La Vinh Vương ngồi ở thủ vị, Đại lão tướng quân, Ông lão và Sầm lão thì ngồi ở hai bên sườn. Tuy địa vị Sầm lão không cao, nhưng ông là nghĩa phụ của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, cho nên xưa đâu bằng nay. Lão chính quân kéo Thiệu Vân An ngồi bên cạnh ông, những người khác trong vương phủ chỉ tiến lên mời rượu, sau đó lui xuống, ngay cả Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi cũng không ở lại. Tuy nhiên, Thiệu Vân An có để dành phần cho những ai không thể tới ăn.
Mọi người ổn định chỗ ngồi, La Vinh Vương nhìn lão chính quân và Thiệu Vân An, đột nhiên bừng tỉnh, nói. "Bảo sao lần đầu tiên gặp An nhi lại thấy rất quen thuộc. Giống như thế này đúng là khó trách. An nhi và Bạch chính quân giống nhau tới tám phần nha. Trước đây còn không nhận ra, cải lão xong lập tức thấy rõ luôn."
Vừa nói xong, La Vinh Vương là người đầu tiên sửng sốt. Ai cũng biết Đại gia bị thất lạc một hài tử, diện mạo Thiệu Vân An lại giống Bạch chính quân. La Vinh Vương có biết một ít nội tình của Đại gia, sau khi nghĩ tới khả năng kia thì kìm lòng không đậu mà hít sâu một hơi. Tưởng Khang Ninh thì kinh ngạc tới mức suýt đánh rơi đũa. Chỉ có Quách Tử Mục là người duy nhất không hiểu gì.
Thiệu Vân An hào phóng nắm tay Bạch chính quân, nói. "Vậy càng chứng minh ta và tướng quân phủ có duyên nha. Trước đây, ta có nghĩa phụ và đại ca làm chỗ dựa, sau lại có sư huynh, sau đó lại gặp Mộ Dung bá bá ngài, hiện giờ còn thêm lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân làm chỗ dựa. Ha ha ha, tương lai ở kinh thành ta có thể ngang tàng hay không?"
Câu nói của Thiệu Vân An lập tức làm dịu bầu không khí, lão chính quân yêu thương cười nói. "Ngươi bây giờ đã là chính quân của Trung dũng hầu, Thạch Tỉnh cũng là chỗ dựa của ngươi."
Thiệu Vân An bĩu môi. "Ta chỉ thích mọi người gọi ta là Vân An hay An nhi cơ."
Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Đợi tu sửa hầu phủ xong ta sẽ xây từ đường, sau này Vân An có thể chân chính gia nhập tân vương gia gia phả."
Thiệu Vân An không vui, Tưởng Khang Ninh kìm chế sợ hãi trong lòng, ra tiếng. "Vân An, bây giờ ngươi phải nghe lời Thạch Tỉnh."
Thiệu Vân An cố ý dời đề tài, mọi người hiểu ý hùa theo hắn, nhưng Ông lão, Sầm lão và Mộ Dung thế tử thì nhịn không được mà liếc mắt qua lại giữa Bạch chính quân và Thiệu Vân An. Cũng may là vì chiếu cố vương chính quân không thích gặp người ngoài, lão phu nhân không an bài hạ nhân hầu hạ, nếu không chuyện này lập tức sẽ truyền ra ngoài. Thế nhưng, chuyện Bạch chính quân hồi xuân và Thiệu Vân An giống nhau chắc chắn không giấu diếm được bao lâu.
Lão phu nhân đúng lúc lên tiếng. "Vương gia chuẩn bị thành thân, chúng ta vui thay cho vương gia ngài. Hôn sự lần này phải tổ chức náo nhiệt mới được."
La Vinh Vương lập tức cười đáp. "Đó là đương nhiên."
Ông lão cố ý làm sinh động bầu không khí. "Vương gia sắp thành thân, có phải cũng nên cho chúng ta nhìn thấy mặt Vương chính quân hay không nha?"
La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục. Trước lúc tới, ông đã nói với Quách Tử Mục, sợ là lần ăn cơm này không tránh được phải lộ mặt. Quách Tử Mục vươn tay sờ mặt nạ, hít sâu mấy hơi, y chậm rãi kéo xuống.
Tiếng kinh hô vang lên, Quách Tử Mục cố nhịn xuống cảm giác đẩy mặt nạ, muốn che giấu bản thân. Mộ Dung thế tử choáng váng, lão tướng quân sững sờ nhìn La Vinh Vương đang cười tươi như hoa, mở miệng. "Vương gia đây là phúc vận đang tới nha."
La Vinh Vương cười ha hả.
Sầm lão trêu chọc. " Còn không phải là phúc vận hay sao. Vương chính quân dung mạo khuynh thành, nhưng chỉ duy nhất động tâm với vương gia."
Thiệu Vân An bổ sung. "Đây là chân ái."
Những người khác. "...Ha ha ha."
La Vinh Vương muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ. Quách Tử Mục cực kỳ ngại ngùng. Mộ Dung thế tử gian nan lấy lại tinh thần, nhịn không được hỏi. "Cha, ngài lừa được cha nhỏ thế nào vậy?"
La Vinh Vương lập tức giơ tay định đánh y, những người khác càng cười to hơn. Quách Tử Mục mím môi nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ. "Không phải Mộ Dung lừa ta, là ta dụ dỗ ngài ấy."
Thiệu Vân An không nói sai, tình cảm Quách Tử Mục dành cho La Vinh Vương, tuyệt đối chính là chân ái.
Ngày hôm sau, mọi người tới phủ Ông lão dùng bữa. Sau khi rời khỏi tướng quân phủ, La Vinh Vương, Ông lão và Sầm lão ăn ý không nhắc tới thân thế của Thiệu Vân An nữa, ngay cả Tưởng Khang Ninh cũng không dò hỏi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Trừ phi tướng quân phủ chính thức thừa nhận với bên ngoài về thân thế của đứa nhỏ bị thất lạc kia, bọn họ tuyệt đối không thể đi dò hỏi.
Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh rời kinh thành. Y phải về huyện Vĩnh Tu trước, giao lại vị trí huyện lệnh cho Quách Tử Du, sau đó tới tri phủ nhận chức. Tưởng Khang Thần còn chưa trở về. Ngày này, Thiệu Vân An sẽ gặp mặt An Quốc Công phủ thế tử phu nhân. Vương Thạch Tỉnh đi tiễn Tưởng Khang Ninh, không hề giấu diếm. Thái độ của Tưởng Khang Ninh rất rõ ràng, bọn y và An quốc công phủ đã phân rõ giới hạn, Tưởng Mạt Hi vĩnh viễn không có khả năng trở lại Võ gia. Nhưng y cũng yên tâm, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhất định bảo vệ Tưởng Mạt Hi chu toàn.
Tưởng Khang Ninh đi rồi, Thiệu Vân An lập tức nghênh đón An Quốc Công thế tử phu nhân Võ Trịnh thị tới vấn an. Võ Trịnh thị tuy là An quốc công thế tử phu nhân, nhưng thế thử dù sao cũng là thế tử, còn chưa chính thức kế thừa tước vị An quốc công, cho nên Võ Trịnh thị chưa có chức danh cáo mệnh. Võ Trịnh thị xuất thân từ Chiêu Dương hầu Trịnh gia, so với "thảo dân" Thiệu Vân An xuất thân là chính quân của hầu gia mà nói, địa vị thấp hơn nhiều.
Là thê tử, Thiệu Vân An không gặp mặt nàng ở chính đường. Hắn đặt một bàn trà trong hậu hoa viên của tướng quân phủ. Thẩm Băng, Túc Thần Dật và Đại Huỳnh Hương đều có mặt. Võ Trịnh thị mang theo hai người thị nữ tùy thân, không mang theo ai khác. Hai bên gặp mặt, khách khí chào hỏi, nha hoàn tướng quân phủ rót trà, bưng tới cho Võ Trịnh thị. Hai bên lại khách sao, Võ Trịnh thị mở miệng. "Nghe nói Vương Thiệu chính quân là tuấn tài hiếm thấy, hôm nay gặp mặt, quả là tuổi trẻ tài cao, tuấn tú vô song."
Thiệu Vân An. "Đa tạ đã khen ngợi."
Túc Thần Dật nhướn mày, y thích nghe câu này. Võ Trịnh thị uống ngụm trà, buông chén. "Trà long tĩnh ở kinh thành này chính là thiên kim khó cầu, ta hôm nay quấy rầy, cũng là có lộc ăn." Võ Trịnh thị lấy khăn lụa chấm chấm khóe miệng, thở dài. "Không dối gạt Vương Thiệu Chính Quân, ta hôm nay tới cửa là có việc muốn nhờ vả.". ngôn tình ngược
Thiệu Vân An không lạnh không nhạt, hỏi. "Chuyện gì a?"
Võ Trịnh thị lại thở dài, tỏ vẻ cực kỳ thương tâm. "Là hiền chất mệnh khổ của ta, Võ Giản." Dừng một chút, vẻ mặt Võ Trịnh thị giống như bất đắc dĩ, nói. "Nói vậy, Vương Thiệu chính quân hẳn đã biết chuyện của Giản nhi và Khang Thần. Haiz, nói sao cũng là việc xấu trong nhà. Nhà lão tam thích ồn ào, tuy ta là trưởng tẩu, nhưng ta không chưởng gia, đều là tỷ muội bạn dâu, quá lắm ta chỉ có thể khuyên nhủ vài câu, không xen chân vào được. Nhà lão tam muốn thú cho Giản nhi một người tức phụ bà ấy thích, nhưng sinh hoạt của Giản nhi quả thật là người không giống người, quỷ không ra quỷ. Từ sau khi phụ tử Hi nhi rời đi, thân mình Giản nhi ngày càng lụn bại, hiện giờ đang nằm ở trên giường không thể dậy, cả ngày nói năng mê sảng, vừa khóc vừa cười, lúc nào cũng gọi tên phụ tử hai người, mọi người nhìn thấy mà không khỏi xót xa."
Võ Trịnh thị lau khóe mắt, Thiệu Vân An trong lòng thầm nhíu mày. Túc Thần Dật lãnh đạm mở miệng. "Gieo nhân nào gặt quả nấy. Sự việc quốc công phủ ta không rõ, nhưng phụ tử Tưởng gia thường xuyên bị người ta tới quấy rối thì toàn kinh thành đều biết. Ngươi không chưởng gia, không thể xen vào việc riêng, nhưng quốc công phu nhân chẳng lẽ không quản nổi con dâu của mình sao? Nói tới nói lui cũng là do Võ Giản có lỗi với hai phụ tử họ, hai bên đã hòa ly, không còn quan hệ gì nữa. Quốc công phu nhân cho phép con dâu thỉnh thoảng khóc lóc om sòm, làm bại hoại danh tiếng quốc công phủ, vậy Võ Giản chịu khổ, âu cũng là do quy củ của quốc công phủ không nghiêm mà ra. Chuyện như vậy nhất định sẽ không phát sinh tại tướng quân phủ chúng ta."
Túc Thần Dật nói thẳng tới mức khiến Võ Trịnh thị lúng túng không thôi, Thiệu Vân An cười thầm trong lòng, bên ngoài nói. "Chuyện Khang Thần đại ca và hiền chất của ngài ta có nghe nói, nhưng cụ thể thì không rõ ràng. Hiện giờ Khang Thần đại ca không ở đây, đại ca ta lại mới rời khỏi, khả năng ta không giúp được gì rồi."
Võ Trịnh thị vội vàng nói. "Nếu ngài không giúp được, ta sẽ không mặt dày tới đây một chuyến. Khang Thần rời kinh thành đã ba tháng, không biết khi nào trở lại. Thân mình Giản nhi càng ngày càng tệ, ta thật sự sợ hắn..." Võ Trịnh thị rặn ra hai giọt nước mắt. "Nhà lão tam và đứa con dâu kia đã bị lão thái thái cấm túc, lão thái thái cơ hồ cũng khóc tới mù mắt vì Giản nhi. Hôm nay là ta tự mình tới đây, ta muốn mang Hi nhi trở về thăm cha nó. Mặc kệ thế nào, Hi nhi cũng là thân nhi tử của Giản nhi, là nhi tử duy nhất. Thấy Hi nhi, nói không chừng thân mình Giản nhi có thể tốt lên đôi chút."
Võ Trịnh thị lau nước mắt. "Nói gì thì nói, người đáng thương nhất không phải Giản nhi sao. Có một vị mẫu thân không nói lý, lại thú phải một thiên kim tiểu thư tùy hứng, hắn số khổ a..."
Túc Thần Dật cau mày định mở miệng, Thiệu Vân An đè tay y, Túc Thần Dật chấn động, bị nhi tử bảo hộ nắm chặt tay, y ngược lại quên mất mình đang định nói gì.
Trong lúc Thẩm Băng và Võ Trịnh thị còn kinh ngạc, Thiệu Vân An nói. "Ngài nói cũng đúng. Nói sao Võ Giản cũng là thân sinh phụ thân của Hi nhi. Hiện giờ hắn tưởng niệm thành tật, Hi nhi là nhi tử, cũng nên đi thăm hắn. Thế này đi, ngày mai cơm sáng xong ta sẽ mang Hi nhi tới gặp hắn."
Võ Trịnh thị lập tức vui sướng nói. "Không cần phiền toái Vương Thiệu chính quân, ta tự tới đón nó là được."
Thiệu Vân An cười như không cười nhìn Võ Trịnh thị. Nụ cười trên mặt Võ Trịnh thị tức khắc trở nên xấu hổ. Thiệu Vân An chậm rãi nói. "Hi nhi bị đuổi khỏi phủ, ngài cảm thấy, nhóc sẽ đi theo ngài sao?"
Võ Trịnh thị không tiếp tục cười nổi.
"Nếu ta không dẫn nhóc đi, nhóc con nhất định sẽ không đi. Nếu ngài không muốn, vậy thì quên đi. Chờ Khang Thần đại ca trở về ta sẽ nói với hắn, tới lúc đó, có mang hài tử tới thăm "tiền phu" hay không do Khang Thần đại ca quyết định."
Võ Trịnh thị miễn cưỡng bảo trì khí độ, nắm chặt khăn lụa, tựa như đang cố gắng ra quyết định. Sau đó nàng thả tay, đáp. "Vậy phiền toái Vương Thiệu chính quân."
"Không phiền toái, không phiền toái." Thiệu Vân An cười híp mắt như hồ ly.
Mục đích Võ Trịnh thị tới đây "xem như" đạt thành, nói thêm vài câu rồi tìm cớ rời đi. Nàng vừa đi, Thẩm Băng nãy giờ chưa từng mở miệng lập tức hỏi. "Vân An, ngươi thật sự muốn mang Hi nhi đi sao?"
Thiệu Vân An đổ chén trà chưa uống, tự rót chén mới, cười lạnh. "Bọn họ tự tới cửa tìm mắng, ta không có biện pháp mà."
Thẩm Băng và Túc Thần Dật nhìn nhau, Thiệu Vân An cười. "Nếu bà ta nhờ ta mang Hi nhi đi thăm Võ Giản, ta còn có thể nghĩ là nhà bọn họ thực sự hối hận. Nhưng bọn họ muốn tự tới đón Hi nhi, có ý gì, tưởng ta là ngốc tử hay sao? Hi nhi vào quốc công phủ rồi còn khả năng trở ra hay không? Khống chế được Hi nhi là có thể bức Khang Thần đại ca khuất phục, đánh bàn tính thật là giỏi. Ta chưa rõ Võ Giản sắm vai nào trong vở này, nếu hắn là thân bất do kỷ, vậy còn đỡ, nếu hắn là chủ mưu hoặc là tòng phạm, đừng trách ta không khách khí."
Túc Thần Dật lập tức nói. "Ngài mai ta đi với ngươi."
Đại Huỳnh Hương vẫn luôn im lặng mở miệng. "Nhị tẩu, ngươi đi không thích hợp, kêu Dĩnh Tư đi cùng đi." Đại Dĩnh Tư là nữ nhi đã xuất giá của Thẩm Băng.
Thẩm Băng trả lời. "Để Dĩnh Tư đi chung khá thích hợp, ta gọi người báo với nàng, dặn nàng sáng sớm mai tới đây. Ngươi là nam tử, tới quốc công phủ không thể hạ thấp, có nữ nhân đi theo là tốt nhất."
"Đa tạ đại bá mẫu."
Túc Thần Dật không yên tâm, Thiệu Vân An nói. "Ta mang Đại Kim với Tiểu Kim theo. Bọn chúng là hộ quốc thần thú, quốc công phủ chắc là sẽ không dám ngăn cản."
Túc Thần Dật nhẹ nhõm, cười nói. "Không được dọa người ta, lỡ sau này lại gặp phiền toái."
"Ta còn mong bọn họ tới gây phiền toái đây này." Thiệu Vân An hừ lạnh. "Ta không vừa mắt bọn họ lâu lắm rồi."
Đối với quyết định của Thiệu Vân An, mọi người trong tướng quân phủ đều ủng hộ. Nói đùa, bọn họ muốn nhìn thử xem người Võ gia có dám khi dễ hài tử Đại gia hay không. Võ Trịnh thị rời đi không bao lâu, Mộ Dung thế tử đã phái người tới dò hỏi. Tưởng Mạt Hi bây giờ là nghĩa tôn của La Vinh Vương, cũng coi như là có quan hệ nghĩa tử với thế tử Mộ Dung. Thế tử đương nhiên phải quan tâm hỏi han. Với lại, Quách Tử Mục cũng lo lắng.