Hàn Môn Trạng Nguyên

Thẩm Khê quan sát cẩn thận, thiếu niên tầm bảy tám tuổi, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, trên tay cầm một khúc côn nhỏ, đứng ở cửa như môn thần, khí khái sắc bén. Cậu ta mặc một bộ áo bào gấm có lồng bào vải xanh bao quanh, chất vải còn rất mới, nhìn là biết không phải xuất thân bình thường, không phú thì quý.

Thẩm Khê đoán vị này là tiểu công tử của chủ nhà, đáng tiếc trước đây cha không giới thiệu hoàn cảnh của Vương gia, không biết đây là vị nào.

Tiểu hài tử bản tính tinh nghịch, con trai ức hiếp con gái là chuyện thường, ham chơi đùa giỡn là chủ yếu, không có tâm tư xấu gì.

Thẩm Khê vừa muốn ra mặt giúp Lâm Đại, vừa phải suy xét tình trạng của bản thân… Phụ thân Thẩm Minh Quân chỉ là người làm của Vương gia, hiện giờ Vương viên ngoại đem sân tạm thời cho cả nhà bọn họ làm chỗ ở, đây là có ân, nếu bây giờ đánh thiếu gia chủ, không những hai mẹ con không thể ở trong thành lâu dài, mà công việc của cha cũng không còn.

Thiếu niên thấy Thẩm Khê đón nhận trước, vội quơ trúc côn trong tay.

Mặc dù cậu ta cao to cường tráng hơn Thẩm Khê nhưng trên mặt lại có chút sợ hãi, bởi vì ánh mắt Thẩm Khê rất sắc bén, ẩn ẩn lộ ra lệ khí.

- Các hạ là ai, hãy xưng tên ra!

Thẩm Khê không hành động theo lối cũ mà đi lên trước ôm quyền thi lễ, ra vẻ giang hồ hào kiệt.

Thiếu niên ngơ ngác một chút, cậu ta chưa từng thấy phương thức nói chuyện như vậy bao giờ, một lúc lâu mới nói: - Là ta đánh nó đó, ngươi có bản lĩnh thì tìm ta báo thù đi!

Nói xong thiếu niên cầm côn trúc vung ra phía trước một vòng, giống như đấu kiếm, dùng côn trúc làm lá chắn, giống như cảnh cáo nếu ngươi đi lên ta sẽ đánh cả ngươi.

Thẩm Khê bướng bỉnh, vắt chéo tay sau lưng ra vẻ cao thủ: - Sư phụ đã dạy, người trong võ lâm không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, mà ngươi lại đánh người nhà của ta, nếu ngươi đồng ý nói xin lỗi, ta sẽ tha thứ cho ngươi, nếu không thì…

- Nếu không thì như thế nào?

Thiếu niên cau mày, tuy những lời Thẩm Khê nói cậu ta nghe không hiểu, nhưng cũng thấy mới lạ, la hét lấy thêm can đảm: - Ngươi không cần hù dọa người, ta không tin ngươi là người trong võ lâm gì, nhìn ngươi chẳng khác nào một quả dưa chuột héo, ta chỉ cần một quyền là có thể đánh ngã.

Thẩm Khê không so đo với tên thiếu niên.

Hắn biết nếu cứ lấy cứng đối cứng, với tình trạng thân thể hắn chắc chắn không thể thắng, cho dù dựa vào năng lực phản ứng và kỹ xảo để thắng, đánh cho thiếu niên một trận, nhưng chỉ cần tên kia về cáo trạng, sự việc sẽ càng bất lợi.

Kỳ thật với tình huống này không nhất thiết phải động đến quyền cước, trẻ con bảy tám tuổi chỉ cần học qua sách thì nhất định sẽ học theo các vị đại hiệp võ nghệ cao cường trong “Ngô Việt xuân thu”, “Cam trạch dao”, “Huyền thoại”, bọn chúng đều cho rằng chỉ cần có sư phụ dạy bảo là có thể kiên trì học theo.

Nhìn tên thiếu niên này cầm gậy gộc giễu võ giương oai là biết đọc sách quá nhiều muốn tìm người luyện tập.

Thẩm Khê nói: - Vậy ngươi có từng nhìn thấy chiêu này sao? Bạch hạc giương cánh…

Thẩm Khê hét một tiếng, đột nhiên giang rộng hai tay, nâng một gối lên, bày ra điệu bộ tư thế, tuy thân thể hắn gầy yếu thấp bé, nhưng bày ra động tác đều có mô có dạng, Lâm Đại đang lã chã chực khóc cũng giật mình kinh hãi.

Thiếu niên nhìn bộ dáng của Thẩm Khê có bài bản hẳn hoi thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng cậu ta vẫn chưa tin một tên nam hài còn nhỏ hơn mình một cái đầu lại là người trong võ lâm, bèn giơ côn trúc khoa tay múa chân vài cái: - Xem đây, ta cũng biết, đây là… Kiếm pháp, so với bạch hạc gì gì của ngươi lợi hại hơn nhiều.

Thẩm Khê thu hồi tư thế, đột nhiên tay phải tạo thành trảo hung hăng vung mạnh ra trước, đồng thời hét lớn một tiếng: - Hắc hổ thâu tâm! Chiêu này rất lợi hại, nếu ta dùng mười thành công lực nhất định đánh cho ngươi lòi ruột, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết… Ngươi tin hay không?

Thiếu niên lập tức sợ rồi, nếu chỉ đi lên đánh một trận, cho dù bị đánh mặt mũi bầm dập cũng không sao, nhưng nếu đánh đến lòi ruột như Thẩm Khê nói thì nhất định phải chêt rồi.

Một đứa trẻ sau khi hiểu biết khái niệm “Tử vong” đều sợ hãi tử vong nhất. Thẩm Khê biểu hiện chiêu thức giống y như đúc, hơn nữa giọng điệu nói chuyện, khí thế phát ra đều giống phong phạm cao thủ võ lâm mà mọi người thường kể.

Thẩm Khê giả bộ tư thế dồn khí đan điền, thở ra một hơi, nói: - Sư phụ dạy bảo, ta phải hành hiệp trượng nghĩa không được ỷ lớn hiếp nhỏ… Ngươi đi đi, nhớ lấy về sau không được lại làm xằng làm bậy, nếu không ta sẽ vâng theo lời sư phụ dạy bảo, thay trời hành đạo.

Nói xong Thẩm Khê không để ý đến thiếu niên nữa, xoay người rời đi.

Thiếu niên vừa thấy Thẩm khê rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ ra mình bị lừa gạt rồi, cầm gậy gộc đánh về phía Thẩm Khê: - Tiếp ta một chiêu… A!

Kỳ thật, đây chính là kế dụ địch của Thẩm Khê, cảm giác thiếu niên xông lại từ sau lưng, Thẩm Khê bỗng nhiên xoay người một cái, dễ dàng bắt lấy côn trúc, thuận thế kéo về phía sau, thiếu niên lảo đảo một cái, lúc này Thẩm Khê bắt lấy mạch môn trên tay thiếu niên, xoay người một cái, liền khóa tay cậu ta ở sau lưng.

Tuy rằng khí lực Thẩm Khê không lớn, nhưng thiếu niên chỉ hơn hắn một hai tuổi, cánh tay bị Thẩm Khê bẻ ra sau lưng, đừng nói phản kháng, một chút sức lực đều không có.

Thẩm Khê lấy khẩu khí giang hồ hiệp khách nói: - Ta vốn muốn tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi không biết hối cải, xem ra ta phải trừng phạt ngươi mới được.

Lúc này thiếu niên rốt cục tin tưởng Thẩm Khê không phải hạng người đơn giản, nơm nớp lo sợ nói: - Ngươi… ngươi không được đánh ta… Nếu không, ta… Ta bảo cha ta tìm người đánh ngươi!

- Cha ngươi là ai?

- Cha ta… cha ta là Vương Xương Nhiếp, nhà nàay chính là của cha ta.

Thẩm Khê cười lạnh: - Người trong võ lâm mặc kệ ai là cha ai, nếu là anh hùng hảo hán thì báo tính danh của mình ra.

Cánh tay bị bẻ sau lưng càng ngày càng đau, thiếu niên đau khổ nói: - Ta… Ta là Vương Lăng Chi.

- Được, Vương huynh đệ, đầu tiên ngươi xúc phạm muội muội ta, sau đó lại đánh lén sau lưng ta, tóm lại không phải là hành động quang minh chính đại gì! Người trong võ lâm chúng ta rất coi trọng công đạo, bây giờ ta bắt ngươi, nếu ngươi là anh hùng hảo hán thì mau xin lỗi muội muội ta, ta sẽ tha cho ngươi một lần, như thế nào?

Vương Lăng Chi ấp úng: - Đúng… Rất xin lỗi… Ta… Ta xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, ngươi… Ngươi hãy buông ta ra đi? Thật… Đau quá a!

Thẩm Khê đẩy Vương Lăng Chi ra, thuận tay cầm trúc côn. Có côn trúc này hắn tin là Vương Lăng Chi sẽ không dám giằng co với hắn nữa.

Quả nhiên, sau khi Vương Lăng Chi được buông ra, văn vẹo cánh tay vài cái, cảm thấy thoải mái mới kiêng kị nhìn Thẩm Khê: - Ngươi nói ngươi là đại hiệp môn phái nào? Ta trở về khổ luyện võ công, rồi sẽ tìm ngươi báo thù rửa hận.

Thẩm Khê nghĩ thầm quả nhiên tiểu hài tử dễ bị lừa, mới gào to vài câu, sử dụng vài kỹ xảo là làm cho hắn tin tưởng có tồn tại võ lâm cao thủ thật.

Thẩm Khê nói: - Sư phụ của ta là thế ngoại cao nhân, tên của người không thể để lộ. Ngươi nói phải về luyện võ, có danh sư dạy ngươi võ công?

Vương Lăng Chi giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Khê: - Không có.

Thẩm Khê ngẩng đầu, khinh thường nói: - Nếu không có danh sư dạy bảo, chỉ dựa vào mình ngươi chắc chắn không thể luyện thành võ công thượng thừa gì rồi, cho dù sau này ngươi đến khiêu chiến, ta cũng sẽ không ứng chiến, bởi vì thắng ngươi chẳng có nghĩa lý gì.

Vương Lăng Chi ảo não, bị một tên tiểu tử nhỏ hơn đánh bại, hơn nữa còn trong tình huống cậu ta cầm vũ khí lợi hại trong tay đánh lén trước, đối phương chỉ tay không còn đưa lưng về phía cậu, nếu như mình cũng có sư phụ là cao thủ như sư phụ của Thẩm Khê dạy võ công thì tốt biết bao.

Vương Lăng Chi nói:

- Vậy ngươi cho ta gặp sư phụ ngươi một chút, ta cũng muốn bái ông ấy làm thầy, như vậy ta học xong võ công sẽ tỷ thí với ngươi.

- Sư phụ của ta đi mây về gió, ngươi cho rằng người nào muốn gặp là có thể gặp được người sao? Ngay cả ta cũng nhờ cơ duyên may mắn gặp được người, được người chỉ điểm nay mới có chút thành tựu, có lẽ tương lai có thể trở thành đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa.

- Tuy nhiên, ta xem ngươi căn cốt rất tốt, nếu đồng ý, ta có thể dạy cho ngươi mấy chiêu.

- Thật sự?

Ánh mắt Vương Lăng Chi lóe lên, hiển nhiên đã đồng ý, nhưng cuối cùng lại khinh thường nói: - Ta mới không bái ngươi làm sư phụ đâu.

Lúc này Thẩm Khê đang muốn có được văn phòng tứ bảo, có vị thiếu gia này chắc hẳn tiếp xúc với vài thứ kia rất dễ dàng. Nghĩ như vậy, Thẩm Khê nói: - Tự chính ngươi cũng không học được, cho dù ngươi bái ta làm thầy ta cũng không có tư cách. Nhưng ta có thể dạy ngươi một ít võ công mà sư phụ truyền thụ…

- Không phải ngươi nói phải khổ luyện võ nghệ sao? Xem ra ngươi không dám đánh một trận với ta.

Vương Lăng Chi bị Thẩm Khê kích tướng chọc giận, lớn tiếng nói: - Nếu ta đến học, nhất định sẽ học tốt hơn ngươi. Ngươi… ngươi dạy cho ta.

Thẩm Khê xem xét thời cơ đã đến lúc bàn điều kiện, nhân tiện nói: - Ngươi muốn học võ công lại không muốn bái ta làm thầy, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta…

- Đợi sau khi ta truyền thụ hết võ công sư phụ dạy ta cho ngươi, chúng ta tỷ thí một trận danh chính ngôn thuận, ngươi không được đánh lén, hơn nữa ngươi phải lấy đồ vật trao đổi với ta, như vậy ta mới đồng ý dạy ngươi những chiêu võ công thượng thừan như “Bạch hạc giương cánh”, “Hắc hổ thâu tâm”, “Thái sơn áp đỉnh”, “ Hầu tử trích đào”...

Đối với trẻ con, làm đại hiệp bay tới bay lui là giấc mộng suốt đời, tên vài chiêu thức võ công đỉnh như vậy rất hấp dẫn với chúng.

Vương Lăng Chi thèm thuồng nói:

- Được, ta đồng ý.

Thẩm Khê đi tới, vươn nắm tay: - Người trong võ lâm rất chú trọng chữ “Tín”, lấy “Tín” làm gốc, lời đã nói ra nặng ngàn vàng. Ngươi không được đem chuyện hôm nay nói cho người khác biết, kể cả cha mẹ người thân của ngươi cũng không thể nói, biết chưa?

Vương Lăng Chi tuy nhỏ tuổi nhưng có chút ngông nghênh, bĩu môi nói: - Về sau ta nhất định là anh hùng hảo hán, làm đại hiệp hành tẩu giang hồ.

Thẩm Khê gật gật đầu nói: - Nếu ta dạy võ công cho ngươi…, về sau ta chính là sư huynh của ngươi, nàng là sư tỷ của ngươi, trước khi ngươi học thành võ công không được khi sư diệt tổ, đồng môn tương tàn, hơn nữa muốn ta dạy võ công cho ngươi, ngươi phải lấy giấy bút đến đổi.

Vẻ mặt Vương Lăng Chi không sao cả: - Còn tưởng rằng ngươi muốn thứ gì quý giá, hóa ra là giấy bút… Trong thư phòng nhà ta có rất nhiều, bình thường tiên sinh đến dạy ta đọc sách cũng dùng rất nhiều, cho ngươi cũng được… Bao giờ thì ngươi dạy ta võ công?

Quả nhiên có được là không biết quý trọng!

Thẩm Khê thầm nghĩ, mình tha thiết mơ ước, mà Vương Lăng Chi có điều kiện tốt như vậy lại không chịu đọc sách cho tốt, muốn làm đại hiệp. Sau này có Vương Lăng Chi cung cấp giấy, bút mực, kế hoạch kiếm tiền của mình có thể triển khai. Làm mấy bức danh gia tranh chữ dỏm lại kiếm biện pháp bán đi đổi ít tiền giải quyết khẩn cấp.

- Tốt lắm, lại đây thỉnh an sư huynh, sư tỷ đi. Đây là quy củ môn phái của chúng ta. Thẩm Khê nói.

Thẩm Khê hù được Vương Lăng Chi sửng sốt ngơ ngẩn, nhưng Lâm Đại cũng không ngốc, thấy tên vừa ức hiếp mình không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với Thẩm Khê thì không vui mân miệng: - Ta không làm sư tỷ cái gì… Nguyên bản chỉ có một tên bại hoại, giờ biến thành hai, ta không thèm để ý đến các ngươi nữa.

Nói xong Lâm Đại xoay người đi vào phòng không thèm quay đầu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui