Hãn phu

Sảnh trước tràn đầy tiếng khóc nức nở, không nói Túc Thần Dật, ngay cả Đại lão tướng quân cũng hồng hồng khóe mắt, siết chặt nắm đấm. Đại Giang không chỉ điều tra ra kết quả làm thế nào Thiệu Vân An, hoặc là nói, Đại Chiến An biến thành nhi tử Thiệu gia, mà còn điều tra ra cả sinh hoạt mười mấy năm nay của hắn, chỉ tốt hơn một chút so với hạ nhân mà thôi. Chưa kể, Thiệu Vân An bởi vì bị Thiệu gia và Vương gia bức bách mà nhảy sông tự vẫn.

Túc Thần Dật đau lòng muốn ngất. Ngay cả thời điểm Đại gia gặp khó khăn, hài tử trong nhà vẫn được chăm sóc chu đáo. Nếu ra trận giết địch, đổ máu bị thương, đó là khát vọng nam nhi, là trách nhiệm của Đại gia. Nhưng Thiệu Vân An là bị những kẻ chân lấm bùn "trộm" về ngược đãi, tính chất hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Băng lau nước mắt, nói. "Giết chết bọn người Thiệu gia còn nhẹ cho bọn chúng!"

Tâm trạng Đại Giang cũng nặng nề, quỳ gối. "Bẩm tướng quân, tiểu tử hổ thẹn, đã để trưởng tử Thiệu Đại Hổ chạy thoát. Đêm đó Thiệu Đại Hổ không ở nhà, tiểu tử dẫn người đi tìm nhưng không thấy, có lẽ hắn biết tin nên trốn chạy trước."

Lão chính quân. "Sống phải gặp người, chết phải thấy xác! Mặc kệ sinh tử, mặc kệ bao lâu, đều phải bắt được hắn!"

Đại lão tướng quân. "Ngươi trở về lãnh thêm trăm người, nhất định phải bắt được hắn!"

"Vâng!"

Đại Giang đứng lên. "Lão tướng quân, tiểu tử xin phép trở về."

Đại lão tướng quân không giữ y ở lại, nói. "Vất vả ngươi."

"Lão tướng quân đừng hù dọa tiểu tử. Không tìm được Thiệu Đại Hổ, tiểu tử tuyệt không trở về."

Lão phu nhân mở miệng. "Đem mấy người Thiệu gia kia tới kinh thành trước. Giám giam cầm hài tử Đại gia, lão thân muốn hỏi xem bọn họ lấy gan ở đâu ra!"

"Vâng!"

Đại Giang rời đi. Y vừa đi, lão phu nhân lập tức bật khóc, Thẩm Băng nhìn Đại lão tướng quân, nói. "Cha, ngài tìm hoàng thượng đi, để nhị đệ và Chiến Kiêu trở về một chuyến. Nếu Chiến An chỉ bị lạc đường, tất nhiên không cần cầu hoàng thượng, nhưng hài tử kia..." Thẩm Băng nghẹn ngào một chút. "Hài tử chịu nhiều khổ sở như vậy, không thể không để cho cha con, huynh đệ họ gặp mặt một lần."

Tiếng khóc của Túc Thần Dật tràn ra. Đại lão tướng quân không phủ quyết như trước đây, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, ông đứng lên. "Ta tiến cung." Dừng một chút, ông nói. "Lão nhị gia, đứa bé Chiến An kia chịu khổ, chịu tội, nhưng đứa trẻ đó giờ đang ở trước mặt ngươi. Không chỉ bộ dáng, tính tình tốt, mà còn là người rất có năng lực. Ngươi đừng khóc, khóc hỏng người rồi thì lấy cái gì thương yêu hắn, bồi thường hắn. Lau nước mắt đi, chờ Chiến An...Chờ Vân An trở về, cha sẽ làm chủ nhận hắn trở lại nhà."

Túc Thần Dật cố kìm nước mắt khi nghe mấy lời này. Cha nói đúng, y khóc hỏng người rồi thì không phải lại khiến nhi tử lo lắng cho mình sao? Túc Thần Dật lau mặt, nghẹn ngào nói. "Cha nói đúng, ta không khóc, không khóc." Cố nén nước mắt, y nhịn không được, hỏi. "Cha, ngài nói Chiến An, Vân An hắn, có thể hay không, oán ta?"

"Sẽ không. Hài tử kia rất hiểu lý lẽ, sẽ không oán ngươi. Ta vào cung đây."

Không dẫn theo hai vị phu nhân, Đại lão tướng quân một mình tiến cung. Ông đi rồi, lão chính quân làm chủ, viết thư cho Đại Minh Vinh ở biên quan xa xôi.

Vĩnh Minh Đế và quân hậu còn trong tẩm cung, nghe nói lão tướng quân tiến cung thì giật mình kinh ngạc. Quách Tốn và Trác Kim hầu hạ hai vị chủ tử mặc y phục. Quách Tốn nhỏ giọng nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, nô tài thấy, lão tướng quân, hình như có chút thương tâm."

"Thương tâm?"

Vĩnh Minh Đế nhìn quân hậu, người đồng dạng cũng đang kinh ngạc nhìn hắn. "Sợ là trong nhà đã xảy ra chuyện."

Vĩnh Minh Đế và quân hậu nhanh chóng mặc xong y phục, sau đó lập tức triệu Đại lão tướng quân vào tẩm cung. Đại lão tướng quân hành lễ xong, hai tay dâng lên một vật, hốc mắt đỏ ửng. Quách Tốn ngay tức khắc vươn tay tiếp nhận, đưa tới trước mặt hoàng thượng và quân hậu. Nhìn thấy ngọc bội, trong lòng quân hậu đánh thót.

Đại lão tướng quân khàn giọng mở miệng. "Hoàng thượng, thiên tuế", lại có chút nghẹn ngào. "Trung Dũng hầu chính quân, Thiệu Vân An, chính là tôn tử mất tích mười hai năm của lão thần! Ngọc bội này, chính là năm đó Minh Vinh tự mình đeo cho hài tử, thứ này lục soát được từ chỗ Thiệu gia. Phu thê Thiệu gia đều thừa nhận, Vân An được cứu ra trừ trong tay người Hồ,."

Ở trong phủ, Đại lão tướng quân vẫn luôn kìm nén, đứng trước mặt Vĩnh Minh Đế và quân hậu, Đại lão tướng quân nhịn không được. Làm sao ông có thể không đau lòng cho tôn tử số khổ của ông cơ chứ. Mặc dù địa vị hiện tại của Thiệu Vân An tuy cao quý, được hoàng thượng trọng dụng, nhưng vĩnh viễn không thể xóa bỏ mười hai năm chịu đựng thống khổ kia. Tưởng tượng tới cảnh hài tử Đại gia bị người ta đánh mắng, bị sai sử giống như hạ nhân, phải hầu hạ cả nhà lớn bé già trẻ, Đại lão tướng quân lập tức chỉ muốn cầm lấy trường thương đã buông tay từ lâu mà chọc chết bọn người Thiệu gia lớn gan lớn mật.

Quân hậu cũng là người Đại gia, còn là người từng lớn lên ở bên cạnh Đại lão tướng quân. Nghe bá phụ nói ra tình hình thực tế, hắn cũng đau lòng không thôi, ngoài ra còn đau lòng vì bá phụ thương tâm như thế. Không chờ Đại lão tướng quân nói tiếp, Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Trẫm hạ chỉ triệu Phiêu kỵ tướng quân và Võ Uy tướng quân hồi kinh. Chiến An mà Đại gia cực khổ tìm kiếm nhiều năm, rốt cuộc đã tìm thấy, đây là đại sự. Trẫm cũng vì Đại gia cảm thấy cao hứng. Trẫm không ngờ, Thiệu Vân An lại là Đại Chiến An.

Đại lão tướng quân lập tức quỳ dập đầu. "Lão thần tạ Hoàng Thượng thánh ân!"

"Lão tướng quân mau bình thân."

Quân hậu lúc này mới mở miệng. "Bá phụ, chuyện này trọng đại. Phu phu Trung Dũng hầu đã ra ngoài, không biết khi nào hồi kinh, bổn quân sẽ phái người kêu bọn họ tức tốc trở về. Bất quá, việc nhận thân phải thận trọng, dù sao Thiệu Vân An vẫn chưa biết thân thế của mình, nếu biết chân tướng, chỉ sợ sẽ oán trách. Không bằng, chờ bọn họ hồi kinh, bá phụ ở trong cung nhận hắn đi. Bổn quân và hoàng thượng lo lắng."

Đại Lão tướng quân lại hành lễ: "Lão thần tạ ân thiên tuế. Việc này xác thật trọng đại, nếu Vân An chỉ là tiểu tử bình thường, lão thần định không dám quấy rầy Hoàng Thượng cùng thiên tuế. Hiện giờ hắn là Trung Dũng Hầu chính quân, việc này lão thần không dám tự mình làm chủ."

Vĩnh Minh Đế nói: "Lão tướng quân nói quá lời. Mặc kệ hiện tại Thiệu Vân An có thân phận gì, hắn cũng là tôn tử của ngài, ngài nhận hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói đây là chuyện riêng tư."

Đại lão tướng quân xoa xoa khóe mắt, tâm tình vẫn không thể bình ổn.

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở bên ngoài chơi không biết trời trăng mây đất. Phương tiện giải trí cổ đại hoàn toàn không thể so với hiện đại, nhưng được cái là tự nhiên. Mỹ cảnh khắp nơi, không bị ô nhiễm công nghiệp, không có sự hủy diệt do con người tạo ra, nơi nơi đều là núi, sông, cảnh đẹp tuyệt mỹ. Thiệu Vân An còn không biết xấu hổ, nhân lúc không ai để ý, lén lấy camera chụp hình lại.

Quách Tử Mục cũng không đeo mặt nạ, mang gương mặt khuynh nước khuynh thành, cả ngày quyến luyến lấy La Vinh Vương không rời, tới mức Vương Thạch Tỉnh đỏ cả mắt. Chẳng phải Thiệu Vân An không muốn nũng nịu với Vương Thạch Tỉnh, nhưng làm cha, ở trước mặt bọn nhỏ nên giữ ý tứ một chút. Còn La Vinh Vương sao, "lão nam nhân" đang đắm trong bể tình hết thuốc chữa rồi.

Vương Thạch Tỉnh còn có công vụ phải làm, Vĩnh Minh Đế giao cho hắn làm phòng thí nghiệm còn chưa thực hiện, cho nên phải sớm trở về. Đất để làm thực nghiệm có thể dùng đất ruộng mà Vĩnh Minh Đế ban thưởng cho hắn, dù sao nhà mình cũng cần trồng, Vương Thạch Tỉnh không tính yêu cầu hoàng thượng ban cho một khu đất để thí nghiệm. Tuy nhiên, mỗi lần nghĩ tới mấy chuyện ở kinh thành, Thiệu Vân An lại không muốn trở về.

Mấy ngày này, mọi người ở tại thôn trang trong trấn Tấn Nghiệp, chủ thôn là một người quen biết cũ của Sầm lão. Chủ gia đã dọn đi chỗ khác, thôn trang chỉ còn hai ba tạp dịch trông coi, vừa lúc nhóm Thiệu Vân An đang muốn thanh tịnh. Vương Thạch Tỉnh tự mình đi mua đồ ăn, mọi người quây quần xung quanh bàn ăn lẩu. Nhóm binh sĩ tướng quân phủ đi theo cũng ăn, hiện tại đang ở trong sân hi hi ha ha thỏa mãn ăn uống.

Uống rượu ngon, La Vinh Vương nhịn không được hỏi. "Vân An, cái lẩu này ăn thiệt là ngon, người có định làm sinh ý hay không?"

Thiệu Vân An đáp. "Có. Bất quá, thân phận hiện giờ của ta và Tỉnh ca không tiện. Quách tiểu ca có muốn làm không? Nếu ngươi muốn, trở về chúng ta đi gặp An thúc."

Quách Tử Mục do dự, y đương nhiên muốn, nhưng... "Ngươi biết ta mà, nấu ăn còn được, chứ nếu ra mặt, ta không được."

Thiệu Vân An nói. "Phía bên An thúc cũng bận tối mặt tối mày, Tưởng đại ca còn phải nhọc lòng làm việc cho thiên tuế. Tiệm lẩu khẳng định không thể vượt qua An thúc, nhưng về quản lý, ta sợ là An thúc không có nhiều tinh lực. Quách tiểu ca suy nghĩ một chút, hai tháng nữa ta và Tỉnh ca sẽ về quê ủ rượu. Ngươi cứ học nấu lẩu trước, sau đó có thể nhờ Mộ Dung bá bá tìm một người đáng tin cậy làm trợ thủ, giúp ngươi chuyện đối ngoại. Tiệm lẩu khẳng định sẽ hốt bạc, hơn nữa ngươi cũng muốn mở quán cơm tại gia mà, cho dù ngươi xuất đầu lộ diện, không có trợ thủ là không được."

La Vinh Vương lập tức nói. "Việc đối ngoại cứ giao cho Nghi nhi đi, tiểu Mục biết tính sổ, nếu không tìm được người làm sổ sách thích hợp thì tiểu Mục tạm thời phụ trách trước." La Vinh Vương ủng hộ Quách Tử Mục làm sinh ý.

La Vinh Vương động viên, Quách Tử Mục gật đầu. "Vậy được. Khi nào về ta sẽ mở tiệm ăn tại gia với tiệm lẩu. Nhưng mà đợi nhưỡng rượu xong, ngươi phải để cho ta một ít."

"Không thành vấn đề."

Sầm lão ở bên cạnh nhìn y ha ha cười, Hiện giờ Quách Tử Mục ngày càng có nhiều ý tưởng hơn. Ông thực sự rất vui vì Quách Tử Mục có thể nguyện ý tự thiết lập chỗ đứng bằng chính khả năng của mình, thay vì vịn vào nhan sắc mà câu dẫn La Vinh Vương. Còn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, ông nửa phần cũng không cảm thấy lo lắng.

Sầm phu nhân mở miệng. "Thạch Tỉnh, Vân An, nếu các ngươi về quê, vậy Thanh nhi, Ni tử và Hi nhi thì sao, cũng về cùng sao?"

Vương Thạch Tỉnh trả lời. "Bọn nhỏ ở lại kinh thành, ta và Vân An nhưỡng rượu xong sẽ trở lại, nếu bọn nhỏ đi theo sẽ chậm trễ việc học. Ni tử còn phải vào cung học quy củ."

Sầm lão hỏi. "Ba hài tử sẽ ở tướng quân phủ sao?"

Thiệu Vân An nhìn ba hài tử, Ni tử ánh mắt khát khao nhìn Quách Tử Mục, nói. "Cha nhỏ, con muốn ở cùng Quách tiểu thúc."

Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi không lên tiếng, Quách Tử Mục rất cao hứng, Thiệu Vân An nói. "Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân rất thích các con, chắc là rất muốn các con ở lại tướng quân phủ. Ở tướng quân phủ không quen ư?"

Ni tử lắc đầu. "Không phải ạ, tại nơi đó nhiều người quá." Mím môi, Ni tử ngượng ngùng. "Tiểu Quách thúc thúc làm cơm ngon."

La Vinh Vương cười ha ha, Quách Tử Mục cũng cười, Tưởng Mạt Hi vội vã che mắt Ni tử, không cho bé nhìn. Ni Tử kéo tay Tưởng Mạt Hi xuống, Thiệu Vân An cười theo, nói. "Vậy cha nhỏ sẽ nói với lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân. Đợi cha và cha nhỏ về quê, ba đứa con sẽ ở chỗ Quách tiểu thúc."

"Tạ ơn cha nhỏ."

Còn chưa nói chuyện xong, thị vệ ở bên ngoài hô to. "Hầu gia, kinh thành có người tới."

Người kinh thành tới? Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, ra ngoài gặp mặt, hơn nửa ngày hai người mới trở lại, thần sắc không vui cho lắm. Sầm lão và La Vinh Vương lập tức hỏi han. "Trong kinh có việc ư?"

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Hoàng thượng hạ chỉ triệu ta và Vân An tức tốc hồi kinh, không nói là chuyện gì." Tiếp theo, hắn nói. "Sáng mai thu dọn một chút, chúng ta trở về thôi."

La Vinh Vương nói. "Hoàng thượng muốn các ngươi tức tốc hồi kinh, các ngươi đừng trì hoãn, sợ là chuyện quan trọng. Ngươi và An nhi sáng sớm mai khởi hành, chúng ta sẽ chậm rãi theo sau hồi kinh."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Cũng được."

Trên thực tế, công công tới truyền khẩu dụ đã hé lộ với hai người chuyện Đại lão tướng quân tiến cung, sau đó hoàng thượng lập tức hạ chỉ triệu bọn họ hồi kinh. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức đoán ra nguyên do.

Rạng sáng ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mang theo Đại Kim, Tiểu Kim đi theo công công truyền chỉ và thị về hồi kinh trước. Hổ ca hộ tống những người còn lại ở phía sau. Hai người mang theo Đại kim Tiểu Kim là ý kiến của Sầm lão và La Vinh Vương. Bọn họ đắc tội An quốc công (hầu), đắc tội Chiêu Dương hầu Trịnh gia, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Một đường cưỡi ngựa (hổ) mất sáu ngày, hai người rốt cuộc hồi kinh. Lúc tới kinh thành đã là giữa trưa, Thiệu Vân An định về nhà đổi y phục rồi mới tiến cung, nhưng công công truyền chỉ lại nói, hoàng thượng lệnh bọn họ trực tiếp tiến cung. Mà đồng thời, ngay trước lúc hai người vào cung, tướng quân phủ đã nhận được tin hai người trở về. Đại lão tướng quân, lão chính quân, lão phu nhân, Thẩm Băng, Túc Thần Đạt, Đại Minh Qua và các thành viên khác trong Đại gia mặc chính trang rời phủ, thẳng tiến hoàng cung, ngay cả Đại Dĩnh Tư đã gả ra ngoài cùng với hôn phu cũng bị gọi đến, cùng nhau tiến cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui