Hãn phu

Ngày hôm nay huyện Vĩnh Tu pháo nổ vang trời. Ba gian cửa hàng mới khai trương, khiến cho kinh tế huyện Vĩnh Tu như được rót vào nguồn sức sống mới mẻ, dân chúng sôi nổi tụ tập ở cả ba cửa hàng xem náo nhiệt. Nguyên bản là Nhất Trượng Hiên, giờ là Vân Long phường, bên ngoài cửa, quan phụ mẫu huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh, phó viện trưởng huyện học Tả viện trưởng, đương gia Trần gia phú hào của huyện, phụ thân Trần Đông, Trần Tam Lễ, bá phụ của Tào Học Dung, hiện tại là gia chủ Tào gia Tào Việt, và phụ thân của Túc Hồng Sơn, Túc Duyên Niên, toàn là các đại nhân vật có danh dự ở huyện Vĩnh Tu, tay cầm kéo đứng ở cửa Vân Long phường. Còn có các cô nương được mời đến từ "Bách Hoa lâu", vận váy hoa, trang điểm thanh lịch, đứng cách một khoảng nhất định bên cạnh các chư vị đại nhân, trong tay nâng hoa cầu đỏ tươi. Các lão bách tính không hiểu đây là ý gì, nghị luận sôi nổi.

Người phụ trách nghi thức hô lớn. "Cắt băng khánh thành bắt đầu~"

Cắt băng khánh thành? Cắt băng khánh thành là cái gì?

Pháo đột nhiên nổ vang, các đại nhân trong sự nhắc nhở của các cô nương, cầm kéo cắt băng vải trước mặt mình, các nàng thuận thế mỗi người nâng lên một đoá hồng cầu, đồng hô vang. "Chúc Vân Long phường khai trương đại cát đại lợi, sinh ý thịnh vượng, tài lộc cuồn cuộn~"

"Hay lắm!"

Trong biển người bùng phát ra tiếng hô ủng hộ, quần chúng đi xem nhiệt liệt vỗ tay, có người ném đậu phộng, tiền đồng về hướng đám đông. Người lớn trẻ nhỏ đồng thời ngồi xuống lượm, không khí nhất thời rộn ràng vô cùng.

"Đại nhân, Tả viện trưởng, Trần đương gia, chư vị, thỉnh~" Hứa chưởng quầy mời mọi người tiến vào. Mà ở trước cửa Vân Long phường còn mở thêm các gian hàng bán lẻ. Vương Tứ thẩm và Ngân thúc hai người hiện giờ bán hàng ở đây, mỗi tháng trả cho Vân Long phường tiền thuê mặt bằng là được. Đây cũng là bởi vì Vương Tứ thẩm và Ngân Tử thúc có quan hệ thân thiết với chủ nhân Vân Long phường mới có thể mượn chỗ làm buôn bán. Nhưng mà trong các gian nhỏ này không chỉ bán bánh kẹp thịt và malatang, mà còn bán các loại đồ ăn khác của Vân Long phường như các món ăn sáng, hải sản, bánh nướng, đủ loại cho khách nhân tuỳ mua tuỳ chọn, tuỳ tiện đóng gói.

Vân Long phường tổng cộng có ba tầng, lầu một là phòng lớn, toàn bộ dùng bàn tròn, nhỏ nhất thì bốn người một bàn, lớn nhất là mười người một bàn. Tầng hai, tầng ba là phòng riêng. Phòng ở lầu hai có các chủ đề khác nhau, phòng theo bốn mùa, phòng theo chòm sao, còn có phòng tình nhân. Phòng riêng trên lầu ba đều là các phòng lớn, mỗi phòng đều được trang trí thêm bàn mạt chược và bồn rửa tay, cách âm tốt nhất, nhưng cũng là phòng cao giá nhất.

Tiến vào phòng riêng trên lầu ba, bị cách bày trí mới mẻ làm hoa mắt, Tưởng Khang Ninh chỉ vào người đã chờ sẵn trong phòng cười nói. "Ngươi là đại lão bản sao có thể trốn ở bên trong?"

Vương Thạch Tỉnh cúi chào mọi người, hướng Tưởng Khang Ninh đáp. "Tiểu đệ đến trễ, chốc nữa tiểu đệ tự phạt ba chén tạ lỗi với chư vị."

"Ha ha, nhất định phải phạt!" Trần đương gia thủ phủ huyện Vĩnh Tu lập tức nói.

"Đại ca, chư vị, thỉnh."

Mọi người an toạ, Trần đương gia lên tiếng. "Vương lão đệ, Vân Long phường của ngài bày trí mới lạ, xem như lão ca ta hôm nay được mở mang tầm mắt. Nếu tương lai ta mở tửu lầu, Vương lão đệ phải tới cố vấn cho ta nha."

Lập tức có người mở miệng. "Trần đương gia, món ăn ở Vân Long phường nghe nói còn ngon hơn cả Nhất Trượng Hiên, ngài muốn mở tửu lâu, thì cứ chờ bị thâm hụt thôi."

Những người còn lại bật cười. Trần đương gia lập tức đáp. "Thế, ta cùng với Vương lão đệ mở tửu lâu thì sao, chúng ta đương nhiên có thể kiếm lời, đúng không?"

Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh nói. "Vân Long phường sau này còn cần Trần đại ca chiếu cố."

Trần đương gia sửng sốt, sau đó cười to. "Vương huynh đệ sảng khoái!"

Trần đương gia Trần Tam Lễ là phụ thân Trần Đông, ông là phú gia số một ở huyện Vĩnh Tu, cũng rất có danh tiếng ở trong Sắc Nam phủ. Mà Sắc Nam phủ là một trong ba châu phủ giàu có nhất Đại Yến quốc. Vương Thạch Tỉnh nói như vậy, trước chưa biết hai người họ sau này có hợp tác hay không, nhưng hắn lại cho Trần đương gia thể diện. Vương Thạch Tỉnh là nghĩa tử của Sầm lão, nghĩa đệ của huyện lệnh Tưởng Khang Ninh, cháu trai của Tưởng Khang Ninh lại ở trong viện tử của Vương Thạch Tỉnh. Chưa kể người kinh thành tới Vương trạch, Trần gia tự nhiên cũng có nguồn tin ở kinh thành, bằng không ông đã chẳng tới tham dự lễ khai trương Vân Long phường.

Quân hậu muốn làm ăn, nhưng cũng muốn cùng nhiều người hợp tác. Quân hậu làm sinh ý chủ yếu vì muốn phụ giúp Vĩnh Minh đế. Tiền muốn kiếm, nhân tâm cũng muốn có, người có thực lực giống như Trần gia, bản chất không phải đại gia tộc lớn, lại kính sợ hoàng quyền, chính là những đối tượng hợp tác mà Vĩnh Minh đế và quân hậu muốn tìm. Mấy đạo lý này Vương Thạch Tỉnh vốn không hiểu, nhưng nhờ có Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh chỉ dạy, khoảng thời gian này lại chạy khắp nơi, tiếp xúc không ít người, hơn nữa còn gặp gỡ những nhân vật thượng lưu có quan hệ với Sầm lão, về việc đối nhân xử thế cũng như đạo lý đối nhân xử thế, hắn thành thục hơn hẳn.

Có các đại nhân vật ở huyện Vĩnh Tu ủng hộ, lễ khai trương của Vân Long phường tự nhiên thu hút không ít khách nhân. Những khách nhân ngượng ngùng không dám vào trong, có thể ở ngoài cửa chi mười mấy đồng mua vài món thức ăn mới mẻ nếm thử. Phương thức tiêu thụ như vậy lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới này. Chưa nói đến, gian hàng bán lẻ bên ngoài đã đầy người xếp hàng.

Món ăn chưa mang lên, Vương Thạch Tỉnh tặng cho mỗi người một hộp quà, nói. "Hôm nay Vân Long điểm tâm phòng và Vân Long bao cục cũng đồng thời khai trương. Hai cửa hàng này bán đồ do nội tử làm lúc nhàn hạ, múa rìu qua mắt thợ mà thôi, đây là hộp điểm tâm, lễ vật nhỏ nội tử làm tặng chư vị, mong chư vị vui lòng nhận."

Lại là Trần Tam Lễ nói. "Tiểu lễ vật của ngươi là đại lễ vật đối với chúng ta. Phu nhân nhà ta cả ngày đều hỏi khi nào bao cục của ngươi khai trương đấy!"

"Còn không phải sao. Nữ nhi của nhà cũng hỏi khi nào bao cục khai trương, nàng muốn mua cái gì mà, giỏ xách tay?"

"Đúng vậy đúng vậy, cả phu nhân và nữ nhi của ta cũng hỏi."

Tưởng Khang Ninh khó có dịp vừa uống trà vừa mỉm cười. Cái túi xách của Sầm phu nhân vô cùng nổi tiếng trong nhóm các phu nhân tiểu thư ở huyện Vĩnh Tu. Điểm tâm Vương Thanh mang đến học viện càng giúp Vân Long điểm tâm phòng có thêm danh tiếng. Học sinh ở Bạch Nguyệt học đường đại bộ phận đều có bối cảnh gia thế trong huyện, chỉ cần cửa hàng điểm tâm khai trương, chỉ tính mỗi học sinh Bạch Nguyệt học đường thôi e rằng còn không đủ bán. Tưởng Khang Ninh không thể không bội phục năng lực của Thiệu Vân An, nhưng ngược đời chính là, tên kia lại rất lười biếng.

Có người gõ cửa, tiếp theo, cửa mở ra, năm người điếm tiểu nhị bưng khay tiến vào. Lúc này Vương Thạch Tỉnh mới nhắc lên bình rượu ở bên chân, nói. "Đây là rượu trắng nội tử tự nhưỡng, hôm nay lấy ra chiêu đãi chư vị."

"Rượu trắng?" Trần Tam Lễ chau mày.

Vương Thạch Tỉnh. "Rượu trắng này dùng ngô để làm. Pháp luật triều ta không có phép dùng lương thực để nhưỡng rượu, cho nên rượu này chỉ để trong nhà dùng. Hôm nay Vân Long phường khai trương, tiểu đệ đặc biệt cảm kích chư vị sư huynh tới ủng hộ." Nói xong, Vương Thạch Tỉnh mở vò rượu, mọi người ở đây, bao gồm cả Tưởng Khang Ninh thần sắc đại biến."

"Cho ta nhìn một cái." Ngồi ở bên tay phải Vương Thạch Tỉnh, Tào Việt nhấc vò rượu, ngửi ngửi, y cả kinh nói. "Rượu trắng này mùi hương rất khác nha!"

Trần Tam Lễ vội la lên. "Còn ngửi cái gì, không mau rót rượu ra đi!"

Tưởng Khang Ninh ngồi ở thủ vị liếc mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh, giọng trầm trầm nói. "Vi huynh sao không biết chuyện Vân An nhưỡng rượu trắng?"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng đáp. "Vốn dĩ đã ủ từ lâu nhưng chỗ thúc thúc cần gấp, nên đã đưa qua trước. Cái này là vò thứ hai mới làm sau, chính là dùng để khai trương cửa hàng, vò tiếp theo nhất định để cho huynh trưởng."

Sắc mặt Tưởng Khang Ninh lúc này mới dễ nhìn. Trần Tam Lễ lập tức nói. "Trước tiên cứ rót cho Tưởng đại nhân một chén."

Hứa chưởng quầy ở dưới lầu chủ trì đại cục, trong lòng rất hồi hộp. Gian hàng bán lẻ bên ngoài cửa thu hút sự chú ý của nhiều khách nhân, cũng khiến cho mọi người có ấn tượng thêm về món ăn ở Vân Long phường. Chỉ đồ ăn sáng thôi mà mùi vị đã ngon như thế, vậy thì món ăn chính khẳng định không còn gì để nói. Không nói đến việc khách nhân tiến vào tửu lâu là vì nể mặt Tưởng huyện lệnh hay vì nguyên nhân gì khác, nói chung, những khách nhân tiến vào không ngừng gọi thêm đồ ăn, cũng không có ai bất mãn. Hứa chưởng quầy thầm nghĩ, may mà mình chuẩn bị nhiều đồ ăn và thịt.

Trong khi Hứa chưởng quầy bận rộn tiếp đón khách, Tô Sách đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy vào. "Hứa chưởng quầy Hứa chưởng quầy!"

Hứa chưởng quầy chào đón khách xong vội vã đi qua. "Làm sao vậy?"

Tô Sách thở hổn hển đáp. "Hứa chưởng quầy, điểm tâm và túi của chúng ta bán hết rồi. Triệu chưởng quầy và Trương đầu bếp sai ta đến hỏi ngài làm cái gì bây giờ?"

"Hả? Bán hết luôn rồi?"

Tô Sách gật đầu lia lịa. "Bán hết cả rồi!"

Hứa chưởng quầy tim đập thình thịch, nương của ta ơi, mới khai trương chưa tới hai canh giờ đã bán hết! Hứa chưởng quầy cũng gấp. "Lúc rời nhà tiểu lão gia đã chuẩn bị rồi, nói cái gì mà hàng limited. Ngươi chờ chút, ta đi hỏi đại lão gia của các ngươi!"

"Vâng!"

Hứa chưởng quầy đi lên lầu ba, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy thanh âm ồn ào bên trong, giường như đang cãi nhau. Hứa chưởng quầy lau mồ hôi, nhấc tay gõ cửa.

"Mời vào." Âm thanh trong phòng đột nhiên đình chỉ.

Hứa chưởng quầy mở cửa bước vô, đầu tiên hành lễ, sau đó nói. "Chủ nhân, ngài có thể ra ngoài một chút không?"

Vương Thạch Tỉnh hơi gật đầu hướng mọi người tạ lỗi, đứng dậy ra ngoài, trở tay đóng cửa. Hứa chưởng quầy lập tức nói. "Chủ nhân, Tô Sách tới đây nói, điểm tâm và túi sách đã bán hết, ngài nói phải làm gì bây giờ?"

Vương Thạch Tỉnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mở miệng. "Bán hết thì đóng cửa, ai không mua được thì ngày mai lại đến."

Hứa chưởng quầy. "Hả?"

"Vật lấy hi vi quý. Vân An nói cái này là marketing bỏ đói, chưa kể số lượng điểm tâm và túi sách của chúng ta hiện tại không cách nào làm quá nhiều."

Hứa chưởng quầy không hiểu cái gì gọi là marketing bỏ đói, mà lo lắng hỏi. "Điểm tâm còn giải quyết được, người khác không có công thức thì không thể làm ra hương vị đúng. Nhưng túi xách thì khác, chỉ cần ai biết nữ hồng, tỉ mỉ nghiên cứu là có thể làm ra. Thế thì không chừng bao lâu nữa, sẽ có cửa hàng bao mới tranh giành sinh ý với chúng ta."

Vương Thạch Tỉnh không nao núng đáp. "Túi xách ở cửa hàng chúng ta mỗi kiểu dáng chỉ có mấy cái, mỗi cái lại có ký hiệu của "Vân Long". Cho dù người khác làm ra y như đúc, nhưng không phải chính hiệu, mà là hàng nhái. Nếu phu nhân nhà ngươi mang túi xách hàng nhái bị phu nhân khác mang hàng chính hiệu nhìn thấy thì hỏi xem có bị người cười nhạo hay không?"

"Chúng ta phải phát triển bao cục thành mặt hàng cao cấp. Mặc kệ giá cả bao nhiêu, số lượng bao nhiêu, cũng khiến khách nhân săn đón. Cho dù huyện Vĩnh Tu mọc lên mười cái bao cục, cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta, chỉ là hùa theo xu hướng thôi. Trang sức cũng đồng dạng, vì sao mọi người lại muốn đến Điệp Trang Các, mà không đến cửa hàng khác?"

Hứa chưởng quầy tựa hồ, giống như, có chút hiểu hiểu.

"Ngươi có thể tìm thêm mấy cô nương giỏi thêu thùa, thợ nữ công, đồng ý ký giấy bán thân hoặc ký khế bán đứt. Bao cục của chúng ta thực hiện chiến lược marketing bỏ đói, nhưng nhân thủ làm việc phải sung túc. Vân An nói muốn xây dựng Vân Long bao cục thành bao cục dẫn đầu toàn Đại Yến."

Trong mắt Hứa chưởng quầy lấp lánh ánh sáng sùng bái.

"Vân An không hổ là Vân An! Ta đã biết nên làm thế nào!"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, Hứa chưởng quầy thoả mãn rời đi.

Bên này, Vương Thạch Tỉnh trở lại phòng riêng. Trần Tam Lễ hô. "Vương lão đệ, ngươi nhất định phải nhưỡng giúp ta một vò rượu trắng, ta quá thích hương vị rượu này! Bao nhiêu bạc ngươi cứ nói! Nhất định phải nhưỡng cho ta một vò!"

"Vương lão đệ, ngươi không thể trọng bên này kinh bên kia, ta cũng muốn một vò!"

Vương Thạch Tỉnh rất đau đầu, tức phụ cho hắn nan đề quá lớn. Mấy người này đều là sâu rượu!

*****

Ngày đầu tiên Vân Long phường mở cửa, sinh ý vượt qua cả dự liệu. Cách bài trí mới mẻ bên trong tửu lâu, món ăn mỹ vị, đồ điểm tâm sang trọng. Những người mang tâm lý đến Vân Long phường ăn thử không có ý định rời đi. Ngay cả các đại nhân vật vốn dĩ vì nể mặt mũi Sầm lão và Tưởng Khang Ninh tới ủng hộ tửu lâu, mới thực sự bị mỹ thực doạ sốc. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuất thân từ thôn Tú Thuỷ đúng là có năng lực. Bọn họ coi như đã từng ăn qua không ít mỹ vị, nhưng từ sau khi ăn xong món ăn ở Vân Long phường, lại đột nhiên sinh ra ảo giác rằng đồ ăn trước đây đều là "đồ ăn cho gia súc." Càng đừng nói đến vò rượu trắng của Vương Thạch Tỉnh, cho dù bao nhiêu bạc bọn họ cũng phải mua.

Ăn xong một bữa cơm, bọn họ có thêm nhận thức mới về hai người, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, người được Sầm lão nhận làm nghĩa tử, được Tưởng Khang Ninh nhận làm huynh đệ. Chỉ với năng lực này của hai người, khó trách có thể mở rộng sinh ý lên cả kinh thành.

Rượu đủ cơm no, Vương Thạch Tỉnh gọi người dâng trà, trà mới còn chưa hái, cho nên trà dùng lần này vẫn là trà hấp. Bất quá chờ tới khi hái trà mới xong, Vân Long phường sẽ đổi toàn bộ trà thành trà mới. Sau khi trà được bưng lên, Trần Tam Lễ vội hỏi. "Vương lão đệ, lão huynh có một chuyện muốn hỏi, có thuận tiện hay không?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu. Trần Tam Lễ đứng lên, Vương Thạch Tỉnh theo ông ra ngoài. Tào Việt cười hỏi mấy người còn lại. "Trần huynh có chuyện gì thần bí vậy?"

Túc Duyên Niên lắc đầu, đáp. "Tin tức của Tào lão đệ đúng là không linh thông a!" Sau đó, ông nhìn Tưởng Khang Ninh. "Tại hạ nghe nói đại nhân đang huy động người thu mua trà mới, thôn trang của tại hạ có ít cây trà, không biết đại nhân còn cần không?"

Túc Duyên Niên hỏi xong, ánh mắt Tào Việt lấp lánh, cũng hướng Tưởng Khang Ninh nói. "Tổ điền nhà tại hạ cũng có cây trà, số lượng vốn không nhiều lắm, ngày thường cũng không có người hái, nếu đại nhân cần, tại hạ có thể dâng lên."

Tạ viện trưởng lên tiếng. "Lần trước Sầm viện trưởng có cho tại hạ một ít trà mới xuất hiện năm trước ở kinh thành, gọi là trà long tĩnh, mùi vị đó, tại hạ phẩm qua một lần là không thể nào quên. Hiện tại uống lại trà cũ, đúng là vô pháp nhập khẩu. Có phải đại nhân thu mua trà để chế trà mới đúng không?"

Tưởng Khang Ninh lúc này không cần kiêng dè, gật đầu nói. "Đúng vậy. Trà Long Tĩnh mới kỳ thật xuất phát từ huyện Vĩnh Tu. Bản quan hiện tại thu trà, chính là muốn kiếm ít bạc cho huyện Vĩnh Tu chúng ta, giúp cho bá tánh trong huyện có thêm nhiều lợi ích thực tế. Đây vốn là chuyện lớn, còn cần chư vị hỗ trợ."

Tào Việt lập tức đáp. "Đại nhân cần gì khách sáo như thế, có yêu cầu gì, đại nhân chỉ việc mở miệng là được. Toàn bộ cây trà ở Tào gia tại hạ giao hết cho đại nhân."

Túc Duyên Niên cũng lập tức theo đuôi nói. "Toàn bộ cây trà Túc gia cũng giao cho đại nhân.

Tưởng Khang Ninh lắc đầu nói. "Bản quan thu trà không phải việc một ngày là xong, sợ là sau này hằng năm đều phải thu, có thể nào để mọi người tặng không. Những người khác thu giá bao nhiêu, bản quan sẽ thu của các vị bấy nhiêu. Bất quá theo bản quan thấy, sau này trà sẽ càng quý hiếm, nếu trong phủ chư vị có trà, không bằng trồng nhiều chút. Huyện Vĩnh Tu khí hậu ẩm, có thể trồng rất nhiều loại cây, cây ăn quả, hoa cúc, hoa hồng vân vân, chư vị cũng có thể trồng nhiều thêm."

Tào Việt và Túc Duyên Niên lập tức khoanh tay hành lễ. "Tạ đại nhân chỉ điểm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui