Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

"Keng!" một tiếng, một cục đá đánh vào, kiếm trong tay Hiên Viên Vô Thương lệch một cái, kiếm kia chỉ để lại một vệt máu ở trên cổ như bạch ngọc kia.

Bóng dáng màu trắng thoáng qua, lấy đi bình sứ trong tay Dạ Tử Mị, một âm thanh tinh khiết như thiên sứ vang lên: "Hoàng thúc, thúc thật ngốc, trực tiếp đoạt không được sao! May mà người ta đi theo, nếu không đường đệ(1) đã không có phụ vương rồi!"

Cười hì hì mở miệng giơ giơ lên bình sứ trong tay, chợt biến sắc: "Độc phụ, bình sứ này không có gì!"

"Cái gì?" Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt tà mị như hoa đào dính vào chút huyết sắc, bà ta lại dám lừa hắn! Nếu Triệt không đến, dù hắn chết cũng không cứu được Tam nhi!

Cắn răng sải mấy bước tới trước, hung hăng bóp chặt cổ của Dạ Tử Mị: "Ngươi tốt nhất nên nói cho Bổn vương biết thuốc giải ở đâu, nếu không Bổn vương sẽ lập tức giết Dạ Tử kỳ!"

"Khụ khụ. . . . . . Không có, không có thuốc giải, ngươi giết đi, giết thân ca ca của ngươi đi, rồi trở lại giết nương, để khắp thiên hạ đều biết Hiên Viên Vô Thương là một người như thế nào!" Đáy mắt Dạ Tử Mị đều là nụ cười điên cuồng.

"Khắp thiên hạ nhìn Bổn vương như thế nào, ngươi cho rằng Bổn vương sẽ để ý sao?" Giờ phút này một thân bạch y của hắn giống như đã nhuộm đỏ, cả người từ từ tỏa ra sát ý .

Rốt cuộc ý thức được hắn không phải đang nói đùa, đáy mắt Dạ Tử Mị hàm chứa một chút lệ quang, mở miệng: "Con cũng biết Kỳ nhi ở trong lòng ta có bao nhiêu phân lượng, cho nên ta sẽ không lừa gạt con, thật sự không có thuốc giải. Vi nương chỉ cầu con, cầu xin con bỏ qua cho Kỳ nhi, hắn là huynh trưởng của con!"

Nhìn trên mặt nàng đều là van xin và trong mắt tràn đầy ánh sáng từ ái. Trong thâm tâm của hắn luôn khao khát tình thương của mẹ, nhưng cuối cùng đã chết rồi. . . . . .

Hung hăng ném nữ nhân này xuống đất, không để ý đến miệng bà ta đang phun máu tươi, lạnh lùng mở miệng: "Đưa đại hoàng tử đến biên cương làm khổ lực, cho đến khi bà ta nói ra thuốc giải ở nơi nào mới thôi!"

"Dạ!" Một người đáp lại, rồi sau đó một đạo bóng đen chợt lóe, rời khỏi phòng này.

"Hiên Viên Vô Thương, hắn là ca ca của ngươi, làm sao ngươi có thể để cho hắn làm công việc thấp hèn như vậy, tại sao lòng của ngươi lại có thể độc ác như thế!" Dạ Tử Mị ngồi dưới đất liều mạng gào thét.

"Đây cũng là di truyền, Bổn vương phải cảm tạ ngươi làm cho Bổn vương quyết tâm như vậy!" Sau khi nói xong không nhìn bà ta một cái, lửng thững đi ra ngoài.

Hiên Viên Triệt kiềm chế được kích động muốn hung hăng đạp bà ta một cước, đi theo hoàng thúc mình ra ngoài.

. . . . . .

Dưới ánh trăng, một thân bạch y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là tuyệt vọng và bi thương. . . . . .

"Hoàng thúc. . . . . ." Âm thanh ngọt ngào mềm mại vang lên bên tai.

Lại thấy Hiên Viên Vô Thương cũng không đáp lại hắn: "Hoàng thúc, thúc xác định trên tay bà ta có thuốc giải sao?"

"Trên tay của bà ta chắc chắn không có!" Nhàn nhạt nói xong, nhắm hai mắt lại. Lông mi thật dài khẽ run, thật chẳng lẽ không cứu được sao?

"Không có?" Lần này dù là hắn cũng có chút kinh ngạc, đã không có thì tại sao còn phải uy hiếp nữ nhân kia?

Trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười giễu cợt: "Bà ta coi Dạ Tử kỳ như mạng, nếu như có, làm sao có thể không giao ra."

"Hoàng thúc, nếu hoàng tẩu không qua được cửa ải này, ngươi tính làm sao?" Hiên Viên Triệt cắn răng nhìn hắn, trong lòng mơ hồ đã có quyết định.

"Sống chết có nhau!" Nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, vô cùng kiên định.

Sống chết có nhau? Nếu đã như vậy, còn không bằng đánh cược một lần!" Hoàng thúc, thật ra thì cũng không phải là không có cách cứu!"

"Cháu có biện pháp?" Quay đầu nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh kia lần nữa nổi lên gợn sóng

"Rừng rậm Tử Vong có một con xà vương!" Tiếng nói vừa dứt, bạch quang chợt lóe, bạch y nam tử ở trước mặt đã không thấy bóng dáng.

"A, hoàng thúc, chờ ta một chút. . . . . ."

. . . . . .

Mười tám ngày sau, trước rừng rậm Tử Vong.

"Triệt, cháu trở về trước, nói cho Ngạo biết, hoàng thúc nhất định sẽ lấy được máu của xà vương!" Âm thanh nhàn nhạt, nhưng vô cùng đáng tin.

"Không được hoàng thúc, ta muốn. . . . . ." Từ ‘đi’ còn chưa kịp phát ra, liền bị người ta đánh một phát vào gáy, hôn mê bất tỉnh.

"Liên Hoa, đưa Thất vương gia trở về Hiên Viên đế quốc!" Rừng rậm Tử Vong, kẻ tiến vào đều là cửu tử nhất sinh, hắn làm sao có thể liên lụy Triệt.

"Vương Gia, thuộc hạ muốn đi chung với ngài!" Liên Hoa quỳ một chân trên đất.

"Đây là mệnh lệnh! Sau khi đưa Triệt trở về thì tới đây tiếp ứng Bổn vương. Nhớ, không thể đi vào, ở bên ngoài chờ Bổn vương. Nếu ba tháng sau, Bổn vương vẫn không đi ra, ngươi hãy trở về bảo vệ vương phi thật tốt, nếu không dù Bổn vương chết cũng không thể nhắm mắt!"

Rừng rậm Tử Vong ở phía nam của Hiên Viên đế quốc, chỉ cách một ngọn núi, cả đi lẫn về chỉ cần ba bốn ngày là đủ. Nghĩ tới đây liền móc ra một bình sứ, để thuốc ở dưới mũi Hiên Viên Triệt, thuốc này ngủ khoảng ba bốn ngày thì không có vấn đề.

Liên Hoa nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng cắn răng, gật đầu một cái: "Dạ!" Nói xong khiêng Hiên Viên Triệt lên, nhanh chóng rời đi. . . . . . Thầm nghĩ nếu hắn trở lại ở chỗ này ba tháng, Vương Gia còn không ra ngoài, hắn liền tự vận ở chỗ này!

Hiên Viên Vô Thương nhìn vùng rừng rậm kia một chút, khóe môi thoáng ánh lên một nụ cười, vững vàng đi vào, quyết tuyệt, nghĩa vô phản cố (2). . . . . .

. . . . . .

"Vương Gia, người Thanh Loan hạ độc trong dòng sông, tướng sĩ chúng ta uống nước đã trúng độc tập thể, xin Vương Gia nhanh chóng giải quyết!" Một sĩ quan báo lại.

Hiên Viên Ngạo quay đầu nhìn Long Ngạo Thiên một chút, trong mắt của hai người đều là thận trọng: "Quân y có tra ra là độc gì không?"

"Không có! Chúng ta đã có mười vạn tướng sĩ trúng loại độc này, quân y nói muốn nghiên cứu ra thuốc giải này phải mất mười ngày nửa tháng, đến lúc đó sợ là quân lính của chúng ta đều đã trúng độc bỏ mình!"

Mày kiếm nhíu chặt, suy nghĩ tìm cách đối phó.

Đúng lúc này, một người tới báo: "Vương Gia, chúng ta ở bên ngoài bắt được một người lén lút, thuộc hạ đã phái người bắt được hắn, thế nhưng hắn lại nói muốn tới gặp ngài!"

"Dẫn tới!" Âm thanh lãnh ngạo vang lên, không chút ấm áp nào.

Tiếp, một nam tử mặc áo trắng bị dẫn vào, gương mặt phong hoa tuyệt đại đó, cho dù là khí tức sát phạt nặng nhất quân doanh, cũng không dính một chút khí phàm trần nào lên người.

Sải mấy bước nhảy vào, ôm quyền về phía Hiên Viên Ngạo: "Tam vương gia!"

Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, ngay sau đó mở miệng: "Mộ Di Tuyết?"

"Chính là tại hạ!" Bờ môi nâng lên một nụ cười yếu ớt, nhìn lên hai người trước mặt này cũng là nam tử nổi danh với mình.

"Không biết tướng quân Thanh Loan quốc đại giá quang lâm, có việc gì không?" Long Ngạo Thiên ở một bên mở miệng, cặp mắt phượng kia nhìn chằm chằm mặt của Mộ Di Tuyết, không buông tha một vẻ mặt nào của hắn.

Nam tử này, chính là đồ đệ của Thiên Sơn lão nhân, bất luận là tâm cơ hay năng lực cũng sâu không lường được!

Tay áo bào màu trắng vung lên, một bình sứ bay về phía Hiên Viên Ngạo.

Hiên Viên Ngạo vung tay lên, một cỗ chân khí lưu chuyển trên không trung, xoay tròn bình sứ trên không trung mấy vòng, sau đó rơi vào trên bàn. Từ đầu đến cuối, tay kia chưa từng đụng đến bình sứ.

"Hiên Viên Ngạo, ngài quả nhiên rất cẩn thận!" Một câu nhẹ nhàng nói ra, nghe không ra là khen hay chê.

"Nếu không cẩn thận với các hạ, sợ rằng Bổn vương đã sớm chết trăm ngàn lần rồi!" Trả lời một câu như đang đùa giỡn, khóe môi lãnh ngạo nhẹ nhàng nâng lên, để cho người khác nhìn không thấu tâm tình.


"Trong bình sứ đó chính là thuốc giải độc mà binh lính Thanh Loan đã bỏ vào dòng sông, ngươi chỉ cần đổ nó vào dòng sông, rồi cho binh lính của Hiên Viên đế quốc uống vào là được."

"Tại sao bổn vương phải tin tưởng các hạ?"

Con ngươi không nhiễm một hạt bụi của nam tử áo trắng này dính vào một tia hận ý: "Chỉ bằng Phượng Phi Loan đã tàn sát cả nhà Mộ gia ta!"

Cái gì? Hiên Viên Ngạo và Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó hiểu ở trong mắt đối phương. Tuy Mộ Di Tuyết là nam tử, nhưng năng lực tại phương diện chiến tranh đã thắng được tất cả cô gái của Thanh Loan đế quốc, là một quan nam duy nhất của Thanh Loan đế quốc, cũng là một linh hồn của toàn quân! Đối đầu kẻ địch mạnh, tân hoàng Thanh Loan tuyệt đối không có lý do gì để làm như vậy.

"Ngạo vương không tin có thể đi tra, Mộ Di Tuyết tới đây cũng chỉ là vì báo thù cho Mộ gia ta!"

Hiên Viên Ngạo giao bình sứ cho binh lính bên cạnh: "Cầm đi để quân y kiểm nghiệm!"

"Dạ!"

"Ám ảnh, đi thăm dò!" Dứt lời dùng truyền âm mở miệng về phía ám ảnh.

Ám ảnh lắc mình một cái, liền biến mất ở bên trong doanh trướng.

"Mộ công tử, mời ngồi!" Giờ phút này giọng nói đã khách khí hơn, bất luận hắn nói là thật hay giả, đây cũng là tôn kính với đối thủ của mình.

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nằm ở bên trong Tường Thành tính ngày, dường như hôm nay là ngày thứ ba mươi rồi, sao Thương Thương vẫn chưa trở lại? Cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, cặp mắt đẹp kia nhìn chằm chằm đám người đi qua đi lại dưới cổng thành, càng cảm giác mình giống như oán phụ!

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Hiên Viên Vô Thương đáng chết, chờ chàng trở lại, xem lão nương thu thập chàng thế nào!

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cũng không thấy nam nhân mặc bạch y xuất hiện dưới cổng thành. Đôi mắt tràn đầy tức giận, rốt cuộc dính vào chút lệ quang trong suốt, tên này không phải bỏ trốn với hồ ly tinh chứ?

Một bóng dáng màu xanh xuất hiện phía sau của nàng, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Nữ nhân, trời đã tối rồi, ngươi trước tiên trở về nghỉ ngơi đi!" Hoàng thúc chưa có trở về, Triệt cũng chưa trở về, trong tim của hắn cũng đầy lo lắng.

Quay đầu, đáy mắt hàm chứa lệ quang trong suốt: "Hiên Viên Ngạo, ngươi nói có phải Thương Thương không cần ta nữa đúng không?" Bởi vì nàng không nghe lời, thích ngắm mỹ nam tử, cho nên không cần nàng nữa?

Bộ dáng đáy mắt rưng rưng, làm tim hắn hơi chậm lại, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào: "Sẽ không, có lẽ hoàng thúc bởi vì đi đường chậm trễ, không quá mấy ngày thúc sẽ trở lại thôi!"

"Có thật không?" Trong âm thanh đã là mơ hồ mang theo chút nức nở.

"Thật!" Gật đầu một cái, hoàng thúc nói nếu một tháng sau thúc không trở lại, sẽ để cho hắn nói. . . . . . Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hắn làm sao nói ra được?

Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, lau nước mắt suýt nữa tràn ra, vỗ vỗ bụi đất trên người: "Ừm! Ta tin tưởng Thương Thương nhất định sẽ trở về!" Nàng tin tưởng hắn sẽ không bỏ nàng lại!

Vẻ mặt Hiên Viên Ngạo phức tạp đi theo phía sau nàng. . . . . .

Đợi nàng trở lại trong phòng của mình, ăn bữa tối và đi ngủ xong, hắn mới từ trước cửa phòng của nàng rời đi.

. . . . . .

"Vương Gia, Thất vương gia trở lại!" Ám Dạ báo lại.

"Vậy hoàng thúc đâu?" Sau khi nghe xong liền hỏi một câu như vậy.

"Hi Vương Gia. . . . . ." Giọng nói hơi do dự.

Hiên Viên Ngạo nhìn hắn một cái, sải mấy bước vào phòng của Hiên Viên Triệt, giờ phút này hắn mới tỉnh lại sau khi hôn mê: "Hoàng huynh, hoàng thúc vào rừng rậm Tử Vong lấy máu của xà vương!"

"Cái gì? Rừng rậm Tử Vong? !" Con ngươi trợn to, không dám tin nhìn hắn, rừng rậm Tử Vong là gì? Chính là người đi vào không đếm hết, nhưng không có một người còn sống trở ra!

Phong vân biến đổi, bởi vì tân hoàng Thanh Loan, Phượng Phi Loan muốn cưới Mộ Di Tuyết làm hoàng phu nhưng bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận tịch thu tài sản và giết cả nhà Mộ gia. Quân tiên phong Mộ Di Tuyết phản bội, đầu nhập vào quân địch, giao bản đồ bày trận hành quân của Thanh Loan quốc ra.

Không tới mấy ngày, quân Thanh Loan tan tác, đệ trình thư xin hàng.

Mông Man đế quốc không có quân liên minh, lấy sức lực một nước đối chiến tam quốc. Năm 220 trước công nguyên, Gia Luật Trục Nguyên đàm phán hòa bình với Hiên Viên đế quốc.

Trận đại chiến thế giới này, chỉ ba tháng đã hạ màn kết thúc.

Cuối cùng Gia Luật Trục Nguyên ước hẹn với Hiên Viên Ngạo, hai người chỉ dùng binh lực của quốc gia mình đánh một trận, một trận quyết định thắng bại!

Vậy mà, trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, trận hình biến ảo vô số lần, tử thương vô số, cực kỳ thảm thiết, cuối cùng kết thúc trận đánh này là không phân thắng bại! Trận chiến này được khen là cuộc chiến thảm thiết nhất trong lịch sử, được xưng là "Cuộc chiến Long thần"! Được liệt tên là một trong bảy cuộc đại chiến thế giới!

Hiên Viên Ngạo và Gia Luật Trục Nguyên nhờ trận chiến này càng thêm hiểu ý nhau mà không cần phải nói, trở thành bạn tốt tri kỉ của nhau!

. . . . . .

Ba tháng! Ba tháng rồi mà còn chưa trở về, nếu nàng vẫn còn tin tưởng hắn đã trở lại kinh thành, thì nàng thật sự là đồ ngu rồi! Đặc biệt sao, nàng chờ không được!

"Hiên Viên Ngạo, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Thương Thương đã đi nơi nào!" Nàng một đường vọt tới soái trướng của Hiên Viên Ngạo, lúc này Hiên Viên Ngạo và Gia Luật Trục Nguyên, Long Ngạo Thiên đang cùng nhau thương nghị công việc sau khi chiến đấu.

Thấy nàng, Gia Luật Trục Nguyên liền ngẩn ra, Thương Thương? Nhìn lại bộ dáng cô nương trước mặt, đây không phải là tiểu huynh đệ kết bái của mình sao? Nàng là nữ?

Hiên Viên Ngạo nhìn nàng một chút, nhìn lại tràng diện này, mày kiếm nhíu chặt. Hoàng thúc lâu như vậy vẫn chưa trở lại, chắc là không về được rồi, nhìn nàng một chút, vẫn mở miệng nói: "Hoàng thúc ở kinh thành, mấy ngày nữa chúng ta hồi kinh là có thể nhìn thấy thúc ấy rồi!" Kéo được một ngày thì một ngày đi!

Hắn vừa nói xong, Vũ Văn Tiểu Tam liền hung hăng theo dõi cặp mắt lạnh lẽo kia của hắn, quả nhiên thấy ánh mắt của hắn có chút né tránh.

Hung hăng cắn răng: "Ngươi không nói phải không, vậy ta tự đi tìm hắn!"

Dứt lời xoay người muốn đi, đi chưa được mấy bước, liền bị người kéo cánh tay lại: "Nàng nổi điên cái gì! Nàng không nghĩ cho mình, cũng nên vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ một chút chứ!"

Đứa nhỏ trong bụng? Con ngươi Gia Luật Trục Nguyên trợn to, không dám tin mà nhìn nàng.

"Ngươi buông ra! Ta muốn đi tìm hắn!" Nàng dùng sức muốn hất tay của hắn ra.

"Bây giờ nàng về phòng trước, chờ ta xử lý xong công vụ, sẽ nói cho nàng biết ngay!" Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng, ngay sau đó thu hồi tay của mình lại.

"Tốt!" Nàng nói xong cũng chuẩn bị đi ra ngoài, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt!

"Hiền đệ!" Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Gia Luật Trục Nguyên, sắc mặt hơi chuyển biến tốt một chút: "Đại ca, làm sao huynh lại ở chỗ này?"

Thật sự là hắn! "Ha ha. . . . . . Có lẽ ta phải gọi nàng là hiền muội mới đúng! Quỷ nha đầu này, đại ca cũng bị muội lừa gạt rồi!" Nhìn thấy nàng lần nữa, mặc dù tất cả đều đã không giống nhau, nhưng tâm tình của hắn vẫn cực tốt!

"Hắc hắc. . . . . . Đó là bởi vì người ta thông minh!" Tận lực khiến giọng nói hoạt bát một chút, nhưng tâm tình còn chưa phải là rất tốt.

Gia Luật Trục Nguyên săn sóc mở miệng: "Nếu đang có chuyện thì đi trước đi, có thời gian chúng ta tụ họp sau!"

"Tốt! Vậy tiểu đệ xin cáo từ trước!" Nói xong ôm quyền một cái.

Sau khi nói xong đã cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, tất cả mọi người im lặng nhìn nàng, lúc này mới nhớ tới dường như bây giờ mình đang mặc nữ trang, lúng túng ho khan một cái, trên mặt còn xuất hiện chút sắc hồng: "Cái đó, cái đó. . . . . . Ta đi trước!"


Nói xong chạy giống như trối chết, quả nhiên đi chưa được bao xa, thì nghe thấy gian phòng sau lưng truyền ra một trận cười thật to. . . . . .

Cứt thối! Dám cười nhạo lão nương, nếu không phải tâm tình lão nương không tốt, sẽ chỉnh chết các ngươi rồi!

Nghĩ tới buồn buồn đá một tảng đá dưới chân, mấy tháng này mỗi lần nàng đi hỏi Hiên Viên Ngạo, hắn đều nói Thương Thương sắp trở về rồi, rất nhanh sẽ trở lại. . . . . . Nhưng nàng cảm giác lo lắng, mà mỗi lần Tiểu Triệt Triệt nhìn thấy nàng cũng sẽ lập tức đi lối khác, giống như sợ mình hỏi hắn cái gì!

Hòn đá kia lăn mấy vòng liền dừng lại, bị người giẫm ở dưới chân. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt không nhiễm thế tục của hắn, sững sờ trong chốc lát, rồi sau đó mở miệng chào hỏi: "Mộ công tử!" Người này nàng không phải rất ưa thích, mặc dù nói dung mạo rất đẹp trai, nhưng nàng cảm giác tên này. . . . . . Nói không rõ là cảm giác gì, không giống như người xấu, nhưng lại cứ có cảm giác hắn giống như có thể nhìn thấu nàng!

Nói xong muốn từ bên cạnh hắn đi qua, nhưng vừa đi đến bên cạnh hắn, chỉ nghe thấy giọng nói thanh nhã vang lên: "Hi vương phi không muốn biết Hi Vương Gia ở đâu sao?"

"Ngươi biết?" Quay đầu có chút cảnh giác nhìn hắn.

Thế nhưng hắn lại cười yếu ớt một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Hi Vương Gia ở nơi nào, tại hạ làm sao có thể biết." Nói xong lạnh nhạt rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam hoài nghi nhìn bóng lưng của hắn, bệnh thần kinh! Khi không chạy tới nói năng linh tinh gì thế, động kinh à?

Chạy về gian phòng rầu rĩ ngồi xuống, kỳ quái là nàng lại có thể không bị thai hành, không nôn nghén gì cả. Nếu không phải là kinh nguyệt không có tới, nàng thật hoài nghi mình có phải là mang thai hay không?

. . . . . .

Trăng sáng treo trên trời cao, nàng nằm ở cửa sổ ngắm trăng, nhớ lại hình ảnh nàng ngồi ở trên nóc nhà ngắm trăng với Thương Thương, lỗ mũi có chút ê ẩm. Thương Thương rốt cuộc đi chỗ nào rồi? Nếu hoàng thượng tìm hắn, hắn tuyệt đối không thể không nói tiếng nào mà bỏ đi!

Trước đó vài ngày không có suy nghĩ kỹ, gần đây đúng là càng nghĩ càng có gì đó không đúng!

Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo đẩy cửa vào, nhìn bóng dáng nàng hơi có vẻ đơn bạc nằm ở cửa sổ, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng.

Nghe tiếng đẩy cửa, nàng quay đầu nhìn hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi đã nói ngươi sẽ nói cho ta biết…!"

"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, rồi sau đó nói ra từng câu từng chữ mà hoàng thúc muốn hắn nói "Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân mà thúc yêu mến!"

"Cái gì?" Trợn to cặp mắt không dám tin nhìn hắn "Ngươi nói cái gì?"

Vừa nói vừa xông lên trước bắt lấy cổ áo của hắn: "Ngươi lặp lại lần nữa!"

"Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân thúc yêu mến, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt!" Cắn răng lặp lại một lần nữa, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch.

"Sẽ không! Thương Thương sẽ không như vậy!" Nàng lui từng bước về phía sau, ánh mắt có chút trống rỗng. Làm sao có thể? Thương Thương yêu nàng như vậy, làm sao có thể bỏ đi!

Hiên Viên Ngạo sải mấy bước lên phía trước, đỡ lấy nàng: "Vũ Văn Tiểu Tam, nàng. . . . . ."

Lại thấy nàng hung hăng che bụng của mình, cắn răng ngồi xổm xuống: "Thật đau, bụng thật là đau. . . . . ."

"Người đâu! Mời đại phu! Mời đại phu!" Vẻ mặt hắn đầy hoảng hốt gào thét về phía cửa.

. . . . . .

"Hi vương phi là do tâm tư biến hóa quá lớn, làm động đến thai khí, về sau nếu điều dưỡng thật tốt thì vô sự, nếu tâm tình vẫn như vậy thì đại hỉ sẽ thành đại bi, đứa bé này có thể sẽ không giữ được! Cựu thần phải đi sắc thuốc ngay!" Quân này y nói xong thì lắc đầu, thai nhi đã bốn tháng rồi, theo lý mà nói phải là vững như bàn thạch, rốt cuộc là xúc động chuyện gì mà động đến thai khí cứ?

"Ừ. Đi xuống đi." Không ngờ lại nghiêm trọng như thế.

Quân y này vuốt vuốt râu, lui xuống. . . . . .

Nhìn nữ nhân trên giường sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Hắn cũng không biết nói theo ý hoàng thúc như vậy có đúng hay không? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nếu như nói với nàng hoàng thúc đã. . . . . . mất, sợ rằng nàng càng không thể tiếp nhận hơn!

"Hiên Viên Ngạo, ngươi gạt ta đúng không?" Giờ phút này đôi môi đỏ mọng đã không còn một chút huyết sắc, quay đầu nhìn hắn, đồng thời một giọt lệ dọc theo khóe mắt chảy xuống. . . . . .

Nàng không tin, không tin Thương Thương sẽ đi cùng người khác. Nhưng nếu như không phải là đi cùng người khác, vậy hắn đã đi nơi nào rồi?

"Không có!" Hắn độc ác mở miệng lần nữa, "Mặc kệ như thế nào, nàng hãy chăm sóc đứa bé trong bụng nàng thật tốt, dù sao nó cũng là vô tội! Còn nữa, ta sẽ chăm sóc cho nàng, dù không có hoàng thúc, cũng sẽ không đế nàng xảy ra chuyện!"

"Biết!" Nhắm mắt lại, trên sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra suy nghĩ gì.

"Nàng. . . . . ." Hiên Viên Ngạo muốn nói gì đó, lại bị nàng chặn lại "Ta không sao, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình!"

Nói xong lau giọt lệ nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm thật dài, đem tích tụ trong lòng đều phun ra. . . . . .

Nhìn nàng hình như rất trấn định, nhưng nàng không khóc không nháo, lại càng làm cho hắn cảm thấy không bình thường!

Bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng nhắm mắt lại không nhúc nhích, thở dài một hơi sau đó đi ra ngoài. . . . . .

. . . . . .

"Hoàng huynh, chúng ta làm như vậy đúng không?" Giọng nói ngọt ngào của Hiên Viên Triệt mang theo chút phức tạp, làm như vậy, công bằng đối với hoàng tẩu sao?

"Có đúng hay không thì cũng chỉ có thể làm như vậy, đây là ý của hoàng thúc!" Mặc dù nữ nhân đó trước kia luôn là một bộ dạng thiên hạ vô địch, làm cho hắn rất khó tin tưởng nếu biết hoàng thúc chết thì nàng sẽ tự sát vì tình. Nhưng hắn lại luôn cảm thấy lo lắng, nếu là nữ nhân kia đột nhiên động kinh, muốn đóng vai sống chết có nhau thì làm sao bây giờ?

"Có lẽ hoàng thúc còn chưa chết!" Hắn nói lên nghi vấn, nhưng lời này đến hắn còn không tin. Hoàng thúc đã vào rừng rậm Tử Vong hai tháng, sau lại đến Liên Hoa cũng không trở về nữa.

"Ta cũng hi vọng hoàng thúc không có chết." Giờ khắc này, hắn thật lòng hi vọng người còn sống là hoàng thúc, nếu như người chết là hắn thì tốt rồi! Như vậy nàng sẽ không khổ sở, mình cũng không cần khổ sở như vậy.

"Vào rừng rậm Tử Vong hai tháng, làm sao có thể còn sống! Chỉ là hi Vương Gia ngược lại rất thâm tình, vì giúp mẹ con Hi vương phi giải độc, lại dám đi đến nơi đó. Phải biết rằng người đã đi vào đó, không một ai có thể còn sống mà ra ngoài!" Giọng nói thanh nhã truyền đến, để cho hai người cùng nhau quay đầu nhìn người đang đi tới.

"Làm sao Mộ công tử biết chuyện này?" Mày kiếm nhíu chặt, trên khuôn mặt lãnh ngạo dính vào một chút vẻ phức tạp.

"Có thể nổi danh cùng Ngạo vương, tại hạ tự nhiên không thể quá kém cỏi!" Hời hợt đánh mê tung quyền, cũng không đáp lời trực tiếp, khóe môi còn nâng lên một nụ cười yếu ớt.

Cách đó không xa phía sau bọn họ, một nữ tử áo đỏ cắn môi dưới, lặng lẽ lui từng bước ra ngoài, quả nhiên có ẩn tình khác, nàng biết mà! Nàng biết Thương Thương sẽ không phản bội nàng! Nàng trúng độc sao? Tại sao nàng lại không hề biết gì?

Hiên Viên Vô Thương đáng chết, thế nhưng dám tự chủ trương chạy đi rừng rậm Tử Vong, đã hỏi ý kiến của nàng chưa? Dám nói hắn thay lòng, mang theo nữ nhân yêu mến chạy trốn, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam nàng kém thông minh lắm sao?

Rừng rậm Tử Vong, đã đi vào hai tháng. . . . . .

Nàng cúi đầu sờ sờ bụng của mình, bảo bảo, mẹ muốn cùng con đi tìm cha con, . nên con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, cho mẹ dũng khí, có biết không!

Nàng không biết hắn còn sống hay không? Nhưng mặc kệ hắn chết hay sống, nàng đều muốn ở chung một chỗ với hắn, cả nhà bọn họ sẽ không xa rời nhau!

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, khắp nơi đều yên tĩnh.

Vũ Văn Tiểu Tam đổi một thân nam trang nhẹ nhàng, đeo bọc vải len lén trốn ra khỏi cửa, sau đó quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa lại. . . . . .


Rón rén dựa theo trí nhớ đi tới chuồng ngựa, thật ra thì nàng không biết cưỡi ngựa!

Nhìn đám ngựa kia một chút, có chút sợ sệt không dám đi qua, nhưng nghĩ tới Thương Thương, nàng nắm thật chặt quả đấm, khẽ cắn răng đi tới. . . . . .

Con ngựa kia cũng rất không nể mặt phun khí về phía nàng!

Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng mở miệng: "Ngựa ơi ngựa, dung mạo ngươi anh tuấn tiêu sái như thế, phong lưu phóng khoáng, thật ra thì ta cũng không có ác ý với ngươi đâu. Ngươi chỉ cần đem sống lưng uy vũ của ngươi cho ta ngồi một lát là được, không biết ý của ngươi thế nào?"

Thật ra thì cởi ngựa cần phải bước từng bước tới, trước tiên là nói ngồi một chút, sau khi lừa gạt thành công con ngựa để cho mình leo lên, thì cưỡi ngựa thôi!

Nhưng con ngựa kia lại hoàn toàn không để ý đến nàng, lại phun lỗ mũi, quay đầu xoay mông ngựa về phía nàng!

Cứt thối! Lần này đã thành công chọc tức mỗ nữ rồi, nhìn cái đuôi con ngựa hư hỏng kia, suýt nữa tức miệng mắng to!

Nhưng suy nghĩ một chút nếu mình mắng, con ngựa này cho mình một chân, hậu quả kia rất nghiêm trọng! Vì vậy sau khi mỗ nữ hung hăng đè lửa giận trong lòng mình xuống, lại rất chân chó tiếp tục mở miệng: "Mã đại gia thân ái, phải biết tiểu nhân cũng rất anh tuấn tiêu sái, mạo tựa Phan An, chỉ có người giống như ta vậy, mới xứng được với sống lưng cao ngất của Lão Nhân Gia ngài, phải biết để cho tiểu nhân cưỡi một chút, không chỉ có tiểu nhân vinh hạnh, mà cũng là phúc phận Lão Nhân Gia nhé!"

Lần này con ngựa kia ngược lại không có phản ứng gì, chẳng lẽ bị mình nói thông suốt rồi sao? Hắc hắc. . . . . . Vì vậy mỗ nữ vui sướng hài lòng chạy đến bên cạnh nó: "A, nếu ngươi không nói lời nào thì bày tỏ ngươi đã đồng ý, vậy ta leo lên đó!" Vừa nói vừa vươn tay kéo dây cương của con ngựa kia, chuẩn bị leo lên, ai ngờ con ngựa chết tiệt đó lại xoay người , đi ra chỗ khác, suýt nữa lôi nàng bay ra ngoài!

Ngã nhào tại chỗ một cái, che chở bụng của mình, đứng vững rồi sau đó hung hăng nhìn chằm chằm con ngựa chết tiệt kia. Nếu không phải mình có chút võ công căn bản, thì đã bị con ngựa hư hỏng này hại chết rồi!

"Ngươi *** không muốn cho lão tử cưỡi thì nói sớm đi! Đặc biệt sao? Đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giả điên à! Tại sao không đi chết luôn đi!" Vừa nói vừa hung hăng đứng ở trước mặt của con ngựa kia, đưa ra một ngón tay chỉ vào nó.

Thấy thế nào cũng giống như một người điên!

"Ta hỏi lại ngươi lần nữa, rốt cuộc ngươi có cho ta cưỡi hay không?" Mỗ nữ cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình.

Con ngựa kia rất là có cá tính lần nữa quay mặt sang chỗ khác, không để ý tới nàng.

"Ta!" Tức giận đằng đằng sải mấy bước chạy đến trước mặt của nó, "Lão tử cuối cùng hỏi ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc có cho ta cưỡi không?"

Kết quả, người ta vẫn còn chưa bỏ rơi nàng, lần nữa quay đầu lại.

Vì vậy, lỗ mũi của mỗ nữ cùng mỗ ngựa phun khí với nhau!

Một hồi lâu. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam thở phì phò mở miệng: "Cái con ngựa đáng chết này! Lại có thể không biết điều như vậy! Tốt! Ngươi đã chắc chắn như thế, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác! Ta. . . . . . Ta đổi một con ngựa khác!"

Sau khi nói xong, sửa sang lại bọc quần áo trong tay, tiêu sái đi qua hướng khác, quay đầu để lại bóng lưng cho con ngựa đại khí hoành kia, rồi sau đó chạy đến trước mặt một con ngựa khác nói tốt!

Trên đầu mỗ ngựa xuất hiện một giọt mồ hôi lớn, loài người thật kỳ quái! (loài ngựa cũng kỳ quái không kém >.
Vì vậy, khi Vũ Văn Tiểu Tam vừa chuẩn bị mở miệng thuyết phục một con ngựa khác, đúng lúc này, một trận cười khẽ vang lên, một giọng nói trong trẻo như tiên nhân truyền đến: "Phương pháp thuần phục ngựa của Hi vương phi thật là cao siêu, tại hạ bái phục!"

Mặt phòng bị quay đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt không nhiễm thế tục của Mộ Di Tuyết, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Hi vương phi không cần sợ hãi, tại hạ không có ác ý! Không phải là người muốn đi tìm Hi Vương Gia sao? Cần tại hạ tiễn người một đoạn không?" Nói xong nhìn con ngựa kia một chút.

Khóe miệng giật giật: "Không cần, bổn vương phi sẽ tự mình đi!"

"Nhưng không phải Hi vương phi không biết cưỡi ngựa sao? Nếu không ghét bỏ, tại hạ nguyện ý dạy người!" Trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại mang theo một nụ cười nhẹ.

"Ngươi có mục đích gì?" Nàng cảm giác người đàn ông này có chút nguy hiểm, hoặc có thể nói là sâu không lường được!

"Ta có mục đích gì không quan trọng, quan trọng là bây giờ Hi vương phi muốn đi tìm Hi Vương Gia, nhưng lại không biết cưỡi ngựa, đây là ý tốt của tại hạ, bất luận tại hạ có mục đích gì, tam vương phi cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, không phải sao?" Nhàn nhạt mở miệng, tránh không đáp vấn đề nàng hỏi.

"Tốt! Vậy làm phiền Mộ công tử!" Như hắn đang nói, bất luận hắn có mục đích gì, đối với mình cũng cũng không có chỗ xấu, trước leo lên lưng ngựa, mới có cơ hội đi tìm Thương Thương!

Mộ Di Tuyết bắt lấy dây cương, đưa cho nàng: "Cầm!"

Do dự trong chốc lát, liền cầm lấy dây cương này.

"Đừng cầm quá chặt, nếu không con ngựa sẽ đau, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, tại hạ cũng không bảo đảm!" Nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không có biểu lộ gì.

Vũ Văn Tiểu Tam theo bản năng đã thả lỏng một chút, sau đó ở dưới sự chỉ đạo của hắn leo lên ngựa, ngồi xong, nhìn phía dưới một chút, nàng bị dọa đến suýt nữa té xuống! Đặc biệt sao? Hình như nàng không sợ độ cao mà, nhưng là thật sự rất kinh khủng đó!

Ngồi xong sau, kéo dây cương, hít thở sâu mấy hơi, ở đáy lòng an ủi mình, không cần phải sợ, không cần phải sợ.

Dưới ngựa truyền đến giọng nói như tiên nhân: "Hi vương phi, kẹp chặt bụng ngựa, đây là roi ngựa, cầm cho chắc! Dây cương đừng kéo quá chặt, nhưng nhất định phải cầm chắc, roi dùng để đánh vào mông ngựa, nhưng người phải chú ý lực độ, lúc xuống ngựa chỉ cần níu dây cương chặt lại là được. Rừng rậm Tử Vong ở phía nam, người chỉ cần đi dọc theo con đường phía nam, đi qua một ngọn núi lớn, có thể xem như đã đến. Chúc người thuận buộm xuôi gió!"

"Cảm tạ!" Mặc kệ hắn có mục đích gì, dù sao bây giờ là nàng nợ hắn ân tình, nói cám ơn là cần thiết.

"Không khách khí! Hi vương phi, xin mời!" Nói xong tay áo bào màu trắng vung lên, một ngón tay như bạch ngọc chỉ phía trước.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn một chút, hung hăng đánh một phát lên cái mông ngựa, lảo đảo nghiêng ngã lên đường.

Lưu lại Mộ Di Tuyết đứng ở sau lưng nàng, khóe môi nâng lên một nụ cười yếu ớt giống như hoa sen thánh khiết, người đến từ dị thế, vẫn có chút ý tứ! Chỉ là. . . . . .

Nhìn một chút con ngựa được nàng lấy lòng nửa ngày gọi là "Mã đại gia", ống tay áo vung lên, sương mù màu trắng lóe ra, con ngựa kia ‘hí’ mấy tiếng, miệng liền sùi bọt mép mà chết.

Không biết điều, hại hắn không thể không ra ngoài lộ diện! Vững vàng bước từng bước trở về phòng của mình, từng bước chân giống như không có đụng đến mặt đất, cực kỳ sạch sẽ thánh khiết, từng bước đều lưu lại hoa sen, cây xanh mọc đầy đất. . . . . .

. . . . . .

"Mã đại gia, ngươi không cần kích động, phía bên này, không phải bên kia đâu. Ai nha, chạy sai hướng rồi. . . . . . Oa, đúng đúng đúng! Chính là như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam ra sức chỉ huy con ngựa kia, đáy lòng cũng rất nóng nảy. Nàng hận không được lập tức bay đến bên người Thương Thương, nhưng con ngựa hư hỏng này khó trị như vậy. Đặc biệt sao? Muốn chạy đến thì phải mất đến năm nào tháng nào đây!

Đại khái hơn hai canh giờ sau, rốt cuộc con ngựa chết tiệt đã chịu nghe lời, hoặc là nói, Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc có chút biết cưỡi ngựa rồi, bước chân đã vững vàng hơn.

Nhưng giày vò nãy giờ, lại làm cho bụng của nàng mơ hồ có chút không thoải mái, chạy chưa được mấy bước, không yên lòng nên kéo dây cương lại, muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong đầu chợt xẹt qua dung nhan tuyệt sắc, trong bụng lại đau xót, hung hăng cắn răng, một tay ôm bụng, hung hăng quất mông ngựa một cái. . . . . .

——"Bảo bảo con không được chịu thua, cha con đang chờ chúng ta đấy!"

Một đường chạy băng băng, lại không ngừng được ghen tuông trong lòng.

—— Nàng vốn tưởng rằng, nếu có một ngày nàng mang thai, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh nàng, cắn môi dưới, mặt đầy không vui nói không thích đứa bé này, nó sẽ giành Tam nhi với Thương Thương. . . . . .

—— Nàng vốn tưởng rằng, nếu hắn đang ở bên cạnh nàng, nhất định sẽ che chở nàng thật tốt, điều này cũng sợ, điều kia cũng sợ, giống như mắc chứng khủng hoảng trước khi sinh. . . . . .

—— Nàng vốn tưởng rằng, sau khi chấm dứt chiến tranh, như hắn đã nói bọn họ sẽ đi ẩn cư, sau đó thật vui vẻ nhìn đứa bé này ra đời, một nhà ba người trải qua cuộc sống hạnh phúc. . . . . .

Nhưng khi nàng đã mang thai, chiến tranh cũng kết thúc, thế nhưng lại không thấy hắn!

Lau nước mắt trên mặt, Hiên Viên Vô Thương chết tiệt, lão nương không quản chàng sống hay chết, chờ lão nương bắt được chàng, không thể không quất chết chàng!

Nếu không phải nàng không tin lời nói của Hiên Viên Ngạo, chạy đi nghe lén, có lẽ cả đời nàng cũng không biết kẻ ngốc kia vì cứu nàng mà đi liều mạng. Có lẽ cả đời nàng đều cho rằng hắn là một kẻ bạc tình, thay lòng đổi dạ, sau đó hận hắn cả đời!

Cái tên xú nam nhân này, không phải đã đồng ý với nàng dù sinh tử cũng không chia lìa sao? Hắn cho là hắn không có ở đây, nàng còn có thể sống vui vẻ sao? Sống không bằng chết, chẳng thà chết sảng khoái!

Nghĩ tới lại dùng sức đánh con ngựa kia một cây roi, gió đêm hơi lạnh, thổi lên nước mắt chưa khô trên mặt nàng, làm cho nàng không nhịn được rùng mình một cái: "Ắt-xì!"

Em rể ngươi! Đặc biệt sao, lúc này lại bị cảm!

. . . . . .

Hiên Viên Ngạo trở lại trong phòng, càng thêm cảm thấy lo lắng, muốn đến phòng nữ nhân đó xem một chút, vừa ra khỏi cửa liền gặp Gia Luật Trục Nguyên, có chút kinh ngạc mở miệng: "Trục Nguyên huynh tới đây làm gì?"

"Chỉ là muốn hỏi một chút chuyện hiền đệ của trẫm!" Hắn nghĩ nửa ngày cũng không thể tiếp nhận nghĩa đệ kết bái của mình, lại biến thành nghĩa muội, không hỏi thật đúng là kìm nén đến hoảng sợ.

"Vì sao không đi hỏi trực tiếp nàng?" Thật ra thì hắn tuyệt không nghĩ Gia Luật Trục Nguyên sẽ tự mình đi hỏi nàng, hắn không thích nữ nhân háo sắc đó ở cùng một chỗ với mỹ nam tử!

"Trẫm mới vừa đi đến trước cửa phòng của nàng nhìn rồi, đã tắt đèn, chắc là đã ngủ, nên mới tới hỏi đệ. Quan hệ huynh đệ của chúng ta tốt như vậy, đệ sẽ không lừa gạt trẫm chứ?" Âm thanh cuồng ngạo vang lên, cặp mắt ưng kia nhìn chằm chằm ánh mắt của Hiên Viên Ngạo.

Hiên Viên Ngạo nhàn nhạt nhìn hắn một lát, ôm quyền mở miệng: "Tất cả nguyên nhân thứ cho Ngạo không thể nói chi tiết, Ngạo chỉ có thể nói cho Trục Nguyên huynh, nàng là vương phi tương lai của hoàng thúc. Nhưng mấy ngày trước đây tra ra nàng đã trúng độc, hoàng thúc vì cứu nàng, đã đi rừng rậm Tử Vong lấy máu của xà vương, đến nay cũng chưa trở về. Ta đã phái người đã đi tìm, người đi vào không có một người nào còn sống trở về."

Rừng rậm Tử Vong? Không ngờ tính tình Hiên Viên Vô Thương lại trọng tình như vậy! Nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, mặt chắc chắn mở miệng: "Nếu vi huynh không có đoán sai, đệ cũng thích nàng!"

Hắn ngẩn ra, biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn không đợi hắn mở miệng đáp lời, liền nghe thấy âm thanh của Gia Luật Trục Nguyên truyền đến lần nữa: "Thật ra thì, trẫm cũng thích nàng!"


Lần này ánh mắt Hiên Viên Ngạo nhìn hắn liền có chút kinh hãi, Quân Vương một nước lại ở trước mặt của hắn thừa nhận mình thích vương phi của nước hắn?

"Trẫm là người của Mông Man đế quốc, không giống như các nguơi luôn thích che giấu, chỉ là ngược lại không có tình cảm sâu như các người vậy. Mới đầu vừa thấy nàng, trẫm còn tưởng rằng nàng là nam nhân, vì thế bận tâm thật lâu, ha ha. . . . . ." Nghĩ đến mắt hắn thật đúng là vụng về, cho nên không nhìn ra.

"Hoàng thúc trước khi đi, đã phó thác nàng cho ta." Hữu ý vô ý nói một câu thế này, rồi sau đó nhìn vẻ mặt của hắn.

"Nếu đệ không chăm sóc được, trẫm sẽ tới đoạt nàng trở về làm Vương Hậu!" Nói xong cũng không đợi Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền cười lớn cất bước rời đi. Thật ra thì những lời này, chính hắn cũng không biết là nhất thời vui mừng nên nói ra, hay là từ chân tình.

Đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Sẽ không có cơ hội này đâu!" Hắn nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.

Bước chân ngừng lại một chút, "Chỉ mong được như vậy!"

. . . . . .

Náo hắn một trận, liền suy nghĩ một chút hắn mới vừa nói nữ nhân kia đã ngủ, nên quyết định trở về phòng mình luôn.

Sáng sớm hôm sau, một tỳ nữ vội vàng chạy vào: "Vương Gia không xong rồi, không thấy Hi vương phi!"

"Cái gì?" Mới vừa mặc xong y phục, bội kiếm trong tay cũng suýt nữa rớt ra ngoài.

"Là như vậy, sáng sớm nô tỳ đi vào phòng của hi vương phi xem người tỉnh chưa, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Nô tỳ lo lắng nên dùng sức đẩy cửa ra, nhưng sau khi đi vào lại không nhìn thấy hi vương phi!" Tỳ nữ này nói ra chuyện sáng nay.

Hiên Viên Ngạo liền biến sắc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Vội vàng chạy đến trong phòng nàng nhìn thử, bài biện bên trong nhà không có thay đổi gì, cũng không thấy dấu vết đã từng đánh nhau. Sắc mặt hơi biến, mở ra hộc tủ nhìn một chút, quả nhiên không thấy bộ nam trang nàng nói rãnh rỗi nhàm chán nên nhờ hắn mua giúp!

Nhìn lại bên trong nhà, trừ bình hoa cổ ... Tất cả vật phẩm quý giá khác đều không có ở đây, khóe miệng giật giật, đúng là tác phong cùa nữ nhân này! Chỉ là nàng chạy đi đâu?

Tối hôm qua không khóc cũng không nháo, chẳng lẽ. . . . . . "Tối hôm qua, sau khi Bổn vương ra ngoài, Hi vương phi có ra khỏi phòng không?"

Tỳ nữ này sững sờ, suy nghĩ một chút, lúc này trả lời: "Từng đi ra ngoài, chỉ là không lâu lắm liền trở lại"

Quả nhiên! "Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, chạy đến chuồng ngựa chuẩn bị cưỡi ngựa đuổi theo, lại nhìn thấy một con ngựa bị đánh chết trên mặt đất. Cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, nữ nhân kia không có bản lãnh đánh chết ngựa! Vậy. . . . . .

Nhìn lại dấu vó ngựa lộn xộn, rồi sau đó xem xét dấu chân bên kia, đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua chút thâm sắc, xem ra đã có người giúp nữ nhân kia chạy trốn!

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nghĩ cái này! Xoay người leo lên ngựa của mình, quay đầu phân phó: "Ám ảnh, truyền lệnh của Bổn vương, sau khi Bổn vương ra ngoài tất cả mọi chuyện giao do Thất vương gia toàn quyền xử lý!"

"Dạ!" Ám ảnh đáp một tiếng, nhảy nhẹ mấy bước liền bay trở về bên trong thành.

Nhìn dấu vó ngựa không có quy tắc ở phía trước, khẽ nguyền rủa một tiếng, nữ nhân đáng chết này, không biết cưỡi ngựa còn cưỡi ngựa làm cái gì, trong bụng còn có đứa bé! Nghĩ tới càng thêm lo lắng, giơ roi ngựa lên, dọc theo dấu vết để lại trên đường mà đuổi theo. . . . . .

. . . . . .

Xa xa đã nhìn thấy vùng rừng rậm kia, Vũ Văn Tiểu Tam thở ra một hơi, kéo ngựa chuẩn bị đi xuống, lại nhìn thấy Liên Hoa canh giữ ở phía ngoài rừng rậm.

Liên Hoa vừa thấy nàng, sững sờ ngắn ngủi một lúc, liền đi tới hành lễ: "Vương phi!"

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Quên đi, đây không phải là trọng điểm, ngươi giúp ta chiếu cố tốt con ngựa và bọc quần áo, ta đi vào tìm Thương Thương!" Nói xong kín đáo đưa bọc quần áo cho Liên Hoa, chuẩn bị xông vào bên trong.

Lại bị Liên Hoa đưa ra một cái tay ngăn lại, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Vương phi, ngài không thể đi vào?"

"Tại sao?" Vũ Văn Tiểu Tam hung dữ nghiêm mặt lại nhìn hắn, tại sao nàng không thể đi vào?

"Vương phi, bên trong rất nguy hiểm, Vương Gia là vì người và tiểu thế tử tương lai mới tiến vào đó. Nếu như bây giờ người đi vào, chẳng phải đã làm cho cố gắng của Vương Gia thất bại trong gang tấc sao?" Thật ra thì chính hắn cũng biết, tỷ lệ Vương Gia còn sống là rất thấp!

"Ngươi yên tâm đi, bổn vương phi thông minh như thế, lại thiện lương, hoạt bát, đáng yêu. Dù bên trong có khí độc hay mãnh thú gì đó, khi nhìn thấy bổn vương phi tất phải kiếm đường vòng mà đi, không có gì đáng lo lắng đâu. Thậm chí chỉ cần ta vừa đứng ở nơi đó, chúng nó vô cùng có khả năng lập tức đứng xếp hàng đầu hàng, quỳ bái, hô to vạn tuế! Chuyện xưa cuối cùng, tất nhiên chính là ta thành công cứu Thương Thương ra! Tránh ra tránh ra. . . . . ."

Mỗ nữ cười ha hả, nghĩ vòng qua Liên Hoa để đi vào, đỉnh đầu Liên Hoa đầy vạch đen nghe nàng kể chuyện hoang đường, không bị ảnh hưởng chút nào, kiên nghị đứng ở trước mặt của nàng: "Vương phi, người không thể đi vào!"

Đúng lúc này, bóng dáng của Đình Vân cũng dần hiện ra, cùng Liên Hoa đứng chung một chỗ, trên mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt nào, nhưng cũng biểu đạt chung một ý, nàng không thể đi vào!

"Tránh ra!" Vũ Văn Tiểu Tam đã bị chọc tức đến nóng nảy rồi, tại sao không cho nàng vào? Tại sao không để cho cả nhà bọn họ ở cùng với nhau?

"Vương phi, đây là ý của Vương Gia, chúng ta hi vọng người có thể vì đứa bé trong bụng người mà suy nghĩ một chút!" Đình Vân lạnh giọng mở miệng, thật ra thì không ai có thể lo lắng sự an toàn Vương Gia hơn hắn.

Nếu không thể đi vào, cũng chỉ có thể xông vào! Không theo chân bọn họ nói nhảm nữa, trực tiếp xông vào bên trong, hai cánh tay sắt đồng thời ngăn ở trước mặt nàng!

Không do dự nữa, trực tiếp ra tay với bọn họ. Một đấm vung tới, lại bị bọn họ tránh thoát, trong bụng tức giận không ngừng. Đặc biệt sao, có nội lực thì đặc biệt lắm sao! Nếu ở hiện đại, thời đại đang không có nội lực, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của nàng!

Tiếp đó lại ra chân, nhưng mỗi một chiêu đều bị nhẹ nhàng hóa giải, rốt cuộc gấp đến độ nước mắt sắp bay ra khỏi khóe mắt: "Các ngươi cho ta vào đi! Tại sao không cho ta vào đi! Thương Thương đang chờ ta ở trong đó, các ngươi tránh ra!"

"Vương phi! Người đến nội lực cũng không có, đi vào chỉ có một con đường chết!" Bọn họ kiên định ngăn ở trước mặt nàng, nếu Vương Gia trở lại, vương phi lại. . . . . . thì bọn họ biết giao phó thế nào với Vương Gia đây?

"Các ngươi nói thật, các ngươi thật cho là hắn còn sống sao?" Nàng ngược lại bình tĩnh lại, một phen lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Giờ phút này Liên Hoa và Đình Vân cùng trầm mặc cúi đầu, hốc mắt cũng hơi ửng hồng, thật ra thì bọn họ cũng biết, Vương Gia sợ là đã. . . . . .

"Nếu như vậy, vương phi càng nên trở về, nuôi dưỡng cốt nhục của Vương Gia lớn lên, dù Vương Gia thật đã. . . . . . không còn, cũng sẽ cảm thấy vui mừng!" Liên Hoa cắn răng mở miệng khuyên nàng, âm thanh lại không ức chế được run rẩy.

"Mẹ kiếp, các ngươi thả rắm đi!" Nàng hung hăng lau khóe mắt lần nữa "Lão tử không có vĩ đại như các ngươi tưởng tượng đâu, hắn một mình chết sớm, siêu sinh sớm rồi. Tại sao lão tử còn phải còn sống một mình giúp hắn nuôi đứa bé hả! Nghĩ cũng quá đẹp đi? Đời này dù Hiên Viên Vô Thương có chết cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta, muốn chết mọi người cùng nhau chết, ai sợ ai!”

Vừa nói vừa muốn xuất thủ, kết quả lại phát hiện mình không thể động, còn chưa kịp phản ứng, liền bị người từ phía sau lưng ôm ngang lên.

Nhìn dung nhan lãnh ngạo của người nọ, nàng tức giận đến đôi mắt đẫm lệ trong suốt: "Hiên Viên Ngạo, ngươi buông lão nương ra! Lão nương muốn đi tìm Thương Thương!"

Một âm thanh cực kỳ rét lạnh phát ra từ môi mỏng lạnh lẽo của hắn: "Nàng đi vào, có tác dụng gì?"

"Có tác dụng hay không cũng không liên quan đến ngươi!" Tại sao tên Hiên Viên Ngạo này luôn nhiều chuyện như vậy! Trước kia lúc nàng là tam vương phi, hắn thích can thiệp nàng. Bây giờ vẫn thích can thiệp nàng, tại sao tên này không đi chết luôn đi!

"Hoàng thúc trước khi đi đã giao phó nàng cho ta, tự nhiên liên quan đến ta! Vũ Văn Tiểu Tam, nàng tốt nhất là thành thật chờ hoàng thúc trở lại, nếu không thì làm tam vương phi mới của ta!" Hắn cắn răng nhìn chằm chằm cô gái trong ngực của mình, đây là lần thứ hai hắn ôm nàng như vậy, lần đầu tiên là thời điểm thọ yến của mẫu hậu.

Lần này, nàng cũng vì hoàng thúc, mà muốn đi tìm chết! Giữa hắn và nàng, cũng chỉ có một chút duyên phận như thế sao?

"Ngươi!" Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, từ trong miệng hắn sẽ nói ra một câu như vậy. Hiên Viên Ngạo, người cũng như tên, từ trước đến giờ luôn cao ngạo như vậy, làm sao có thể tiếp nhận một nữ nhân mang thai đứa bé của người khác, còn vì người đó mà muốn sống muốn chết nữa chứ, chưa nói đến trước kia nàng còn là vương phi của hắn.

"Hoàng thúc đã nói qua, nếu thúc ấy không về được, sẽ để cho Bổn vương chăm sóc nàng thật tốt. Bổn vương cũng ở trước mặt hoàng thúc lấy danh nghĩa phụ hoàng để thề với trời, cuộc đời này nhất định sẽ không phụ nàng. Nếu nàng an phận đợi, sanh đứa bé của hoàng thúc ra, rồi nuôi dưỡng nó lớn lên thật tốt, Bổn vương sẽ vẫn xem nàng như hoàng thẩm. Nếu nàng nhất định khăng khăng một mực tìm đến cái chết, Bổn vương liền chiêu cáo thiên hạ, hoàng thúc chết, hoàng thẩm tái giá với Bổn vương!"

Hắn máy móc nói ra những lời này, rõ ràng uy hiếp nàng, cũng trong dự liệu nhìn thấy hận ý trong mắt nàng, trái tim đau như bị kim châm. Hắn cũng không muốn ép buộc nàng, nhưng mà để cho hắn trơ mắt nhìn nàng đi tìm chết, hắn không làm được!

"Hiên Viên Ngạo, ngươi cho rằng mẫu hậu của ngươi sẽ đáp ứng ngươi làm càn như vậy sao?" Nàng cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Về phía mẫu hậu, bổn vương tự có cách xử lý!" Sau khi nói xong liền gật đầu một cái với Liên Hoa và Đình Vân, ôm nàng rời đi.

"Hiên Viên Ngạo, ngươi buông ra!" Nàng hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, Thương Thương còn ở bên trong khu rừng kia, làm sao nàng có thể rời đi, làm sao có thể!

"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi nên hiểu. Bổn vương chắc chắn sẽ không để nàng đi vào đó!" Lạnh lùng mở miệng, trên dung nhan lãnh ngạo không thấy được chút tâm tình nào.

Hung hăng nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cặp mắt đẹp kia dính vào chút huyết sắc, muốn quay đầu nhìn khu rừng này một chút, lại vì bị điểm huyệt nên không thể nào động đậy!

Ngước mặt lên trời, lớn tiếng gào thét: "Hiên Viên Vô Thương, chàng nghe rõ đây, lão tử sẽ đợi chàng thêm mười lăm ngày, nếu sau mười lăm ngày chàng còn không ra ngoài, lão nương liền tái giá! Chàng có nghe hay không!"

Gào xong nước mắt nơi khóe mắt không kìm được chảy xuống, nếu Thương Thương còn sống, nhất định sẽ trở về. Nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng gả cho người khác!

Hiên Viên Ngạo cúi đầu nhìn nàng một chút, thở dài một hơi, ôm nàng xoay người lên ngựa, rồi sau đó giục ngựa rời đi. . . . . .

. . . . . .

Chú thích:

(1) Đường đệ: là em trai họ, nhưng do là truyện xuyên không nên mình để nguyên.

(2) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận