Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Sau khi Dạ Tử Lân
nhíu nhíu lông mày, rất nghiêm túc mở miệng: "Biểu huynh, chuyện này
trẫm thật sự không biết! Tuy nói trẫm là hoàng đế một nước, thân phận và quyền lực trong tay biểu huynh đúng là một loại uy hiếp đối với trẫm,
nhưng trẫm cũng không phải là người lòng lang dạ sói. Ban đầu đại hoàng
huynh đuổi giết trẫm, nếu không phải biểu huynh hết sức cứu giúp, sợ
rằng trẫm ðã bị độc chết. Biểu huynh cứu trẫm, lại đẩy trẫm lên vương
vị, tuy nói quân quyền ở trên tay biểu huynh, nhưng bất luận quyết định
gì của trẫm, biểu huynh cũng chưa từng can thiệp, cho nên trẫm càng
không có lý do gì để lấy oán trả ơn, bắt đi điệt tử!"

Tuy nói
mình mới vừa thiếu chút nữa mất mạng, nhưng hắn vẫn có trật tự, rất
thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình. Mặc dù Dạ Tử Lân hắn
không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải cầm thú. Làm sao có
thể làm ra chuyện như vậy!

Ðặc biệt là hắn có lòng tin, nếu hắn
tìm biểu huynh mở miệng nói muốn quân quyền, biểu huynh chắc chắn sẽ
không do dự một chút, liền cho hắn quân quyền, bởi vì từ lâu trước kia
biểu huynh đã nói quyền lực chính là phiền toái, hắn nắm quyền lực trong tay, cũng chỉ vì tự vệ.

Nam tử tuyệt mỹ nhìn chằm chằm ánh mắt
của Dạ Tử Lân, lại thấy bên trong tràn đầy chân thành, có chút áy náy mở miệng: "Là Bổn vương hiểu lầm ngươi!"

Nói xong thở dài một hơi, có chút chán nản ngồi ở trên ghế.

Không phải Dạ Tử Lân, mà tìm cả hoàng thành vẫn không tìm được người. Hơn nữa nếu bọn Ðình Vân có đầu mối, hiện tại cũng nên tới đây bẩm báo rồi,
nhưng bây giờ người tới bẩm báo cũng không có.

Tuy nói thái giám
này là đầu mối duy nhất của chuyện này, nhưng nếu hắn thật có bản lãnh,
hiện tại tuyệt đối tội gì lấy mạng tới ám sát hắn.

Từng khả nãng dần bị phủ định, vậy Cuồng nhi rốt cuộc ở nơi nào?

Tay nắm chặt thành quyền nổi rõ khớp xương, trên tay nổi gân xanh. Cuồng nhi, là phụ thân không bảo vệ tốt cho con!

"Biểu huynh, ðến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?" Dạ Tử Lân nhíu lông mày mở miệng hỏi thãm.

Liên Vụ thấy tình huống này, cũng biết không phải Dạ Tử Lân ra tay, vì vậy nói chuyện đã xảy ra nói lại với hắn một lần.

"Ở Dạ Mị đế quốc, người có khả năng làm như vậy không nhiều lắm! Mà người
có lý do làm như vậy. . . . . ." Dạ Tử Lân nheíu lông mày suy tư, mặc dù đại hoàng huynh được biểu huynh thả ra, nhưng bị giam lỏng ở trong
vương phủ, phe cánh của hắn cũng bị biểu huynh cắt giảm không còn gì,
cho nên chắc không phải hắn ta làm.


Nhưng những người khác, hình như cũng không có động cơ để làm.

. . . . . .

Hoàng cung. Trường Sinh Điện.

"Ngươi nói là sự thật?" Một giọng nói làm người ta không phân biệt được nam nữ vang lên.

Dạ Tử Mị nhìn người áo đen đưa lưng về phía nàng, thật nhanh gật đầu: "Là
thật! Hiên Viên Vô Thương trúng độc, là ‘ Tử Dạ ’, nếu ngươi muốn đối
phó hắn, có thể xuống tay từ chỗ này!"

Đây cũng là tin tức tốt,
võ công của Hiên Viên Vô Thương trong thiên hạ cơ hồ không có địch thủ,
nếu dùng sức mạnh, hắn thật đúng là không có bao nhiêu phần thắng, nhưng biết tin tức này, không thể nghi ngờ là làm ít công to! Nhưng là. . . . . .

"Trưởng công chúa thật làm tại hạ mở mang kiến thức! Ngay cả con trai của mình cũng có thể không chút do dự bán đứng, thật khiến tại hạ có chút không dám tin!"

"Con trai của mình? Bổn cung không có con trai như vậy, hắn không xứng!" Hiên Viên Vô Thương không xứng, hắn
là một nghiệt chủng! Hắn làm sao xứng làm con trai của bà!

Người
áo đen kia nghe vậy, quay đầu, nhìn bộ dáng kích động của bà ta một
chút, đáy mắt không biến sắc xẹt qua một tia chán ghét, rồi sau đó hạ
thấp giọng mở miệng lần nữa: "Đa tạ trưởng công chúa nói cho tại hạ
nhược điểm của Hiên Viên Vô Thương, tại hạ cũng nhất định sẽ tuân thủ
ước hẹn, sau khi diệt trừ hắn ta, sẽ toàn lực giúp đại vương tử của quý
quốc ngồi lên ngôi vị hoàng đế!"

"Vậy thì đợi tin tức tốt từ ngài rồi!" Trên gương mặt xinh đẹp của Dạ Tử Mị tràn đầy mong đợi và kích
động, bất luận là giết chết Hiên Viên Vô Thương - tên nghiệt chủng kia,
để cho Kỳ nhi ngồi lên vương vị là mơ ước trọn đời của bà, sao bà có thể không kích động đây!

Một hồi lâu sau. . . . . .

Dạ Tử Mị
nhìn đứa trẻ trong tay người áo đen kia, không nhịn được mở miệng nói:
"Có thể đem đứa bé kia cho bổn cung xem một chút không?"

Người áo đen che mặt kia cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Trưởng công chúa đau lòng cháu mình sao?"

"Nực cười! Bổn cung làm sao sẽ đau lòng nó, chỉ là muốn xem một chút đứa bé
của tên nghiệt chủng - Hiên Viên Vô Thương, sẽ trông như thế nào thôi!"
Nếu lớn lên rất giống bà, thậm chí khóe mắt cũng có nốt ruồi giọt lệ,
nói không chừng bà sẽ nhịn được mà bóp chết nó!


Người áo đen kia
không chút do dự ném đứa bé về phía bà ta, không có nửa điểm thương
tiếc. Dạ Tử Mị khó khăn lắm mới tiếp được, nhíu lông mày nhìn hắn một
cái: "Nếu ném chết đứa bé này thì lấy cái gì uy hiếp Hiên Viên Vô
Thương?"

"Không phải còn chưa có ngã chết sao?" Âm thanh chẳng hề để ý vang lên.

Dạ Tử Mị nhất thời nổi đóa!

Nhìn đứa trẻ trong ngực một chút, dáng dấp lại có thể không giống bản thân
chút nào, khóe mắt cũng không có nốt ruồi giọt lệ chướng mắt kia, chắc
là diện mạo từ mẫu nhiều hơn một chút.

Tiểu Sở cuồng nhìn lên mỹ
nhân trước mặt, lại không giống bộ dáng háo sắc trước kia, mà là bộ dáng chán ghét nhìn bà ta, khắp khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ khinh thường,
giống như đang nhìn vật bẩn gì đó!

Dạ Tử Mị ngẩn ra, đứa nhỏ này
ngược lại thông minh giống như phụ thân nó! Năm đó sau khi sinh hạ Hiên
Viên Vô Thương, lúc đầy tháng, bà liền trở về Dạ Mị đế quốc, khi đó Hiên Viên Vô Thương cũng thông minh như vậy, giống như là đã hiểu chuyện,
luôn cười khanh khách về phía bà.

Thế nhưng vẻ mặt đứa bé này lại ghét bỏ nhìn bà. . . . . .

Suy nghĩ không tự chủ được bay xa, nhớ lại năm đó, vẫn không nhịn được hồng vành mắt, không nói được trong lòng là cảm thụ gì, nói không rõ là oán, là hận, hay thuần túy chỉ là hoài niệm. . . . . .

"Thế nào? Trưởng
công chúa nổi lên lòng thương sao?" Người áo đen kia thấy hốc mắt bà ửng đỏ, lên tiếng giễu cợt, trong giọng nói đều là ý khinh thường.

"Làm sao có thể!" Dạ Tử Mị thu lại suy nghĩ, hốc mắt ửng đỏ trong nháy mắt
khôi phục bình thường, nhìn ánh mắt không tốt của đứa bé trong ngực,
càng cảm thấy cả người không được tự nhiên, ném đứa bé cho hắn, "Cho
ngươi! Nhìn liền ghét!"

Cùng là ném, nhưng cú ném này không có đem sống chết của Hiên Viên Sở Cuồng để ở trong lòng.

Người áo đen kia cũng nhanh chóng chợt lóe, ôm được tiểu Sở cuồng, ánh mắt âm lãnh nhìn Dạ Tử Mị một chút, hắn ném đứa bé trực tiếp cho bà, là nắm
giữ tốt sức lực, biết bà ta tiếp được nổi. Thế nhưng nữ nhân cũng trực
tiếp vứt cho hắn, hoàn toàn không chú ý sự sống còn của đứa bé này, thật làm hắn có chút hoài nghi, trên đời thật có tổ mẫu độc ác như vậy sao?
Thật là mở mang kiến thức mà!

"Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút,
nếu phá hư kế hoạch của bổn tôn, dù mười người như ngươi, hoặc là mười

Dạ Tử Kỳ cũng không đền nổi đâu!" Tràn đầy uy hiếp nhìn bà ta một chút,
rồi sau đó ôm Hiên Viên Sở Cuồng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu xẹt qua
từng cảnh tượng, suy nghĩ cũng bay đến rất xa. . . . . .

Dạ Tử Mị nghe xong lời của hắn, toàn thân run lên, tuy bất mãn lời của hắn nói,
nhưng lại có chút sợ hơi thở âm lãnh trên người hắn, không dám mở miệng
phản bác. . . . . .

Nhìn bộ dạng đó của hắn, chợt cũng có chút tò mò: "Các hạ có thể nói cho Bổn cung, mục đích của ngươi là gì không?"

Hắn cam kết sau khi diệt trừ Hiên Viên Vô Thương, sẽ giúp Kỳ nhi của bà lấy được ngôi vị hoàng đế Dạ Mị đế quốc. Nói cách khác mục đích của hắn
không phải là vì quyền thế, vậy hắn là vì cái gì? Có thù riêng gì với
Hiên Viên Vô Thương?

"Bổn tôn muốn, chỉ là mạng của Hiên Viên Vô
Thương! Muốn một nhà của hắn sống không bằng chết!" Trong cặp mắt âm
lãnh kia tràn đầy lạnh lẽo và thù hận đến xương tủy.

Nói xong sức lực bàn tay cũng nặng một chút, trực tiếp khiến trên thân thể nho nhỏ tiểu Sở cuồng xuất hiện vết bầm tím!

Nhưng kỳ lạ chính là luôn luôn thích khóc như Hiên Viên Sở Cuồng, bị bấm
thành ra như vậy, lại chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không có nửa
điểm dấu hiệu muốn khóc!

Lại khiến người áo đen kia có chút hứng
thú, nhìn đứa bé trong ngực một chút, một bàn tay đưa về phía nó, coi
như lấy cặp mắt như trân châu của đứa trẻ này xuống, cũng không quá đáng chứ? Ngày đó không phải Hiên Viên Vô Thương cũng không đau không ngứa
nói, nếu người vương phi kia của hắn thích, có thể lấy xuống con ngươi
của Thiên Mộ Tuyết cho nàng chơi đùa sao?

Ai ngờ bàn tay đưa đến
một nửa, tiểu Sở cuồng chợt cười khúc khích về phía hắn, cặp mắt như lưu ly không nhát một cái nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài
cực kỳ đáng yêu.

Làm cho hắn ngẩn ra, thậm chí có chút không
xuống tay được! Trong lòng có chút do dự, thậm chí cảm thấy có chút ít
đau khổ, rốt cuộc xuống hay không xuống tay đây?

Nhưng vào lúc
này, bên ngoài vang lên một trận náo động, phá tan phiền muộn của người
áo đen kia, có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Thôi, đứa bé là vô tội!

Nhìn Dạ Tử Mị một chút: "Chuyện này tự có bổn tôn xử lý, ngươi coi như không có chuyện này, làm thật tốt chức công chúa của ngươi đi!"

Hắn
tới nơi này, cũng chỉ vì tránh lùng bắt khắp thành, đã hơn nửa ngày,
chắc hẳn rất nhiều nơi, người của Hiên Viên Vô Thương cũng đã đi tìm,
nơi đã tìm dĩ nhiên chính là nơi đã an toàn.

Hơn nữa, Hiên Viên Vô Thương không phải ngu ngốc, tính toán thời gian, cũng nên theo kế hoạch của hắn từng bước đến đây rồi!

Dạ Tử Mị gật đầu một cái, người áo đen kia liền biến mất quỷ mị ở trong Trường Sinh Điện.


"Người ồn ào ở bên ngoài là người phương nào?" Dạ Tử Mị chỉnh sửa một chút suy và trạng thái, liền ung dung rộng lượng ngồi trên ghế, mở miệng hỏi
thăm.

"Trưởng công chúa, là Tứ Công Chúa cầu kiến! Nô tỳ đã nói
trưởng công chúa hôm nay ai cũng không gặp, nhưng Tứ Công Chúa nói nhất
định muốn gặp đến trưởng công chúa, cho nên liền. . . . . ." Cung nữ này đứng trước mặt của bà bẩm báo

Mặc dù trưởng công chúa bị giam cầm,
hơn nữa hình như không được Nhiếp Chính vương Điện hạ chào đón, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Nhiếp Chính vương, cũng không ai biết thái độ
ôn hòa này Nhiếp Chính vương là gì, cho nên bọn họ cũng không dám tùy
tiện đắc tội Dạ Tử Mị, tất cả đều là coi bà như chủ tử mà hầu hạ.

"Hả?" Dạ Tử Mộng tìm bà có chuyện gì? Không phải vẫn đối với bà - một nữ nhân hầu hai phu, còn bỏ rơi phu quân, nhi tử trở về nước rất khinh thường
sao? Hôm nay ngược lại tới cửa tới bái phỏng? "Để cho nàng ta vào đi!"

"Dạ!" Cung nữ này đáp một tiếng, liền đi ra ngoài truyền lời.

Không lâu lắm, Dạ Tử Mộng liền xuất hiện ở trong phòng, nhìn Dạ Tử Mị một
chút, rất đoan trang hành lễ một cái: "Mộng nhi bái kiến cô cô!"

Dạ Tử Mị hừ lạnh một tiếng: "Tứ Công Chúa đứng lên đi, nữ nhân 'tàn hoa
bại liễu', 'thủy tính dương hoa' giống như bổn cung vậy, chịu không nổi
đại lễ như thế của công chúa đâu!"

Sắc mặt Dạ Tử Mộng lập tức
cứng đờ, "Tàn Hoa Bại Liễu" , "Thủy tính dương hoa" , đúng là lời nói
năm đó nàng chê cười Dạ Tử Mị, không ngờ đã cách nhiều năm, bà ta vẫn
nhớ!

Cười lớn một tiếng: "Những lời đó đều là do Mộng nhi năm đó
trẻ tuổi, không hiểu chuyện nói nhảm, cô cô đại nhân đại lượng, cũng
đừng nên so đo với Mộng nhi làm gì!"

Dạ Tử Mị liếc mắt nhìn cặp
mắt tràn ngập tính toán của nàng ta, hẳn là cùng đức hạnh với phụ hoàng
của nàng, vương huynh của mình! Năm đó nếu không phải bà nhìn thấu tâm
tư Vương huynh, đem Hác nhi và Dạ Tử Kỳ chân chính tráo đổi, chắc hẳn
nhi tử của bà và tướng quân đã chết! Cho nên nhìn Dạ Tử Mộng, bà không
hề có chút thiện cảm!

Bà nhìn Dạ Tử Mộng dường như cung kính này, trong lòng trừ chút trào phúng và vui sướng khi người gặp họa thì không còn gì khác. Thật ra thì bà thật tò mò vương huynh tốt của bà ở trong
địa phủ, lúc biết hắn năm đó vì an bình quốc gia, ném chết nhi tử của
mình là vẻ mặt gì! Mà lúc biết rằng người mình bồi dưỡng để kế thừa
hoàng vị là nhi tử của người khác, sẽ có vẻ mặt gì.

"Được rồi, Tứ Công Chúa kim chi ngọc diệp, vẫn nhanh một chút đứng lên đi, có chuyện
gì mà tìm đến Bổn cung, nói thẳng là được, cần làm gì làm bộ làm tịch!"
Nâng chung trà lên chạm khẽ, nửa điểm mặt mũi cũng không lưu lại cho
nàng ta.

Chú thích:

(1) Thủy tính dương hoa: tính tình lẳng lơ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận