Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Tiếp nối ngoại truyện:

Armee Silberne

Bạc Quân

Bé cưng, sao em còn chưa xuất hiện vậy?

___

Nếu ai đó hỏi hắn một ngày có dài không, hắn sẽ trả lời là dài vô tận. Bạc Quân dường như không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của thời gian. Người ngoài nhìn vào thấy hắn điên cuồng làm việc, nhưng thật ra đó chỉ là cái cớ để hắn quên đi hình bóng của Nhã Âm.

Tất cả mọi nơi hắn đi đều có hình bóng của Nhã Âm.

Bạc Quân gặp qua vô số ảo giác, đến nỗi hắn không phân biệt được đâu là thật nữa. Hắn muốn chạm vào cô, muốn ôm cô vào trong lòng, tận hưởng mùi hương trên người cô, cứ mỗi lần như vậy, cô đều tan biến trong vòng tay hắn.

Bạc Quân không có cảm giác đau đớn, hắn dường như không cảm nhận thấy nỗi đau nữa.

Ảo giác của Nhã Âm đôi khi lại là một loại an ủi, mỗi khi hắn mệt mỏi, cứ nhìn vào ảo giác ấy là hết mệt. Hình ảnh cô cười nói với hắn giống như tất cả mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng, Bạc Quân vô thức đắm chìm vào ảo giác ấy, không muốn thoát ra.

Có một ngày nọ, Bạc Quân đột nhiên không thấy ảo giác của Nhã Âm xuất hiện nữa. Bọn họ thấy Bạc lão đại đột nhiên đứng dậy từ cuộc họp rồi lao nhanh ra ngoài, miệng lẩm bẩm vài từ mà bọn họ không hiểu được.

“Bé cưng, sao em còn chưa xuất hiện vậy?”

Giọng nói của hắn, không có gì ngoài tuyệt vọng.

Bạc Quân nhìn xung quanh, đôi đồng tử màu đỏ run lên, tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Đã lâu lắm rồi, hắn mới mất bình tĩnh. Không qua bao lâu, ánh mắt hắn giãn ra, khôi phục lại bộ dáng ảm đạm, chỉ là tay vẫn nắm chặt.

Máu từ tay chảy ròng ròng, hắn lặng lẽ nghe báo cáo, vẻ mặt thản nhiên như người vừa mất bình tĩnh lúc nãy chỉ là ảo giác của bọn họ. Nhưng bọn họ biết mình không nhìn nhầm khi thấy bàn tay của Bạc lão đại đã nhuộm đỏ máu tươi. Thật đáng sợ, như vậy rồi mà vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, lạnh lẽo vô cảm đến nỗi làm cho người ta rùng mình. Ánh mắt của hắn không có tiêu cự, bọn họ thấy hắn đột nhiên cất tiếng hỏi nhân viên đang báo cáo.

“Có thấy ai đang che khuất màn hình không?”


Âm thanh đó đều đều, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu. Bọn họ khó hiểu, đồng loạt trả lời:

“Vâng? Không có.”

“À…đúng là không có thật.”

Lần sau, trong mọi cuộc họp, bọn họ đều ngẫu nhiên nghe Bạc lão đại lặp lại câu hỏi đó.

“Có thấy ai đang che khuất màn hình không?”

Bọn họ sẽ nhìn nhau khó xử, “Bạc lão đại, ngài nhìn thấy ai sao?”

Chẳng lẽ là tình người duyên âm?

Bạc Quân lạnh nhạt đáp:

“À, đúng là không có ai.”

______

Phố Nhĩ Tiền.

Nhã Âm vừa xuống sân bay ba mươi phút trước, hiện tại cô và Bạc Quân đang ngồi trên xe quay trở về nhà của Bạc Quân. Quay về quê làm Nhã Âm phấn khích hơn cô nghĩ. Đường phố sau bao nhiêu năm khác quá, khoảng thời gian đó đủ để cửa hàng bánh ngọt mở thêm chi nhánh, đủ để trường cấp ba cũ của bọn họ sơn màu mới. Trên đường về, Nhã Âm nổi hứng muốn ghé qua trường chơi.

Trước cổng vẫn là tấm bảng đề mấy chữ quen thuộc nhưng có điều đã được sơn mới hơn. Cạnh cổng có một cái cây liễu rũ rất to xanh thẳm cả một góc trường. Nhã Âm bước xuống xe, tựa hồ như thấy hình ảnh Bạc Quân dựa vào gốc cây liễu rũ bấm điện thoại, đợi đến khi cô bước đến gần mới giả vờ bình thản ngẩng đầu lên.

“Trùng hợp vậy?”

Bạc Quân bước đến cạnh Nhã Âm, giọng hắn trầm thấp, lặp lại y hệt mấy từ hắn nói với cô vào lúc đó. Nhã Âm đúng thật là cũng đang khi tới lời này. Khi đó Nhã Âm sẽ mỉm cười đáp lại rằng:


“Tớ cố tình đó.”

Hai người nhìn nhau bật cười, y hệt như lúc đó.

Tuy nhiên đối với Bạc Quân, hắn còn có nhiều suy nghĩ hơn. Khoảng thời gian khi Nhã Âm rời khỏi hắn, hắn không nhớ chính xác mình đã ảo tưởng đứng đợi cô ở cổng trường biết bao nhiêu lần. Thế nhưng cô mãi mãi không đến, cho dù hắn có chờ mãi, gió lùa đến lạnh buốt da thịt, cô vẫn không chịu xuất hiện. Cho dù đôi mắt hắn ửng đỏ hay chân tê cứng không di chuyển được, cô vẫn tàn nhẫn trốn đi đâu mất.

Bạc Quân hít sâu một hơi, ôm chặt Nhã Âm trong lòng. Cuối cùng, cũng tóm được Nhã Âm vào trong tay.

Nhã Âm nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, cô quay ra phía sau, “Có chuyện gì vậy?”

“Hửm? Không, chỉ là nhớ lại kỉ niệm.”

“Bạc lão đại cũng có lúc hoài niệm vậy sao?”

Nhã Âm mỉm cười nhạt, cô đương nhiên biết dục vọng chiếm hữu của Bạc Quân dành cho cô rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức cô tưởng tượng không nổi. Nhưng cô nguyện ý dung túng cho hắn, dẫu biết những người có suy nghĩ như vậy sẽ vì yêu mà sinh ra ám ảnh, thậm chí làm những hành động cực đoan chỉ để chiếm hữu người trong lòng mình. Tuy nhiên, Nhã Âm vĩnh viễn không tin Bạc Quân sẽ làm cô bị thương, bạn trai của cô ấy hả?

Muốn cưng chiều, bao bọc, muốn độc chiếm, muốn cắn nuốt cô, khiến chính cô hòa vào máu thịt của hắn nhưng lại sợ tổn thương cô.Có được lại lo mất, muốn trói chặt nhưng lại sợ đau, đúng là…đáng yêu chết đi được. Nếu như nói hắn là kẻ điên, thì cô cũng chẳng khác gì cả. Đối với cảm xúc bệnh hoạn của Bạc Quân, Nhã Âm lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Xuyên qua khuôn viên trường, hàng cây phía sau bị gió thổi về một hướng, hai người bọn họ đứng ngược hướng gió. Khoảng thời gian này là mùa hạ, học sinh đều đang nghỉ ngơi sau những ngày tháng học tập mệt mỏi, trả lại ngôi trường với dáng vẻ yên ắng vốn có. Nhã Âm nhìn bức tường cao được sơn màu xanh nhạt, cô dang tay ra hiệu Bạc Quân đỡ cô lên.

Nhã Âm ngồi trên tường, chân đung đưa qua lại, cơn gió mát mẻ của mùa hạ xua đi cái nóng nực, tóc của cô tung bay. Bạc Quân nhìn lên từ bên dưới, con ngươi đỏ rực của hắn chỉ chứa đựng hình bóng của cô, ánh trăng của lòng hắn. Thật ra Bạc Quân nghĩ rằng nếu không phải là Nhã Âm, dù có hai mươi hai hay ba mươi năm sau, hắn vẫn không thể yêu một ai khác nhiều tới như vậy. Nếu như có kiếp sau, kiếp sau nữa, Bạc Quân vẫn tin rằng hắn chỉ có thể yêu mỗi Nhã Âm. Mong rằng luân hồi không bỏ quên đi tình yêu của bọn họ, mong canh mạnh bà không xóa sạch được yêu thương, cầu cho năm trăm hay một ngàn kiếp sau vẫn có thể ở bên nhau.

Tiếng ve kêu râm ran hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, bản giao hưởng tuyệt vời ấy của thiên nhiên bỗng nhiên bị một giọng nói đánh tan đi mất.

“Em kia! Nghỉ hè không ở nhà làm bài tập vào trường phá cái gì vậy hả? Tường mới sơn đó!”

Nhã Âm giật mình quay đầu nhìn về đằng xa, cô Nguyễn tiến vào từ phía nhà gửi xe đang chỉ tay vội vã chạy đến. Nhã Âm sợ muốn chết, cô gấp gáp nhảy xuống, được Bạc Quân ôm trọn vào lòng. Cô Nguyễn là ám ảnh thời cấp ba của biết bao nhiêu lớp học sinh, cũng từng là chủ nhiệm lớp bọn họ. Nhã Âm nắm chặt cánh tay Bạc Quân, “Anh ơi, chạy đi, Nguyễn ma đầu tới rồi!”


Cô Nguyễn nheo mắt lộ ra bộ dáng cực kì khó chịu.

“Định bỏ chạy!? Lại còn yêu đương dẫn bạn trai vào trường hẹn hò, đứng lại, viết bản kiểm điểm cho tôi! Chủ nhiệm lớp em là ai vậy?”

Giọng của cô Nguyễn càng lúc càng gần dọa Nhã Âm hoảng loạn ôm chặt Bạc Quân.

Bạc Quân bật cười, “Em sợ cái gì?”

“Viết kiểm điểm! Bạc Quân, anh mau chạy đi!”

Bạc Quân mỉm cười, mắt hắn cong cong, một tay ôm chặt Nhã Âm vào trong lòng, một tay bám vào tường dùng sức bật lên. Bạc Quân đứng trên đó, gió thổi qua mái tóc hắn.

Cô Nguyễn chạy gần tới nơi, mở to mắt nhìn hai người trên cao, biểu cảm đầy kinh ngạc còn có cái gì đó choáng ngợp. “Các em, không phải là…” Cô Nguyễn đứng ở đó, nhìn Bạc Quân ôm Nhã Âm nhảy xuống phía bên kia bức tường, đôi mắt cô đỏ hoe. Lúc sau mới run run phát ra được một câu, là câu nói đã bị trễ suốt mấy năm.

“Lần này, cô bỏ qua cho các em và còn…chúc mừng các em đã trưởng thành.”

Thời thanh xuân là vậy, có như thứ đã đánh mất lại có những thứ không bao giờ thay đổi.

__

Nhà cũ của Bạc Quân nằm ở trung tâm thành phố Nhĩ Tiền, đã lâu Bạc Quân không trở về nơi này. Sẽ có giúp việc đến đây lau dọn định kì nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết của người sống ở đây.

Nhã Âm quen thuộc ấn nhập dấu vân tay, cạch một cái, cửa mở ra. Bên trong trống rỗng, chỉ còn những vật dụng cơ bản của một căn nhà mới nhận. Dù là căn nhà cũ nhưng Nhã Âm nhìn chỗ nào cũng mới mẻ, đúng là có chút khó hiểu.

Bạc Quân đối xử với người khác tàn nhẫn, đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn. Nhã Âm vừa đi được chẳng bao lâu, hắn đã cho người đem hết vật dụng mà hắn cùng cô sử dụng đi hết, thay mới toàn bộ. Mà thay xong hắn vẫn thấy chưa đủ, dấu vết của Nhã Âm không thể biến mất, hắn trở về nhà chính ở Đức sống luôn. Lâu lâu có việc ở đây mới về thăm lại chỗ này.

Nhã Âm nhận thấy mọi dấu vết của cô đều bị hắn dọn sạch sẽ, không hiểu hắn nói “không thể biến mất” là thế nào nữa.

Nhã Âm mở tủ lạnh liền thấy cả đống chai nước ép dưa hấu ở trong đó. Cô có chút ngây người, nhãn hiệu này bây giờ vẫn còn bày bán sao? Cô lấy một chai ra xem thử liền bị Bạc Quân giữ lấy cổ tay.

“Đừng uống, chắc là người giúp việc theo thói quen bỏ vào. Xem hạn sử dụng trước đi.”

“Anh cũng uống nước ép loại này sao?”

“…Thói quen thôi.”


Có những thói quen không thể xóa bỏ, và có cả những kẻ ngốc vì người mình thích mà nguyện làm theo những sở thích của họ.

Nhã Âm đặt chai nước lại vào tủ, nhìn vào trong tủ một chút “Đúng là không có gì để nấu hết ha…”

Bạc Quân ôm Nhã Âm từ đằng sau, cắn nhẹ vào vành tai cô, mập mờ ám chỉ, “Chúng ta về đây đâu phải để nấu ăn đâu, hửm, bé cưng à.”

“A?”

Thật ra bởi vì Nhã Âm không muốn ngủ ở khách sạn nên Bạc Quân mới đưa cô về nhà cũ. Trời chạng vạng chiều tối, vẫn còn chưa tối hẳn, nhiệt độ vẫn chưa giảm. Trong nhà bếp rộng quá mức, hai người bọn họ dính chặt vào nhau, khí nóng không biết xuất phát từ đâu không ngừng bốc lên.

Nhã Âm nhắm chặt mắt, không chút thương xót đẩy Bạc Quân ra. Cô bóp trán, thở dài.

“Anh à, chúng ta không thể cứ hai mươi bốn giờ là…ưm!”

Bạc Quân quang minh chính đại dùng một nụ hôn chặn đứng lời nói của Nhã Âm. Dạo này Bạc Quân cứ dính lấy Nhã Âm không rời nửa bước.

Nhã Âm nhìn người đang vùi mặt hôn cổ mình, khẽ hỏi một câu:

“Anh à, anh bất an sao?”

Mắt hắn gằn lên tơ máu, giọng nói vang trầm đục khiến cô rùng mình. “…Không, tại sao tôi phải bất an khi em đã nằm trong tay tôi chứ?” Cố chấp hoang tưởng vốn đã khảm sâu vào trong xương cốt bị hắn đè xuống đáy mắt, chỉ còn lại lửa tình cháy rực.

Bé cưng sẽ vĩnh viễn không biết, vĩnh viễn không biết được.

Có một câu hỏi liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Bạc Quân, cho dù là nhiều năm về trước hay là bây giờ.

Chính là, đây rốt cuộc là thế giới thật hay là do mộng tưởng của hắn tạo ra?

Liệu rằng khi hắn buông tay ra, nhắm mắt lại, rồi vô tình nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Rằng thật ra hắn vẫn chưa tìm được cô, cô vẫn đang lẩn trốn hắn.

Hắn có cảm giác như đã ngủ quên trước cổng nhà Nhã Âm rất lâu, rồi đến khi gió lạnh thổi qua đánh thức hắn từ cơn mộng ảo, cô đã rời đi và không bao giờ trở lại nữa. Hắn có cảm giác hắn đang nằm hôn mê trên giường bệnh, phát hiện ra tất cả những tốt đẹp trước đó chỉ là màng bảo vệ do não bộ tạo ra mà thôi, tất cả đều là thế giới ảo do hắn tạo ra. Hắn có cảm giác rớt xuống vực sâu thăm thẳm, và giấc mộng đẹp đẽ này là những kí ức thoáng qua trước lúc hắn mất đi ý thức. Nếu là như vậy, Bạc Quân sẽ tự đánh ngất mình lần nữa, cho dù phải trở thành người thực vật không có cơ hội tỉnh lại, hắn vẫn mong được sống mãi trong thế giới này. Nơi mà hắn có thể gặp được cô.

Bạc Quân đúng thật là bất an, hắn thiếu cảm giác an toàn. Chỉ có thể tạm thời lấp đầy khoảng trống đó bằng cách chiếm hữu người trong lòng mình, ôm chặt Nhã Âm không rời nửa bước. Tuy nhiên, cứ đè nén mãi như thế rồi cũng sẽ có lúc bộc phát, tự làm đau mình và cả đối phương…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận