Long Tử Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Phi Yên một cái, đều do nàng ta! Nếu không phải nàng ta ép buộc Vương gia phải để cho nàng ta vào ở, thì làm sao sẽ tạo thành cục diện lúng túng thế này!
Thấy ánh mắt của nàng ấy, Phượng Phi Yên có phần khinh thường quay đầu đi, một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà thôi, tội gì so đo với nàng ấy, bởi vì nàng mơ hồ có thể cảm thấy kẻ địch chân chính của nàng không phải nàng ấy, mà là cái vị Tam vương phi đó! Đây là sự nhạy cảm của chính khách, cũng là trực giác của nữ nhân.
Vì vậy. . . . . .
Long Tử Nghiên và Phượng Phi Yên thành công tiến vào Hi vương phủ, chỉ là bản thân Hi Vương gia lại đến ở tạm tại Thất vương phủ, hai đại mỹ nữ kia cùng nhau kinh ngạc, sau này lại truyền ra một đại câu chuyện cười cho thế hệ sau về vương tôn quý tộc đoạn tụ yêu nhau!
Thái hậu bảoVũ Văn Tiểu Tam ở mấy ngày trong hoàng cung với bà, vậy là mỗ nữ sẽ cùng với Long Ngạo Thiên - thái tử của Long Diệu ở lại hoàng cung.
Hiên Viên Ngạo mang theo Nguyệt Vô Hạ cùng rời đi, Vũ Văn Tiểu Tam đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi vào cung, đồ khốn đó đã đẩy nàng, nhìn ngó ở phía sau mình không có ai, hiện mọi người đều ở phía trước mặt, vì vậy. . . . . . Bay lên đạp một cước về phía cặp mông hoàn mỹ của Nguyệt Vô Hạ. . . . . .
Vừa đúng lúc Long Ngạo Thiên quay đầu lại, đem cảnh này thu vào đáy mắt. . . . . .
Rồi sau đó ôm chân của mình hét lên thiết thảm: "A! Thật là đau!" . . . . . .
Nguyệt Vô Hạ rất tự nhiên té sấp mặt, gương mặt trắng noãn còn bị kéo lê chút vết thương, đồng thời kêu lên thảm thiết: "A. . . . . . Mặt của ta, mặt của ta!" - Một tay lau mặt của mình, trên tay thế nhưng lây dính chút máu tươi. . . . . .
Hiên Viên Ngạo thấy Nguyệt Vô Hạ chợt bị lực bên ngoài đạp bắn đi, vốn có thể vươn tay kéo nàng lại, nhưng chẳng biết tại sao lại không làm, có lẽ trong tiềm thức biết là chuyện tốt do nữ nhân kia làm ra rồi!
Mấy tiếng hét thảm thiết này ngay tức khắc khiến người phía trước đồng loạt quay đầu lại, Hiên Viên Vô Thương đã rời đi quá xa, cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, một cái nhảy nhẹ nhàng thật nhanh đã chạy tới, cái gì cũng không để ý chỉ muốn đỡ nàng, nhìn nàng ôm chân của mình,vẻ mặt khổ sở, vội vàng mở miệng: "Tam nhi sao vậy?"
Ái chà, tên khốn này vẫn còn rất quan tâm nàng nha, Vũ Văn Tiểu Tam thấy thoả mãn mà gật gật đầu, song nhớ tới bộ dạng hắn và Long Tử Nghiên nói chuyện, sắc mặt kia nháy cái liền đen rồi !
"Thỉnh hoàng thúc tự trọng, bổn vương phi không có việc gì !" - Mỗ nữ làm ra vẻ trinh tiết liệt nữ, cách xa tay của hắn.
Tự trọng ? Cặp mắt tà mị đào hoa dính vào chút ý vị bi thương, nhưng vẫn khó kìm nén hốt hoảng mà mở miệng: "Ngoan, nàng trước nói cho ta biết nàng rốt cuộc bị làm sao, chuyện này đợi Thương Thương sẽ giải thích cho nàng !" - Nha đầu này, bị thương mà còn quật cường như thế! Thật làm hắn vừa yêu vừa hận!
Mỗ nữ quay đầu, ngửa mặt ở góc 30 độ nhìn lên bầu trời, lỗ mũi phun tức: "Không sao cả !" - Nàng vốn là không sao cả!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều ẩn hàm thâm ý, chẳng lẽ Hi vương gia và Tam vương phi. . . . . .
Ẩn tình tràn ngập trong đôi mắt xếch của Phượng Phi Yên điểm thêm một chút hàn mang, trong tay áo bào rộng thùng thình, ngón tay cái đẩy mạnh trên ngón trỏ, bàn tay ngọc nhẹ nhàng chuyển động. . . . . .
Đang lúc này, một ngữ điệu dịu dàng mang theo chút kiên định ở bên tai nàng vang lên: "Thanh Loan đế tốt nhất không nên đánh chủ ý lên nàng ấy, bởi vì có trẫm ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng động một chút nào tới nàng!"
Phượng Phi Yên sững sờ, quay đầu nhìn vào Hiên Viên Mặc, khóe môi hình tim nâng lên một nụ cười không rõ ý vị: "Xem ra nha đầu kia có mị lực rất lớn. Chỉ là Hiên Viên hoàng à, đáng giá không?"
Sự bất đắc dĩ của đế vương, chỉ có người thân ngồi ở Đế Vương vị mới hiểu nổi, nàng tự nhiên biết Hiên Viên Mặc cả đời này không thể lấy được vị Tam vương phi đó, cho nên mới hỏi như vậy.
"Nàng là hoàng đệ muội (em dâu) của trẫm, cũng là con dân của trẫm, bảo vệ nàng là trách nhiệm của trẫm !" - thanh âm khí phách mang theo sự chân thật đáng tin, nhưng là đáy mắt bi thương sợ hãi đã tiết lộ tâm tình của hắn.
Phượng Phi Yên nhìn hắn một cái, khẽ cười một tiếng, cũng không bóc trần, xoay người rời đi trước. . . . . .
Nàng không giống tiểu nha đầu Long Tử Nghiên không hiểu chuyện, vẫn còn ngơ ngác đứng ở chỗ đó nhìn chuyện tình của hai người kia phát triển. Nhìn, có tác dụng gì ? đến cuối cùng kẻ cười mới là kẻ thắng ! Giống như nàng năm đó đạp lên xương cốt của thân tỷ muội (chị em ruột) đi lên vương vị, có ai sẽ nghĩ tới, Tam Hoàng nữ, cái người mềm yếu nhất, không có khả năng nhất, thậm chí có thể mặc cho người ức hiếp, cuối cùng sẽ trở thành Nữ Đế của Thanh Loan?
Mà Hiên Viên Mặc là ngơ ngác đứng ở tại chỗ, suy nghĩ lời của nàng. . . . . . Đáng giá sao? Yêu, từ trước cho tới bây giờ sẽ không có cái gì gọi là đáng giá hay không. . . . . .
Nguyệt Dịch Thừa lập tức đã chạy tới đỡ Nguyệt Vô Hạ đứng dậy, đầu tiên quan sát cũng là mặt của nàng, nếu là mặt bị đả thương, sau này sao còn có thể giữ được lòng của Hiên Viên Ngạo nữa?
Một nhà Vũ Văn Cảnh Thiên cũng tới vây quanh Vũ Văn Tiểu Tam đến gió thổi không lọt, "Tam nhi, thế nào rồi ?"
"Tam nhi, có sao không?" . . . . . .
"Tam nhi, có thương tổn chỗ nào không, cho đại ca xem một chút!" . . . . . .
Hiên Viên Vô Thương đứng ở một bên, hiện tại nha đầu này đang tức giận với hắn, hắn hỏi nàng càng không nói, vậy hãy để cho Vũ Văn Cảnh Thiên bọn họ hỏi thăm đi !
Nhìn những thân nhân dáng vẻ ân cần, Vũ Văn Tiểu Tam đáy mắt dâng lên giọt lệ cảm động, rồi sau đó hướng về phía bọn họ cau cau mày, biểu cảm một cách tinh quái. . . . . .
Mấy người ngẩn ngơ, chợt hiểu ý, Vũ Văn Hạo vỗ trên đầu nàng một cái, nhỏ giọng mở miệng: "Cái nha đầu quỷ này!"
Vũ Văn Cảnh Thiên cũng có chút bất đắc dĩ khi nhìn nàng. . . . . .
Vũ Văn Triệt cúi đầu cười khẽ, đáy mắt lướt qua một nét giảo hoạt. . . . . .
Ngay sau đó âm thanh Nguyệt Vô Hạ mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến: "Ngạo ca ca, vương phi tỷ tỷ đá thiếp, chàng phải vì thiếp làm chủ nha!"
"Cái gì ? Rõ ràng là muội muội thấy tỷ tỷ ở chỗ này nhấc chân, cố ý dùng cái mông đụng ta! Thế nào mà đổ trách nhiệm lên trên đầu ta, chân của ta bây giờ còn đau đến muốn chết đây !" – Dáng vẻ Vũ Văn Tiểu Tam đầy lửa giận.
Chuyện này. . . . . . Mặc dù mọi người cũng cảm thấy chuyện cầm cái mông đụng vào cái chân có chút bịp bợm, nhưng Tam vương phi là Kỳ Nữ, sao có thể đi đạp Trắc vương phi chứ ? Hơn nữa lúc ấy ở cửa hoàng cung, cũng có không ít người bọn họ nhìn thấy Nguyệt Vô Hạ đẩy Vũ Văn Tiểu Tam xuống xe, cho nên đều đưa ánh mắt hoài nghi, phỉ nhổ đặt ở trên người Nguyệt Vô Hạ. . . . . .
Long Ngạo Thiên nhìn thấy toàn bộ quá trình sự kiện, với sự hiểu biết về bản lãnh nói bậy và giả vờ giả vịt của nữ nhân này, trong lòng có chút chế giễu. Vốn tưởng rằng Tam vương phi này sẽ có chút khác biệt, không ngờ cũng là hạng nữ nhân tranh thủ tình cảm đoạt tình yêu mà thôi!
Nguyệt Vô Hạ nén lệ trong đáy mắt nhìn Hiên Viên Ngạo, hi vọng hắn nói câu công đạo, nhưng Hiên Viên Ngạo cũng có vẻ rõ ràng không tin nàng. . . . . .
Thật ra thì Hiên Viên Ngạo biết là chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn chính là đơn nhất tương trợ cho nữ nhân kia, do đó cố ý làm ra bộ dáng này.
"Ngạo ca ca, chàng cũng không tin tưởng Hạ nhi ư?" - Nàng cảm thấy không dám tin nhìn hắn.
Hiên Viên Ngạo quay đầu, không nhìn nàng, trong bụng lại mơ hồ không nhịn được, tuy nói chuyện này do Vũ Văn Tiểu Tam làm, thế nhưng Nguyệt Vô Hạ là cái loại mặt hàng gì, sẽ không có ai hiểu rõ ràng hơn so với hắn, cần gì phải giả bộ dáng vẻ này!
"Ta không muốn sống nữa! Ta không muốn sống nữa!" - Nguyệt Vô Hạ lại như kẻ điên náo loạn lên một phen.
Hiên Viên Ngạo lông mày như kiếm nhíu nhíu, bộ mặt không vui, nữ nhân này lại ở trước mặt nhiều người như vậy làm loạn với hắn, thật không biết sống chết!
Vũ Văn Tiểu Tam lúc này mở miệng: "Muội muội không muốn sống nữa còn nói nhiều như vậy làm cái gì ? Kia kìa, trên hồ không có nắp đậy đâu, muội muội tùy ý nhảy là được, có cần tỷ tỷ tiễn ngươi thêm đoạn đường hay không?"
Nàng lời vừa nói ra này, Nguyệt Vô Hạ lúc này im bặt, không kêu la cũng không lộn xộn.
Mọi người ai nấy đều co quắp khóe miệng mà nhìn Tam vương phi. Trên hồ không có nắp che? Khụ khụ. . . . . . Không chơi chèn ép người như vậy chứ?
Hiên Viên Vô Thương cũng cảm thấy dở khóc dở cười, phía sau đầu Hiên Viên Ngạo mơ hồ có mấy giọt mồ hôi lạnh toát ra. . . . . .
Long Ngạo Thiên suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình! Đây là cái loại nữ nhân gì chứ ? Có kiểu nói như thế sao? Hắn ở tại Long Diệu nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua!
Bọn người Vũ Văn Cảnh Thiên ở tại phía sau của nàng cố nén cười, Vũ Văn Hạo còn len lén giơ ngón tay cái lên với nàng. Không tệ, không hổ là người xuất thân từ nhà Vũ Văn của hắn, mặc dù tính tình trở nên có chút kỳ quái, thậm chí so với trước kia là một trời một vực, nhưng tóm lại vẫn là cốt nhục nhà bọn hắn đúng chưa?
"Tam vương phi nói thế nào vậy? Thân là đương gia chủ mẫu, không khuyên giải đạo lý thì thôi, còn thêm dầu vào lửa!" Nguyệt Dịch Thừa quay đầu lên tiếng với Vũ Văn Tiểu Tam, tuy nói hắn không muốn đắc tội Vũ Văn Cảnh Thiên, nhưng nữ nhi của hắn trước mặt nhiều người như vậy bị ức hiếp, hắn nếu không nói mấy câu, cái mặt mo của hắn về sau biết đặt ở đâu chứ ?
Vũ Văn Cảnh Thiên lúc này cũng xù lông, lạnh giọng mở miệng: "Nữ nhi của bản tướng quân còn chưa tới phiên Thừa tướng giáo huấn, Thừa tướng nên quản tốt nữ nhi của chính ngươi đi! Nhiều người đều ở đây như thế này, vậy mà khóc to náo lớn, mất đi hình tượng tiểu thư khuê tú, thật là làm cho người khác cười đến rụng răng!"
Ái chà chà, phụ thân còn có bản lãnh mắng chửi người như thế ư ? Sắc bén vô cùng nhé! Vũ Văn Tiểu Tam vừa sùng bái lại xen lẫn cảm động nhìn hắn.
Sắc mặt Nguyệt Dịch Thừa lập tức cứng đờ, lại đánh trả: "Ta lại nói đường đường một vương phi vì sao không làm được việc lớn như thế, thì ra là do Vũ Văn tướng quân quản đấy ! Quả nhiên có cha nào thì có con gái đấy!" - Dù sao đã vạch mặt rồi, hắn không cần thiết chịu đựng nữa!
Vũ Văn Cảnh Thiên còn chưa kịp mở miệng, âm thanh bá khí của Vũ Văn Hạo vang lên: "Được kêu là ‘hổ phụ vô khuyển nữ” (cha hổ không sinh chó con), nào đâu có giống tiểu thư của Thừa tướng gia, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, Thừa Tướng đại nhân mới vừa không phải nói có cha nào con gái đấy sao ? Chắc hẳn là thừa kế y bát* của Thừa Tướng đại nhân!"
(*y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)
"Ta với ngươi phụ thân nói chuyện, ngươi là tiểu tử có mấy chỏm tóc mà chen miệng hả? Chẳng lẽ phụ thân ngươi không dạy ngươi phải tôn trọng trưởng bối sao?" - Nguyệt Dịch Thừa giận đến mặt đỏ bừng, chỉ trách hai nhi tử của mình đều không hăng hái phấn đấu, không có tư cách tham gia bữa tiệc này, nếu không hắn sao chỉ có một thân một mình ở nơi này đối đầu với một đại gia đình nhà người ta!
Là một người hiếm khi mở miệng, Vũ Văn Hạo nhẹ nhàng hững hờ lên tiếng: "Phụ thân dạy chúng ta chỉ tôn trọng người đáng giá tôn trọng !" - Trước sau như một, ngắn gọn rõ ràng nói, nhưng cũng biểu đạt rõ nét ý tứ của hắn. . . . . .
Lời nói trực tiếp khiến gương mặt già nua của Nguyệt Dịch Thừa giận đến đỏ tưng bừng. . . . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên rất tán thưởng nhìn ngắm hai nhi tử của mình, không tệ, không tệ, năm đó thân mẫu của bọn hắn gây gổ cũng chưa từng chịu thua, hôm nay phu nhân không có ở đây, cả nhà bọn họ người cùng nhau gây gổ, hiển nhiên không thể để phu nhân mất thể diện!
"Ngươi là nói thế nào đây? , [email protected]# . . . . ." Nguyệt Dịch Thừa điên cuồng hét lên.
Vũ Văn Cảnh Thiên: "Nhi tử của lão tử nói thế nào mắc mớ gì tới ngươi, nhà ngươi đang ở tại thảo nguyên à? Trông nom rộng như vậy #$. . . . ."
Vũ Văn Hạo: "Tiểu gia nói thế nào không tới phiên ngươi lắm mồm, Thừa Tướng còn là @¥. . . . . ."
Vũ Văn triệt: "Đối với hạng người như nào, thì nói như thế !" . . . . . .
. . . . . .
Vì vậy chúng đại thần đầu đầy mồ hôi, nhìn người hai bên giằng co nhau. . . . . .
Một bên là Thừa Tướng một cái tay đỡ nữ nhi của mình, một cái tay khác hung hăng chỉ vào đại gia đình nhà Vũ Văn, mặt đỏ bừng bừng, tức giận gào thét. . . . . .
Một bên là Vũ Văn tướng quân ngăn nữ nhi ở phía đằng sau, rồi sau đó bản thân cùng hai nhi tử đứng thành một hàng, cùng nhau chỉ vào Thừa Tướng mắng to. . . . . .
Người hai phe nhân mã cách nhau chưa tới hai thước, giữa không trung của đoạn khoảng cách kia đều là nước miếng của các nam nhân. . . . . .
Mọi người không hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng, đây cũng quá là. . . . . . Làm cho người ta không thể hình dung nổi đi ? Mọi người cùng nhau len lén liếc một cái về phía sắc mặt của hoàng đế bệ hạ và Long Diệu thái tử. . . . . .
Long Ngạo Thiên đứng ngẩn người, không dám tin mở to mắt, mình hôm nay đến đế quốc Hiên Viên không uổng công, rõ là. . . . . . Thêm được kiến thức! Hai nhất phẩm đại quan ngay trước mặt văn võ cả triều và Hoàng đế, hơn nữa còn có thái tử, công chúa ngoại quốc mang theo gia quyến gây gổ trong hoàng cung ? Đây thật là. . . . . . cực kỳ hoang đường ! Sợ rằng Đại lục này cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra!
Nhìn đại ca kết nghĩa Vũ Văn Hạo của mình cùng với phụ thân đại nhân, và thân đệ đệ của y cùng nhau khoa tay múa chân mắng chửi người, hắn thật không biết nên hình dung như thế nào về nội tâm phức tạp của chính mình lúc này . . . . .
Hiên Viên Mặc cũng trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vũ Văn Hạo khoa tay múa chân, nước bọt văng khắp nơi, đây là vị đại ca kết bái với hắn sao?
Vũ Văn Tiểu Tam ở phía sau đám người sôi nổi giống như “khỉ”, phất cờ hò reo cổ vũ cho bọn hắn: "Cố gắng lên! Cố gắng lên! Phụ thân uy vũ nhất! Wow wow. . . . . . Đại ca tuyệt nhất! Wowo. . . . . . Nhị ca lợi hại nhất! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Đánh ngã Thừa Tướng chủ nghĩa, sáng lập xã hội hài hòa, wowo. . . . . ."
Hiên Viên Vô Thương dở khóc dở cười nhìn nàng hò tới hò lui, bộ dáng bây giờ của nha đầu này nào có nửa điểm bị thương cơ chứ ! Còn nữa, “đánh ngã Thừa Tướng chủ nghĩa" , " xã hội hài hòa " là cái quái gì vậy?
So sánh với phản ứng vui sướng của Vũ Văn Tiểu Tam, thì Nguyệt Vô Hạ lại sững sờ không nói một lời, trơ mắt nhìn Nguyệt Dịch Thừa bị bốn người cùng nhau oanh tạc!
Tất cả mọi người sững sờ, không có một ai dám đi tới cắt đứt bọn họ, Hiên Viên Mặc và Long Ngạo Thiên không dám là bởi vì sợ bị Vũ Văn Hạo dạy dỗ, dù sao đó là đại ca. Hiên Viên Vô Thương vì nhìn Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng, cho nên không cắt đứt. . . . . .
Những người khác có lẽ là vì. . . . . . Quá hết ý kiến! Tỷ như Hiên Viên Ngạo, thân phận hắn đều là con rể phủ tướng quân và phủ Thừa Tướng, nhìn hai nhạc phụ của mình gây gổ, loại cảm giác lúng túng này thật khiến hắn không biết nên theo ai!
Còn Phong Cuồng Tiêu và Mộ Vân Dật, đại khái hiểu tính cách Vũ Văn Tiểu Tam giống như kẻ dở hơi, sự tình gì cũng sẽ làm ra, quả nhiên không phải một hạng người, không vào cùng một nhà!
Hai phe người ngựa cứ mãi cãi nhau đến khi mặt trời lặn phía tây. . . . . .
Thừa Tướng dù sao cũng là quan văn, hơn nữa bên phe chỉ có một mình, cho nên cổ họng của hắn đã rống khàn khàn rồi. . . . . .
Mà bên Vũ Văn Cảnh Thiên, mọi người đều là cao thủ võ lâm, về thể lực, tất nhiênThừa Tướng đâu có thể sánh nổi, hơn nữa còn là ba người, nói chuẩn xác là bốn người cùng nhau gây lộn, dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều, ầm ĩ xong so với trước khi ầm ĩ cũng chẳng có gì khác nhau. . . . . .
Hiên Viên Mặc nhìn trời cũng sắp tối, nếu không ra mặt ngăn lại, sợ rằng không biết còn phải náo loạn bao lâu nữa, nhìn bọn họ vẫn còn đang ngươi một câu, ta một câu mắng. . . . . .
Vì vậy đi lên phía trước, chờ Vũ Văn Hạo mắng chiếm được tiện nghi, Thừa Tướng còn chưa kịp mắng lại, mở miệng cắt đứt: "Được rồi ! Nói những cái gì vậy! Hai nhất phẩm đại thần vậy mà chửi đổng lẫn nhau giống người đàn bà chanh chua náo loạn tại hoàng cung cả một buổi chiều, còn ra thể thống gì !"
Thật ra thì khi hắn nói trong lòng cũng có chút xấu hổ, nếu không phải hắn vẫn không tới ngăn lại, cũng sẽ không cãi nhau lâu như vậy!
Vũ Văn Hạo tự nhiên cảm thấy Hiên Viên Mặc chọn thời điểm ngăn cản cực tốt, rất tán thưởng nhìn hắn một cái, thật không phí công quen biết người nhị đệ này!
Còn Nguyệt Dịch Thừa lại bị kẹt ở đấy, câu nói vẫn nghẹn ở cổ họng, lại không thể mắng ra ngoài, kìm nén đến nỗi gương mặt già nua kia đỏ rực!
Vũ Văn Cảnh Thiên được tiện nghi, dĩ nhiên là vui sướng hài lòng mở miệng: "Cựu thần biết sai, xin bệ hạ trách phạt!" Trong giọng điệu kia đều là khó nén nổi sự vui thích.
Nguyệt Dịch Thừa lại tràn ngập vẻ không cam lòng mở miệng: "Cựu thần biết sai, xin bệ hạ trừng phạt!"
"Tất cả phạt bổng lộc ba tháng, tỏ vẻ cảnh cáo nhẹ, có gì dị nghị không ?" - Nhiều người đều ở đây như thế này, không xử phạt không được.
"Không có!" - Hai người cùng nhau mở miệng.
Nhưng, một âm thanh vô cùng không hòa hài vang lên: "Có dị nghị! Ta rất có dị nghị!"
Mọi người đồng loạt đưa mắt về phía Vũ Văn Tiểu Tam ở đó nửa ngày “lửa cháy đổ thêm dầu” cho Tướng quân bọn họ. Có dị nghị? Hoàng thượng xử phạt đã rất nhẹ, còn dị nghị cái gì?
"Nói !" Hiên Viên Mặc vang lên âm thanh uy nghiêm, nhưng đáy mắt lại ẩn hàm dịu dàng.
"Hoàng thượng, bổn vương phi cho là ngài nên thưởng phạt phân minh, rõ ràng là trắc phi muội muội lấy cái mông đụng chân của bổn vương phi trước, nàng không xin lỗi coi như xong, còn phải cố chết cố sống tranh cãi ầm ĩ, ảnh hưởng tâm tình Vương Gia phu quân, bổn vương phi đầy tốt bụng lên tiếng ngăn cản nàng la lối om sòm hành động hết sức dại dột, Thừa Tướng chẳng những không cảm kích, còn nhục mạ phụ thân của bổn vương phi, đây là đạo lý gì ?" Mỗ nữ dáng vẻ hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.
Mọi người cũng sững sờ nhìn nàng, cái "Đầy tốt bụng lên tiếng ngăn lại nàng la lối om sòm hành động vô cùng dại dột" khi nào thì xảy ra vậy, sao bọn họ không nhìn thấy ? Không phải trực tiếp kêu người ta đi nhảy xuống hồ sao?
"Vương phi tỷ tỷ đừng vội nói xằng nói bậy, rõ ràng là ngươi bảo muội muội không muốn sống thì đi nhảy hồ, sao nói thành là đầy tốt bụng, xuất phát từ mục đích ngăn cản hả?" - Nguyệt Vô Hạ lúc này mới phản bác.
"Đây còn không phải là bởi vì muội muội rảnh rỗi, rất thích mang cái “không muốn sống” để uy hiếp Vương Gia sao? Lần trước muội muội cũng chạy như bay tại phòng của mình, mãi cho đến khi tỷ tỷ nói: muội muội không muốn sống thì đâm đầu vào cột đi, muội muội mới ngừng nghỉ! Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, vì để cho muội muội thôi khóc rống, dĩ nhiên tỷ tỷ chỉ có cách lặp lại chiêu cũ! Chuyện lần trước Hi Vương ga cũng nhìn thấy qua, hoàng thượng không tin có thể hỏi ngài ấy!" - Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi chỉ chỉ vào Hiên Viên Vô Thương ở phía sau bọn họ.
Trên mặt tuyệt mỹ nam tử nâng lên nụ cười lộ ra lúm đồng tiền dở khóc dở cười, vừa rồi sống chết không để ý tới hắn, lúc này mới nhớ đến hắn? Mặc dù bất mãn, nhưng vẫn gật đầu nói: "Thật sự có chuyện này!"
Vì vậy. . . . . . Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là như vậy! Ngẫm lại lúc ấy, nếu không phải tam vương phi nói lời kia, trắc vương phi hẳn vẫn cứ khóc và náo loạn sao ? Vì vậy mọi người đều cho rằng Vũ Văn Tiểu Tam là chánh nghĩa, đồng thời dùng các loại ánh mắt phức tạp, khi dễ, nhìn Nguyệt Vô Hạ và Nguyệt Dịch Thừa.
Hiên Viên Ngạo giựt giựt khóe miệng, một lần nữa ở trong lòng giơ ngón tay cái lên trước bản lãnh bịa đặt của nữ nhân!
Long Ngạo Thiên lại có vẻ cười như không cười nhìn nàng, không ngờ ngược lại biết ăn nói, nhanh mồm nhanh miệng!
"A, hoàng thượng ngài nghe rồi chứ ? Vì sao bổn vương phi có công không được thưởng, ngài còn phải phạt cha ta ?" - Mỗ nữ nói xong bày ra dáng vẻ rất là bất bình nhìn hắn. Đùa gì thế, đại tướng quân bổng lộc khẳng định rất nhiều a! Phạt ba tháng ? Đó chính là một phần tư năm, sẽ khiến nàng đau lòng mấy ngày mấy đêm không ngủ được!
"Bất luận như thế nào, Tướng quân cũng không nên cùng Thừa Tướng ở tại hoàng cung mắng chửi nhau, cho nên phải phạt vẫn là phạt!" - Hiên Viên Mặc làm Hoàng đế, dĩ nhiên là muốn nói lời khách quan công bằng, hơn nữa hiện tại gây gổ không phải là người khác, mà là hai nhất phẩm đại thần, hắn tất nhiên không thể thiên vị rõ ràng.
Vũ Văn Cảnh Thiên lúc này mở miệng: "Bệ hạ nói cực phải, cựu thần không có dị nghị!" - Dứt lời còn cảnh cáo nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, cảnh cáo nàng an phận một chút.
Đang lúc này, Thái hậu rốt cuộc nghe tiếng mà đến. . . . . .
"Thái hậu giá lâm!" - Giọng nói lanh lảnh của Thái giám truyền đến.
Mọi người quay đầu hành lễ, trong bụng buồn bực, thái hậu nương nương không phải buổi trưa đã đi rồi sao? Tại sao lại trở lại?
"Bình thân !" - Thái hậu dứt lời hoàn lễ, định hướng về phía Long Ngạo Thiên cười một tiếng, rồi sau đó rất uy nghiêm mở miệng: "Ai gia mới vừa nghe nói Thừa Tướng và Tướng quân gây gổ ầm ĩ một buổi chiều, có chuyện này không?"
"Mẫu hậu, thật sự có chuyện này!" - Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ mở miệng, đáp xong liền bảo hạ nhân đem toàn bộ quá trình câu chuyện nói cho nàng nghe.
Lần này cơ hội của Vũ Văn Tiểu Tam đã tới rồi, chỉ thấy nàng ôm bụng: "Ai nha, bụng người ta thật là đau nha!"
Thái hậu đầy mặt kinh hoảng quay đầu: "Tam nhi sao thế? Chẳng lẽ là hôm nay khi hiến vũ uống rượu đã đả thương thai khí? Người đâu, nhanh đi gọi ngự y!"
Híc. . . . . . Gọi ngự y, chết mất, sẽ bại lộ mất thôi. . . . . .
"Mẫu hậu, không cần mời ngự y rồi, chỉ là trong lòng người ta không thoải mái, mỗi lần người ta không thoải mái, tiểu thế tử liền náo người ta!" - Mỗ nữ nói xong mặt rối rắm, đầu mày nhíu chặt, nói tiếp;"Hoàng thượng lại muốn cắt bổng lộc của cha ta, thật sự là làm người ta quá đau lòng ! Vì sao làm người tốt cũng chưa có hảo báo chứ? Ôi chao, bụng của ta. . . . . ."
Nói xong che bụng của mình ngồi xổm người xuống. . . . . .
Thái hậu biến sắc: "Hoàng đế, chuyện này rõ ràng chính là lỗi của Vô Hạ, Thừa Tướng không dạy nữ nhi của mình cho tốt, còn gây gổ với Vũ Văn tướng quân, thật không nói nổi! Chuyện này cũng không có quan hệ với Vũ Văn tướng quân một chút nào! Tam nhi nói không phạt thì sẽ không phạt, nếu ảnh hưởng đến Tôn nhi của ai gia, ai gia nhất định không tha cho con!" - Dứt lời liến tới đỡ Vũ Văn Tiểu Tam, xem xem nàng có chuyện gì hay không. . . . . .
Hiên Viên Mặc sờ mũi một cái, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Dạ!"
Hiên Viên Vô Thương suýt nữa cười ra tiếng, nha đầu quỷ quái này, luôn có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy!
Nguyệt Dịch Thừa và Nguyệt Vô Hạ giận đến mặt đỏ như đít khỉ, Nguyệt Dịch Thừa còn hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Vô Hạ một cái, đồ không có chí tiến thủ, người ta đã mang thai, trong bụng của nàng thì nửa điểm động tĩnh cũng không có!
Nguyệt Vô Hạ rất uất ức cúi đầu, nàng làm sao biết tại sao mình không có mang thai, rõ ràng Ngạo ca ca phần lớn thời gian đều ngủ lại ở chỗ nàng. . . . . .
"Không được! Không được! Rõ ràng hoàng thượng nên thưởng phạt phân minh, tại sao có thể có công không được thưởng !" - Vũ Văn Tiểu Tam còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn Thái hậu.
"Thưởng ! Nhất định phải thưởng, Hoàng đế, có nghe thấy không?" - Thái hậu nóng nảy muốn chết, chỉ sợ cháu của nàng xảy ra cái sự không hay.
Hiên Viên Mặc im lặng mở miệng: "Dạ, mẫu hậu!"
"Hãy đem bổng lộc phạt Thừa Tướng thưởng cho cha ta!" - Mỗ nữ mặt vẻ mặt khổ sở nhìn Thái hậu.
"Tam nhi nói cái gì chính là cái đó! Hiện tại trong lòng thư thái chưa?" - Thái hậu rất là nể mặt nàng.
Vì vậy, mỗ nữ cười hì hì đứng lên: "Không sao, bụng người ta cũng không đau đớn nữa!" - Thì ra là mẫu bằng tử quý là ý này a, ha ha ha. . . . . .
Cha con Vũ Văn Cảnh Thiên Nhất khóe miệng co giật đồng thời, mặt đầy vẻ tán thưởng và vui thích thâm tình nhìn nàng, tuy nói phủ tướng quân không thiếu tiền, nhưng là ai thấy bạc mà không thích? Bị khấu trừ tiền cũng có chút khó chịu, nha đầu này thông minh! Không hổ là người của Vũ Văn gia bọn họ!
Hiên Viên Vô Thương cúi đầu cười khẽ, Hiên Viên Ngạo co quắp khóe miệng nhìn nữ nhân này biểu diễn đặc sắc, những người khác mơ hồ có chút im lặng, đồng loạt đồng ý, nàng là người tốt? Không cần làm rõ ràng như vậy chứ?
Chỉ là Thái hậu hiện tại trong đầu đều là tôn tử của nàng, đâu còn chỗ nào còn bất chấp nhiều như vậy, vội vàng mở miệng: "Tuy là như thế, hay là nên kêu thái y tới xem một chút, ai gia mới có thể yên tâm!"
Híc. . . . . . nụ cười trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng lại. . . . . .
Hiên Viên Ngạo vừa nghe, có chút lo lắng nhìn nàng, nếu bị lộ, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không cho nàng quả ngon để ăn!
Đúng lúc này, âm thanh rất có sức hút của Hiên Viên Vô Thương vang lên: "Thần y ở chỗ này, kính xin những thứ ngự y kia làm cái gì!"
Thái hậu vừa nghe, suy nghĩ thật lâu, tuy nói dáng vẻ thần y này quá lớn, nhưng hắn và Ngạo nhi là hảo hữu chí giao, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt, vì vậy quay đầu nhìn Mộ Vân Dật: "Có thể làm phiền thần y xem cho tam vương phi một chút hay không?"
Mộ Vân Dật gật đầu, rồi sau đó có chút kỳ quái quét qua Hiên Viên Vô Thương một cái, lại nhìn qua Hiên Viên Ngạo cũng nháy mắt với hắn, cảm thấy buồn bực. . . . . .
Chẩn hết mạch cho Vũ Văn Tiểu Tam, khóe mắt giựt giựt, hỉ mạch đang ở đâu vậy ? Vậy vừa nãy kêu đau đến chết đi sống lại, hẳn là đang diễn trò đi ? Hắn còn một mực buồn bực sao Ngạo làm phụ thân mà chưa bao giờ đề cập với bọn họ, nghĩ tới trong lúc nhất thời cảm thấy im lặng.
Thấy hắn một hồi lâu không nói lời nào, Thái hậu nóng nảy hỏi: "Thần y, Tôn nhi của ai gia có sao không?"
Mộ Vân Dật khóe miệng co giật, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam liều mạng đối với hắn nháy mắt, nhìn tiếp đến Hiên Viên Vô Thương ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn, Hiên Viên Ngạo cũng tức thời ho nhẹ một tiếng, vì vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, mở miệng: "Cũng không đáng lo ngại!"
"Không có đáng ngại là tốt rồi, thật làm ai gia sợ chết ! Tôn nhi đầu tiên của Ai gia, nếu có xảy ra chuyện gì, kêu ai gia làm như thế nào cho phải đây !" - Thái hậu dứt lời hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Mặc một cái, cái tiểu tử thúi này, có cả một đại viện phi tử cũng không sinh ra cho nàng một người tôn tử, hiện tại thật không dễ dàng thê tử của Ngạo nhi có thai, hắn cứ vậy mà mưu hại cháu ruột mình!
Hiên Viên Mặc giựt giựt khóe miệng, đầu đầy mồ hôi nhìn lên bầu trời. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng vỗ vỗ lồng ngực của mình, hô. . . . . . Thật là may, thật là may, thiếu chút nữa bại lộ!
Gã trai đẹp Mộ Vân Dật này thật không tệ! Nghĩ tới thì rất cảm kích mà ngắm nghía hắn, ánh mắt này đắm đuối đưa tình, lại khiến sắc mặt nam tử tuyệt mỹ đen xì xì!
Mộ Vân Dật lập tức cảm nhận được hai đạo ánh mắt suýt nữa thi lăng trì xử tử hắn, một đạo đến từ Hiên Viên Vô Thương, một đạo đến từ bạn tốt Hiên Viên Ngạo, khóe miệng giựt giựt, vội vàng cách Vũ Văn Tiểu Tam xa xa, đi đến đám người phía sau tránh né những ánh mắt kia. . . . . .
Là bọn họ bảo hắn giúp một tay, hiện tại làm gì mà nhìn hắn như vậy? Phong Cuồng Tiêu quét ánh mắt đồng tình về phía hắn: "Mặc dù tên kia bây giờ đang là đoạn tụ, nhưng dù sao đó vẫn là vương phi của hắn, chúng ta phải hiểu nam nhân tham lam tất cả đều muốn giữ lấy! Phải hiểu !" - Nói xong vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Mộ Vân Dật ánh mắt lạnh nhạt lườm tới: "Đừng có mà hả hê!"
Sặc. . . . . . Đã nhìn ra ? Phong Cuồng Tiêu sờ lỗ mũi một cái, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu, chỉ là nụ cười trong ánh mắt đã tiết lộ tâm tình của hắn. . . . . .
Chuyện xử lý xong, mọi người lần lượt tản đi, Hiên Viên Vô Thương quét mắt một vòng đến Long Ngạo Thiên, có chút không yên lòng đi theo Hiên Viên Triệt rời đi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lưu luyến nhìn bóng lưng Mộ Vân Dật, haizz, không tệ, không tệ, Hiên Viên Ngạo còn chưa rời đi, mặt đen lại lườm nàng một cái, nói với Thái hậu: "Mẫu hậu, vương phi phải ở chỗ này vài ngày sao?"
Thái hậu nhìn hắn một chút, cười nói: "Con còn sợ ai gia giành vương phi của con hay sao! Ở ba ngày rồi trả lại cho con!"
Vượt quá sự dự liệu của mỗ nữ, Hiên Viên Ngạo nghe Thái hậu trêu chọc nói như vậy, lại không lập tức phản bác, hình như còn có vẻ tiếc nuối, tròng mắt ước chừng chuyển dời. . . . . .
Không phải chứ ? Cái tên khốn này thật không nỡ xa nàng ư ? Bởi vì không có nàng quấy rối vài ngày,nên cảm thấy bội phần nhàm chán à?
Nhìn ánh mắt kỳ dị kia của nàng, Hiên Viên Ngạo cảm thấy vừa nổi đóa cũng vừa có chút lúng túng, vì vậy nói với Thái hậu: "Bây giờ nhi thần đi về trước, qua ba ngày lại đến nhận nàng về!"
"Ha ha ha. . . . . . Qua ba ngày lại đến đón về, hẳn là một ngày cũng không thêm được cho ai gia a!" - Thái hậu cười hì hì nói xong, quay đầu lại, sắc mặt không vui nhìn về Nguyệt Vô Hạ, rồi sau đó lôi kéo tay Vũ Văn Tiểu Tam, nói: "Ai gia đã nói, những thứ yêu tinh bất chính này sao có thể hơn được vợ cả chính thất, nha đầu tốt như Tam nhi, Ngạo nhi làm sao sẽ không thích cơ chứ !"
Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, nàng thật sự là không cần con heo kia thích đâu!
Không ngờ Hiên Viên Ngạo thế nhưng lại nói một câu: "Được rồi, mẫu hậu không cần giễu cợt nhi thần đâu, nhi thần xin đi về trước!"
Rồi sau đó quay đầu bước nhanh rời đi, lại có vẻ chạy trối chết. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn bóng lưng của hắn. Cái tên này rốt cuộc làm sao thế nào ? Ngàn vạn lần không được nói là hắn đột nhiên thích nàng, đánh chết nàng cũng không tin đâu!
Nhưng rơi vào trong mắt Thái hậu thì lại là. . . . . . :"Xem ra ai gia quá ích kỷ! Ngạo nhi không bỏ được Tam nhi ở lại chỗ này, Tam nhi cũng không bỏ được Ngạo nhi, đi thật xa rồi còn nhìn bóng lưng của nó, ôii. . . . . . Cái bộ xương già này của ai gia bây giờ đã không có người nào chào đón rồi!"
Nàng không bỏ được Hiên Viên Ngạo ? Nàng thật hận không được làm “tráng sĩ một đi không trở lại” mới phải ! Còn nói cái gì không bỏ được! Trêu đùa linh tinh gì thế!
Tuy là trong lòng thầm châm chọc, nhưng vẫn quay đầu cười hì hì nói: "Sao có thể như vậy được, mẫu hậu là nữ nhân xinh đẹp, cao quý nhất trên thế gian, thần tức có thể hầu ở bên cạnh người, là vinh hạnh của thần tức, làm sao lại có thể không muốn gặp Lão Nhân Gia người chứ !"
Nghìn hay vạn biết vuốt đuôi thì không thấu! Trước cứ nịnh nọt lấy lòng rồi nói sau!
Thái hậu vỗ vỗ tay của nàng: "Con nha, nha đầu miệng ngọt này! Hoàng đế, Long Diệu thái tử, huynh đệ các con đã nhiều năm không gặp, vẫy cứ vui vẻ họp gặp đi, ai gia và nha đầu Tam nhi này đi về trước!"
“Vâng !" - Hiên Viên Mặc gật đầu, nhìn đến một nhà Vũ Văn Cảnh Thiên chuẩn bị đi ra, bèn lên tiếng: "Đại ca, đợi đã nào...!"
Vũ Văn Hạo cà lơ phất phơ quay đầu lại, nhìn hắn. . . . . .
"Họp gặp đi !" – nụ cười ôn nhuận như ngọc nâng lên.
"Được !" . . . . . .
Rồi sau đó Vũ Văn Tiểu Tam đi theo Thái hậu rời đi, ngoái đầu nhìn Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Hạo cùng nhau rời khỏi. . . . . . u hu u hu. . . . . . Nàng cũng rất muốn theo chân bạn bè họp gặp !
Đều là hài tử nhà Vũ Văn, tại sao đại ca thì được như vậy, có thể cùng mỹ nam tử tụ tập, còn nàng thì xui xẻo như vậy, chỉ có thể cùng một lão thái bà tụ họp với nhau! Thật buồn bực!
. . . . . .
"Hoàng thúc. . . . . ." - Hiên Viên Triệt vang lên âm thanh ỏn ẻn mềm mại.
Nam tử tuyệt mỹ nghiêng con mắt liếc hắn một cái: "Triệt gần đây rất rỗi rãnh hả ? Có muốn hoàng thúc tiến cử ngươi không. . . . . ."
"Không đâu ! Không đâu! Người ta không có chút nào rỗi rãnh đâu! Người ta rất bận rộn nha !" -Cuống quít tỏ ra điểm yếu kém, vẫn không muốn đắc tội hoàng thúc thì hơn, hắn cũng không muốn bị hoàng thúc tiến cử đến biên quan phòng thủ, cũng không muốn bị tiến cử kết thân với đế quốc Dạ Mị.
"Vậy thì ít giả trang đáng yêu cho ta !" – Ngữ điệu nói rõ ràng tỏ ra không vui.
"Nhưng, hoàng thúc, thật ra thì Triệt cũng thích hoàng tẩu, thúc có thể đồng ý cạnh tranh công bằng cùng Tam Hoàng Huynh, tại sao không thể cũng để Triệt cạnh tranh công bằng? Hừm, không công bằng ! Hoàng thúc không thương người ta nha!" – Trên gương mặt non tơ treo chút ý vị uất ức.
Khóe môi nam tử tuyệt mỹ nâng lên một nét ý cười không rõ: "Triệt, nghe lén không phải thói quen tốt !"
Gương mặt búng ra sữa cứng đờ, rồi sau đó cười ha hả: "Hoàng thúc cũng không phải không biết người ta đang trộm nghe, khi đó không bắt bẻ người ta, hiện tại cũng không nên so đo với người ta chứ!" –Khi hắn nghe lén cũng biết nhất định sẽ bị hoàng thúc phát hiện, hơn nữa Tam hoàng huynh cũng phát hiện ra, chỉ là đều không lôi hắn ra.
"Triệt, Tam Hoàng Huynh và hoàng thúc của ngươi đều giống nhau, là thật tâm thích nha đầu kia, cho nên hắn mới có cơ hội cạnh tranh công bằng cùng ta, mà ngươi thì không như vậy!" - Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói lại có ý trách cứ.
Hiên Viên Triệt cười cười, vẫn là tinh thần bất khuất mở miệng: "Người ta cũng thật lòng thích mà !"
"Là thật tâm sao ?" - Tuyệt mỹ nam tử quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt tà mị đào hoa hàm chứa chút tức giận.
Hiên Viên Triệt biết mình thành công chọc giận hoàng thúc, le lưỡi một cái: "Được rồi, chẳng qua là người ta chỉ cảm thấy chơi thật vui !"
Hiên Viên Vô Thương hừ lạnh một tiếng: "Cho nên về sau ngươi cách Tam nhi xa một chút cho ta !"
"Người ta chỉ là nói mấy câu với hoàng tẩu cũng không thể sao ?" - Hiên Viên Triệt mím mím môi, có cần phải hẹp hòi như vậy không, hơn nữa, hiện tại nàng còn chưa thuộc về hoàng thúc ?
"Nói mấy câu thì có thể, nếu lại quyến rũ nàng, cẩn thận bộ da của ngươi !" - Nhìn như nói giỡn, nhưng Hiên Viên Triệt không tự chủ được mà run rẩy, mặc kệ hoàng thúc có phải thật đang cười giỡn hay không, hắn đều không có dũng khí để lấy thân thử nghiệm.
"Hoàng thúc, người rất ưa thích hoàng tẩu sao ?" - Hắn ghẹo đầu hỏi, quả thật hoàng tẩu rất đặc biệt, hoàng thúc thích thật không ? Hay cũng giống hắn, chẳng qua cảm thấy chơi thật vui đây ?
"Không phải thích, là yêu !" – Khóe môi y hệt hoa anh đào nâng lên nét cười mỹ miều, trong con mắt tà mị đào hoa là nhu tình giấu kín.
Nhìn dáng vẻ hoàng thúc cười đến hạnh phúc, khóe miệng giựt giựt, Tam Hoàng tẩu háo sắc lại có tính cách dở hơi. . . . . . Nếu là Tam Hoàng Huynh, hắn có thể lý giải là vì lâu ngày sinh tình, nhưng với hoàng thúc, hắn thật đúng không sao có thể hiểu được!
"Hoàng thúc, người thích hoàng tẩu vì cái gì ?" – Với bộ dạng kia của hoàng tẩu, hoàng thúc không sợ tương lai bị đội nón xanh ư ?
Chân của nam tử dừng lại, ngay sau đó, trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười làm thiên địa thất sắc, môi mỏng y hệt hoa anh đào khẽ mở: "Tình, không biết vì đâu tới, một khi đã tới thì thật sâu !"
Dứt lời dậm chân bước đi, áo trắng phát theo gió mà bay bay, ở nơi này trong bóng đêm tạo thành một phong cảnh thật duy mỹ. . . . . .
Lưu lại, Hiên Viên triệt ngơ ngác đứng tại chỗ với câu trả lời của hắn. . . . . .
"Hoàng thúc, chờ người ta một chút. . . . . ."
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam rất rối rắm ở tại Phượng Tường cung, thật sự nàng rất muốn, rất rất muốn đi ra ngoài nhìn trai đẹp a! Hu hu hu. . . . . .
Quan sát Thái hậu, con ngươi đảo lòng vòng, muốn bình an trôi qua ở hoàng cung, nhất định phải nịnh bợ Thái hậu, vì vậy: "Mẫu hậu, thần tức kể cho người chuyện xưa nhé?"
"Hả ? Tam nhi còn có thể kể chuyện xưa sao ? Vậy mẫu hậu nên rửa tai lắng nghe rồi !" - Thái hậu tỏ ra rất hứng thú.
"Ngày trước, có một đứa trẻ, đi lên núi hái thuốc, trong lúc vô tình cứu một con bạch xà. . . . . ." Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ bay lên không ra đời. . . . . .
Nói mất nhiều giờ, cuối cùng kể đến tháp Lôi Phong sụp đổ, nước Tây Hồ cạn, Bạch Tố Trinh ra khỏi tháp, cùng Hứa Tiên hạnh phúc sống chung với nhau. Thái hậu xoa xoa nước mắt nơi khóe mi: "Thật quá cảm động ! Ai gia nghe chuyện xưa nhiều năm như vậy, cũng chưa có một chuyện xưa hay hơn so với củaTam nhi, Tam nhi còn có chuyện xưa khác không?" - Ánh mắt kia đều tràn đầy sự mong đợi.
"Chuyện xưa thì có, nhưng ngày hôm nay đã muộn rồi, ngày mai nói tiếp vậy ?" - Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, đã mấy giờ rồi, có muốn ngủ hay không hả ?
"Tam nhi ngày hôm nay hãy ngủ cùng ai gia đi, kể chuyện xưa thỏa thuê cho ai gia!" - Đây chính là thật lòng yêu thích nàng dâu này rồi.
Phượng Hoa vừa nghe, hé miệng mà cười cười, ở bên cạnh mở miệng: "Nói ra thì, ngoại trừ tiên hoàng, Thái hậu còn chưa từng ngủ cùng người khác đâu, Tam vương phi thật có phúc lớn!"
Mỗ nữ khóe miệng giật giật, nàng bị lừa thành cái xác sống sau tiên hoàng rồi hả ? Nhưng, vẻ mặt vẫn là tươi cười mở miệng: "Vậy thần tức tạ ơn mẫu hậu đã rất ưu ái! Chỉ là, thị tỳ cận thân Tiểu Nguyệt của thần tức vẫn còn ở Tam vương phủ, không có nàng phục vụ thần tức không quen, mẫu hậu có thể hay không. . . . . ."
Nàng không yên lòng để một mình Tiểu Nguyệt ở tam vương phủ, hơn nữa từ ngày mai trở đi nàng sẽ phải chơi đùa lật cả hậu cung lên rồi, chuyện vui chơi tốt thế này, sao ta có thể không mang theo chị em tốt ! Vũ Văn Tiểu Tam nàng nói rất có nghĩa khí đấy nhá!
"Phượng Hoa, truyền ý chỉ của ai gia, ngày mai đem nha đầu kia vào cung !" - Thái hậu rất dứt khoát, rồi sau đó nói với Vũ Văn Tiểu Tam, "Đi thôi, Tam nhi, chúng ta đến tẩm cung nói tiếp chuyện xưa. . . . . ."
. . . . . .
"Ngạo ca ca, hôm nay thật sự đúng là Vương phi tỷ tỷ đạp Hạ nhi đấy !" - Nguyệt Vô Hạ đáy mắt nén lệ nước, một bụng uất ức nhìn người bên cạnh mình.
Nam tử lạnh lùng kiêu ngạo rất không kiên nhẫn nhìn nàng một cái: "Hạ nhi một mình ngồi xe ngựa trở về đi, Bản vương đi ra ngoài giải sầu!"
Dứt lời nhảy xuống xe ngựa, đi bộ trở về vương phủ, Long Ngạo Thiên cũng ở hoàng cung, hắn tự nhiên cảm thấy trăm điều không yên lòng, lo lắng nữ nhân kia lại nhào qua, hơn nữa hiện tại quan hệ giữa hắn và nàng căng thẳng huyên náo như vậy, hắn làm thế nào mới có thể đấu thắng hoàng thúc đây ?
Nguyệt Vô Hạ cái hạng nữ nhân làm bộ làm tịch, còn mong mỏi hắn làm trái lương tâm đi an ủi nàng ta, quậy đến nỗi hắn phiền não cực kỳ, chỉ đành phải xuống xe một mình đi về!
Nguyệt Vô Hạ tức giận, mặt mũi vặn vẹo, hung hăng siết tay áo của mình, vốn nàng còn không nhẫn tâm trộm binh phù của Ngạo ca ca, nhưng hiện tại. . . . . . Nàng không cho phép ngoài nàng ra trong trái tim của Ngạo ca ca có bất cứ một người nào khác, nàng muốn Ngạo ca ca chỉ thuộc về một mình nàng ! Bằng bất cứ giá nào!
Hiên Viên Ngạo càng chạy càng cảm thấy phiền muộn, hắn thực sự muốn hiểu, cái đồ nữ nhân chết tiệt kia nhiều lần chọc giận hắn, hắn lại có thể nhìn trúng nàng. Thật quái quỷ ! Hay là hắn ở chung cùng nàng quá lâu, thần kinh không bình thường rồi chăng ?
Thần kinh không bình thường. . . . . . Ngẫm nghĩ nhớ lại bộ dạng điên khùng của nữ nhân kia ở trong hội thơ, không nhịn được khẽ cười một tiếng. . . . . .
Cười xong thì sững sờ, cảm thấy tự giễu, xem ra hắn trúng độc, có chút sâu!
Đang lúc này, một đạo âm thanh tràn đầy nhiệt tình vang lên: "Ngạo, biết yêu rồi à?"
Mặt mũi lãnh ngạo liền cứng đờ, quay đầu nhìn gã bạn xấu: "Ngứa da hả?"
"Không có ! Không có !" - Phong Cuồng Tiêu cười nịnh nọt, người này tay cầm trọng binh, Liệt Diễm Các của hắn tuy là tổ chức số một trên giang hồ, nhưng mà ở trước mặt thiên quân vạn mã cũng chỉ có một con đường chết, hắn cũng không muốn bị người này mang binh vây quét.
Mộ Vân Dật nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, môi mỏng khêu gợi khẽ mở: "Ta vừa mới nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh đi về phía bên kia !" - Lời nói ngầm bảo: ngươi có thể đuổi theo đi tìm hắn!
Mặt tối sầm: "Hai người các ngươi đặc biệt tới trêu đùa ta sao?"
"Ha ha ha. . . . . ." - Phong Cuồng Tiêu cười vui vẻ, mấy ngày trước đây nghe nói cái kẻ đầu sỏ đắc tội tạo ra lời đồn đại bị Ngạo bắt đi, bọn họ liền đoán được chuyện này là giả rồi, nhưng có cơ hội trêu đùa hắn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua!
"Được, được rồi, không cười ngươi nữa, lại nói, người mà ngươi bắt sau khi trở về thì thế nào ?" Không chết cũng là tàn phế đi ? Bọn họ còn chưa biết cái chuyện tốt này là do Vũ Văn Tiểu Tam làm.
Tóm lại sau đó thì thế nào ? Khóe môi lãnh ngạo méo xệch, nhớ lại sau khi tóm nàng trở về xảy ra sự kiện hưu thê cùng với sự kiện ăn thịt, mặt kia xoẹt cái liền đen xì, lạnh giọng mở miệng: "Giết chết !" - Nếu để cho bọn họ biết chuyện này là do ai làm, còn có chuyện xảy ra sau đó, chắc hẳn lại muốn cười nhạo hắn một hồi lâu!
Nhìn dáng vẻ hắn có phần mất tự nhiên, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười một tiếng, cũng không nói thẳng: "Kể ra chúng ta cũng đã lâu không họp gặp rồi, bằng không tối nay chúng ta họp gặp đi?"
"Tốt !" Sang sảng cười một tiếng, ba nam tử cùng đến Vân Trung Thành.
. . . . . .