Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Hiên Viên Triệt run lên một cái, run rẩy mở miệng: "Hoàng thúc, người không cần cười như vậy, người ta sợ lắm !" - Đáy mắt thì lại hả hê.

Hiên Viên Vô Thương quay đầu, nhìn người này đang hả hê, nụ cười ở khóe miệng càng rõ ràng: "Liên Hoa!"

"Có thuộc hạ !" - Một cái bóng chợt lóe, Liên Hoa quỳ một gối xuống ở cạnh người Hiên Viên Vô Thương.

"Đi nói với Thái hậu rằng Thất vương gia đối với Bùi Tử Như nhi nữ của Bùi Mộc Thanh, vừa gặp đã thương, mỗi ngày nghĩ đến giai nhân mà trằn trọc trở mình, đêm không thể say giấc, cầu xin Thái hậu gả ! Hãy nói, đó là ý của Bổn vương !" - Nhẹ nhàng mở miệng, trên dung nhan như cánh hoa đào là nụ cười nhẹ nhàng.

Hiên Viên Triệt hai mắt trợn to, lúc này gà lên khóc thét: "Hoàng thúc ! Người tha cho ta đi ! Ta sai rồi, ta không dám nữa, người tha cho ta đi, ta thật sự biết sai rồi. . . . . .Hu hu Hu. . . . . ."

Hiên Viên Vô Thương ngoảnh mặt làm ngơ, đứng lên: "Đi thôi, chúng ta cùng vào cung !" - Bên môi kia thoáng nở nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy. . . . . .

Hiên Viên Triệt lập tức chân chó đuổi theo, đồng thời nháy mắt với Liên Hoa, trong mắt tỏ ý uy hiếp, không cho phép đi nói, ta đánh không lại hoàng thúc, nhưng ta không đánh chết ngươi được sao?

Liên Hoa treo một giọt mồ hôi lạnh, đi theo phía sau bọn họ. . . . . .

. . . . . .

Câu hỏi của Vũ Văn Tiểu Tam khiến Long Ngạo Thiên cảm thấy như đang trong mộng, theo đuổi hắn có được không à ? Tam vương phi này không điên chứ?

Bước chân của Hiên Viên Mặc thoáng một cái cũng suýt nữa không đứng vững. . . . . .

Tiểu Nguyệt trừng mắt, quay mặt đi, tiểu thư nhà các nàng như vậy, hiện giờ đã là hành động rất bình thường rồi, nếu đột nhiên không như vậy, mới là không bình thường!

Hiên Viên Ly lòng tràn đầy sùng bái nhìn nàng, hoàng tẩu thật là lợi hại a ! Nói thẳng vào chủ đề, đánh tới chỗ yếu, một lời nhất định có thể chiến thắng !

Nguyệt phi khóe miệng giật giật, nhìn lên mặt trời kia, xem chừng mặt trời hôm nay quá lớn, bản thân mình nghe lầm rồi chăng?

"Khụ khụ. . . . . . Tam vương phi đùa giỡn sao ?" - Long Ngạo Thiên nuốt một hớp nước miếng, có chút im lặng nhìn nàng.

"Ta là nhận thức. . . . . ." - Thật ! Nhưng còn chưa nói hết liền bị người ngắt ngang. . . . . .

"Đúng ! Ngạo Thiên, đệ muội của ta thích nhất chính là nói giỡn !" - âm thanh dịu dàng của Hiên Viên Mặc vang lên, tức thời cắt đứt lời nói của người khác, nếu để cho nàng nói xong, sợ rằng mặt mũi của Ngạo sẽ bị mất hết!

Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thật may là hoàng thượng lên tiếng, nếu không bị người ta trực tiếp cự tuyệt, không những tiểu thư mất thể diện, nàng cũng mất thể diện theo !

Hiên Viên Ly rất là không hài lòng nhìn hoàng huynh nhà mình ! Quá không hiền hậu, Tam Hoàng tẩu theo đuổi trai đẹp, hắn chạy ra đảo loạn cái gì, lại không liên quan tới chuyện của hắn ! Lắm mồm !

Mỗ nữ cũng rất căm tức xoay đầu qua nhìn Hiên Viên Mặc, cười lạnh một tiếng: "Hoàng thượng, gần đây sâu trong hoàng cung hơi nhiều?"

Híc. . . . . . Mỗ Hoàng đế sững sờ, không hiểu ý nghĩa. . . . . . Nhưng vẫn đáp: "Công tượng (thợ thủ công) trong Hoàng cung đều đang xử lý, làm gì có sâu chứ?"

"Thế tại sao lại có nhiều chim gõ kiến mồm dài như vậy đây?" - Mỗ nữ chê cười, một dòng chữ lớn bằng bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ ràng: bất mãn!

Hiên Viên Mặc sững sờ, nhớ lại cái hôm đó ở vương phủ, nàng mắng Ngạo là chim gõ kiến, hôm nay. . . . . . Tuấn nhan hơi đen đi. . . . . .

Long Ngạo Thiên cười như không cười nhìn Hiên Viên Mặc một chút, đáy mắt có vẻ cảm kích, còn có rõ ràng sự đồng tình! nếu như Nhị ca không phải vì giúp hắn, cũng sẽ không lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy rồi. Chim gõ kiến ? Lời này ngược lại thật mới mẻ!

Hiên Viên Ly sùng bái, mắt lấp lánh như sao! Tam Hoàng tẩu thật lợi hại ! Cứ như vậy mắng chửi người mà không hề tục, ngay cả hoàng huynh cũng kinh ngạc!

Tiểu Nguyệt chân lung lay mấy cái, suýt nữa bị sợ đến ngất đi, tiểu thư à, lá gan của người cũng quá lớn đi chứ ? cả hoàng thượng cũng dám mắng!

Nguyệt phi rất bất mãn quét một vòng Vũ Văn Tiểu Tam, rồi sau đó mở miệng bất bình vì Hiên Viên Mặc: "Xin tam vương phi thận ngôn, hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, làm sao người có thể nói ngài là chim gõ kiến đây?"

Vũ Văn Tiểu Tam vốn đang căm tức, nghe nàng vừa nói như thế, không nhịn được quay đầu: "Lỗ tai Nguyệt phi bị thế nào mà nghe bổn vương phi nói hoàng thượng là chim gõ kiến hả ?"

Sặc. . . . . . Chuyện này. . . . . . Nguyệt phi cúi đầu suy nghĩ, dường như nàng thật sự không nghe thấy nàng ấy nói câu này, nhưng là: "Tam vương phi mặc dù chưa nói những lời này, nhưng trong giọng nói ý vị ám chỉ lại vô cùng rõ ràng, không phải là muốn nói hoàng thượng nói nhiều sao?"

"Bổn vương phi khi nào nói hoàng thượng nói nhiều ? Có vài người thích tự mình đa tình, theo chủng loại mà vào ngồi, đó là tự do của bọn họ, bổn vương phi cũng sẽ không gây trở ngại, nhưng mà nói trở lại chuyện này, Nguyệt phi dám nói ra lời nói loại này, e rằng người cảm thấy hoàng thượng nói nhiều chính là ngươi đi ? Nếu không làm sao sẽ cưỡng ép lời của bổn vương phi nói hoàng thượng là chim gõ kiến ! Hoàng thượng, ngài cảm thấy thế nào?" - Mỗ nữ nói xong liền đá lông nheo với Hiên Viên Mặc. . . . . .

Hiên Viên Mặc nhận được ánh mắt của nàng, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhìn Nguyệt phi, giọng nói vẫn dịu dàng, chỉ là đáy mắt không kiên nhẫn hết sức rõ ràng: "Nguyệt phi nên hồi cung đi, nơi này không có chuyện của nàng !"

Nguyệt phi sững sờ, có chút không dám tin nhìn hắn. . . . . .

Long Ngạo Thiên cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc một cái, nhị ca. . . . . .

Ha ha. . . . . . đối nghịch với ta là không có quả ngon để ăn đấy ! Vũ Văn Tiểu Tam một khi vui mừng liền đem chuyện vừa hỏi Long Ngạo Thiên quên ngoài chín tầng mây, lộ ra một tia cười hả hê, ngửa mặt lên trời hát vang: "Chúng ta thật đắc chí, chúng ta thật đắc chí. . . . . ." - Sau đó nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía trước, lưu lại mọi người co quắp khóe miệng nhìn theo bóng lưng nàng. . . . . .

"Tam Hoàng tẩu, Ngự Hoa Viên ở bên phải. . . . . ." - Hiên Viên Ly ở phía sau nàng nhắc nhở.

Cái người đang nhảy vui sướng dừng bước chân lại, lúng túng quay đầu, cười gượng mấy tiếng: "Thật ra thì ta biết rõ ở bên phải, chính là muốn thử dò xét ngươi có nhớ nhắc nhở ta hay không!"

Mọi người cảm thấy im lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt bọn họ, mỗ nữ cảm thấy lúng túng. . . . . .

Hiên Viên Mặc đúng lúc ho khan mấy tiếng: "Tốt lắm, đệ muội chờ chúng ta một chút, cùng đi. Còn nữa, Nguyệt phi, ngươi có thể đi về !"

"Dạ, nô tì cáo lui !" - Nguyệt phi cắn răng nén lệ rời đi. . . . . .

Mọi người cùng nhau cất bước đi về hướng hoa viên, hóa giải sự lúng túng cho Vũ Văn Tiểu Tam, vì vậy, mỗ nữ rất cảm kích mở miệng: "Thật ra thì chim gõ kiến nhiều chuyện thỉnh thoảng cũng có chỗ tốt!"

Lời này vừa rơi ra, sắc mặt của Hiên Viên Mặc rất là. . . . . . Quỷ dị. . . . . .

Có cái kiểu cảm kích người như thế này sao?

Những người khác cúi đầu cười trộm, còn Tiểu Nguyệt lại tràn ngập kinh hãi, một ngày nào đó tiểu thư sẽ ép hoàng thượng chém chết các nàng. . . . . .

"Hoàng thượng, Hi Vương Gia cùng Thất vương gia cầu kiến!" - giọng the thé của Thái giám báo lại.

"Dẫn bọn hắn vào đi !" - âm thanh ôn nhã nghe không ra chút tâm tình nào.

"Nô tài lĩnh mệnh !" - Thái giám này vểnh lên ngón tay xếp thành hoa lan, dứt lời liền lui ra. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam sững sờ nhìn bóng lưng thái giám này, lại nói, nàng tới hoàng cung mấy lần, cũng đợi mấy ngày, vậy mà không nghiêm túc nghiên cứu một chút về loại sinh vật mang tên thái giám này, hiện nay đột nhiên chú ý tới, cặp kia trong mắt đẹp đều là sự tò mò. . . . . .


Đến nỗi nàng hoàn toàn không chú ý tới nội dung mà thái giám này bẩm báo, hơn nữa ngay cả những người khác đi tới bên cạnh nàng cũng không phát hiện. . . . . .

"Tiểu thư, ngươi đang xem cái gì vậy ?" - Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng nhìn người đang nhón chân lên trông về phía xa, chẳng lẽ là đang mong đợi bóng dáng của Vô Thương Vương Gia cùng Thất vương gia?

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, thần thần bí bí "Hà ! Chớ quấy rầy !" - Rồi sau đó tiếp tục nhón chân lên nhìn. . . . . .

Mọi người giựt giựt khóe miệng nhìn nàng nghển cổ mà trông mong, cảm thấy không giải thích được. . . . . .

Cho đến bóng lưng thái giám kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người, mỗ nữ chép chép miệng thu hồi ánh mắt, dáng đi của thái giám này rất có mùi vị nữ nhân nha, uốn éo một cái uốn éo một cái, còn có cái đó ngón tay xếp hình hoa lan vểnh lên , hi hi hi. . . . . . Thật khôi hài!

Mọi người thấy nàng quay đầu, rồi sau đó cắm đầu đi về phía trước, một người cúi đầu trộm vui mừng, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng "Ah hi hi hi. . . . . ." và "A ha ha ha. . . . . ." cười khúc khích, không hẹn mà cùng giựt giựt khóe miệng, người này rốt cuộc bị sao thế ? Mới vừa xảy ra chuyện gì buồn cười sao ?

Tiểu Nguyệt vẻ mặt đưa đám, đối mặt với ánh mắt kỳ dị của Hiên Viên Ly. . . . . . Trong bụng kêu rên, cái này có liên quan gì tới nàng đâu ? Cửu công chúa làm gì nhìn nàng như vậy!

"Tiểu thư, người ở đây cười cái gì ?" - Tiểu Nguyệt ở dưới ánh mắt kỳ quái của Hiên Viên Ly, nhắm mắt tiến lên hỏi vấn đề mà tất cả mọi người tò mò.

Đồng thời ở đáy lòng lệ rơi ầm ầm, kêu rên không ngừng, cũng bởi vì ở tại đây nàng là người có địa vị thấp nhất, cho nên loại người có thể lên hỏi thăm chuyện làm tiểu thư chú ý, cũng chỉ có thể do nàng thôi.

"Tới đây! Tới đây! Ta len lén nói cho ngươi biết !" - Mỗ nữ cười đến giống như một tên đạo tặc thành công trộm được đồ.

"Hoàng tẩu, người ta cũng muốn biết !" - Hiên Viên Ly ở một bên rất không vui mừng mở miệng, có chuyện cười hay, tại sao hoàng tẩu không nói cho nàng?

Sặc. . . . . ."Vậy hãy nhanh tới đây, ta len lén nói cho các ngươi biết, he he. . . . . ." – Cái nụ cười này lại làm cho mọi người rợn cả tóc gáy. . . . . .

"Khụ khụ. . . . . . Trẫm cũng muốn biết !" - ánh mắt Hiên Viên Mặc dịu dàng sắp tràn ra mật nhìn nàng, bên cạnh, Long Ngạo Thiên cũng là một bộ dạng hiếu kỳ.

Nhìn một chút ánh mắt đắm đuối đưa tình của mỹ nam tử, ở trong lòng mỗ nữ ti tí do dự một chút, sau đó kiên định mở miệng: "Không được, đây là chuyện của nữ nhân!"

Hai nam tử khóe miệng giật giật, im lặng đi theo sau lưng ba người các nàng. . . . . .

Sau đó nhìn ba người bọn họ vừa đi còn đầu thì chụm cùng một chỗ, bộ dáng thần thần bí bí, thật sự là không đè lòng hiếu kỳ xuống được, nghe lén . . . . . . Thật ra thì bọn họ có nội lực thâm hậu, có lúc muốn không nghe lén cũng không được. . . . . .

Chỉ nghe âm thanh của mỗ nữ truyền đến: "Các ngươi không phát hiện ra ư, vừa mới xuất hiện lại là gã thái giám !" - Mỗ nữ có dáng vẻ như thể phát hiện ra vùng đất mới.

Hiên Viên Ly buồn bực mở miệng: "Thái giám thì thế nào?"

"Thái giám không phải là không có, không có, không có. . . . . . Cái đó sao !" - Âm thanh bỉ ổi của Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến.

Hai nữ tử cùng nhau gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút ửng hồng. . . . . .

"Nhưng vậy thì thế nào ?" - Tiểu Nguyệt hỏi ra sự khốn hoặc ở trong lòng của tất cả mọi người, ai cũng biết thái giám không có cái đó. . . . . .

"Còn có a, hắn mới vừa hướng về phía hoàng thượng vểnh lên tay xếp hình hoa lan, một người đàn ông làm như vậy thật là thật buồn cười á! Ha ha ha. . . . . ." - tiếng cười kinh khủng kia của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên. . . . . .

Miệng của hai người bất giác kéo ra, cái này mà buồn cười sao? Tại sao họ không cảm thấy như vậy nhỉ?

Hai nữ nhân cùng nhau đứng ngay ngắn, không tiếp tục giữ tư thế nghe nàng nói chuyện bỉ ổi nữa, bởi vì các nàng phát hiện ra căn bản không có cái gì hay ho để nghe, cũng không có gì buồn cười cả!

Đáng tiếc còn chưa kịp đứng thẳng, liền bị hai cái tay của người nọ giơ lên cao kéo bả vai các nàng xuống,kéo các nàng cúi xuống ngang hông, tiếp tục nói chuyện. . . . . .

"Còn nữa! Còn nữa nhé!" giọng nói kích động của mỗ nữ vang lên, "Lúc hắn đi cứ uốn éo một cái uốn éo một cái đấy! Ha ha ha ha. . . . . ."

Hiên Viên Ly vẻ mặt đưa đám nhìn Tiểu Nguyệt đang khốn khổ sợ hãi, họ thật là tự làm tự chịu mà ! Tại sao muốn lắm mồm hỏi chuyện nàng, để bây giờ phải chịu những thứ hành hạ này ! Ai tới nói cho các nàng biết, chuyện này rốt cuộc có gì đáng cười được không ? Thái giám không phải là như vậy sao ?

Phía sau, hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời giựt giựt khóe miệng, đều ở trong mắt của đối phương đọc ra nồng đậm hơi thở im lặng. . . . . . Nếu là bọn họ cũng như nàng, thấy thái giám liền cười thành ra như vậy, sợ rằng nhiều năm trước cũng đã cười nhạo rồi !

Hơn nữa. . . . . . Vấn đề là, cái này thì có cái gì buồn cười hay sao? Loại hiện tượng này không phải rất bình thường sao!

"Tiểu thư, ta biết rồi !" - Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống mở miệng, cố gắng đem bả vai mình thoát khỏi trong tay cái người đang cười như điên dại đó.

"Hoàng tẩu, ta cũng biết rõ rồi !" - Hiên Viên Ly đầu đầy mồ hôi lạnh, im lặng mở miệng.

"Ai, ôi, ta còn còn chưa nói hết á!" Mỗ nữ mặt bỉ ổi, mở miệng lần nữa, "Các ngươi nói bọn họ ở thời điểm có nhu cầu, là ham muốn có nam nhân hay là muốn có nữ nhân đây?"

Híc. . . . . . Cái vấn đề này họ thật vẫn không biết. . . . . .

"Ha ha ha ha. . . . . ." tiếng cười kinh khủng kia của mỗ nữ vang lên lần nữa, "Ngu ngốc, điều này cũng không biết sao, cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . bị cắt phăng từ lâu rồi, làm sao còn có thế ham muốn nữ nhân a, nhất định là nghĩ tới nam nhân á! Dường như nam nhân tại nội viện trong hoàng cung này trừ thị vệ, cũng chỉ có một mình hoàng huynh! Khó trách hắn mới vừa hướng về phía hoàng huynh vểnh lên ngón tay xếp hình hoa lan, hô hô he he he. . . . . ."

Mỗ nữ dứt lời, hai người kia hẳn là rất tán thành, rồi sau đó ba nữ nhân đồng loạt treo lên nụ cười tà ác, đồng thời từ quay đầu lại, có thâm ý khác nhìn Hiên Viên Mặc đã hóa đá, rồi sau đó xoay đầu trở lại cùng nhau cười âm hiểm. . . . . .

Long Ngạo Thiên ôm bụng của mình, nín nhịn không phát ra tiếng cưới điên cuồng kích động, nhìn nhị ca của mình đầu đầy mồ hôi, đang lảo đảo như bị gió thổi, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn. . . . . .

"Ai, ôi, các ngươi nói xem, hắn có thừa dịp một đêm khuya gió lớn, len lén leo lên giường của hoàng huynh hay không đây?" - vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam thành thật nhìn Hiên Viên Ly.

Hiên Viên Ly ngẹo đầu suy nghĩ một chút, rồi sau đó nói thật: "Không biết !"

"Ha ha he he. . . . . . Theo ta phỏng đoán, vô cùng có khả năng một ngày nào đó hoàng huynh tìm một phi tử thị tẩm, sau đó thái giám này len lén sờ soạng mò mẫm đi lên, sau đó thì. . . . . . Khà khà . . . . ." - Mỗ nữ cười ra khanh khách.

Mỗ Hoàng đế suýt nữa đứng không vững. . . . . . Mỗ thái tử nén cười suýt nữa không hô hấp nổi. . . . . .

Hiên Viên Ly và Tiểu Nguyệt cùng nhau gật đầu một cái, rồi sau đó mở miệng: "Rất có thể!"

Lời này vừa rơi ra, bước chân của Hiên Viên Mặc lung lay mấy cái. . . . . . Long Ngạo Thiên lập tức đưa tay đỡ hắn, cặp mắt sáng trong kia đều là ý cười nồng nặc, gắt gao cắn răng, nhịn đến sắc mặt đỏ bừng. . . . . .

"Nhưng hoàng tẩu, đại hoàng huynh lại không phải người ngu, làm sao sẽ không cảm thấy không phải là nữ nhân đây?" - Hiên Viên Ly có chút suy nghĩ, hỏi một vấn đề rất thực tế.

"Đần à ! Ta cho ngươi biết, tình tiết chuyện xưa là như vậy, lại nói một ngày nào đó một thái giám bò lên giường hoàng huynh của ngươi, rồi sau đó núp ở trong chăn, che mặt, giọng nói the thé mở miệng: ‘hoàng thượng, người ta thật xấu hổ, ngài tắt đèn đi !’ sau đó hoàng huynh vừa nghe được, cảm thấy rất có tình thú, vì vậy dập tắt cây nến, nhào lên trên giường, tiếp đó. . . . . ." - Mỗ nữ nói một chút rồi tạm dừng lại. . . . . .

Tiểu Nguyệt đầu đầy mồ hôi, co quắp khóe miệng nhìn tiểu thư nhà mình, nàng đã liên tưởng đến cái sự việc Vũ Văn Tiểu Tam ở khách sạn kể chuyện cổ tích mấy ngày trước đây. . . . . .

Hiên Viên Ly vẻ mặt cũng đồng ý và mong đợi, trong đôi con ngươi đơn thuần kia mơ hồ có ánh sáng rực rỡ : “Vậy. . . . . .Chuyện này tiếp thế nào ? Tam hoàng tẩu, người nói mau đi, vội chết ta !"


Thấy các nàng ở trước mặt càng lúc càng thái quá, Hiên Viên Mặc dùng sức ho khan mấy tiếng. . . . . .

Vẻ hạnh phúc trên mặt Hiên Viên Ly chợt cứng đờ, nàng sao lại quên hoàng huynh có nội lực thâm hậu, khẳng định đã nghe được lời của các nàng ? Sợ sệt quay đầu nhìn mặt Hiên Viên Mặc đã đen lại. . . . . .

Sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Tam Hoàng tẩu, hoàng huynh dường như đã nghe thấy!"

"Không có việc gì, cái người đó đâu phải không biết xấu hổ ! Đến đây, để ta tiếp tục kế cho ngươi nghe chuyện gì xảy ra tiếp theo. . . . . ." - Mỗ nữ tỏ vẻ xem thường.

Hiên Viên Mặc giựt giựt khóe miệng, hắn ngượng ngùng ? Hắn có gì cần xấu hổ chứ? Dường như cái người ở trước mặt người khác bịa đặt chuyện xưa của người ta mới không biết xấu hổ đi ?

Hiên Viên Ly lần nữa quay đầu nhìn ngó hoàng huynh của mình, nhìn thấy ý cảnh cáo trong ánh mắt hắn rất rõ ràng, nuốt một ngụm nước miếng, thật nhanh quay đầu: "Tam Hoàng tẩu, ngươi nói mau đi !" Nàng liều mạng a!

"Ai, ui, nhất định là hoàng huynh sờ mó một phen, rồi rất là buồn bực mở miệng: ‘thế nào mà không có ngực nhỉ?’ , thái giám này nói: ‘hoàng thượng, người ta nhà nghèo, khi còn bé cũng chưa có ăn uống đầy đủ, cho nên không trổ mã! ’ ha ha ha. . . . . ." -Vũ Văn Tiểu Tam cười đến là cảnh xuân rực rỡ. . . . . .

Tiểu Nguyệt co rút khóe miệng, muốn cười không dám cười, bộ dáng rối rắm. . . . . .

Hiên Viên Ly cũng một cái tay che cái miệng nhỏ nhắn, một cái tay khác ôm bụng: "Ha ha ha. . . . . . Quá là buồn cười đi !"

Nếu không phải vì che giấu sự thật mình ở phía sau nghe lén, Long Ngạo Thiên cũng rất muốn ngửa mặt lên trời cười to một phen. . . . . .

Nhưng vào lúc này, bóng dáng của Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Triệt xuất hiện ở sau lưng của bọn họ, Hiên Viên Mặc còn chưa kịp mở miệng, Long Ngạo Thiên lập tức cười chào hỏi: "Hi Vương Gia! Thất vương gia! Bổn cung. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Thấy các ngươi. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Thật là thật vui mừng! Ha ha ha. . . . . ." - Rồi sau đó ôm bụng, nhờ vào đó mới đem cái cơn nghẹn cười mà cười bật ra. . . . . .

Ha ha ha. . . . . . hắn sắp chết nghẹn rồi !

Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, nhìn Long Ngạo Thiên đang cười như điên, giựt giựt khóe miệng. . . . . . gặp bọn họ mà vui mừng thế sao ? Dường như bọn họ chưa từng gặp qua mấy lần, cũng không có giao tình sâu đậm lắm thì phải ? Nhưng vẫn là cùng nhau mở miệng nói: "Bổn vương thấy thái tử cũng rất vui mừng!"

Mặt của Hiên Viên Mặc lại đen như đít nồi, hung hăng nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên. . . . . .

Phía trước vài bước, mỗ nữ đang ra sức tưởng tượng nghe thấy giọng nói rất có sức hút kia, cùng có giọng nói đáng yêu, trong lòng biết là ai tới, nụ cười vui mừng trên mặt trong nháy mắt liền tắt vụt, tức giận đằng đằng quay đầu, nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, rồi sau đó lỗ mũi phun khí tức. . . . . .

Hiên Viên Triệt ngọt ngào mở miệng: "Hoàng tẩu. . . . . ."

Ngay sau đó, liền cảm nhận được bên cạnh mình một đạo ánh mắt vô cùng bất thiện, toàn thân run lên. . . . . . Xong rồi, hắn gặp hoàng tẩu nhất thời kích động, liền trực tiếp mở miệng gọi, cái này mà cũng trách à ? Khóe mắt dư quang vụng trộm liếc mắt nhìn nét mặt kinh khủng đến tột cùng của hoàng thúc, có một loại kích động muốn quay đầu chạy về vương phủ a!

Mỗ nữ vừa nghe âm thanh này, cười hì hì quay đầu: "Tiểu Triệt Triệt có phải nhớ hoàng tẩu hay không hả ?" - Cặp mắt đẹp kia hoàn toàn coi thường Hiên Viên Vô Thương ở bên cạnh hắn. . . . . .

Sặc. . . . . . Hiên Viên Triệt len lén nhìn sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương, miễn cưỡng gật đầu một cái, thật ra thì có hoàng thúc ở chỗ này, hắn cũng không dám gật đầu a, nhưng nếu đắc tội với Tam Hoàng tẩu, đoán chừng cũng không có quả ngon để ăn. . . . . .

Vì vậy mỗ nữ chạy thật nhanh đến trước mặt hắn: "Nhớ bao nhiêu?" - Cặp mắt đẹp kia trợn to, chứa đầy mong đợi nhìn hắn. . . . . .

Híc. . . . . . Hiên Viên Triệt quay đầu, một lần nữa nhìn qua Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó kéo khóe môi, cười gượng : "Có một chút. . . . . ." chút, nhưng còn chưa nói hết, đã nhìn thấy trong nháy mắt sắc mặt mỗ nữ khó coi nhìn đến, vì vậy, lập tức đổi lời nói. . . . . .

"Rất nhớ, rất nhớ!" – Trên gương mặt trẻ con tinh xảo là thần thái sợ hãi thương đau, xong đời rồi, đắc tội với hoàng thúc rồi, hắn có thể thật sự sẽ bị buộc lập gia đình! Hắn thật hận không được quất chính mình mấy bàn tay, tại sao lại lắm mồm gọi nàng!

Nghe xong lời này, sắc mặt đầy mây của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức chuyển đổi, lại sờ sờ đầu của hắn: "Bé ngoan, hoàng tẩu không phí công thương ngươi!"

Hiên Viên Triệt khóe miệng giật giật, ở trong lòng kêu rên một lần nữa, có thể đừng muốn sờ đầu của ta hay không, hoàng thúc sẽ nhanh chóng lườm thủng đầu của ta!

Tuyệt mỹ nam tử ở một bên, nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện phiếm với Hiên Viên Triệt, còn tưởng là hắn không tồn tại, sờ lên đầu của Triệt, trên dung nhan y hệt bông hoa đào nâng lên một nụ cười mê hoặc, câu hồn đoạt phách. . . . . .

Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, mê hoặc lòng người, ánh mắt thâm tình khẩn thiết dừng ở trên người Vũ Văn Tiểu Tam, hay là hóa giải hiểu lầm trước, về phần tiểu tử Triệt kia còn có nhiều thời gian dọn dẹp!

Vũ Văn Tiểu Tam lơ đãng quay đầu, thấy ánh mắt của hắn, mắt trợn trắng lên, quay đầu đi, tiếp tục dùng lỗ mũi phun phì phì, nhưng trong lòng đã có chút ít vui mừng nhảy nhót. . . . . .

-----

Ngón tay xếp hình hoa lan của các thái giám như thế này

"Mặc, hoàng thúc có chút việc muốn cùng Tam nhi nói chuyện một lúc!" - Nhẹ giọng mở miệng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Mặc.

Trừ lúc ở trước mặt các đại thần, bọn họ đều trực tiếp xưng hô bằng tên.

"Ta không có gì để nói cùng người !" - Mỗ nữ rất không nể tình mở miệng, hừ, ngươi nói thì liền nói à ? Hỏi qua ý kiến của ta chưa ?

"Bổn vương là hoàng thúc của nàng, nàng phải biết tôn kính trưởng bối !" - Hiên Viên Vô Thương lạnh giọng mở miệng, mang thân phận ra áp đặt nàng, đáy mắt lại giấu diếm không được sự dịu dàng.

Mỗ nữ giựt giựt khóe miệng, ở trong lòng mắng to Hiên Viên Ngạo: Đồ vô dụng! Đều là Vương Gia, tại sao lại thấp hơn một thế hệ so với người ta ? Làm hại nàng đi theo cũng bị lấn áp!

Hiên Viên Mặc do dự một lát, cảm thấy không ổn, nhưng xem chừng cũng sẽ không có vấn đề gì, cho nên gật đầu một cái. . . . . .

Vì vậy. . . . . . Mỗ nữ bị một trưởng bối mặt không biến sắc điểm huyệt, đứng không thể nói chuyện cũng không thể động. . . . . . Trơ mắt nhìn những người khác cùng nhau đi tới Ngự Hoa Viên trước. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam giận đến cắn răng nghiến lợi, hung hăng nhìn chằm chằm người đang ở trước mặt nàng, sắc mặt cũng đen muốn chết. . . . . .

"Được rồi mà, đừng nóng giận!" - Hiên Viên Vô Thương khẽ cười giải huyệt đạo của nàng, rồi sau đó ôm lấy nàng với tốc độ mắt thường không thấy được bay lên. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương! Ngươi buông ta ra!" – giọng nói rõ ràng rất căm tức vang lên.

"Ngoan nào! Để Thương Thương giải thích cho Tam nhi!" - Nam tử nhìn nữ tử trong ngực không ngừng giãy giụa, dịu dàng mở miệng.

"Có cái gì mà phải giải thích! Sự thật đã bày ở trước mắt rồi !" - Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng mở miệng, không để ý mình đang ở trên bầu trời. . . . . .

Tuyệt mỹ nam tử khẽ cười một tiếng, cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu cắn lên cái miệng nhỏ nhắn chín mọng của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương, ngươi làm gì đấy. . . . . . Ưmh. . . . . . Chết rách hết rồi. . . . . . Ừ. . . . . ." Một người nào đó không ngừng ồn ào rốt cuộc cũng im lặng. . . . . .

Một hồi lâu sau. . . . . .


Hai người rơi xuống đất, đến một vùng đất trồng toàn hoa tử diên vĩ. . . . . . Nơi này là địa bàn của hắn trong hoàng cung, trừ hắn ra, ai cũng không thể vào, mà nàng, là người thứ hai bước vào. . . . . .

Hai người vừa rơi xuống đất, Vũ Văn Tiểu Tam liền đẩy thật mạnh hắn ra: "Hiên Viên Vô Thương, ngươi làm gì đấy!"

Sắc mặt bởi vì mới vừa rồi cái hôn lưỡi dài đến hơn 10' đó hơi đỏ lên, hô hấp cũng có chút rối loạn ! Đây là nam nhân đáng chết, cẩn thận một ngày nào đó nàng sẽ đập hắn!

"Tam nhi còn giận sao ?" - Hắn làm bộ đáng thương nhìn nàng, trên dung nhan y hệt cánh hoa đào đều là nét mặt lúc bị chủ nhân vứt bỏ.

Vì nét mặt đáng yêu xuất hiện trên gương mặt tuyệt thế mỹ nam như thế, sự cứng rắn bề ngoài của mỗ nữ rất tự nhiên bị hạ thấp xuống, nhưng mà nhớ tới những gì hắn làm, lại tức tối quay đầu không nhìn hắn, chỉ dùng sức "Hừ" một tiếng!

Tuyệt mỹ nam tử lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, đi tới trước mặt nàng, yếu ớt mở miệng: "Tam nhi không cần tức giận với Thương Thương có được hay không?"

"Hừ!" Một tiếng này "Hừ" càng lớn tiếng.

"Tam nhi. . . . . ."

"Đừng gọi ta! Gọi Long Tử Nghiên của ngươi đi!" - Mỗ nữ tức giận đùng đùng mở miệng.

Hiên Viên Vô Thương uất ức mở miệng: "Người ta nào có gọi nàng ấy. . . . . ."

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, cười lạnh một tiếng: “Không gọi nàng ấy, nhưng nếu là nàng cười tươi như đóa hoa, nhìn thấy nàng lại vui mừng như vậy sao ? Dạ! Nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ! Nàng so với ta nhìn đẹp hơn! Ngươi thích nàng là bình thường đấy! Ngươi tiếp tục cười với nàng đi, tiểu gia ta không theo được!"

Nói xong, giận dữ xoay người muốn đi, lỗ mũi có chút ê ẩm. . . . . .

Lại bị người nào đó túm được tay, âm thanh rất có sức hút từ sau người truyền đến, trong giọng nói tràn đầy dịu dàng: "Tam nhi, nàng nghe ta giải thích !"

"Giải thích? Là giải thích ngươi không cười với Long Tử Nghiên, còn là không có quan hệ với Phượng Phi Yên ? Hiên Viên Vô Thương! có phải ngươi thật coi ta là kẻ ngu không?" - Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng mở miệng, trong mắt lại mơ hồ có chút lệ.

"Thương Thương đối với Long Tử Nghiên cười không phải như Tam nhi nghĩ, còn Phượng Phi Yên là xã giao thôi, nhưng mà. . . . . ." - Hắn nhẹ giọng mở miệng giải thích, tuy nhiên nó bị cắt đứt. . . . . .

Nàng hung hăng rút tay của mình ra: "Vậy là được rồi! Ngươi đều thừa nhận, vậy ta cũng nói cho ngươi biết, không phải chỉ có ngươi Hiên Viên Vô Thương một người có thể thay đổi thất thường, ta Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương tự có thể ! Từ đó ngươi cua mỹ nữ của ngươi, ta cua trai đẹp của ta, hai chúng ta không liên hệ nhau!"

"Tam nhi, nàng thật không cần Thương Thương hả ?" - Âm thanh của hắn mơ hồ có chút yếu ớt.

"Không cần !" - Nàng hung hăng mở miệng, rồi sau đó lau một giọt nước mắt suýt nữa bay ra, nặng nề giẫm chận tại chỗ rời đi, chợt nghe truyền đến từ sau lưng "độp" một tiếng, quay đầu, lại thấy người nọ té ở trong bụi hoa, khóe môi đều là máu tươi nhìn thấy mà hoảng. . . . . .

Trái tim hung hăng co rút lại một chút, không kịp suy tư, dựa vào tới, ngồi xổm người xuống, đỡ dậy hắn, khó nén hốt hoảng mở miệng: "Thương Thương, Thương Thương. . . . . . Thương Thương, ngươi làm sao vậy?"

Tuyệt mỹ nam tử lông mi run rẩy, này tà mị đào hoa nhãn từ từ mở ra, nhìn một chút nàng, trong mắt đều là yếu ớt vẻ mặt, rồi sau đó dịu dàng mở miệng: "Không có việc gì."

"Lại không có chuyện gì ? Cái người ngốc nghếch này! Hộc máu mà không có việc gì! Biết rất rõ ràng mình không thể dùng nội lực, còn dùng! Ngươi muốn chết đúng không? Ngươi chờ, ta đi tìm ngự y cho ngươi!" - Vũ Văn Tiểu Tam rống to với hắn, gấp đến độ nước mắt cũng mau chảy ra, gào xong cuống quít đứng dậy, chuẩn bị đi tìm ngự y. . . . . .

Lại bị hắn túm chắc thắt lưng, không thể động đậy: "Không cần tìm!"

"Hiên Viên Vô Thương ! Bây giờ không phải là thời điểm ngươi tỏ ra tiểu tính tình!" - Nàng tức giận lại gào thét, đây là nam nhân đáng chết muốn nàng sốt ruột chết sao?

"Tam nhi không cần Thương Thương rồi, Thương Thương cũng không còn cần thiết sống thêm nữa!" - Hắn lên tiếng thật khẽ, trong giọng nói trừ nỗi đau thương sợ hãi còn có nghiêm túc.

"Nói càn! Ngươi buông ra, ta đi tìm đại phu trước!" - Nàng vội vàng muốn tránh thoát hắn, thế nhưng hắn lại ôm chặt hơn. . . . . .

"Tam nhi có muốn người ta không?" - Hắn ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương nhìn nàng.

"Hiên Viên Vô Thương!" - Nàng nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, rống giận ra tiếng, một giọt lệ hung hăng rơi trên mặt như bạch ngọc của hắn, "Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Muốn ta như thế nào. . . . . ."

Nàng còn phải như thế nào? Muốn nàng nhìn hắn cười với người khác, còn ngây ngốc đi theo bên cạnh hắn sao ? Nàng không làm được giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ phân lượng của người đàn ông này trong lòng mình. . . . . . Đây tuyệt đối không phải thật thích đơn giản hoặc là một chút xíu yêu là có thể biểu đạt. . . . . .

Thấy nàng rơi lệ, hắn cuống quít ngồi dậy, không để ý nàng giãy giụa, ôm nàng vào trong ngực mình, dùng sức vòng chặt, bá đạo quát: "Không cho khóc!"

Nàng bị hắn rống nên sững sờ một hồi, có chút ngơ ngác nhìn tuyệt sắc dung nhan của hắn. . . . . .

"Nghe, Tam nhi, không cho khóc ! Dù là vì Thương Thương, cũng không cho khóc, chỉ cần có Thương Thương ở đây, không cho Tam nhi rơi một giọt lệ !" – tiếng nói bá đạo vang lên, trong giọng nói đều là chân thật đáng tin.

Thấy nàng còn ngây ngốc ngây ngô, hắn dịu dàng mở miệng giải thích: "Người ta cười với Long Tử Nghiên là bởi vì nhìn thấy Tam nhi luôn nhìn Long Ngạo Thiên, trong lòng người ta mất hứng, cho nên mới hướng về phía nàng ấy cười, kích thích Tam nhi một cái. Còn Phượng Phi Yên là năm đó Thương Thương đại diện Hiên Viên đế quốc đi chúc mừng nàng lên ngôi, nữ nhân điên đó lại muốn giữ ta lại, người ta thật vất vả mới từ ma trảo của nàng trốn ra được, làm sao sẽ cùng nàng ta có cái quan hệ gì lộn xộn lung tung!"

Hắn nói mà có chút uất ức nhìn nàng: "Tam nhi không tin tưởng người ta chút nào, cũng không để ý tới người ta. . . . . ."

"Thật sao?" - tiểu nữ nhân trong ngực nguy hiểm mở miệng.

"Đúng!" Hắn thật nhanh gật đầu, không có nửa điểm của dấu hiệu nói láo.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn có một chút nghiêm túc cùng uất ức trong mắt, trong bụng đã tin một nửa, lau nước mũi của mình lên trên vạt áo hắn, âm thanh buồn bực mở miệng: "Long Tử Nghiên là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, ngươi thích nàng cũng là bình thường!" - Trong giọng nói lại mang theo rõ ràng vị chua. . . . . .

"Nữ nhân đó xấu xí, làm thế nào mà so vượt một phần vạn của Tam nhi !" - Trong mắt hắn, bất kỳ cô gái nào cũng không sánh nổi hắn Tam nhi.

Híc. . . . . . Nhân xấu xí? Nữ nhân vừa lau nước mũi nào đó ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan hắn câu hồn đoạt phách, buồn bực mở miệng: "Nàng rất xấu sao?"

"Tam nhi là đẹp nhất!" - Nhìn nàng ửng đỏ hốc mắt, hắn đau lòng, đầu quả tim đau như bị kim châm, vươn tay đặt lên mặt của nàng, "Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ở trong lòng Thương Thương cũng không sánh nổi đầu ngón chân của Tam nhi!"

Lời này khiến tâm tình mỗ nữ cực tốt, quệt mồm: "Nói ít lời ngon tiếng ngọt thôi!"

"Vậy Tam nhi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng Thương Thương ?" – đôi mắt tà mị đào hoa hàm chứa nồng đậm nhu tình, ngưng mắt nhìn nàng.

"Về sau không cho cười với Long Tử Nghiên nữa!" - Bá đạo mở miệng.

"Được !" - Hắn vốn cũng không tính toán để ý tới nữ nhân kia nữa.

"Không cho nói với nàng !" - Dẫn theo chút cậy mạnh.

"Được! Thương Thương không bao giờ để ý tới cái người xấu xí đó, Tam nhi không cần tức giận nữa có được hay không?"

"Hừ! Lần này tạm tha cho ngươi !" - Vũ Văn Tiểu Tam tâm tình lúc này mới rõ ràng khá hơn, ở trong lòng hắn cọ xát, chợt, động tác cứng đờ. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương !" - Cắn răng nghiến lợi mở miệng.

Híc. . . . . . cái trán của tuyệt mỹ nam tử mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra. . . . . . Co rúm lại mở miệng: "Tam nhi. . . . . ." Âm thanh có chút run rẩy. . . . . .

"Ngươi mới vừa rồi không phải muốn chết sao ?" – giọng nói hung dữ vang lên, đây là nam nhân đáng chết lại dám tính toán nàng! Không muốn sống!

"Cái đó. . . . . . Đó không phải là vì Tam nhi không để ý tới người ta sao. . . . . ." - Yếu ớt nguỵ biện, trong giọng nói còn dẫn theo chút lấy lòng.

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, nhìn vết máu bôi bên môi của hắn, đưa tay lau, để vào trước cái mũi của mình hít hà, là máu thật, ngẩng đầu nhìn hắn: "Từ nơi nào lấy được?"

"Người ta dùng nội lực khiến kinh mạch nghịch hành, sau đó bức đi ra !" - Cho nên hắn mới có thể cps cái vẻ đau đớn không chịu nổi, té ở trong bụi hoa, cho nên lúc ấy sắc mặt của hắn mới có thể tái nhợt như vậy.

Hung hăng ôm hắn, đáy mắt lại có những thứ gì ở tràn lan, muốn tràn ra tới, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Cái người này, tên đần độn!"

"Ngu ngốc, cũng chỉ là ngu ngốc vì một mình Tam nhi!" - Hắn ôm lại nàng, vì nàng, làm kẻ ngu ngốc hắn cũng cam nguyện!


"Người ta thích đồ đần như vậy!" - Nàng cọ cọ nước mắt của mình suýt nữa chảy ra trong ngực hắn, giống như, sau khi biết hắn, nàng luôn bị hắn làm cho cảm động. . . . . .

"Tam nhi nếu là thích, Thương Thương nguyện ý làm ngu ngốc cả đời!" - Hắn nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.

Yên lặng một hồi lâu. . . . . .

"Thương Thương. . . . . . Người ta giống như thật yêu chàng. . . . . ." - Nàng vùi ở trong ngực của hắn, cảm thụ tim đập của hắn, rồi sau đó lắp bắp mở miệng, sắc mặt cũng hơi ửng hồng.

Hắn cúi đầu, trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười khiến cả trời đất cùng thất sắc: "Vậy thì cứ tiếp tục yêu hơn đi !" - Hắn sẽ đợi, đợi đến ngày đó nàng xác định. . . . . .

Chợt. . . . . ."Tam nhi, nghe nói nàng còn muốn theo đuổi Long Ngạo Thiên ?" – giộng nói có chút nguy hiểm từ đỉnh đầu vang lên.

Ách. . . . . . Mỗ nữ biến sắc, lập tức mở miệng: "Ai nói? Thương Thương, ngươi không cần nghe người khác nói hưu nói vượn, ta làm sao có thể theo đuổi Long Ngạo Thiên ! Muốn theo đuổi cũng là đuổi theo ngươi a!"

Mỗ nữ nói mà ánh mắt đảo vòng, một bộ dạng rõ ràng chột dạ. . . . . .

"Thật sao?" giọng tà mị của nam tử vang lên, âm điệu kéo thật dài. . . . . .

"Đúng! Đúng!" - Mỗ nữ gật đầu thật nhanh, đồng thời ở đáy lòng cắn răng nghiến lợi, để cho nàng biết là ai tố giác, nàng không lột da hắn không được !

Tuyệt mỹ nam tử hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tam nhi có thể đi theo đuổi Long Ngạo Thiên!"

"Thật sao ?" - Mỗ nữ mắt chứa đầy mong đợi, có chút không dám tin nhìn hắn, dễ dàng như vậy sao ?

Nhìn thấy trong mắt nàng rõ ràng có sự mong đợi, hắn hung tàn mở miệng: "Thật ! Hơn nữa Thương Thương còn có thể bảo đảm hắn không thể sống trở lại đế quốc Long Diệu!"

Khóe miệng giật giật. . . . . ."Chàng lợi hại !"

Trên dung nhan y hệt cánh hoa đào nâng lên một nét cười xinh đẹp: "Đối đãi với tình địch, tuyệt không nương tay!"

"Đồ nam nhân keo kiệt!" Nàng trợn trắng mắt mở miệng, trong giọng nói cũng là khó nén ngọt ngào.

Âm thanh rất có sức hấp dẫn vang lên bên tai của nàng: "Người ta chính là hẹp hòi!"

"Thương Thương, ta không thích nữ nhân khác ở tại vương phủ của chàng!" - Quệt mồm mở miệng, nàng cũng rất keo kiệt! Vương phủ của hắn nên chỉ có nàng - Mỗ nữ nhân có thể đi vào, những nữ nhân khác thì mau cút ra xa cho nàng.

"Đợi Thương Thương trở về thì đuổi các nàng đi ra!” Hắn dịu dàng mở miệng, trong giọng nói không có nửa điểm do dự hoặc là khó khăn.

"Tốt !" - Vui sướng hài lòng mở miệng, tựa vào trong ngực của hắn, vòng quanh hông của hắn thật chặt.

"Không cho phép Tam nhi sẽ không để ý người ta !" - Hắn dường như rất uất ức mở miệng, ngay sau đó ôm nàng càng chặt hơn.

"Vậy cũng không cho chàng lại câu đáp bọn họ!" Nàng lập tức ngẩng đầu đáp lại một câu như vậy, nửa điểm không chịu thua thiệt.

Hắn khẽ cười một tiếng, sờ sờ cái mũi của nàng: "Tốt! Tam nhi nói gì, chính là cái đó !" Trên thực tế, hắn vốn là không có quyến rũ họ!

"Ngoan!" Nàng một bộ dáng người lớn sờ sờ đầu của hắn.

Khóe miệng khẽ kéo ra: "Tam nhi, người ta không phải đứa bé."

"Không phải đứa bé thì sao ? Không thể sờ à ?" - Ác ngoan nhìn hắn.

Híc. . . . . ."Có thể! Có thể!" - Mỗ Vương gia lập tức chân chó đáp lời, còn giống như con cún đem đầu của mình tiến tới, "Tam nhi muốn sờ cứ sờ. . . . . ."

"Hừ! Ta bây giờ không muốn sờ nữa rồi !" - Nàng vẻ mặt cao ngạo nhìn trời xanh.

Khóe miệng lại kéo ra, làm nũng mở miệng: "Tam nhi, nàng giúp người ta sờ sờ đi. . . . . . Có được hay không vậy!"

Vì vậy, mỗ nữ thỏa mãn lộ ra một nụ cười biến thái vô cùng. . . . . ."Coi như chàng thức thời !" - Rồi sau đó một lần nữa sờ lên đầu của hắn. . . . . .

Nam tử co quắp khóe miệng, cọ xát trong cổ của nàng. . . . . . Nàng cười khanh khách, đẩy đầu hắn ra. . . . . .

Náo loạn một hồi lâu, xa xa nghe âm thanh bọn hạ nhân truyền đến: "Hi Vương Gia, Tam vương phi, các ngươi có ở bên trong không?"

Cánh đồng hoa này trừ Hi Vương Gia, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào, cho nên bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài kêu gọi đầu hàng. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương ôm nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "hản là Mặc phái người bảo chúng ta ăn bữa tối rồi !" - Rồi sau đó êm ái đặt nàng đến trên đất.

"Ừ, lại nói bụng của ta cũng đói !" - Mỗ nữ rất là bất nhã vỗ bụi trên mông.

Hắn giúp nàng đem cánh hoa trên đầu tóc lấy xuống, rồi sau đó mở miệng cười: "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi, tránh cho Tam nhi đói bụng quá !"

"Tốt!" - Vui sướng hài lòng đáp một tiếng, nhảy nhảy nhót nhót chạy ra ngoài, không thể không nói sau khi cùng Hiên Viên Vô Thương nói rõ chuyện, tâm tình của nàng đã khá nhiều!

Nhìn bóng lưng nàng tung ta tung tăng, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên một lúm đồng tiền hạnh phúc, nguyện vọng của hắn chính là có thể cả đời nhìn nàng sung sướng như vậy. . . . . .

Tam nhi, con đường của tương lai, bất luận có cái gì khó khăn, cũng do một mình ta gánh vác, nàng, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi!

"Thương Thương, nhanh lên một chút á..., nếu không bọn họ liền ăn hết món ăn rồi!" - Vũ Văn Tiểu Tam chống nạnh nhìn tốc độ nhanh như rùa của hắn. . . . . .

Một cơn gió mát thổi qua, làn tóc như mực của hắn bay múa theo gió, vạt áo màu trắng bị khẽ nâng lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên dung nhan tuyệt mỹ của hắn, cánh đồng hoa tử diên vĩ, giống như thiên tiên. . . . . .

Nước miếng của nàng lại không thể khống chế nhỏ xuống, cho đến khi người nọ đi tới bên cạnh nàng. . . . . . Nàng lầm bầm lầu bầu mở miệng: "Thương Thương rất đẹp trai a!"

Hắn thấy buồn cười, ngón tay thon dài đưa ra, giúp nàng lau nước miếng. . . . . ."Thương Thương đẹp trai hơn nữa, cũng chỉ thuộc về một mình Tam nhi !"

Lời nói này nàng thích nghe ! Mỗ nữ thoả mãn mà gật gật đầu: "Xem chàng có thành ý như vậy, vậy ta liền gắng gượng thu nhận chàng đi! Nhưng ngàn vạn lần chàng không được quá cảm động nhé!"

Gắng gượng ? Khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ mở miệng: "Ừm! Cảm tạ Tam nhi thu nhận người ta! Đây thật là phúc khí của người ta!"

Quả nhiên lời vừa nói ra này, mỗ nữ liền cười đến vô cùng rực rỡ. . . . . . Nhìn dáng vẻ có một chút giống đứa bé này, rất là thoả mãn mà gật gật đầu: "Không tệ, không tệ!"

Một cái chụp nhẹ nhàng vỗ trên đầu nàng: "Nghịch ngợm!"

Sờ sờ đầu, chu mỏ, nước mắt lưng tròng nhìn của hắn: "Thương Thương, sao đánh đau?"

Hắn vừa nghe, mày kiếm vặn lại, nhanh bước tới trước, sờ sờ đầu của nàng, trên mặt đều là đau lòng cùng hối tiếc: "Thật xin lỗi Tam nhi, Thương Thương không phải cố ý ! Rất đau sao?"

"Ha ha. . . . . ." - Mỗ nữ cười đểu một tiếng, "Ta lừa gạt ngươi đấy!" Nói xong cũng chạy trốn thật xa. . . . . .

"Tốt! Lại dám gạt ta!" - Giả bộ tức giận, đuổi theo. . . . . .

"Ha ha. . . . . . Thương Thương thực ngốc! Mau tới đuổi theo ta, ha ha. . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam chỉ lo lắc lắc đầu nói với hắn, ai có thể nghĩ chạy ra khỏi bụi hoa không bao xa, đụng phải một vật nặng lên, không đứng vững, bị bắn ngược trở lại ngã xuống đất. . . . . .

Thật may là lương tâm người nọ chưa mất, rất nhanh túm nàng kéo lại. . . . . . Vì vậy, mỗ nữ xuất hiện ở trong ngực Long Ngạo Thiên. . . . . .

Cách đó không xa. . . . . . gương mặt Hiên Viên Vô Thương y hệt hoa đào liền đen xì. . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận