Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

"Đều nói dung mạo muội muội không chỉ như tiên trời, hơn nữa tâm địa còn thiện lương, đêm qua vương gia cũng nói với bản vương phi như vậy. Sao hôm nay thấy tên ăn xin này, muội muội đến một chút lòng thương hại cũng không có vậy hả?"

Cái gì? Biểu huynh nói tâm địa nàng thiện lương, dung mạo như tiên trên trời? Dạ Tử Mộng nghe lời này, quả nhiên là mừng rỡ có chút như tiên rồi! Cười nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tỷ tỷ nói gì vậy, mới vừa rồi muội muội chỉ là nói đùa với bọn họ một chút thôi!"

Nơi này dân chúng thường xuyên qua lại cũng đều ngừng lại, nhìn chuyện lạ ở cửa. Đó không phải là công chúa sao? Làm sao lại biến thành phụ nhân quét sân rồi? Tối hôm qua nghe nói Y công chúa hại tiểu thế tử, bị Mộng công chúa đại nghĩa diệt thân rồi. Trong lòng mọi người đều ôm nghi ngờ chuyện này, hôm nay nhìn thấy Mộng công chúa ở tại cửa ra vào quét sân thì càng thêm nghi ngờ.

Không lâu lắm, Hiên Viên Vô Thương như tiên xuất hiện ở cửa vương phủ, nhìn mấy tên ăn xin một chút, mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, nàng nói đám ăn mày ở cửa này, nên xử lý như thế nào?"

"Dĩ nhiên là cho chút ngân lượng, đuổi bọn họ đi thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam một bộ dáng đương nhiên.

Hiên Viên Vô Thương nhíu nhíu mày, hình như không hài lòng lắm.

Dạ Tử Mộng lập tức mở miệng: "Biểu huynh, Mộng nhi cảm thấy đám ăn mày không có nhà để về, vốn đã đáng thương, dù sao vương phủ chúng ta lớn như vậy, chứa chấp bọn họ cũng không sao!"

Lời này vừa rơi xuống, trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ một nụ cười quỷ dị, rồi sau đó ngay lập tức che giấu nụ cười đó đi, miễn cho bị nàng ta nhìn thấy.

Ngay sau đó Hiên Viên Vô Thương hình như cũng có chút không ủng hộ nhìn Dạ Tử Mộng. Mày kiếm nhíu chặt, một hồi lâu mới mở miệng: "Liền theo lời Mộng công chúa mà làm."

Tâm Dạ Tử Mộng có chút thấp thỏm, hình như biểu huynh không quá tán thành quan điểm của mình, sao còn phải theo lời của mình để làm?

Mơ hồ có chút dự cảm xấu, giống như bên trong có một bàn tay khổng lồ đang duỗi đến chỗ mình, hơn nữa còn là một âm mưu ngập trời!

Lời này vừa nói ra, dân chúng đều tán dương: "Mộng công chúa thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Dạ Mị đế quốc ta có công chúa như vậy, quả thật là may mắn của Dạ Mị ta!" Lại có người cảm thán.

Lúc này Dạ Tử Mộng giả bộ một bộ dáng lưu luyến, cầm cây chổi quét dọn. Quả nhiên, không lâu lắm đã có người nói lên nghi ngờ: "Nhưng đường đường là công chúa của một nước, còn là bệ hạ tự mình tứ hôn, làm sao sẽ thành phụ nhân quét sân đây?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ là vương phi ghen tỵ?" Lần này tình cảm quần chúng cũng trở nên xúc động.

Vương phi là công chúa nước khác, khi dễ công chúa của nước họ, tính là chuyện gì! Chẳng lẽ cho là dân chúng Dạ Mị đế quốc bọn họ đều chết hết rồi sao? Tuy là có chút sợ Nhiếp Chính vương nổi giận, nhưng loại sợ hãi này rất nhanh bị tình yêu nước nhiệt tình chôn xuống.

Có vài người đã bắt đầu nói chút lời khó nghe rồi.

Mà sát khí trong mắt Hiên Viên Vô Thương cũng càng ngày càng đậm. Nếu không phải nha đầu này có hậu chiêu, hắn tất nhiên đã giết sạch những người ở cửa này!

Mỗi một câu Dạ Tử Mộng nghe được, từ từ truyền vào trong tai, cúi đầu ôn thuần quét sân, chỉ là khóe miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười hả hê. Vũ Văn Tiểu Tam cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm!

Đúng lúc này, Tiểu Nguyệt đứng ra ngoài: "Các vị phụ lão hương thân, không phải là vương phi nhà chúng ta đố kỵ, mà là đêm qua tiểu thế tử và tiểu công tử vô ý ở trên giường Mộng công chúa. Vậy mà trên đó cất giấu, cất giấu. . . . . . thứ không chịu nổi. Vương phi thiện tâm, không đành lòng đánh đuổi nàng ta ra ngoài, liền phạt nàng ta tới quét sân!"

"Hả? Cái gì?" Lời này vừa nói, dân chúng liền nổ oanh. Vật không chịu nổi, chỉ cần vừa nghĩ cũng biết rõ không phải là thứ tốt gì, không ngờ nhìn bộ dáng Mộng công chúa giống như rất cao thượng, thế nhưng cất giấu tâm tư xấu xa như vậy!

Vì vậy, mọi người lại rối rít khen ngợi, vương phi thật là thiện tâm, bọn họ mới vừa rồi còn nói xằng nói bậy, ồn ào cảm thấy nhục nhã cho công chúa nước mình, điều này thật sự là quá hoang đường rồi! Chuyện bỉ ổi như thế! Phi!

Dạ Tử Mộng giận đến suýt nữa ngất lịm, hôm qua lúc nàng vừa tới vương phủ liền bị bắt đi quét sân, tại sao nguyên nhân lại thành do mình giấu vật kia? Hiện nay ngược lại tốt lắm, trộm gà không được còn mất nắm gạo! Vốn là muốn khiến dân chúng ra mặt cho mình, ngược lại tát nước dơ lên cả người mình, tiện nghi cho tiện nhân đó! Muốn vì mình giải thích, nhưng cũng biết nếu giải thích, mọi người cũng sẽ không tin hai đứa bé một hai tuổi sẽ đi hại mình, chỉ đành phải im hơi lặng tiếng!

Vũ Văn Tiểu Tam cười hả hê, liền xoay người rời đi. Hiên Viên Vô Thương nhìn Dạ Tử Mộng có thâm ý khác một lần nữa, đi theo bước chân của Vũ Văn Tiểu Tam.

Cái nhìn này làm Dạ Tử Mộng xuân tâm nhộn nhạo, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ biểu huynh rong ruổi trên thân mình!

Tiểu Nguyệt nhìn mặt ửng hồng của nàng ta, rõ ràng là bộ dáng lâm vào tưởng tượng, tự lẩm bẩm: "Mùa xuân, quả nhiên là thời điểm tốt để động dục!"

Lời này vừa nói ra, dân chúng nghĩ tới chuyện Dạ Tử Mộng cất giấu thứ không chịu nổi kia, nhìn lại một chút vẻ mặt ửng hồng của nàng ta không khỏi cười vang! Không ngờ Tứ Công Chúa lại là một nữ nhân dâm đãng! Ngoài mặt luôn giả bộ cao quý thanh lịch như vậy, ha ha ha. . . . . .

Dạ Tử Mộng vừa nghe trận cười này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi, gầm lên với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ngươi chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, lại dám làm nhục bản công chúa như thế, ngươi phải bị tội gì?"

Tiểu Nguyệt có chút không giải thích được, nhìn nàng ta: "Công chúa điện hạ, ta nhục nhã ngươi khi nào hả? Ta chỉ là cảm thán một câu, lại không nói là ai, công chúa lại tự nhận, nào có quan hệ gì với ta?" Mấy năm nay nàng đi theo tiểu thư cũng không phải giả đâu!

Lời này vừa nói ra, dân chúng lại cười ầm lên một trận nữa! Dạ Tử Mộng đây là biểu hiện điển hình trong lòng có quỷ sao!

"Ngươi! Càn rỡ!" Nàng không giáo huấn được tiện nhân đó, chẳng lẽ còn không giáo huấn được tiện tỳ này hay sao? Nói xong giơ tay lên muốn đánh về phía mặt của Tiểu Nguyệt.

Giữa đường lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, quay đầu nhìn lại, chính là Liên Vụ đi theo biểu huynh vào hoàng cung ngày trước, rồi sau đó ném mình và Dạ tử Y ra ngoài! Nụ cười lạnh lẽo, gắt gao nhìn hắn chằm chằm: "Buông ra, ngươi muốn bất kính với bổn công chúa sao?"

"Công chúa điện hạ, có lẽ ngươi không biết, Tiểu Nguyệt cô nương là muội muội của vương phi chúng ta, là quận chúa của phủ nhiếp chính vương. Thân phận công chúa cao quý, nhưng mà Quận chúa của phủ nhiếp chính vương ta cũng không phải là mặc cho người khi dễ . Còn nữa, công chúa điện hạ gả cho nhiếp chính vương, chính là một thị thiếp nho nhỏ, không thể đánh đồng với thân phận quận chúa của chúng ta, kính xin công chúa nhận rõ thân phận của mình!" Nói xong liền hất tay Dạ Tử Mộng ra.

Nha đầu này là người trong lòng của hai huynh đệ hắn, nếu hắn ở chỗ này nhìn nàng bị đánh, sợ rằng buổi tối hai người kia không thể không lột da của hắn! Về phần thân phận Quận chúa, trước đó vài ngày có chuyện xảy ra nên còn chưa nói cho vương phi biết, chỉ là đòi công đạo cho bọn họ một phen. Nói vương phi coi nha đầu này như tỷ muội ruột, cho nên bọn họ không thể để cho người ta khi dễ, nếu không vương gia cũng sẽ bị liên lụy!

Dạ Tử Mộng cười lạnh một tiếng: "Hừ, bản công chúa đánh nàng không được, vậy ngươi cũng chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, còn không thể đánh ngươi sao?" Nói xong muốn tát một cái lên mặt Liên Vụ.

"Công chúa có thể đánh, nhưng vương gia từng nói, ngoại trừ vương phi, bất luận kẻ nào đánh bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ có thể chém trước tấu sau!" Nói xong lạnh lùng nhìn nàng ta, hình như còn mong đợi cái tát của nàng ta!

Tay Dạ Tử Mộng đang muốn đánh lên mặt của hắn, cuối cùng cũng không thể không thành thật rụt trở về. Hừ lạnh một tiếng, cầm cây chổi tiếp tục quét sân!

Dân chúng không khỏi lại cười to, đây thật là điển hình bắt nạt kẻ yếu mà! Đồng thời đáy lòng cũng mơ hồ có chút xấu hổ, tại sao công chúa Dạ Mị đế quốc bọn họ lại có đức hạnh như vậy! Thật sự là làm nhục quốc thể, làm nhục quốc thể!

Liên Vụ nhìn thủ hạ của mình đang giả dạng thành ăn xin, một đám bộ dáng tả tơi, mơ hồ có chút buồn cười. Nhưng vẫn đình chỉ nụ cười mở miệng: "Mang mấy tên ăn xin này ở cạnh phòng Mộng công chúa đi, cũng tránh cho việc vương gia không sủng hạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể nhìn lén Xuân Cung Đồ!"

Lời này vừa nói ra, lần này dân chúng cười cũng cười không nổi, đồng loạt chửi thề một tiếng về phía Dạ Tử Mộng: "Phi! Tiện nhân, khó trách vương gia nhìn không trúng!" Nữ nhân hạ tiện như vậy, chính bọn họ cũng không cần, càng đừng nói đến nhiếp chính vương phong hoa tuyệt đại của bọn họ!

Dạ Tử Mộng giận đến đỏ bừng cả mặt, một ngón tay ngọc thon dài hung hăng chỉ vào đám dân chúng kia: "Ta muốn để cho hoàng huynh ta giết chết hết các ngươi! Giết hết các ngươi!" Thời gian nàng ở trong hoàng cung, dù phòng bị Dạ Tử Y khi dễ cũng chưa từng chịu qua vũ nhục bực này, tất nhiên không nhịn được mà nổi điên lên!

Dân chúng vừa nghe, lập tức an tĩnh. Thật sự là... dù không tốt đến thế nào, nàng ta cũng là một công chúa, không phải người mà dân chúng bọn họ có thể mắng! Mà trong đám người, không biết là ai nói một câu: "Nữ nhân như vậy, xứng đáng bị rau quả ném chết! Chẳng lẽ hoàng thượng còn có thể vì nàng mà giết chết hết dân chúng trong kinh thành sao? Dạ Mị đế quốc chúng ta không có công chúa như vậy!"

"Đúng! Dạ Mị đế quốc chúng ta không có công chúa không biết liêm sỉ như vậy!" Trong đám người không biết là người nào trả lời một câu.

Lập tức tinh thần quần chúng bị kích động, dưới ánh mắt hoảng sợ của Dạ Tử Mộng, vội vàng về nhà cầm rau quả và hột gà thúi ném lên người nàng ta! Dân chúng giận đến sắc mặt đỏ bừng, rối rít quên mất bọn họ đang ném rau quả và trứng thối lên cửa phủ nhiếp chính vương! Kỳ lạ chính là cũng không có ai trong phủ Nhiếp Chính vương ngăn cản bọn họ, sau khi mọi người ném xong, trở về đều bị dọa đến mồ hôi lạnh nhỏ giọt, buổi tối ngủ không ngon, vô cùng may mắn cộng thêm kinh ngạc mình ném đồ lên cửa phủ nhiếp chính vương, lại có thể không có chuyện gì!

Dạ Tử Mộng hoang mang lo sợ muốn chạy vào trong vương phủ, nhưng chưa chạy được mấy bước liền bị thị vệ của vương phủ ngăn lại: "Mộng công chúa, vương phi đã phân phó, ngài không quét cửa sạch sẽ thì không thể rời khỏi nơi này!"

Quét cửa sạch sẽ? Sợ là nàng vừa ra, lập tức lại bị đám dân đen kia ném đồ dơ bẩn liền ấy chứ? Hung hăng cắn răng, mặc cho rau quả và hột gà thúi ném lên người của mình, hung hăng đè nén nước mắt nơi đáy mắt, tiện nhân đó nhất định là cố ý! Cố ý để nàng đi quét cửa chính vương phủ, sau đó nói chuyện đó ra, chính vì để cho nàng chịu hết lăng nhục! Dạ Tử Mộng ta không khóc, tuyệt đối sẽ không khóc! Bởi vì một ngày nào đó, ta sẽ đem những thứ này trả lại gấp mười gấp trăm lần lên người của ngươi!

Nhưng nàng ta lại không biết, đời này nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa, một bàn tay đại biểu cho tử vong đã chậm rãi đưa về phía nàng ta. . . . . .

Mà trong đám dân chúng kia, hai người dẫn đầu kích động ném trứng gà về phía Dạ Tử mộng, không để lại dấu vết thối lui ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng đi vào cửa sau vương phủ. Chiêu này của vương phi thật là quá độc ác!

. . . . . .

"Mẫu thân, nếu không chúng ta cũng hại luôn Thiên Mộ Tuyết đi?" Trên khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng đều là vẻ kích động.

Khoé miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, hiện tại hãm hại người khác đã là một chuyện rất quang vinh rồi sao? Nàng có thể đã không cẩn thận dạy hư hai đứa bé rồi không? Hiên Viên Vô Thương cũng cười như không cười đứng ở một bên, ánh mắt nhìn tiểu Sở cuồng đều là tán thưởng, nhanh chóng đuổi những nữ nhân kia ra ngoài đi, hắn nhìn cũng chướng mắt!

"Mẫu thân, chúng ta có thể như vậy, như vậy. . . . . . Sau đó cho Thiên Mộ Tuyết một cơ hội, nếu nàng ta như vậy, chúng ta liền thả nàng, để cho nàng còn sống về nhà, nhưng nếu nàng ta như vậy. . . . . . chúng ta liền. . . . . ." Hiên Viên Lạc Thần nhìn Vũ Văn Tiểu Tam có chút do dự, liền nói chủ ý của mình ra.

Chủ ý này, cũng không phải là hại Thiên Mộ Tuyết, mà là thử dò xét nàng ta. Nếu nàng ta không có lòng hại người liền thả nàng ta một mạng. Nếu là có, cũng chỉ có thể để cho nàng ta đi tìm chết thôi!

Vũ Văn Tiểu Tam sờ lên cằm suy tư một chút, biện pháp này có thể dùng! Không ngờ hai đứa con trai của nàng lại lợi hại như vậy, theo mức độ nào đó đã vượt qua nàng rồi! "Được rồi, vậy trước đó các con trốn cho kĩ!"

"Dạ!" Hai đứa bé cùng nhau gật đầu một cái, Hiên Viên Vô Thương cũng ngoan ngoãn gật đầu một cái.


. . . . . .

"Thiên tiểu thư, vương phi mời ngài đi dạo hồ Bích Ngọc, có chuyện muốn nói." Một người làm vội vàng chạy về phía Tây Uyển nhắn nhủ ý của Vũ Văn Tiểu Tam.

Thiên Mộ Tuyết do dự một chút, liền để cây chổi xuống, theo người làm cùng đi hồ Bích Ngọc.

Dọc đường cảnh tượng náo nhiệt, cảnh sắc tuyệt đẹp, ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của nàng, tâm tình cảm thấy tốt hơn nhiều. Chẳng lẽ là người vương phi kia chuẩn bị bỏ qua cho nàng rồi sao?

Xa xa, đã nhìn thấy bên hồ, một nữ nhân một thân y phục màu đỏ đón gió mà đứng, gió nhẹ nâng lên vạt áo màu đỏ như lửa kia, cao quý tươi đẹp nói không nên lời. Nhìn lại mình, quần áo lam lũ, tóc còn buộc tuỳ ý, xốc xếch không chịu nổi, tức giận trong lòng cứ như vậy không khỏi dâng lên.

Chân thành tiêu sái đi đến bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam, khom lưng hành lễ: "Tiện thiếp bái kiến vương phi tỷ tỷ!"

"Đứng lên đi!" Phất phất tay, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn nàng ta.

Rồi sau đó, một cánh tay ngọc nhỏ dài chỉ hoa sen trong hồ: "Muội muội, ngươi nói hoa sen này có đẹp hay không?"

Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn hoa sen, mở miệng cười: "Đẹp!" Đồng thời cũng nhìn thấy bóng mình trong nước, một khuôn mặt như hoa sen, thế nhưng lúc này lại dơ dấy bẩn thỉu, không hề có một chút xinh đẹp đáng nói.

"Tỷ tỷ nhìn ra được, muội muội giống như hoa sen này, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một hoa sen trong trắng kiên cường mà xinh đẹp động lòng người." Vũ Văn Tiểu Tam cố nén cảm giác buồn nôn, nói ra những từ ca ngợi trong lòng mình.

Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, lúc này mở miệng cười: "Vương phi tỷ tỷ thật tài tình! Chỉ sợ tỷ tỷ khen trật rồi, muội muội liễu yếu đào tơ như thế, làm sao có thể được như tỷ tỷ khen!" Trong lòng lại có chút không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc muốn nói gì với mình?

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười dịu dàng với nàng ta một tiếng: "Muội muội, tỷ tỷ cũng không có nói sai. Mấy ngày nay, tỷ tỷ cũng nghĩ tới, dù gì vương gia cũng là Nhiếp Chính vương một nước, bên cạnh không có thiếp thị hầu hạ, nói ra cũng khó tránh khỏi bị người ta chê cười. Mộng muội muội sợ là không được rồi, dù vương gia không nói, đáy mắt tỷ tỷ cũng không chấp nhận được một hạt cát, bên người vương gia tuyệt đối không thể có loại người bỉ ổi như thế. Cho nên tỷ tỷ muốn cho muội muội và tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ vương gia, không biết muội muội nghĩ như thế nào?"

Thiên Mộ Tuyết vừa nghe, đúng là thật sự hung hăng bị nàng cảm động một phen: "Tỷ tỷ, chuyện này là thật?"

"Dĩ nhiên là thật! Nhìn muội muội một chút, mấy ngày nay ngược lại chịu khổ, gầy đi không ít, là tỷ tỷ không phải!" Vũ Văn Tiểu Tam giống như đau lòng sờ sờ mặt của nàng ta.

Thiên Mộ Tuyết nghe xong lời này, đáy lòng uất ức cứ như vậy không thể ngăn cản mà bùng lên. Nước mắt như hạt châu lả tả rơi xuống. Thật ra thì tuy nàng ái mộ vương gia, cũng hận muốn nữ nhân trước mặt này chết đi. Nhưng nàng cũng biết, có Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng, dù nữ nhân trước mặt này thật sự chết rồi, mình cũng không thành người đứng đầu trong lòng vương gia. Cũng không phải là chưa từng nghĩ qua việc diệt trừ hai đứa bé, nhưng nhìn kết cục của Dạ Tử Y hôm qua, nàng làm sao còn dám có nửa phần ý tưởng như vậy chứ!

Lại thấy nữ nhân này lợi hại như thế, hôm qua ba người các nàng vừa vào cửa, một chết, một bị thương, chỉ có mình nàng là bình yên vô sự, sao mình có thể đấu thắng nàng ta đây? Cho nên hôm nay vừa nghe Vũ Văn Tiểu Tam nói như thế, giống như thấy tỷ muội ruột thịt, nắm tay Vũ Văn Tiểu Tam khóc lóc kể lể: "Đại ân của tỷ tỷ, trong lòng muội muội tự nhiên muốn báo đáp lại, xin tỷ tỷ nhận một lạy của muội muội!"

Nói xong liền quỳ xuống. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng đỡ nàng ta dậy, trong lòng vẫn còn cảm thán, chẳng lẽ Thiên Mộ Tuyết này vẫn còn có thể cứu chữa được sao? Aizz. . . . . . Hi vọng nàng ta có thể vượt qua được một cửa khảo nghiệm cuối cùng! "Muội muội mau đứng dậy, đây không phải là làm tỷ tỷ ngại chết sao? Sau này hai tỷ muội chúng ta phải hầu hạ vương gia thật tốt mới phải, không được cho những con thiêu thân bên ngoài lợi dụng thời cơ!"

Thiên Mộ Tuyết thật nhanh gật đầu một cái: "Ừm! Ừm!" Nước mắt như hạt châu kia vẫn nhịn không được mà rơi xuống.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc. Nếu còn khóc, đợi lát nữa vương gia tới lại nói tỷ tỷ khi dễ muội muội, nhanh lau nước mắt đi, tỷ muội ta nói chút lời nói riêng tư đi!" Mỗ nữ nói đạo lý rõ ràng.

Vương gia sắp tới đây? Trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, nếu như lát nữa vương gia tới, vậy có phải mình có thể nghĩ biện pháp đảo ngược nữ nhân này không? Vừa lúc bây giờ đang ở bờ hồ!

Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cười nói tự nhiên bên cạnh mình, cười cười nói nói thật giống như tỷ muội ruột, trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngược lại có chút do dự. Trong lòng do dự một hồi lâu, rốt cuộc quyết định được chủ ý, tỷ muội ruột thì như thế nào? Ở Thiên phủ, tỷ muội ruột không phải cũng hãm hại lẫn nhau sao, huống chi nữ nhân trước mặt này cũng không phải tỷ muội ruột của mình, mà là người giành phu quân với mình!

Không lâu lắm, đã nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương một thân áo trắng chậm rãi đi đến, cách nơi này còn có 300 thước. Quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, Thiên Mộ Tuyết cắn răng nhảy xuống hồ. Vương phi tỷ tỷ, thật xin lỗi, đại ân đại đức của người, sau này muội muội sẽ báo đáp người thật tốt. Nhưng mà hôm nay, vì để cho người thất sủng, muội muội cũng chỉ có thể làm như vậy!

Sau khi rơi xuống hồ, đôi tay kia liền bắt đầu quơ quạng trong nước: "Cứu mạng! Cứu mạng! Vương phi tỷ tỷ, vì sao người phải đẩy ta xuống nước, muội muội cũng không bất kính với tỷ tỷ mà! Cứu mạng, vương gia, cứu mạng. . . . . ."

Cặp mắt đẹp kia hàm chứa chút áy náy nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mình không biết bơi, nhưng lấy võ công của vương gia, chỉ cách nơi này mấy trăm mét, tất nhiên có thể cứu nàng lên. Nhưng khi đôi mắt áy náy của nàng nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam, lại thấy trên mặt của nàng ta không có hốt hoảng như trong dự liệu của mình, chỉ có khuôn mặt thất vọng và giễu cợt nhàn nhạt!

Trong lòng cảm thấy hoảng sợ, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. . . . . .

Ngay sau đó bóng dáng của Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liền xuất hiện ở bên hồ: "Mẹ, nàng ta tự nhảy xuống nước làm gì?"

"Có lẽ là trời quá nóng, muốn tắm một chút!" Hiên Viên Lạc Thần sờ lên cằm suy đoán.

"Nhưng tại sao nàng ta nói là mẹ đẩy vậy?" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên, tràn đầy nghi ngờ.

Lòng của Thiên Mộ Tuyết từ từ trầm xuống, biết hôm nay mình đã nhảy vào một cái bẫy! Nhưng nàng vẫn chưa muốn chết, chưa muốn chết! Nghĩ tới lại bắt đầu hét to lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Hiên Viên Vô Thương không nhanh không chậm đi tới bên bờ, nhìn người quẫy đạp trong nước, mày kiếm nhíu chặt: "Tam nhi, mới vừa rồi nàng ta nói gì?"

"Nói là ta đẩy nàng ta xuống nước!" Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười lạnh. Cho ngươi cơ hội, ngươi không cần, cứ muốn tìm chết mà hãm hại ta! Muốn chết, tỷ tỷ sẽ thành toàn cho ngươi! Nàng coi như đã hiểu, những thứ thiêu thân này, một người cũng không thể nuông chiều, bởi vì cho đến tận bây giờ, trừ một mình Long Tử Nghiên tự giác rút lui, những nữ nhân khác chỉ cần là không chết thì sẽ không chết tâm với Thương Thương nhà bọn họ!

"Vương gia, tiện thiếp biết sai rồi. Vương gia, ngài. . . . . ." Nói chưa xong đã uống một ngụm nước vào bụng, rồi sau đó lại ló đầu ra, "Vương gia, tiện thiếp thật biết sai rồi. Ngài cứu, cứu ta đi!"

Bây giờ nói là nữ nhân đó đẩy, vương gia tuyệt đối sẽ không tin, bởi vì hai đứa bé kia nhìn thấy. Dù nàng thật có thể một mực chắc chắn Vũ Văn Tiểu Tam đẩy, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng(1), bên kia có ba người nói là chính nàng nhảy. Mà tương ứng, nàng một người nói, tuyệt đối không đủ để lấy được lòng tin của vương gia! Hay là trước nghĩ biện pháp giữ được mạng của mình lại nói!

Ngờ đâu nam tử tuyệt mỹ này giống như chỉ nhàn nhạt lướt qua trong hồ, ánh mắt kia giống như chỉ như nhìn con sâu con kiến, rồi sau đó chẳng hề để ý quay đầu: "Thật sự là Tam nhi đẩy hay sao?" Giọng nói không lớn, lại đủ để cho Thiên Mộ Tuyết trong hồ nghe được.

Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam lại mở miệng thừa nhận: "Chính là ta đẩy, chàng nói được không?" Nói xong bĩu môi nhìn hắn. Thật ra thì không phải bọn họ an bài vở kịch như vậy, đúng ra Vũ Văn Tiểu Tam nói không phải mình, sau đó lấy tội hãm hãi chủ mẫu của Thiên Mộ Tuyết để xử trí! Nhưng hiện tại nàng nổi lên tâm tư chơi đùa, cho nên liền mở miệng thừa nhận.

Khóe miệng hai đứa bé giật giật, mẹ - cái người này không phải đang tự tìm phiền toái sao?

Lúc này Thiên Mộ Tuyết lại thay đổi lời nói: "Vương gia cứu mạng! Tiện thiếp biết sai rồi, tiện thiếp không nên tin lời của vương phi tỷ tỷ, xuất hiện ở bên hồ này, mới làm cho vương phi tỷ tỷ có cơ hội động thủ. Vương gia cứu ta. . . . . . Ọc ọc. . . . . ." Lại uống một ngụm nước vào trong bụng, "Vương gia cứu ta. . . . . ."

Nhưng, ngoài dự liệu của mọi người hơn nữa là. . . . . . nam tử tuyệt mỹ cưng chiều cười một tiếng, nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, rồi sau đó sờ sờ lỗ mũi Vũ Văn Tiểu Tam: "Nếu Tam nhi muốn cho nàng ta chết, cứ để cho chết đuối, ai cũng không cho cứu!"

Lời này vừa nói ra, ánh sáng hi vọng trong mắt Thiên Mộ Tuyết tan biến trong nháy mắt! Ai cũng không cho cứu? Thì ra là mình tự tay, tự tay đẩy mình vào đường cùng! Ai cũng không cho cứu. . . . . .

Từ từ, thân thể kia chìm vào đáy hồ. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam có chút không nhịn được nhìn nàng ta: "Thương Thương, nếu không chúng ta vẫn cứu đi thôi." Lúc này mới vừa chìm xuống, vớt lên hãy còn cứu được!

"Cứu lên làm gì? Tam nhi trở nên rộng lượng rồi, muốn để cho người ta cưới vợ bé?" Cứu lên làm bẩn mắt của hắn, còn ảnh hưởng đến tâm tình?

"Ngươi dám!" Mẫu dạ xoa xuất thế, níu lấy lỗ tai của hắn, mặt đầy uy hiếp.

"Vậy thì không cứu, cứu lên người ta liền nạp nàng ta làm thiếp, Tam nhi tự chọn đi!" Con hồ ly phúc hắc nào đó cười đến âm hiểm.

Mỗ nữ hung hăng trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, cắn răng, quay đầu bước đi. . . . . ."Tam nhi, đợi người ta một chút. . . . . ." Biết nàng tức giận nên đuổi theo sát.

Nhưng vậy cũng không thay đổi được quyết tâm muốn Thiên Mộ Tuyết chết của hắn! Tức giận hò hét thì được rồi, cứu nữ nhân kia lên lại có vô số phiền toái!

Đầu của hai tiểu quỷ cùng nhau nhìn hồ nước tĩnh lặng kia một chút, Hiên Viên Sở Cuồng như một tiểu đại nhân lắc đầu một cái: "Tự gây nghiệt, không thể sống! Ai bảo nàng ta tự mình nhảy xuống làm gì! Ca ca, ngươi nói nàng như vậy có tính là tự vận không?"

Ừm. . . . . . Hiên Viên Lạc Thần do dự một chút: "Nên tính đi. Nhưng chúng ta không thể nói như vậy. Nếu nói như vậy, mọi người sẽ cho là phủ nhiếp chính vương chúng ta bức tử nàng!"

"Vậy nên nói thế nào?" Hiên Viên Sở Cuồng gãi gãi đầu nhỏ, vẻ mặt không hiểu. Lại không thể dựa theo kế hoạch nói nàng ta muốn hại mẫu thân, bởi vì mới vừa rồi phụ vương hạ lệnh thấy chết mà không cứu. Dù hãm hại đương gia chủ mẫu, cũng không nên có hình phạt nặng như vậy.

Hiên Viên Lạc Thần cười tà một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đều là nụ cười âm hiểm, đứng ở bên hồ một hồi lâu, xem chừng nữ nhân kia không còn hơi thở, rồi sau đó bắt đầu hoang mang sợ hãi la to: "Có ai không! Có ai không! Có người rơi xuống nước. . . . . ."

Chỉ chốc lát sau, bọn hạ nhân làm việc vặt trong vương phủ liền xuất hiện ở bên hồ Bích Ngọc này, không được truyền thì bọn họ không thể tới, chỉ có ẩn vệ vương phủ mới có thể ở chỗ này coi chừng. Mà trong đám người hạ nhân làm việc vặt, có vài người trong hoàng cung phái tới, còn có vài người là Thiên phủ phái tới. Sở dĩ Hiên Viên Vô Thương không đuổi bọn họ ra ngoài, chính vì muốn thuận nước đẩy thuyền diệt trừ mấy nữ nhân kia, cũng không đến mức nói phủ Nhiếp Chính vương bọn họ khi dễ người, để cho các nàng chết không minh bạch!

Hiện tại cũng đã có đất dụng võ, sau khi mọi người vội vàng chạy tới, nhìn bộ dáng lo lắng của Hiên Viên Lạc Thần, vội vàng mở miệng: "Tiểu thế tử, thế nào? Là ai rơi xuống nước?"

"Là nữ nhân thối tha không biết xấu hổ kia, gọi là Thiên cái gì, Thiên Mộ Tuyết! Các ngươi vẫn còn dây dưa cái gì, nếu cứu chậm, ta sẽ nói phụ vương lấy mạng của các ngươi!" Hiên Viên Lạc Thần quặm mặt lại mở miệng.


Rồi sau đó, bọn hạ nhân vội vàng xuống nước cứu người, không lâu lắm, thi thể Thiên Mộ Tuyết được tìm lên. Bọn hạ nhân thăm dò mũi nàng ta, đã không còn hơi thở! Chuyện này. . . . . .

"Chết?" Lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Hồi bẩm tiểu thế tử, đã chết!" Hạ nhân này co rúm lại mở miệng.

"Tiện nhân này lại dám muốn đẩy bản thế tử và đệ đệ xuống nước, cũng không nhìn một chút thử võ công của bản thế tử cho nên tự mình rơi xuống nước, chết đuối cũng là báo ứng!" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật nói bừa.

Hả? Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, mà mật thám bên trong hoàng cung tự nhiên cũng có chút thông minh, cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc. Nếu Thiên Mộ Tuyết rơi xuống nước nếu để cho bọn họ tới cứu liền, sẽ không chết nhanh như vậy đâu! Nhưng bây giờ đã chết rồi!

Tiếp, lời nói của Hiên Viên Lạc Thần đã giải đáp cho nghi ngờ của bọn hắn: "Đều tại bọn vô dụng các ngươi, bản Thế tử kêu nửa ngày các ngươi mới xuất hiện, xuất hiện còn nói nhảm nhiều như vậy, động tác cũng chậm rì rì, hiện tại thì tốt rồi? Người chết đuối! Ta nhất định sẽ bẩm báo phụ vương xử trí các ngươi!"

Lời này vừa nói ra, mấy mật thám trong hoàng cung và Thiên phủ phái tới đều sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu bọn họ truyền tin tức này về, sợ rằng Lễ Bộ Thượng Thư Thiên Thành Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Hòn ngọc quý trên tay đã chết dưới hành động chậm chạp của bọn họ!

Mọi người hơi suy nghĩ một chút, liền cùng nhau mở miệng: "Tiểu thế tử, nữ nhân này muốn hại ngài, dù chết cũng chưa hết tội! Tiểu thế tử nhân từ mới để cho chúng tiểu nhân tới cứu, nàng chết chính là ý trời!"

"Ca ca, vậy chúng ta cũng không cần nói với phụ vương đâu?" Tiểu Sở Cuồng lập tức mở miệng.

Ánh mắt những người đó nhìn Hiên Viên Sở Cuồng giống như nhìn ân nhân cứu mạng! Tiểu công tử thật là một người tốt!

Bộ dáng Hiên Viên Lạc Thần cực kì khó xử, sau một hồi lâu liền mở miệng: "Được rồi, vậy ai trong các ngươi đi Thiên phủ báo tang?"

"Tiểu nhân đi!" Đây là người Thiên phủ phái tới, nếu để cho người khác đi nói, lỡ thay đổi lời nói, đại nhân tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho nên vẫn là mình trở về bẩm báo thì tốt hơn!

"Được rồi, vậy thì ngươi đi, cũng mang thi thể nàng ta qua đó luôn đi!" Tiểu Lạc Thần mở miệng phân phó, "Bản Thế tử sẽ đi bẩm báo với phụ vương!"

"Dạ!" Hạ nhân kia nghe xong, liền mang thi thể Thiên Mộ Tuyết theo, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đi tới cửa, liền đụng phải Dạ Tử Mộng được rau quả và trứng gà thối làm lễ rửa tội cả buối sáng. Dạ Tử mộng nhìn thi thể Thiên Mộ Tuyết, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch! Phải biết sáng sớm hai người bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, cùng nhau xuất môn, sao bây giờ nàng ta thành ra bộ dáng này?

Tối hôm qua là Dạ Tử Y, hôm nay là Thiên Mộ Tuyết, vậy tiếp theo, có phải chính là mình hay không? Nghĩ tới đây, thân thể không nhịn được run rẩy! Những dân chúng ném hoa quả kia, ném đủ đã sớm tản đi rồi. Nàng cầm cây chổi đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn tự an ủi mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì! Nàng thông minh hơn so với hai người kia, nhất định sẽ không có chuyện gì!

. . . . . .

Chú thích:

(1) Miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)

Chỉ chốc lát sau, Công Tôn Bằng - lão tướng quân khống chế binh quyền kinh thành đã tới đây. Công Tôn Bằng, chính là ông ngoại của Dạ Tử Y! Dạ Tử Y là cháu gái ông thương nhất, lúc này đến chắc chắn là tới đòi công đạo đây!

Nhìn thấy Dạ Tử Mộng ở cửa, lúc này liền lạnh mặt: "Chính là ngươi giết chết ngoại tôn của ta?"

"Công Tôn Tướng quân, nhìn thấy bản công chúa vì sao không hành lễ?" Tuy Dạ Tử Mộng nhếch nhác, nhưng một thân khí thế công chúa vẫn còn! Giết Dạ Tử Y - kẻ ngu xuẩn kia thì sao? Thân phận Dạ Tử Mộng nàng thế nào cũng cao quý hơn một tướng quân!

Công Tôn Bằng cũng lười phải nói nhảm với nàng ta, tát một bạt tai lên mặt nàng ta, mặt đầy tức giận: "Dù là hoàng thượng, nhìn thấy bản tướng quân cũng phải quy củ kêu một tiếng ngoại công, ngươi - một nữ nhi do một tài tử nho nhỏ sinh cũng dám khiêu chiến với bản tướng quân!"

Hiện nay quân quyền trên tay ông và Nhạc Thanh Minh, dù là Hoàng đế ông cũng không để vào mắt, chứ đừng nói là một Dạ Tử Mộng nho nhỏ!

Dạ Tử Mộng ăn một cái tát, ngược lại còn nở nụ cười: "Công Tôn tướng quân, là bản công chúa không phải, mạo phạm! Chẳng qua quan hệ của ta và Y muội muội luôn luôn thân thiết. Nếu không phải bị vương phi ép, sao ta có thể xuống tay? Công Tôn tướng quân giết chết ta ngược lại không có gì, nhưng ta chết, người chân chính hại Y muội muội vẫn còn sống thôi!" Sao nàng lại quên, Công Tôn Bằng đến hoàng huynh cũng không để vào mắt, làm sao có thể nể mặt nàng, chỉ là vừa đúng lúc nàng có thể lợi dụng ông ta đi đối phó con tiện nhân kia!

Công Tôn Bằng tự nhiên cũng không phải ngu ngốc, lạnh lùng nhìn nàng ta một hồi lâu: "Hừ! Bản tướng quân tự nhiên biết ngươi không có lá gan lớn như vậy, nhưng Y nhi chết đúng là do ngươi động thủ, bản tướng quân tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chờ bản tướng quân thu thập bọn họ, trở lại giáo huấn ngươi - tiện nhân này!"

Nói xong liền muốn xông vào vương phủ. Đúng lúc này, Đình Vân đến cửa, mới vừa rồi nhìn thấy vương phi đùng đùng tức giận trở về phòng, vương gia cũng đi theo. Nói không chừng lại đang làm cái gì đó, vì vậy mở miệng về phía Công Tôn Bằng: "Lão tướng quân, vương gia chúng ta không có ở đây, ngài vẫn là ngày khác trở lại đi!"

"Không có ở đây? Vậy vẫn còn vương phi chứ? Để cho nàng ta ra ngoài với bản tướng quân, hôm nay bản tướng quân nhất định phải khiến nàng ta cho bản tướng quân một câu trả lời hợp lý! Ngoại tôn của Công Tôn Bằng ta, muốn giết liền giết sao?" Công Tôn Bằng hung dữ mở miệng.

Đáy mắt Đình Vân xuất hiện một tia trào phúng, thoáng qua rồi biến mất. Nháy mắt về phía hạ nhân, lập tức có người đi thông báo vương gia và vương phi.

Đúng lúc này, thừa tướng cũng tới, dù sao công chúa chết cũng là chuyện lớn, hơn nữa còn là em gái ruột của hoàng thượng, cho nên Dạ Tử Kỳ liền phái ông ta tới xem một chút. Cũng không phải Dạ Tử Kỳ có nhiều quan tâm với cô muội muội kia, mà người trong tông tộc đều đang nhìn, luôn là muốn giả vờ giả vịt mà thôi!

Sau khi thừa tướng thấy Công Tôn Bằng, lập tức mở miệng cười chào hỏi: "Công Tôn Tướng quân!" Cũng mơ hồ đoán được mục đích ông ta đến đây. Trước đó vài ngày mình vẫn còn hối hận việc đưa Dạ Tử Y đến phủ Nhiếp Chính vương, lo lắng Công Tôn Bằng sẽ được đầu phục Hiên Viên Vô Thương, không ngờ tối hôm qua Dạ Tử Y liền chết, đây cũng là giúp bọn hắn tiết kiệm phiền phức! Lo lắng không còn tồn tại nữa, Công Tôn Bằng cũng quyết định không chịu để yên cho phủ nhiếp chính vương!

Công Tôn Bằng gật đầu một cái: "Thừa tướng, hân hạnh! Không biết vì sao thừa tướng đến đây?"

"Còn không phải là vì chuyện của Y công chúa sao, hoàng thượng chính vụ quấn thân, không thoát thân ra được, nên để cho hạ quan tới xem một chút!" Thừa tướng mở miệng cười đáp lời.

"Ừm! Tiểu tử kia còn nhớ rõ Y nhi là muội muội của hắn!" Công Tôn Bằng gật đầu một cái, liền không lên tiếng nữa. Chờ vương phi của Hiên Viên Vô Thương ra ngoài, hôm nay ông nhất định phải đòi lại công đạo cho ngoại tôn bảo bối của mình!

Mà thừa tướng nghe xong lời của ông ta, cũng chỉ cười cười. Chợt quay đầu thấy Dạ Tử Mộng, đầu tiên là sững sốt, sau đó lại hành lễ: "Tứ Công Chúa!" Mới không gặp một ngày, làm sao lại thành ra như vậy? Mới vừa rồi còn không nhận ra! Phải biết Y công chúa chết, Mộng công chúa cũng không thoát khỏi liên quan, nhưng ý hoàng thượng là Y công chúa đã chết, nên để cho Mộng công chúa hoàn thành chuyện chưa hoàn thành, cho nên ông không tính đắc tội vị công chúa này.

"Xin thừa tướng đại nhân đứng lên, bộ dáng này của bổn cung đâu còn có một chút bộ dáng công chúa chứ!" Dạ Tử Mộng có chút tự giễu mở miệng.

"Tứ Công Chúa không thể tự coi nhẹ mình. . . . . ." Tuy nói Công Tôn Bằng cũng ở đây, nhưng là lời xã giao vẫn nên nói.

. . . . . .

Mà Vũ Văn Tiểu Tam đùng đùng nổi giận, dưới hành vi vô sỉ của người nào đó, rất là không có tiền đồ mà khuất phục, hung dữ nhìn chằm chằm người nào đó đang cười đến cảnh xuân rực rỡ. Dường như mỗi lần có chuyện gì, hắn cũng chỉ biết dùng chiêu này!

Đúng lúc này, có người gõ cửa: "Vương gia, vương phi, Công Tôn Tướng quân cầu kiến, ẩn chủ nói Vương Gia không có ở đây, nhưng ông ta lại muốn gặp vương phi!" Khi hắn đi vào thì Thừa Tướng chưa tới, cho nên cũng không biết ngoài cửa còn có một Thừa Tướng.

Con mèo nào đó chưa ăn no nhìn ngoài cửa một chút, nhàn nhạt mở miệng: "Vương phi là người ông ta gặp được à? Không gặp!" Tuy nói hắn cũng không kịp chờ đợi muốn Công Tôn Bằng chết, nhưng chậm một ngày cũng không sao!

"Đợi một chút, nói cho bọn hắn biết, bổn vương phi lập tức tới ngay!" Mỗ nữ vội vàng dùng một tay đẩy hắn ra, cơ hội chạy trốn tốt như vậy, không cần mới phí phạm!

"Dạ!" Vương gia từng nói, mệnh lệnh của vương gia và vương phi xung đột thì làm theo lệnh của vương phi!

Mỗ nam giống như một tiểu tức phụ bị vứt bỏ, ở trên giường cắn môi dưới, mặt đầy ai oán nhìn nàng!

Mỗ nữ làm như không thấy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra khỏi cửa! Mỗ nam cắn răng, cầm quần áo thong thả ung dung mặc vào: "Đi mời Công Tôn Tướng quân vào đi!"

"Dạ!" . . . . . .

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vừa tới cửa, đã nhìn thấy Dạ Tử Mộng không biết đang nói cái gì với thừa tướng, một bộ dáng rất vui mừng, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Bước nhanh mấy bước đến phía trước, nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Công Tôn Bằng một chút, vừa nhìn đã thấy khí phách rong ruổi trên chiến trường, vì vậy hướng về phía ông ta: "Chắc hẳn vị này chính là Công Tôn Tướng quân? Không biết Tướng quân tìm bổn vương phi vì chuyện gì?" Hừ, thiên diện lang quân chính là thủ hạ của lão bất tử này! Muốn hại con trai của nàng, cũng không phải chuyện dễ!

Về phần kẻ lạ mặt bên cạnh, chắc hẳn chính là một vị đại thần nào đó.

Lúc này Dạ Tử Mộng chen vào nói: "Vương phi tỷ tỷ, là . . . . ." Đang muốn nhờ vào đó khích bác ly gián một phen, ngờ đâu mới nói một nửa, đã bị cắt ngang. . . . . .

"Nơi này tới phiên ngươi nói chuyện sao?" Mỗ nữ mặt đầy sát khí nhìn nàng ta.


Dạ Tử Mộng cắn răng: "Vương phi tỷ tỷ, vương gia không có trong phủ, tiện thiếp biết thân phận mình thấp kém, không thể so với thân phận cao quý của vương phi tỷ tỷ, nhưng là. . . . . ." Mới vừa rồi thị vệ nói biểu huynh không có trong phủ, chắc là ý của biểu huynh, nàng tự nhiên không thể nói ra.

"Biết ngươi là tiện thiếp thì cút sang một bên cho ta! Khi nào mà tiện thiếp cũng có thể ra ngoài làm mất thể diện hả?" Mỗ nữ lớn tiếng trách mắng.

Lỗ mũi Dạ Tử Mộng kéo lên, che miệng khóc chạy về phía hậu viện. . . . . .

"Đứng lại! Ngươi quét sạch sẽ rồi sao?" Mỗ nữ đưa lưng về phía nàng ta quát to một tiếng.

Bước chân Dạ Tử Mộng dừng lại, ngoan ngoãn trở lại vừa tiếp tục quét sân, vừa rơi lệ. . . . . .

Thừa tướng ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, Công Tôn Bằng cũng không tự giác nuốt một ngụm nước miếng! Trên đời cũng có một nữ nhân mạnh mẽ thế sao? Hơn nữa còn ở trước mặt người ngoài, cứ như vậy khi dễ thiếp thất?

Thừa tướng không nhịn được muốn nói câu công đạo: "Cái đó, vương phi, ngài tốt xấu gì cũng là đương gia chủ mẫu, tại sao có thể. . . . . ."

"Chẳng lẽ các hạ chưa từng nghe qua, có một loại nữ nhân được gọi là người đàn bà đanh đá sao?" Mỗ nữ nghiêng đầu liếc hắn.

Vì vậy, thừa tướng - người được xưng là miệng mồm nhất Dạ Mị đế quốc cũng bị nghẹn họng! Nếu Hoàng Nhan Trác- người được xưng là miệng mồm nhất Mông Man đế quốc ở đây, hai người cũng được coi như là đồng bệnh tương lân!

Tuy Công Tôn Bằng hơi có ảo giác gặp sét đánh, nhưng dù gì ông ta cũng là đại tướng quân ở trên chiến trường, lập tức phản ứng lại. Nhớ lại mục đích mình đến đây, đang muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nói Liên Hoa truyền đến: "Công Tôn đại nhân, Vương Gia cho mời!"

Không phải nói Hiên Viên Vô Thương không ở trong phủ sao? Công Tôn Bằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo Liên Hoa vào thư phòng. Có một số việc, đám nữ nhân không hiểu, vẫn xử lý với nam nhân thì tốt hơn!

Thừa tướng nhíu lông mày đứng ở cửa, Công Tôn đại nhân được mời vào, để một Thừa Tướng như ông đứng ở ngoài cửa, Hiên Viên Vô Thương cũng quá không nể mặt ông đi?

"Có phải Thừa Tướng đại nhân tới đây để tìm hiểu tình hình không? Về chuyện của Y công chúa?" Thấy vẻ mặt khó chịu của ông ta, Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ dịu dàng mở miệng.

Nhưng vừa mới thấy bộ dáng khủng bố của nàng, Thừa Tướng rất khó liên kết bộ dáng trước sau lại với nhau, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, liền mở miệng nói: "Đúng!"

"Y công chúa là bị nàng ta giết, ngươi hỏi nàng ta đi!" Mỗ nữ rất không chịu trách nhiệm, chỉ Dạ Tử Mộng ở một bên âm thầm rơi lệ, rồi sau đó vung tay áo bào màu đỏ như lửa kia, chuẩn bị trở về vương phủ.

Hả? Chỉnh Dạ Tử Mộng đến quên khóc, làm sao ném trách nhiệm cho nàng rồi! Khẩn trương mở miệng với bóng lưng của Vũ Văn Tiểu Tam: "Vương phi tỷ tỷ, thân phận tiện thiếp thấp kém, vẫn là ngài nói đi!" Lúc vừa mới nói chuyện, đã nói nàng là tiện thiếp, không có tư cách mở miệng, hiện tại có phiền toái liền ném cho nàng, có chuyện như vậy sao!

"Có câu nói gỡ chuông phải nhờ người buộc chuông, chuyện này đúng là do muội muội làm, muội muội liền nói cặn kẽ quá trình động thủ cho thừa tướng biết đi! Còn có, nhớ nói luôn quá trình biến hóa tâm lý của ngươi, nếu không hoàng thượng ca ca của ngươi có thể sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!" Giọng nói mỗ nữ truyền từ xa tới.

Lưu lại Dạ Tử Mộng, vẻ mặt đưa đám đối mặt với Thừa Tướng, từ từ nói lại quá trình sự việc. . . . . .

Thừa Tướng càng nghe càng kinh hãi! Theo lời nói của Mộng công chúa, vậy lão tướng quân vào vương phủ, tất nhiên là dữ nhiều lành ít! Chuyện này. . . . . . dang lo lắng, đã nhìn thấy Công Tôn Bằng đi ra. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hàn huyên nói: "Công Tôn Tướng quân, ngài. . . . . ."

"Không có chuyện gì, bản tướng quân về trước, Thừa Tướng đại nhân vẫn là đi với bản tướng quân đi, còn. . . . . ." Công Tôn Bằng trừ sắc mặt xanh mét biến thành ôn nhuận thì không có thay đổi gì.

"Bổn quan cũng hỏi xong rồi, Công Tôn Tướng quân, mời. . . . . ." Thừa Tướng giơ tay áo, trong lòng lại cảm thấy vô cùng quái dị. Lấy tính khí của Công Tôn tướng quân, làm sao có thể chuyện gì cũng không có rồi trở về cơ chứ? Do dự nhưng không tiện hỏi.

"Thừa Tướng đại nhân, xin mời!" . . . . . .

Công Tôn Bằng vừa vào thư phòng, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Hiên Viên Vô Thương dùng một chiêu giữ chặt, không thể động đậy!

"Người tới, ném ông ta vào hang xà cho bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương lạnh lùng mở miệng phân phó.

"Dạ, vương gia!" Hai ám vệ nhất đẳng lập tức tiến vào, mà võ công của Công Tôn Bằng bị Hiên Viên Vô Thương dùng một chiêu giữ chặt, vẫn có chút không phản ứng kịp: "Hiên Viên Vô Thương, ngươi làm gì đấy? Ngươi dám động vào bản tướng quân?"

"Vì sao không dám?" Trên dung nhan như cánh hoa đào hiếm khi nâng lên một chút ý cười.

"Ai cũng biết hôm nay bản tướng quân tới phủ Nhiếp Chính vương, nếu bản tướng quân không trở về, ngươi cho rằng. . . . . ." Gương mặt già nua của Công Tôn Bằng kìm nén đến đỏ bừng, có lo lắng, còn có không cam lòng!

"Ai nói Công Tôn tướng quân chưa trở về ? Cõi đời này trừ thiên diện lang quân ở ngoài, còn có một huyền ảo tinh quân!" Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn ông ta. Một câu vừa nói lên nguyên nhân muốn giết ông ta, cũng hóa giải nghi hoặc của ông ta. Giết ông ta bởi vì thiên diện lang quân bại lộ, về phần vấn đề ông ta nói, nghĩa là đã có người thay thế ông ta trở về.

Huyền ảo tinh quân? Vậy. . . . . . hôm nay không phải ông ta dữ nhiều lành ít rồi sao? !

"Ngươi! Hiên Viên Vô Thương, ngươi đã sớm tính đến ngày hôm nay?" Công Tôn Bằng hung hăng nhìn hắn chằm chằm.

Một giây kế tiếp, Hổ Phù bên hông ông ta liền bị Liên Hoa kéo xuống: "Vương gia, thuộc hạ đi đưa cho Liên Vụ!" Liên Vụ chính là huyền ảo tinh quân, giống như thiên diện lang quân có thể biến ảo thành hàng nghìn diện mạo khác nhau, hơn nữa bản lãnh biến hóa so với thiên diện lang quân còn tốt hơn! (Chỗ này ta giải thích tí: thiên diện lang quân và huyền ảo tinh quân là chỉ một người, chứ không phải một đội quân....Đến khúc này mới hiểu @[email protected], mà sao ta có cảm giác như tôn ngộ không nhỉ)

Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, Liên Hoa liền đi khỏi. . . . . .

"Bổn vương cũng không tính làm vậy. Chỉ là, do biết có người muốn đánh chủ ý lên khuyển tử, hơn nữa không khéo còn biết người đó là ai, cho nên chuẩn bị động thủ với hắn thôi. Mà hôm nay tướng quân tự động đưa tới cửa, nếu bổn vương từ chối thịnh tình này thì bất kính, nên phải nhận lấy một mạng của tướng quân thôi! Kéo ra ngoài đi." Trên bộ mặt tuyệt mỹ vẫn treo một nụ cười nhạt, chỉ là trong nụ cười kia không nhìn thấy chút ấm áp nào!

"Hiên Viên Vô Thương, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp báo ứng!" Khuôn mặt già nua của Công Tôn Bằng giận đến đỏ bừng.

Ngờ đâu người nọ chỉ là cười khẽ một tiếng, trầm thấp mở miệng: "Bổn vương có gặp báo ứng hay không, bổn vương không biết, chỉ là bổn vương biết Công Tôn đại nhân ngươi, hôm nay sẽ gặp báo ứng. Những con rắn trong hang xà kia sẽ giúp bổn vương chiêu đãi đại nhân thật tốt! Đừng để cho ông ta tự sát!"

"Dạ!" Hạ nhân trả lời.

"Buông bản tướng quân ra! Buông bản tướng quân ra. Hiên Viên Vô Thương, dù bản tướng quân thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tiếng mắng chửi của Công Tôn Bằng truyền đến.

"Cắt đầu lưỡi." Ầm ĩ!

"Dạ!" . . . . . .

"A --" Sau một tiếng hét thảm, ngoài cửa liền yên tĩnh lại.

. . . . . .

"Đình Vân." Nhàn nhạt mở miệng.

"Có thuộc hạ!" Đình Vân quỳ một gối ở trước mặt của hắn. Mang trên mặt là vẻ kính ngưỡng và sùng bái! Đây mới là vương gia của bọn họ, hoặc là không động thủ, đã động thủ, dù là ai cũng chống đỡ không được! Hiện tại toàn bộ quân quyền đều rơi vào tay vương gia rồi, tiếp theo chính là ngày chết của những kẻ trong cung!

"Đi thông báo Dạ Tử Lân, chuẩn bị lên ngôi hoàng đế lần nữa. Còn nữa, nói cho hắn biết, nếu lần này còn ngồi không yên vị trí của mình, bổn vương tuyệt đối sẽ không sẽ giúp hắn lần thứ ba!" Trong giọng nói vô cùng từ tính mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ.

"Dạ!" Đình Vân đáp lại xong, giống như một trận gió bay đi.

"Thương Thương!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam vang lên từ ngoài cửa, rõ ràng còn mang theo tức giận.

Cười khẽ một tiếng, biết vì sao nàng tức giận, đứng lên ôm nàng vào trong ngực: "Tam nhi, Công Tôn Bằng bị người ta ném vào hang xà rồi."

Hả? "Vậy ta mới vừa nhìn thấy. . . . . ." Nhìn thấy ông ta đi ra ngoài, Công Tôn Bằng phái người động thủ với Cuồng nhi, lại có thể không có chuyện gì mà thả ông ta ra. Cho nên nàng mới có thể tức giận đùng đùng mà đi vào.

"Đó là Liên Vụ." Ở bên tai của nàng trầm thấp mở miệng, giọng nói càng ngày càng tràn ngập ý vị đầu độc, còn nhẹ nhàng thổi khí, lướt nhẹ qua tóc mai. . . . . .

Mặt già của mỗ nữ đỏ lên, biết tên này lại động dục rồi: "Thương Thương, ta cảm thấy chúng ta nên làm chút chánh sự, không thể cả ngày lẫn đêm. . . . . ." Ở trên giường lăn lộn.

"Đó chính là chánh sự! Tam nhi, có được không vậy. . . . . ." Người nào đó vô sỉ làm nũng. . . . . .

"Được rồi. . . . . ." Bất đắc dĩ thỏa hiệp, dù sao nàng cũng muốn có nữ nhi.

"Thật sao?" Trong nháy mắt giọng nói người nào đó cực kỳ cao vút.

"Thật! Nhưng, nhưng chàng đừng dùng sức như vậy?" Giọng nói rất bất mãn của mỗ nữ vang lên.

"Khụ khụ, người ta chỉ là quá kích động!"

". . . . . ."

. . . . . .

Buổi tối, Dạ Tử Mộng rốt cuộc cũng quét dọn sạch sẽ rau quả, hột gà thúi ở cửa, kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng chứa củi.

Một hạ nhân đứng ở cửa, thấy nàng liền đưa một chén cháo loãng và một cái bánh ngô trên tay mình cho Dạ Tử mộng.

Dạ Tử Mộng nhận lấy, rồi sau đó ngơ ngác nhìn thức ăn nàng có được sau khi làm việc cả ngày, suýt nữa rơi lệ! Đói bụng một ngày một đêm,lại thêm nửa ngày hôm qua, nhanh chóng nhận lấy đồ ăn nhét vào miệng. Cháo loãng quả nhiên là cháo loãng, trong một bát cháo chỉ có năm hạt cơm!

"Mộng công chúa, vương phi nói gần đây vương phủ túng thiếu tiền sinh hoạt, hơn nữa Mộng công chúa còn chưa chân chính gả vào vương phủ, cho nên vẫn không tính là người của vương phủ chúng ta, cũng chỉ có thể uất ức Mộng công chúa ăn ít một chút!" Hạ nhân này nói xong, cũng không để ý tâm tình của Dạ Tử Mộng, quay đầu rời đi.

Để lại Dạ Tử mộng cắn răng đứng ở sau lưng hắn, đường đường phủ Nhiếp Chính vương - phủ đệ giàu nhất thiên hạ sẽ túng thiếu tiền sinh hoạt sao? Có quỷ mới tin!

Mặc dù trong lòng đã mắng tiện nhân đó trăm ngàn lần, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc! Hừ, hôm nay tất cả những chuyện Dạ Tử Mộng ta đã đối mặt, ngày khác nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!


Trở lại trong phòng, tắm rửa thân thể, tắm cả buổi vẫn cảm thấy mùi trứng thối kia không tản đi được! Nghĩ tới khuất nhục hôm nay mình đã chịu, tức giận đến hai mắt đỏ tươi!

Chợt ngẩng đầu lên, nhìn giường ngủ của Thiên Mộ Tuyết một chút, nhớ tới bộ dạng thi thể nàng ta được mang ra khi đó, bị dọa đến mơ hồ có chút run rẩy. Ở thùng tắm trốn tránh một hồi lâu, mới co rúm thân thể lại, run rẩy ra ngoài. Mặc quần áo tử tế, đang chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Dạ Tử Mộng biến sắc, chẳng lẽ lại là hai tiểu tạp chủng kia? Hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng đi vào! Mở miệng về phía ngoài cửa, giọng nói không vui: "Ai đó?"

"Là bổn vương." Giọng nói cực thấp, nhưng vẫn dễ nghe như vậy.

Là biểu huynh? Dạ Tử Mộng vui mừng, lập tức chạy đi mở cửa ra, đập vào mắt quả nhiên là nam tử mà nàng vẫn nhớ nhung! Biểu huynh hai lần nhìn nàng với thâm ý khác, nàng đều thấy được, tối nay có phải biểu huynh muốn, có phải muốn, muốn. . . . . .

"Biểu huynh." Ôn nhu mở miệng, cúi đầu có chút ngượng ngùng, mắt hạnh ngậm xuân, không dám nhìn hắn.

"Không mời bổn vương đi vào sao?" Giọng tà mị mang theo một chút ý cười.

"Biểu huynh nhanh vào đi!" Dạ Tử Mộng nhanh chóng tránh sang một bên.

Đôi giày không dính một hạt bụi nhỏ của nam tử tuyệt mỹ vững vàng đi vào, đến bên trong phòng, cười như không cười nhìn nàng ta, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia có vẻ hết sức mị hoặc, còn mang theo chút hơi thở tà tứ và lười biếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Tử Mộng mắc cỡ đỏ bừng: "Biểu huynh, huynh tới, tới. . . . . ."

"Nàng cứ nói?" Ba chữ tràn ra từ trong miệng, làm cho người ta mơ màng liên tục.

"Ta...ta. . . . . ." Ánh mắt Dạ Tử Mộng liên tục dao động, một giây kế tiếp, đèn trong phòng đột nhiên tắt, nàng ta đang muốn thét chói tai, lại nghe thấy giọng nói vô cùng từ tính của nam tử: "Suỵt. . . . . . Đừng lên tiếng!"

Lòng của nàng đập thình thịch điên cuồng. Chợt, cảm thấy một bàn tay nắm lấy hông của nàng: "Biểu huynh. . . . . ."

"Đừng sợ." Giọng nam vang lên, Dạ Tử Mộng lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, sao giống như không phải người đang nắm lấy hông của mình nói?

Tiếp, cảm giác mình bị người ôm lấy, đè xuống giường. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . ." Có chút kinh hoàng mở miệng, không xác định được rốt cuộc người đang đè ở trên người mình có đúng là Hiên Viên Vô Thương không?

"Ta ở đây." Giọng nói nhàn nhạt vang lên, vang dội cả căn phòng, nghe không ra giọng nói xuất phát từ hướng nào.

Dạ Tử Mộng lại yên lòng, chỉ cho là biểu huynh võ công cao cường, cho nên phương hướng giọng nói truyền tới có chút kỳ quái.

Ngay sau đó, liền cảm thấy một bàn tay rất thô lỗ kéo y phục của mình xuống. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . . A. . . . . ." Một vật không hề có khúc dạo đầu mà phá thể chui vào, rồi sau đó điên cuồng luật động, không hề có chút dịu dàng nào.

Lần nữa gọi "Biểu huynh", nhưng không có ai đáp lại nàng, Dạ Tử Mộng cắn môi dưới gắt gao chịu đựng cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, không hiểu biểu huynh dịu dàng như vậy vì sao lại đột nhiên thô lỗ như thế. Tiếp, lại cảm thấy có một bàn tay sờ lên thân thể của mình, không đúng, không phải một mà là nhiều hơn. . . . . .

Nàng rốt cuộc bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng: "Biểu huynh! Biểu huynh!"

Đúng lúc này, đèn trong phòng sáng lên. Nằm trên người nàng là một nam nhân bẩn thỉu xa lạ, không đúng, không xa lạ, đây chính là tên ăn xin nàng cứu vào hôm nay! Bên cạnh hắn còn có vài tên nam nhân khác, cũng là mình cứu vào! Dạ Tử Mộng nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng: "Các ngươi, các ngươi. . . . . ."

Dạ Tử Mộng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhưng làm sao có thể địch nổi mấy đại nam nhân. Chỉ chốc lát sau, bên trong nhà cũng chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ và thở dốc của các nam nhân. Dạ Tử Mộng cắn răng hung hăng kìm nén tiếng rên rỉ, cặp mắt đẹp kia mang theo hận ý nồng đậm nhìn bên trong nhà, bên trong đã không có bóng dáng của Hiên Viên Vô Thương.

Chợt, cửa bị người mạnh mẽ đá văng, một nhóm người đứng ở ngoài cửa, cầm đầu chính là Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, còn có hai đứa trẻ đứng ở một bên, Hiên Viên Sở Cuồng lúc này rất ghét bỏ mở miệng: "Phụ vương, nữ nhân thối tha này không biết xấu hổ, lại có thể thật sự làm ra chuyện như vậy!"

"Đệ đệ, ngươi cũng biết nàng không biết xấu hổ, làm chuyện này có cái gì kỳ quái đâu!" Hừ, xuống tay với chúng ta, ngươi có nghĩ tới mình có bao nhiêu cân lượng chưa? Ngu ngốc!

Bọn hạ nhân hình như có chút không dám tin, nghe nói công chúa đó rất thích vương gia, lại có thể đê tiện như vậy sao! Tới vương phủ chưa tới hai ngày, vương gia không sủng hạnh nàng ta, nàng ta liền tìm người thông dâm, rõ là. . . . . .

Tuy mọi người phỉ nhổ, nhưng Dạ Tử Mộng đó cũng thật sự là mỹ nhân, cho nên không ít bọn hạ nhân cũng bành trướng huyết mạch thưởng thức xuân cung đồ của bọn họ.

Vũ Văn Tiểu Tam ngay lập tức che mắt hai đứa con trai: "Không cho nhìn!" Thật ra thì nàng vốn cũng không muốn mang bọn chúng tới, thế nhưng hai tên ranh con chết tiệt kia nhất định bảo là muốn xem thành quả mưu kế của bản thân.

Hai đứa trẻ ở trong lòng liếc mắt, mẫu thân, người và phụ thân chơi yêu tinh đánh nhau chúng ta đều đã nhìn qua, trò trẻ con này của bọn họ tính là cái gì!

Mà Hiên Viên Vô Thương vẫn là một thân áo trắng, không dính một hạt bụi. Bàn tay thon dài đưa ra, nhanh chóng che mắt của Vũ Văn Tiểu Tam, đôi mắt tà mị đào hoa kia cũng không nhìn vào trong phòng, giống như sợ dơ mắt, cũng rất bá đạo mở miệng: "Tam nhi, cũng không cho nàng nhìn, bên trong có nhiều người chưa mặc quần áo!"

"Vậy chàng cũng không thể nhìn!" Vũ Văn Tiểu Tam bị che mắt, nhưng vẫn rất khí phách mở miệng. Nam nhân của nàng, cũng không thể nhìn nữ nhân khác!

"Ừ, người ta không nhìn, ghê tởm chết rồi!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy ghét bỏ, trong giọng nói rõ ràng cũng là chán ghét.

"Thôi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng quấy rối chuyện tốt của người ta!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong mang theo hai đứa con trai xoay người, Hiên Viên Vô Thương lập tức đuổi theo.

Trong phòng từ từ an tĩnh lại, mấy tên "ăn xin" từng người mặc quần áo tử tế, đứng ở một bên tiếp tục sắm vai tên ăn xin. Ban đầu tính tùy tiện tìm mấy người giải quyết nàng ta, nhưng bọn họ gần đây bị vương gia và vương phi kích thích, thật sự là. . . . . . Vốn bọn họ tính lúc không có nhiệm vụ, đi kỹ viện giải quyết một phen, nhưng đúng lúc ẩn chủ để cho bọn họ đi tìm người, cho nên sau khi bọn họ trao đổi ánh mắt một cái, rất hân hoan tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt này!

Dù sao bọn hắn nghĩ nữ nhân độc ác này cũng không có gì khác biệt với hoa khôi ở kỹ viện, hoặc là nói so với kỹ nữ càng làm cho người ta ghê tởm hơn! Cho nên hôm nay bọn họ coi như là miễn phí mở bao cho hoa khôi, cũng coi như tiết kiệm tiền cho bọn hắn, cũng giúp ẩn chủ bớt một việc!

Dạ Tử Mộng nằm ở trên giường, trong đầu là một mảnh trắng xóa. Nàng không hiểu, tại sao rõ ràng là biểu huynh, sao đột nhiên lại biến thành mấy người này, ngay sau đó cũng chầm rãi hiểu ra! Đây là một cái bẫy! Ngay từ đầu đã vì nàng mà thiết kế cái bẫy này! Không chỉ là nữ nhân kia muốn hại mình, biểu huynh cũng muốn mạng của mình! Nhưng tại sao, tại sao muốn giết nàng mà còn dùng phương thức khuất nhục này? Nói vậy người trong tông tộc sẽ lập tức đến đây?

Chỉ chốc lát sau, người trong tông tộc của Dạ Mị đế quốc nhận được thông báo của Hiên Viên Vô Thương, Dạ Hoằng Quy - Quận vương Dạ Mị quốc dẫn theo hạ nhân chạy đến.

Nhìn Dạ Tử Mộng trên giường một chút, mặt đầy ghét bỏ ra lệnh cho hạ nhân tùy tiện tìm cho nàng ta một bộ y phục mặc vào, rồi sau đó kéo đi! Đường đường là một công chúa, lại có thể ghê tởm tư thông với mấy tên ăn xin! Mặt mũi của Hoàng thất Dạ Mị quốc bọn họ đều bị nàng ta ném mất hết rồi! Nhìn máu xử nữ rõ ràng trên người nàng một chút, Dạ Hoằng Quy càng thêm giận đến hận không được tát nàng ta một cái! Chẳng lẽ trong sạch của nữ nhân không đáng một đồng tiền như vậy sao?

Quay đầu nhìn mấy tên ăn xin một chút, cũng là đầy bụng tức giận, muốn cùng nhau xử trí, nhưng dù sao cũng là ở phủ Nhiếp Chính vương, không thể ra tay, cứ để cho Nhiếp Chính vương Điện hạ xử trí đi! Lấy tính khí của Nhiếp Chính vương Điện hạ, mấy tên ăn xin này cũng không có đường sống đâu!

Hoàng thượng gả nữ nhân như vậy cho Nhiếp Chính vương Điện hạ, cũng không biết Nhiếp Chính vương Điện hạ có tức giận hay không? Sau đó sẽ làm ra chuyện gì nữa! Nghĩ tới càng thêm cảm thấy phiền chết đi được! Làm cho hắn cũng oán trách Dạ Tử Kỳ, quốc sự bị người thao túng thì thôi đi, tứ hôn cũng đụng phải cái sọt lớn như vậy, vẫn là Dạ Tử Lân thích hợp làm hoàng đế hơn!

Dạ Hoằng Quy chắp tay về phía Hiên Viên Vô Thương: "Nhiếp Chính vương điện hạ, bổn vương thay mặt hoàng thất Dạ Mị hướng ngài tạ lỗi! Nữ nhân này, chúng ta sẽ theo quy định của tông tộc, đem nàng ta dìm lồng heo! Xin vương gia yên tâm!"

"Ừ! Mang đi đi!" Nhàn nhạt gật đầu, trên mặt không có chút dấu hiệu tức giận nào. Cũng giống như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều không liếc nhìn qua nữ nhân kia một cái.

Dạ Hoằng Quy nhìn hắn không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới hơi yên tâm.

"Tại sao! Tại sao? Biểu huynh, tại sao?" Dạ Tử Mộng điên cuồng giãy giụa, lớn tiếng gào thét về phía Hiên Viên Vô Thương, tại sao muốn đối xử với nàng như vậy, tại sao?

Vũ Văn Tiểu Tam chậm rãi đi tới trước mặt của nàng ta: "Muội muội tự mình thông dâm với người khác, vẫn không biết xấu hổ hỏi vương gia tại sao?" Nói xong từ từ cúi thấp thân thể, ở bên tai của nàng ta nhẹ giọng mở miệng: "Tại sao, trước tiên hỏi chính ngươi đã làm gì. Nghĩ muốn động đến con trai bảo bối của ta, trực tiếp giết chết ngươi thì lợi cho ngươi quá rồi!" Lão nương sẽ để cho ngươi chết minh bạch!

Con ngươi Dạ Tử Mộng trợn to, không dám tin nhìn bọn họ, thì ra biểu huynh biết! Từ lúc mới bắt đầu biểu huynh đã biết rõ nàng chính là người giật dây? Như vậy tất cả xâu chuỗi liên tiếp! Bọn họ làm tất cả, cũng là vì trả thù nàng! Từ để cho nàng vào phủ, đến Xuân Cung Đồ ngày hôm qua, tới chứa chấp tên ăn xin hôm nay, thậm chí là hai lần ánh mắt có thâm ý khác của biểu huynh, mục đích đều chỉ có một, chính là để cho giờ phút này, dù nàng có trăm miệng cũng không thể bào chữa, vĩnh viễn không thể đứng dậy!

Nghĩ thấu, ngược lại cười lên ha hả: "Ha ha ha. . . . . . Uổng cho Dạ Tử Mộng ta thông minh một đời, ha ha. . . . . ." Cười đến chảy ra nước mắt. Chết như thế này, khắp thiên hạ cũng sẽ nhớ tới nàng - một công chúa dâm đãng! Hiên Viên Vô Thương, xác thực ngoan độc!

"Có một câu, có thể ngươi chưa từng nghe qua. Tự gây nghiệt, không thể sống!" Đây là giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam, hung hăng đánh vào trái tim của nàng ta.

Tự gây nghiệt, không thể sống! Người của tông tộc nghe, đều cho rằng đang nói Dạ Tử Mộng tự mình làm ra chuyện như vậy, cho nên mới nói ra câu nói đó. Cho nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt xấu hổ lắc đầu một cái.

Nhưng Dạ Tử Mộng lại có thể nghe ra ý Vũ Văn Tiểu Tam muốn biểu đạt là gì! Tự gây nghiệt, không thể sống! Đúng vậy, nàng đúng là tự gây nghiệt,mới dẫn đến kết cục hôm nay! Nghĩ tới liền dừng lại tiếng cười lớn, tự gây nghiệt, tự gây nghiệt! Nghĩ tới, một giọt nước mắt không hề báo trước chảy xuống từ khóe mắt. Nàng hối hận, chỉ là hối hận thì đã quá muộn, quá muộn rồi. . . . . .

Nếu có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không tồn tại lòng hại người! Nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm việc ác với người khác!

Nhớ tới từng mạng người bị nàng hại chết trong hoàng cung. Nhớ tới Dạ Tử Y, tuy ngang ngược nhưng lại thật lòng xem mình là tỷ muội, lại bị chính mình từng bước tính toán đẩy về phía tử vong, thậm chí tự tay giết chết hoàng muội của mình. Nhớ tới Tam hoàng huynh điên dại bởi vì lòng riêng của mình, mà bị phế ngôi vị hoàng đế. . . . . .

Dạ Tử Mộng không nhịn được cười lớn tiếng: "Ha ha ha ha. . . . . . Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng! Cuối cùng cũng sẽ có báo ứng!" Đây đều báo ứng của nàng, báo ứng!

Dạ Hoằng Quy nhìn nàng ta một chút, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Dù sao cũng là cháu gái ruột, cũng có chút không đành lòng: "Mộng nhi, đều tại ngươi hồ đồ! Quá hồ đồ!"

Dạ Tử Mộng nghe vậy, đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn Dạ Hoằng Quy: "Hoàng thúc, Mộng nhi thật sự hồ đồ, Mộng nhi thật sự hồ đồ!" Người đang làm, trời đang nhìn, sao có thể may mắn! sao có thể may mắn. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng đám người kia, thở dài một hơi. Ngắn ngủn hai ngày, ba mạng người, nàng thật có chút không đành lòng!

Một cánh tay thon dài nắm hông nàng: "Tam nhi, nếu như chúng ta không động thủ, bọn họ sẽ động thủ với chúng ta." Cũng giống như Dạ Tử Mộng, nếu không phải bị dồn đến hoàn cảnh như vậy, nàng ta làm sao có thể tỉnh ngộ? Chắc chắn sẽ suy nghĩ, tính toán từng bước, muốn mạng Tam nhi và hai đứa bé.

"Ta hiểu." Gật đầu một cái. Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với mình. Đạo lý này sao nàng có thể không hiểu! Dạ Tử Mộng là người sắp chết, lời nói cũng trở nên lương thiện.

"Được rồi, Tam nhi, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi." Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liền giải quyết hết người trong cung!

"Ừm!"

"Cha, mẹ, chúng ta cũng trở về thôi! Hai người trở về chơi yêu tinh đánh nhau đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì phất phất tay. Hiên Viên Lạc Thần cũng đuổi theo, cùng rời đi.

Nam tử tuyệt mỹ dở khóc dở cười nhìn bóng lưng hai đứa con trai: "Hai tên ranh con chết bầm kia!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận