Hắn Nói Ta Đều Nghe

Editor: Raining🍀🍀🍀

__________________

Có lẽ không nên lại dung túng cô.

Chính là sẽ luôn mềm lòng.

Đây cũng không phải là trạng thái bình thường của Tô Hiển Ngôn.

Bề ngoài hắn có thể khiêm tốn, có thể ôn nhu, nhưng nội tâm lại tràn đầy tiêu cực. Giống như Tra Dịch Quan thường xuyên nói, đừng bị bề ngoài của Tô Hiển Ngôn lừa, chẳng qua hắn ngụy trang tốt mà thôi, bản thân hắn thật sự không phải một người tốt.

Trình Tư Miên nghe xong luôn là gật đầu tiếp thu, cô cũng nhạy cảm cho rằng Tô Hiển Ngôn không phải người lương thiện, nhưng cô cũng không phải cho nên việc gì phải sợ hắn nhỉ. Hơn nữa, cô thật lòng thật dạ muốn dựa vào hắn, tín nhiệm hắn. Chỉ cần cô biết hắn đối tốt với cô không phải ngụy trang là được rồi.

"Mười ngày, có được không?"

Tô Hiển Ngôn thật lâu sau không có trả lời, Trình Tư Miên đã bắt đầu cảm thấy không có hy vọng, cũng là, cô như vậy cũng quá tùy hứng rồi.

Trình Tư Miên mím môi, thấp giọng nói, "Quên đi, thật ra, thật ra tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi."

Dứt lời, cô kéo dựng hai tai thỏ bông lớn đi ra cửa.

"Buổi tối đều sẽ trở về." Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn truyền đến đằng sau cô.

"Ban ngày có thể sẽ không ở nhà."

"Thật không?" Trình Tư Miên ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, chần chừ chạy lại.

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn chạm đến đôi dép lê con thỏ của cô, trong mắt hiện lên ý cười: "Thật."

"Về sau chúng ta có thể ăn tối cùng nhau." Trình Tư Miên kéo ghế xoay ngồi xuống: "Anh không ở nhà, Chú nhỏ cùng Tra Dịch Quan đều không nghiêm túc ăn cơm, chú nhỏ có khi còn muốn xuống bếp, khó ăn chết đi được."

Trình Tư Miên lải nhải oán trách, nhưng trong mắt cô lại lóe lên ánh sáng hạnh phúc.

Hạnh phúc của cô còn có thể lây  nhiễm cho mọi người.

Tô Hiển Ngôn có chút thất thần. Có lúc hắn cảm thấy cô không có gia đình đôi khi sẽ chán nản khổ sở, nhưng trên khuôn mặt cô luôn tồn tại sự hồn nhiên và nụ cười thật trong sáng. Hắn cũng từng giống cô, nhưng lại chưa bao giờ học cách mỉm cười chân thành như cô.

Giờ phút này nhìn thấy Trình Tư Miên cười, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ. Có lẽ, hắn biết đó là thứ hắn đã từng đánh mất đi.

"Tô Hiển Ngôn, Tra Dịch Quan nói nhà anh thật sự rất giàu có." Trình Tư Miên nghiêng đầu hỏi: "Đây là thiếu gia nhà giàu tự mình xây dựng sự nghiệp, anh cũng thật chuyên tâm."


"Tra Dịch Quan nói với cô những tin đồn này." Tô Hiển Ngôn nhìn màn hình máy tính, thản nhiên nói.

"Cũng không phải là tin đồn." Trình Tư Miên nghĩ nghĩ lại nói: "Trong khoảng thời gian này anh về nhà có phải là vì trong nhà có việc không? Nếu anh thật sự có việc vậy thì quên việc khen thưởng tôi đi, lần sau bổ sung cũng được......"

"Hiểu chuyện như vậy?" Tô Hiển Ngôn nghiêng mắt nhìn cô một cái, chế nhạo nói.

Trình Tư Miên khụ khụ: "Tôi, tôi đương nhiên hiểu chuyện, lại còn có thiện giải nhân ý[1]."

[1] 善解人意: Thành ngữ ý chỉ rất ân cần và học cách đồng cảm với người khác.

"Ồ?" Tô Hiển Ngôn ý cười càng sâu hơn.

Trình Tư Miên xoay đầu không nhìn hắn: "Ồ cái gì a, tôi nói thật đó."

"Được rồi, thật sự không có việc gì." Tô Hiển Ngôn nói: "Chỉ là em trai tôi trở về cho nên trong khoảng thời gian này phải về nhà."

"Em trai anh? Anh còn có em trai? Em ruột sao?"

"Em họ."

"Oa, Vậy thì tốt quá, có anh chị em chắc là rất vui vẻ đi." Trình Tư Miên thở dài, "Ít nhất lúc gặp khó khăn cũng có người giúp đỡ."

"Không hẳn."

Trình Tư Miên vô tình nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, không biết có phải ảo giác của cô hay không, khuôn mặt Tô Hiển Ngôn dường như lạnh đi vài phần, cô nghe hắn lạnh lùng nói: "Có đôi khi mối quan hệ huyết thống cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Bó thạch cao đến ngày thứ năm, Trình Tư Miên rốt cuộc cũng muốn sụp đổ.

Bởi vì bất tiện, cho nên mấy ngày nay cô chỉ có thể lau cơ thể một chút, căn bản là không thể rửa sạch sẽ. Đây chắc chắn là một cực hình đối với người luôn tắm mỗi ngày như Trình Tư Miên.

Quên đi, Không thể chịu nổi!

Trình Tư Miên tìm một cái bao nilon ở trong nhà bọc lấy tay bó thạch cao, sau đó lấy quần áo chạy vọt vào phòng tắm.

Khó khăn cởi quần áo, Trình Tư Miên đứng dưới vòi hoa sen. Tuy rằng đã dùng bao nilon che, nhưng vẫn có thể bị ướt. Vì vậy, Trình Tư Miên di chuyển một nửa người ra bên ngoài dùng một tay chà lau cơ thể.

Tuyệt! Quá tuyệt! Tắm rửa sao có thể thoải mái như vậy!

Tắm rửa quá mức đắc ý vênh váo, tóc cũng ướt hơn phân nửa, vì thế Trình Tư Miên dứt khoát ngừng tư thế cực kỳ vẹo vọ, nghiêng đầu xả nước gội đầu luôn.


Sau khi tắm xong, cô chậm rì rì mặc quần áo vào. Lăn lộn cả ngày, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần đã thoải mái. Chỉ là cuối cùng đi rửa mặt tìm máy sấy tóc......A? Máy sấy đâu?

Trình Tư Miên trầm mặt, Tra Dịch Quan chết tiệt, chắc chắn là anh ta mang mấy sáy ở phòng tắm đi, mỗi ngày lấy máy sấy ra ngoài mà không biết đem trả lại!

Mở phòng tắm ra, Trình Tư Miên cúi thấp đầu để mái tóc ướt dầm dề trải dài về phía trước, sau đó đi tới phòng khách quát: "Tra Dịch Quan! Tra Dịch Quan? Anh ở đâu!"

Tô Hiển Ngôn đang cầm cốc thủy tinh từ phòng bếp đi ra, ở chỗ ngoặt nhìn thấy một người đầu tóc tán loạn ở phía trước, hoảng sợ nói: "Trình Tư Miên?"

Trình Tư Miên kéo tóc ra: "Tra Dịch Quan đâu, tôi đang tìm máy sấy tóc."

"Hắn cùng chú nhỏ cô đi ra ngoài ăn khuya rồi."

"A? Vậy, vậy anh lấy máy sấy giúp tôi."

Tô Hiển Ngôn nhìn đến cánh tay bao trong túi nhỏ lộn xộn, trong lòng nhảy dựng, đặt cốc thủy tinh xuống đi đến: "Cô sao có thể tắm rửa, cánh tay bị ướt?"

"Không có không có, anh xem, tôi bọc trong túi nilon rồi."

Tô Hiển Ngôn nhíu mày, vào phòng tắm rút ra khăn tắm sạch khoác lên lưng Trình Tư Miên, hắn nhìn bộ dáng ướt sũng của cô, trách cứ nói: "Cô thật là liều lĩnh!"

Trình Tư Miên mếu máo: "Không phải...... Nhiều ngày như vậy không được tắm rửa sạch sẽ, tôi khó chịu muốn chết."

Tô Hiển Ngôn trầm khuôn mặt, vén khăn tắm lên giúp cô lau tóc.

Trình Tư Miên thấy sắc mặt hắn không tốt, thật cẩn thận nói: "Thật sự không bị ướt, anh xem này."

Cô cởi bỏ cái túi nilon ra bên ngoài.

Tô Hiển Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái: "Đứng yên đừng nhúc nhích."

"Hả......"

Tô Hiển Ngôn đi cầm máy sấy lại đây, Trình Tư Miên đi theo hắn vào phòng tắm, ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.

Mở máy sấy, hắn giúp cô thổi tóc.

Có lẽ là chưa bao giờ giúp người khác sấy tóc, hơn nữa lại còn là tóc dài, Trình Tư Miên cảm thấy động tác của Tô Hiển Ngôn có chút khác lạ, nhưng cũng không giải thích được có chút đáng yêu.

"A......" Trình Tư Miên đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng.


Tô Hiển Ngôn dừng lại một lát: "Làm sao vậy."

"Vẫn luôn thổi ở một chỗ, nóng quá."

Tô Hiển Ngôn nghẹn lại, rõ ràng có chút xấu hổ: "Xin lỗi, tôi không có chú ý."

Trình Tư Miên nhìn biểu cảm của hắn càng thêm cẩn thận thổi tóc, không nhịn được cười ra tiếng.

Tô Hiển Ngôn: "...... Cười cái gì."

"Không có không có, Tôi chính là quá cảm ơn anh." Trình Tư Miên ý cười bên miệng càng lúc càng lớn.

Tô Hiển Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô. Ánh đèn ấm áp phòng tắm vẫn còn đang chiếu sáng, tắm xong hơi nước còn chưa tan đi. Làn da của cô gái trắng như tuyết, một đôi mắt cười sáng như sao trời, rõ ràng vẫn còn chưa thoát sắc thái thanh lệ ngây thơ của trẻ con, nhưng lại ẩn giấu chút mê hoặc không thể hiểu được.

Giờ phút này nhiệt độ trong phòng tắm độ cao, khuôn mặt của cô cũng hồng hồng phấn nộn, không thể giải thích được làm người khác bị kích thích. Ánh mắt Tô Hiển Ngôn hơi ngưng lại, rời mắt khỏi nụ cười túy ý của cô.

Nhưng khi hắn rũ mắt xuống mới phát hiện, trước ngực Trình Tư Miên ướt một mảnh, có lẽ là bởi dùng một tay, chỉ có thể tùy tiện mặc xong quần áo, vì thế giọt nước thấm qua áo thun màu trắng, làm cho tấm vải cực kỳ trong suốt.

Hắn ngẩn ra "Á" một tiếng lấy khăn tắm phía sau choàng lên phía trước Trình Tư Miên phía, vững chắc che đậy chỗ ẩm ướt.

Trình Tư Miên ngẩn người: "Làm sao vậy."

"Quay qua đi, tôi không thổi được phía sau." Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt nói.

"Này."

Trình Tư Miên ngoan ngoãn xoay người, cúi đầu nhìn khăn tắm, buồn bực tự hỏi, tóc không ở sau lưng sao, như vậy nước sẽ không làm ướt lưng.

Sau khi tóc khô, Tô Hiển Ngôn đặt máy sấy xuống, thản nhiên nói: "Thay quần áo ướt đừng để bị cảm lạnh."

"Biết rồi a."

Chờ Tô Hiển Ngôn đi rồi, Trình Tư Miên mới bất chợt nhớ đến, quần áo của cô chỉ vừa mới thay, quần áo ướt gì cơ chứ?

Cô không suy nghĩ nhiều, lấy khăn tắm ra ném vào bồn rửa bên cạnh. Sửa sang lại tóc, nhìn về phía gương, Trình Tư Miên đột nhiên ngơ ngẩn. Quần áo của cô, từ khi nào mát lạnh như vậy, ướt một mảnh dính vào da không nói nói làm gì, ngay cả nội y đều lộ ra...

Cô đột nhiên nhớ tới Tô Hiển Ngôn nói, đi thay quần áo ướt.

Khuôn mặt Trình Tư Miên lại đỏ lên, nói như vậy hắn nhìn thấy được, hắn thấy được!! Khó trách đột nhiên hắn lại trùm khăn tắm đến phía trước!

Đỏ mặt một lúc lâu, Trình Tư Miên đột nhiên duỗi thẳng sống lưng nhìn mình trong gương. Lớn lên cũng được, dáng người... cũng còn được! Chắc Tô Hiển Ngôn sẽ không cảm thấy cô không đủ nẩy nở đi!

Trình Tư Miên vô thức nhớ đến Thái Tâm Duyên, so với Thái Tâm Duyên tràn đầy quyến rũ, dáng người cô chắc chắn là thua trận rồi!! Không đúng...... Cô còn trẻ! Cô vẫn có thể tiếp tục phát triển! Cô nỗ lực nói, về sau nhất định có thể ưu tú hơn cô ta!

Trình Tư Miên tự mình cổ vũ nhìn chằm chằm cơ thể trong gương.


Tô Hiển Ngôn, anh chờ xem!

Ngày hôm sau.

Tra Dịch Quan trở về mang theo một cô gái cao khoảng 1m60, tóc ngang bằng, thuần khiết dễ thương.

Trình Tần ghét bỏ nhìn hắn một cái, sách, lại gây tai họa cho người phụ nữ khác.

Trình Tư Miên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người phụ nữ một lần, sau đó dựa vào trên sô pha cười:"Ồ, Tra tiên sinh, bạn gái thật xinh đẹp a."

"Cô ấy tên là Diệp Hiểu Hiểu." Tra Dịch Quan nói xong dịu dàng đưa người phụ nữ vào phòng khách ngồi xuống, sau đó giới thiệu: "Hiểu Hiểu, đây là bạn cùng phòng của anh Trình Tần, đây là cháu gái của hắn Trình Tư Miên, còn có một người còn chưa trở về Tô Hiển Ngôn."

"Chào mọi người." Diệp Hiểu Hiểu có chút thẹn thùng gật gật đầu.

Trình Tần kéo kéo khóe miệng xem như đang cười.

Trình Tư Miên giơ cánh tay còn lành lặn: "Xin chào."

"A...... Chính là em bị thương, đúng không." Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên nói.

Trình Tư Miên sửng sốt, "A?"

"Dịch Quan đều nói với chị rồi." Diệp Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng nói: "Em là con gái tay bị thương rồi sẽ rất bất tiện, trong khoảng thời gian này chị tới chăm sóc em."

"Hả?"

"Hả?"

Trình Tư Miên cùng Trình Tần hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Tra Dịch Quan.

Mà người phía sau cũng không bị ánh nhìn của hai người ảnh hưởng chút nào, nhẹ giọng nói nhỏ, không biết cùng Diệp Hiểu Hiểu nói cái gì đó làm cô ấy mặt đỏ tai hồng.

"Cái gì mà cô gái cô gái, người ta lớn hơn cô năm sáu tuổi, gọi chị."

"Điều này quan trọng ư!" Trình Tư Miên mắt trợn trắng: "Tôi nói là anh thật sự để cô ấy đến chăm sóc tôi a."

"Đúng vậy, ngày hôm qua Tô Hiển Ngôn nói với tôi sinh hoạt của cô không thuận tiện, bảo tôi tìm một cô gái đến giúp đỡ" Tra Dịch Quan buông tay: "Cho nên tôi gọi cô ấy đến a."

"Tô Hiển Ngôn nói?" Trình Tư Miên có chút ngoài ý muốn.

"Tôi đã nói gì?" Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc phát ra từ phía sau. Trình Tư Miên quay đầu lại, quả nhiên là hắn đã trở lại

Tra Dịch Quan tiến lên đập vai hắn: "Không phải hôm qua cậu bảo tớ tìm người chăm sóc Tiểu Miên Miên sao, sau đó tớ mang người gần gũi nhất với tớ đến, cậu yên tâm, rất đáng yêu, hơn nữa còn là một cô gái đứng đắn, trên người không có mùi nước hoa dày đặc cậu không thích."

Tô Hiển Ngôn kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Tớ bảo cậu tìm bảo mẫu."

Tra Dịch Quan: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận