Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Hiên Viên đế quốc, một mảnh buồn bã ảm đạm, mọi nhà đều mặc đồ trắng, người nào cũng đều khóc lóc thảm thiết.

Trong hoàng cung, một quan tài lạnh lẽo được đặt ở giữa, thái hậu Trưởng Tôn Minh Tranh đã sớm khóc đến ngất đi nhiều lần. . . . . .

Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Triệt quỳ gối ở chính giữa, phía sau chính là vương công đại thần, cũng bao gồm Vũ Văn Hạo.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Hiên Viên Vô
Thương ôm lấy nàng đứng ở một bên. Hai đứa bé cũng đi theo, hốc mắt đã
sớm đỏ như con thỏ, Mặc ca ca tốt như vậy sao lại chết chứ? Hai người
bọn họ chỉ là đi về phòng lấy chút đồ, tại sao lúc trở lại, Mặc ca ca đã chết rồi?

Đúng lúc này, nữ tử một thân bạch y, bước từng bước vững vàng đi vào.
Dáng người tao nhã giống như tiên nữ, đôi mắt đa tình chỉ là nhàn nhạt
nhìn quan tài kia, ánh mắt luôn nhìn quan tài, chưa từng nhìn những
người khác một cái.

Đi tới bên cạnh quan tài, nhìn người bên trong đã khép chặt đôi mắt
sáng, bên môi nâng lên một nụ cười: "Hoàng thượng, người rốt cuộc, rốt
cuộc được giải thoát rồi có đúng không? Ngài rốt cuộc được như ý nguyện, thoát khỏi gông xiềng của thế gian này. . . . . ."

Một giọt lệ nơi khóe mắt rơi vào khuôn mặt như ngọc của hắn: "Người đem
ta làm tri kỷ, tri kỷ, cho rằng ta là người hiểu ngài nhất. Nhưng, nhưng ta không đoán được, người chỉ vừa đi, ta với người liền cách biệt âm
dương. . . . . ."

Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn nàng. Cuối cùng, do Hiên Viên Triệt mở miệng: "Kéo Lật phi ra!"

Nữ nhân này ở cùng hoàng huynh mấy năm. Toàn bộ chuyện của nàng và hoàng huynh, hắn đều nhìn ở trong mắt. Cho nên lo lắng nàng sẽ tự vận ở đây,
đi theo hoàng huynh.

Bọn hạ nhân đang muốn tiến lên, Lật phi lại cười: "Thất vương gia, ta
hiểu rõ người lo lắng cái gì. Nhưng người yên tâm, ta sẽ không chết, sẽ
không." Người trong thiên hạ đều cho hoàng thượng là vì cứu người mà
chết, nhưng nàng lại biết hắn vì sao lại chết, không hỏi cũng biết,
không hỏi cũng biết!

"Hắn lựa chọn như vậy, chính là vì thoát khỏi mọi thứ ở nơi này, thoát
khỏi những thứ liên quan đến thân phận hoàng đế. Trong tất cả thứ đó, tự nhiên. . . . . . bao gồm cả ta." Bốn chữ cuối cùng, nói nhẹ như không.

"Sao ta có thể đi theo hắn, làm chướng mắt hắn đây!" Khổ sở cười tự
giễu, rồi sau đó mở miệng về phía Hiên Viên Ngạo, "Tam vương gia, bổn
cung nguyện ý đi Thanh Phong am xuất gia làm ni cô, vì hoàng thượng cầu
phúc, xin Tam vương gia ân chuẩn!"

Hiên Viên Ngạo bình tĩnh nhìn nàng ta một hồi lâu, cuối cùng môi mỏng lạnh lẽo khạc ra một chữ: "Được!"

"Phong quan!" Người điều khiển nghi thức buổi lễ mặc một thân đồ tang, ở một bên mở miệng.

Hiên Viên Triệt lấy từ ống tay áo ra cây quạt của hoàng huynh. Từ trước
khi hoàng huynh lên ngôi, cây quạt này là vật bất ly thân mỗi ngày, sau
khi lên ngôi, chỉ khi nào đi ra ngoài du ngoạn mới có thể mang theo,
chắc hẳn hoàng huynh cũng rất ưa thích cây quạt này ? Nghĩ tới liền đặt
cây quạt vào trong quan tài. . . . . .

Đồng thời lúc này, Tiểu Đức Tử cầm một hộp hoàng kim tới trong điện: "Di chiếu của tiên hoàng!"

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống hô to.

Giờ phút này Hiên Viên Ngạo cũng đang nắm chặt nắm tay, hoàng huynh sớm
đã chuẩn bị! Huynh ấy đã sớm chuẩn bị! Nếu không làm sao chưa tới ba
mươi ngày, đã lập được di chiếu? Đáng hận nhất là hắn vẫn luôn không có
chú ý tới hoàng huynh có gì không thích hợp, người đệ đệ như hắn, quả
thật đáng chết!

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam vương gia công cao cái

thế, tài đức nhiều mặt, yêu dân như con, sau khi trẫm chết liền truyền
ngôi vị hoàng đế cho hắn. Truyền lệnh của trẫm, sau lễ tang đơn giản của trẫm, quần áo tang của trẫm may bằng vải bố không cần vượt quá ba tấc,
để tránh hao tài tốn của. Không thể bởi vì tang phục mà quấy nhiễu cuộc
sống bình thường của dân chúng, cấm uống rượu khi cưới vợ gả con gái,
thả toàn bộ phu nhân và cung nữ dưới cấp bậc bảy về nhà. . . . . ."

Tiếp chính là một chuỗi dài, trực tiếp khiến Vũ Văn Tiểu Tam đang tràn
ngập nước mắt nhớ lại vị hoàng đế tốt Lưu Hằng nổi danh trong kiếp
trước, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cũng là sau khi chết, muốn
tang sự đơn giản, không quấy nhiễu dân chúng.

"Sau khi trẫm chết, không vào hoàng lăng. Hỏa táng thi thể của trẫm, vẫy xuống Vong Phong nhai, không được sai sót!"

Câu này chính là muốn triệt để thoát lý khỏi gia đình đế vương!

Các đại thần cảm thấy không ổn, dù sao thi thể hỏa táng, đây là hành
động rất bất kính. Nhưng hoàng thượng để lại di chiếu, Tam vương gia sắp lên ngôi cũng nói tuân theo di chiếu của hoàng thượng mà làm. Cuối
cùng, đều không thể không thỏa hiệp. . . . . .

. . . . . .

Vọng Phong nhai, Hiên Viên Ngạo vẫy tro cốt đang cầm trong tay xuống,
sợi tóc màu trắng bay phất phới trong không trung. . . . . .

"Hoàng huynh, nếu có kiếp sau, ngàn vạn lần đừng lại đi nhầm vào gia
đình đế vương. Lời này vừa nói ra, một giọt lệ theo gió bay xa. Hoàng
huynh, hoàng huynh. . . . . .

Hiên Viên Triệt cũng đứng ở một bên, cây quạt cũng đi theo tro cốt của
hoàng huynh cùng nhau bay về phía chân trời rồi. Hoàng huynh, nếu có
kiếp sau, Triệt hi vọng người có thể như ý nguyện của mình, cầm một cây
quạt, phong lưu hậu thế, làm một công tử phiêu dật đi khắp thế gian.

Hoàng đế Hiên Viên đế quốc chết, còn ban bố một đạo di chiếu như vậy,
khiến bách tính đều kêu khóc cảm thán hắn là vị hoàng đế tốt. Từ xưa
hoàng đế nào chết rồi, không muốn dân chúng trong thiên hạ để tang? Lại
có bao nhiêu người, chỉ vì một ít vải may áo tang, mà cả nhà phải sống
trong quẫn bách?

Nhưng hoàng đế của bọn họ, tang sự làm thậm chí còn mộc mạc hơn so với
gia đình giàu có bình thường, chính là vì không muốn quấy nhiễu dân. Chỉ hận ông trời bất công, hoàng thượng tốt như vậy, lại chết trẻ như vậy!
Ông trời bất công! Ông trời bất công!

. . . . . .

Ba tháng sau, Hiên Viên Ngạo đăng cơ làm đế.

Đám người Vũ Văn Tiểu Tam vẫn ở lại Hi vương phủ ở Hiên Viên đế quốc,
Hiên Viên Ly cũng ở tạm tại Hi vương phủ. Thời gian đã qua ba tháng, ưu
thương trên mặt mọi người cũng phai nhạt một chút, đã không còn là nói
vài lời liền muốn rơi lệ nữa.

Mà Hiên Viên Mặc, một nam tử trơn bóng như ngọc vậy, dù chết nhưng cũng
chưa từng nói lời gì khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam mủi lòng, cũng chưa từng
tỏ rõ cõi lòng mình với nàng. Chỉ vì, hắn không muốn nàng vì vậy mà đau
lòng. Chết với hắn mà nói, cũng chỉ là một cơ hội, vừa đúng gặp được cơ
hội như vậy, liền thành toàn cho mình.

Cho nên Vũ Văn Tiểu Tam đau lòng là có, nhưng tâm tình cũng không có quá đau lòng và tự trách. Nhìn Hiên Viên Ly một chút, mở miệng cười: "Tiểu
Ly, muội còn chưa chuẩn bị trở về sao?"

Sau khi tang sự của Hiên Viên Mặc kết thúc, mỗi ngày Phong Cuồng Tiêu
đều tới Hi vương phủ báo cáo, chính là vì muốn đón Tiểu Ly về, nhưng
Tiểu Ly lại không muốn trở về.


Vừa nghe Vũ Văn Tiểu Tam hỏi cái này, Hiên Viên Ly liền nhớ tới ngày đó
đi Dạ Mị đế quốc, đám hoàng huynh và nàng ở trên xe nói cười, lúc này
lại khóc lên: "Không trở về, không trở về. . . . . . Ban đầu đại hoàng
huynh đã nói, nếu ta không muốn trở về, hắn sẽ nuôi muội, nhưng đại
hoàng huynh hắn, đại hoàng huynh hắn. . . . . ."

Không còn có người vuốt đầu của nàng, gọi nàng nha đầu ngốc rồi, không
còn có người luôn cưng chiều nàng, để nàng tung hoàng ngang dọc nữa. Tuy Tam hoàng huynh và Thất hoàng huynh cũng đối xử với nàng rất tốt, nhưng bọn họ và đại hoàng huynh đối xử với nàng không giống nhau, không
giống!

Nàng vừa khóc, tự nhiên lại suýt nữa dẫn nước mắt của Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài. Nàng còn nhớ rõ một năm kia, nam tử một thân long bào màu vàng
sáng trên long liễn, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng lại không mất khí phách. Nàng còn nhớ rõ, ngày đó nàng ở quán trọ, tiến về phía hắn,
hắn cái gì cũng không nói, chỉ là cười. Nàng còn nhớ rõ, bên trong hoàng cung, hắn một thân thường phục màu đen, ấp úng đưa canh thang hắn tự
mình nấu cho nàng. . . . . .

Mỗi cảnh tượng vẫn còn như ở trước mắt, nhưng tại sao hắn lại không có ở đây?

Ôm Hiên Viên Ly, hai nữ nhân khóc đến đầy nước mắt nước mũi.

"Ca ca, tại sao mẫu thân và Ly tỷ tỷ lại khóc?" Hiên Viên Sở Cuồng lau
nước mắt nơi khóe mắt, thật ra thì hắn biết họ vì sao lại khóc.

"Chắc là nhớ Mặc ca ca đi." Hắn cũng rất nhớ Mặc ca ca.

"Cho nên mẫu thân mới đặt tên cho muội muội là Hiên Viên Niệm Mặc sao?" Niệm Mặc, Niệm Mặc, ý là nhớ nhung Mặc ca ca sao?

Hiên Viên Lạc Thần gật đầu một cái, rồi sau đó không lên tiếng nữa.

Nam tử một thân bạch y, thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh Vũ Văn Tiểu
Tam, ngăn Hiên Viên Ly lại, ném qua một bên, ôm nàng mở miệng: "Được
rồi, đừng khóc." Thật ra thì hắn cũng muốn khóc, nhưng chuyện cũ đã qua, khóc thì có ích lợi gì? Đầu tiên là Địch, cuối cùng Mặc, cảm giác mệt
mỏi trong lòng càng ngày càng nồng đậm hơn.

Người trong hoàng gia, thật sự không có cách nào sống đơn giản, vui vẻ sao?

"Thương Thương, chàng nói, chàng nói rõ đi. Tại sao hôn lễ của chúng ta
lại xảy ra chuyện như vậy đây? Có phải chúng ta căn bản không nên ở
chung một chỗ, cho nên ông trời đang nhắc nhở chúng ta đúng không?" Nàng không phải một người mê tín, nhưng vẫn không nhịn được nói lung tung.

"Không cho nói bậy!" Hắn thay đổi sắc mặt, có chút không vui nhìn nàng,
"Tam nhi, chúng ta là phải ở chung với nhau!" Phải ở chung một chỗ, dù
là nghịch thiên thì có gì phải sợ? Ông trời cảm thấy bọn họ không nên ở
chung một chỗ, bọn họ càng muốn ở chung một chỗ!

Thút tha thút thít lỗ mũi một chút, nhìn bộ dáng nghiêm túc kia, cũng
biết là mình nghĩ quá nhiều. Hiên Viên Ly xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, cũng ngồi về ghế đẩu của mình, ai oán nhìn hoàng thúc. Nàng đang khóc
vui vẻ, ném nàng ra ngoài làm cái gì!

"Tam nhi, chúng ta phải về Dạ Mị đế quốc rồi." Thời gian qua, Trưởng Tôn Minh Tranh phái không ít người tới ám sát bọn họ, đơn giản là bởi vì bà ta cảm thấy Mặc chết đi, đều là do bọn họ làm hại. Tuy hắn không sợ,
nhưng dù sao đó là mẫu hậu của Mặc, mà Mặc chết đi, ít nhiều gì cũng
liên quan đến bọn họ, cho nên hắn không muốn xuống tay với Trường Tôn
Minh Tranh.

"Ừ." Chuyện tốt lão yêu bà Trưởng Tôn Minh Tranh đó làm nàng cũng biết,
càng cảm giác mình đã từng hỏi một câu: "Thái hậu còn chưa có chết?"
Thật là hỏi vô cùng có đạo lý! Trước sau tìm bọn hắn gây chuyện bao
nhiêu lần rồi!

"Hoàng thẩm, các ngươi trở về Dạ Mị đế quốc, vậy ta đây?" Trở về hoàng

cung sao? Trở về hoàng cung, nàng liền không nhịn được nhớ tới đại hoàng huynh, nhớ tới đại hoàng huynh, nàng liền không nhịn được phải đau lòng rơi lệ.

"Cùng đi với chúng ta." Có thâm ý khác nhin nàng một cái, rồi sau đó ra hiệu bằng mắt với Hiên Viên Vô Thương.

Hiên Viên Vô Thương liền hiểu ý! Lập tức bí mật truyền âm, để Đình Vân
truyền tin tức này đi, nói là bọn họ phải quy ẩn ở Hiên Viên đế quốc,
Cửu công chúa Hiên Viên Ly cũng phải đi cùng.

Không làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là....sau khi tin tức này truyền đi không bao lâu, bóng dáng của Phong Cuồng Tiêu liền xuất hiện ở bên
trong Hi vương phủ.

Mấy tháng này, hắn gần như tới nơi này báo

Cáo mỗi ngày, nhưng Ly nhi chính là không chịu tha thứ cho hắn. Sáng sơm hôm nay tới tìm, cũng không nghe nói cái gì, chỉ là nhận được thật vọng lớn mà về, nhưng đột nhiên nghe nói nàng muốn đi Dạ Mị đến quốc?

Hắn biết tính tình Hiên Viên Vô Thương, nếu là quy ẩn, chỉ sợ cả đời này hắn cũng sẽ không còn gặp lại được Ly nhi rồi.

Vào vương phủ, Hiên Viên Ly vẫn như bình thường, thấy hắn liền trở về
phòng của mình, nhưng hắn lại không như bình thường thấy nàng trở về
phòng của mình, liên thất vọng lui về.

“Ly Nhi!” mở miệng gọi nàng.

Bước chân của Hiên Viên Ly dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục rời đi.
Phong Cuồng Tiêu muốn đuổi theo, liền nghe giọng nói của Hiên Viên Vô
Thương vang lên: “Phong công tử, vương phủ của bổn vương, là chỗ nguoi
có thể tuỳ ý du ngoạn sao?”

Hai chữ “du ngoạn” được cắn rất nặng, cho dù ai cũng nghe được, điều hắn muốn nói, đến tột cùng có phải “du ngoạn” không!

Phong Cuồng Tiêu quay đầu, liền nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam Tựu trong ngực Hiên Viên Vô Thương, vẻ mặt hai người hai người không nói được có bao
nhiêu khó coi, nhưng tuyệt đối không được tính là đẹp mắt. “Hoàng thúc,
hoàng thẩm, Cuồng Tiêu biết ngày đó là mình hồ đồ, có lỗi với Ly nhi
trước. Kính xin hoàng thúc, hoàng thẩm chó Cuồng Tiêu một cơ hội, để
Cuồng Tiêu có thể nói chuyện với Ly nhi!”

Lời nói khẩn thiết. Hơn nưuax ucngx dùng danh xưng “Vương Gia”, “Vương
phi”, hôm nay còn mạo hiểm vứt bỏ hết mặt mũi, gọi bọn họ là “Hoàng
thúc”, “Hoàng thẩm”. Nhìn như vậy, đúng là thật tâm với Ly nhi.

Vũ Văn Tiểu Tam cười cười: “Ngươi muốn nói chuyện một chút với điệt nhi
của bổn vương phi không hẳn là không thể, nhưng điều kiện tiên quyết là
phải nguyện ý nói chuyện với ngươi mới được. Phòng của nàng ở bên đó,
nếu ngươi có thể khiến nàng tự nguyện nói chuyện với ngươi, các ngươi có thể nói chuyện thật tốt. Nếu nàng không muốn, tuy Hi vương phủ này của
chúng ta không phải là gia đình giàu có gì, cũng không cho phép người
khác ở chỗ này giương oai!”

Ý tứ của lời này chính là không thể xông vào phòng của Hiên Viên Ly.

Khoé miệng Phong Cuồng Tiêu không nhịn được kéo ra, Hi Vương phủ không
coi là gia đình giàu có, vậy thiên hạ này còn có gia đình giàu có sao?
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là lúc rối rắm vấn đề này, suy nghĩ lời nàng nói, nếu mình thật sự muốn giương oai ở Hi Vương phủ này, có
Hiên Viên Vô Thương – vị đại phật này ở đây, cũng là không thể nào. Vì
vậy thành thật gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi tới cửa, chờ Hiên Viên Ly lên tiếng muốn gặp hắn....

....

Mà vườn hoa bên kia.

Đình Vân mới vừa truyền xong tin tức của Hiên Viên Vô Thương, đang chuẩn bị trở về phòng, lại bị Liên Hoa cản lại.

Một năm trước, hắn muốn nói chuyện với hắn ta một chút, nhưng khổ một
nỗi là vẫn không tìm được cơ hội. Sau khi có cơ hội, nha đầu kia lại
chạy đến Mông Man đế quốc với vương phu, lại còn ở lâu như vậy. Mọi
người cũng không tìm được, cho nên hắn cũng chưa nói cái gì với Đình
Vân.

“Có chuyện gì sao?” Trên khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt nhìn Liên Hoa có chút xa cách.

Lại là ánh mắt xa cách này, kể từ sau khi hắn thối lui ra khỏi cuộc
chiến tranh đoạt kia, mỗi lần thấy mình, tuy vẫn có một ít tình nghĩa
huynh đệ, nhưng so với trước kia vẫn lạnh nhạt hơn rất nhiều. “Nói
chuyện Tiểu nguyệt với ngươi.”


“Không có cái hay để nói.” Còn có cái gì hay để nói, hắn đã quyết định
thối lui, hơn nữa Tiểu Nguyệt cũng nói với hắn rồi, nàng không thích
hắn, đã không thích hắn rồi. Nếu là như vậy, còn có cái gì hay để nói
đây?

“Đợi chút.” Lần đầu tiên, giọng nói đạm mạc dính vào chút lo lắng.

Bước chân của Đình Vân dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Ta nói, chuyện này không có gì hay để nói.”

Sau núi giả, hai người Liên Vụ và Dạ Mạc Oanh trốn ở bên trong nghe lén. “Phu nhân, cái này thì có cái gì hay để nghe?” Hôm nay nàng mới biết,
thì ra không chỉ là đám người quý nữ danh môn có quan hệ tốt với mình
thích hởi thăm bắt quái, thật ra thì các nam nhân cũng thích hỏi thăm
bát quái lắm đó.

“Chúng ta đây không phải là nghe lén, mà là quan tâm huynh đệ!” có chút bất đắc dĩ mở miệng giải thích, nữ nhân nghĩ vấn đề đúng là nông cạn!
Hắn rõ ràng chính là quan tâm huynh đệ tốt của mình có được hay không?
Lại có thể bị nàng nói đến giống như mình là đám lưỡi dài kia, ba tám
phụ nhân thích hỏi thăm bát quái!

Trên trán Dạ Mạc Oanh xẹt qua một vệt đen, có khác nhau sao? Không phải đều đang nghe góc tường giống nhau ư?

“Người nàng thích chính là ngươi, ta thối lui.” Liên Hoa nói ra một câu
đơn giản. Nói xong, không đợi hắn ta phản ứng, liền xoay người rời đi.

“Người nàng thích chính là ngươi?” Có ý tứ gì? Hắn thối lui? “Liên Hoa!” Mở miệng gọi hắn ta lại, “Lời của ngươi là có ý gì?”

bước chân người phía trước dừng lại, đưa lưng về phía hắn mở miệng:
“Đình Vân, ngươi biết tại sao ta biết rõ ngươi cũng thích nàng, nàng
cũng thích ngươi, nhưng mấy năm nay ta vẫn thuỷ chung không buông tay
không?”

“Bởi vì thích nàng?” Thích, thật sự có một loại ma lực khiến người ta
say mê. Hắn cũng muốn buông nàng xuống, nhưng thật sự là không bỏ được!
Vô luận như thế nào, đều không bỏ được. Liên Hoa chắc hẳn cũng giống
mình đi?

“Không đơn thuần là bởi vì thích. Còn có một nguyên nhân, chính là ban
đầu ngươi lựa chọn thối lui. Ta cảm thấy được nếu như ngươi thật tâm
thích nàng, thật lòng cảm giác mình không thể không có được nàng, như
vậy ngươi hẳn sẽ không quyết định lựa chọn thối lui, cho nên ta không
yên lòng giao nàng cho ngươi.” Nói xong thở dài một tiến, nhưng không
yên lòng thì thế nào? Chuyện đến cuối cùng, vẫn là hắn ngăn cản nàng
hành phúc.

Đình Vân vừa nghe, ngẩn ra, không biết nên nói gì.

Thế nhưng hắn lại tiếp tục mở miệng: “Đình Vân, nghĩa khí huynh đệ của
nươi, còn quan trọng hơn nàng sao!” Một câu nói, định vị tình yêu cho
Đình Vân.

Nghĩa khí huynh đệ quan trọng hơn nàng sao? Có lẽ... “Là Thẩm trang chủ nói.” Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.

Câu nói kế tiếp chưa nói xong, Liên Hoa liền đoán được cái tên Thẩm Lãng Phàm kia nói không ra được lời tốt gì, khoé miệng giật giật: “Ngươi
giống hắn sao?”

Vấn đề này làm Đình Vân nghẹn họng, giống hắn sao? “Ý ngươi là gì? Cái gì mà giống nhau?”

“Hắn là lãng tử nổi danh trong chốn phấn hoa, ngươi thì sao? Trong mắt
hắn, nữ nhân cũng chỉ là đồ chơi, hôm nay qua đi, ngày mai đổi mới là
được. Tình cảm ngươi đối với Tiểu Nguyệt giống với tình cảm của hắn với
nữ nhân đó sao?” Nói liên tiếp hai vấn đề.

Khiến hắn nhất thời hiểu ra! Giống nhau sao? “Không giống nhau!” Đúng
vậy, không giống nhau, nhưng tại sao mình lại không nghĩ thấu, lời này
là do ai nói, là do Thẩm Lãng Phàm – kẻ phong lưu trên tình trường,
không có phẩm đức kia nói!

“Liên Hoa, cảm ơn ngươi!” Câu này là thật tâm.

“Là huynh đệ, không cần nói cảm ơn.” Nói xong liền rời đi, có lẽ hắn chỉ có thể một mình ở lại Hiên Viên đế quốc rồi, sau này xuất hiện trước
mặt bọn họ, đối với mình là một loại hành hạ. Hai người bọn họ, cũng sẽ
cảm thấy lúng túng đi? Chỉ hy vọng Đình Vân có thể nhanh lấy được tha
thứ của nha đầu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận