Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Dạ Tử Lân nể mặt hắn
như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không để một hoàng đế đứng chờ ở trên
đường, vén rèm xe lên đi ra ngoài nghênh đón hắn, mọi người chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra. Bàn tay trơn bóng kia tao nhã đến
nỗi làm cho người ta không dám dò xét dung mạo của hắn!

Màn xe từ từ vén lên, dung nhan phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt của người đời, không ít người kinh ngạc đến hô hấp ngừng lại!

Ngay cả
người đang chuẩn bị đổ nước bên kia đường, khi nhìn thấy nam tử mặc áo
trắng đó đã kinh ngạc đến nỗi làm rơi chậu nước trong tay xuống đất, bắn tung tóe nước lên người nhưng cũng không hề hay biết gì!

Giương
môi cười khẽ: "Đệ ngược lại còn nhớ rõ người biểu huynh như ta. Nếu đệ
không đến, chắc bổn vương phải nhận lấy cái chết từ thống lĩnh cấm vệ
quân của đệ rồi!"

Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vừa nghe, lập
tức nhớ lại câu nói "Còn chưa cút ra ngoài nhận lấy cái chết" kia của
mình, lại nhìn sắc mặt hoàng thượng trở nên khỏ coi trong nháy mắt, còn
có ý lạnh trong đôi mắt đang cười của vị nhiếp chính vương này, hẳn đã
bị dọa đến hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Thiên
Mộ Tuyết ngơ ngác nhìn nam tử đi từ bên trong xe ngựa ra, trong nháy mắt cảm giác ý nghĩ mình lúc đó cực kỳ buồn cười, so sánh với hắn, mình
không đáng được xưng là liễu yếu đào tơ, nam tử như vậy sao sẽ có hứng
thú với mình đây?

Khi chất như tiên như yêu, nếu nói hắn là tiên, thì giống như đám mây trên cao, cúi đầu nhìn chúng sanh. . . . . .

Nếu nói là hắn là yêu, chính là mị hoặc thiên hạ, có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. . . . . .

Nhìn thống lĩnh cấm vệ quân đang ngất trên đất kia, mặt Dạ Tử Lân tràn đầy chán ghét, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Cách chức đi!"

Lại nhìn Lâm Phong, tuy người này ẩu tả một chút, nhưng vẫn là một nhân
tài, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn tâm cũng không xấu, vì vậy mở
miệng: "Lâm Phong quản giáo không nghiêm, phạt bổng nửa năm, có dị nghị
gì không?"

Lâm Phong lau mồ hôi lạnh trên trán: "Hồi bẩm hoàng
thượng, hạ thần không có dị nghị gì!" Còn may, hắn vốn cho là mình chết
chắc rồi!

Nhìn lại thừa tướng: "Hôm nay dáng vẻ thừa tướng đại
nhân thật kiêu ngạo, đến nữ nhi cũng ngang ngược kiêu ngạo, ngươi nói
trẫm nên phạt ngươi như thế nào đây?"


À? Chuyện này. . . . . . Nữ nhi ngang ngược kiêu ngạo? Người nào ở Dạ Mị đế quốc này không biết con gái của hắn là người biết tri thư hiểu lễ nghĩa chứ?

Thừa tướng hoang mang lo sợ, không biết trả lời thế nào.

Mà Thiên Mộ Tuyết lại ngước đầu, nhìn một bên mặt của nam tử kia, quả
nhiên là tuyệt mỹ, đẹp đến rung động lòng người! Nhưng từ khi hắn bước
ra khỏi xe ngựa, chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, giống như liếc
nhìn nàng một cái cũng rất khinh thường.

Thấy một lúc lâu rồi mà
thừa tướng vẫn không nói lời nào, Dạ Tử Lân cười lạnh một tiếng: "Vậy
trẫm chấp thuận Thừa Tướng cáo lão hồi hương thì như thế nào?"

Thiên Thành Vũ vừa nghe, lúc này liền lên tiếng trả lời: "Bệ hạ, thần đang ở
độ tuổi trung niên, vẫn có thể vì bệ hạ phân ưu giải nan, kính xin bệ hạ thu hồi thánh dụ!"

"Nếu như vậy, vậy giáng cấp làm lễ bộ thượng thư đi!" Giải quyết dứt khoát, nói xong đã chẳng muốn nhìn hắn nữa.

Quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, thấy khóe môi hắn vẫn có ý cười
như có như không, mở miệng cười: "Biểu huynh, không biết đối với phương
thức xử trí của trẫm, huynh có hài lòng không? Nếu hài lòng thì đừng đùa giỡn nữa, theo trẫm đến hoàng cung tụ họp một chút được không?"

Âm thanh kia tràn đầy nụ cười, ai ngờ Hiên Viên Vô Thương chỉ cười nhạt
một tiếng: "Bổn vương mời hoàng thượng tới, cũng bởi vì con đường không
thông, hi vọng hoàng thượng khai thông giúp bổn vương, tại sao lại thành đùa giỡn gì rồi? Về phần hoàng thượng xử phạt người cản đường như thế
nào, tất nhiên là tự do của hoàng thượng, sao bổn vương có thể can thiệp được!"

Thốt ra lời này xong, khóe miệng Dạ Tử Lân không thể ức
chế mà co quắp mấy cái. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Lại như
vậy rồi, luôn dễ dàng quăng sạch sẽ quan hệ với hắn, ép mình xử trí
người là hắn, xử trí xong rồi không thèm đếm xỉa cũng là hắn! Tại sao
hắn có thể có biểu huynh phúc hắc như thế chứ!

Nhưng lời này cũng đã cho mình đủ mặt mũi rồi, để dân chúng trong thiện hạ đều biết, mình
không phải bị biểu huynh áp lực mới xử trí những người này, cũng sẽ
không mất uy nghiêm của hoàng đế.

Nhưng vào lúc này, mấy quan
viên mới đỗ đạt vào năm nay rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:
"Nhiếp chính vương điện hạ, hoàng thượng đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nhưng người lại không hành lễ, đây là đạo lý gì? Thân là nhiếp chính
vương, sao có thể cậy vào việc mình là biểu huynh của hoàng thượng mà
tổn hại đến lễ nghi giữa quân và thần?"

Lời này vừa nói ra, sắc

mặt của Dạ Tử Lân liền tối sầm, nét mặt Hiên Viên Vô Thương lại càng
thêm khó lường. Đôi mắt tà mị như hoa đào khẽ híp lại, nhìn những người
xúc động phẫn nộ kia, môi mỏng kéo nhẹ: "Bốn người này, có thể trọng
dụng!"

Sau khi nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, an vị trở về xe ngựa: "Xuất phát! Trở về vương phủ!"

Dạ Tử Lân cũng ngẩn ra, bốn người kia càng giống như rơi vào trong sương mù, không hiểu gì hết.

Lúc nghe tiếng 'xuất phát' của hắn lần nữa, Dạ Tử Lân lập tức mở miệng: "Còn không nhường đường cho nhiếp chính vương?"

Lời này vừa rơi xuống, tất cả xe ngựa đều bị kéo qua một bên, ngay cả Long Liễn của hoàng đế cũng bị kéo qua một bên!

Lần này, các quan viên đó mới biết được địa vị của vị nhiếp chính vương
điện hạ trong truyền thuyết ở Dạ Mị đế quốc này! Nhớ tới chuyện mới vừa
rồi, cả người đều toát hết mồ hôi lạnh, nhớ lại những lời nhiếp chính
vương điện hạ vừa nói, bọn họ cũng coi như là vì họa được phúc sao?

Ngồi trở lại trong xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Tam đã là đói đến ngực dán vào lưng : "Thương Thương, hình như hôm nay tính khí chàng rất tốt!"

Chính
xác là như vậy, theo tính tình bình thường của hắn, bốn người kia chỉ sợ sớm đã không còn hài cốt rồi, nhưng: "Bởi vì Tam nhi đói bụng!" Cho nên phải nhanh trở về một chút, có thể càng nhanh càng tốt, xử trí bọn họ
sẽ lãng phí thời gian.

"Thật sao? Không phải là bởi vì ở bên ngoài có mỹ nhân Thiên Mộ Tuyết sao?" Giọng nói tràn đầy uy hiếp vang lên.

Cười khẽ một tiếng: "Nàng nghĩ bậy gì đó, người ta đã sớm nói đám nữ nhân
kia, so với một đầu ngón chân của Tam nhi cũng không bằng!"

"Tất
nhiên, chàng cũng không nhìn xem đầu ngón chân của ta là cao quý cỡ
nào!" Mỗ nữ không chút khiêm tốn quay đầu, ngửa mặt lên trời bộ dáng đầy đắc ý.

Cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng đắc chí đến lỗ mũi hướng lên trời của nàng, không nhịn được ngắt cái mũi của nàng một cái.

"Thương Thương, chàng nói Hiên Viên Ngạo có tới không?" Lần trước lúc bọn họ
đi, Hiên Viên Ngạo cũng không chịu lộ mặt, chỉ là đứng xa xa thổi sáo.
Hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Lần này là tiệc đầy tháng của bảo
bảo, cũng không chắc hắn có tới không? Nhưng mà hắn từng nói lúc đứa bé
sinh ra, phải phát thiệp mời cho hắn, không phải sao?

Vừa hỏi xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của hắn liền tối sầm: "Nàng vẫn nhớ nhung Ngạo như vậy sao?"


"Đúng! Ta không chỉ nhớ hắn, ta còn nhớ hoàng thượng, nhớ tiểu Triệt Triệt,
nhớ Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu, còn có Công Tôn Trường Khanh. Thật ra
thì còn hơi nhớ Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên nữa! Cũng không
biết đời này còn có thể gặp lại bọn họ không? Aizz. . . . . ." Mỗ nữ
thao thao bất tuyệt, to gan lớn mật nói ra suy nghĩ trong nội tâm của
mình.

Vốn là nàng rất nhớ nhóm người soái ca đó, hơn nữa bây giờ nàng đang ở cữ, nghĩ rằng người này cũng không dám làm gì nàng!

Không ngờ, trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn nâng lên một nụ cười nhạt, nụ cười hình như càng ngày càng nở rộ, bước từng bước đi tới bên giường của
nàng: "Tam nhi, có phải là lâu lắm rồi, người ta không làm cho nàng thõa mãn đúng không? Đợi qua nửa tháng nữa, người ta sẽ theo Tam nhi đánh
một tháng lâu dài trên giường, có được không?"

Lời này vừa nói
ra, trong nháy mắt sắc mặt mỗ nữ trắng bệch! "Cái đó, Thương Thương.
Thật ra thì vừa rồi người ta chỉ nói giỡn thôi, chàng biết con người của ta, chuyện thích làm nhất là nói giỡn mà, cho nên chàng nhất định sẽ
không tính toán chi li với ta đâu, đúng không hả?"

"Thì ra là Tam nhi rất thích đùa giỡn sao?" Trên dung nhan như cánh hoa đào xuất hiện
một vẻ mặt rất khổ não, "Nhưng người ta tưởng thật rồi, làm sao bây
giờ?"

"Cái đó, nếu chàng nghĩ như vậy, có thể để chàng sửa lại tư tưởng xấu xa kia, vậy là tốt rồi!" Đùa gì thế, một tháng? Lấy sức chiến đấu của thằng nhãi này, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đây không phải
là muốn mạng của nàng sao!

Một bàn tay thon dài từ từ chạm lên váy của nàng: "Tư tưởng người ta rất xấu xa sao?" Nói xong mập mờ nhíu mày với nàng.

Nếu là một năm trước, nàng thấy bộ dáng kia của hắn, khẳng định sẽ bổ nhào
tới. Nhưng sau khi ý thức được thằng nhãi này là sói đội lốt cừu, hiện
tại nàng chỉ có lòng tràn đầy hoảng sợ!

Vội vàng muốn kéo vạt áo
mình trở lại, cười nịnh hót: "Không xấu xa, không xấu xa, phẩm đức của
Thương Thương rất cao quý! Có thể để cho người đời ngưỡng mộ và sùng
bái!" Nàng vẫn không nên đắc tội với tên cầm thú này thì tốt hơn!

Nhưng người khác rõ ràng không muốn bỏ qua cho nàng. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương, chàng làm gì đấy! . . . . . ."

"Người ta không làm gì hết, Tam nhi yên tâm, người ta sẽ giữ vững phòng tuyến cuối cùng! . . . . . ."

"Nếu chàng không giữ được thì sao?"

"Tam nhi, nàng nên học cách tin tưởng người khác. . . . . ."

Tiếp đó, thiên ngôn vạn ngữ bên trong xe, bị từng trận ‘ưm, ưm’ che giấu. . . . . .

. . . . . .

Sắc mặt lãnh khốc của Đình Vân dính vào chút sắc đỏ, nghe lời nói của vương gia và vương phi nhà mình, cùng với tiếng ‘ưm’ của vương phi. Hắn vẫn
còn chỗ này đó, có thể đừng luôn kích thích hắn như thế không? Lần sau

phải đổi đánh xe ngựa với Liên Vụ mới được!

Nghĩ tới bên trong xe ngựa phía sau, hai người ôm tiểu thế tử và tiểu công tử,
hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on đáy lòng hắn tràn đầy mất mác và chua xót. Mấy tháng nay, hai người bọn họ càng ngày càng thân thiết với nhau rồi, sợ rằng chuyện thành thân cũng không còn xa.

Mà hắn, chỉ có thể thành toàn, thành toàn cho huynh đệ hạnh phúc!

Nhưng thành toàn người khác, còn hạnh phúc của mình, đã bị trục xuất tới nơi nào rồi?

. . . . . .

Đến phủ nhiếp chính vương, vốn Đình Vân muốn mở miệng nói một tiếng: "Vương gia, đến!" Nhưng nhớ lại động tác kéo lại màn xe của vương gia, nếu hắn làm hỏng chuyện tốt của vương gia, dù hắn là mèo có chín mạng cũng
không đủ để vương gia chém đâu!

"Ừm!" Rõ ràng đã náo xong rồi.

Đình Vân kéo màn xe ra, vương gia vẫn áo mũ chỉnh tề, không có gì thay đổi.
Nhưng búi tóc vương phi rối loạn, cặp mắt đẹp chứa đầy oán hận nhìn
vương gia, sắc mặt cũng hơi ửng hồng. Có lẽ cũng không có chân chính xảy ra chuyện gì, dù sao vương phi vẫn còn ở cữ, vương gia nên có chừng mực mới phải.

Nam tử tuyệt mỹ đưa tay, nhẹ nhàng dùng chăn bọc Vũ
Văn Tiểu Tam lại kỹ lưỡng, rồi sau đó dịu dàng mở miệng: "Nhắm mắt lại!" Bên ngoài có ánh sáng mạnh, sợ nàng không thích ứng được.

"Ừm!" Nghe lời nhắm mắt lại, rồi sau đó bị hắn ôm ra ngoài. . . . . .

Hạ nhân của phủ nhiếp chính vương quỳ ở trước cửa, khuôn mặt vui mừng. Đã
nhiều năm vương gia chưa trở lại, lúc trở lại đã làm tiệc đầy tháng cho
tiểu thế tử và tiểu công tử rồi, sao bọn họ có thể không vui chứ!

"Nô tài cung nghênh vương gia, vương phi trở về phủ! Cung nghênh tiểu thế
tử và tiểu công tử trở về phủ! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Giọng nói mọi
người mang theo vui mừng truyền đến.

Vậy mà, Vũ Văn Tiểu Tam lại
thính tai nghe được trong đó có một giọng nữ tràn đầy thâm tình và oán
hận. Đôi môi không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười trào phúng,
không phải là Đình Vũ gì đó chứ? Dám đánh chủ ý lên Thương Thương, cũng
không xem nàng có đồng ý hay không! Nếu có dũng khí tiến lên, hừ hừ, đợi lão nương ở cữ xong rồi, sẽ có các kiểu chăm sóc ngươi thật tốt!

Hiên Viên Vô Thương nhìn tiểu nữ nhân trong ngực đang nhắm hai mắt,
hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. bộ dáng yên tĩnh, còn có nụ cười trào
phúng nơi khóe môi. Trong lòng biết vì sao nàng như vậy, nhưng nghĩ tới
lúc nãy trong xe ngựa, nàng nói nhớ đám người Gia Luật Trục Nguyên. Sắc
mặt hơi biến đổi, nên quyết định tạm thời không đụng đến Đình Vũ, dọa
nàng một chút. Khi nàng đặt tâm tư đến những nữ nhân thiêu thân lao vào
người hắn, sẽ không có tâm tình và tinh lực để nghĩ đến đám hồ ly tinh
Long Ngạo Thiên kia!

Nghĩ tới đó nên mở miệng với đám hạ nhân: "Đứng lên đi!" Rồi sau đó ôm Vũ Văn Tiểu Tam vững vàng đi vào.

Đình Vũ nhìn mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt đều là ánh sáng ghen ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận