thầm than... Nơi này cũng không phải là hẻo lánh, người qua lại rất nhiều, một đứa bé gái khóc bên đường mà không có ai đến hỏi han giúp đỡ, lại cố tình để hắn và lão nương gặp được, đây có phải là trùng hợp quá mức không?

Hay là trong chuyện này có điều gì mờ ám?

Nghĩ đến đây, Thẩm Khê cảm thấy không thể thiếu cảnh giác được, một tay thu thập lại đồ đạc trong bao thả trên mặt đất của Chu thị, dùng sức ôm chặt vào ngực, cúi đầu nhìn tiểu nữ hài kia không chớp mắt, sợ sơ sẩy một chút thôi là nó sẽ cướp mất cái túi.

Tiểu nữ oa rụt rè nhìn Chu thị, đôi mắt to sáng ngời ngập nước, Chu thị lại giơ nắm cơm trong tay lên, ôn tồn nói:

- Không sao đâu, ăn đi.

Đứa bé do dự một lát, đang lúc không biết có nên đưa tay nhận hay không thì đã thấy Chu thị tiến lên hai bước, khẽ vuốt đầu nó, hỏi vô cùng dịu dàng:

- Hài tử, phải chịu khổ không ít rồi nhỉ? Ăn chút cơm lấp bụng đi.

Lúc này tiểu nữ hài mới yên tâm nhận lấy nắm cơm trong tay Chu thị, cẩn thận mở lá sen ra cắn một miếng, nhẹ nhàng nhai nuốt rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Khê đang cảnh giác nhìn mình. Nó đứng dậy, vươn bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu đang cầm nắm cơm ra, bước lên phía trước, chỉ nhìn Thẩm Khê mà không nói gì.

Thẩm Khê sửng sốt, không biết tại sao nó lại hành động như vậy. Thấy bàn tay nhỏ dơ bẩn của nó, Thẩm Khê mới lắc lắc đầu, cười khổ nói:

- Ta vừa mới ăn rồi, ngươi ăn đi.

Nữ hài kia chần chừ một lát, sau đó cúi đầu nhìn về phía Chu thị, lại đưa nắm cơm sang cho nàng.

Chu thị không khỏi có chút bối rối, tiểu nha đầu này hẳn là đã đói bụng mấy ngày rồi, tuy giơ nắm cơm về phía trước nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh kia vẫn yên lặng nhìn nắm cơm, thế này rõ ràng là vẫn đang rất đói.

Chu thị nhẹ nhàng lắc đầu:

- Con ăn đi, dì vẫn còn, nếu ăn không đủ thì ta cho thêm cái nữa.

Tiểu nữ hài cảm kích gật đầu với Chu thị, đưa nắm cơm thơm ngào ngạt lên miệng cắn một miếng lớn, hoàn toàn không còn bộ dạng khiêm nhường như lúc nãy nữa.

Chu thị thấy bộ dạng ăn như hổ đói của nó, tình mẫu tử tự nhiên nổi lên, cũng không quan tâm quần áo bẩn thỉu trên người nó mà vỗ nhè nhẹ lưng nó, dịu dàng hỏi:

- Hài tử, con biết nói không?

Cô bé không trả lời, chỉ cúi đầu gặm nắm cơm không ngừng.

Thẩm Khê khẽ gật đầu, tiểu cô nương này hình như là bị câm điếc, nếu vậy thì khó trách không ai muốn nhận nuôi. Một người câm cho dù mang về nhà nuôi nấng đến khi lớn lên chỉ sợ cũng không gả đi được, đến lúc đó nảy sinh tình cảm, cuối cùng là tự tìm lấy muộn phiền.

Tiểu nữ hài có hàm răng rất đều, so với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bùn và y phục rách rưới thì lại có vẻ đặc biệt trắng. Chu thị thấy mỗi cử động của nó khi ăn đều lộ ra khí chất giàu có, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm Khê đang ôm chặt bao hành lý, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ suy tư.

Thẩm Khê đương nhiên không biết lão nương mình đang suy nghĩ cái gì, lúc hắn đang nghiền ngẫm lai lịch của nữ hài, lại nghe Chu thị thân thiết hỏi han:

- Bé gái, cha mẹ con sao lại nhẫn tâm bỏ rơi một mình con ở nơi này vậy?

Tiểu nữ hài lúc này đã ăn xong, thân người nhỏ gầy nắm lấy mép váy vô cùng bẩn, nghe thấy Chu thị hỏi thì lắc đầu vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không nói một lời nào.

Chu thị thở dài một tiếng, nhìn tiểu nữ hài, trong mắt lại hiện lên chút không nỡ:

- Dì cũng không phải người giàu có, trong nhà chỉ có một đứa nhỏ ngày ngày ăn rau rừng cỏ dại, sắp không nuôi nổi nữa rồi, ôi... Thế đạo này thật sự là đày đọa người ta mà.

Nói đến đây, Chu thị lấy ba nắm cơm trong bao hành lý ra nhét vào vạt áo nữ hài, có chút tiếc nuối dặn dò:

- Mấy nắm cơm này con cứ mang theo bên người, đừng để những hài tử khác nhìn thấy, nếu không sẽ bị đám hài tử hư hỏng đó cướp mất, lại phải chịu đói. Vài dặm gần chỗ này có một trấn rất lớn, dân cư cũng đông đúc, con ở đây đừng chạy lung tung, nói không chừng có thể gặp được người hảo tâm thu nhận con.

Chu thị vốn luôn vô cùng mạnh mẽ lúc này lại cảm khái mà lắc đầu thở dài một tiếng, cầm lấy bọc hành lý trong tay Thẩm Khê quay lưng đi, cũng không quan tâm Thẩm Khê lảo đảo suýt ngã, nói:

- Ranh con, đi theo mẹ.

Thẩm Khê khó khăn lắm mới đứng vững được, nghe vậy thì tức giận nói:

- Mẹ, con là con đẻ của người đó! Người như thế này là sao đây?

Nói dứt lời thì lập tức đi theo sau Chu thị, hai người đi chưa được mười bước thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Khê quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu nữ hài kia chạy đến.

Chu thị dừng bước, xoay người nhìn tiểu nha đầu đã chạy đến gần, trên mặt lộ vẻ khó xử:

- Hài tử, không phải dì không muốn cứu con, mà là dì thật sự không thể, cho dù mang con về nhà cũng không thể nuôi con được, sẽ chỉ khiến con càng khổ thêm thôi.

Chưa nói hết câu, tiểu nữ hài liền lắc đầu, lấy trong ngực áo ra ba nắm cơm, bỏ lại một cái vào áo mình, hai cái còn lại thì đưa cho Thẩm Khê, nuốt một ngụm nước miếng, cắn môi nói:

- Đệ đệ.

Thẩm Khê và Chu thị nghe vậy thì đều sửng sốt, không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể nói được.

Người ngạc nhiên và vui mừng nhất chính là Chu thị, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy nó, vô cùng vui sướng:

- Oa nhi, con nói được à?

Cô bé gật đầu, lại không nói gì thêm.

Chu thị giả vờ giận nói:

- Nhìn dáng vẻ con thì hẳn là cũng phải tám chín tuổi rồi, sao lại sợ người lạ như vậy? Nếu con không nói gì thì ta đã nghĩ con câm điếc đấy.

Cô bé do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn dì.

Chu thị vui mừng khôn xiết, trìu mến chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ hài, quan sát nó một lúc lâu.

Cô bé bị Chu thị nhìn thì không biết làm sao, hai tay nắm góc áo, dáng vẻ khiến người ta thương yêu.

- Oa nhi, con không câm điếc thì tốt rồi... Không câm điếc thì dễ rồi! Nào, để dì dạy con, lát nữa nếu con thấy người nào có bộ dạng lương thiện đi ngang qua thì hãy tiến đến kéo ống quần người đó, nói thúc thúc thẩm thẩm xin hãy cứu con, biết chưa?

Cô bé lắc đầu kháng cự.

Chu thị có chút lo lắng:

- A, nhóc con này, ta vốn tưởng con ngoan ngoãn biết nghe lời, sao lại không hiểu chuyện thế này?

Bị Chu thị nói một trận, nước mắt lại dâng lên trong đôi mắt to của cô bé, Chu thị liền vội vàng kéo nó ôm vào lòng, tự trách nói:

- Con xem dì này, phải nuôi một tiểu tử thối, cả ngày chỉ biết làm lão nương tức giận, suýt nữa thì quên mất, con là nữ nhi... Đừng ủy khuất, lúc nãy chỉ là thói quen của dì thôi, không có ác ý gì đâu!

Cô bé bị Chu thị nhẹ nhàng ôm, cũng không biết là tủi thân hay cảm động mà nước mắt lại chảy xuống.

Thẩm Khê không nhìn nổi nữa, rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Mẹ, hay là... chúng ta cứ thu lưu nó trước đã? Mẹ xem nó đáng thương như vậy, nhiều thêm một người thì cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi, một tiểu nữ oa cũng ăn chẳng bao nhiêu mà.

Cô bé quay đầu, vô cùng cảm kích nhìn Thẩm Khê, rồi lập tức mang vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn Chu thị.

Chu thị nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, lập tức đứng dậy, thần bí nhìn xung quanh, phát hiện phía sau cánh rừng phía bên cạnh quan đạo có một con sông khá rộng, liền cười nói:

- Đi theo ta!

Sau đó ôm lấy cô bé, đeo bao hành lý lên lưng, xuyên qua cánh rừng, đi về phía bờ sông.

Thẩm Khê có chút nghi hoặc, không biết lão nương nhà mình bị làm sao nữa, chỉ biết chạy chậm theo sau, cùng hai người kia đi vào rừng.

Đi đến bờ sông, Chu thị phất phất tay, ra hiệu cho Thẩm Khê quay mặt sang chỗ khác, không cho nhìn lén.

Thẩm Khê không còn cách nào khác, chỉ đành xoay người.

Tiếng thì thầm của Chu thị với tiểu nha đầu từ phía sau truyền đến, vài tiếng động nhỏ vang lên, một lúc lâu sau, Chu thị mới dỡ bỏ lệnh cấm với Thẩm Khê.

Thẩm Khê xoay người lại, chỉ thấy tiểu nha đầu đưa lưng về phía hắn, trong lòng càng cảm thấy lạ, tò mò hỏi:

- Mẹ, các người đang làm gì vậy?

Chu thị mặt mày đang rạng rỡ, thấy Thẩm Khê tỏ vẻ bực mình thì hừ lạnh một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà cười nói với Thẩm Khê:

- Tiểu tử thối, lần này con thật có phúc.

Thẩm Khê lòng đầy nghi hoặc, đang muốn hỏi rõ thì Chu thị đã xoay người đứa bé kia lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui