Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Sáng sớm hôm sau, mỗ nữ đang chỉ huy khuân đồ: "Cái đó mang đi, cái đó cũng muốn mang đi. Ừ, đúng, còn có cái đó. . . . . ."

Hiên Viên Vô Thương dở khóc dở cười đứng ở sau lưng nàng: "Tam nhi, những đồ cổ kia mang qua cũng không dùng được!"

Mỗ nữ quay đầu, hung dữ nghiêm mặt nhìn hắn: "Chàng biết tôn chỉ của ta là gì không?"

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, hắn có chút buồn bực mở miệng: "Là cái gì?"

"Chỉ cần ta từng ở nơi nào, tuyệt đối không thể lưu lại một thứ đáng giá nào hết! Không thể nào thay đổi được, phàm là trên đất ta đã ở, không được
còn một cọng cỏ!" Nàng nói xong rất nghiêm túc gật đầu một cái.

Hắn vừa nghe, ở một bên liều mạng ho khan, ho đến sắc mặt đỏ bừng, đây là cái tôn chỉ gì hả?

Nàng chạy tới giúp hắn thuận khí: "Ta biết chàng từ khi xuất phát đã có
người nương tử như ta vậy, tương lai nhất định sẽ đại phát tài, cho nên
mới vui mừng đến ho khan. Nhưng đừng quá cảm động, đây đều là việc ta
phải làm!"

Môi mỏng như hoa anh đào kéo nhẹ, mở miệng cười:
"Đúng, tương lai chúng ta có tiền! Đây đều là công lao của nương tử,
người ta thật sự là quá cảm động!"

Lời nói này làm đáy lòng mỗ nữ vui sướng hài lòng, thật là một hài tử ngoan!

Thu thập xong, nét mặt của tất cả mọi người đều là. . . . . . vẻ chết lặng!

Trừ Tiểu Nguyệt hơi bình tĩnh một chút, cùng với khuôn mặt hạnh phúc của Vũ Văn Tiểu Tam, những người khác đều là vẻ mặt làm cho người ta hình dung đều là biểu tình không tốt. . . . . .

Chỉ thấy ở cửa Hi vương
phủ có một đoàn xe thật dài, xếp hàng ước chừng hơn sáu trăm mét. Bọn họ đây rốt cuộc là đi ẩn cư sao, hay là đang dọn nhà đây? Thật ra thì trên thực tế càng thêm
giống tiến cống hàng năm của tiểu quốc Phụ Chúc!

Tiểu Nguyệt suy
nghĩ một chút trước kia cùng tiểu thư thu thập bọc y phục để chạy trốn,
cái bọc y phục khổng lồ kia, nhìn lại một Hi vương phủ lớn như vậy cũng
khoảng bốn mươi mấy xe đồ, trong lòng lập tức liền thăng bằng!

Chợt, lông mày thanh tú của mỗ nữ nhíu lại một cái: "Thương Thương, chàng nói chúng ta có phải mang quá ít rồi không?"

"Không ít, không ít, thật ra thì nhiều đồ như vậy bên kia căn bản là không bỏ
xuống được, nếu không chúng ta mang ít đi một chút?" Sau ót mỗ nam là
một sơ đồ vạch đen. (vạch đen mà thành sơ đồ luôn…=.=)

"Vẫn mang
thiếu?" Giọng nói của nàng chợt bén nhọn "Ta đã nhịn đau cắt thịt, mang
ít đi rất nhiều thứ rồi. Chàng còn muốn ta mang ít thế nào nữa?"

Nói xong đi mấy bước đến trước mặt đoàn xe kia, tay áo khí phách vung lên:
"Ta cho chàng biết, bên trong này toàn bộ đều là nhu yếu phẩm cần thiết
cho cuộc sống, không có chúng căn bản không thể sống!"

Tập
thể mọi người ở cửa xuất hiện một mặt hắc tuyến, có người nào có thể nói cho bọn hắn biết, những thứ đồ cổ, danh họa, châu báu từ khi nào đã
biến thành nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống rồi hả? Còn không có
chúng thì không thể sống qua ngày nữa chứ?

"Thật ra thì Tam nhi,
những thứ đồ này nếu như nàng thích, chúng ta có thể đến bên kia rồi mua thêm!" Gióng trống khua chiêng như vậy để mang qua đó, thật sự rất
phiền toái.

Nói muốn thu dọn đồ đạc, bất quá chỉ là để cho nàng
dọn dẹp vài món đồ trang sức hoặc quần áo nàng thích mà thôi, sao có thể nghĩ đến thành cái bộ dáng này!

"Đến bên kia mua nữa?" Mắt hạnh nàng trợn to "Cái người phá của này, ngại nhiều tiền quá à!"

Khóe miệng giật giật, chỉ đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, Tam nhi thích thì mang theo đi!" Trừ cái này, hắn còn có thể nói gì?

Lần này tâm tình mỗ nữ sảng khoái: "Coi như chàng thức thời! Được rồi,
chuẩn bị lên đường đi!" Thật ra thì đáy lòng có chút mất mác, Hiên Viên
Ngạo vẫn không có tới tiễn bọn họ.

"Ừm!" Hắn gật đầu một cái, đỡ
nàng bước lên xe ngựa. Tiểu Nguyệt đi xe ngựa phía sau, chuyến đi này là núi cao đường
xa, mở ra một cuộc sống mới!

Tâm tình của bọn hắn cũng đều tương đối không tệ, cõi lòng tràn đầy mong đợi đối với tương lai!

May mắn cùng theo ẩn cư, chỉ có bốn người Tiểu Nguyệt, Liên Hoa, Liên Vụ,
Đình Vân. Cho nên tâm tình Tiểu Nguyệt, Đình Vân và Liên Hoa cũng là cực tốt.

Nhưng. . . . . . hai ám vệ liếc mắt nhìn nhau, chợt nhớ tới Đình Vũ, không biết hiện tại nàng thế nào rồi!

Xe ngựa ở dưới ánh mắt nhìn soi mói kỳ lạ của dân chúng kinh thành, từ từ
chạy ra ngoài thành, đây là làm gì vậy hả? Cái xe ngựa đó hình như là
của phủ Hi vương gia , Hi vương gia phải dọn nhà sao?

Đình
Vân đánh xe ngựa ở bên ngoài ngửa mặt lên trời liếc mắt một cái, trải
qua một lần di chuyển này của vương phi, bọn họ trở thành người ẩn cư
huy hoàng nhất sử sách! Người khác ẩn cư có thể ẩn nấp được thì càng ẩn
nấp, bọn họ thì sao? Giống như đội ngũ đón dâu của Trương Dương (1)!

Sợ rằng đến lúc đó dân chúng cả nước, à không, toàn bộ dân chúng ngũ quốc đều biết bọn họ ẩn cư ở nơi nào rồi!

. . . . . .

Hoàng cung, lúc giữa trưa, cửa Từ Đường vẫn chưa mở.

Trường Tôn Minh Tranh ở tại cửa lo lắng đi qua đi lại, Ngạo nhi tỉnh thì đã
tỉnh, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam lại đi, chẳng lẽ Ngạo nhi nghĩ không thông
sao?

Nhìn Phượng Hoa ở phía sau, Phượng Hoa hiểu ý, chạy tới gõ cửa: "Tam vương gia! Ngài không sao chứ?"

Một hồi lâu, cũng không nghe thấy giọng nói bên trong truyền tới, lần này
bọn họ đã có chút gấp gấp rồi, nghĩ
tới có nên tìm người phá cửa hay không? Cũng ngay lúc đó "Chi nha" một
tiếng, cửa mở ra. . . . . .

Tất cả mọi người không dám tin trợn to mắt, nhìn người đi ra từ bên trong!

Trường Tôn Minh Tranh trợn mắt càng lớn hơn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

"Mẫu hậu!" Trong giọng nói man mát lành lạn mang theo chút lo lắng, khẩn
trương tiến lên đỡ Trường Tôn Minh Tranh, đồng thời, sợi tóc sau đầu rơi xuống trước người. . . . . .

Hơi ngẩn ra, hiểu rõ tại sao mẫu hậu lại ngất đi!

Ôm lấy thân thể Trường Tôn Minh Tranh, phân phó đám cung nhân còn đứng sững sờ bên kia: "Còn không mau đi mời thái y!"

"A! Dạ, vương gia!" Một hạ nhân thô sử nhanh chóng chạy như tới viện thái y.

Hiên Viên Ngạo ôm Trường Tôn Minh Tranh, đi tới Phượng Tường cung. . . . . .

Một đêm này, hắn cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Nếu như hạnh phúc của nàng không có ở chỗ của hắn, như vậy hắn chỉ có thể thành toàn như nàng từng nói, con người ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều thứ để quý trọng,
tỷ như mẫu hậu của hắn, tỷ như hoàng huynh và hoàng đệ. . . . . .

Tỷ như Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu, Thẩm Lãng Phàm. . . . . . Còn có những thuộc hạ vẫn luôn bên cạnh hắn. . . . . .

Phượng Hoa đi theo phía sau hắn, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, một
giọt rồi một giọt rơi xuống. Tam vương gia, chỉ một đêm mà tóc đã bạc
hết!

. . . . . .

"Ngạo, mẫu hậu sao rồi?" Hiên Viên Mặc còn chưa đi tới gần phòng, giọng nói đã truyền vào.

Sau khi vào nhà, vừa nhìn hắn, sắc mặt lập tức cứng đờ, con ngươi như mặc ngọc tràn đầy đau đớn kịch liệt: "Ngạo!"

"Hoàng huynh, ta không sao!" Khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười yếu ớt, bất quá chỉ là tóc bạc thôi mà, so sánh
với tâm tình thông suốt của mình, tóc bạc cũng rất đáng!

Hiên Viên Mặc cũng không nói lời nào, chỉ là đi lên trước, giống như an ủi đệ đệ khi còn bé, ôm chặt hắn.

"Hoàng huynh, thật sự không có việc gì!" Nói xong hốc mắt cũng có chút ửng
hồng, kể từ khi phụ hoàng băng hà, hoàng huynh lên làm hoàng đế, bọn họ
đã thật lâu không có thân cận như vậy!

Đẩy hắn ra, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc nâng lên một nụ cười yếu ớt, một đấm không nặng không nhẹ đánh lên lồng ngực của hắn: "Tiểu tử ngươi, về sau kiên cường một
chút cho ta!"

"Biết!" Nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi sau đó mở miệng "Hoàng huynh, nàng đi, huynh không đi tiễn sao?"

"Đi?" Có chút kinh ngạc, chuyện này hắn còn không biết.

"Ừm!" Vốn là hắn là muốn đi tiễn, nhưng suy nghĩ một chút tóc mình bạc trắng, hay là thôi đi, tránh cho nàng thêm thương cảm.

"Người nào đi? Có phải hoàng tẩu đi không?" Giọng nói của Hiên Viên Ly từ
ngoài cửa truyền đến, tiếp trợn to mắt che miệng "Hoàng huynh, tóc của
huynh sao vậy?"

"Không có việc gì!" Hiển nhiên không muốn có nhiều dây dưa ở vấn đề này.

Hiên Viên Ly như một làn khói chạy đến cọ trong ngực của hắn, ôm hắn gào
khóc lớn: "Hu hu hu. . . . . . Hoàng huynh, ngươi nhất định rất khổ sở
có đúng hay không, hu hu. . . . . . Ly nhi đau lòng cho hoàng huynh quá. . . . . ."

"Được rồi! Được rồi!" Đẩy nàng ra ngoài, cưng chìu
ngắt cái mũi của nàng "Tiểu nha đầu, lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè!
Hoàng huynh đã không còn khó chịu rồi!" Không khó chịu nữa, bởi vì tâm
đã chết.

Ngự y đi từ phòng trong ra ngoài, lần nữa nhìn Hiên Viên Ngạo tóc bạc trắng, ở đáy lòng lắc đầu một cái. Bọn họ cũng là biết Tam vương gia yêu một cô gái, đáng tiếc là vương phi của Hi vương gia. Vốn
chuẩn bị không để ý thế tục cưới về, ngờ đâu Hi vương gia còn sống trở
về, quấy rối hôn lễ của bọn họ!

Tam vương gia đau lòng nên bệnh
nặng mấy ngày, hôm nay cả đầu bạc trắng! Chiến thần Hiên Viên đế quốc của bọn
họ thành ra như vậy, thật sự là để cho người than tiếc!

"Thái hậu không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc tự nhiên sẽ tỉnh!"

"Ừ, đi xuống đi!" Giọng nói dịu dàng của Hiên Viên Mặc vang lên.

Ngự y này liền lui xuống.

Không lâu lắm, giọng nói mềm mại ngọt ngào của Hiên Viên Triệt vang lên từ
ngoài cửa: "Hoàng thúc đi, chúng ta đi tiễn. . . . . ." Lời còn chưa
dứt, đã nhìn thấy Tam hoàng huynh mình, con ngươi như lưu ly dính vào
chút lệ quang.

"Tam hoàng huynh. . . . . ." Hoàng huynh làm sao lại biến thành như vậy?

Giương mắt nhìn hắn một chút: "Được rồi, vốn là cảm thấy không có gì, nhưng bị các người đều nói như vậy, thật đúng là cảm thấy không thoải mái rồi!"
Mở miệng cười, hiếm khi được thoải mái như vậy.

Nữ nhân kia nói rất đúng, còn có nhiều người quan tâm hắn như vậy, sao hắn có thể coi thường mạng sống của mình. . . . . .

Hiên Viên Triệt nghe vậy, cười ngọt ngào: "Người ta là muốn nói hoàng huynh
trở nên anh tuấn hơn! Mái tóc màu trắng này, có vẻ làm cho khí hàn băng
trên nguời hoàng huynh càng đậm!"

. . . . . .

Vài ngày
sau, đám người Hiên Viên Vô Thương rốt cuộc bước ra khỏi biên giới của
Hiên Viên đế quốc, tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút buồn bực:
"Thương Thương, chàng nói tại sao không có ai đi tiễn chúng ta vậy?"

"Tam nhi muốn có người tiễn sao? Người ta khi xuất phát không có thông báo
cho bọn họ!" Đôi mắt tà mị như hoa đào xẹt qua một tia sáng giảo hoạt,
dung nhan như cánh hoa đào đã khôi phục nguyên trạng.

Nhìn hắn
lần nữa biến đổi nét mặt trở về khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, nàng hết
sức bất mãn mím mím môi: "Khó trách! Ta nói nhân duyên ta tốt như vậy,
bọn họ làm sao sẽ không tiễn ta chứ!"

Lời này vừa rơi xuống, ngoài xe ngựa truyền đến một hồi hô
to: "Hoàng thúc, hoàng thẩm, chờ chúng ta một chút. . . . . ."

"Ah, là bọn tiểu Triệt Triệt và tiểu Ly!" Mỗ nữ say mê cuồng nhiệt chạy
xuống xe ngựa, nam tử sau lưng nàng, trong nháy mắt gương mặt tuyệt mỹ
tối sầm!

Đi theo nàng vững vàng xuống xe ngựa. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một chút, không có nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, mơ hồ có chút mất mát, ngược lại Long Tử Nghiên lại theo tới, nàng không phải
nên trở về nước với hoàng huynh của nàng sao? "Các ngươi đã tới!"

Hiên Viên Ly ôm chặt nàng, lệ quang lấp lánh nơi đáy mắt: "Hoàng thẩm, lúc
tiểu đường đệ sinh ra, nhớ cho chúng ta biết đó!" Hoàng tẩu đi chuyến
này, không biết khi nào mới có thể gặp lại!

"Được! Nhất định sẽ
thông báo cho muội!" Nói xong ôm nàng một cái, cũng làm cho sắc mặt nam
tử sau lưng nàng tối sầm, ánh mắt băng hàn quét qua Hiên Viên Ly, mỗ
công chúa run lên một cái, ngay lập tức buông Vũ Văn Tiểu Tam ra, run
rẩy núp ở sau lưng Hiên Viên Mặc.

Hiên Viên Triệt ngọt ngào mở
miệng: "Hoàng thẩm, người ta có rãnh sẽ đi thăm các người, lúc các ngươi nhàm chán cũng có thể trở lại thăm người ta!"

Nhìn một chút tiểu đệ đệ đáng yêu này, miệng mỗ nữ toét đến mang tai, nhanh chóng gật đầu: "Được! Được!"

"Mặc, cháu không cần xử lý chính vụ sao?" Hiên Viên Vô Thương nhíu mày mở miệng, muốn đến nơi này, nhanh nhất cũng cần ba ngày.

"Tạm thời ném cho đám đại thần kia rồi, hoàng thúc phải đi, sao Mặc có thể
không đến tiễn!" Con ngươi như mặc ngọc quét qua mặt hoàng thúc của
mình, hoàn hảo không chút tổn hại, thật lòng cao hứng dùm hắn.

Sau đó nhìn lại Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Bảo trọng!"

"Ừm! Bảo trọng!" Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt nhìn hắn một chút, Hiên Viên Mặc đối với nàng vẫn vô cùng tốt!

Long Tử Nghiên đỏ vành mắt đi lên trước: "Tỷ tỷ, mấy ngày trước Tử Nghiên
nghe tiểu Ly nói chuyện của các người. Ta thật sự là đáng chết, lại có
thể mơ tưởng viễn vông Hi vương gia, không chịu trở về nước với hoàng
huynh. Hôm nay Tử Nghiên nói một tiếng thật xin lỗi với tỷ tỷ, tỷ tỷ
cũng đừng trách Tử Nghiên nữa, có được không?"

"Ừm! Lại nói, lần
trước đánh ngươi, ta cũng hơi quá phận. Nếu ngươi không ghét bỏ, chúng
ta sẽ là bằng hữu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đáp lời, tâm Long Tử Nghiên
không xấu.

Long Tử Nghiên vừa nghe, gật đầu cười: "Được!"

. . . . . .

Xe ngựa lại bắt đầu đi về phía trước, nam tử tuyệt mỹ ôm lấy cô gái mình
yêu ngồi ở trong xe ngựa, nhấc màn cửa sổ xe lên, Vũ Văn Tiểu Tam vẫy
tay về phía bốn người: "Hẹn gặp lại. . . . . ."

"Hoàng thúc, hoàng thẩm/ Hi vương gia, tỷ tỷ hẹn gặp lại. . . . . ." Bốn người cũng vẫy tay.

Lùi đầu về, trên mặt có chút mất mác. . . . . .

"Tam nhi đang suy nghĩ tại sao Ngạo không có tới phải không?" Giọng nói mang theo chút ghen tuông vang lên, hắn đã bị coi như không khí nửa ngày
rồi.

"Ừm!" Gật đầu một cái, "Ta thật lòng hi vọng hắn có thể buông tay!"

Hắn ôm chặt thân thể của nàng: "Nhất định!"

Đúng lúc này, một hồi tiếng tiêu vang lên, trong du dương lại mang theo hơi
lạnh thấu xương, đúng là phong cách của người đó. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa vén màn xe lên, dựa theo tiếng tiêu, đã nhìn thấy trên cổng thành có một bóng dáng màu lam. . . . . .

Trên mặt nở rộ một nụ cười tuyệt mỹ, vui sướng vẫy tay về phía hắn, cuối cùng hắn vẫn tới. . . . . .

Người nọ ở phía xa, nhếch môi cười yếu ớt về phía nàng, đội mũ che đi mái tóc trắng như tuyết, tiếng tiêu vang lên lần nữa, vì tiễn bọn họ. . . . . .

《 Cao Sơn Lưu Thủy 》 du dương vang lên, lưu luyến chia tay. . . . . .

Đám người Hiên Viên Mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên tường thành kia, hắn vẫn tới. . . . . .

Mắt lạnh vẫn đưa mắt nhìn theo xe ngựa kia rời đi, cho đến khi không nhìn
thấy bóng dáng xe ngựa nữa, thu tiêu rồi xoay người rời đi. Nữ nhân,
nàng nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc luôn phần của ta. . . . . .

Gió thu nổi lên, mũ bị gió mang đi, tóc trắng như tuyết tung bay trong không trung, thê lương, mà lại duy mỹ. . . . . .

Chú thích:

(1) Trương Dương: (chữ Hán: 張楊; ?-198) là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử
Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa các chư hầu trước khi hình
thành cục diện Tam Quốc. Chống lại Đổng Trác

Trương Dương là người Tinh châu, đồng hương của Lã Bố và Tư đồ Vương Doãn.

Thời trẻ, ông từng cùng Lã Bố phục vụ dưới quyền Đinh Nguyên. Năm 189, Hán
Linh Đế qua đời, con là Thiếu Đế Lưu Biện lên nối ngôi. Ngoại thích Hà
Tiến mưu trừ các hoạn quan chuyên quyền, bèn triệu tập quân các trấn.
Đinh Nguyên theo lệnh dẫn quân đến Lạc Dương, ông cùng Lã Bố đi theo. Hà Tiến sai ông lên Thượng Đảng[1] đi dẹp quân khởi nghĩa tại đây.

Khi chưa dẹp xong phản quân thì Trương Dương nghe tin Đinh Nguyên bị Lã Bố
giết hại để theo Đổng Trác. Ông bèn dựng cờ chống lại Đổng Trác ở Thượng Đảng, đánh nhau với thái thú Thượng Đảng ở Hồ Quan.

Không hạ nổi Hồ Quan, Trương Dương chạy sang đánh chiếm quận Hà Nội. Đổng Trác vì
muốn yên các trấn nên phong ông làm thái thú Hà Nội.

Trợ giúp Lã Bố

Năm 192, Lã Bố giết được Đổng Trác nhưng bị bộ tướng của Trác là Lý Thôi,
Quách Dĩ đánh bật khỏi Tràng An, phải bỏ chạy sang Nam Dương theo Viên
Thuật cũng không xong, bèn bỏ Nam Dương đi một mạch dài, qua sông Hoàng
Hà tới quận Hà Nội thuộc Tinh châu, xin nương nhờ Trương Dương.

Trương Dương là người tốt và có nghĩa khí[2], đã dung nạp và chu cấp cho Lã
Bố. Lúc đó Lý Thôi nắm vua Hán Hiến Đế ở Tràng An, nhân danh thiên tử ra lệnh tầm nã Lã Bố. Trong số thủ hạ của Trương Dương có một số người
cũng từng theo Đinh Nguyên nên muốn giết Lã Bố và báo thù cho Đinh
Nguyên và lập công với triều đình.

Lã Bố lo sợ không yên, muốn thử lòng Trương Dương, bèn nói:

Triều đình Tràng An treo giải thường bắt tôi, nếu ngài chặt đầu tôi thì không bằng bắt trói tôi lại mà giải đi.

Trương Dương thấy lòng tốt của mình bị nghi ngờ nên mếch lòng nói:

Lời ngươi nói rất đúng

Tuy Trương Dương không hành động gì nhưng câu nói của ông làm Lã Bố sợ hãi. Sau đó Lã Bố cùng thủ hạ lẻn trốn khỏi Hà Nội sang Ký châu theo Viên
Thiệu, không từ biệt ông.

Theo Viên Thiệu không được bao lâu, Lã
Bố lại có hiềm khích và suýt bị giết. Cùng đường, Lã Bố đành phải tìm
lại quận Hà Nội với Trương Dương. Trương Dương không nhắc lại việc trước đây Lã Bố ra đi không từ biệt, tiếp tục dung nạp.

Sau đó Lã Bố
được Trương Mạc và Trần Cung ở Đông quận giúp sức, trở thành lực lượng
quân phiệt tranh giành Duyện châu với Tào Tháo.

Giúp vua Hiến Đế

Năm 196, Lý Thôi và Quách Dĩ trở mặt đánh nhau, vua Hiến Đế bỏ chạy về phía đông. Trên đường đi, ngoài Lý Thôi và Quách Dĩ muốn bắt lại Hiến Đế còn có nhiều tướng lĩnh các địa phương đánh lẫn nhau để tranh giành lấy
thiên tử như Dương Phụng, Hàn Tiêm, Lý Nhạc.

Khi vua Hiến Đế tới
An Ấp thuộc quận Hà Đông, Trương Dương từ Hà Nội, cùng thái thú quận Hà
Đông là Vương Ấp đi cứu trợ. Biết vua muốn trở về Lạc Dương, ông đến Lạc Dương sửa sang cung điện trước (bị Đổng Trác đốt phá năm 191) và xây
điện Dương An cho Hiến Đế ở tạm. Sau đó Hiến Đế cùng bá quan tới được
Lạc Dương sau chặng đường dài, cả Trương Dương và Vương Ấp trở về bản
trấn, không tham dự vào việc tranh giành thiên tử.

Sau đó Tào Tháo với thế lực hùng hậu đến mang Hiến Đế sang Hứa Xương.

Tử nạn vì Lã Bố

Lã Bố trở thành lực lượng quân phiệt ở Từ châu, tranh giành với các lực lượng xung quanh như Tào Tháo, Viên Thuật và Lưu Bị.

Năm 198, Tào Tháo và Lưu Bị liên hợp đánh Lã Bố. Lã Bố bị vây ngặt ở thành Hạ Bì bèn sai sứ cầu cứu Trương Dương và Viên Thuật.

Viên Thuật không phát binh còn Trương Dương đã khởi binh cứu Lã Bố. Nhưng
ông chưa kịp chi viện cho Từ châu thì bị thủ hạ là Dương Xú giết chết để hàng Tào Tháo. Không rõ năm đó Trương Dương bao nhiêu tuổi.

Thủ
hạ của ông là Khuê Cố giết Xú báo thù cho ông. Tào Tháo thấy vậy bèn sai Sử Hoán mang quân đón đánh, giết Khuê Cố và thu hết thủ hạ của Trương
Dương. Không lâu sau Lã Bố cũng bị Tào Tháo tiêu diệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui