Hãn phu

Đối với bọn nhỏ, vui vẻ là việc rất đơn giản. Sợ hãi qua đi, ba hài tử bây giờ chỉ có hạnh phúc. Động thiên phúc địa của cha nhỏ có quá trời đồ ăn ngon. Chưa nói đến đống đồ ăn vặt nhiều đến hoa mắt, mấy loại rau dưa kỳ lạ chưa thấy qua bao giờ cũng khiến bọn nhỏ không muốn ra ngoài.

Bọn nhỏ biết chuyện không gian, Thiệu Vân An tự nhiên không cần kiêng kỵ. Kỳ thật đây chính là ý trời đi. Sau này hắn và Tỉnh ca không cần trốn tránh bọn nhỏ, một mình vào không gian ăn rau dưa, còn vừa ăn vừa thấy có lỗi. Hiện giờ, cả nhà đều ngồi quây quần ăn cơm. Bữa trưa hắn làm ở trong không gian, dùng nguyên liệu nấu ăn trong không gian mà bên ngoài không có. Ba hài tử ăn no nê. Nhìn bọn nhỏ thỏa mãn, nhìn bọn nhỏ ngay cả cặn canh cũng không lãng phí, hắn mềm lòng.

"Sau này cha nhỏ sẽ thường xuyên mang các con vào không gian ăn cơm, cũng sẽ cố gắng mang rau dưa ra trồng ở bên ngoài. Tương lai chúng ta có thể quang minh chính đại ăn. Nhưng mà các con phải giữ bí mật."

Ni tử. "Con sẽ không nói."

Vương Thanh. "Con không biết cha nhỏ có cái gì."

Tưởng Mạt Hi lắc đầu. "Không biết."

"Thật ngoan!"

Dọn dẹp xong, Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Các con muốn ở trong không gian hay ra ngoài?"

Ba hài tử đồng thanh đáp muốn đi ra. Bọn nhỏ tới đây để hái trà, không phải đi chơi. Không gian quả thực quá mới lạ, nhưng bọn bé vẫn muốn cùng cha (Thạch Tỉnh thúc) và cha nhỏ (An thúc) ở bên nhau.

Không có người ngoài, Thiệu Vân An chuẩn bị đồ ăn vặt như táo, lê, quýt, chuối, còn có cà chua, dưa chuột, cùng với bánh quy và chocolate ra ngoài không gian. Ở bên ngoài phải nói là hỗn độn. Vương Thạch Tỉnh bố trí nhiệm vụ. "Ba người các con dọn dẹp nơi này một chút, dọn xong thì nghỉ ngơi, ăn hay uống đều được. Nếu không mệt thì hái cây chân cua."

"Vâng!"

Mặc kệ ba hài tử dọn dẹp thế nào, Vương Thạch Tỉnh lại lần nữa vén tay áo leo lên cây.

"Ngao ô..."

Mọi người quay đầu lại. "..."

Thiệu Vân An. "Đệt! Đây căn bản là hổ tinh đúng không!"

***

Trời gần tắt, cả nhà Vương Thạch Tỉnh mới từ trên núi trở về. Đợi tới khi về đến cổng Vương trạch, một đám người đang lo sợ chờ đợi.

"Thạch Tỉnh, An nhi, các ngươi gặp chuyện gì sao?"

Chu thẩm đau lòng lau mặt cho ba hài tử, trên mặt cả ba đứa nhóc dơ hầy, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng không ngoại lệ. Thiệu Vân An không mở miệng, ba hài tử không mở miệng, Vương Thạch Tỉnh giải thích. "Không nhìn rõ đường, bị ngã xuống mương. Mương không sâu nhưng nhiều bùn."

Chu thẩm nghe xong thì nói. "Sau này đừng dẫn bọn Ni tử lên núi nữa. Người ta nói trong núi này có hổ dữ. Lỡ như gặp phải thì làm sao."

Vương Thanh và Ni tử đều cúi đầu, sợ Chu nãi nãi phát hiện ra cái gì. Tưởng Mạt Hi vẫn bộ dáng lạnh lùng, nên không sợ bị lộ, bất quá nhóc vẫn né tránh ánh mắt của Chu nãi nãi. Vương Thạch Tỉnh đáp. "Chúng ta không đi vào sâu, chỉ ở bên ngoài, sẽ không gặp được. Bọn nhỏ thích chơi, nên ta để bọn nhỏ chơi một lát."

Thiệu Vân An lên tiếng. "Chu thẩm, chúng ta đi tắm rửa, ngài nói Yến quản gia, cơm chiều mang đến phòng ta và Tỉnh ca. Mệt mỏi cả ngày, ta lười ra ngoài ăn."

"Được rồi được rồi. Mau đi đi!"

Thiệu Vân An lập tức nháy mắt với ba hài tử, Vương Thạch Tỉnh chăm chỉ mang mấy thứ vừa hái đến gian chế trà ở hậu viện.

Sắp xếp gọn gàng, Vương Thạch Tỉnh trở lại phòng thì thấy Thiệu Vân An đã tắm xong, mặc áo ngủ, đầu tóc rối tung, hẳn là mới hong khô.

"Tỉnh ca, ăn cơm trước đi, ăn xong hãy đi tắm."

"Được."

Vương Thạch Tỉnh rửa tay, lau mặt, ngồi vào bàn. Thiệu Vân An không ăn, chờ Vương Thạch Tỉnh trở về mới ăn. Hai người ăn chưa được mấy miếng, bên ngoài có tiếng người gọi. "Cha, cha nhỏ."

Vương Thạch Tỉnh đứng dậy ra ngoài, tới lúc hắn trở lại, phía sau chính là Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi. Ni tử vẫn bị Tưởng Mạt Hi nắm tay.

Thiệu Vân An hỏi. "Đã ăn cơm chưa?"

Vương Thanh. "Dạ chưa ăn. Chúng con muốn ăn cùng cha và cha nhỏ. Miêu Nguyên ca và Tô Sách ca lát nữa sẽ đem cơm tối của tụi con qua đây."

"Vậy ăn trước cái bánh bao."

Ba hài tử ngồi xuống, Thiệu Vân An đưa cho mỗi đứa một cái bánh bao nhân thịt. Vương Thanh nhìn cha nói. "Cha, ngày mai con nghỉ thêm một ngày được không? Con muốn lên núi."

Tưởng Mạt Hi. "Lên núi."

Ni tử. "Cha, cha nhỏ, ngày mai con cũng muốn đi."

Thiệu Vân An ra hiệu cho Vương Thạch Tỉnh "huynh giải quyết đi," há to miệng cắn bánh bao, hắn đói bụng. Vương Thạch Tỉnh không mở miệng, Vương Thanh nài nỉ. "Cha, thêm một ngày nghỉ nữa thôi, không phải trà trên núi ngày mai là có thể hái xong sao? Ngày kia con sẽ đi học."

Ni tử. "Cha, cho ca ca đi đi."

Tưởng Mạt Hi. "Đi."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Có thể, nhưng đi học phải nghiêm túc. Nếu phu tử học đường nói con không chăm chỉ, sau này cha sẽ không cho con lên núi nữa."

"Con sẽ nghiêm túc đọc sách!"

Vương Thanh cao hứng, ngày mai có thể cùng ca ca lên núi chơi. Ni tử cũng rất vui.

Tưởng Mạt Hi liếm liếm môi, nhỏ giọng. "Chocolate."

Thiệu Vân An nhéo mũi Tưởng Mạt Hi. "Mai ăn. Ở trong nhà nhiều người, các con ở nhà phải cẩn thận, biết không?"

Mai có thể ăn, Tưởng Mạt Hi gật mạnh, nhóc sẽ không nói.

Ngày hôm nay, đối với ba hài tử mà nói tràn ngập kích thích cùng thần bí, còn có hạnh phúc. Đồ ăn vặt trong không gian ăn ngon thật nha! Đặc biệt là đối với nhóc tham ăn Tưởng Mạt Hi, đồ ăn trong không gian quá mê hoặc.

Trong phòng, Tưởng Mạt Hi nằm trên giường, nhìn nóc giường phát ngốc. Đọc sách xong, Vương Thanh buông xuống, cởi ngoại y chui vào ổ chăn. Quay qua thấy đại ca ngẩn người, nhóc hỏi. "Đại ca, ngươi nghĩ cái gì thế? Ngài mai phải dậy sớm."

Tưởng Mạt Hi. "Thuyền."

"Thuyền?" Vương Thanh xoay người đối mặt đại ca, nhóc cứ tưởng đại ca đang nghĩ đến động thiên phúc địa của cha nhỏ.

Tưởng Mạt Hi quay đầu, nhìn Vương Thanh. "Thuyền, ra biển."

"Ra biển?"

"Ra biển." Tưởng Mạt Hi biểu tình vô cùng nghiêm túc, "An thúc, nguy hiểm. Ra biển, an toàn."

Vương Thanh cứng ngắc nửa ngày mới hiểu ra. "Đại ca, ý ngươi là cha nhỏ sau này có gặp nguy hiểm, chúng ta ngồi thuyền chạy thoát ra biển?"

"Ừ!"

Vương Thanh đột nhiên cảm thấy đại ca thật là lợi hại, thế nhưng có thể nghĩ xa như vậy.

"Nhưng mà thuyền khó làm lắm. Không phải cha nhỏ nói thuyền phải lớn thật lớn chúng ta mới có thể tới bên kia biển sao?"

Tưởng Mạt Hi quay đầu lại nhìn nóc giường. "Ta làm."

"Đại ca muốn làm thuyền?" Vương Thanh kinh ngạc nhỏm dậy.

"Ừ, làm thuyền, thuyền lớn."

Vương Thanh mím môi nói. "Đại ca, ta giúp ngươi, chúng ta làm thuyền."

"Ta làm."

Vương Thanh không hiểu. "Đại ca không cần ta giúp sao? Ta muốn giúp ngươi. Ta cũng muốn làm điều gì đó nếu cha nhỏ bị nguy hiểm."

Tưởng Mạt Hi. "Ngươi, đọc sách. Ta làm." Nói xong, nhóc nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nói tiếp đề tài này.

Vương Thanh nằm xuống, bên người lại truyền tới giọng nói của Tưởng Mạt Hi. "Ngươi, quốc công. Ta, làm thuyền."

"Hả? Nghĩa là sao?"

Vương Thanh muốn hỏi đại ca, nhưng Tưởng Mạt Hi đã xoay lưng lại phía nhóc giống như muốn ngủ. Mang theo một đầu nghi vấn, Vương Thanh nhắm mắt lại. Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, Tô Sách tiến vào, thấy hai vị thiếu gia đã ngủ. Nhóc thổi tắt ngọn nến, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng ở bên trong.

Ngày hôm qua, bởi vì ba con đại miêu quấy rối, nên việc hái trà không thể hoàn thành đúng kế hoạch. Vốn dĩ Vương Thạch Tỉnh định ngày hôm sau sẽ đi hái kỳ môn hồng trà, nhưng hắn không yên tâm để Thiệu Vân An mang theo ba hài tử lên núi. Trái lo phải nghĩ, sau khi thương lượng với Thiệu Vân An, hắn để Đường Căn Thụ mang theo người, đi hái kỳ môn hồng trà ở những nơi không quá hiểm trở. Đợi hắn hái xong trà ở trên đỉnh núi nhà mình, hắn sẽ tới mấy chỗ khác hái.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn hái trà, người trong thôn đều hỗ trợ, bất cứ ai hái được trà sẽ mang đến Vương trạch một phần. Ngày mùa mới kết thúc, nhà lý chính và Vương Văn Hòa không có việc gì. Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đều giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi hái trà, thu mua trà. Vương hạnh, Vương Trang Hoa, còn có Tôn Đại Giang và Tôn Tiểu Giang cũng không lo chuyện sinh ý nhà mình, mà đi hỗ trợ Vương Thạch Tỉnh hái trà, mua trà. Năm ngoái bọn họ từng đi theo Vương Thạch Tỉnh, có kinh nghiệm.

Tại Vương trạch, Thiệu Vân An giao việc thu mua trà cho quản gia tân nhiệm Yến Phù Sinh. Quách Tử Du không làm quản gia nữa, sau này sẽ đi theo giúp Vương Thạch Tỉnh quản lý sinh ý trong nhà. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thật sự cần một trợ thủ vừa có kiến thức vừa đáng để tín nhiệm.

Sáng sớm, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ăn cơm xong thì mang bọn nhỏ lên núi. Dọc đường không dừng lại, thẳng một đường tới mảnh rừng trà. Lúc đoàn người sắp tới nơi, Vương Thạch Tỉnh đi tuốt đằng trước bỗng dừng lại. Thiệu Vân An liếc mắt nhìn. "Mẹ kiếp! Chúng nó lại tới ăn vạ. Chúng nó chắc chắn là hổ tinh!"

Hôm qua, ba đứa nhỏ bị ba con hổ làm lễ rửa tội không còn quá sợ hãi, nhưng tất cả bọn nhỏ đều trốn sau lưng cha (Thạch Tỉnh thúc) và cha nhỏ (An thúc). Lưỡi của con đại miêu liếm rất đau đó!

Phát hiện bọn họ, hai con ấu hổ ton tót chạy tới. Đại lão hổ thì ngạo mạn đứng ở chỗ đó, hơi hơi ngưỡng cằm.

"Dừng lại!"

Vương Thạch Tỉnh thân thủ đúng lúc ngăn cản hai con ấu hổ. Mặc dù là ấu hổ, bổ nhào vào như thế cũng có thể lấy mạng người đó, huống chi còn có hài tử.

Hai ấu hổ phanh lại, quất đuôi vui sướng nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, có chất lỏng đáng ngờ nhỏ ra từ khóe miệng. Thiệu Vân An không thể ngờ thốt lên. "Trời ạ!"

Trong mắt Vương Thạch Tỉnh đầy ý cười, hắn tiến lên nhìn đại lão hổ ở chỗ xa, nghiêm túc nói. "Hôm nay chúng ta phải phái trà, ngày hôm qua đã chậm trễ, hy vọng hổ huynh có thể thông cảm."

Đại lão hổ vẫy đuôi, chẳng biết nghe hiểu hay không. Hai ấu hổ bộ dáng chỉ muốn nhào qua, Thiệu Vân An nghĩ thầm. "Thế này cũng không phải biện pháp." Ba con hổ không đả thương người, chỉ thích uống nước nhà hắn, ăn thịt nhà hắn, thậm chí còn ăn trái cây. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Thiệu Vân An lại rít gào, đây là hổ sao? Các ngươi từng gặp qua con hổ nào thích ăn trái cây chưa!

Thẳng thắn mà nói, lão hổ chính là tham ăn. Tương phản, có lão hổ ở đây, hắn và Vương Thạch Tỉnh không phải lo lắng dã thú trong rừng. Thiệu Vân An tiến lên, đứng cạnh Vương Thạch Tỉnh, lớn tiếng nói. "Hổ ca, chúng ta thương lượng thế nào? Ngươi để cho chúng ta hái trà trước, cơm trưa ta làm thịt nướng cho các ngươi, thế nào?"

Đuôi lão hổ phất qua, phất lại.

"Còn cho các ngươi nước uống, trái cây. Nhưng mà số lượng có hạn."

Đuôi lão hổ vẫn phất qua, phất lại.

"Ngao ô ngao ô..."

Hai ấu hổ chảy "nước dãi" phấn khích nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thấy đại lão hổ chưa bị đả động, Thiệu Vân An nổi giận, hắn không tin!

Tay phất một phát, một chai linh nhũ xuất hiện trong tay. Hai con ấu hổ đang nhảy nhót đột nhiên bất động, cái mũi hít hít. Đại lão hổ chấn động, nhảy mấy cái tới trước mặt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.

"Ngao..."

Đại lão hổ nhe răng nanh, hai ấu hổ nóng lòng kêu ngao ngao, cái đó là cái gì?

Thiệu Vân An rút nắp chai, thấy đuôi ba con hổ "vèo" một cái dựng thẳng lên, lông mao trên thân thể rõ ràng cũng dựng lên có thể nhìn rõ từng sợi. Đại lão hổ nhảy lên nhào tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiệu Vân An vội vàng đóng nắp, cái chai biến mất.

"Ngao...!"

Tiếng gầm của đại lão hổ khiến Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lảo đảo lui về sau vài bước. Vương Thạch Tỉnh kịp thời bảo vệ ba hài tử. Thiệu Vân An lau sạch nước miếng trên mặt, nhìn đại lão hổ đang giận giữ nói. "Ngươi cũng ngửi thấy đây là đồ tốt đúng không. Chỉ cần các ngươi không cản trở chúng ta hái trà, cơm trưa ta sẽ cho các ngươi một giọt."

Đuôi lão hổ xẹt qua xẹt lại như muốn đứt, hồng hộc phun khí, dị thường nôn nóng. Hai con ấu hổ định nhảy tới bị đại lão hổ gầm một tiếng, ngoan ngoãn lui lại.

Thiệu Vân An "Hổ ca, được không?"

Đại lão hổ. "Ngao...!"

Thiệu Vân An lần thứ hai lau nước miếng trên mặt, mịa nó, còn may là đại lão hổ thích ăn trái cây, nước miếng không thối, nếu không thì tởm chết.

Phun cho Thiệu Vân An một mặt đầy nước miếng, đại lão hổ mới cam nguyện xoay người đi. Hai ấu hổ không muốn đi, đại lão hổ quăng cho tụi nó một cái đuôi, hai ấu hổ ủy khuất "ô ô" kêu, đi theo sau đại lão hổ, vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn.

Vương Thanh há to miệng, sự ngưỡng mộ đối với cha nhỏ như nước sông cuồn cuộn không dứt. Lão hổ đi rồi, Thiệu Vân An thở hắt ra. "Tuyệt đối là hổ tinh."

Vương Thạch Tỉnh "Đi thôi. Hôm nay phải hái trà cho xong."

Có người mở miệng. "Cái gì?"

Thiệu Vân An quay đầu lại, ra là tiếng của Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An kéo nhóc tới, trả lời. "Đây là tinh hoa của linh tuyền. Nước uống của các con cũng có, rất tốt cho thân thể."

Tưởng Mạt Hi nghe thấy bọn bé ngày nào cũng uống, không hỏi nữa.

Ni tử. "Cha nhỏ, lão hổ đi rồi sao?"

"Ừ. Nhưng mà giữa trưa lúc ăn cơm có khả năng sẽ tới. Không sợ, nó sẽ không thương tổn chúng ta. Hái xong chân cua rồi, các con có muốn vào không gian hái rau dưa không?"

"Dạ được!"

Ba hài tử nghe nói có thể vào trong không gian, vô cùng cao hứng.

"Nhưng không được đến khu nguy hiểm. Bị ta phát hiện một lần, sẽ không bao giờ cho các con vào nữa. Ni tử ta yên tâm, Hi nhi, An thúc không yên tâm nhất chính là con."

"Không đi."

"Móc tay."

Tưởng Mạt Hi ngoan ngoãn móc tay với An thúc, ép sự háo hức trong lòng xuống.

Tới rừng trà, Thiệu Vân An mang ba hài tử vào không gian. Trong ba đứa nhỏ, hắn yên tâm nhất kỳ thật là Vương Thanh. Có Vương Thanh để ý, cho dù Tưởng Mạt Hi không nhịn được, vẫn không dám tới khu vực nguy hiểm. Chỉ còn hai người bọn họ, Thiệu Vân An thương lượng. "Tỉnh ca, huynh nói, mấy thứ kia của chúng ta trong không gian có cần sửa lại không? Sau này bọn nhỏ vào chơi, mấy thứ kia quá nguy hiểm."

Vương Thạch Tỉnh ngẫm lại, trả lời. "Cái khác thì không sao, chính là xăng và dầu. Nếu bị người ngoài phát hiện không có cách nào giải thích. Nơi này còn chưa có khả năng khai thác dầu mỏ, còn có đạn dược."

Thiệu Vân An. "Nếu không, chúng ta tìm một cái sơn động nào đó, giấu xăng dầu bên trong. Đạn thì không sợ, bọn nhỏ không hiểu, giải thích nguy hiểm cho bọn nhỏ, bọn nhỏ sẽ không chạm vào. Chính là xăng dầu, không để ý kỹ sẽ dễ gây hỏa hoạn."

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Cũng được. Không bằng nhờ lão hổ giúp chúng ta tìm một cái sơn động an toàn. Bọn chúng muốn uống linh tuyền, đương nhiên phải làm chút việc mới được, không thể ăn không ngồi rồi."

"Ý này hay, vậy tìm bọn nó."

Trong không gian, Vương Thanh, Tưởng Mạt Hi và Ni tử, ai cũng không lười biếng. Ở trên ruộng chăm chỉ hái cà chua, cà chua được tưới bằng linh tuyền, trên mặt còn dính bọt nước. Bên mép Tưởng Mạt Hi dính nước cà chua, rõ ràng là vừa hái vừa ăn một cái.

Mỗi dạng rau dưa trong không gian, Vương Thạch Tỉnh trồng không nhiều, chỉ đủ để một nhà bọn họ ăn. Đồ ăn trong không gian không thể bán, cũng không thể mang ra ngoài. Rất nhanh, ba hài tử đã hái cà chua xong, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi nhấc cái sọt mang vào nhà gỗ, đặt ở một bên cùng với mấy sọt cà chua mới hái. Ni tử theo sau hai nhóc, trong lồng ngực ôm mấy trái cà chua.

Buông sọt, Tưởng Mạt Hi cầm một quả lên định ăn, Vương Thanh vội vàng nói. "Đại ca, ngươi ăn ba quả rồi, không thể ăn nữa."

Tưởng Mạt Hi do dự nhìn quả cà chua một hồi, vẫn buông xuống. Xoay người, ngóc cầm một trái dưa chuột, răng rắc cắn một cái. Ni tử hô. "Ca, muội muốn uống nước."

"Được, ca ca đi lấy cho muội." Vương Thanh đi lấy nước. Tưởng Mạt Hi giữ nhóc lại, đưa trái dưa chuột đã cắn hai nhát cho nhóc, sau đó nắm tay Ni tử đi đến cái bàn để nước lạnh. Vương Thanh nhìn đại ca và muội muội, lại nhìn trái dưa chuột trong tay, quyết định đi qua luôn.

Ba hài tử uống nước xong, Tưởng Mạt Hi cầm mấy hộp khoai tây chiên, còn tìm mấy quyển sách. Ba hài tử ngồi ở trên thảm, vừa đọc sách vừa ăn khoai tây chiên. Ni tử xem "Tam Tự Kinh", Tưởng Mạt Hi xem "Khảo Công Ký," Vương Thanh xem "Luận Ngữ." Trong không gian của Thiệu Vân An không có sách truyện nào phù hợp cho trẻ em đọc, nếu tìm kỹ, khả năng chỉ có Tây Du Ký. Nhưng bản Tây Du Ký Thiệu Vân An cất giữ là bản bạch thoại (tức là viết bằng tiếng địa phương đó!), ba hài tử xem không hiểu. Tưởng Mạt Hi còn chưa nhận biết nhiều tự như Vương Thanh. Cho nên, đối với mấy quyển Tây Du Ký trong nhà gỗ, ba đứa nhỏ chỉ có thể hào hứng mà thở dài, đành chờ người lớn kể cho nghe vậy.

Ni tử. "Ca, cái từ này đọc thế nào?"

Ngồi ở giữa đại ca và muội muội, Vương Thanh xoay qua trái xem một cái. "Đoạn."

"Ồ!"

Ni tử đi theo nãi nãi và cha nhỏ học được không ít tự.

Qua một lát, một quyển sách chặn trước mặt Vương Thanh, một bàn tay chỉ chỉ một từ trên trang sách, Vương Thanh nhìn nhìn, miễn cưỡng đọc. "Hình là đọc là "việt"."

Tay và sách rút đi.

Vương Thanh thở hắt ra, nhóc nên cảm thấy may mắn vì mình theo cha nhỏ học một thời gian dài sao? Trong sách này có rất nhiều tự bất đồng với sách trong học đường. Nếu không phải nhóc kiên trì theo cha nhỏ học, cha nhỏ có rất nhiều tự còn chưa biết, nhóc làm sao có thể đọc được sách ở chỗ này.

"Ca, cái tự này đọc thế nào?"

"Ta nhìn thử xem."

Trong không gian, ba hài tử tự giác học tập, không ai lười biếng. Bên ngoài không gian, Vương Thạch Tỉnh leo trên cây, ngắt lấy lá trà mới của năm nay. Mà sâu trong rừng cây, là tình trạng chim thú hỗn loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui