Đối mặt với sự dò hỏi của Kế Bội Lâm, chàng tiên cá nở một nụ cười đặc biệt ngây thơ.
Cá là loài sống ngoài hoang dã, chưa trải qua sự đào tạo của con người.
Cậu mới lên bờ một thời gian ngắn, không hiểu lời con người nói là chuyện bình thường.
Hơn nữa, trong biển có rất nhiều nguy hiểm, người cá sẽ không tùy tiện phát ra âm thanh.
So sánh với người cá do con người nuôi dưỡng trên đất liền, người cá hoang dã càng “im lặng” hơn.
Bạch Dư có thể vui vẻ sống chung với Kế Bội Lâm, ngoài việc Kế Bội Lâm thường xuyên cho cậu ăn, phần lớn thời gian đều rất im lặng, còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu có thể “tự do tạo ra niềm vui cho mình”.
Trước đây, Bạch Dư chỉ cần cười và thể hiện ra sự “yêu thích” với Kế Bội Lâm, tâm trạng của anh sẽ được cải thiện.
Nhưng hôm nay Kế Bội Lâm hơi khác.
Anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm Bạch Dư một lúc lâu, mặc dù còn đưa tay xoa đầu Bạch Dư, trong mắt hiện lên vẻ mất mát, nhưng anh đã nhanh chóng kiềm chế lại những cảm xúc ấy.
“Khi người cá muốn ca hát, tiếng ca sẽ cất lên một cách tự nhiên… Hy vọng ngày nào đó sẽ được nghe em hát.”
Bạch Dư bị Kế Bội Lâm sờ sờ đầu: “…”
Kế Bội Lâm không yêu cầu cậu nhất định phải ca hát, nhưng cảm nhận được sự mất mát của Kế Bội Lâm, người dựa vào sự dễ thương để vào cửa như Bạch Dư cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Cho dù mới ở chung không lâu, nhưng đến bây giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy Kế Bội Lâm là một người rất tốt.
Những lúc ở cùng Kế Bội Lâm, cậu cảm thấy rất thoải mái.
Thế giới rộng lớn như vậy, có thể gặp một người cho cảm giác ở chung đều rất tuyệt, thật sự rất hiếm gặp.
Cộng thêm việc hôm nay sau khi Kế Bội Lâm trở về tâm trạng có chút không đúng…
Nếu hát một bài có thể làm cho Kế Bội Lâm vui vẻ hơn, Bạch Dư cũng bằng lòng.
Thực ra, cậu có thể tìm lí do để biện minh cho việc bản thân không thể ca hát trở thành điều đương nhiên.
Bạch Dư hít sâu một hơi, quả nhiên so sánh với mấy lí do kia thì cậu vẫn muốn làm Kế Bội Lâm vui vẻ hơn.
Chậc.
Đàn ông đôi khi rất khó dỗ.
Bao nhiêu tuổi rồi vẫn muốn nghe chàng tiên cá hát.
Ánh mắt Bạch Dư quét qua khuôn mặt thường ngày không có biểu cảm gì của Kế Bội Lâm, trong lòng bắt đầu tự hỏi khi nào thì thích hợp để hát.
Tất nhiên, trước đó cậu phải tập bài hát cho thật nhuần nhuyễn đã.
Nếu không, cậu vốn là một người cá, nếu vừa hát đã hát sai thì thật sự rất mất mặt.
Cậu còn chưa nghe âm nhạc ở thế giới này, những bài hát kinh điển ở đời trước còn nhớ một ít.
Trong khi Bạch Dư đang lựa chọn các bài hát ở trong đầu, tự hỏi khi nào luyện tập, Kế Bội Lâm đột nhiên duỗi tay bắt được cánh tay đang để ở bên bể cá của Bạch Dư.
Bạch Dư nhìn Kế Bội Lâm một cách kì quái, hôm nay Kế Bội Lâm thực sự có chút không đúng.
Kế Bội Lâm: “… Tôi mua đồ ăn ngon cho em, đợi tôi đi lấy.”
Nói xong, Kế Bội Lâm xoay người rời đi.
Bạch Dư nghiêng đầu.
Tâm tình của đàn ông giống như kim dưới đáy bể, cậu thật sự không biết Kế Bội Lâm có chuyện gì nữa.
Tạm thời gạt bỏ nghi vấn sang một bên, Bạch Dư bắt đầu kế hoạch luyện hát bí mật của mình.
…
Trên bầu trời khu vực ngoại ô thành phố A, gần đây xuất hiện một hiện tượng rất kì dị.
Thường xuyên sẽ có chim chóc tụ về đây, những loài vốn không ưa nhau cũng không có đánh nhau.
Có một số người qua đường chú ý đến hiện tượng này và họ đã sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình để quay video và đăng lên Internet, điều này đã làm dấy lên rất nhiều cuộc thảo luận của cư dân mạng.
Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu, chuyện lạ gì đều có thể nhìn thấy.
Cũng không biết, vì sao sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy?
Bạch Dư tạo thành hiện tượng này, nhìn chằm chằm vào những con chim trên cành cây ngoài cửa sổ với vẻ mặt không nói nên lời.
Những con chim lớn nhỏ và chủng loại khác nhau này không chỉ lấp đầy cành cây lớn bên ngoài cửa sổ, mà thậm chí nhiều con còn chạy đến bệ cửa sổ.
Có một số con to gan, đều bắt đầu thò đầu vào, muốn vào nhà đi dạo một vòng.
Những con chim này đều xuất hiện sau khi Bạch Dư bắt đầu tập hát.
Lúc đầu, chỉ có những con chim ở gần đây bị thu hút, ngày hôm sau càng nhiều hơn, giống như là có loài chim chuyên môn đi tuyên truyền.
Khung cảnh giống như trong truyện cổ tích, làm Bạch Dư cứ tưởng rằng trình độ ca hát của mình đã tiến bộ vượt bậc.
Nhưng dựa trên biểu hiện của đàn chim này, Bạch Dư không cảm thấy chúng nó là bị chính mình “Tiếng ca dễ nghe” hấp dẫn mà đến.
Nói thật lòng thì…
Giống như tới “chế giễu” mới đúng.
Đặc biệt là khi cậu dừng tập luyện, những chú chim đang đứng lặng lẽ trên cành bắt đầu ríu rít vỗ cánh hót líu lo.
Hình ảnh này…
Thực ra, trong mắt của con người sẽ cảm thấy rất đáng yêu, nhưng hiện tại là một người cá, Bạch Dư lại cảm thấy chúng nó đang cười nhạo bản thân???
Đôi lúc Bạch Dư không biết mình có nên vì vậy mà tức giận không nữa.
May mắn không phải tất cả các con chim đều xấu xa như vậy.
Có một ít con rất tốt, chúng không cười nhạo Bạch Dư mà còn tặng cho cậu hoa và trái cây.
Những chú chim nhỏ này mỗi lần tặng quà trong đôi mắt tròn xoe đều tràn đầy sự khích lệ.
Bạch Dư: “…”
Liền…
Vô duyên vô cớ nhận được sự cổ vũ từ chim nhỏ.
Cậu cũng không biết người cá ở thế giới này mỗi khi ca hát có xuất hiện hiện tượng đặc biệt như vậy không.
Lúc trước cậu ca hát trên mặt biển, cũng không xảy ra chuyện gì.
Hôm nay lén lút tập hát lại thu hút được nhiều chú chim đến xem.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng trước sự nài nỉ của những chú chim nhỏ, Bạch Dư đã nhận những món quà từ chúng.
Sau khi nhận quà cậu ăn ngay trước mặt chúng làm những chú chim nhỏ rất vui vẻ và xem cậu như anh em tốt.
Do có nhiều chim tụ tập hơn nên tần suất người máy gia đình chạy tới chạy lui đã trở nên cao hơn rất nhiều.
Nhờ quan niệm rất mạnh về thời gian của Kế Bội Lâm, chuyện Bạch Dư lén lút
tập hát chưa bị phát hiện.
Chỉ là những con chim này tới thường xuyên, nhìn qua đều rất quen thuộc với Bạch Dư.
Bây giờ ngay cả khi thời gian luyện tập bài hát của Bạch Dư kết thúc, không phải tất cả chúng đều bay đi, một số chúng sẽ ở lại bay vài vòng.
Cho dù Kế Bội Lâm đã bắt đầu thân thuộc với mấy con chim ở lại đây.
Đến bây giờ Bạch Dư còn nhớ rõ lần đầu tiên Kế Bội Lâm nhìn thấy chúng, với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đặc biệt là những chú chim ấy đều đang xem xét kỹ lưỡng sự xuất hiện của Kế Bội Lâm.
Mãi cho đến khi Kế Bội Lâm cho Bạch Dư ăn, những con chim mới tiếp tục làm những gì chúng phải làm.
Bạch Dư: “…”
Bạch Dư có cảm giác được những chú chim nhỏ chăm sóc.
Vào một ngày, sau khi Kế Bội Lâm rời khỏi phòng của Bạch Dư.
Mấy ngày gần đây, Kế Bội Lâm tựa hồ rất bình thường, nhưng trong phòng lại có chút náo nhiệt.
Những người hầu hiếm khi xuất hiện trước mặt Bạch Dư lại liên tiếp xuất hiện vài lần, không biết họ nói gì với Kế Bội Lâm.
Chắc lại là chuyện xảy ra xung quanh nhà.
Bạch Dư nhìn thấy người hầu đột nhiên xuất hiện trong sân vườn và sau đó rời đi ngay lập tức.
Cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hôm nay, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những người hầu đều rất căng thẳng.
Kế Bội Lâm rời đi vì anh phải giải quyết một số việc.
Trước khi đi, Kế Bội Lâm còn đặc biệt dặn dò Bạch Dư tạm thời không được chạy lung tung, nói đi nói lại mấy lần, giống như một bà già hay cằn nhằn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng khó đoán của anh.
Bạch Dư cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định chạy loạn.
Chỉ là hơi tò mò, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Kế Bội Lâm mới vừa đi không bao lâu, Bạch Dư nhàm chán ghé vào bên bể cá thở dài, sau đó nghe thấy được một tiếng “đoá”.
Nhìn về hướng âm thanh phát ra, Bạch Dư nhìn thấy bên cửa sổ treo một chiếc lưỡi câu cực lớn, một lúc sau, một bàn tay khô héo thò ra, theo sau là toàn thân…..
Một người đàn ông ăn mặc như người hầu trèo qua cửa sổ vào.
Đối với người đàn ông, trang phục của người hầu không vừa vặn.
Trên mặt hắn ta có thứ gì đó đỏ sẫm trông giống như máu.
Hai gò má hắn hóp lại, hai mắt lồi ra, lộ ra vẻ hưng phấn dị thường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Dư đang từ từ lui vào trong bể nước, trên mặt lộ ra nụ cười Bạch Dư quen thuộc.
“Cuối cùng…” Người đàn ông âm thanh nghẹn ngào: “Ta cuối cùng… Tìm được ngươi.”
So sánh với lần gặp trước, lúc này trạng thái tinh thần của người đàn ông rất kinh khủng.
Khuôn mặt xấu xí, toàn thân gầy gò giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống.
Nhưng hắn không có ngã xuống.
Hắn lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Bạch Dư.
Hắn tiến lại gần bể cá với những bước chân thong thả mà dứt khoát.
So sánh với bể cá hắn đã từng cung cấp cho Bạch Dư, bể cá hiện tại lớn hơn gấp hai lần.
Trong bể cá còn có rất nhiều cảnh trí được kết hợp và trau chuốt cẩn thận, một chiếc giường vỏ sò khổng lồ, những viên ngọc trai và đá độc đáo, có thể thấy những người làm những thứ này cho Bạch Dư rất trân trọng cậu.
Bạch Dư không nhận biết những thứ trong bể cá, nhưng người đàn ông thì có thể.
Có rất nhiều đá, ngọc trai, thực vật thủy sinh và những thứ khác trong đó, tất cả đều là những thứ có tiền cũng rất khó mua.
Chủ nhân nơi này thật sự rất quý trọng Bạch Dư.
Chẳng qua…
“Ngươi là người cá được ta mang lên bờ, ngươi nên cùng ta trở về.” Người đàn ông nhếch miệng cười, ánh mắt quá mức hưng phấn cùng ánh mắt có thể làm cho người ta từ đáy lòng sinh ra sợ hãi.
Lúc trước, khi Bạch Dư bị người đàn ông nhốt ở bể cá, cậu luôn trốn tránh hắn.
Trong mắt người đàn ông, cậu là một người cá xinh đẹp, yên tĩnh, thức thời lại nhát gan.
Ấn tượng của hắn về Bạch Dư cũng chỉ như vậy thôi.
Hắn không có hứng thú tìm hiểu Bạch Dư, hắn chỉ muốn Bạch Dư khỏe mạnh bình thường, sau đó đến “thời gian thích hợp” sẽ bị hắn ăn luôn.
Nhưng mà lúc này Bạch Dư ở trong bể cá, lại làm người đàn ông cảm thấy giật mình.
Bạch Dư không có tránh né, cậu im lặng đối diện cùng hắn.
Sau đó trên mặt Bạch Dư, lộ ra một chút thần sắc không kiên nhẫn.
Tại sao tên này vẫn còn sống chứ.
Nụ cười của Bạch Dư sẽ làm con người quên mất buồn phiền.
Cho dù Bạch Dư trên mặt xuất hiện bất cứ biểu tình gì, đều rất xinh đẹp.
Cậu trông vô hại, xinh đẹp và làm người mơ ước.
Lúc trước, Bạch Dư tự nhốt mình ở trong phòng, hắn không cảm thấy cậu đáng ghét, ngược lại, cảm thán Bạch Dư dưới ánh mặt trời xinh đẹp giống như đang tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt hung hăng như vậy của Bạch Dư.
Thật giống như…
Nếu hắn lại gần hơn, chàng tiên cá sẽ chủ động tấn công.
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn tự hỏi liệu mình có tìm nhầm cá hay không.
Nhưng những con cho biến đổi gen mà hắn thả ra lại tìm ra nơi này, cho nên hắn không tìm sai.
Hắn muốn lại gần để nhìn kĩ hơn.
Vì vậy người đàn ông đi về phía bể cá.
Từng bước từng bước…
Theo đó, người cá thuần trắng trong bể cá cũng dần dần chìm xuống.
Cảm giác yên bình mà nguy hiểm, cuối cùng làm người đàn ông cảm nhận được nguy hiểm khi đối mặt với người cá hoang dại.
Nhưng hắn cũng không lui lại.
Người cá trước mắt này là “Hy vọng”của hắn.
Sau khi Bạch Dư chạy trốn hắn tấn công nhiều người cá như vậy cũng không có ai đặc biệt như Bạch Dư.
Một sự cố chấp không thể giải thích được.
Đó là những gì hắn suy nghĩ.
Trực giác của hắn cho thấy chỉ có ăn gan của Bạch Dư thì mới có thể “trường sinh”.
Nhưng trước khi hắn bò đến trên vách bể cá, vốn dĩ khuôn mặt đang âm trầm của Bạch Dư bỗng nhiên trở nên dịu dàng, mỉm cười nhìn về phía sau hắn.
“Nếu ta là ngươi, sẽ không tiếp tục đi phía trước.”
Ngay khi giọng nói vang lên, một bàn tay tóm lấy cổ người đàn ông và nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất.
Bạch Dư trong bể cá mỉm cười và bơi tới.
Cậu nhìn khuôn mặt âm trầm của Kế Bội Lâm nghĩ.
A…
Thật sự là người đàn ông đáng tin cậy..